Chương 886: Liên thủ
Vong Ngữ
17/05/2019
Ba người Hàn Lập, Thần Dương và Cốt Thiên Tầm nhanh chóng dọn dẹp hang
động, xoá hết dấu vết giao chiến để lại, đồng thời mang thi thể của đám
người Đỗ Thanh Dương chất đống một chỗ.
Thần Dương tìm tòi một hồi trên thi thể Đỗ Thanh Dương, tìm được một lệnh bài màu đen nhánh.
Lệnh bài hình tam giác, phía trên còn có hai căn uốn lượn nhô lên, nhìn rất giống một đầu dê quái dị.
Một mặt trên lệnh bài viết hai chữ “Thanh Dương”, mặt kia là hai chữ “Huyền Thành”. Thứ này không biết được tạo thành từ chất liệu gì, bề ngoài mơ hồ có hắc quang kỳ dị không ngừng lưu chuyển.
Thần Dương thấy vậy, sắc mặt mừng rỡ, cầm trong tay vuốt nhẹ.
Hàn Lập nhìn lệnh bài màu đen một cái, trong lòng biết vật này đến tám phần là lệnh bài đại biểu thân phận Thành chủ Thanh Dương Thành.
"Vật này ngươi cứ lấy, về sau có nhiều thời gian từ từ thưởng thức, nơi này không nên ở lâu." Cốt Thiên Tầm thấy vậy, lạnh lùng nói.
"Ha ha, khiến hai vị chê cười rồi."
Thần Dương cười ha ha một tiếng, thu hồi lệnh bài màu đen, lấy ra một khối đá tròn màu trắng, ngón tay hơi chạm vào phía trên, sau đó ném vào đống thi thể.
"Xoẹt" một tiếng, đá tròn màu trắng bỗng nhiên bốc cháy, hóa thành một ngọn lửa màu trắng bao phủ thi thể đám người Đỗ Thanh Dương. Thi thể đám người Đỗ Thanh Dương rất nhanh tan ra.
"Việc này không nên chậm trễ, giờ chúng ta đi thôi." Thần Dương không đợi đốt xong thi thể, lập tức thay một bộ quần áo mới, lại lấy ra hai bộ giáp màu đen để hai người Hàn Lập thay.
Hàn Lập nhận bộ giáp màu đen nhưng không thay ngay, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Chỗ bí khố có một tên tâm phúc lợi hại của Đỗ Thanh Dương trông coi, phải diệt trừ trước. Hai vị mặc quần áo hộ vệ này vào dễ làm việc hơn." Thần Dương giải thích.
Hàn Lập nghe vậy gật đầu một cái, đang muốn cởi trang phục Huyền Đấu Sĩ, liếc một cái về phía Cốt Thiên Tầm, động tác ngừng lại một lát.
Trang phục Huyền Đấu Sĩ trên người hắn và quần áo Thần Dương khác nhau, rất đơn bạc, cởi ra gần như không còn lại thứ gì.
Vào lúc này, tiếng quần áo ma sát truyền tới từ bên cạnh, chính là Cốt Thiên Tầm trực tiếp cởi phục sức vàng nhạt trên người, lộ ra một bộ áo lót thiếp thân màu trắng.
Áo lót có phần nhỏ bé, ép đôi thục nhũ bạch ngọc trước ngực nàng biến đổi, như muốn bay lên; eo nhỏ tinh tế đến mức khó nắm chặt; hai chân trắng như tuyết thon dài tròn trịa sáng bóng, tỷ lệ có thể nói là hoàn mỹ.
Chỉ là giờ phút này trên mặt Hàn Lập và Thần Dương không có chút khinh niệm nào. Trên ngực, bụng, hai chân Cốt Thiên Tầm bất ngờ phủ đầy từng vết sẹo, nhất là trên ngực có một vết thương hình rết cực lớn, chạy từ xương quai xanh xuống, nhìn thấy mà giật mình.
Con ngươi Hàn Lập hơi co lại, tu vi cơ thể đến loại cảnh giới này như họ, thương thế bình thường rất khó để lại vết sẹo, trừ phi là bị một ít vũ khí đặc thù gây thương tích, hoặc là bị trọng thương gần như đoạt mệnh mới có thể lưu lại một ít vết sẹo.
Bất kể là loại nào, hoàn cảnh Cốt Thiên Tầm trước kia cũng không đơn giản.
Sắc mặt Cốt Thiên Tầm bình tĩnh, giống như hai nam nhân Hàn Lập và Thần Dương chỉ là hai pho tượng đá, nàng mặc bộ giáp đen, rất nhanh sửa sang ngay ngắn.
"Thời gian cấp bách, các ngươi cũng nhanh thay đồ đi. Loại thưởng thức vô dụng giữa nam nữ, hai vị không cần để ý trên người ta. Ta chưa bao giờ để ý hoàn cảnh ngây thơ đó." Cốt Thiên Tầm nói nhàn nhạt một câu, sau đó dẫn đầu bước ra ngoài.
"Cốt đạo hữu đúng là một người đặc biệt." Thần Dương tựa hồ lúc này mới hoàn hồn lại, chậc chậc nói.
Hàn Lập khẽ cười khổ, nhanh chóng cởi trang phục Huyền Đấu Sĩ trên người ra, thay bộ giáp đen.
Trang phục giáp đen kèm theo mặt nạ trên mặt, che kín hơn nửa gương mặt hắn, che giấu càng thêm an toàn.
Vì vậy, dưới sự hướng dẫn của Thần Dương, hai người lập tức rời khỏi hang động, theo hành lang lúc tới mà đi lên trên. Giải Đạo Nhân thì không nhanh không chậm theo phía sau.
"Lệ đạo hữu, chúng ta liên thủ như thế nào?" Vào lúc này, một thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vang lên trong đầu hắn, không giống thần thức truyền âm thông thường, nhưng chính là tiếng Cốt Thiên Tầm.
Hàn Lập nghe vậy nhíu mày lại, ánh mắt liếc một cái về phía Cốt Thiên Tầm.
"Ta biết Lệ đạo hữu thích độc lai độc vãng, từ việc ngươi không muốn gia nhập Thiên Cốt Minh lúc trước cũng có thể thấy được một hai. Bất quá hiện giờ không giống ngày xưa, tuy hôm nay Đỗ Thanh Dương đã bỏ mình, giao dịch giữa ta và Thần Dương cũng coi như chấm dứt ở đây. Sau khi hắn thuận lợi lên chức, gần như ngươi và ta cũng không còn giá trị lợi dụng. Dù sao trong người hai chúng ta vẫn còn Hắc Kiếp Trùng." Tiếng Cốt Thiên Tầm càng nhỏ bé yếu ớt, nói nhanh.
Hàn Lập vẫn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn lướt qua túi da thú bao lấy cánh tay phải của Thần Dương.
"Thực lực Thần Dương sâu không lường được, còn trên những biểu hiện vừa rồi. Tuy nhìn như tự bạo Huyền khiếu cánh tay phải nhưng vẫn không thể khinh thường, lại thêm tính tình xảo trá, quyết không thể nhẹ tin. Hiện giờ chúng ta chỉ có liên thủ mới có thể vạn toàn." Cốt Thiên Tầm dường như biết ý Hàn Lập, lại nói.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, nghĩ một chút, không để ai biết gật đầu nhẹ một cái.
Cốt Thiên Tầm thấy động tác của Hàn Lập, sâu trong đôi mắt thoáng qua vẻ vui mừng, nhưng lập tức tan biến vô tung.
Một nhóm bốn người rất nhanh ra khỏi hành lang, đi tới một Thiên điện trong phủ Thành chủ.
Nơi này bất ngờ tụ tập không ít người, đa số là hộ vệ phủ Thành chủ, còn có một ít quản sự, người hầu...
Mấy người lần đó ra ngoài săn thú với Thần Dương cũng đều ở đây, vừa nhìn thấy Thần Dương đi vào, lập tức nghênh đón.
"Thần Dương đội trưởng, tình huống như thế nào?" Thanh niên hình xăm thấp giọng hỏi.
"Đã giải quyết xong." Thần Dương nhếch miệng cười một tiếng.
Nghe lời này, tất cả mọi người trong điện đều phát ra một tiếng hoan hô.
"Bây giờ mọi người dựa theo kế hoạch, chia nhau làm việc." Thần Dương giơ tay lên không vẫy một cái, ý bảo mọi người tỉnh táo, đồng thời nhẹ giọng phân phó.
"Vâng!" Mọi người vội vàng thu liễm tâm tình, cùng lên tiếng đáp ứng, sau đó chia nhau rời đi.
"Chúng ta cũng đi thôi." Thần Dương nhẹ giọng nói một câu với hai người Hàn Lập, cũng đi khỏi Thiên điện, bước về phía một đường nhỏ vắng vẻ.
Chỉ chốc lát sau, bốn người đi tới một thạch điện rộng rãi. Cuối thạch điện là một cánh cửa đá cao mấy trượng, phía trên khắc từng đường vân màu bạc, lấp lánh từng trận tinh quang màu bạc.
Trên đỉnh cửa đá thạch bích khắc bốn chữ vàng ròng to "Thanh Dương Bí Tàng".
Trên bệ đá màu đen lớn khoảng vài trượng sừng sững ở trung tâm thạch điện, một lão giả áo bào xám ngồi xếp bằng trên thạch đài, nhắm mắt tu luyện.
Lão giả này có tướng mạo bình thường, chỉ là hai má hiện lên từng trận bạch quang, thoạt nhìn rất quỷ dị.
Từng đạo quang mang trắng bạc phát ra từ trên người lão giả, bắn về phía bốn phương tám hướng, có khoảng trăm đạo, nhìn rất giống một con nhím màu bạc.
Nghe tiếng bước chân của đám người Thần Dương, lão giả áo bào xám mở mắt nhìn sang, toàn bộ ngân quang trên người co lại biến mất.
"Thần Dương đội trưởng, sao ngươi lại tới đây?" Lão giả áo bào xám nhìn lại, trên mặt hiện lên một tia cảnh giác, lạnh lùng nói.
"Diệp lão, lúc này Thành chủ đang chủ trì Già La Huyết Trận. Giờ trận pháp xảy ra chút vấn đề, cần bổ sung Huyết Phách Tinh, Thành chủ bảo ta tới lấy một ít." Trên mặt Thần Dương lộ vẻ vội vã, nói nhanh.
"Bí khố chỉ có bản thân Thành chủ, hoặc là cầm tín vật Thành chủ đến mới có thể mở ra. Thần Dương đội trưởng có thủ lệnh của Thành chủ đại nhân không?" Lão giả áo bào xám nghe vậy, sắc mặt không chút biến hóa.
"Ngươi xem đi, ta nhất thời cuống cuồng, lại quên mất việc này. Đây là lệnh bài của Thành chủ đại nhân." Thần Dương vỗ đầu một cái, lộ vẻ ảo não, lật tay lấy ra lệnh bài màu đen tìm được trên thi thể Đỗ Thanh Dương.
Lão giả áo bào xám thấy lệnh bài, vẻ cảnh giác trên mặt giảm xuống, lật tay lấy ra một chiếc chìa khóa màu bạc dài hơn một thước, đang muốn xoay người đi về phía cửa đá.
"Ơ, cửa bí khố!" Lúc này, Thần Dương chợt trợn to hai mắt, ngón tay chỉ hướng của bí khố, giống như thấy chuyện gì rất khó tin.
Lão giả áo bào xám nghe tiếng cả kinh, thình lình xoay người nhìn về phía cửa.
Cửa bí khố đóng chặt, phía trên ngân quang chớp động, không có bất kỳ dị biến nào.
Lão giả áo bào xám ngẩn ra, chính lúc này, ba cỗ duệ phong lạnh buốt từ phía sau phá không đánh tới.
Trên hai cánh tay Hàn Lập hiện ra mười tám điểm tinh quang, cánh tay chợt to gấp nhiều lần, hơn nữa toàn thân lộ ra màu vàng rực rỡ, nhìn rất giống hai cái chày lớn màu vàng, đập về phía lão giả áo bào xám.
Trên ánh tay trái Thần Dương bỗng nhiên dâng lên từng đạo bạch quang, bất ngờ hiện ra hai ba chục cái Huyền khiếu giống tay phải, tựa như một chuôi cự kiếm ngân sắc vô địch, đâm mạnh về phía lưng lão giả.
Lúc này trong tay Cốt Thiên Tầm chợt lóe chuôi cốt kiếm màu trắng, huyễn hóa ra từng đạo bóng kiếm màu trắng, chém về phía cổ lão giả.
"Các ngươi muốn làm gì!" Lão giả áo bào xám nhanh chóng cảm nhận được ba cỗ khí thế đáng sợ sau lưng, không kịp quay đầu, cả người nhanh chóng hóa thành một đạo điện quang màu bạc, bay về phía trước để tránh.
Mặc dù lão giả phản ứng chậm trong một cái chớp mắt, nhưng lúc này tốc độ trốn chạy về phía trước lại không chậm so với đám Thần Dương. Công kích của ba người nhất thời không đuổi kịp lão.
Cùng lúc đó, trên người lão giả áo bào xám phát ra từng đạo ngân quang, nhanh chóng nối liền một chỗ, mơ hồ muốn tạo thành một khôi giáp màu bạc đầy gai nhọn.
Thần Dương thấy cảnh này, ánh mắt hơi gấp, đang muốn làm gì đó.
Nhưng vào lúc này, thân hình Hàn Lập bỗng nhiên trở nên mờ ảo, tốc độ đột nhiên tăng lên nhiều lần, nhanh chóng đuổi kịp lão giả áo bào xám, hai quyền mạnh bạo đánh xuống bả vai lão giả áo bào xám.
Kim quang chói mắt phát ra từ hai quyền của Hàn Lập, không gian trong phạm vi vài trượng gần đó chợt phát ra tiếng, hư không điên cuồng run rẩy giống như sụp đổ.
"Ầm"
Một tiếng nứt xương giòn tan, thân thể lão giả áo bào xám giống như bao cát bị đánh bay về phía trước, nặng nề đập trên mặt đất.
Khôi giáp màu bạc trên người lão cũng ầm ầm vỡ tan, nhẹ nhàng biến mất.
Không đợi lão giả áo bào xám có bất kỳ phản ứng gì, hai tiếng "Phốc" "Phốc" nhẹ vang.
Không ngờ tay trái Thần Dương đâm thủng ngực lão giả áo bào xám, lấy ra một trái tim màu đỏ đang co bóp, nắm chặt lấy.
Mà cốt kiếm của Cốt Thiên Tầm gần như đồng thời xuyên thủng đan điền lão giả áo bào xám, từng đạo bạch quang sắc bén phát ra từ trên thân cốt kiếm, vặn ra một lỗ máu.
"Các ngươi... Lại dám..." Lão giả áo bào xám chật vật phun ra mấy chữ, thân thể co quắp vài cái, hai tròng mắt rất nhanh trở nên ảm đạm, không còn khí tức nữa.
"Nhờ có Lệ đạo hữu một kích đánh tan Tinh Thứ Huyền Khải của lão, nếu không để lão phản ứng kịp, sẽ nguy hiểm rồi." Thần Dương rút cánh tay ra, gật đầu cười nói với Hàn Lập.
Hàn Lập nhìn tay trái Thần Dương một cái, trong con ngươi thoáng qua vẻ kinh dị, nhàn nhạt lắc đầu một cái, không nói gì.
Cốt Thiên Tầm cũng thu hồi cốt kiếm, cổ tay run lên, lần nữa hóa thành một dây xích bạch cốt, quấn quanh bên hông.
Thần Dương lấy chìa khóa màu bạc trong tay lão giả áo bào xám ra, bước tới trước cửa bí khố.
Dưới cửa nhô ra một khối trắng cỡ một miệng chén, tay y nhấc lên vặn phía trên đó, khối trắng lập tức rời sang bên cạnh, lộ ra một lỗ khóa.
Thần Dương cắm chìa khóa vào trong đó, chuyển động vài cái.
Chỉ nghe mấy âm thanh "Két két", toàn bộ ánh sáng trên cửa đá đều tan đi, tiếp đó cửa từ từ mở ra.
Thần Dương tìm tòi một hồi trên thi thể Đỗ Thanh Dương, tìm được một lệnh bài màu đen nhánh.
Lệnh bài hình tam giác, phía trên còn có hai căn uốn lượn nhô lên, nhìn rất giống một đầu dê quái dị.
Một mặt trên lệnh bài viết hai chữ “Thanh Dương”, mặt kia là hai chữ “Huyền Thành”. Thứ này không biết được tạo thành từ chất liệu gì, bề ngoài mơ hồ có hắc quang kỳ dị không ngừng lưu chuyển.
Thần Dương thấy vậy, sắc mặt mừng rỡ, cầm trong tay vuốt nhẹ.
Hàn Lập nhìn lệnh bài màu đen một cái, trong lòng biết vật này đến tám phần là lệnh bài đại biểu thân phận Thành chủ Thanh Dương Thành.
"Vật này ngươi cứ lấy, về sau có nhiều thời gian từ từ thưởng thức, nơi này không nên ở lâu." Cốt Thiên Tầm thấy vậy, lạnh lùng nói.
"Ha ha, khiến hai vị chê cười rồi."
Thần Dương cười ha ha một tiếng, thu hồi lệnh bài màu đen, lấy ra một khối đá tròn màu trắng, ngón tay hơi chạm vào phía trên, sau đó ném vào đống thi thể.
"Xoẹt" một tiếng, đá tròn màu trắng bỗng nhiên bốc cháy, hóa thành một ngọn lửa màu trắng bao phủ thi thể đám người Đỗ Thanh Dương. Thi thể đám người Đỗ Thanh Dương rất nhanh tan ra.
"Việc này không nên chậm trễ, giờ chúng ta đi thôi." Thần Dương không đợi đốt xong thi thể, lập tức thay một bộ quần áo mới, lại lấy ra hai bộ giáp màu đen để hai người Hàn Lập thay.
Hàn Lập nhận bộ giáp màu đen nhưng không thay ngay, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Chỗ bí khố có một tên tâm phúc lợi hại của Đỗ Thanh Dương trông coi, phải diệt trừ trước. Hai vị mặc quần áo hộ vệ này vào dễ làm việc hơn." Thần Dương giải thích.
Hàn Lập nghe vậy gật đầu một cái, đang muốn cởi trang phục Huyền Đấu Sĩ, liếc một cái về phía Cốt Thiên Tầm, động tác ngừng lại một lát.
Trang phục Huyền Đấu Sĩ trên người hắn và quần áo Thần Dương khác nhau, rất đơn bạc, cởi ra gần như không còn lại thứ gì.
Vào lúc này, tiếng quần áo ma sát truyền tới từ bên cạnh, chính là Cốt Thiên Tầm trực tiếp cởi phục sức vàng nhạt trên người, lộ ra một bộ áo lót thiếp thân màu trắng.
Áo lót có phần nhỏ bé, ép đôi thục nhũ bạch ngọc trước ngực nàng biến đổi, như muốn bay lên; eo nhỏ tinh tế đến mức khó nắm chặt; hai chân trắng như tuyết thon dài tròn trịa sáng bóng, tỷ lệ có thể nói là hoàn mỹ.
Chỉ là giờ phút này trên mặt Hàn Lập và Thần Dương không có chút khinh niệm nào. Trên ngực, bụng, hai chân Cốt Thiên Tầm bất ngờ phủ đầy từng vết sẹo, nhất là trên ngực có một vết thương hình rết cực lớn, chạy từ xương quai xanh xuống, nhìn thấy mà giật mình.
Con ngươi Hàn Lập hơi co lại, tu vi cơ thể đến loại cảnh giới này như họ, thương thế bình thường rất khó để lại vết sẹo, trừ phi là bị một ít vũ khí đặc thù gây thương tích, hoặc là bị trọng thương gần như đoạt mệnh mới có thể lưu lại một ít vết sẹo.
Bất kể là loại nào, hoàn cảnh Cốt Thiên Tầm trước kia cũng không đơn giản.
Sắc mặt Cốt Thiên Tầm bình tĩnh, giống như hai nam nhân Hàn Lập và Thần Dương chỉ là hai pho tượng đá, nàng mặc bộ giáp đen, rất nhanh sửa sang ngay ngắn.
"Thời gian cấp bách, các ngươi cũng nhanh thay đồ đi. Loại thưởng thức vô dụng giữa nam nữ, hai vị không cần để ý trên người ta. Ta chưa bao giờ để ý hoàn cảnh ngây thơ đó." Cốt Thiên Tầm nói nhàn nhạt một câu, sau đó dẫn đầu bước ra ngoài.
"Cốt đạo hữu đúng là một người đặc biệt." Thần Dương tựa hồ lúc này mới hoàn hồn lại, chậc chậc nói.
Hàn Lập khẽ cười khổ, nhanh chóng cởi trang phục Huyền Đấu Sĩ trên người ra, thay bộ giáp đen.
Trang phục giáp đen kèm theo mặt nạ trên mặt, che kín hơn nửa gương mặt hắn, che giấu càng thêm an toàn.
Vì vậy, dưới sự hướng dẫn của Thần Dương, hai người lập tức rời khỏi hang động, theo hành lang lúc tới mà đi lên trên. Giải Đạo Nhân thì không nhanh không chậm theo phía sau.
"Lệ đạo hữu, chúng ta liên thủ như thế nào?" Vào lúc này, một thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vang lên trong đầu hắn, không giống thần thức truyền âm thông thường, nhưng chính là tiếng Cốt Thiên Tầm.
Hàn Lập nghe vậy nhíu mày lại, ánh mắt liếc một cái về phía Cốt Thiên Tầm.
"Ta biết Lệ đạo hữu thích độc lai độc vãng, từ việc ngươi không muốn gia nhập Thiên Cốt Minh lúc trước cũng có thể thấy được một hai. Bất quá hiện giờ không giống ngày xưa, tuy hôm nay Đỗ Thanh Dương đã bỏ mình, giao dịch giữa ta và Thần Dương cũng coi như chấm dứt ở đây. Sau khi hắn thuận lợi lên chức, gần như ngươi và ta cũng không còn giá trị lợi dụng. Dù sao trong người hai chúng ta vẫn còn Hắc Kiếp Trùng." Tiếng Cốt Thiên Tầm càng nhỏ bé yếu ớt, nói nhanh.
Hàn Lập vẫn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn lướt qua túi da thú bao lấy cánh tay phải của Thần Dương.
"Thực lực Thần Dương sâu không lường được, còn trên những biểu hiện vừa rồi. Tuy nhìn như tự bạo Huyền khiếu cánh tay phải nhưng vẫn không thể khinh thường, lại thêm tính tình xảo trá, quyết không thể nhẹ tin. Hiện giờ chúng ta chỉ có liên thủ mới có thể vạn toàn." Cốt Thiên Tầm dường như biết ý Hàn Lập, lại nói.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, nghĩ một chút, không để ai biết gật đầu nhẹ một cái.
Cốt Thiên Tầm thấy động tác của Hàn Lập, sâu trong đôi mắt thoáng qua vẻ vui mừng, nhưng lập tức tan biến vô tung.
Một nhóm bốn người rất nhanh ra khỏi hành lang, đi tới một Thiên điện trong phủ Thành chủ.
Nơi này bất ngờ tụ tập không ít người, đa số là hộ vệ phủ Thành chủ, còn có một ít quản sự, người hầu...
Mấy người lần đó ra ngoài săn thú với Thần Dương cũng đều ở đây, vừa nhìn thấy Thần Dương đi vào, lập tức nghênh đón.
"Thần Dương đội trưởng, tình huống như thế nào?" Thanh niên hình xăm thấp giọng hỏi.
"Đã giải quyết xong." Thần Dương nhếch miệng cười một tiếng.
Nghe lời này, tất cả mọi người trong điện đều phát ra một tiếng hoan hô.
"Bây giờ mọi người dựa theo kế hoạch, chia nhau làm việc." Thần Dương giơ tay lên không vẫy một cái, ý bảo mọi người tỉnh táo, đồng thời nhẹ giọng phân phó.
"Vâng!" Mọi người vội vàng thu liễm tâm tình, cùng lên tiếng đáp ứng, sau đó chia nhau rời đi.
"Chúng ta cũng đi thôi." Thần Dương nhẹ giọng nói một câu với hai người Hàn Lập, cũng đi khỏi Thiên điện, bước về phía một đường nhỏ vắng vẻ.
Chỉ chốc lát sau, bốn người đi tới một thạch điện rộng rãi. Cuối thạch điện là một cánh cửa đá cao mấy trượng, phía trên khắc từng đường vân màu bạc, lấp lánh từng trận tinh quang màu bạc.
Trên đỉnh cửa đá thạch bích khắc bốn chữ vàng ròng to "Thanh Dương Bí Tàng".
Trên bệ đá màu đen lớn khoảng vài trượng sừng sững ở trung tâm thạch điện, một lão giả áo bào xám ngồi xếp bằng trên thạch đài, nhắm mắt tu luyện.
Lão giả này có tướng mạo bình thường, chỉ là hai má hiện lên từng trận bạch quang, thoạt nhìn rất quỷ dị.
Từng đạo quang mang trắng bạc phát ra từ trên người lão giả, bắn về phía bốn phương tám hướng, có khoảng trăm đạo, nhìn rất giống một con nhím màu bạc.
Nghe tiếng bước chân của đám người Thần Dương, lão giả áo bào xám mở mắt nhìn sang, toàn bộ ngân quang trên người co lại biến mất.
"Thần Dương đội trưởng, sao ngươi lại tới đây?" Lão giả áo bào xám nhìn lại, trên mặt hiện lên một tia cảnh giác, lạnh lùng nói.
"Diệp lão, lúc này Thành chủ đang chủ trì Già La Huyết Trận. Giờ trận pháp xảy ra chút vấn đề, cần bổ sung Huyết Phách Tinh, Thành chủ bảo ta tới lấy một ít." Trên mặt Thần Dương lộ vẻ vội vã, nói nhanh.
"Bí khố chỉ có bản thân Thành chủ, hoặc là cầm tín vật Thành chủ đến mới có thể mở ra. Thần Dương đội trưởng có thủ lệnh của Thành chủ đại nhân không?" Lão giả áo bào xám nghe vậy, sắc mặt không chút biến hóa.
"Ngươi xem đi, ta nhất thời cuống cuồng, lại quên mất việc này. Đây là lệnh bài của Thành chủ đại nhân." Thần Dương vỗ đầu một cái, lộ vẻ ảo não, lật tay lấy ra lệnh bài màu đen tìm được trên thi thể Đỗ Thanh Dương.
Lão giả áo bào xám thấy lệnh bài, vẻ cảnh giác trên mặt giảm xuống, lật tay lấy ra một chiếc chìa khóa màu bạc dài hơn một thước, đang muốn xoay người đi về phía cửa đá.
"Ơ, cửa bí khố!" Lúc này, Thần Dương chợt trợn to hai mắt, ngón tay chỉ hướng của bí khố, giống như thấy chuyện gì rất khó tin.
Lão giả áo bào xám nghe tiếng cả kinh, thình lình xoay người nhìn về phía cửa.
Cửa bí khố đóng chặt, phía trên ngân quang chớp động, không có bất kỳ dị biến nào.
Lão giả áo bào xám ngẩn ra, chính lúc này, ba cỗ duệ phong lạnh buốt từ phía sau phá không đánh tới.
Trên hai cánh tay Hàn Lập hiện ra mười tám điểm tinh quang, cánh tay chợt to gấp nhiều lần, hơn nữa toàn thân lộ ra màu vàng rực rỡ, nhìn rất giống hai cái chày lớn màu vàng, đập về phía lão giả áo bào xám.
Trên ánh tay trái Thần Dương bỗng nhiên dâng lên từng đạo bạch quang, bất ngờ hiện ra hai ba chục cái Huyền khiếu giống tay phải, tựa như một chuôi cự kiếm ngân sắc vô địch, đâm mạnh về phía lưng lão giả.
Lúc này trong tay Cốt Thiên Tầm chợt lóe chuôi cốt kiếm màu trắng, huyễn hóa ra từng đạo bóng kiếm màu trắng, chém về phía cổ lão giả.
"Các ngươi muốn làm gì!" Lão giả áo bào xám nhanh chóng cảm nhận được ba cỗ khí thế đáng sợ sau lưng, không kịp quay đầu, cả người nhanh chóng hóa thành một đạo điện quang màu bạc, bay về phía trước để tránh.
Mặc dù lão giả phản ứng chậm trong một cái chớp mắt, nhưng lúc này tốc độ trốn chạy về phía trước lại không chậm so với đám Thần Dương. Công kích của ba người nhất thời không đuổi kịp lão.
Cùng lúc đó, trên người lão giả áo bào xám phát ra từng đạo ngân quang, nhanh chóng nối liền một chỗ, mơ hồ muốn tạo thành một khôi giáp màu bạc đầy gai nhọn.
Thần Dương thấy cảnh này, ánh mắt hơi gấp, đang muốn làm gì đó.
Nhưng vào lúc này, thân hình Hàn Lập bỗng nhiên trở nên mờ ảo, tốc độ đột nhiên tăng lên nhiều lần, nhanh chóng đuổi kịp lão giả áo bào xám, hai quyền mạnh bạo đánh xuống bả vai lão giả áo bào xám.
Kim quang chói mắt phát ra từ hai quyền của Hàn Lập, không gian trong phạm vi vài trượng gần đó chợt phát ra tiếng, hư không điên cuồng run rẩy giống như sụp đổ.
"Ầm"
Một tiếng nứt xương giòn tan, thân thể lão giả áo bào xám giống như bao cát bị đánh bay về phía trước, nặng nề đập trên mặt đất.
Khôi giáp màu bạc trên người lão cũng ầm ầm vỡ tan, nhẹ nhàng biến mất.
Không đợi lão giả áo bào xám có bất kỳ phản ứng gì, hai tiếng "Phốc" "Phốc" nhẹ vang.
Không ngờ tay trái Thần Dương đâm thủng ngực lão giả áo bào xám, lấy ra một trái tim màu đỏ đang co bóp, nắm chặt lấy.
Mà cốt kiếm của Cốt Thiên Tầm gần như đồng thời xuyên thủng đan điền lão giả áo bào xám, từng đạo bạch quang sắc bén phát ra từ trên thân cốt kiếm, vặn ra một lỗ máu.
"Các ngươi... Lại dám..." Lão giả áo bào xám chật vật phun ra mấy chữ, thân thể co quắp vài cái, hai tròng mắt rất nhanh trở nên ảm đạm, không còn khí tức nữa.
"Nhờ có Lệ đạo hữu một kích đánh tan Tinh Thứ Huyền Khải của lão, nếu không để lão phản ứng kịp, sẽ nguy hiểm rồi." Thần Dương rút cánh tay ra, gật đầu cười nói với Hàn Lập.
Hàn Lập nhìn tay trái Thần Dương một cái, trong con ngươi thoáng qua vẻ kinh dị, nhàn nhạt lắc đầu một cái, không nói gì.
Cốt Thiên Tầm cũng thu hồi cốt kiếm, cổ tay run lên, lần nữa hóa thành một dây xích bạch cốt, quấn quanh bên hông.
Thần Dương lấy chìa khóa màu bạc trong tay lão giả áo bào xám ra, bước tới trước cửa bí khố.
Dưới cửa nhô ra một khối trắng cỡ một miệng chén, tay y nhấc lên vặn phía trên đó, khối trắng lập tức rời sang bên cạnh, lộ ra một lỗ khóa.
Thần Dương cắm chìa khóa vào trong đó, chuyển động vài cái.
Chỉ nghe mấy âm thanh "Két két", toàn bộ ánh sáng trên cửa đá đều tan đi, tiếp đó cửa từ từ mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.