Phàm Nhân Tu Tiên 2

Chương 1109: Đạo binh trận

Vong Ngữ

09/09/2019

Dịch giả: NguyenDzung

Biên: Độc Hành

Hàn Lập bước lên bậc thềm đá cuối cùng, đi tới trước đại điện, đánh giá trên dưới một lượt, chân mày không nhịn được nhíu lại.

Tòa đại điện trước mắt này, trên mỗi viên gạch đá đều khắc một đạo phù văn, trên mỗi cây cột hành lang cũng đều viết một đạo phù văn, rậm rạp chằng chịt, cộng hưởng với nhau, kết hợp với nhau tạo thành một tòa phù trận to lớn.

Kiểu dạng phù văn này không khó nhận ra, đại khái dùng để cũng cố đại điện, khiến cho tòa Tuế Nguyệt Điện này giống như một món pháp bảo vậy, mức độ vững chắc thậm chí vượt xa một pháp bảo cao cấp.

Thế nhưng, cửa đại điện ngay cả một cấm chế pháp trận cũng không có.

Hàn Lập giơ tay lên đẩy cửa, hai cánh cửa điện nặng nề mở vào bên trong.

Hắn bước một bước qua ngưỡng cửa, tiến vào trong điện, ánh mắt đảo qua bốn phía.

Chỉ thấy không gian trong đại điện lớn hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng, đối diện có thể thấy một thạch đài năm cạnh to lớn, đáy lớn đỉnh nhỏ, nhìn khá giống một cái đấu vuông (cái đấu bằng gỗ múc gạo trong phim cổ trang Tàu) nằm úp trên mặt đất.

Thạch đài có tất cả năm mặt bên, trên mỗi mặt lại sử dụng tài liệu tựa hồ không giống nhau, phân biệt bày ra năm màu "Kim, thanh, lam, xích, hoàng”, trung tâm có khắc một đạo phù văn cổ quái, nhìn vào có lẽ đây là một tòa tế đàn.

Hàn Lập nhìn từ xa thấy trên đỉnh tế đàn ngũ sắc của bình đài đặt một ngọn đèn màu vàng hình dáng cổ xưa.

Cột đèn của ngọn đèn vàng kia hơi uốn cong giống thân cây sen khô, ngọn đèn như hoa sen bao quanh vậy, cánh sen tỏa ra bốn phía, trung tâm là một sợi bấc thẳng đứng toả ra kim quang lấp lánh như đài sen vậy.

Trên thần đăng màu vàng ánh lên hào quang vàng, hóa thành một quang mạc hộ tráo màu vàng hình bán cầu, bao phủ toàn bộ tế đàn vào trong.

Hàn Lập mặc dù còn cách tế đàn một đoạn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trên ngọn đèn màu vàng kia truyền tới lớp lớp ba động Thời Gian Pháp Tắc, cuồn cuộn lao tới như thủy triều vỗ vào bờ vậy, điều này làm tâm thần hắn có chút kích động không dứt.

"Cái này chính là Tuế Nguyệt Thần Đăng sao? Dao động Pháp Tắc chi lực thật mãnh liệt..."

Đúng lúc này, một tiếng khen ngợi từ bên cạnh vang lên, là đám người Giao Tam đã chạy tới, đang tiến vào đại điện.

Kỳ Ma Tử mang Hùng Sơn, cùng năm tên yêu ma đi cuối cùng, cũng tiến vào đại điện.

Vừa vào Tuế Nguyệt Điện, ánh mắt Kỳ Ma Tử lập tức nhìn chằm chằm vào Tuế Nguyệt Thần Đăng.

Còn đám Ưng Tị Yêu Ma (mũi ưng) sau khi tiến vào đại điện lại không để ý Tuế Nguyệt Thần Đăng, toàn bộ đều nhìn về ngũ sắc tế đàn kia, trên mặt thoáng lộ vẻ sợ hãi.

Trong lúc ánh mắt mọi người ở đây đều bị đại điện hấp dẫn, một đạo quang mang hai màu đen trắng từ mặt đất ngoài cửa điện hiện lên, im hơi lặng tiếng bay vào, chợt loé lên rồi dung nhập vào mặt đất trong điện, biến mất không thấy đâu nữa.

Hàn Lập thu hồi ánh mắt khỏi Tuế Nguyệt Thần Đăng, liếc về đám người Kỳ Ma Tử một cái, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Hàn đạo hữu, ta có một đề nghị, ở trong Tuế Nguyệt Điện này ngươi ta tạm thời gác lại tranh chấp lúc trước, thế nào?" Lúc này, Kỳ Ma Tử bỗng nhiên chủ động truyền âm nói.



"Ta cũng đang có ý đó." Hàn Lập nghe vậy, không chậm trễ trả lời.

Đối với đề nghị của Kỳ Ma Tử, hắn cũng không quá coi là thật, chỉ là trong lòng cũng có chủ ý, chỉ cần đối phương không làm khó dễ, hắn sẽ không chủ động xuất thủ. Dù sao giờ phút này trong đại điện thực sự tốt xấu lẫn lộn quá mức, tất cả mọi người đều theo đuổi tâm tư của mình, nếu hắn và Kỳ Ma Tử gây mâu thuẫn trước, tự nhiên là trăm cái hại mà không một cái lợi.

Đối với Hàn Lập, bất kể là thù oán với Kỳ Ma Tử, hay là ham muốn Tuế Nguyệt Thần Đăng, đều phải xếp sau an nguy bản thân, bất kể ở tình huống nào, bảo vệ tính mạng mới là điều quan trọng nhất.

"Bổn mạng bài cũng ở đó." Hồ Tam đi tới bên cạnh hai người Hàn Lập, bỗng nhiên nói.

Hàn Lập dời mắt nhìn qua, liền thấy trong bóng tối bên dưới kim quang của Tuế Nguyệt Thần Đăng, đặt ngay ngắn ba lệnh bài đỏ như máu to bằng bàn tay, trên đó truyền ra lớp lớp khí tức sinh mệnh cường đại.

Không cần suy nghĩ nhiều, đây hẳn là bổn mạng nguyên bài của nhóm ba người Lợi Kỳ Mã cùng Khúc Lân.

Mà bên cạnh ba tấm bổn mạng nguyên bài còn để một khối thiết bài màu đen hình tam giác, trên đó tựa hồ cũng khắc phù văn gì đó, chỉ là nhìn hết sức mơ hồ, không cách nào thấy rõ.

Hàn Lập để ý, ánh mắt Giao Tam ngoại trừ hơi để ý trên Tuế Nguyệt Thần Đăng thì nhìn bên ngoài khá nhiều, nhiều lúc cũng để ý vào vật này.

Hắn định mở miệng hỏi, nhưng suy nghĩ liền nhịn lại không hỏi nữa.

Trên đỉnh tế đàn ở bình đài, trừ những vật này ra còn có một cuốn sách màu vàng, bị cuốn thành một quyển, dùng một sợi tơ vàng buộc lại một cách đơn giản, nhìn vào không thể biết trên đó viết cái gì.

Khi Lôi Ngọc Sách nhìn tới cuốn sách màu vàng này, trong mắt rõ ràng thoáng kích động, cùng Văn Trọng liếc nhìn nhau, mắt người kia cũng đầy vẻ mừng rỡ gật đầu một cái, nhìn qua chắc hẳn là một vật trọng yếu đối với Thông Thiên Kiếm Phái bọn họ.

Ánh mắt Hàn Lập lướt qua mọi người một lượt, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một nghi vấn, lúc trước Khúc Lân tiến vào đầu tiên, giờ phút này đang ở đâu?

Vẫn còn đang nghi ngờ, Kỳ Ma Tử bỗng nhiên mở miệng nói với mọi người:

"Chư vị..."

Lão vừa mới dứt lời, toàn bộ đại điện bỗng nhiên chấn động kịch liệt, cánh cửa điện vốn đang mở tự động đóng lại.

Cùng lúc đó, bốn phía đại điện bắt đầu có kim quang chói mắt rực rỡ chiếu rọi, từng trận dao động Thời Gian Pháp Tắc mãnh liệt ngay sau đó bao phủ bốn phía lại, hư không xung quanh tựa hồ cũng theo đó bắt đầu vặn vẹo theo.

Mọi người chợt cảm thấy bản thân bị bọc trong một mảnh không gian màu vàng, tốc độ thời gian bốn phía trôi đi nhất thời cực kỳ chậm chạp, mà suy nghĩ cùng thần niệm của bọn họ đều bị hạn chế cực lớn, cả người cũng chậm chạp đi mấy phần.

Hàn Lập không nói hai lời bấm niệm pháp quyết, quanh thân đại phóng kim quang, nhanh chóng mở rộng ra bốn phía, bao phủ tất cả đám người Lôi Ngọc Sách vào bên trong.

Gần như trong cùng một lúc, Kỳ Ma Tử cũng sớm tạo ra linh vực để chống đỡ, bao phủ Hùng Sơn cùng năm tên yêu ma lại.

Mọi người tiến vào bên trong Thời Gian Linh Vực, tâm niệm chuyển động dần dần khôi phục như thường, chỉ là tốc độ hành động vẫn bị áp chế không ít, không thể linh hoạt như lúc trước.

Ngay lúc này, trên mặt đất phía trước mọi người bỗng nhiên hiện ra một vòng sáng hình tròn to lớn, ánh sáng bên trong dũng động, lại có từng bóng người mơ hồ, từng người từng ngươi liên tiếp chui ra.

Hàn Lập định thần nhìn lại, liền phát hiện những bóng người từ dưới đất chui lên kia, từng thân hình cao gầy, nhìn tựa như cây trúc, cả người trên dưới có vẻ không vừa với bộ kim giáp, đi trên đường phát ra từng tiếng “leng keng”, bất ngờ chúng hoàn toàn là đạo binh.

Những đạo binh này nhìn gầy gò vô lực nhưng thực tế trên mỗi thân đều truyền ra khí tức không kém.



Mà khiến cho mọi người kinh ngạc chính là những đạo binh này đang bò ra mặt đất, không như tổ ong chia ra nhằm bọn họ giết mà chia đều thành các đội ngũ, bao vây bọn họ lại tầng tầng.

"Bọn chúng đang..." Lam Nguyên Tử chau mày, nghi ngờ hỏi.

"Bày trận." Hàn Lập chậm rãi nói.

Mọi người còn đang kinh ngạc, những đạo binh đã dựa theo một thế trận đặc biệt lao tới, vây mọi người vào giữa.

Pháp trận đạo binh thành hình, trên người mỗi đạo binh kim giáp cũng sáng lên một mảng kim quang chói mắt.

Mắt Hàn Lập bị kim quang này chiếu vào gây đau nhói, hắn nhanh chóng nhíu mắt lại, thúc giục thần thông Cửu U Ma Đồng.

Cùng với ánh sáng màu tím từ sâu trong con ngươi sáng lên, quang mang chói mắt khiến người ta không thế nhìn thẳng kia như bị ngăn cách bởi một tấm vải màu tím, không còn gây nhức mắt nữa.

Những người còn lại thấy vậy cơ hồ cũng đều tự thi triển thủ đoạn, có người lấy thần thông Linh Mục nhìn vào, có người lại lấy pháp bảo, khí vật để ngăn cách, nhìn về phía xung quanh kim quang.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua một lượt nhìn vào trong kim quang. Mảnh giáp trên người Kim Giáp đạo binh gầy như cây trúc kia bắt đầu toát ra từng đạo phù văn màu sắc khác nhau, sau đó bay khỏi thân thể, hóa thành mảng sáng màu sắc không đồng nhất, chảy ngược lại nhập vào trong thân đạo binh.

Theo dị quang vào cơ thể, những đạo binh này nhất thời phát sinh biến hóa thập phần kỳ quái. Trong đó một đội đạo binh bị thanh quang vào cơ thể, thân thể phồng lớn rất nhiều, giống như là sung khí làm cơ thể phồng lên gấp đôi, trong tay cũng ngưng tụ ra một thanh trường kiếm màu xanh.

Một đội đạo binh gần đấy bị hoàng quang vào cơ thể, thân hình phồng lớn gấp ba lần, cả người trên dưới bị hoàng quang bao lấy toàn thân, lập tức sinh ra từng khối nham thạch như kim cương, cả người biến thành một người đá thân thể cường tráng, trong tay cũng xuất hiện một cái chùy đá to lớn cao ngang người.

Mà những lam quang kia vào cơ thể đội khác, trên người kim giáp lại giống như bị nhiệt hỏa đốt cháy vậy, trực tiếp tan ra, biến thành một dòng chất lỏng kim loại, theo thân thể chảy xuống, kéo đầy đất.

Còn như xích quang vào cơ thể một đội, tại khe hở áo giáp trên người "loé lên", chui ra từng ngọn lửa đỏ thẫm, biến thành hình dạng ngọn lửa kim giáp, trong tay cũng nắm một thanh đại đao cán dài có ngọn lửa quấn quanh.

Lại có kim quang vào cơ thể một đội đạo binh, dáng người không thấy bất kỳ biến hóa gì, chỉ là trong tay mỗi người xuất hiện một thanh trường mâu màu vàng, phía trên khắc rõ hoa văn phức tạp, mũi mâu như có một đạo kim quang xoắn ốc tại đó.

"Xảy ra chuyện gì, bày trận coi như đã xong, làm sao có thể đồng thời có nhiều đạo binh bất đồng thuộc tính như vậy?" Trong mắt Giao Tam chợt lóe dị quang, trên mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi, hỏi.

"Khí tức những đạo binh này không kém, thực lực mỗi cá thể đều có thể so với Kim Tiên, trước mắt những tên này ít nhất cũng khoảng năm trăm tên? Trên thân mỗi tên đều có Pháp Tắc lực thuộc ngũ hành gia trì, điều này sao có thể?" Giao Tam kinh dị nói.

"Ha ha, xem ra trước kia là ta khinh thường lão thất phu Thái Tuế ngươi..." Bên kia, Kỳ Ma Tử tựa như nhìn ra đầu mối đầu tiên, khen ngợi nói.

"Lôi đạo hữu, đây là chuyện gì?" Lam Nguyên Tử nhìn về phía Lôi Ngọc Sách, hỏi.

"Trận này vì sao, ta... Ta cũng không rõ." Lôi Ngọc Sách cũng có chút bất ngờ, nói.

Mặc dù đối với mọi người thì gã hẳn là người hiểu rõ Tuế Nguyệt Tháp nhất, thế nhưng đoạn đường này việc ngoài ý muốn không ngừng xảy ra, cho thấy nhận biết của gã đối với tháp cũng không đầy đủ.

"Chủng loại đạo binh là cùng một loại, sở dĩ xuất hiện biến hóa thuộc tính khác nhau, là do toà pháp trận này và toà tế đàn ngũ hành kia cộng hưởng lẫn nhau, giữa chúng có ngàn tơ vạn sợi quan hệ gây ra." Hàn Lập một mực yên lặng, lúc này mới mở miệng nói.

"Ý ngươi nói là... Biến hóa trên thân những đạo binh này là do tế đàn ngũ hành gây ra?" Giao Tam nhướng mày một cái, hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Tu Tiên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook