Chương 228: Đi vào tâm linh (1)
Bích Ngọc Tiêu
23/12/2018
Editor: May
Lãnh Tư Thành còn cố ý tới gần cô, nằm ở trên người cô nói:
“Tuy rằng phòng sách làm biện pháp cách âm -- nhưng trong phòng quá an tĩnh, nếu động tĩnh lớn một chút, cô cảm thấy, bọn họ sẽ nghe không được?”
“Tôi……” Cố Thanh Thanh còn muốn nói cái gì đó, Lãnh Tư Thành đã gấp không chờ nổi “Khai cơm”, đôi tay anh còn nắm chặt ở trên cổ tay cô, như là cái đinh, chặt chẽ cố định cô ở trên bàn công tác gỗ đỏ hoa lệ. Trong phòng ánh đèn lờ mờ, bàn công tác gỗ đặc tản mát ra một cổ ý vị màu đỏ nội liễm, mà ở mặt trên cô, lại là trắng loá mắt, thập phần có lực đánh vào thị giác.
Đặc biệt là, sợ bị hai người dưới lầu nghe thấy, dù anh “Tiến công” như thế nào, cô đều ngoan ngoãn dùng hàm răng cắn môi dưới, đau tàn nhẫn liền vươn tay, bắt lấy cánh tay cường tráng của anh -- càng như vậy, càng khiến cho người hung hăng với cô!
Cuối cùng cuối cùng, Lãnh Tư Thành nhẹ nhàng tới gần, ở bên tai cô lẩm bẩm nói nhỏ: “Đừng quên…… Chúng ta vừa mới ước định.”
Tuy rằng, anh cũng không biết, cô có nghe thấy được những lời này hay không.
----
Ngày hôm sau.
Tám giờ sáng, tuy rằng nói anh sẽ không ra ngoài ăn sáng, Lãnh Tư Thành vẫn là một thân thường phục ở nhà, thần thanh khí sảng đi xuống lầu.
Trong phòng bếp khí thế ngất trời. Mẹ Lý và Lý Du Du bị Cố Thanh Thanh đón tiếp ở một đêm, thập phần ngượng ngùng, lúc này theo người hầu rất bận rộn ở trong phòng bếp. Trong miệng Lý Du Du gặm một quả táo, mồm miệng không rõ nói: “Mẹ, làm cho Thanh Thanh chén cháo trứng muối thịt nạc, cô ấy thích nhất.”
Mới vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Lãnh Tư Thành thần sắc nhàn nhạt đi xuống lầu, sợ tới mức cô một ngụm nuốt luôn hạt táo xuống: “Lãnh, Lãnh tổng……”
Lãnh Tư Thành nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, chỉ nhàn nhạt phân phó: “Một ly chanh mật ong.”
Mi mắt hơi hơi rũ xuống, dừng một chút, lại nói: “Hai ly.”
Người hầu giòn sinh ứng một câu, lập tức đi chuẩn bị.
Tiếp theo một ánh mắt Lãnh Tư Thành cũng không cho cô, trực tiếp đi về phía phòng khách.
Đừng thấy Lý Du Du nói xấu Lãnh Tư Thành ở sau lưng rất nhiều, giáp mặt nhìn anh, đều sắp bị ánh mắt sắc bén của anh hù chết! Cũng không biết mỗi ngày Cố Thanh Thanh sinh hoạt với anh, áp lực sinh tồn này sẽ lớn bao nhiêu……
Không ngồi bao lâu, bữa sáng liền làm tốt. Lãnh Tư Thành vừa đặt báo chí xuống, thẳng đi đến bàn ăn. Chỉ chốc lát sau, mẹ Lý cũng bưng một nồi cháo trứng muối thịt nạc nóng hôi hổi ra tới. Lãnh Tư Thành nhìn thoáng qua, giọng nói nhàn nhạt: “Ngồi đi.”
Lãnh Tư Thành còn cố ý tới gần cô, nằm ở trên người cô nói:
“Tuy rằng phòng sách làm biện pháp cách âm -- nhưng trong phòng quá an tĩnh, nếu động tĩnh lớn một chút, cô cảm thấy, bọn họ sẽ nghe không được?”
“Tôi……” Cố Thanh Thanh còn muốn nói cái gì đó, Lãnh Tư Thành đã gấp không chờ nổi “Khai cơm”, đôi tay anh còn nắm chặt ở trên cổ tay cô, như là cái đinh, chặt chẽ cố định cô ở trên bàn công tác gỗ đỏ hoa lệ. Trong phòng ánh đèn lờ mờ, bàn công tác gỗ đặc tản mát ra một cổ ý vị màu đỏ nội liễm, mà ở mặt trên cô, lại là trắng loá mắt, thập phần có lực đánh vào thị giác.
Đặc biệt là, sợ bị hai người dưới lầu nghe thấy, dù anh “Tiến công” như thế nào, cô đều ngoan ngoãn dùng hàm răng cắn môi dưới, đau tàn nhẫn liền vươn tay, bắt lấy cánh tay cường tráng của anh -- càng như vậy, càng khiến cho người hung hăng với cô!
Cuối cùng cuối cùng, Lãnh Tư Thành nhẹ nhàng tới gần, ở bên tai cô lẩm bẩm nói nhỏ: “Đừng quên…… Chúng ta vừa mới ước định.”
Tuy rằng, anh cũng không biết, cô có nghe thấy được những lời này hay không.
----
Ngày hôm sau.
Tám giờ sáng, tuy rằng nói anh sẽ không ra ngoài ăn sáng, Lãnh Tư Thành vẫn là một thân thường phục ở nhà, thần thanh khí sảng đi xuống lầu.
Trong phòng bếp khí thế ngất trời. Mẹ Lý và Lý Du Du bị Cố Thanh Thanh đón tiếp ở một đêm, thập phần ngượng ngùng, lúc này theo người hầu rất bận rộn ở trong phòng bếp. Trong miệng Lý Du Du gặm một quả táo, mồm miệng không rõ nói: “Mẹ, làm cho Thanh Thanh chén cháo trứng muối thịt nạc, cô ấy thích nhất.”
Mới vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Lãnh Tư Thành thần sắc nhàn nhạt đi xuống lầu, sợ tới mức cô một ngụm nuốt luôn hạt táo xuống: “Lãnh, Lãnh tổng……”
Lãnh Tư Thành nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, chỉ nhàn nhạt phân phó: “Một ly chanh mật ong.”
Mi mắt hơi hơi rũ xuống, dừng một chút, lại nói: “Hai ly.”
Người hầu giòn sinh ứng một câu, lập tức đi chuẩn bị.
Tiếp theo một ánh mắt Lãnh Tư Thành cũng không cho cô, trực tiếp đi về phía phòng khách.
Đừng thấy Lý Du Du nói xấu Lãnh Tư Thành ở sau lưng rất nhiều, giáp mặt nhìn anh, đều sắp bị ánh mắt sắc bén của anh hù chết! Cũng không biết mỗi ngày Cố Thanh Thanh sinh hoạt với anh, áp lực sinh tồn này sẽ lớn bao nhiêu……
Không ngồi bao lâu, bữa sáng liền làm tốt. Lãnh Tư Thành vừa đặt báo chí xuống, thẳng đi đến bàn ăn. Chỉ chốc lát sau, mẹ Lý cũng bưng một nồi cháo trứng muối thịt nạc nóng hôi hổi ra tới. Lãnh Tư Thành nhìn thoáng qua, giọng nói nhàn nhạt: “Ngồi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.