Chương 190: Chuyện xưa như mây khói (3)
Bích Ngọc Tiêu
05/11/2018
Editor: May
Trợ lý Trình sửng sốt: “Nhưng Lãnh tổng, trong tay tôi còn có tư liệu phải đưa cho ngài……”
Cố Thanh Thanh lập tức nói: “Không cần, chính tôi đón xe trở về là được.”
“Không có việc gì, tư liệu có thể để cho Tiểu Đường phòng trợ lý chuyển giao.” Trợ lý Trình lập tức nói.
“Không cần không cần, các người tìm một chỗ thả tôi xuống là được……” Cố Thanh Thanh cực lực cự tuyệt.
Vừa dứt lời, Lãnh Tư Thành chợt rống lên một tiếng: “Dừng xe!”
Trợ lý Trình sửng sốt, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, cũng chỉ dừng xe sang bên đường.
Rồi sau đó, Lãnh Tư Thành lạnh như băng nhìn Cố Thanh Thanh bên cạnh, ra lệnh: “Xuống xe!”
Đây là chuyện gì xảy ra?
Một câu của Lãnh Tư Thành, đều nói sửng sốt Cố Thanh Thanh cùng trợ lý Trình.
“Lãnh, Lãnh tổng…… không phải ngài bảo tôi xuống xe chứ?” Trợ lý Trình run run rẩy rẩy, ngón tay chỉ vào mặt mình.
Lãnh Tư Thành cũng chưa thèm để ý đến anh ta, chỉ là ánh mắt sáng ngời nhìn Cố Thanh Thanh: “Không phải muốn chính mình trở về sao? Xuống xe! Tự mình kêu taxi đi!”
Cố Thanh Thanh không nghĩ tới, Lãnh Tư Thành vừa ra khỏi cửa nhà ba mẹ anh, lại có thể giả vờ cũng lười giả vờ, trực tiếp bảo cô rời khỏi tầm mắt của anh!
-- Không, phải nói, là bởi vì thấy được bọn họ phải về tới, biệt thự cũng đang thu dọn, cho nên mới muốn lập tức đuổi cô ra đi, về sau còn phải nhường vị trí chánh chủ này?
Cũng khó trách anh bảo đảm với ba anh, sẽ không có chuyện của Trần Văn Tiệp kia nữa. Có chánh chủ…… những cô gái khác lớn lên giống như cô ta, anh đâu còn có thể để mắt!
“Tôi đã biết…… Sẽ không làm anh khó xử, cũng sẽ không chậm trễ thời gian của anh.” Không phải chỉ là anh bảo cô xuống xe thôi ư, nếu anh bảo chính mình mau cút khỏi vị trí Lãnh phu nhân -- nhường cho người kia, cô cũng sẽ không tiếp tục quấn quýt si mê hồ nháo, cô còn muốn, giữ lại một chút tự tôn cuối cùng của mình.
Sau đó, cô lập tức mở cửa xe ra, đi ra ngoài.
“Cô……” Lãnh Tư Thành nhìn Cố Thanh Thanh không có lưu luyến đi ra ngoài, sau đó lại đóng cửa xe, vốn muốn kêu giữ lại ra miệng, ngạnh sinh sinh nuốt ở trong miệng. Cô ở ven đường vẫy tay, tựa hồ thật sự đang vẫy tay gọi xe. Chỉ là, đoạn thời gian này vừa lúc là giờ đi làm, xe taxi không nhiều lắm.
Trợ lý Trình sửng sốt: “Nhưng Lãnh tổng, trong tay tôi còn có tư liệu phải đưa cho ngài……”
Cố Thanh Thanh lập tức nói: “Không cần, chính tôi đón xe trở về là được.”
“Không có việc gì, tư liệu có thể để cho Tiểu Đường phòng trợ lý chuyển giao.” Trợ lý Trình lập tức nói.
“Không cần không cần, các người tìm một chỗ thả tôi xuống là được……” Cố Thanh Thanh cực lực cự tuyệt.
Vừa dứt lời, Lãnh Tư Thành chợt rống lên một tiếng: “Dừng xe!”
Trợ lý Trình sửng sốt, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, cũng chỉ dừng xe sang bên đường.
Rồi sau đó, Lãnh Tư Thành lạnh như băng nhìn Cố Thanh Thanh bên cạnh, ra lệnh: “Xuống xe!”
Đây là chuyện gì xảy ra?
Một câu của Lãnh Tư Thành, đều nói sửng sốt Cố Thanh Thanh cùng trợ lý Trình.
“Lãnh, Lãnh tổng…… không phải ngài bảo tôi xuống xe chứ?” Trợ lý Trình run run rẩy rẩy, ngón tay chỉ vào mặt mình.
Lãnh Tư Thành cũng chưa thèm để ý đến anh ta, chỉ là ánh mắt sáng ngời nhìn Cố Thanh Thanh: “Không phải muốn chính mình trở về sao? Xuống xe! Tự mình kêu taxi đi!”
Cố Thanh Thanh không nghĩ tới, Lãnh Tư Thành vừa ra khỏi cửa nhà ba mẹ anh, lại có thể giả vờ cũng lười giả vờ, trực tiếp bảo cô rời khỏi tầm mắt của anh!
-- Không, phải nói, là bởi vì thấy được bọn họ phải về tới, biệt thự cũng đang thu dọn, cho nên mới muốn lập tức đuổi cô ra đi, về sau còn phải nhường vị trí chánh chủ này?
Cũng khó trách anh bảo đảm với ba anh, sẽ không có chuyện của Trần Văn Tiệp kia nữa. Có chánh chủ…… những cô gái khác lớn lên giống như cô ta, anh đâu còn có thể để mắt!
“Tôi đã biết…… Sẽ không làm anh khó xử, cũng sẽ không chậm trễ thời gian của anh.” Không phải chỉ là anh bảo cô xuống xe thôi ư, nếu anh bảo chính mình mau cút khỏi vị trí Lãnh phu nhân -- nhường cho người kia, cô cũng sẽ không tiếp tục quấn quýt si mê hồ nháo, cô còn muốn, giữ lại một chút tự tôn cuối cùng của mình.
Sau đó, cô lập tức mở cửa xe ra, đi ra ngoài.
“Cô……” Lãnh Tư Thành nhìn Cố Thanh Thanh không có lưu luyến đi ra ngoài, sau đó lại đóng cửa xe, vốn muốn kêu giữ lại ra miệng, ngạnh sinh sinh nuốt ở trong miệng. Cô ở ven đường vẫy tay, tựa hồ thật sự đang vẫy tay gọi xe. Chỉ là, đoạn thời gian này vừa lúc là giờ đi làm, xe taxi không nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.