Chương 27: Đăng cơ
Chú Hề Mũi Xanh
22/02/2024
Tạ Nhẫn không lo được thương thế, vội vàng triệu tập binh lính vây quanh Huyền Minh Sơn. Có khả năng âm mưu nào đó đang bày ra dụ hắn nhảy vào, nhưng Hiên Viên Như Ngọc trọng thương là thật, tuyệt đối trốn không qua con mắt của hắn. Trước tiên bao vây, sau yên lặng theo dõi kỳ biến. Chỉ cần hắn tận dụng cơ hội, cho nàng một kích trí mạng liền đại công cáo thành.
Liên tục chứng kiến tình thế chuyển biến vô thường, các đệ tử và giáo chúng Huyền Minh giáo tiếp tục kinh hoảng khi các trưởng lão vây bắt giáo chủ đương nhiệm và liên quân lục quốc trở lại vây quanh ngoài trận pháp phòng ngự.
Đối với họ, giáo chủ là truyền kỳ, nàng lên ngôi vị giáo chủ được chín thành chín đệ tử và giáo chúng toàn tâm toàn ý ủng hộ. Nhất là các gia tộc phụ thuộc, nhờ những năm này Hiên Viên Như Ngọc liên tiếp phát động chiến tranh, địa bàn của họ được mở rộng, kinh doanh khá khẩm, nói "ngày vào đấu linh thạch" cũng không ngoa.
Chiến tranh kéo theo nhu cầu các mặt hàng thiết yếu tăng vọt, đơn cử tụ khí đan cung ứng ra thị trường gấp hai mươi lần vẫn cung không đủ cầu, chưa kể các loại đan dược chữa thương, nguyên liệu bố trí trận pháp, linh phù, chế tạo pháp khí, chỉ cần đẩy ra, thị trường ngay lập tức tiêu thụ không còn.
Trông thấy giáo chủ thương thế chưa rõ, các trưởng lão tạo phản, những đệ tử hâm mộ cuồng nhiệt vội nhảy ra chống lại. Đáng tiếc họ tu vi thấp kém, bằng một bầu nhiệt huyết cũng vô dụng. Khi thực lực chênh lệch quá xa, đối phương quyết tâm cao độ, không có chuyện niềm tin tất thắng. Đây là sự thật, không muốn cũng phải chấp nhận.
Họ bị dồn lại một góc, nhân số chết quá nửa, vẫn kiên trì thủ hộ. Một nữ đệ tử, chạy đến nâng đỡ Hiên Viên Như Ngọc.
- Giáo chủ! Ngươi..
Nữ đệ tử kinh hô khiến người khác đều sốt ruột, các trưởng lão thì mỉa mai:
- Đám ngốc các ngươi còn nghĩ chống lại chúng ta sao? Chỉ là ả tiện nhân, đáng các ngươi bán mạng không?
- Bọn cẩu già các ngươi câm miệng đi. Giáo chủ đối với chúng ta không bạc, chúng ta quyết không học bọn cẩu già các ngươi vong ân bội nghĩa. Bọn cẩu các ngươi cùng tiến lên đi, ta hôm nay dù chết cũng quyết bảo vệ giáo chủ. Mười tám năm sau lại là trang hảo hán.
Một đệ tử kiến quyết phản bác. Người kế bên liền quay ra nhìn hắn, ra vẻ tức giận:
- Tiểu Trương ngươi sao có thể nói vậy? Ngay lập tức xin lỗi cho ta! Ngươi nói vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục cẩu.
Đệ tử tiểu Trương còn tưởng đồng bọn quay giáo phản chiến, nào ngờ bị quay xe quá nhanh khiến hắn trở tay không kịp, hạ giọng liên tục nhận sai. Hai tên này kẻ xướng người họa làm đám trưởng lão tức giận quá đỗi, sử dụng chiêu thức công tới.
Ầm. Đạo kiếm khí quét ngang, đánh ra một rãnh dài ngăn giữa hai bên, thế công của đám trưởng lão bị chặn lại, phải lui vội.
- Muốn hại biểu muội ta? Hỏi qua trảm long kiếm của ta có đồng ý hay không?
Bóng nam tử từ xa đi đến, khí thế hiên ngang hùng dũng khiến các tiểu cô nương hoa si tâm nổi lên.
- Hứa Siêu? - Một vị trưởng lão kinh nghi.
Hứa Siêu cười tà đi đến trước mặt Hiên Viên Như Ngọc không biết đã đứng lên từ lúc nào, hình tượng công tử phong lưu, tiêu sái phát huy đến cực hạn.
- Biểu muội không sao chứ?
Điệu bộ lấy lòng của hắn khiến hình tượng cao to sụp đổ ầm ầm, biết bao trái tim rạn vỡ.
Hiên Viên Như Ngọc nhờ có độc tâm thuật, biết được suy nghĩ của kẻ thù, nên ba lần làm ra phản ứng vượt mức người thường, tránh khỏi thương thế nghiêm trọng. Lần thứ nhất, nàng biết Tạ Nhẫn chuẩn bị lui lại dùng đan dược, liền xuất chiêu thủy kiếm tru tà khiến hắn trọng thương. Lần thứ hai tránh được bóng đen xuất thủ chí mạng, nhưng tu vi hắn cao hơn nàng quá nhiều, chỉ lách mình tránh được điểm yếu, vẫn phải chịu thương. Lần thứ ba, trước khi các trưởng lão phản bội, nàng đã âm thầm vận chuyển tiên lực tạo ra một tầng phòng hộ sát da thịt, sau đó thuận thế chưởng lực, giả vờ bay đi.
Trước đó, nàng đã biết đám trưởng lão có ý mưu phản, nhưng không có chứng cứ, lại thêm tu vi nàng cao nên họ không dám làm liều. Nàng đã tận dụng lúc này cho bọn hắn cơ hội xuất thủ. Chỉ có bóng đen kia là nằm ngoài dự kiến mới khiến bản thân chịu thương.
Hứa Siêu là vương tử ở một đế quốc hùng mạnh phía tây, Khả Lan tiên quốc, mẹ hắn là nghĩa muội của Hiên Viên Hoàng Kỳ, cô của Hiên Viên Như Ngọc.
Vì độ thăng tiên kiếp, hắn trở về bản quốc nhờ sự giúp đỡ của hoàng tộc. Sau đó, vô tình nhìn thấy ảnh của Hiên Viên Như Ngọc trong phòng mẫu hậu, liền biết danh tính thật của giáo chủ Kiếm Nhược Tuyết. Nàng là biểu muội mất tích nhiều năm của hắn.
Lần này quay lại, hắn mang theo binh mã, đang tại giằng co với liên quân lục quốc.
Hứa Siêu thầm yêu vị nữ giáo chủ đã lâu, nay biết được giữa hai bên có mối quan hệ này, lòng khấp khởi mừng thầm, tăng thêm mẫu hậu cổ vũ, hắn liền triển khai thế công, mong sớm ôm mỹ nhân về.
Nhờ sự giúp đỡ của Khả Lan quốc, Huyền Minh giáo nhanh chóng thanh lọc nội bộ, đánh đuổi liên quân lục quốc, không những lấy lại địa bàn đã mất, còn mở rộng thêm lãnh thổ.
Suốt mười tám năm, hai bên chinh chiến không ngừng, khi thắng khi bại, dây dưa không ngớt.
Hiên Viên Như Ngọc lập ra Thiên Tinh vệ, giao cho sáu người vào sinh ra tử kiên trì bảo vệ mình trong thời gian lưu vong, cai quản. Khi lên ngôi giáo chủ, nàng đã cứu trở về họ từ trong hầm mỏ, dùng mọi cách cứu chữa, dù vậy, những thương tổn to lớn không thể khỏi hoàn toàn. Có thể lần nữa tu luyện, họ đã vui đến phát khóc, vài thương tật này có đáng là gì.
Dân tâm dần hướng về nàng, đủ để thực thi kế hoạch mới. Hiên Viên Như Ngọc triệu hồi quốc ấn phong ấn sâu trong thức hải, tụ hội quốc vận, long khí và quân hồn, tuyên thệ cùng trời đất, lên ngôi nữ hoàng.
Hỗn Nguyên đại lục, năm 2978, Hiên Viên Như Ngọc đăng cơ tiên đế, lập nên triều hậu Thiên Tinh, lấy niên hiệu là Thần Ngọc, phong tước bách quan, đại xá thiên hạ.
Trần Lập Hiên tự hào đứng trên đài phong thưởng, từ một phế vật không thể tu luyện, hắn đã trở thành tướng quân của Thiên Tinh quốc, là trụ cột của cả gia tộc.
Những năm này, Ngô Thần càng giống linh vật trang trí, đôi khi yên lặng lắng nghe Hiên Viên Như Ngọc mệt mỏi kể khổ, an ủi một chút nàng. Hắn yên lặng đứng sau âm thầm ủng hộ đệ tử của mình thực hiện ước mơ.
Thành công của học sinh là vinh quang của người thầy. Hắn, đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đứng trong không gian tư nhân, hắn nhìn Hiên Viên Như Ngọc mắt lệ ướt nhoè, tiễn hắn xong cũng quên hồi cung.
Năm mươi vạn tích phân nhập sổ, hắn không cần buồn rầu, kêu ca nghèo khổ, nhưng hắn vẫn không thể nào vui vẻ. Nhìn nàng mất đi chỗ dựa tựa như, hắn càng chờ mong ngày có thể trở về.
Liên tục chứng kiến tình thế chuyển biến vô thường, các đệ tử và giáo chúng Huyền Minh giáo tiếp tục kinh hoảng khi các trưởng lão vây bắt giáo chủ đương nhiệm và liên quân lục quốc trở lại vây quanh ngoài trận pháp phòng ngự.
Đối với họ, giáo chủ là truyền kỳ, nàng lên ngôi vị giáo chủ được chín thành chín đệ tử và giáo chúng toàn tâm toàn ý ủng hộ. Nhất là các gia tộc phụ thuộc, nhờ những năm này Hiên Viên Như Ngọc liên tiếp phát động chiến tranh, địa bàn của họ được mở rộng, kinh doanh khá khẩm, nói "ngày vào đấu linh thạch" cũng không ngoa.
Chiến tranh kéo theo nhu cầu các mặt hàng thiết yếu tăng vọt, đơn cử tụ khí đan cung ứng ra thị trường gấp hai mươi lần vẫn cung không đủ cầu, chưa kể các loại đan dược chữa thương, nguyên liệu bố trí trận pháp, linh phù, chế tạo pháp khí, chỉ cần đẩy ra, thị trường ngay lập tức tiêu thụ không còn.
Trông thấy giáo chủ thương thế chưa rõ, các trưởng lão tạo phản, những đệ tử hâm mộ cuồng nhiệt vội nhảy ra chống lại. Đáng tiếc họ tu vi thấp kém, bằng một bầu nhiệt huyết cũng vô dụng. Khi thực lực chênh lệch quá xa, đối phương quyết tâm cao độ, không có chuyện niềm tin tất thắng. Đây là sự thật, không muốn cũng phải chấp nhận.
Họ bị dồn lại một góc, nhân số chết quá nửa, vẫn kiên trì thủ hộ. Một nữ đệ tử, chạy đến nâng đỡ Hiên Viên Như Ngọc.
- Giáo chủ! Ngươi..
Nữ đệ tử kinh hô khiến người khác đều sốt ruột, các trưởng lão thì mỉa mai:
- Đám ngốc các ngươi còn nghĩ chống lại chúng ta sao? Chỉ là ả tiện nhân, đáng các ngươi bán mạng không?
- Bọn cẩu già các ngươi câm miệng đi. Giáo chủ đối với chúng ta không bạc, chúng ta quyết không học bọn cẩu già các ngươi vong ân bội nghĩa. Bọn cẩu các ngươi cùng tiến lên đi, ta hôm nay dù chết cũng quyết bảo vệ giáo chủ. Mười tám năm sau lại là trang hảo hán.
Một đệ tử kiến quyết phản bác. Người kế bên liền quay ra nhìn hắn, ra vẻ tức giận:
- Tiểu Trương ngươi sao có thể nói vậy? Ngay lập tức xin lỗi cho ta! Ngươi nói vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục cẩu.
Đệ tử tiểu Trương còn tưởng đồng bọn quay giáo phản chiến, nào ngờ bị quay xe quá nhanh khiến hắn trở tay không kịp, hạ giọng liên tục nhận sai. Hai tên này kẻ xướng người họa làm đám trưởng lão tức giận quá đỗi, sử dụng chiêu thức công tới.
Ầm. Đạo kiếm khí quét ngang, đánh ra một rãnh dài ngăn giữa hai bên, thế công của đám trưởng lão bị chặn lại, phải lui vội.
- Muốn hại biểu muội ta? Hỏi qua trảm long kiếm của ta có đồng ý hay không?
Bóng nam tử từ xa đi đến, khí thế hiên ngang hùng dũng khiến các tiểu cô nương hoa si tâm nổi lên.
- Hứa Siêu? - Một vị trưởng lão kinh nghi.
Hứa Siêu cười tà đi đến trước mặt Hiên Viên Như Ngọc không biết đã đứng lên từ lúc nào, hình tượng công tử phong lưu, tiêu sái phát huy đến cực hạn.
- Biểu muội không sao chứ?
Điệu bộ lấy lòng của hắn khiến hình tượng cao to sụp đổ ầm ầm, biết bao trái tim rạn vỡ.
Hiên Viên Như Ngọc nhờ có độc tâm thuật, biết được suy nghĩ của kẻ thù, nên ba lần làm ra phản ứng vượt mức người thường, tránh khỏi thương thế nghiêm trọng. Lần thứ nhất, nàng biết Tạ Nhẫn chuẩn bị lui lại dùng đan dược, liền xuất chiêu thủy kiếm tru tà khiến hắn trọng thương. Lần thứ hai tránh được bóng đen xuất thủ chí mạng, nhưng tu vi hắn cao hơn nàng quá nhiều, chỉ lách mình tránh được điểm yếu, vẫn phải chịu thương. Lần thứ ba, trước khi các trưởng lão phản bội, nàng đã âm thầm vận chuyển tiên lực tạo ra một tầng phòng hộ sát da thịt, sau đó thuận thế chưởng lực, giả vờ bay đi.
Trước đó, nàng đã biết đám trưởng lão có ý mưu phản, nhưng không có chứng cứ, lại thêm tu vi nàng cao nên họ không dám làm liều. Nàng đã tận dụng lúc này cho bọn hắn cơ hội xuất thủ. Chỉ có bóng đen kia là nằm ngoài dự kiến mới khiến bản thân chịu thương.
Hứa Siêu là vương tử ở một đế quốc hùng mạnh phía tây, Khả Lan tiên quốc, mẹ hắn là nghĩa muội của Hiên Viên Hoàng Kỳ, cô của Hiên Viên Như Ngọc.
Vì độ thăng tiên kiếp, hắn trở về bản quốc nhờ sự giúp đỡ của hoàng tộc. Sau đó, vô tình nhìn thấy ảnh của Hiên Viên Như Ngọc trong phòng mẫu hậu, liền biết danh tính thật của giáo chủ Kiếm Nhược Tuyết. Nàng là biểu muội mất tích nhiều năm của hắn.
Lần này quay lại, hắn mang theo binh mã, đang tại giằng co với liên quân lục quốc.
Hứa Siêu thầm yêu vị nữ giáo chủ đã lâu, nay biết được giữa hai bên có mối quan hệ này, lòng khấp khởi mừng thầm, tăng thêm mẫu hậu cổ vũ, hắn liền triển khai thế công, mong sớm ôm mỹ nhân về.
Nhờ sự giúp đỡ của Khả Lan quốc, Huyền Minh giáo nhanh chóng thanh lọc nội bộ, đánh đuổi liên quân lục quốc, không những lấy lại địa bàn đã mất, còn mở rộng thêm lãnh thổ.
Suốt mười tám năm, hai bên chinh chiến không ngừng, khi thắng khi bại, dây dưa không ngớt.
Hiên Viên Như Ngọc lập ra Thiên Tinh vệ, giao cho sáu người vào sinh ra tử kiên trì bảo vệ mình trong thời gian lưu vong, cai quản. Khi lên ngôi giáo chủ, nàng đã cứu trở về họ từ trong hầm mỏ, dùng mọi cách cứu chữa, dù vậy, những thương tổn to lớn không thể khỏi hoàn toàn. Có thể lần nữa tu luyện, họ đã vui đến phát khóc, vài thương tật này có đáng là gì.
Dân tâm dần hướng về nàng, đủ để thực thi kế hoạch mới. Hiên Viên Như Ngọc triệu hồi quốc ấn phong ấn sâu trong thức hải, tụ hội quốc vận, long khí và quân hồn, tuyên thệ cùng trời đất, lên ngôi nữ hoàng.
Hỗn Nguyên đại lục, năm 2978, Hiên Viên Như Ngọc đăng cơ tiên đế, lập nên triều hậu Thiên Tinh, lấy niên hiệu là Thần Ngọc, phong tước bách quan, đại xá thiên hạ.
Trần Lập Hiên tự hào đứng trên đài phong thưởng, từ một phế vật không thể tu luyện, hắn đã trở thành tướng quân của Thiên Tinh quốc, là trụ cột của cả gia tộc.
Những năm này, Ngô Thần càng giống linh vật trang trí, đôi khi yên lặng lắng nghe Hiên Viên Như Ngọc mệt mỏi kể khổ, an ủi một chút nàng. Hắn yên lặng đứng sau âm thầm ủng hộ đệ tử của mình thực hiện ước mơ.
Thành công của học sinh là vinh quang của người thầy. Hắn, đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đứng trong không gian tư nhân, hắn nhìn Hiên Viên Như Ngọc mắt lệ ướt nhoè, tiễn hắn xong cũng quên hồi cung.
Năm mươi vạn tích phân nhập sổ, hắn không cần buồn rầu, kêu ca nghèo khổ, nhưng hắn vẫn không thể nào vui vẻ. Nhìn nàng mất đi chỗ dựa tựa như, hắn càng chờ mong ngày có thể trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.