Chương 167: Nhào vào trong ngực (4)
Bích Ngọc Tiêu
08/10/2018
Editor: May
Tuy rằng Cố Thanh Thanh mang là giày da nhỏ độ dốc không cao, cũng chỉ năm sáu cm, nhưng Lãnh Tư Thành dã man kéo cô ra ngoài như thế, nơi trợ lý Trình dừng xe là vườn hoa nhà bọn họ, gót chân Cố Thanh Thanh dẫm một khối đá, thân thể chợt nghiêng, thiếu chút nữa đã té ngã.
Lãnh Tư Thành liền đứng ở bên người cô, thấy thế lập tức vươn cánh tay, một phen kéo thân thể nghiêng lệch của cô lên, cánh tay dùng sức, dùng sức ôm thân thể của cô vào trong lòng ngực của mình.
Có lẽ là sức lực cánh tay anh quá lớn, Cố Thanh Thanh gần như là đâm vào trong lòng ngực của anh. Mặt cô đụng vào áo khoác tây trang của anh, lưng eo bị anh ôm gắt gao, tuy rằng dựa vào trái tim của anh gần như thế, nhưng cô chỉ có cảm giác được mặt vải lạnh băng kiên quyết áo khoác tây trang của anh. Hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy anh giơ cằm lên, còn có khuôn mặt toát ra một tia lạnh băng.
Trên mặt Cố Thanh Thanh, hơi hơi nổi lên một ý cười chua xó, quả nhiên, cái gọi là ân ái, chỉ là, làm bộ ân ái mà thôi.
“Sớm nói các con nên tới, quả nhiên hiện tại liền đến.”
Lạc Thanh Tuyết đi lên đón, bà mới ra cửa, một tiếng kêu “gâu gâu” lập tức vang lên, một con Samoyed nho nhỏ lông tơ màu trắng vọt ra, xẹt một tiếng chạy tới trước mặt Lãnh Tư Thành. Lãnh Tư Thành vừa rồi còn là một khuôn mặt lạnh lùng kiệt ngạo, khi nhìn đến con chó nhỏ này, cả người liền phủ lên một ánh sáng nhu hòa, đến tươi cười cũng thiệt tình vài phần, buông tay ôm eo nhỏ cô ra, cúi đầu sờ sờ đầu lông xù xù của chú chó nhỏ: “Tiểu Wales, chào mày.”
Chó nhỏ “gâu gâu” kêu hai tiếng, cái đuôi liều mạng lắc, lại thực mau lẻn đến bên người Cố Thanh Thanh, cái mũi nhỏ hít hít, tựa hồ nhận ra cô là người quen, đầu nhỏ lông xù xù dùng sức cọ cọ chân cô.
Tay trái Lãnh Tư Thành một phen bế chó nhỏ lên, Cố Thanh Thanh còn tưởng rằng anh muốn ôm chó nhỏ vào cửa, không nghĩ tới -- tay phải anh lại có thể duỗi ra, lại ôm eo cô, hai người một chó đứng ở trước xe chuẩn bị vào cửa, Lãnh Tư Thành mở miệng trước: “Mẹ.”
Cố Thanh Thanh ngẩn người, tay phải Lãnh Tư Thành dùng sức bóp thịt mềm bên hông cô, cô hoảng sợ, cũng lắp bắp nói theo: “Mẹ…… Mẹ, chúng con tới rồi.”
Tuy rằng mấy chữ cuối cùng cô càng nói càng nhỏ, nhưng không biết có phải Lãnh Tư Thành vì ở trước mặt mẹ anh biểu lộ bọn họ vợ chồng hòa thuận hay không, cô tựa hồ nghe thấy, Lãnh Tư Thành bên cạnh, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Quả nhiên, Lạc Thanh Tuyết nhìn nhìn hai người đứng sóng vai, lại thấy tay Lãnh Tư Thành ôm eo Cố Thanh Thanh, cười một tiếng: “Nhanh vào đi thôi. Tất cả mọi người đều đang chờ.”
Quả nhiên, vừa vào cửa, một phòng rất náo nhiệt, ngoại trừ ba mẹ Lãnh Tư Thành - Lãnh Vân Đình Lạc Thanh Tuyết, một nhà chú, Lãnh Vân Lâm cùng Mộ Thanh Vũ, em trai họ Mộ Thượng Ân, em gái họ Lãnh Mặc đều ở đây
Tuy rằng Cố Thanh Thanh mang là giày da nhỏ độ dốc không cao, cũng chỉ năm sáu cm, nhưng Lãnh Tư Thành dã man kéo cô ra ngoài như thế, nơi trợ lý Trình dừng xe là vườn hoa nhà bọn họ, gót chân Cố Thanh Thanh dẫm một khối đá, thân thể chợt nghiêng, thiếu chút nữa đã té ngã.
Lãnh Tư Thành liền đứng ở bên người cô, thấy thế lập tức vươn cánh tay, một phen kéo thân thể nghiêng lệch của cô lên, cánh tay dùng sức, dùng sức ôm thân thể của cô vào trong lòng ngực của mình.
Có lẽ là sức lực cánh tay anh quá lớn, Cố Thanh Thanh gần như là đâm vào trong lòng ngực của anh. Mặt cô đụng vào áo khoác tây trang của anh, lưng eo bị anh ôm gắt gao, tuy rằng dựa vào trái tim của anh gần như thế, nhưng cô chỉ có cảm giác được mặt vải lạnh băng kiên quyết áo khoác tây trang của anh. Hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy anh giơ cằm lên, còn có khuôn mặt toát ra một tia lạnh băng.
Trên mặt Cố Thanh Thanh, hơi hơi nổi lên một ý cười chua xó, quả nhiên, cái gọi là ân ái, chỉ là, làm bộ ân ái mà thôi.
“Sớm nói các con nên tới, quả nhiên hiện tại liền đến.”
Lạc Thanh Tuyết đi lên đón, bà mới ra cửa, một tiếng kêu “gâu gâu” lập tức vang lên, một con Samoyed nho nhỏ lông tơ màu trắng vọt ra, xẹt một tiếng chạy tới trước mặt Lãnh Tư Thành. Lãnh Tư Thành vừa rồi còn là một khuôn mặt lạnh lùng kiệt ngạo, khi nhìn đến con chó nhỏ này, cả người liền phủ lên một ánh sáng nhu hòa, đến tươi cười cũng thiệt tình vài phần, buông tay ôm eo nhỏ cô ra, cúi đầu sờ sờ đầu lông xù xù của chú chó nhỏ: “Tiểu Wales, chào mày.”
Chó nhỏ “gâu gâu” kêu hai tiếng, cái đuôi liều mạng lắc, lại thực mau lẻn đến bên người Cố Thanh Thanh, cái mũi nhỏ hít hít, tựa hồ nhận ra cô là người quen, đầu nhỏ lông xù xù dùng sức cọ cọ chân cô.
Tay trái Lãnh Tư Thành một phen bế chó nhỏ lên, Cố Thanh Thanh còn tưởng rằng anh muốn ôm chó nhỏ vào cửa, không nghĩ tới -- tay phải anh lại có thể duỗi ra, lại ôm eo cô, hai người một chó đứng ở trước xe chuẩn bị vào cửa, Lãnh Tư Thành mở miệng trước: “Mẹ.”
Cố Thanh Thanh ngẩn người, tay phải Lãnh Tư Thành dùng sức bóp thịt mềm bên hông cô, cô hoảng sợ, cũng lắp bắp nói theo: “Mẹ…… Mẹ, chúng con tới rồi.”
Tuy rằng mấy chữ cuối cùng cô càng nói càng nhỏ, nhưng không biết có phải Lãnh Tư Thành vì ở trước mặt mẹ anh biểu lộ bọn họ vợ chồng hòa thuận hay không, cô tựa hồ nghe thấy, Lãnh Tư Thành bên cạnh, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Quả nhiên, Lạc Thanh Tuyết nhìn nhìn hai người đứng sóng vai, lại thấy tay Lãnh Tư Thành ôm eo Cố Thanh Thanh, cười một tiếng: “Nhanh vào đi thôi. Tất cả mọi người đều đang chờ.”
Quả nhiên, vừa vào cửa, một phòng rất náo nhiệt, ngoại trừ ba mẹ Lãnh Tư Thành - Lãnh Vân Đình Lạc Thanh Tuyết, một nhà chú, Lãnh Vân Lâm cùng Mộ Thanh Vũ, em trai họ Mộ Thượng Ân, em gái họ Lãnh Mặc đều ở đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.