Chương 22: Hamster đáng yêu lắm nhé
Băng Lương Tửu
23/07/2019
Buổi tối, Draco tản bộ bên ngoài rừng cây, ánh trăng chiếu vào người cậu thật lạnh lẽo và cô độc, cậu ngẩng đầu nhìn về nơi cao nhất của
Hogwarts - Tháp Thiên Văn, không bao lâu nữa, Chúa Tể Hắc Ám sẽ xâm nhập vào nơi này, nhiệm vụ hắn giao chỉ có 1 tháng để hoàn thành, theo lời
Pansy nói, Ngài nhân từ cho dời lại sau kỳ nghỉ Giáng Sinh, đó là thời
gian bù lại cho những thiếu sót nghiệp dư của cô nàng. Nhưng đối với
Draco, quá sớm.
Draco vẫn nghe phảng phất tiếng thét chói tai, tiếng nổ uỳnh oành, và cả khoảnh khắc ấy, âm thanh cầu xin của Dumbledore.
"Severus.....làm ơn..."
Cậu vẫn nhớ rõ ràng từng lời nói, kế hoạch của Chúa Tể Hắc Ám là xâm nhập vào Hogwarts, còn Dumbledore lại lên kế hoạch giết chết bản thân, do đó kẻ bị giằng xé ở giữa không ai khác ngoài kẻ gián điệp hai mang kia.
Vì lý tưởng lớn vĩ đại mà hi sinh tính mạng của bản thân, là một Gryffindor.
Còn Slytherin, cho dù hi sinh mạng sống, một nửa là vì tư lợi.
Draco nghĩ tới những lời Dumbledore khuyên cậu quay đầu, lão nói sẽ bảo vệ cậu và gia đình.
Cậu nhìn về hướng phòng hiệu trưởng, nhưng nơi này chẳng thể nhìn thấy chỗ đó.
Thật ra Dumbledore và Chúa Tể Hắc Ám đều giống nhau, đều thích khống chế người khác, nhưng mà người đầu tiên là một con người có đạo đức, muốn hận cũng không thể hận được.
Nếu khi đó Dumbledore không chết, thì sau khi Chúa Tể Hắc Ám tan biến, liệu lão có giúp tòa án buộc tội các học viên Slytherin không? Đó đều là những đứa trẻ vị thành niên bị ép phải khắc dấu cơ mà? Từng gương mặt quen thuộc xẹt qua đầu Draco, biến thành những gương mặt tang tóc thê lương, đó là bộ dạng khi họ chết đi, Draco chứng kiến quá nhiều, nhưng lại không thể quên bất cứ điều gì.
Hẳn là không, Dumbledore tuy là một lão già chứa đầy những thành kiến, nhưng lão sẽ không ép những Slytherin vào bước đường cùng.
"Malfoy?" Một thanh âm khe khẽ phát ra, phá vỡ màn đêm lặng yên tĩnh mịch.
Trong phút chốc Draco đã thu hồi cái tâm trạng sầu bi, quay đầu lại nhìn xem thử là ai đang đi đến bên cậu mà cậu lại không hề phát giác.
Cô nàng tóc nâu rón rén bước lại gần thêm vài bước, nét mặt thân thiết hơn thường ngày.
Là Hermione Granger!
Draco thở dài trong bụng, cậu vẫn biết, cậu cảm nhận được cảm giác thân quen của cô gái này, cho nên cậu không hề có bất cứ một chút đề phòng hay phát giác khi cô ấy đến gần.
Hermione ngồi trong phòng ngủ do dự một lúc lâu, cô cảm thấy bản thân gần như mụ mị, lúc cô u mê đi đến gần kí túc xá của Slytherin, cô cảm thấy mình thật sự điên thật rồi, Hermione chuẩn bị quay về, lại bỗng nhiên nhìn thấy người mình cần tìm. Cậu con trai kia không nhìn thấy cô, cậu ấy ngửa đầu nhìn về một góc tòa lâu đài vô định, đôi mắt toát ra một sự đau thương chưa bao giờ thấy, tim của Hermione lại hẫng thêm một nhịp, cô đột nhiên có một ý nghĩ muốn tóm cậu ấy thật nhanh rồi bỏ vào túi cất đi, giống như không làm như thế, Malfoy sẽ thật sự tan biến theo những giọt trăng.
Cô nhìn cậu ấy thật lâu, cuối cùng mở miệng gọi một tiếng. Sau đó, cô lại nhìn thấy một cậu chàng khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo như thường ngày.
"Ồ, Granger." Draco nghĩ tới một việc, nhíu mày:"Cô tới đây làm gì?"
Hermione muốn hỏi rằng cậu có ổn không, muốn nói là tôi tới trả khăn tay, nhưng tất cả lời muốn nói đều như nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì cái xưng hô và thái độ của người ta thật xa cách, trong lòng tự nhiên cảm thấy buồn ơi là buồn.
"Đi theo tôi." Draco quay đầu đi về một hướng khác.
Hermione rảo bước đi theo.
"Granger, tôi nói thẳng nhé, cô không nên đi đến nơi phụ cận kí túc xá Slytherin." Draco nghiêm túc cảnh cáo.
Hermione chớp mắt, cẩn thận hỏi khẽ: "Bởi vì nguy hiểm?"
"Chẳng lẽ cô mong đợi một màn chào đón nồng nhiệt thân tình từ các Slytherin đối với một Gryffindor sao?" Draco hù dọa:" Tóm lại, cô không muốn bị chôn sống thì đừng có lảng vảng gần đây."
Hermione nhìn trái ngó phải, bốn bề lặng ngắt, vì vậy cô nàng càng thỏ thẻ: "Vậy là tôi phải cảm ơn cậu đúng không, vì đã không chôn sống tôi ngay lúc này." Hermione lại khẳng định một lần nữa mình bị u mê thật rồi, đi tâm sự nhỏ to với một Slytherin.
Draco bất đắc dĩ tìm một vị trí ngồi xuống: "Rồi, thôi nhé, cô tìm tôi có gì không?"
Hermione lập tức đưa chiếc khăn tay đã gấp gọn ra: "Đây, trả cậu."
Draco nhướn mày, không cầm. Cậu đã tặng đi cái gì, thì sẽ không cầm lại: "Con nhỏ mít ướt, cô giữ lại đi, mốt còn xài tiếp."
"Tôi không mít ướt nhé!" Hermione giận dỗi, muội phịch xuống chỗ đối diện, giật lấy cái khăn cất về, nhìn nhìn Malfoy, cô quyết định không muốn tốn thời gian vào việc tranh cãi vô bổ này:"....Tâm trạng cậu không tốt lắm nhỉ, đã xảy ra chuyện gì ư?"
Hermione lo lắng, nét mặt vừa rồi của Malfoy, khiến cô cảm thấy bất an.
"Không có việc gì." Draco tựa vào trên lan can.
Hermione thấy người ta không muốn nói nhiều, lại không biết phải nói tiếp như thế nào về việc cô đang lo lắng, nên đổi đề tài: "À đúng rồi, hình như cậu không đăng ký môn biến hình cao cấp đúng không?"
"Nên học thì sẽ học." Draco thản nhiên trả lời.
Hermione suy ngẫm một lát, cảm giác tin tưởng một chút: "Animagus cũng sẽ như vậy?" Chương cuối của môn Biến hình cao cấp là Animagus, nhưng theo lơì cô McGonnagal thì có rất ít người thành công.
"Không, riêng nó thì thôi." Draco lắc đầu:"Không hứng thú lắm."
"Sao thế?" Hermione thấy là lạ, không hứng thú nghĩa là sao.
"Cái này thì...." Draco hơi ngại ngùng, bối rối nhìn cô nàng, rồi mới nói: "Bởi vì ảnh hưởng năng lượng cùng tính chất phép thuật, đại đa số các thành viên trong cùng một gia tộc sẽ có hình thái Animagus giống nhau."
"Rồi sao nữa?" Hermione tò mò háo hức hỏi thêm:"Không lẽ là cậu đã biết rõ hình thái Animagus của mình sau này rồi hử?"
Draco không nói.
"Tôi sẽ giữ bí mật mà!" Hermione vỗ ngực, mắt sáng rực hấp háy.
"Không biết nữa." Draco nhìn cái vẻ đáng yêu của crush thì đầu hàng:"Đại khái là một loài vừa biết bay vừa có lông vũ....ờ là một loài chim chết tiệt nào đó."
Loài chim?
Hermione há to miệng, lặng 2 giây, rồi cười phá lên.
Draco lườm Hermione một cái, ngoảnh đầu sang bên kia, chết tiệt thật, sao nó nói thật làm chi vậy ta =)))
"Ngạc nhiên lắm đấy nhé." Mắt Hermione cong lên như trăng non.
"Cười đủ chưa?" Draco giận dỗi hỏi.
"Yên tâm nhé, tôi hứa là tôi sẽ không nói cho ai biết đâu." Hermione thề thốt đủ kiểu,, rồi quay sang ngồi lẩm bẩm lại:"Không biết hình thái Animagus của tôi là con gì nhỉ?"
Draco quay lại dòm từ trên xuống dưới ra vẻ đánh giá cô nàng một phen:"Có khi là một con rái cá cũng nên, hai cái răng cửa của cô cũng hợp quá mà."
"Răng của tôi nay đẹp rồi nhé." Hermione lườm lại.
"Cho nên bây giờ thì giống Hamster hơn rồi." Draco xòe tay, trêu lại" "Có khi tóc cô sẽ biến thành cái đuôi xù lên ấy."
"Không bao giờ đâu nhé!" Hermione phản bác xong mới phát hiện thì ra người ta đang trêu mình, thế là cô nàng xõa tóc ra vuốt lại: "Vầy xấu lắm hả?"
"Cô cảm thấy Hamster như thế nào?" Draco hỏi lại
"Đáng yêu vô đối luôn." Hermione trả lời lại
"Ừ...Tôi cũng thấy vậy đấy." Draco đứng lên:"Tôi về đi tuần tra đêm đây, nữ huynh trưởng của Gryffindor nhàn ghê đấy nhỉ?"
"Tất nhiên là không rồi!" Hermione vội đứng dậy, cũng hơi trễ rồi, mà mấy đứa nhóc Gryffindor luôn cần phải đi càn quét mới đẩy được chúng nó về phòng ngủ. Trách nhiệm của huynh trưởng thật to lớn quá đi thôi.
Mới vừa đi hai bước, Hermione đột nhiên cảm thấy hình như Malfoy vừa nói một câu có ẩn ý ghê gớm: "Á, cậu vừa nói là....."Cô nàng quay đầu.
Draco không quay lại, chỉ thoải mái vẫy tay tạm biệt, rồi đi tiếp về phía kí túc xá Slytherin.
Con nhỏ ngốc.
~o0o~
Nói Hamster đáng yêu ý là...nói mình đáng yêu á hả ta?
Mặt cô phù thủy thông minh bỗng nhiên đỏ ửng lên, Malfoy cảm thấy cô đáng yêu ư?Cảm ơn Chúa, có khi Malfoy chỉ thấy Hamster đáng yêu thôi.
Trong đầu Hermione giờ chỉ có mấy con Hamster chạy quay cuồng, không ngừng được.
Trở về ký túc xá, cô nàng vẫn bình tĩnh nghiêm túc đốc thúc các học sinh cấp dưới, áp tải bọn tiểu quỷ đó về phòng ngủ.
"Heermione, tám chuyện với em xíu nha?" Ginny níu Hermione.
"Ừ?" Hermione thấy mọi chuyện đã làm xong, liền cười đi với Ginny.
"Ron là tên đần, chị đừng để ý nhé." Ginny lập tức nói.
"Hả?" Hermione không hiểu gì hết.
"Lavender không hợp với anh ấy, anh ấy cũng không thích nhỏ đó đây." Ginny thay anh trai giải thích không ngừng.
"Chị tha thứ cho anh ấy đi mà, đi mà ~" Ginny làm nũng, con bé tin là Hermione sẽ vì nó mà bỏ qua cho thằng anh Ronald đần độn của nó một lần.
"Thôi nhé!" Hermione thấy mệt não vô cùng, sao ai cũng nghĩ là nó thích Ron nhỉ:"Ginny, chị đảm bảo với em lần cuối, chị không có tức giận ai hết, và chị cũng không thích...."
"Đừng như vậy mà." Ginny cắt ngang lời nói của Hermione, quyết định nói rõ luôn:"Hồi lúc ngồi ăn ở bàn dài ấy, lúc chị nhìn thấy Lavender cười nói với Ron, rõ ràng là chị chỉ muốn nhai luôn đầu ảnh, mặt chị dỗi tối sầm luôn. thôi được rồi, emm thừa nhận là anh Ron đần độn cũng có sai, nhưng hiện tại chỉ có hai chúng ta thôi, Hermione thân yêu ơi đừng giấu diếm nữa, em sẽ bắt anh ấy xin lỗi chị mà."
"Không phải! Chị bực bội là do chuyện khá..." Hermione nhớ rồi, lúc đó cô chỉ muốn nhai đầu hết cả đám là vì trước đó cô bị con nhỏ Parkinson mỉa mai.
"Ghen?" Ginny cười quái dị, đoán lung tung.
Hermione mờ mịt, lời này của Ginny làm cô nàng giật thót trong bụng, ghen? TRong đầu cô lại hiện lên cảnh Parkinson khoác tay thân mật ôm Malfoy: "Không..."
"Tóm lại là Ron thật sự thích chị đấy." Ginny ôm vai Hermione, chốt câu cuối.
Hermione không nghe thấy câu cuối, cô hoảng hốt dẫm chân nặng nề về phòng ngủ đơn của mình, đóng cửa lại rồi nằm xụi lơ trên giường.
Các cảnh tượng như cuốn phim chiếu chậm lại hiện ra trước mắt cô, Malfoy, Malfoy, lại là Malfoy, tất cả đều là Malfoy, Hermione đưa tay che mắt lại, từ lúc nào mà trong đầu cô chỉ toàn là Malfoy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, làm cô chỉ muốn nói chuyện với mình cậu ta thôi?
Có lẽ là từ lúc nhìn thấy cái dáng vẻ thật sự dưới lớp ngụy trang hằng ngày, cảm xúc của cô liền có chút thay đổi, dần dần chậm rãi đến bây giờ.
"...Thôi xong thậ rồi, mình hình như ghen thật rồi." Mơ màng nói ra một câu rồi im bặt. Hermione rốt cuộc hiểu vì sao mình tức giận rồi, không phải vì Parkinson mỉa mai cô là Biết-Tuốt, mà là con nhỏ đó cứ dính như kẹo cao sư trên người Malfoy.
Cô, Hermione Granger thích Draco Malfoy.
Draco vẫn nghe phảng phất tiếng thét chói tai, tiếng nổ uỳnh oành, và cả khoảnh khắc ấy, âm thanh cầu xin của Dumbledore.
"Severus.....làm ơn..."
Cậu vẫn nhớ rõ ràng từng lời nói, kế hoạch của Chúa Tể Hắc Ám là xâm nhập vào Hogwarts, còn Dumbledore lại lên kế hoạch giết chết bản thân, do đó kẻ bị giằng xé ở giữa không ai khác ngoài kẻ gián điệp hai mang kia.
Vì lý tưởng lớn vĩ đại mà hi sinh tính mạng của bản thân, là một Gryffindor.
Còn Slytherin, cho dù hi sinh mạng sống, một nửa là vì tư lợi.
Draco nghĩ tới những lời Dumbledore khuyên cậu quay đầu, lão nói sẽ bảo vệ cậu và gia đình.
Cậu nhìn về hướng phòng hiệu trưởng, nhưng nơi này chẳng thể nhìn thấy chỗ đó.
Thật ra Dumbledore và Chúa Tể Hắc Ám đều giống nhau, đều thích khống chế người khác, nhưng mà người đầu tiên là một con người có đạo đức, muốn hận cũng không thể hận được.
Nếu khi đó Dumbledore không chết, thì sau khi Chúa Tể Hắc Ám tan biến, liệu lão có giúp tòa án buộc tội các học viên Slytherin không? Đó đều là những đứa trẻ vị thành niên bị ép phải khắc dấu cơ mà? Từng gương mặt quen thuộc xẹt qua đầu Draco, biến thành những gương mặt tang tóc thê lương, đó là bộ dạng khi họ chết đi, Draco chứng kiến quá nhiều, nhưng lại không thể quên bất cứ điều gì.
Hẳn là không, Dumbledore tuy là một lão già chứa đầy những thành kiến, nhưng lão sẽ không ép những Slytherin vào bước đường cùng.
"Malfoy?" Một thanh âm khe khẽ phát ra, phá vỡ màn đêm lặng yên tĩnh mịch.
Trong phút chốc Draco đã thu hồi cái tâm trạng sầu bi, quay đầu lại nhìn xem thử là ai đang đi đến bên cậu mà cậu lại không hề phát giác.
Cô nàng tóc nâu rón rén bước lại gần thêm vài bước, nét mặt thân thiết hơn thường ngày.
Là Hermione Granger!
Draco thở dài trong bụng, cậu vẫn biết, cậu cảm nhận được cảm giác thân quen của cô gái này, cho nên cậu không hề có bất cứ một chút đề phòng hay phát giác khi cô ấy đến gần.
Hermione ngồi trong phòng ngủ do dự một lúc lâu, cô cảm thấy bản thân gần như mụ mị, lúc cô u mê đi đến gần kí túc xá của Slytherin, cô cảm thấy mình thật sự điên thật rồi, Hermione chuẩn bị quay về, lại bỗng nhiên nhìn thấy người mình cần tìm. Cậu con trai kia không nhìn thấy cô, cậu ấy ngửa đầu nhìn về một góc tòa lâu đài vô định, đôi mắt toát ra một sự đau thương chưa bao giờ thấy, tim của Hermione lại hẫng thêm một nhịp, cô đột nhiên có một ý nghĩ muốn tóm cậu ấy thật nhanh rồi bỏ vào túi cất đi, giống như không làm như thế, Malfoy sẽ thật sự tan biến theo những giọt trăng.
Cô nhìn cậu ấy thật lâu, cuối cùng mở miệng gọi một tiếng. Sau đó, cô lại nhìn thấy một cậu chàng khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo như thường ngày.
"Ồ, Granger." Draco nghĩ tới một việc, nhíu mày:"Cô tới đây làm gì?"
Hermione muốn hỏi rằng cậu có ổn không, muốn nói là tôi tới trả khăn tay, nhưng tất cả lời muốn nói đều như nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì cái xưng hô và thái độ của người ta thật xa cách, trong lòng tự nhiên cảm thấy buồn ơi là buồn.
"Đi theo tôi." Draco quay đầu đi về một hướng khác.
Hermione rảo bước đi theo.
"Granger, tôi nói thẳng nhé, cô không nên đi đến nơi phụ cận kí túc xá Slytherin." Draco nghiêm túc cảnh cáo.
Hermione chớp mắt, cẩn thận hỏi khẽ: "Bởi vì nguy hiểm?"
"Chẳng lẽ cô mong đợi một màn chào đón nồng nhiệt thân tình từ các Slytherin đối với một Gryffindor sao?" Draco hù dọa:" Tóm lại, cô không muốn bị chôn sống thì đừng có lảng vảng gần đây."
Hermione nhìn trái ngó phải, bốn bề lặng ngắt, vì vậy cô nàng càng thỏ thẻ: "Vậy là tôi phải cảm ơn cậu đúng không, vì đã không chôn sống tôi ngay lúc này." Hermione lại khẳng định một lần nữa mình bị u mê thật rồi, đi tâm sự nhỏ to với một Slytherin.
Draco bất đắc dĩ tìm một vị trí ngồi xuống: "Rồi, thôi nhé, cô tìm tôi có gì không?"
Hermione lập tức đưa chiếc khăn tay đã gấp gọn ra: "Đây, trả cậu."
Draco nhướn mày, không cầm. Cậu đã tặng đi cái gì, thì sẽ không cầm lại: "Con nhỏ mít ướt, cô giữ lại đi, mốt còn xài tiếp."
"Tôi không mít ướt nhé!" Hermione giận dỗi, muội phịch xuống chỗ đối diện, giật lấy cái khăn cất về, nhìn nhìn Malfoy, cô quyết định không muốn tốn thời gian vào việc tranh cãi vô bổ này:"....Tâm trạng cậu không tốt lắm nhỉ, đã xảy ra chuyện gì ư?"
Hermione lo lắng, nét mặt vừa rồi của Malfoy, khiến cô cảm thấy bất an.
"Không có việc gì." Draco tựa vào trên lan can.
Hermione thấy người ta không muốn nói nhiều, lại không biết phải nói tiếp như thế nào về việc cô đang lo lắng, nên đổi đề tài: "À đúng rồi, hình như cậu không đăng ký môn biến hình cao cấp đúng không?"
"Nên học thì sẽ học." Draco thản nhiên trả lời.
Hermione suy ngẫm một lát, cảm giác tin tưởng một chút: "Animagus cũng sẽ như vậy?" Chương cuối của môn Biến hình cao cấp là Animagus, nhưng theo lơì cô McGonnagal thì có rất ít người thành công.
"Không, riêng nó thì thôi." Draco lắc đầu:"Không hứng thú lắm."
"Sao thế?" Hermione thấy là lạ, không hứng thú nghĩa là sao.
"Cái này thì...." Draco hơi ngại ngùng, bối rối nhìn cô nàng, rồi mới nói: "Bởi vì ảnh hưởng năng lượng cùng tính chất phép thuật, đại đa số các thành viên trong cùng một gia tộc sẽ có hình thái Animagus giống nhau."
"Rồi sao nữa?" Hermione tò mò háo hức hỏi thêm:"Không lẽ là cậu đã biết rõ hình thái Animagus của mình sau này rồi hử?"
Draco không nói.
"Tôi sẽ giữ bí mật mà!" Hermione vỗ ngực, mắt sáng rực hấp háy.
"Không biết nữa." Draco nhìn cái vẻ đáng yêu của crush thì đầu hàng:"Đại khái là một loài vừa biết bay vừa có lông vũ....ờ là một loài chim chết tiệt nào đó."
Loài chim?
Hermione há to miệng, lặng 2 giây, rồi cười phá lên.
Draco lườm Hermione một cái, ngoảnh đầu sang bên kia, chết tiệt thật, sao nó nói thật làm chi vậy ta =)))
"Ngạc nhiên lắm đấy nhé." Mắt Hermione cong lên như trăng non.
"Cười đủ chưa?" Draco giận dỗi hỏi.
"Yên tâm nhé, tôi hứa là tôi sẽ không nói cho ai biết đâu." Hermione thề thốt đủ kiểu,, rồi quay sang ngồi lẩm bẩm lại:"Không biết hình thái Animagus của tôi là con gì nhỉ?"
Draco quay lại dòm từ trên xuống dưới ra vẻ đánh giá cô nàng một phen:"Có khi là một con rái cá cũng nên, hai cái răng cửa của cô cũng hợp quá mà."
"Răng của tôi nay đẹp rồi nhé." Hermione lườm lại.
"Cho nên bây giờ thì giống Hamster hơn rồi." Draco xòe tay, trêu lại" "Có khi tóc cô sẽ biến thành cái đuôi xù lên ấy."
"Không bao giờ đâu nhé!" Hermione phản bác xong mới phát hiện thì ra người ta đang trêu mình, thế là cô nàng xõa tóc ra vuốt lại: "Vầy xấu lắm hả?"
"Cô cảm thấy Hamster như thế nào?" Draco hỏi lại
"Đáng yêu vô đối luôn." Hermione trả lời lại
"Ừ...Tôi cũng thấy vậy đấy." Draco đứng lên:"Tôi về đi tuần tra đêm đây, nữ huynh trưởng của Gryffindor nhàn ghê đấy nhỉ?"
"Tất nhiên là không rồi!" Hermione vội đứng dậy, cũng hơi trễ rồi, mà mấy đứa nhóc Gryffindor luôn cần phải đi càn quét mới đẩy được chúng nó về phòng ngủ. Trách nhiệm của huynh trưởng thật to lớn quá đi thôi.
Mới vừa đi hai bước, Hermione đột nhiên cảm thấy hình như Malfoy vừa nói một câu có ẩn ý ghê gớm: "Á, cậu vừa nói là....."Cô nàng quay đầu.
Draco không quay lại, chỉ thoải mái vẫy tay tạm biệt, rồi đi tiếp về phía kí túc xá Slytherin.
Con nhỏ ngốc.
~o0o~
Nói Hamster đáng yêu ý là...nói mình đáng yêu á hả ta?
Mặt cô phù thủy thông minh bỗng nhiên đỏ ửng lên, Malfoy cảm thấy cô đáng yêu ư?Cảm ơn Chúa, có khi Malfoy chỉ thấy Hamster đáng yêu thôi.
Trong đầu Hermione giờ chỉ có mấy con Hamster chạy quay cuồng, không ngừng được.
Trở về ký túc xá, cô nàng vẫn bình tĩnh nghiêm túc đốc thúc các học sinh cấp dưới, áp tải bọn tiểu quỷ đó về phòng ngủ.
"Heermione, tám chuyện với em xíu nha?" Ginny níu Hermione.
"Ừ?" Hermione thấy mọi chuyện đã làm xong, liền cười đi với Ginny.
"Ron là tên đần, chị đừng để ý nhé." Ginny lập tức nói.
"Hả?" Hermione không hiểu gì hết.
"Lavender không hợp với anh ấy, anh ấy cũng không thích nhỏ đó đây." Ginny thay anh trai giải thích không ngừng.
"Chị tha thứ cho anh ấy đi mà, đi mà ~" Ginny làm nũng, con bé tin là Hermione sẽ vì nó mà bỏ qua cho thằng anh Ronald đần độn của nó một lần.
"Thôi nhé!" Hermione thấy mệt não vô cùng, sao ai cũng nghĩ là nó thích Ron nhỉ:"Ginny, chị đảm bảo với em lần cuối, chị không có tức giận ai hết, và chị cũng không thích...."
"Đừng như vậy mà." Ginny cắt ngang lời nói của Hermione, quyết định nói rõ luôn:"Hồi lúc ngồi ăn ở bàn dài ấy, lúc chị nhìn thấy Lavender cười nói với Ron, rõ ràng là chị chỉ muốn nhai luôn đầu ảnh, mặt chị dỗi tối sầm luôn. thôi được rồi, emm thừa nhận là anh Ron đần độn cũng có sai, nhưng hiện tại chỉ có hai chúng ta thôi, Hermione thân yêu ơi đừng giấu diếm nữa, em sẽ bắt anh ấy xin lỗi chị mà."
"Không phải! Chị bực bội là do chuyện khá..." Hermione nhớ rồi, lúc đó cô chỉ muốn nhai đầu hết cả đám là vì trước đó cô bị con nhỏ Parkinson mỉa mai.
"Ghen?" Ginny cười quái dị, đoán lung tung.
Hermione mờ mịt, lời này của Ginny làm cô nàng giật thót trong bụng, ghen? TRong đầu cô lại hiện lên cảnh Parkinson khoác tay thân mật ôm Malfoy: "Không..."
"Tóm lại là Ron thật sự thích chị đấy." Ginny ôm vai Hermione, chốt câu cuối.
Hermione không nghe thấy câu cuối, cô hoảng hốt dẫm chân nặng nề về phòng ngủ đơn của mình, đóng cửa lại rồi nằm xụi lơ trên giường.
Các cảnh tượng như cuốn phim chiếu chậm lại hiện ra trước mắt cô, Malfoy, Malfoy, lại là Malfoy, tất cả đều là Malfoy, Hermione đưa tay che mắt lại, từ lúc nào mà trong đầu cô chỉ toàn là Malfoy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, làm cô chỉ muốn nói chuyện với mình cậu ta thôi?
Có lẽ là từ lúc nhìn thấy cái dáng vẻ thật sự dưới lớp ngụy trang hằng ngày, cảm xúc của cô liền có chút thay đổi, dần dần chậm rãi đến bây giờ.
"...Thôi xong thậ rồi, mình hình như ghen thật rồi." Mơ màng nói ra một câu rồi im bặt. Hermione rốt cuộc hiểu vì sao mình tức giận rồi, không phải vì Parkinson mỉa mai cô là Biết-Tuốt, mà là con nhỏ đó cứ dính như kẹo cao sư trên người Malfoy.
Cô, Hermione Granger thích Draco Malfoy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.