Chương 26: Tương lai của Slytherin
Băng Lương Tửu
15/03/2021
Edit: Ngân Tử
Khi Draco trở lại phòng sinh hoạt chung, Pansy và Millicent đều không còn ở đó nữa, cậu đi qua kí túc xá nam sinh, gõ cửa phòng Blaise, một lát sau, người mở cửa là Theodore Nott, bạn cùng phòng của Blaise.
"Tôi tìm Blaise." Draco nói.
"Cậu ấy không có ở đây." Theo trả lời một cách ngắn gọn, không hề kèm theo bất kì thông tin phụ nào, sau đó cậu ta gật đầu một cách khách sáo rồi đóng cửa lại.
Như vậy là, Pansy và Blaise đi cùng nhau, Draco trầm tư, hơn nữa cả hai đứa đều sáng suốt đi cùng nhau cả đêm không về. (đỡ hơn cái thằng dụ con gái người ta cả đêm không cho về nhé)
Về phần hai người đi đâu làm gì thì không quá khó đoán, hoặc là bị Chúa tể triệu hồi, hoặc là đi Phòng Yêu Cầu sửa Tủ, hay đơn giản nhất là đi tù ti tú tí với nhau cả đêm. Draco về phòng ngủ sửa soạn lại tư trang rồi đi thẳng đến Đại sảnh đường.
Trên bàn dài Slytherin, Blaise và Pansy vẫn như ngày thường, Draco nghĩ, ít nhất lần này cậu không chỉ có một mình, cậu còn có những người bạn đáng tin cậy.
Bàn dài Gryffindor.
Hermione vẫn chưa nghĩ ra lý do để giải thích cho một đêm không về của mình, cô chỉ nói đại một vài câu, và mấy đứa nhỏ năm dưới tin sái cổ là cô đã phải về rất muộn vì còn phải đi tuần tra ban đêm, sau đó tụi nó lẩm bẩm nói xấu Snape mấy câu, điều này làm cho Hermione cảm thấy vô cùng áy náy.
Hermione cố gắng kiềm chế bản thân mới không nhìn về phía có Malfoy, cô không thể phủ nhận rằng Malfoy thật sự có một sức hút kì lạ đối với cô, lúc trước cô cũng không hiểu lắm về cảm giác thích một người là như thế nào, sau đó lại hiểu làm cảm giác của mình đối với Harry và Ron, và cho rằng đó là thích, thật ra có lẽ đó cũng là một loại thích, nhưng nó không giống như cảm giác của bản thân đối với Malfoy.
Có người nói, một người con trai tỏa ra sức hấp dẫn nhất là khi cậu ta chăm chú nghiêm túc làm việc điều gì đó.
Hermione đã từng bắt gặp được khoảnh khắc ấy của Malfoy, chăm chú cẩn thận, đôi mắt màu xám tro như một điểm xoáy trong vũ trụ mênh mông, Hermione có thể chắc chắn rằng đám con gái sẽ gục ngã khi nhìn thấy dáng vẻ lúc chơi cờ của Malfoy (ủa chứ Millicent là con gì) không chỉ như thế cậu ta còn có một vẻ cuốn hút toát ra từ nội tâm bên trong, đây mới là điểm chí mạng đối với Hermione.
Cậu ta đẹp trai, cuốn hút, có tri thức và cả sự quyết đoán.
Hermione nhớ lại các câu chuyện cổ tích mình đọc hồi bé, có lẽ cô thích Malfoy bởi vì khi nhìn thấy tính cách thật của cậu ta giống như là một vị hoàng tử của một vương quốc xa xôi nào đó.
"Sao chị ăn ít thế?" Ginny trườn người qua, thỏ thẻ hỏi cô nàng nào đó vẫn đang dằm nát đống đồ ăn tội nghiệp trong cái dĩa nửa ngày mà không ăn được hết một nửa.
"Không mà." Hermione hồi hồn, nghĩ một lát rồi hỏi: "Chị có nên giảm béo không nhỉ?"
"Không cần đâu!" Ginny nhìn cô nàng bằng một ánh mắt khi nhìn thấy quỷ khổng lồ, một cô gái đang yêu thường rất quan tâm đến ngoại hình của mình, cô cho rằng vóc người của Hermione đã đẹp rồi, không cần phải tốn thời gian làm chuyện vô bổ như giảm cân: "Dáng chị còn đẹp hơn so với Lavender nhiều."
Hermione bật cười, cô đã không còn quá quan tâm việc đính chính chuyện của mình và Ron nữa, mà cô nghĩ cũng không cần thiết, đoạn cô nàng lại thì thào: "Chị thấy là vẫn còn nặng lắm í."
Hermione mày xong thật rồi, Malfoy nói mày nặng, mày lại còn đòi đi giảm cân, làm sao nó thích một đứa đang nợ nó tới mấy bảng Anh cơ chứ, Hermione yểu xìu suy ngẫm. Cô muốn phân tích cái nhìn của Malfoy đối với mình, mỗi lúc cô nghĩ rằng mình và cậu ta đã gần như thân thiết hơn thì thằng chóa đó lại kéo dãn khoảng cách né tránh mình.
Thứ chảnh chọe.
~~~o0o~~~
Ăn xong bữa sáng, Draco dẫn đầu một nhóm Slytherin về kí túc xá.
Vừa mới bước vào phòng sinh hoạt chung, Draco đứng lên một cái bậc thang cao nhìn những người còn lại đang trật tự đi vào trong, bọn họ cũng chú ý tới ánh mắt của cậu, đều chần chừ một lát sau đó quyết định ở lại mà không đi về phòng ngủ.
Millicent nghi hoặc nhìn cậu, Draco nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý bản thân có lời muốn nói.
Tất cả các Slytherin ở trong phòng đều im lặng quan sát nét mặt của cậu, và chờ Huynh trưởng của mình lên tiếng.
"6 giờ chiều nay, yêu cầu tất cả học sinh đều tập hợp phòng sinh hoạt chung." Giọng Draco không lớn nhưng rất rõ ràng, thanh âm lành lạnh mang theo sự uy hiếp.
Xét thấy buổi sáng vẫn còn học sinh có tiết, Draco cũng không nói nhiều, quay về thẳng phòng ngủ của mình, buổi sáng nay cậu được nghỉ.
Không lâu sau đó, Blaise là người đầu tiên gõ cửa phòng cậu, 5 phút sau, Pansy cũng có mặt ở đây.
"Cậu tính làm gì nữa đây?" Pansy khoanh tay ôm ngực, cảm thấy khó hiểu vì hành động của Draco.
"Thế cậu nghĩ "Chúng ta" là ai?" Draco ngồi trên ghế bành, hai chân vắt chéo, thản nhiên hỏi ngược lại.
"Chúng ta?" Blaise lặp lại, nheo mắt: "Ý mày là toàn bộ học sinh của Slytherin ấy hả?"
Draco lộ ra nụ cười tán thưởng: "Chính xác."
Pansy và Blaise đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt hướng ánh mắt về phía Draco, hi vọng cậu có thể nó rõ hơn.
"Theo tình hình bây giờ, đám tụi mình hoặc là những Tử thần Thục tử dự bị, hoặc là bị Chúa Tể Hắc Ám giết..." Draco nói thật chậm, thật chậm: "Nhưng mà trên thực tế, chính xác mà nói, chúng ta là....tương lai của Slytherin."
Các gia tộc thuần huyết con cái nối dõi thật sự rất ít, chính vì vậy các học sinh của Slytherin chính là tương lai của Slytherin.
"Chỉ cần chúng ta không đứng sai phe, thì sau khi chiến tranh kết thúc, thế giới này vẫn là sân khấu của chúng ta." Draco phân tích thêm: "Nếu như kết quả không được tốt đẹp như tao nói thì ít nhất tao cũng hi vọng giữ cho mọi người sống sót tới cuối cùng." Đúng vậy, chỉ cần mọi người đều sống sót, tất cả tương lai mà cậu trải qua sẽ bị thay đổi hoàn toàn, vào cái thời khắc tuyệt vọng ấy, bọn họ không hề đoàn kết lại, cái bọn họ thầm nghĩ lúc đó là hi vọng có thể bảo vệ được gia đình của mình, thế nhưng chút hi vọng nhỏ nhoi đó của họ đều bị xé nát đến thảm thương vô cùng.
"Chạy trốn khỏi chiến tranh?" Blaise nhíu mày: "Mơ hả pa!"
"Ai cũng có lập trường của riêng mình." Pansy lắc đầu: "Bọn họ sẽ cho rằng cậu là thằng ngớ ngẩn, mơ mộng hão huyền."
Draco cười rộ lên: "Bởi vì Chúa tể Hắc Ám là một kẻ đáng sợ, cho nên chúng ta không có cách nào thoát thân?"
Hai người không ai tiếp lời.
Dừng một chút, Draco lại nói tiếp, giọng nói ẩn chưa một chút kiêu ngạo: "Nếu tớ có thể làm cho bọn họ tin tưởng, tin rằng tớ có năng lực... đưa bọn họ ra khỏi chốn nguy hiểm thì sao?"
Pansy nhắm mắt, rất lâu sau đó, cô nàng vẫn không nói một lời nào.
"Mày nghiêm túc thật đấy à?" Blaise nhìn thẳng vào mắt thằng bạn thân mà hỏi.
"Danh vọng và địa vị của tộc Malfoy..." Draco gõ nhẹ những đầu ngón tay lên mặt bàn: "Trừ những thứ đó ra tao còn nhiều thứ khác nữa."
"Tối nay ông bạn có cần hỗ trợ không?" Pansy rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Có chứ sao không?" Draco gật đầu rồi nhìn về phía Blaise, cậu ấy cũng gật đầu tỏ ý sẽ hỗ trợ.
~~~o0o~~~
Một kẻ đứng đầu cần phải có một sự tự tin tuyệt đối, Draco tự nhủ với mình, cậu tin bản thân mình làm được, cậu có thể để bọn họ đặt niềm tin của mình lên bản thân cậu.
Đúng 6 giờ chiều, toàn các học sinh Slytherin có mặt đông đủ trong phòng sinh hoạt chung đúng như yêu cầu, không một ai vắng mặt, có lẽ họ cũng muốn biết tình hình chiến sự đang ở mức nào rồi.
Draco quét mắt một vòng rồi nói: "Tình hình bây giờ chắc mọi người cũng đã biết được phần nào rồi."
Không có người đáp lời, họ sẽ không thảo luận ầm ĩ giống Gryffindor, cái họ cần là những lời sau nữa.
"Tôi thông báo một việc, từ giờ trở đi, vào 6h chiều mỗi ngày sẽ tổ chức luyện tập quyết đấu ở tại phòng sinh hoạt chung." Draco thông báo luôn: "Bắt đầu từ ngày hôm nay."
Sự nghi hoặc hiện lên rõ rệt trong ánh mắt và vẻ mặt của các Slytherin, cuối cùng Theo cùng năm thứ năm lạnh nhạt hỏi lại: "Ai hướng dẫn bọn tôi?"
Draco hất cằm, giơ đũa phép thủ thế và nhếch mi, trả lời: "Người thắng."
Những học sinh năm dưới thấy thế lùi về sau, để lại những học sinh ba niên khóa lớn nhất ở lại chính giữa phòng.
Draco biết, những người này, có kẻ tỏ ra kính trọng cậu chỉ là vẻ bề ngoài hoặc cả nể danh vọng và địa vị của tộc Malfoy, nhưng bây giờ, cậu sẽ dùng thực lực chứng minh cho những kẻ đó biết, Draco Malfoy không phải chỉ là một cái tên để trưng cho đẹp.
Slytherin sẽ không bao giờ phủ nhận một kẻ mạnh.
"Hãy coi đây như một trận quyết đấu thật sự đi, đây là một cơ hội để học hỏi lẫn nhau đấy." Draco trịnh trọng nói.
"Nghe hay đấy chứ, bắt đầu đi." Nữ Huynh trưởng Millicent từ nãy đến giờ vẫn ngồi ở một góc khuất lên tiếng.
Theo nhìn quanh quất, không có ai tình nguyện bước lên đầu tiên, cậu ta bước lên trước: "Tôi sẽ lên trước."
Draco gật đầu đáp lại.
Hai người giằng co trong im lặng, nhóm người đang đứng rìa ngoài cũng im thin thít, bọn họ đang quan sát.
Draco không tính giấu diếm thực lực, lấy năng lực của cậu hiện giờ để quyết đấu với tất cả không thành vấn đề, nhưng cậu muốn nổi tiếng hơn nữa, phải giành lấy thắng lợi nhanh chóng, tối nay sẽ là một buổi tối mệt nhoài cho xem.
"Stupefy!" Draco mở đầu bằng cách đánh một bùa choáng.
Theo nhanh nhẹn né tránh, vung đũa phản lại một bùa tấn công.
Draco bước tới, trực tiếp sử dụng các thần chú Hắc Ám trong im lặng.
Một tia sáng đỏ lóe lên, nó khiến cho Theo bất ngờ trong chốc lát, nhưng cậu ta vẫn có ý thức nhanh nhẹn né đi, cả đám học sinh Slytherin chết lặng khi thấy Huynh trưởng Draco Malfoy của bọn họ lại thuần thục những thần chú không âm thanh đến như vậy.
Theo rất nhanh không thể trụ được nữa, Draco được đà tấn công tước khí giới của cậu ta: "Expelliarmus!" Âm thanh cuối cùng này như kết thúc một cuộc dạo chơi, đũa phép của Theo nhanh chóng bay vọt vào tay Draco.
Draco chỉa đũa phép của mình vào cổ Theo, híp mắt: "Nếu đây là một trận quyết đấu sinh tử thì mày toi rồi."
Mặt Theo tái mét, cả đám học sinh Slytherin cũng vậy, tất cả bọn họ đều cảm thấy như bị nghẹn cái gì đó trong ngực, cảm thấy thật khó thở.
"Người tiếp theo" Draco ném trả đũa phép lại cho Theo, quay đầu về phía nhóm người đằng sau: "Ở trong này, thua một lần thì có thể bắt đầu một cuộc đấu mới, nhưng nếu các cô cậu rời khỏi nơi này, thua nghĩa là chết."
Rất nhanh sau đó, có thêm ba người khác tiến lên, Draco không có một động tác thừa, năm lượt đọc bùa chú gọn gàng diệt sạch, thân thủ cậu linh hoạt, các bùa chú đánh ra mạnh mẽ sắc bén, gọn gàng diệt sạch đối thủ, động tác nhanh nhẹn, sắc bén, chính xác, đây chính là kinh nghiệm chiến đấu mà Draco tích luỹ được trong khoảng thời gian kia.
"Người tiếp theo."
"Người tiếp theo."
"Người tiếp theo."
Dracoo không cho mình một chút thời gian giải lao, cậu lấy một tâm thế thoải mái, giống như đang chơi một trò chơi quét sạch tất các học sinh Slytherin, tới gần chót cậu vẫn luôn là người thắng, không để ý đến thời gian đã đến 9 giờ tối.
"Hôm nay dừng ở đây thôi." Draco cất đũa phép: "Mai tiếp tục."
Giữ vững những bước đi thong thả, Draco quay trở về phòng ngủ, cậu bước vào phòng đóng chặt của rồi trượt người theo cánh cửa mà khụy xuống, năng lượng ma thuật cũng có giới hạn của nó.
9 giờ 30 phút, tiếng gõ cửa vang lên.
Draco nghỉ ngơi đã đủ, cậu ra mở cửa, là Blaise.
"Sao rồi?" Draco hỏi, lúc chiều cậu đã đưa cho Blaise và Pansy một danh sách có những cái tên thuộc phe trung lập, cần hai người quan sát các phản ứng của những học sinh đó.
"Tao đã từng nghĩ là tao rất hiểu mày á." Blaise thở hắt ra.
"Không nghĩ tới tao tài giỏi như vậy đúng hong?" Draco kéo dài chữ, vui tính cười đùa.
"Ờ đấy, méo ngờ luôn mày ạ." Blaise thẳng thắn thừa nhận, thực lực của Draco vượt qua sức tưởng tượng của cậu, lúc nó chiến đấu cậu cảm giác giống như nó đang cố sức bò ra từ trong biển máu xác người vậy đó, một cảm giác lạnh lẽo và tăm tối.
"Tao rất lấy làm vinh dự." Draco cũng cười khà khà, nói là tự vệ cũng được, nói gì cũng được, cậu đã từng giết rất nhiều người, nó làm cho cậu không còn cảm giác run rẩy khi cầm đũa phép đánh vào kẻ khác một cách tàn nhẫn, điều này khiến cậu trở nên kiên nhẫn và mạnh mẽ hơn.
"Mày làm tụi kia hoảng hồn luôn." Blaise vẻ mặt trầm trồ: "Tụi nó sợ khiếp vía luôn ớ."
"Sợ khiếp vía." Draco đảo mắt: "Biết sợ mới tốt."
Bây giờ khoan nhắc tới những chuyện trước kia, Draco là con trai của một Tử thần thực tử khét tiếng, cậu lại muốn trở mặt với Chúa tể Hắc Ám, nhóm học sinh Slytherin hoảng hồn khiếp vía vì cậu, nó có nghĩa là có hi vọng.
"Pansy vẫn còn đang tìm hiểu tình hình, mày biết là có một vài đứa miệng kín như bưng ấy." Blaise tiếp tục báo cáo.
"Không sao." Draco đùa nghịch với cây đũa phép của mình, suy nghĩ: "Người tao lựa chọn, tao sẽ sắp xếp cho bọn họ rời khỏi đây trước, cần phải tìm một nơi an toàn, tranh thủ thời gian này dạy bọn ho được cái gì hay cái đấy, ít nhất tăng thêm cơ hội sống sót của bọn họ." Hiện tại tách ra sớm, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, khi nhìn thấy kết cục thất bại của Chúa tể Hắc ám, Draco tin tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một tương lai khác tốt đẹp hơn cho Slytherin, à, nói bây giờ vẫn còn sớm quá.
Hết chương 26
Tuần này còn 2 chương nữa, kết quả của một cuộc cá cược:(
Khi Draco trở lại phòng sinh hoạt chung, Pansy và Millicent đều không còn ở đó nữa, cậu đi qua kí túc xá nam sinh, gõ cửa phòng Blaise, một lát sau, người mở cửa là Theodore Nott, bạn cùng phòng của Blaise.
"Tôi tìm Blaise." Draco nói.
"Cậu ấy không có ở đây." Theo trả lời một cách ngắn gọn, không hề kèm theo bất kì thông tin phụ nào, sau đó cậu ta gật đầu một cách khách sáo rồi đóng cửa lại.
Như vậy là, Pansy và Blaise đi cùng nhau, Draco trầm tư, hơn nữa cả hai đứa đều sáng suốt đi cùng nhau cả đêm không về. (đỡ hơn cái thằng dụ con gái người ta cả đêm không cho về nhé)
Về phần hai người đi đâu làm gì thì không quá khó đoán, hoặc là bị Chúa tể triệu hồi, hoặc là đi Phòng Yêu Cầu sửa Tủ, hay đơn giản nhất là đi tù ti tú tí với nhau cả đêm. Draco về phòng ngủ sửa soạn lại tư trang rồi đi thẳng đến Đại sảnh đường.
Trên bàn dài Slytherin, Blaise và Pansy vẫn như ngày thường, Draco nghĩ, ít nhất lần này cậu không chỉ có một mình, cậu còn có những người bạn đáng tin cậy.
Bàn dài Gryffindor.
Hermione vẫn chưa nghĩ ra lý do để giải thích cho một đêm không về của mình, cô chỉ nói đại một vài câu, và mấy đứa nhỏ năm dưới tin sái cổ là cô đã phải về rất muộn vì còn phải đi tuần tra ban đêm, sau đó tụi nó lẩm bẩm nói xấu Snape mấy câu, điều này làm cho Hermione cảm thấy vô cùng áy náy.
Hermione cố gắng kiềm chế bản thân mới không nhìn về phía có Malfoy, cô không thể phủ nhận rằng Malfoy thật sự có một sức hút kì lạ đối với cô, lúc trước cô cũng không hiểu lắm về cảm giác thích một người là như thế nào, sau đó lại hiểu làm cảm giác của mình đối với Harry và Ron, và cho rằng đó là thích, thật ra có lẽ đó cũng là một loại thích, nhưng nó không giống như cảm giác của bản thân đối với Malfoy.
Có người nói, một người con trai tỏa ra sức hấp dẫn nhất là khi cậu ta chăm chú nghiêm túc làm việc điều gì đó.
Hermione đã từng bắt gặp được khoảnh khắc ấy của Malfoy, chăm chú cẩn thận, đôi mắt màu xám tro như một điểm xoáy trong vũ trụ mênh mông, Hermione có thể chắc chắn rằng đám con gái sẽ gục ngã khi nhìn thấy dáng vẻ lúc chơi cờ của Malfoy (ủa chứ Millicent là con gì) không chỉ như thế cậu ta còn có một vẻ cuốn hút toát ra từ nội tâm bên trong, đây mới là điểm chí mạng đối với Hermione.
Cậu ta đẹp trai, cuốn hút, có tri thức và cả sự quyết đoán.
Hermione nhớ lại các câu chuyện cổ tích mình đọc hồi bé, có lẽ cô thích Malfoy bởi vì khi nhìn thấy tính cách thật của cậu ta giống như là một vị hoàng tử của một vương quốc xa xôi nào đó.
"Sao chị ăn ít thế?" Ginny trườn người qua, thỏ thẻ hỏi cô nàng nào đó vẫn đang dằm nát đống đồ ăn tội nghiệp trong cái dĩa nửa ngày mà không ăn được hết một nửa.
"Không mà." Hermione hồi hồn, nghĩ một lát rồi hỏi: "Chị có nên giảm béo không nhỉ?"
"Không cần đâu!" Ginny nhìn cô nàng bằng một ánh mắt khi nhìn thấy quỷ khổng lồ, một cô gái đang yêu thường rất quan tâm đến ngoại hình của mình, cô cho rằng vóc người của Hermione đã đẹp rồi, không cần phải tốn thời gian làm chuyện vô bổ như giảm cân: "Dáng chị còn đẹp hơn so với Lavender nhiều."
Hermione bật cười, cô đã không còn quá quan tâm việc đính chính chuyện của mình và Ron nữa, mà cô nghĩ cũng không cần thiết, đoạn cô nàng lại thì thào: "Chị thấy là vẫn còn nặng lắm í."
Hermione mày xong thật rồi, Malfoy nói mày nặng, mày lại còn đòi đi giảm cân, làm sao nó thích một đứa đang nợ nó tới mấy bảng Anh cơ chứ, Hermione yểu xìu suy ngẫm. Cô muốn phân tích cái nhìn của Malfoy đối với mình, mỗi lúc cô nghĩ rằng mình và cậu ta đã gần như thân thiết hơn thì thằng chóa đó lại kéo dãn khoảng cách né tránh mình.
Thứ chảnh chọe.
~~~o0o~~~
Ăn xong bữa sáng, Draco dẫn đầu một nhóm Slytherin về kí túc xá.
Vừa mới bước vào phòng sinh hoạt chung, Draco đứng lên một cái bậc thang cao nhìn những người còn lại đang trật tự đi vào trong, bọn họ cũng chú ý tới ánh mắt của cậu, đều chần chừ một lát sau đó quyết định ở lại mà không đi về phòng ngủ.
Millicent nghi hoặc nhìn cậu, Draco nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý bản thân có lời muốn nói.
Tất cả các Slytherin ở trong phòng đều im lặng quan sát nét mặt của cậu, và chờ Huynh trưởng của mình lên tiếng.
"6 giờ chiều nay, yêu cầu tất cả học sinh đều tập hợp phòng sinh hoạt chung." Giọng Draco không lớn nhưng rất rõ ràng, thanh âm lành lạnh mang theo sự uy hiếp.
Xét thấy buổi sáng vẫn còn học sinh có tiết, Draco cũng không nói nhiều, quay về thẳng phòng ngủ của mình, buổi sáng nay cậu được nghỉ.
Không lâu sau đó, Blaise là người đầu tiên gõ cửa phòng cậu, 5 phút sau, Pansy cũng có mặt ở đây.
"Cậu tính làm gì nữa đây?" Pansy khoanh tay ôm ngực, cảm thấy khó hiểu vì hành động của Draco.
"Thế cậu nghĩ "Chúng ta" là ai?" Draco ngồi trên ghế bành, hai chân vắt chéo, thản nhiên hỏi ngược lại.
"Chúng ta?" Blaise lặp lại, nheo mắt: "Ý mày là toàn bộ học sinh của Slytherin ấy hả?"
Draco lộ ra nụ cười tán thưởng: "Chính xác."
Pansy và Blaise đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt hướng ánh mắt về phía Draco, hi vọng cậu có thể nó rõ hơn.
"Theo tình hình bây giờ, đám tụi mình hoặc là những Tử thần Thục tử dự bị, hoặc là bị Chúa Tể Hắc Ám giết..." Draco nói thật chậm, thật chậm: "Nhưng mà trên thực tế, chính xác mà nói, chúng ta là....tương lai của Slytherin."
Các gia tộc thuần huyết con cái nối dõi thật sự rất ít, chính vì vậy các học sinh của Slytherin chính là tương lai của Slytherin.
"Chỉ cần chúng ta không đứng sai phe, thì sau khi chiến tranh kết thúc, thế giới này vẫn là sân khấu của chúng ta." Draco phân tích thêm: "Nếu như kết quả không được tốt đẹp như tao nói thì ít nhất tao cũng hi vọng giữ cho mọi người sống sót tới cuối cùng." Đúng vậy, chỉ cần mọi người đều sống sót, tất cả tương lai mà cậu trải qua sẽ bị thay đổi hoàn toàn, vào cái thời khắc tuyệt vọng ấy, bọn họ không hề đoàn kết lại, cái bọn họ thầm nghĩ lúc đó là hi vọng có thể bảo vệ được gia đình của mình, thế nhưng chút hi vọng nhỏ nhoi đó của họ đều bị xé nát đến thảm thương vô cùng.
"Chạy trốn khỏi chiến tranh?" Blaise nhíu mày: "Mơ hả pa!"
"Ai cũng có lập trường của riêng mình." Pansy lắc đầu: "Bọn họ sẽ cho rằng cậu là thằng ngớ ngẩn, mơ mộng hão huyền."
Draco cười rộ lên: "Bởi vì Chúa tể Hắc Ám là một kẻ đáng sợ, cho nên chúng ta không có cách nào thoát thân?"
Hai người không ai tiếp lời.
Dừng một chút, Draco lại nói tiếp, giọng nói ẩn chưa một chút kiêu ngạo: "Nếu tớ có thể làm cho bọn họ tin tưởng, tin rằng tớ có năng lực... đưa bọn họ ra khỏi chốn nguy hiểm thì sao?"
Pansy nhắm mắt, rất lâu sau đó, cô nàng vẫn không nói một lời nào.
"Mày nghiêm túc thật đấy à?" Blaise nhìn thẳng vào mắt thằng bạn thân mà hỏi.
"Danh vọng và địa vị của tộc Malfoy..." Draco gõ nhẹ những đầu ngón tay lên mặt bàn: "Trừ những thứ đó ra tao còn nhiều thứ khác nữa."
"Tối nay ông bạn có cần hỗ trợ không?" Pansy rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Có chứ sao không?" Draco gật đầu rồi nhìn về phía Blaise, cậu ấy cũng gật đầu tỏ ý sẽ hỗ trợ.
~~~o0o~~~
Một kẻ đứng đầu cần phải có một sự tự tin tuyệt đối, Draco tự nhủ với mình, cậu tin bản thân mình làm được, cậu có thể để bọn họ đặt niềm tin của mình lên bản thân cậu.
Đúng 6 giờ chiều, toàn các học sinh Slytherin có mặt đông đủ trong phòng sinh hoạt chung đúng như yêu cầu, không một ai vắng mặt, có lẽ họ cũng muốn biết tình hình chiến sự đang ở mức nào rồi.
Draco quét mắt một vòng rồi nói: "Tình hình bây giờ chắc mọi người cũng đã biết được phần nào rồi."
Không có người đáp lời, họ sẽ không thảo luận ầm ĩ giống Gryffindor, cái họ cần là những lời sau nữa.
"Tôi thông báo một việc, từ giờ trở đi, vào 6h chiều mỗi ngày sẽ tổ chức luyện tập quyết đấu ở tại phòng sinh hoạt chung." Draco thông báo luôn: "Bắt đầu từ ngày hôm nay."
Sự nghi hoặc hiện lên rõ rệt trong ánh mắt và vẻ mặt của các Slytherin, cuối cùng Theo cùng năm thứ năm lạnh nhạt hỏi lại: "Ai hướng dẫn bọn tôi?"
Draco hất cằm, giơ đũa phép thủ thế và nhếch mi, trả lời: "Người thắng."
Những học sinh năm dưới thấy thế lùi về sau, để lại những học sinh ba niên khóa lớn nhất ở lại chính giữa phòng.
Draco biết, những người này, có kẻ tỏ ra kính trọng cậu chỉ là vẻ bề ngoài hoặc cả nể danh vọng và địa vị của tộc Malfoy, nhưng bây giờ, cậu sẽ dùng thực lực chứng minh cho những kẻ đó biết, Draco Malfoy không phải chỉ là một cái tên để trưng cho đẹp.
Slytherin sẽ không bao giờ phủ nhận một kẻ mạnh.
"Hãy coi đây như một trận quyết đấu thật sự đi, đây là một cơ hội để học hỏi lẫn nhau đấy." Draco trịnh trọng nói.
"Nghe hay đấy chứ, bắt đầu đi." Nữ Huynh trưởng Millicent từ nãy đến giờ vẫn ngồi ở một góc khuất lên tiếng.
Theo nhìn quanh quất, không có ai tình nguyện bước lên đầu tiên, cậu ta bước lên trước: "Tôi sẽ lên trước."
Draco gật đầu đáp lại.
Hai người giằng co trong im lặng, nhóm người đang đứng rìa ngoài cũng im thin thít, bọn họ đang quan sát.
Draco không tính giấu diếm thực lực, lấy năng lực của cậu hiện giờ để quyết đấu với tất cả không thành vấn đề, nhưng cậu muốn nổi tiếng hơn nữa, phải giành lấy thắng lợi nhanh chóng, tối nay sẽ là một buổi tối mệt nhoài cho xem.
"Stupefy!" Draco mở đầu bằng cách đánh một bùa choáng.
Theo nhanh nhẹn né tránh, vung đũa phản lại một bùa tấn công.
Draco bước tới, trực tiếp sử dụng các thần chú Hắc Ám trong im lặng.
Một tia sáng đỏ lóe lên, nó khiến cho Theo bất ngờ trong chốc lát, nhưng cậu ta vẫn có ý thức nhanh nhẹn né đi, cả đám học sinh Slytherin chết lặng khi thấy Huynh trưởng Draco Malfoy của bọn họ lại thuần thục những thần chú không âm thanh đến như vậy.
Theo rất nhanh không thể trụ được nữa, Draco được đà tấn công tước khí giới của cậu ta: "Expelliarmus!" Âm thanh cuối cùng này như kết thúc một cuộc dạo chơi, đũa phép của Theo nhanh chóng bay vọt vào tay Draco.
Draco chỉa đũa phép của mình vào cổ Theo, híp mắt: "Nếu đây là một trận quyết đấu sinh tử thì mày toi rồi."
Mặt Theo tái mét, cả đám học sinh Slytherin cũng vậy, tất cả bọn họ đều cảm thấy như bị nghẹn cái gì đó trong ngực, cảm thấy thật khó thở.
"Người tiếp theo" Draco ném trả đũa phép lại cho Theo, quay đầu về phía nhóm người đằng sau: "Ở trong này, thua một lần thì có thể bắt đầu một cuộc đấu mới, nhưng nếu các cô cậu rời khỏi nơi này, thua nghĩa là chết."
Rất nhanh sau đó, có thêm ba người khác tiến lên, Draco không có một động tác thừa, năm lượt đọc bùa chú gọn gàng diệt sạch, thân thủ cậu linh hoạt, các bùa chú đánh ra mạnh mẽ sắc bén, gọn gàng diệt sạch đối thủ, động tác nhanh nhẹn, sắc bén, chính xác, đây chính là kinh nghiệm chiến đấu mà Draco tích luỹ được trong khoảng thời gian kia.
"Người tiếp theo."
"Người tiếp theo."
"Người tiếp theo."
Dracoo không cho mình một chút thời gian giải lao, cậu lấy một tâm thế thoải mái, giống như đang chơi một trò chơi quét sạch tất các học sinh Slytherin, tới gần chót cậu vẫn luôn là người thắng, không để ý đến thời gian đã đến 9 giờ tối.
"Hôm nay dừng ở đây thôi." Draco cất đũa phép: "Mai tiếp tục."
Giữ vững những bước đi thong thả, Draco quay trở về phòng ngủ, cậu bước vào phòng đóng chặt của rồi trượt người theo cánh cửa mà khụy xuống, năng lượng ma thuật cũng có giới hạn của nó.
9 giờ 30 phút, tiếng gõ cửa vang lên.
Draco nghỉ ngơi đã đủ, cậu ra mở cửa, là Blaise.
"Sao rồi?" Draco hỏi, lúc chiều cậu đã đưa cho Blaise và Pansy một danh sách có những cái tên thuộc phe trung lập, cần hai người quan sát các phản ứng của những học sinh đó.
"Tao đã từng nghĩ là tao rất hiểu mày á." Blaise thở hắt ra.
"Không nghĩ tới tao tài giỏi như vậy đúng hong?" Draco kéo dài chữ, vui tính cười đùa.
"Ờ đấy, méo ngờ luôn mày ạ." Blaise thẳng thắn thừa nhận, thực lực của Draco vượt qua sức tưởng tượng của cậu, lúc nó chiến đấu cậu cảm giác giống như nó đang cố sức bò ra từ trong biển máu xác người vậy đó, một cảm giác lạnh lẽo và tăm tối.
"Tao rất lấy làm vinh dự." Draco cũng cười khà khà, nói là tự vệ cũng được, nói gì cũng được, cậu đã từng giết rất nhiều người, nó làm cho cậu không còn cảm giác run rẩy khi cầm đũa phép đánh vào kẻ khác một cách tàn nhẫn, điều này khiến cậu trở nên kiên nhẫn và mạnh mẽ hơn.
"Mày làm tụi kia hoảng hồn luôn." Blaise vẻ mặt trầm trồ: "Tụi nó sợ khiếp vía luôn ớ."
"Sợ khiếp vía." Draco đảo mắt: "Biết sợ mới tốt."
Bây giờ khoan nhắc tới những chuyện trước kia, Draco là con trai của một Tử thần thực tử khét tiếng, cậu lại muốn trở mặt với Chúa tể Hắc Ám, nhóm học sinh Slytherin hoảng hồn khiếp vía vì cậu, nó có nghĩa là có hi vọng.
"Pansy vẫn còn đang tìm hiểu tình hình, mày biết là có một vài đứa miệng kín như bưng ấy." Blaise tiếp tục báo cáo.
"Không sao." Draco đùa nghịch với cây đũa phép của mình, suy nghĩ: "Người tao lựa chọn, tao sẽ sắp xếp cho bọn họ rời khỏi đây trước, cần phải tìm một nơi an toàn, tranh thủ thời gian này dạy bọn ho được cái gì hay cái đấy, ít nhất tăng thêm cơ hội sống sót của bọn họ." Hiện tại tách ra sớm, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, khi nhìn thấy kết cục thất bại của Chúa tể Hắc ám, Draco tin tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một tương lai khác tốt đẹp hơn cho Slytherin, à, nói bây giờ vẫn còn sớm quá.
Hết chương 26
Tuần này còn 2 chương nữa, kết quả của một cuộc cá cược:(
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.