Chương 114: I do (6)
Bích Ngọc Tiêu
28/07/2018
Môi còn chưa có đụng tới gương mặt Lãnh Tư Thành, đáy mắt anh chợt lóe
qua một tia chán ghét. Khuỷu tay đẩy một cái, đẩy cô ta từ trên người
xuống.
Sao Trần Văn Tiệp có thể buông tha cơ hội này? Lập tức ôm lấy anh: “Lãnh tổng, em là thiệt tình thích anh! Em muốn ở bên anh!”
Lãnh Tư Thành quay đầu lại, trong ánh mắt màu hổ phách hiện lên một tia nghiền ngẫm: “Cô thích tôi? Cô thích tôi cái gì?”
“Em……” Thích này còn cần hỏi thích cái gì sao? Cô ta nghĩ nghĩ, mới liếc mắt đưa tình nói, “Tất cả của anh, em đều thích.”
“Phải không?” Lãnh Tư Thành vươn tay -- chán ghét gỡ từng ngón tay cô ta ôm eo mình ra, sau đó một tay đẩy cô ta ra, tự mình đứng lên, “Nhưng mà, tôi không thích cô.”
Trần Văn Tiệp trợn tròn mắt. Nếu Lãnh Tư Thành không thích cô, vậy sao lại chọn cô? Lại an bài con đường cho cô, lại suất ra nhiều lực hơn cho cô, còn liên hệ đạo diễn lớn cho cô, nếu không phải thích cô, sao anh phải làm như vậy?
Hơn nữa, anh ngẫu nhiên lóe lên, có chút ánh mắt mê ly với mình, là không lừa được người! Nếu không thích, vì sao anh muốn làm như vậy?
Trần Văn Tiệp ngẩng đầu, tròng mắt hơi hơi hàm chứa một tia lệ quang, vẻ mặt thống khổ mà chờ đợi nhìn anh: “Lãnh tổng, em là thật sự thích anh! Em biết anh đã kết hôn, em cũng không có ý phá hư hôn nhân của anh. Em chỉ là…… muốn lưu lại bên cạnh anh, mỗi ngày có thể nhìn anh, em liền thấy đủ!”
“Nhưng mà, vợ của tôi rất lợi hại. Cô muốn làm tiểu tam, phải buổi sáng mỗi ngày quỳ trên mặt đất kính trà cho cô ấy!” Lãnh Tư Thành đứng xa, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô ta ngã trên mặt đất khóc hoa lê đẫm mưa, tươi cười ác liệt.
Trần Văn Tiệp lại cứng đờ, chẳng lẽ anh và vợ quan hệ bất hòa, là bởi vì cá tính vợ anh quá cường? Cô ta quỳ trên mặt đất đi mấy bước tiến lên, vươn tay tới, ý đồ ôm lấy anh: “Lãnh tổng, em không để bụng! Chỉ cần có chân ái, cho dù cô ta lại…… Nghiêm khắc một chút, em cũng sẽ không nhăn mày chút nào.”
Vì tỏ vẻ bi thương yếu ớt, trung thành cùng đau đớn, cô ta nháy mí mắt, một giọt nước mắt lăn xuống, nhỏ trên mặt đất.
Lãnh Tư Thành lại duỗi chân, đá văng cánh tay ý đồ ôm lấy anh của cô ta ra, tươi cười ác liệt: “Cô ở giới nghệ sĩ, lăn lộn rất nhiều năm đi?”
Không đầu không đuôi nói một câu, Trần Văn Tiệp có điểm kỳ quái ngẩng đầu nhìn anh. Chẳng lẽ -- anh đã biết, chuyện lúc trước cô vì thượng vị, cũng từng câu đáp qua đạo diễn nào đó, ông chủ nào đó ư?
Lãnh Tư Thành lại chỉ là cười cười nhàn nhạt: “Kỹ thuật diễn không tồi a. Khó trách sẽ được đạo diễn bộ phim này tuyển lên. Còn có……”
Lãnh Tư Thành chợt ngồi xổm xuống dưới, ở trước mặt cô ta mềm nhẹ đọc nhấn rõ từng chữ, nói mỗi một chữ, sắc mặt Trần Văn Tiệp, liền tái nhợt một phân: “Vợ của tôi nói, tôi ở bên ngoài dù chơi bao nhiêu phụ nữ, cô ấy đều mặc kệ. Chính là -- cô - ấy - sợ - mắc - bệnh.”
Sao Trần Văn Tiệp có thể buông tha cơ hội này? Lập tức ôm lấy anh: “Lãnh tổng, em là thiệt tình thích anh! Em muốn ở bên anh!”
Lãnh Tư Thành quay đầu lại, trong ánh mắt màu hổ phách hiện lên một tia nghiền ngẫm: “Cô thích tôi? Cô thích tôi cái gì?”
“Em……” Thích này còn cần hỏi thích cái gì sao? Cô ta nghĩ nghĩ, mới liếc mắt đưa tình nói, “Tất cả của anh, em đều thích.”
“Phải không?” Lãnh Tư Thành vươn tay -- chán ghét gỡ từng ngón tay cô ta ôm eo mình ra, sau đó một tay đẩy cô ta ra, tự mình đứng lên, “Nhưng mà, tôi không thích cô.”
Trần Văn Tiệp trợn tròn mắt. Nếu Lãnh Tư Thành không thích cô, vậy sao lại chọn cô? Lại an bài con đường cho cô, lại suất ra nhiều lực hơn cho cô, còn liên hệ đạo diễn lớn cho cô, nếu không phải thích cô, sao anh phải làm như vậy?
Hơn nữa, anh ngẫu nhiên lóe lên, có chút ánh mắt mê ly với mình, là không lừa được người! Nếu không thích, vì sao anh muốn làm như vậy?
Trần Văn Tiệp ngẩng đầu, tròng mắt hơi hơi hàm chứa một tia lệ quang, vẻ mặt thống khổ mà chờ đợi nhìn anh: “Lãnh tổng, em là thật sự thích anh! Em biết anh đã kết hôn, em cũng không có ý phá hư hôn nhân của anh. Em chỉ là…… muốn lưu lại bên cạnh anh, mỗi ngày có thể nhìn anh, em liền thấy đủ!”
“Nhưng mà, vợ của tôi rất lợi hại. Cô muốn làm tiểu tam, phải buổi sáng mỗi ngày quỳ trên mặt đất kính trà cho cô ấy!” Lãnh Tư Thành đứng xa, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô ta ngã trên mặt đất khóc hoa lê đẫm mưa, tươi cười ác liệt.
Trần Văn Tiệp lại cứng đờ, chẳng lẽ anh và vợ quan hệ bất hòa, là bởi vì cá tính vợ anh quá cường? Cô ta quỳ trên mặt đất đi mấy bước tiến lên, vươn tay tới, ý đồ ôm lấy anh: “Lãnh tổng, em không để bụng! Chỉ cần có chân ái, cho dù cô ta lại…… Nghiêm khắc một chút, em cũng sẽ không nhăn mày chút nào.”
Vì tỏ vẻ bi thương yếu ớt, trung thành cùng đau đớn, cô ta nháy mí mắt, một giọt nước mắt lăn xuống, nhỏ trên mặt đất.
Lãnh Tư Thành lại duỗi chân, đá văng cánh tay ý đồ ôm lấy anh của cô ta ra, tươi cười ác liệt: “Cô ở giới nghệ sĩ, lăn lộn rất nhiều năm đi?”
Không đầu không đuôi nói một câu, Trần Văn Tiệp có điểm kỳ quái ngẩng đầu nhìn anh. Chẳng lẽ -- anh đã biết, chuyện lúc trước cô vì thượng vị, cũng từng câu đáp qua đạo diễn nào đó, ông chủ nào đó ư?
Lãnh Tư Thành lại chỉ là cười cười nhàn nhạt: “Kỹ thuật diễn không tồi a. Khó trách sẽ được đạo diễn bộ phim này tuyển lên. Còn có……”
Lãnh Tư Thành chợt ngồi xổm xuống dưới, ở trước mặt cô ta mềm nhẹ đọc nhấn rõ từng chữ, nói mỗi một chữ, sắc mặt Trần Văn Tiệp, liền tái nhợt một phân: “Vợ của tôi nói, tôi ở bên ngoài dù chơi bao nhiêu phụ nữ, cô ấy đều mặc kệ. Chính là -- cô - ấy - sợ - mắc - bệnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.