Chương 48: Một đêm bao nhiêu tiền (2)
Bích Ngọc Tiêu
21/06/2018
Cố Thanh Thanh hoảng sợ, cảm giác đầu tiên là: Sao anh lại tới nữa?
Cô lập tức quay đầu lại, thấp giọng hỏi người hầu: “Sao cô lại không nói cho tôi biết một tiếng!”
Mỗi lần trước khi Lãnh Tư Thành lại đây đều sẽ thông báo cho cô, cô cũng sớm nói tốt với người hầu, nếu có việc liền gọi điện thoại cho cô trước.
Người hầu buồn bực: “Tôi chuẩn bị nói với cô, điện thoại cô tắt máy mà……”
“Tôi……” Cố Thanh Thanh nhớ tới vừa rồi di động hết pin tắt máy.
Hôm nay Lãnh Tư Thành lại đây, chẳng lẽ, là vì ba mươi vạn anh cho anh trai kia? Cảm thấy chỉ ngủ với cô một lần quá thua thiệt, hôm nay tiếp tục “Muốn nợ”?
Không phải vì “Trả nợ”, chẳng lẽ là, bởi vì Trần Văn Tiệp? Là lúc Trần Văn Tiệp cáo trạng với anh nhận ra cô, anh biết cô ở bên ngoài lén đi làm sau lưng anh?
Trong đầu hiện lên mấy ý niệm, nhưng mặt ngoài cô lại vô cùng trấn định, tiến lên một bước, làm bộ giống như không có việc gì đổi giày: “Phải không? Anh ta ở đâu.”
Không cần người hầu trả lời, mới vừa bước vào huyền quan, liền nghe thấy bên trong có tiếng vang TV. Đi vào trong, Lãnh Tư Thành đi xuống từ cầu thang, đã tắm xong, thay đổi một thân đồ ngủ màu trắng. Sợi tóc hơi dài tùy ý dán ở cái trán, còn có chút ướt sũng. Tròng mắt của anh hơi hơi buông xuống, che dấu cảm xúc chân chính nơi đáy mắt, hàng mi dài phóng ra một vòng bóng mờ nhàn nhạt ở trên mí mắt.
Cửa sổ phòng khách mở rộng ra, hoàng hôn lửa đỏ phóng tiến vào, cùng ánh đèn hệ màu ấm trong phòng khách, cùng chung xây dựng ra một mảnh vòng sáng mê ly mà xa xưa. Người của anh liền lâm vào bên trong vòng sáng mê ly này, có vẻ không quá chân thật.
Lãnh Tư Thành từ trên cầu thang đi bước từng một xuống dưới, giơ tay cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV đi.
Tiếng TV đột nhiên im bặt, phòng khách trở nên thực an tĩnh.
Xoay người, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh có chút dọa người: “Cô đã trở lại.”
“A, ừ.” Cô gật gật đầu. Có lẽ là sợ bị anh phát hiện chính mình lên đi ra ngoài làm việc, giọng nói có chút chột dạ.
“Đi nơi nào?”
Giọng nói của anh bình tĩnh, nghe không ra một tia lửa giận nào. Nhưng mạch nước ngầm giống như liền giấu ở dưới đáy giọng nói bình tĩnh của anh, đang chờ mãnh liệt tuôn ra.
“Tôi…… đi ra ngoài cùng Lý Du Du.”
“Hôm nay là thứ hai.” Lãnh Tư Thành nhìn cô một cái, “Lý Du Du đang đi làm. Thời gian làm việc của giải trí Hoàng Đình chúng tôi, hẳn là không có tùy tiện như vậy.”
Cô lập tức quay đầu lại, thấp giọng hỏi người hầu: “Sao cô lại không nói cho tôi biết một tiếng!”
Mỗi lần trước khi Lãnh Tư Thành lại đây đều sẽ thông báo cho cô, cô cũng sớm nói tốt với người hầu, nếu có việc liền gọi điện thoại cho cô trước.
Người hầu buồn bực: “Tôi chuẩn bị nói với cô, điện thoại cô tắt máy mà……”
“Tôi……” Cố Thanh Thanh nhớ tới vừa rồi di động hết pin tắt máy.
Hôm nay Lãnh Tư Thành lại đây, chẳng lẽ, là vì ba mươi vạn anh cho anh trai kia? Cảm thấy chỉ ngủ với cô một lần quá thua thiệt, hôm nay tiếp tục “Muốn nợ”?
Không phải vì “Trả nợ”, chẳng lẽ là, bởi vì Trần Văn Tiệp? Là lúc Trần Văn Tiệp cáo trạng với anh nhận ra cô, anh biết cô ở bên ngoài lén đi làm sau lưng anh?
Trong đầu hiện lên mấy ý niệm, nhưng mặt ngoài cô lại vô cùng trấn định, tiến lên một bước, làm bộ giống như không có việc gì đổi giày: “Phải không? Anh ta ở đâu.”
Không cần người hầu trả lời, mới vừa bước vào huyền quan, liền nghe thấy bên trong có tiếng vang TV. Đi vào trong, Lãnh Tư Thành đi xuống từ cầu thang, đã tắm xong, thay đổi một thân đồ ngủ màu trắng. Sợi tóc hơi dài tùy ý dán ở cái trán, còn có chút ướt sũng. Tròng mắt của anh hơi hơi buông xuống, che dấu cảm xúc chân chính nơi đáy mắt, hàng mi dài phóng ra một vòng bóng mờ nhàn nhạt ở trên mí mắt.
Cửa sổ phòng khách mở rộng ra, hoàng hôn lửa đỏ phóng tiến vào, cùng ánh đèn hệ màu ấm trong phòng khách, cùng chung xây dựng ra một mảnh vòng sáng mê ly mà xa xưa. Người của anh liền lâm vào bên trong vòng sáng mê ly này, có vẻ không quá chân thật.
Lãnh Tư Thành từ trên cầu thang đi bước từng một xuống dưới, giơ tay cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV đi.
Tiếng TV đột nhiên im bặt, phòng khách trở nên thực an tĩnh.
Xoay người, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh có chút dọa người: “Cô đã trở lại.”
“A, ừ.” Cô gật gật đầu. Có lẽ là sợ bị anh phát hiện chính mình lên đi ra ngoài làm việc, giọng nói có chút chột dạ.
“Đi nơi nào?”
Giọng nói của anh bình tĩnh, nghe không ra một tia lửa giận nào. Nhưng mạch nước ngầm giống như liền giấu ở dưới đáy giọng nói bình tĩnh của anh, đang chờ mãnh liệt tuôn ra.
“Tôi…… đi ra ngoài cùng Lý Du Du.”
“Hôm nay là thứ hai.” Lãnh Tư Thành nhìn cô một cái, “Lý Du Du đang đi làm. Thời gian làm việc của giải trí Hoàng Đình chúng tôi, hẳn là không có tùy tiện như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.