Chương 290: Kẻ địch (2)
Bích Ngọc Tiêu
16/06/2019
Lâm Chu Dật vây xem nửa ngày, ra tới hoà giải, “Tôi đã xem hồ sơ của Từ
tiểu thư, cô và Cố tiểu thư là bạn học đại học N. Ngày tháng sau này,
mọi ngươi ở chung thật tốt đi.”
Hai người nhìn thoáng qua nhau, nhìn nhau không vừa mắt.
Tổ trưởng mới tới, khiến cho văn phòng khẩn trương -- càng cứng đờ.
Vốn Thẩm Á Đình đã nhìn tổ hai bọn họ không vừa mắt, hiện tại cộng thêm Từ Tử Câm, giữa hai tổ càng thêm giương cung bạt kiếm.
Cố Thanh Thanh và Từ Tử Câm càng là ngồi đối bàn -- ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Có lẽ là có Cố Thanh Thanh, Từ Tử Câm vốn không có lý tưởng, ngược lại nghiêm túc làm việc thẳng đến sáu giờ tối, đến lúc Lâm Chu Dật ra ngoài vẫn tấm tắc bảo lạ: “Không nghĩ tới Từ tiểu thư làm việc nghiêm túc như vậy.”
Từ Tử Câm kiêu ngạo ngửa đầu, khinh thường nhìn thoáng qua Cố Thanh Thanh. Cố Thanh Thanh thu dọn đồ vật đang chuẩn bị đi ra ngoài, một cuộc điện thoại gọi tới, trên mặt Từ Tử Câm lập tức thay băng mỉm cười ngọt ngào: “Chi Ninh, anh tới đón em đi?”
Giọng nói không thấp, chính là cố ý để Cố Thanh Thanh nghe!
“Sớm nói, anh bị thương, phải nghỉ ngơi cho tốt, cố ý tới đón em làm cái gì? Được được, em đã biết, lập tức xuống dưới.”
Cúp điện thoại, Cố Thanh Thanh cũng thu thập xong rồi, Từ Tử Câm tiến lên một bước ngăn ở trước mặt cô, hất cằm lên. Hành lang chỉ có rộng khoảng hai người, cô ta đứng ở giữa, chính là cố ý chặn đường!
Ai ngờ, Cố Thanh Thanh nhìn cũng không liếc nhìn cô ta một cái, cũng không vòng qua, trực tiếp tiến lên một bước, hung hăng đụng phải bả vai cô ta!
Từ Tử Câm mang giày cao gót nhọn, bị cô hung hăng va chạm, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã! Đụng phải cô ta, mí mắt Cố Thanh Thanh cũng không nâng, trực tiếp xách túi xách nhỏ đi ra ngoài!
Từ Tử Câm sửng sốt vài giây, lập tức đuổi theo. Cố Thanh Thanh đã muốn chạy tới trước thang máy, cửa thang máy mở ra, cô đi vào, Từ Tử Câm cũng đi vào theo: “Cố Thanh Thanh, cô lại dám đụng vào tôi?”
Cố Thanh Thanh nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, “Chó ngoan không cản đường.”
Từ Tử Câm nổi giận: “Cô lại có thể mắng tôi là chó?”
Cố Thanh Thanh nghiêm túc nói: “Cô đương nhiên không phải, chó là một loại động vật trung thành dũng cảm.”
“Cô! --” Khi nói chuyện, thang máy đã tới lầu một, Cố Thanh Thanh lại không ra cửa thang máy.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, nhìn nhau không vừa mắt.
Tổ trưởng mới tới, khiến cho văn phòng khẩn trương -- càng cứng đờ.
Vốn Thẩm Á Đình đã nhìn tổ hai bọn họ không vừa mắt, hiện tại cộng thêm Từ Tử Câm, giữa hai tổ càng thêm giương cung bạt kiếm.
Cố Thanh Thanh và Từ Tử Câm càng là ngồi đối bàn -- ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Có lẽ là có Cố Thanh Thanh, Từ Tử Câm vốn không có lý tưởng, ngược lại nghiêm túc làm việc thẳng đến sáu giờ tối, đến lúc Lâm Chu Dật ra ngoài vẫn tấm tắc bảo lạ: “Không nghĩ tới Từ tiểu thư làm việc nghiêm túc như vậy.”
Từ Tử Câm kiêu ngạo ngửa đầu, khinh thường nhìn thoáng qua Cố Thanh Thanh. Cố Thanh Thanh thu dọn đồ vật đang chuẩn bị đi ra ngoài, một cuộc điện thoại gọi tới, trên mặt Từ Tử Câm lập tức thay băng mỉm cười ngọt ngào: “Chi Ninh, anh tới đón em đi?”
Giọng nói không thấp, chính là cố ý để Cố Thanh Thanh nghe!
“Sớm nói, anh bị thương, phải nghỉ ngơi cho tốt, cố ý tới đón em làm cái gì? Được được, em đã biết, lập tức xuống dưới.”
Cúp điện thoại, Cố Thanh Thanh cũng thu thập xong rồi, Từ Tử Câm tiến lên một bước ngăn ở trước mặt cô, hất cằm lên. Hành lang chỉ có rộng khoảng hai người, cô ta đứng ở giữa, chính là cố ý chặn đường!
Ai ngờ, Cố Thanh Thanh nhìn cũng không liếc nhìn cô ta một cái, cũng không vòng qua, trực tiếp tiến lên một bước, hung hăng đụng phải bả vai cô ta!
Từ Tử Câm mang giày cao gót nhọn, bị cô hung hăng va chạm, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã! Đụng phải cô ta, mí mắt Cố Thanh Thanh cũng không nâng, trực tiếp xách túi xách nhỏ đi ra ngoài!
Từ Tử Câm sửng sốt vài giây, lập tức đuổi theo. Cố Thanh Thanh đã muốn chạy tới trước thang máy, cửa thang máy mở ra, cô đi vào, Từ Tử Câm cũng đi vào theo: “Cố Thanh Thanh, cô lại dám đụng vào tôi?”
Cố Thanh Thanh nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, “Chó ngoan không cản đường.”
Từ Tử Câm nổi giận: “Cô lại có thể mắng tôi là chó?”
Cố Thanh Thanh nghiêm túc nói: “Cô đương nhiên không phải, chó là một loại động vật trung thành dũng cảm.”
“Cô! --” Khi nói chuyện, thang máy đã tới lầu một, Cố Thanh Thanh lại không ra cửa thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.