Chương 10: Hiệu quả tác dụng 24h (10)
Bích Ngọc Tiêu
06/06/2018
Cố Thanh Thanh cúi đầu kiểm tra di động, di động hết thảy bình thường, chỉ là điện thoại cắt đứt.
Mới vừa gửi một tin nhắn cho Lý Du Du, liền hết pin tắt máy, bỗng nhiên, một cánh tay cường kiện duỗi tới từ phía sau cô, một phen lôi kéo cô đến một gian phòng tối đen, ấn ở trên vách tường, ngay sau đó, một nụ hôn lửa nóng nháy mắt thổi quét cô!
Cả người Cố Thanh Thanh đều bị tập kích bất thình lình dọa tới rồi! Môi bị người nọ phong bế, cô không thể kêu cứu, chỉ có thể dựa vào sức lực thân thể liều mạng phản kháng!
Người đàn ông kia tựa hồ cảm giác được cô giãy giụa, thân hình cao lớn nháy mắt ép xuống, chặt chẽ khóa cả người cô ở trên vách tường! Bàn tay to đẩy cô theo đó đôi tay nắm chặt cổ tay, đè ở bên cạnh cô. Nhận thấy được cô cong chân ý đồ tập kích, người nọ dứt khoát dùng một chân của mình, cường thế chen vào giữa chân cô, ngăn cô phản kháng!
Chỉ là, ở trong lúc giãy giụa, hơi thở quen thuộc và lực đạo cường hãn trên người người đàn ông, cùng với mặt vải tây trang vân nghiêng quen thuộc của anh, thậm chí là mùi nước hoa của Trần Văn Tiệp quanh quẩn trên người anh -- đây là Lãnh Tư Thành?
Đang lúc cô nghi hoặc, người đàn ông đột nhiên cạy ra hàm răng cô ra, mùi rượu cùng mùi thuốc lá nồng đậm, xen lẫn một cổ hương bạc hà tươi mát, nháy mắt xông vào!
Cố Thanh Thanh hoảng sợ, phản xạ có điều kiện liều mạng giãy giụa, người đàn ông kéo hai tay cô đến đỉnh đầu, dùng một bàn tay to gắt gao đè ở trên hai tay cô. Vươn một bàn tay ra, một phen nắm cằm nhỏ tinh xảo của cô, để đầu cô không thể lắc lư trái phải. Đồng thời, thân hình đè ở trên người cô dùng sức, dùng sức, như là muốn hoàn toàn đính cô ở trên tường, từng chút một cướp lấy không khí trong toàn bộ phổi của cô.
Cô không thể thoát đi không thể hô hấp, trơ mắt nhìn cửa phòng bao tự động đóng lại, ngăn cách phòng bao và hành lang thành hai thế giới!
Mãi cho đến cô hoàn toàn mềm thân thể xuống, người đàn ông mới rời khỏi môi cô. Quay đầu đi, dựa vào bên đầu cô thở dốc, hô hấp.
Nương dụng cụ tỏa sương trong phòng bao truyền tới ánh sáng nhạt, cô tập trung nhìn vào, đường cong gương mặt quen thuộc góc cạnh rõ ràng kia, quả nhiên chính là Lãnh Tư Thành!
Nhưng mà, sao anh lại ở chỗ này? Không phải anh và Trần Văn Tiệp ở bên nhau sao?
Mới vừa gửi một tin nhắn cho Lý Du Du, liền hết pin tắt máy, bỗng nhiên, một cánh tay cường kiện duỗi tới từ phía sau cô, một phen lôi kéo cô đến một gian phòng tối đen, ấn ở trên vách tường, ngay sau đó, một nụ hôn lửa nóng nháy mắt thổi quét cô!
Cả người Cố Thanh Thanh đều bị tập kích bất thình lình dọa tới rồi! Môi bị người nọ phong bế, cô không thể kêu cứu, chỉ có thể dựa vào sức lực thân thể liều mạng phản kháng!
Người đàn ông kia tựa hồ cảm giác được cô giãy giụa, thân hình cao lớn nháy mắt ép xuống, chặt chẽ khóa cả người cô ở trên vách tường! Bàn tay to đẩy cô theo đó đôi tay nắm chặt cổ tay, đè ở bên cạnh cô. Nhận thấy được cô cong chân ý đồ tập kích, người nọ dứt khoát dùng một chân của mình, cường thế chen vào giữa chân cô, ngăn cô phản kháng!
Chỉ là, ở trong lúc giãy giụa, hơi thở quen thuộc và lực đạo cường hãn trên người người đàn ông, cùng với mặt vải tây trang vân nghiêng quen thuộc của anh, thậm chí là mùi nước hoa của Trần Văn Tiệp quanh quẩn trên người anh -- đây là Lãnh Tư Thành?
Đang lúc cô nghi hoặc, người đàn ông đột nhiên cạy ra hàm răng cô ra, mùi rượu cùng mùi thuốc lá nồng đậm, xen lẫn một cổ hương bạc hà tươi mát, nháy mắt xông vào!
Cố Thanh Thanh hoảng sợ, phản xạ có điều kiện liều mạng giãy giụa, người đàn ông kéo hai tay cô đến đỉnh đầu, dùng một bàn tay to gắt gao đè ở trên hai tay cô. Vươn một bàn tay ra, một phen nắm cằm nhỏ tinh xảo của cô, để đầu cô không thể lắc lư trái phải. Đồng thời, thân hình đè ở trên người cô dùng sức, dùng sức, như là muốn hoàn toàn đính cô ở trên tường, từng chút một cướp lấy không khí trong toàn bộ phổi của cô.
Cô không thể thoát đi không thể hô hấp, trơ mắt nhìn cửa phòng bao tự động đóng lại, ngăn cách phòng bao và hành lang thành hai thế giới!
Mãi cho đến cô hoàn toàn mềm thân thể xuống, người đàn ông mới rời khỏi môi cô. Quay đầu đi, dựa vào bên đầu cô thở dốc, hô hấp.
Nương dụng cụ tỏa sương trong phòng bao truyền tới ánh sáng nhạt, cô tập trung nhìn vào, đường cong gương mặt quen thuộc góc cạnh rõ ràng kia, quả nhiên chính là Lãnh Tư Thành!
Nhưng mà, sao anh lại ở chỗ này? Không phải anh và Trần Văn Tiệp ở bên nhau sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.