Chương 271: Cảm tạ (2)
Bích Ngọc Tiêu
25/02/2019
Editor: May
Kia hẳn là người hầu sợ cô ngượng ngùng, lặng lẽ thu dọn không nói cho cô biết đi?
Xuống dưới lầu, cô còn hỏi: “Đúng rồi, có bánh bao thịt không?”
Người hầu gật gật đầu, đi tủ lạnh lật tới lật đi, nghi hoặc nói: “Kỳ quái, sao lại không có? Ngày hôm qua tôi rõ ràng xem qua, còn có một hộp. Hơn nữa, ngày hôm qua tôi có ném rác sao?”
“Không có thì thôi.” Cô cũng không miễn cưỡng. Về phần rác gì đó, cô không chú ý.
- ---
Chỉ là, Cố Thanh Thanh bên này bệnh tốt hơn, bên kia, sau khi Lãnh Tư Thành trở về, lại rất nhanh bị bệnh.
Tối hôm qua, Cố Thanh Thanh tắm nước lạnh, anh cũng vậy. Anh còn chăm sóc Cố Thanh Thanh hơn nửa đêm, thẳng đến phía đông đều trắng bệch, cơn sốt của cô mới lui.
Vội vàng thu thập phòng tắm và phòng ngủ, khôi phục hết thảy đến cái gì cũng không phát sinh qua, trước khi đi, còn xem xét cái trán của cô, đã không nóng. Lúc này mới an ủi hôn hôn khóe môi của cô, đóng cửa lại cho cô.
Trước khi lên xe, anh còn không quên cùng nhau xách túi rác có bánh bao thịt của cô. Lái xe mới vừa hồi chung cư Khuynh Thành, đầu anh liền có chút choáng váng.
Uống chút nước ấm, mới vừa nằm đến đầu giường, một cuộc điện thoại liền gọi vào. Lãnh Tư Thành nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, không muốn tiếp.
Điện thoại vang thật lâu tự động cắt đứt, nhưng thực mau, máy bàn trong phòng lại vang lên!
Lãnh Tư Thành vô ngữ, trực tiếp rút đường dây điện thoại bàn, lại tắt máy di động của mình, trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Còn nằm chưa đến hai phút, chuông cửa lại vang lên! Lần này Lãnh Tư Thành bạo nộ, một phen xốc chăn lên, đến dép lê cũng không mang, “bịch bịch bịch” đi tới cửa, đột nhiên kéo cửa nhà ra, đổ ập xuống mắng: “Mạc Đông Dương, tôi thấy cậu là sống không kiên nhẫn!”
Kia hẳn là người hầu sợ cô ngượng ngùng, lặng lẽ thu dọn không nói cho cô biết đi?
Xuống dưới lầu, cô còn hỏi: “Đúng rồi, có bánh bao thịt không?”
Người hầu gật gật đầu, đi tủ lạnh lật tới lật đi, nghi hoặc nói: “Kỳ quái, sao lại không có? Ngày hôm qua tôi rõ ràng xem qua, còn có một hộp. Hơn nữa, ngày hôm qua tôi có ném rác sao?”
“Không có thì thôi.” Cô cũng không miễn cưỡng. Về phần rác gì đó, cô không chú ý.
- ---
Chỉ là, Cố Thanh Thanh bên này bệnh tốt hơn, bên kia, sau khi Lãnh Tư Thành trở về, lại rất nhanh bị bệnh.
Tối hôm qua, Cố Thanh Thanh tắm nước lạnh, anh cũng vậy. Anh còn chăm sóc Cố Thanh Thanh hơn nửa đêm, thẳng đến phía đông đều trắng bệch, cơn sốt của cô mới lui.
Vội vàng thu thập phòng tắm và phòng ngủ, khôi phục hết thảy đến cái gì cũng không phát sinh qua, trước khi đi, còn xem xét cái trán của cô, đã không nóng. Lúc này mới an ủi hôn hôn khóe môi của cô, đóng cửa lại cho cô.
Trước khi lên xe, anh còn không quên cùng nhau xách túi rác có bánh bao thịt của cô. Lái xe mới vừa hồi chung cư Khuynh Thành, đầu anh liền có chút choáng váng.
Uống chút nước ấm, mới vừa nằm đến đầu giường, một cuộc điện thoại liền gọi vào. Lãnh Tư Thành nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, không muốn tiếp.
Điện thoại vang thật lâu tự động cắt đứt, nhưng thực mau, máy bàn trong phòng lại vang lên!
Lãnh Tư Thành vô ngữ, trực tiếp rút đường dây điện thoại bàn, lại tắt máy di động của mình, trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Còn nằm chưa đến hai phút, chuông cửa lại vang lên! Lần này Lãnh Tư Thành bạo nộ, một phen xốc chăn lên, đến dép lê cũng không mang, “bịch bịch bịch” đi tới cửa, đột nhiên kéo cửa nhà ra, đổ ập xuống mắng: “Mạc Đông Dương, tôi thấy cậu là sống không kiên nhẫn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.