Chương 647: Thành dưới mặt đất
Vong Ngữ
06/01/2019
Hàn Lập vừa mới bước vào pháp trận, liền cảm thấy một cỗ áp lực vô
hình không cách nào nói rõ từ trong pháp trận màu vàng tuôn ra, trùm lên thân thể hắn.
Thân thể của hắn lập tức trầm xuống, cảm giác dường như đứng ở vạn trượng dưới đáy biển, tựa hồ trong nháy mắt thân thể không thể nào động đậy mảy may.
Những tia sáng kim sắc từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, lượn lờ quanh thân thể hắn không thôi, đỉnh đầu cũng có từng đạo sóng ánh sáng chụp xuống.
Hàn Lập nhíu mày lại, cảm giác được hai cỗ lực lượng từ trong pháp trận tuôn ra, chui vào thân thể hắn, một cỗ nhu hòa linh động, một cỗ khác to lớn dày đặc.
Hai cỗ lực lượng du động khắp nơi trong cơ thể Hàn Lập, cảm giác được hết thảy tình huống trong cơ thể hắn.
Hàn Lập không có ý ngăn cản hai cỗ lực lượng này, bởi vì hết thảy nói rất dài dòng, nhưng cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, thân thể thoáng dừng lại một chút, liền khôi phục hành động, sau đó sắc mặt hắn bình tĩnh cất bước đi về phía trước.
Kỳ thật, từ khi rời khách sạn, hắn đã thúc giục Tiên linh lực trong cơ thể vận chuyển chậm rãi dựa theo Thủy Diễn Tứ Thời Quyết.
Mặt khác, hắn còn dùng một môn bí thuật phong ấn hơn phân nửa khí huyết vô cùng tràn đầy của mình, ẩn giấu mấy loại tinh huyết Chân linh, còn có khí tức Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công nữa.
Tóm lại, hết thảy thông tin có thể tiết lộ thân phận, Hàn Lập đều dốc toàn lực xử lý, nếu như vậy mà vẫn bị Thiên Kính pháp trận dò xét ra chân thân, hắn cũng đành chịu.
Trận pháp màu vàng vận chuyển ong ong, hai cỗ lực lượng du tẩu khắp cơ thể Hàn Lập, dừng lại nhiều một chút ngay chỗ Hàn Lập phong ấn, và ngay trên hai ngón tay phải hắn, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi đi ra.
Trong lòng Hàn Lập âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đi nhanh qua pháp trận, đến bên cạnh Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không.
Hai người gật đầu với Hàn Lập, rồi nhìn về Nhiệt Hỏa Tiên Tôn phía sau cùng.
Giờ phút này Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đang ngông nghênh bước vào pháp trận, rất nhanh cũng thuận lợi thông qua.
"Thân phận và thông tin bốn vị đạo hữu đều không có bất cứ vấn đề gì, có thể sử dụng khóa vực truyền tống trận, truyền tống phí tổn mỗi người một ngàn Tiên nguyên thạch." Đại hán mặt chữ điền đi tới, nói.
Bọn người Hàn Lập mỗi người lấy ra một ngàn Tiên nguyên thạch, giao cho đại hán mặt chữ điền.
Lúc Hồ Tam đưa Tiên nguyên thạch, lại lặng lẽ lấy một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho đại hán mặt chữ điền.
"Mấy vị đi theo ta." Trên mặt đại hán mặt chữ điền lộ ra vẻ tươi cười, mang theo đám người Hàn Lập tiếp tục đi tới phía trước, lại đi vào trong một đại điện.
Trên mặt đất trong điện này bố trí một không gian trận pháp truyền tống, lớn cỡ vài chục trượng, trong pháp trận minh khắc vô số trận văn màu bạc, so với Thiên Kính pháp trận bên ngoài cũng không kém bao nhiêu.
Từng đạo ngân quang lấp lóe, không gian rung động mãnh liệt từ trong pháp trận tản ra.
Bốn người Hàn Lập dưới sự chỉ dẫn của đại hán mặt chữ điền, đứng ở trong trận pháp truyền tống.
Năm ngón tay đại hán mặt chữ điền điểm một cái, bốn đạo bạch quang bắn ra, "Đùng" một tiếng dính vào trên thân bốn người, chính là một phù lục màu trắng hình tam giác.
Sau đó gã lấy ra một ngọc bài màu bạc, trong miệng lẩm bẩm.
Thanh niên tóc bạc cùng lão giả râu bạc trắng cũng đứng một bên pháp trận, mỗi người lấy ra một ngọc bài, bấm quyết không thôi.
Trận pháp truyền tống lập tức nổi lên ngân quang sáng tỏ, vận chuyển kịch liệt.
Một đạo ngân quang ngút trời hiện lên, thân ảnh bốn người biến mất không còn tăm tích.
Trong miệng đại hán mặt chữ điền ngâm tụng chú ngữ, bấm quyết điểm một cái.
Trận pháp truyền tống lập tức nhanh chóng lắng lại, rất nhanh khôi phục bộ dạng lúc trước.
Thanh niên tóc bạc cùng lão giả râu bạc trắng đi tới, đứng ở bên cạnh đại hán mặt chữ điền.
"Những Tiên nguyên thạch này thưởng cho các ngươi." Đại hán mặt chữ điền lấy ra một trữ vật pháp khí, ném cho hai người thanh niên tóc bạc, sau đó quay người đi ra bên ngoài.
"Đa tạ Phương hộ pháp." Hai người đại hỉ, khom người thi lễ một cái, nói.
Chờ thân ảnh đại hán mặt chữ điền biến mất, lúc này hai người mới mở trữ vật giới chỉ ra, bên trong là một trăm Tiên nguyên thạch.
Lập tức hai người chia nhau mỗi người một nửa.
"Đã sớm nghe nói làm việc tại tầng hai Phi Tiên điện là một công việc béo bở, không ngờ lại béo bở phong phú như thế, chỉ qua một đoạn thời gian nữa là ta có thể góp đủ Tiên nguyên thạch mua sắm một kiện nhập phẩm tiên khí rồi." Thanh niên tóc bạc có chút kích động nói.
"Đây là đương nhiên, bằng không thì ngươi thử nghĩ tại sao nhiều người lại muốn làm việc tại tầng hai Phi Tiên điện như vậy?" Lão giả râu bạc trắng cười hắc hắc nói.
Hai người thấp giọng cười nói, kề vai sát cánh đi ra bên ngoài.
...
Phương bắc Hắc Thổ Tiên Vực có một đại lục hình dáng hẹp dài như Giao long, tên là Ô Long đại lục.
Khu vực bắc bộ ngàn núi vắt ngang, vạn sông chảy cuồn chộn mạnh mẽ, địa thế chập chùng, khắp nơi là những dãy núi kéo dài vạn dặm, xen lẫn ở giữa là ngàn vạn khe rãnh to lớn thật sâu, bên trong thủy hệ phân bố phong phú, địa hình cực kỳ phức tạp.
Bởi vì địa hình địa vật đặc thù, dẫn đến toàn bộ phương bắc mặc dù thành trì không ít, nhưng lại không có toà đại thành có quy mô to lớn nào, trong đó chiếm diện tích phổ biến nhất là một toà thành tên “Hắc Dứu thành”, ở đoạn giữa Thế Lương sơn mạch.
Tuy phương bắc Hắc Sơn Tiên Vực hoang vắng, nhưng cũng không phải là rừng thiêng nước độc hiểm ác chi địa gì, trái lại bởi vì có nhiều đặc sản linh thổ trân quý, đã trở thành nơi được rất nhiều linh dược tiên thảo cùng sơn tinh yêu mị sinh trưởng um tùm.
Càng tới gần Tiên vực, bên trong có rất nhiều thương hội làm sinh ý, xem nơi đây là phúc địa của thương nhân, nhao nhao cắm rễ thành lập phân hội ở đây, vừa thu thập gieo trồng các loại linh thảo, vừa mua sắm quặng mỏ, trắng trợn đào móc linh thổ địa mạch.
Hắc Dứu thành có tên này là nhờ một loại linh thổ màu đen nằm trong dãy Thế Lương sơn mạch này.
Loại linh thổ này giống như cặn dầu, bên trong chứa linh khí, nhưng không thể gieo trồng linh thảo trên đó, lại có thể đem ra nung làm khôi lỗi.
Bởi vì bản thân "Hắc Dứu Thổ" có tính kết dính đặc biệt, lại tồn trữ linh khí, khiến cho lúc luyện chế khôi lỗi gia nhập tỷ lệ nhất định đất này, liền có thể tăng lên rất nhiều tỷ lệ thành công luyện chế khôi lỗi cùng tỷ lệ phẩm cấp.
Cũng chính vì vậy, toàn bộ Hắc Dứu Thổ ở Thế Lương sơn mạch bị đào móc hết sức kịch liệt.
Trải qua gần trăm vạn năm khai thác đào móc, Hắc Dứu Thổ ở toàn bộ dãy núi cơ hồ đã bị đào rỗng, trong lòng đất cũng không còn thừa bao nhiêu.
Bởi vì toàn bộ khoáng mạch bị đào hết, địa thế Thế Lương sơn mạch bị chìm xuống, mặt đất so với những nơi khác trái lại trở nên càng thêm bằng phẳng khoáng đạt, thích hợp tu kiến bến đò Tiên gia cỡ lớn, làm nơi cung cấp các loại độ thuyền vận chuyển và cập bến.
Cho nên, từ mấy chục vạn năm trước, cả tòa Thế Lương sơn mạch đã không còn là nơi khai thác khoáng mạch, ngoại trừ một phần khu vực được tu kiến thành bến đò lớn ra, các địa phương còn lại trở thành linh thổ, gieo trồng các loại linh thảo.
Một phần khu vực trong đó, được kiến tạo thành một toà thành trì to lớn nằm dưới mặt đất, chính là Hắc Dứu thành hiện nay.
Thành này nằm sâu dưới đất mấy trăm dặm, được chia làm bảy tầng, vì thế nó có biệt danh "Thất trọng thành".
Tại chỗ sâu nhất ở tầng bảy toà thành, tu kiến một toà đại điện truyền tống chiếm diện tích khá rộng, có khả năng tiếp dẫn tu sĩ Hắc Sơn Tiên Vực lân cận truyền tống tới.
Giờ phút này, bên ngoài đại điện truyền tống đang có bốn đạo nhân ảnh chậm rãi bước ra, trong đó người cầm đầu có vóc dáng gầy gò trong bộ đồ đen, cơ hồ sóng vai với một người dung mạo thanh tú tóc trắng quăn, chính là Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không.
Hai người Hàn Lập cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn theo sau hai người bọn họ, cũng đi gấp theo ra, một người sắc mặt ngưng lại, một người ánh mắt phức tạp.
"Làm sao vậy? Nhiệt Hỏa đạo hữu trở lại chốn cũ, tâm tình có chút bất định à?" Hàn Lập nhìn thoáng qua lão giả bên cạnh, vừa cười vừa nói.
"Nơi đây cách chốn cũ còn rất xa à, lúc trước tuy một mực dừng lại ở Hắc Sơn Tiên Vực, cách nhau cũng không tính quá xa, nhưng vẫn không dám trở về Hắc Thổ Tiên Vực, bây giờ biến thành cái dạng gì cũng không biết nữa, ngược lại thật có chút cảm giác lưu luyến." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cười khổ một tiếng nói.
"Hắc Thổ Tiên Vực này có chút khác lạ à, đại điện truyền tống lại được xây dưới mặt đất."
Hàn Lập nhìn chung quanh một chút, thấy phía trên mái vòm cực cao khảm nạm từng khỏa minh châu to lớn, tản mát ra quang mang ấm áp giống như mặt trời, chiếu sáng cả bốn phía xung quanh.
Đại điện phía sau hắn được khảm vào vách đá, phía trước là một tòa đại sảnh rộng rãi, ngay phía trước cùng hai bên trái phải đều có một lối đi rộng rãi, không biết thông đến nơi nào.
"Lệ đạo hữu có chỗ không biết, vị trí chúng ta lúc này đang nằm trong một toà thành trì được tu kiến dưới một quặng mỏ. Ở dưới này không chỉ có đại điện truyền tống, còn có khách sạn tiên gia cùng rất nhiều cửa hàng, lát mang ngươi đi dạo một vòng bên trên, ngươi sẽ biết rõ." Hồ Tam dường như rất auen thuộc nơi này, quay đầu nói với Hàn Lập.
"Vậy làm phiền rồi." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Bốn người đi dọc theo lối đi bên trái ra ngoài, trên đường đi quả nhiên nhìn thấy từng toà đại điện khảm trên vách núi đá, trong đó có rất nhiều ngọn núi bị trực tiếp đào rỗng, bên ngoài phía trước xây thành những bức tường với gạch xanh chồng lên nhau.
Trong đó có rất nhiều bức tường phía ngoài được trang trí chạm trổ rường cột, trên cửa treo tấm biển lớn, phía trên gắn các lá cờ tinh kỳ, thoạt nhìn không khác gì các cửa hàng trong thành lớn.
"Ở tầng bảy này cũng không có gì nhiều, thương khách lui tới cũng ít nhất, nhưng thương hội chân chính trên cơ bản đều thiết lập tại nơi này, có hai khách sạn tiên gia cũng xây ở tầng này, không có gì náo nhiệt..." Một đường đi dọc theo những cửa hàng này tiến lên, Hồ Tam vừa đi vừa giới thiệu cho Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cùng Hàn Lập.
Xuyên qua một cánh cửa hình vòm, lại đi vào bên trong mấy trăm bước, mấy người đi tới một toà đại sảnh rộng rãi, trong sảnh gần vách núi đứng lặng một toà lầu các bằng đá cao hai tầng, phía trên trang trí các loại hoa văn trang sức cùng đồ án hoa điểu ngư trùng, thoạt nhìn hoa mỹ đến cực điểm.
Đỉnh lầu treo một tấm biển to lớn, phía trên viết ba chữ to "Bách Tạo các" bằng kim triện văn.
"Thế nào? Lệ đạo hữu muốn vào dạo chơi?" Thạch Xuyên Không thấy Hàn Lập đứng ở cửa lầu, ngửa đầu nhìn cửa lầu này, hỏi
"Bách Tạo các cùng Bách Tạo sơn chắc là có quan hệ với nhau?" Hàn Lập nghi ngờ hỏi.
"Lệ đạo hữu còn không biết sao? Bách Tạo sơn lấy luyện khí nổi danh trên đời, ngoài việc làm sinh ý cùng các đại thương hội, chính nó cũng mở các cửa hàng bán pháp bảo khôi lỗi do ngoại môn trưởng lão chủ trì. Bách Tạo các này chính là cửa hàng của nó, được phân bố nhiều nơi trong tiên vực." Thạch Xuyên Không giải thích.
"Ha ha, là tại hạ cô lậu quả văn..." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Lúc trước tuy hắn thường gặp gỡ Cảnh Dương thượng nhân, nhưng chủ đề nói về Bách Tạo sơn vẫn tập trung ở thuật luyện khí, còn chưa quan tâm những phương diện này.
"Ngược lại cũng không kỳ quái, nghe Giao Tam đạo hữu nói, đạo hữu một mực ở tại nơi vắng vẻ Bắc Hàn Tiên Vực, ngược lại chưa từng gặp qua Bách Tạo các cũng không có gì lạ." Hồ Tam mở miệng nói ra.
Thạch Xuyên Không nghe vậy, lông mày nhíu một cái không dễ nhận ra, ánh mắt không tự chủ lại nhìn Hàn Lập đánh giá một chút.
Hàn Lập chú ý tới ánh mắt Thạch Xuyên Không, nhìn y cười cười. Thạch Xuyên Không gật đầu khẽ, sau đó dời ánh mắt đi.
Thân thể của hắn lập tức trầm xuống, cảm giác dường như đứng ở vạn trượng dưới đáy biển, tựa hồ trong nháy mắt thân thể không thể nào động đậy mảy may.
Những tia sáng kim sắc từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, lượn lờ quanh thân thể hắn không thôi, đỉnh đầu cũng có từng đạo sóng ánh sáng chụp xuống.
Hàn Lập nhíu mày lại, cảm giác được hai cỗ lực lượng từ trong pháp trận tuôn ra, chui vào thân thể hắn, một cỗ nhu hòa linh động, một cỗ khác to lớn dày đặc.
Hai cỗ lực lượng du động khắp nơi trong cơ thể Hàn Lập, cảm giác được hết thảy tình huống trong cơ thể hắn.
Hàn Lập không có ý ngăn cản hai cỗ lực lượng này, bởi vì hết thảy nói rất dài dòng, nhưng cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, thân thể thoáng dừng lại một chút, liền khôi phục hành động, sau đó sắc mặt hắn bình tĩnh cất bước đi về phía trước.
Kỳ thật, từ khi rời khách sạn, hắn đã thúc giục Tiên linh lực trong cơ thể vận chuyển chậm rãi dựa theo Thủy Diễn Tứ Thời Quyết.
Mặt khác, hắn còn dùng một môn bí thuật phong ấn hơn phân nửa khí huyết vô cùng tràn đầy của mình, ẩn giấu mấy loại tinh huyết Chân linh, còn có khí tức Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công nữa.
Tóm lại, hết thảy thông tin có thể tiết lộ thân phận, Hàn Lập đều dốc toàn lực xử lý, nếu như vậy mà vẫn bị Thiên Kính pháp trận dò xét ra chân thân, hắn cũng đành chịu.
Trận pháp màu vàng vận chuyển ong ong, hai cỗ lực lượng du tẩu khắp cơ thể Hàn Lập, dừng lại nhiều một chút ngay chỗ Hàn Lập phong ấn, và ngay trên hai ngón tay phải hắn, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi đi ra.
Trong lòng Hàn Lập âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đi nhanh qua pháp trận, đến bên cạnh Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không.
Hai người gật đầu với Hàn Lập, rồi nhìn về Nhiệt Hỏa Tiên Tôn phía sau cùng.
Giờ phút này Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đang ngông nghênh bước vào pháp trận, rất nhanh cũng thuận lợi thông qua.
"Thân phận và thông tin bốn vị đạo hữu đều không có bất cứ vấn đề gì, có thể sử dụng khóa vực truyền tống trận, truyền tống phí tổn mỗi người một ngàn Tiên nguyên thạch." Đại hán mặt chữ điền đi tới, nói.
Bọn người Hàn Lập mỗi người lấy ra một ngàn Tiên nguyên thạch, giao cho đại hán mặt chữ điền.
Lúc Hồ Tam đưa Tiên nguyên thạch, lại lặng lẽ lấy một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho đại hán mặt chữ điền.
"Mấy vị đi theo ta." Trên mặt đại hán mặt chữ điền lộ ra vẻ tươi cười, mang theo đám người Hàn Lập tiếp tục đi tới phía trước, lại đi vào trong một đại điện.
Trên mặt đất trong điện này bố trí một không gian trận pháp truyền tống, lớn cỡ vài chục trượng, trong pháp trận minh khắc vô số trận văn màu bạc, so với Thiên Kính pháp trận bên ngoài cũng không kém bao nhiêu.
Từng đạo ngân quang lấp lóe, không gian rung động mãnh liệt từ trong pháp trận tản ra.
Bốn người Hàn Lập dưới sự chỉ dẫn của đại hán mặt chữ điền, đứng ở trong trận pháp truyền tống.
Năm ngón tay đại hán mặt chữ điền điểm một cái, bốn đạo bạch quang bắn ra, "Đùng" một tiếng dính vào trên thân bốn người, chính là một phù lục màu trắng hình tam giác.
Sau đó gã lấy ra một ngọc bài màu bạc, trong miệng lẩm bẩm.
Thanh niên tóc bạc cùng lão giả râu bạc trắng cũng đứng một bên pháp trận, mỗi người lấy ra một ngọc bài, bấm quyết không thôi.
Trận pháp truyền tống lập tức nổi lên ngân quang sáng tỏ, vận chuyển kịch liệt.
Một đạo ngân quang ngút trời hiện lên, thân ảnh bốn người biến mất không còn tăm tích.
Trong miệng đại hán mặt chữ điền ngâm tụng chú ngữ, bấm quyết điểm một cái.
Trận pháp truyền tống lập tức nhanh chóng lắng lại, rất nhanh khôi phục bộ dạng lúc trước.
Thanh niên tóc bạc cùng lão giả râu bạc trắng đi tới, đứng ở bên cạnh đại hán mặt chữ điền.
"Những Tiên nguyên thạch này thưởng cho các ngươi." Đại hán mặt chữ điền lấy ra một trữ vật pháp khí, ném cho hai người thanh niên tóc bạc, sau đó quay người đi ra bên ngoài.
"Đa tạ Phương hộ pháp." Hai người đại hỉ, khom người thi lễ một cái, nói.
Chờ thân ảnh đại hán mặt chữ điền biến mất, lúc này hai người mới mở trữ vật giới chỉ ra, bên trong là một trăm Tiên nguyên thạch.
Lập tức hai người chia nhau mỗi người một nửa.
"Đã sớm nghe nói làm việc tại tầng hai Phi Tiên điện là một công việc béo bở, không ngờ lại béo bở phong phú như thế, chỉ qua một đoạn thời gian nữa là ta có thể góp đủ Tiên nguyên thạch mua sắm một kiện nhập phẩm tiên khí rồi." Thanh niên tóc bạc có chút kích động nói.
"Đây là đương nhiên, bằng không thì ngươi thử nghĩ tại sao nhiều người lại muốn làm việc tại tầng hai Phi Tiên điện như vậy?" Lão giả râu bạc trắng cười hắc hắc nói.
Hai người thấp giọng cười nói, kề vai sát cánh đi ra bên ngoài.
...
Phương bắc Hắc Thổ Tiên Vực có một đại lục hình dáng hẹp dài như Giao long, tên là Ô Long đại lục.
Khu vực bắc bộ ngàn núi vắt ngang, vạn sông chảy cuồn chộn mạnh mẽ, địa thế chập chùng, khắp nơi là những dãy núi kéo dài vạn dặm, xen lẫn ở giữa là ngàn vạn khe rãnh to lớn thật sâu, bên trong thủy hệ phân bố phong phú, địa hình cực kỳ phức tạp.
Bởi vì địa hình địa vật đặc thù, dẫn đến toàn bộ phương bắc mặc dù thành trì không ít, nhưng lại không có toà đại thành có quy mô to lớn nào, trong đó chiếm diện tích phổ biến nhất là một toà thành tên “Hắc Dứu thành”, ở đoạn giữa Thế Lương sơn mạch.
Tuy phương bắc Hắc Sơn Tiên Vực hoang vắng, nhưng cũng không phải là rừng thiêng nước độc hiểm ác chi địa gì, trái lại bởi vì có nhiều đặc sản linh thổ trân quý, đã trở thành nơi được rất nhiều linh dược tiên thảo cùng sơn tinh yêu mị sinh trưởng um tùm.
Càng tới gần Tiên vực, bên trong có rất nhiều thương hội làm sinh ý, xem nơi đây là phúc địa của thương nhân, nhao nhao cắm rễ thành lập phân hội ở đây, vừa thu thập gieo trồng các loại linh thảo, vừa mua sắm quặng mỏ, trắng trợn đào móc linh thổ địa mạch.
Hắc Dứu thành có tên này là nhờ một loại linh thổ màu đen nằm trong dãy Thế Lương sơn mạch này.
Loại linh thổ này giống như cặn dầu, bên trong chứa linh khí, nhưng không thể gieo trồng linh thảo trên đó, lại có thể đem ra nung làm khôi lỗi.
Bởi vì bản thân "Hắc Dứu Thổ" có tính kết dính đặc biệt, lại tồn trữ linh khí, khiến cho lúc luyện chế khôi lỗi gia nhập tỷ lệ nhất định đất này, liền có thể tăng lên rất nhiều tỷ lệ thành công luyện chế khôi lỗi cùng tỷ lệ phẩm cấp.
Cũng chính vì vậy, toàn bộ Hắc Dứu Thổ ở Thế Lương sơn mạch bị đào móc hết sức kịch liệt.
Trải qua gần trăm vạn năm khai thác đào móc, Hắc Dứu Thổ ở toàn bộ dãy núi cơ hồ đã bị đào rỗng, trong lòng đất cũng không còn thừa bao nhiêu.
Bởi vì toàn bộ khoáng mạch bị đào hết, địa thế Thế Lương sơn mạch bị chìm xuống, mặt đất so với những nơi khác trái lại trở nên càng thêm bằng phẳng khoáng đạt, thích hợp tu kiến bến đò Tiên gia cỡ lớn, làm nơi cung cấp các loại độ thuyền vận chuyển và cập bến.
Cho nên, từ mấy chục vạn năm trước, cả tòa Thế Lương sơn mạch đã không còn là nơi khai thác khoáng mạch, ngoại trừ một phần khu vực được tu kiến thành bến đò lớn ra, các địa phương còn lại trở thành linh thổ, gieo trồng các loại linh thảo.
Một phần khu vực trong đó, được kiến tạo thành một toà thành trì to lớn nằm dưới mặt đất, chính là Hắc Dứu thành hiện nay.
Thành này nằm sâu dưới đất mấy trăm dặm, được chia làm bảy tầng, vì thế nó có biệt danh "Thất trọng thành".
Tại chỗ sâu nhất ở tầng bảy toà thành, tu kiến một toà đại điện truyền tống chiếm diện tích khá rộng, có khả năng tiếp dẫn tu sĩ Hắc Sơn Tiên Vực lân cận truyền tống tới.
Giờ phút này, bên ngoài đại điện truyền tống đang có bốn đạo nhân ảnh chậm rãi bước ra, trong đó người cầm đầu có vóc dáng gầy gò trong bộ đồ đen, cơ hồ sóng vai với một người dung mạo thanh tú tóc trắng quăn, chính là Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không.
Hai người Hàn Lập cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn theo sau hai người bọn họ, cũng đi gấp theo ra, một người sắc mặt ngưng lại, một người ánh mắt phức tạp.
"Làm sao vậy? Nhiệt Hỏa đạo hữu trở lại chốn cũ, tâm tình có chút bất định à?" Hàn Lập nhìn thoáng qua lão giả bên cạnh, vừa cười vừa nói.
"Nơi đây cách chốn cũ còn rất xa à, lúc trước tuy một mực dừng lại ở Hắc Sơn Tiên Vực, cách nhau cũng không tính quá xa, nhưng vẫn không dám trở về Hắc Thổ Tiên Vực, bây giờ biến thành cái dạng gì cũng không biết nữa, ngược lại thật có chút cảm giác lưu luyến." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cười khổ một tiếng nói.
"Hắc Thổ Tiên Vực này có chút khác lạ à, đại điện truyền tống lại được xây dưới mặt đất."
Hàn Lập nhìn chung quanh một chút, thấy phía trên mái vòm cực cao khảm nạm từng khỏa minh châu to lớn, tản mát ra quang mang ấm áp giống như mặt trời, chiếu sáng cả bốn phía xung quanh.
Đại điện phía sau hắn được khảm vào vách đá, phía trước là một tòa đại sảnh rộng rãi, ngay phía trước cùng hai bên trái phải đều có một lối đi rộng rãi, không biết thông đến nơi nào.
"Lệ đạo hữu có chỗ không biết, vị trí chúng ta lúc này đang nằm trong một toà thành trì được tu kiến dưới một quặng mỏ. Ở dưới này không chỉ có đại điện truyền tống, còn có khách sạn tiên gia cùng rất nhiều cửa hàng, lát mang ngươi đi dạo một vòng bên trên, ngươi sẽ biết rõ." Hồ Tam dường như rất auen thuộc nơi này, quay đầu nói với Hàn Lập.
"Vậy làm phiền rồi." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Bốn người đi dọc theo lối đi bên trái ra ngoài, trên đường đi quả nhiên nhìn thấy từng toà đại điện khảm trên vách núi đá, trong đó có rất nhiều ngọn núi bị trực tiếp đào rỗng, bên ngoài phía trước xây thành những bức tường với gạch xanh chồng lên nhau.
Trong đó có rất nhiều bức tường phía ngoài được trang trí chạm trổ rường cột, trên cửa treo tấm biển lớn, phía trên gắn các lá cờ tinh kỳ, thoạt nhìn không khác gì các cửa hàng trong thành lớn.
"Ở tầng bảy này cũng không có gì nhiều, thương khách lui tới cũng ít nhất, nhưng thương hội chân chính trên cơ bản đều thiết lập tại nơi này, có hai khách sạn tiên gia cũng xây ở tầng này, không có gì náo nhiệt..." Một đường đi dọc theo những cửa hàng này tiến lên, Hồ Tam vừa đi vừa giới thiệu cho Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cùng Hàn Lập.
Xuyên qua một cánh cửa hình vòm, lại đi vào bên trong mấy trăm bước, mấy người đi tới một toà đại sảnh rộng rãi, trong sảnh gần vách núi đứng lặng một toà lầu các bằng đá cao hai tầng, phía trên trang trí các loại hoa văn trang sức cùng đồ án hoa điểu ngư trùng, thoạt nhìn hoa mỹ đến cực điểm.
Đỉnh lầu treo một tấm biển to lớn, phía trên viết ba chữ to "Bách Tạo các" bằng kim triện văn.
"Thế nào? Lệ đạo hữu muốn vào dạo chơi?" Thạch Xuyên Không thấy Hàn Lập đứng ở cửa lầu, ngửa đầu nhìn cửa lầu này, hỏi
"Bách Tạo các cùng Bách Tạo sơn chắc là có quan hệ với nhau?" Hàn Lập nghi ngờ hỏi.
"Lệ đạo hữu còn không biết sao? Bách Tạo sơn lấy luyện khí nổi danh trên đời, ngoài việc làm sinh ý cùng các đại thương hội, chính nó cũng mở các cửa hàng bán pháp bảo khôi lỗi do ngoại môn trưởng lão chủ trì. Bách Tạo các này chính là cửa hàng của nó, được phân bố nhiều nơi trong tiên vực." Thạch Xuyên Không giải thích.
"Ha ha, là tại hạ cô lậu quả văn..." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Lúc trước tuy hắn thường gặp gỡ Cảnh Dương thượng nhân, nhưng chủ đề nói về Bách Tạo sơn vẫn tập trung ở thuật luyện khí, còn chưa quan tâm những phương diện này.
"Ngược lại cũng không kỳ quái, nghe Giao Tam đạo hữu nói, đạo hữu một mực ở tại nơi vắng vẻ Bắc Hàn Tiên Vực, ngược lại chưa từng gặp qua Bách Tạo các cũng không có gì lạ." Hồ Tam mở miệng nói ra.
Thạch Xuyên Không nghe vậy, lông mày nhíu một cái không dễ nhận ra, ánh mắt không tự chủ lại nhìn Hàn Lập đánh giá một chút.
Hàn Lập chú ý tới ánh mắt Thạch Xuyên Không, nhìn y cười cười. Thạch Xuyên Không gật đầu khẽ, sau đó dời ánh mắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.