Chương 890: Thiên sát trấn ngục công
Vong Ngữ
18/05/2019
Dịch: Lạc Đinh Đang
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Như ngươi mong muốn."
Thần Dương nói, chậm rãi thu lại nắm đấm, ngồi xổm người xuống từ từ lau sạch tay dính máu trên quần áo Hùng Bi.
Hai mắt Hùng Bi trợn lên, thân thể không kìm được run rẩy, trong lòng hiện ra một loại sợ hãi đã lâu.
Ngồi cách đó không xa, hai tên Điển Lục Quan không cách nào nhúc nhích, nhưng thân thể vẫn run rẩy không thôi. Bọn họ không ngờ Thần Dương ngày thường mặt mày vui vẻ chào đón bọn họ, không ngờ giờ lại ngoan lệ như vậy.
"Ta, ta... Nguyện đi theo Thần Dương đội trưởng... Không, Thần Dương Thành chủ!" Điển Lục Quan mặt tròn thứ nhất mở miệng hô lớn.
"Ta cũng nguyện đi theo Thần Dương Thành chủ..." Điển Lục Quan mặt chữ điền cũng vội nói theo sau.
"Ta nguyện ý..."
"Ta cũng nguyện ý..."
Trong mắt Thần Dương lộ ra một vòng ý cười hài lòng, thong thả bước tới bên người Mưu Lâm. Gã cúi người xuống, cười hỏi:
"Mưu đạo hữu, ngươi thì sao?"
"Ta, ta nguyện ý..." Mưu Lâm thở dài một tiếng, nói.
"Ha ha, ngươi nguyện ý, nhưng mà ta lại không muốn." Sát ý chợt lóe trong mắt Thần Dương, bất chợt gã nâng lên một quyền, đập xuống đầu y.
Chỉ nghe "Bành" một tiếng.
Đầu Mưu Lâm vang lên một tiếng vỡ, giống như quả dưa hấu chín vỡ bung ra.
Trong đại điện lần nữa trở nên yên tĩnh, nỗi sợ trong lòng mọi người vào lúc này được đẩy lên đến mức cao nhất.
Người đã quy hàng, cũng khó thoát khỏi cái chết.
"Thần đạo hữu, muốn giết cứ giết, cần gì phải đùa bỡn chúng ta như vậy?" Lúc này, tên độc giác đại hán kia đột nhiên mở miệng nói.
"Ha ha, xem ra còn có người không sợ chết." Thần Dương xoay chuyển ánh mắt, nhìn về người nọ, nói.
"Chết đương nhiên là sợ, chỉ là bị ngươi trêu đùa như vậy mà chết, không đáng giá lắm." Độc giác đại hán thản nhiên nói.
"Nhớ không lầm, ngươi tên là Hiên Viên Hành, đúng không?" Ánh mắt Thần Dương nhìn về người nọ, chân mày cau lại, hỏi.
“Khó tin là Thần đạo hữu lại biết tính danh thô bỉ của tại hạ." Độc giác đại hán nhàn nhạt nói.
"Rất tốt, sau này công việc tuần tra Thanh Dương Thành do Mưu Lâm quản lý cứ giao cho ngươi phụ trách." Thần Dương gật đầu một cái, nói.
Độc giác đại hán nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút.
Những người khác trong đại điện cũng rối rít cho là mình nghe lầm, người người nghi hoặc không thôi.
"Tên Mưu Lâm tâm tính nham hiểm, vừa rồi lại hiệu triệu mọi người tru diệt ta, quả thật là tướng lang sói, đương nhiên ta không thể giữ hắn. Những người còn lại chỉ cần nguyện ý thành tâm thần phục ta thì toàn bộ đều có thể giữ được mạng." Thần Dương cao giọng nói.
"Chúng ta thàn tâm nguyện ý thần phục Thần Dương Thành chủ." Điển Lục Quan mặt tròn dẫn đầu gào lên.
Theo sát phía sau, những người còn lại cũng nhao nhao hô to lên, trong nhất thời âm thanh như nước thủy triều.
...
Bên trong Thiên điện bên cạnh.
"Chiêu ân uy tịnh thi* này của Thần Dương lại vừa đúng lúc. Như vậy, cho dù những người này còn hai lòng, chỉ sợ cũng không dám lỗ mãng nữa." Hàn Lập như có điều suy nghĩ nói.
(*Ân uy tịnh thi: đồng thời sử dụng ân huệ và uy nghiêm/ uy phong: vừa đấm vừa xoa.)
"Vẫn chưa xong đâu..." Cốt Thiên Tầm cười nói.
"Ồ?" Hàn Lập ngẩn ra.
...
Trong đại điện, thanh âm tuyên thệ thần phục dần dần nhỏ xuống, là do Thần Dương giơ tay tỏ ý mọi người an tĩnh.
Y đi tới trước người Hùng Bi, cúi người nhìn gã, cười hỏi:
"Đại nạn không chết, có lời gì muốn nói không?"
"Thần đạo hữu... Không, Thần Thành chủ. Ngươi cũng biết, ta khác tên Mưu Lâm kia, không có dã tâm gì, là thật tâm quy hàng ngươi." Hùng Bi đã sớm như chim sợ cành cong, môi run rẩy nói.
"Ừ, coi như đây là lời từ đáy lòng ngươi vậy." Thần Dương gật đầu một cái, nói.
Hùng Bi nghe vậy, trong lòng an tâm một chút. Lúc gã đang muốn nói chuyện lại nghe thấy Thần Dương tiếp tục nói: "Bất quá, vì để ngừa vạn nhất, cũng nên dùng chút thủ đoạn đi. Dù sao thủ đoạn cấm chế vẫn đáng tin hơn lời thề từ miệng."
Dứt lời, y liền móc trong tay áo ra một thạch bình màu đen, đặt trên lồng ngực Hùng Bi, rồi mở nắp bình ra.Chỉ thấy một con rết màu đen dài ba tấc chậm rãi bò ra từ bên trong, bò dọc theo quần áo gã, dễ dàng cắn phá da của gã, chui vào trong.
"Hắc Kiếp Trùng..."
Trong lòng Hùng Bi kêu gào một tiếng, ngoài miệng không dám oán hận nửa câu, chỉ có thể vô lực nhắm hai mắt lại.
Những người khác cũng không khác gì cá nằm trên thớt, đương nhiên không dám cãi lại chút nào.
Bàn tay Thần Dương vung lên, thanh niên hình xăm kia và những người khác nhanh chóng lấy một thạch bình màu đen từ trong tay áo ra, thả Hắc Kiếp Trùng vào đám người nằm trên đất.
"Tin rằng chư vị cũng không lạ gì Hắc Kiếp Trùng, công hiệu của nó thế nào cũng không cần ta nói nhiều chứ? Hiện Đỗ Thanh Dương đã chết, người có thể giải Hắc Kiếp Trùng này cũng chỉ có mình ta. Sau này ai lập công, ta sẽ tự mình giúp giải trừ trùng này." Ánh mắt Thần Dương quét qua mọi người, mở miệng nói.
Những người đó giờ phút này vẫn tê liệt ngã trên đất đất, đương nhiên chỉ có thể mặc cho Hắc Kiếp Trùng chiếm cứ vùng ngực, rối rít mở miệng nói "Vâng".
Một trận chiến đoạt vị, rốt cuộc chấm dứt ở đây, Thần Dương được như ý nguyện, leo lên chức Thành chủ.
Chẳng qua, bởi vì vài đội ngũ ra ngoài săn thú chưa trở lại, Thần Dương không lập tức cử hành buổi lễ, mà giữ kín nội biến trong thành, định sau khi thu thập xong toàn bộ xong sẽ cử hành nghi thức đăng vị.
Sau đó chỉ cần lấy một phần hậu lễ từ bảo khố của Đỗ Thanh Dương đưa đến Huyền Thành, Thần Dương liền có thể trở thành hàng thật giá thật, danh chính ngôn thuận leo lên chức Thành chủ Thanh Dương Thành.
Đối với toàn bộ chuyện này, Hàn Lập không có hứng thú, ngày đêm đó liền trở lại chỗ ở của mình tại Huyền Đấu Trường.
Trong toàn bộ thế cục hỗn loạn, mặc dù hắn ở chính giữa tâm bão nhưng lại cùng Cốt Thiên Tầm núp sau lưng Thần Dương. Cho nên trừ Thần Dương và Giải Đạo Nhân ra, toàn bộ những người khác đều không biết bọn họ ở trong trận chiến đoạt vị này, đóng dạng nhân vật gì.
Thần Dương vốn định mang hai người Hàn Lập ra khỏi Huyền Đấu Trường, để bọn họ lấy thân phận khách khanh bí mật ở lại Thanh Dương Thành, nhưng lại bị hai người bọn họ đồng thời từ chối.
Cốt Thiên Tầm và Hàn Lập đều chọn lấy thân phận ban đầu, tạm thời ở lại Huyền Đấu Trường.
Sau khi Hàn Lập chứng thực được lời nói từ trong miệng Thần Dương là Tử Linh đúng là chưa từng xuất hiện trong Thanh Dương Thành, liền dự định ở lại một thời gian rồi rời khỏi.
Chỉ là trước khi rời đi, hắn còn có chút chuyện cần xác định rõ với Giải Đạo Nhân.
Ban đêm, trong phòng Hàn Lập đèn đuốc sáng trưng, hắn đang ngồi xếp bằng một góc trên giường đá, tay đang cầm một pho tượng Ma thần ba đầu sáu tay, lật tới lật lui tra xét.
Chỉ thấy mi tâm hắn chợt lóe, một đạo tinh quang từ đó bắn ra, chui vào trong bức tượng.
Bức tượng màu đen kia lập tức như lúc trước, tay chân khua múa mười hai loại tư thế cổ quái, sau lưng cũng theo đó xuất hiện loại chữ viết kỳ dị hắn không biết.
Nhìn một lát, chân mày Hàn Lập càng nhíu chặt, thần sắc cũng có chút ngưng trọng.
Ngay lúc này, bên ngoài cửa đá bỗng truyền tới tiếng gõ cửa.
Chân mày Hàn Lập cau lại, đứng dậy mở cửa đá nặng nề ra, ngay sau đó thân ảnh ngoài cửa lắc mình tiến vào.
"Giải đạo hữu, rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?" Hàn Lập đóng cửa đá lại, nhìn về phía thân ảnh quen thuộc kia, mở miệng hỏi.
"Thời gian của ta không có nhiều, chúng ta nói chính sự trước." Giải Đạo Nhân xoay người lại, nhìn về phía Hàn Lập, vẻ mặt trịnh trọng nói.
Hàn Lập nhìn Giải Đạo Nhân trước mắt, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên hơi giật mình, chỉ cảm thấy người trước mắt này đột nhiên trở nên có chút xa lạ, không giống với Giải Đạo Nhân hắn biết trước đây, cũng không giống Giải Đạo Nhân hắn thấy trong ngày.
"Ngươi dùng thần niệm dò xét pho tượng rồi?" Ánh mắt Giải Đạo Nhân rơi trên pho tượng trong tay Hàn Lập, mở miệng hỏi.
Hàn Lập gật đầu một cái, không nói gì.
"Lực lượng thần niệm của ngươi vượt xa Đỗ Thanh Dương, hắn chỉ có thể mơ hồ thấy động tác pho tượng biến hóa, mà ngươi thì hẳn là có thể thấy chữ viết xuất hiện bên trong?" Giải Đạo Nhân tiếp tục nói.
"Pho tượng tổng cộng có mười hai loại tư thế, tương đương sẽ xuất hiện mười hai đoạn văn, nhưng ta không nhận ra." Hàn Lập nói như thế.
"Pho tượng kia có tên là "Thiên sát tượng thần", chính là thần chỉ cổ xưa đã thờ phụng từ lâu trong Ma Vực, giờ đã sớm thất truyền. Chữ viết ghi lại trong pho tượng cùng loại với một cổ văn “Huyền văn” đã thất truyền." Giải Đạo Nhân gật đầu một cái, nói nhanh.
"Huyền văn..." Sau khi Hàn Lập nghe xong, hơi nhíu mày, trầm ngâm nói.
"Nội dung Huyền văn khi chép trong pho tượng chính là một môn công pháp luyện thể cao thâm, được đặt tên là “Thiên Sát Trấn Ngục Công”. Công pháp này tổng cộng có mười hai tầng, ba tầng đầu tiên của toàn bộ công pháp đều ở bên trong pho tượng này." Giải Đạo Nhân tiếp tục nói.
"Nếu ngươi để ta chọn pho tượng này, như vậy bộ “Thiên Sát Trấn Ngục Công” nhất định là có chỗ độc đáo chứ?" Trong lòng Hàn Lập động một cái, hỏi.
"Những điển tịch công pháp kia nhìn như hoa lệ, nhưng chỉ có thể đả thông nhiều nhất hơn ba trăm Huyền khiếu. Thiên Sát Trấn Ngục Công thì khác, có thể đả thông bốn trăm năm mươi Huyền khiếu." Giải Đạo Nhân nói.
"Bốn trăm năm mươi Huyền khiếu?" Chân mày Hàn Lập cau lại, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ.
"Chỉ cần tu thành ba tầng công pháp bên trong một pho tượng thì có thể đả thông bốn trăm năm mươi Huyền khiếu. Nếu ngươi có thể tìm được ba pho tượng khác, tu thành mười hai tầng công pháp, thì đả thông được một ngàn tám trăm Huyền khiếu." Sắc mặt Giải Đạo Nhân không thay đổi, dửng dưng nói.
Sau khi Hàn Lập nghe xong, trong lòng chấn động mạnh, hồi lâu không nói thành lời.
"Sở dĩ để ngươi chọn công pháp này, còn có một chỗ tốt quan trọng hơn, đó là khi tu luyện công pháp này, mỗi tầng cần luyện hóa một loại lực lượng Chân Linh huyết mạch, trợ giúp quán thông Huyền khiếu. Nếu người khác tu luyện công pháp này, hơn phân nửa Chân Linh huyết mạch hỗn tạp trong cơ thể xung đột, phải mạo hiểm cực lớn. Mà ngươi thì khác, bản thân ngươi cũng đã thông qua “Kinh Chập Thập Nhị Biến” luyện hoá sơ bộ rất nhiều Chân Linh huyết mạch, hơn nữa có thể khiến chúng ở chung hài hòa, nguy hiểm khi tu luyện công pháp này sẽ giảm đi rất nhiều." Giải Đạo Nhân tiếp tục nói.
"Lực lượng Chân Linh huyết mạch... Bước đầu luyện hóa? Đây là ý gì?" Hàn Lập nhướng mày một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì, hỏi.
"Chính là ý trên mặt chữ, việc ngươi luyện hóa Chân Linh huyết mạch ở Linh giới cũng chỉ là biện pháp thô thiển. Bên trong Thiên Sát Trấn Ngục Công này có phương pháp luyện hóa cao đẳng, có thể giúp ngươi hoàn toàn luyện hóa lực lượng Chân Linh huyết mạch nguyên bản trong cơ thể. Đến lúc đó không chỉ có thể giúp quán thông Huyền khiếu, cũng có thể giúp lực lượng huyết mạch của ngươi càng thêm cường đại hơn." Giải Đạo Nhân giải thích.
"Thì ra là như vậy." Sau khi Hàn Lập nghe xong, gật đầu nói.
"Bây giờ, ta sẽ bắt đầu dạy ngươi đọc Huyền văn thế nào. Thời gian của ta không nhiều, giờ hãy bắt đầu đi." Giải Đạo Nhân đi tới mấy bước, nói.
Không đợi Hàn Lập đáp ứng, y liền dùng thần niệm bắt đầu nói.
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Như ngươi mong muốn."
Thần Dương nói, chậm rãi thu lại nắm đấm, ngồi xổm người xuống từ từ lau sạch tay dính máu trên quần áo Hùng Bi.
Hai mắt Hùng Bi trợn lên, thân thể không kìm được run rẩy, trong lòng hiện ra một loại sợ hãi đã lâu.
Ngồi cách đó không xa, hai tên Điển Lục Quan không cách nào nhúc nhích, nhưng thân thể vẫn run rẩy không thôi. Bọn họ không ngờ Thần Dương ngày thường mặt mày vui vẻ chào đón bọn họ, không ngờ giờ lại ngoan lệ như vậy.
"Ta, ta... Nguyện đi theo Thần Dương đội trưởng... Không, Thần Dương Thành chủ!" Điển Lục Quan mặt tròn thứ nhất mở miệng hô lớn.
"Ta cũng nguyện đi theo Thần Dương Thành chủ..." Điển Lục Quan mặt chữ điền cũng vội nói theo sau.
"Ta nguyện ý..."
"Ta cũng nguyện ý..."
Trong mắt Thần Dương lộ ra một vòng ý cười hài lòng, thong thả bước tới bên người Mưu Lâm. Gã cúi người xuống, cười hỏi:
"Mưu đạo hữu, ngươi thì sao?"
"Ta, ta nguyện ý..." Mưu Lâm thở dài một tiếng, nói.
"Ha ha, ngươi nguyện ý, nhưng mà ta lại không muốn." Sát ý chợt lóe trong mắt Thần Dương, bất chợt gã nâng lên một quyền, đập xuống đầu y.
Chỉ nghe "Bành" một tiếng.
Đầu Mưu Lâm vang lên một tiếng vỡ, giống như quả dưa hấu chín vỡ bung ra.
Trong đại điện lần nữa trở nên yên tĩnh, nỗi sợ trong lòng mọi người vào lúc này được đẩy lên đến mức cao nhất.
Người đã quy hàng, cũng khó thoát khỏi cái chết.
"Thần đạo hữu, muốn giết cứ giết, cần gì phải đùa bỡn chúng ta như vậy?" Lúc này, tên độc giác đại hán kia đột nhiên mở miệng nói.
"Ha ha, xem ra còn có người không sợ chết." Thần Dương xoay chuyển ánh mắt, nhìn về người nọ, nói.
"Chết đương nhiên là sợ, chỉ là bị ngươi trêu đùa như vậy mà chết, không đáng giá lắm." Độc giác đại hán thản nhiên nói.
"Nhớ không lầm, ngươi tên là Hiên Viên Hành, đúng không?" Ánh mắt Thần Dương nhìn về người nọ, chân mày cau lại, hỏi.
“Khó tin là Thần đạo hữu lại biết tính danh thô bỉ của tại hạ." Độc giác đại hán nhàn nhạt nói.
"Rất tốt, sau này công việc tuần tra Thanh Dương Thành do Mưu Lâm quản lý cứ giao cho ngươi phụ trách." Thần Dương gật đầu một cái, nói.
Độc giác đại hán nghe vậy, không khỏi sửng sốt một chút.
Những người khác trong đại điện cũng rối rít cho là mình nghe lầm, người người nghi hoặc không thôi.
"Tên Mưu Lâm tâm tính nham hiểm, vừa rồi lại hiệu triệu mọi người tru diệt ta, quả thật là tướng lang sói, đương nhiên ta không thể giữ hắn. Những người còn lại chỉ cần nguyện ý thành tâm thần phục ta thì toàn bộ đều có thể giữ được mạng." Thần Dương cao giọng nói.
"Chúng ta thàn tâm nguyện ý thần phục Thần Dương Thành chủ." Điển Lục Quan mặt tròn dẫn đầu gào lên.
Theo sát phía sau, những người còn lại cũng nhao nhao hô to lên, trong nhất thời âm thanh như nước thủy triều.
...
Bên trong Thiên điện bên cạnh.
"Chiêu ân uy tịnh thi* này của Thần Dương lại vừa đúng lúc. Như vậy, cho dù những người này còn hai lòng, chỉ sợ cũng không dám lỗ mãng nữa." Hàn Lập như có điều suy nghĩ nói.
(*Ân uy tịnh thi: đồng thời sử dụng ân huệ và uy nghiêm/ uy phong: vừa đấm vừa xoa.)
"Vẫn chưa xong đâu..." Cốt Thiên Tầm cười nói.
"Ồ?" Hàn Lập ngẩn ra.
...
Trong đại điện, thanh âm tuyên thệ thần phục dần dần nhỏ xuống, là do Thần Dương giơ tay tỏ ý mọi người an tĩnh.
Y đi tới trước người Hùng Bi, cúi người nhìn gã, cười hỏi:
"Đại nạn không chết, có lời gì muốn nói không?"
"Thần đạo hữu... Không, Thần Thành chủ. Ngươi cũng biết, ta khác tên Mưu Lâm kia, không có dã tâm gì, là thật tâm quy hàng ngươi." Hùng Bi đã sớm như chim sợ cành cong, môi run rẩy nói.
"Ừ, coi như đây là lời từ đáy lòng ngươi vậy." Thần Dương gật đầu một cái, nói.
Hùng Bi nghe vậy, trong lòng an tâm một chút. Lúc gã đang muốn nói chuyện lại nghe thấy Thần Dương tiếp tục nói: "Bất quá, vì để ngừa vạn nhất, cũng nên dùng chút thủ đoạn đi. Dù sao thủ đoạn cấm chế vẫn đáng tin hơn lời thề từ miệng."
Dứt lời, y liền móc trong tay áo ra một thạch bình màu đen, đặt trên lồng ngực Hùng Bi, rồi mở nắp bình ra.Chỉ thấy một con rết màu đen dài ba tấc chậm rãi bò ra từ bên trong, bò dọc theo quần áo gã, dễ dàng cắn phá da của gã, chui vào trong.
"Hắc Kiếp Trùng..."
Trong lòng Hùng Bi kêu gào một tiếng, ngoài miệng không dám oán hận nửa câu, chỉ có thể vô lực nhắm hai mắt lại.
Những người khác cũng không khác gì cá nằm trên thớt, đương nhiên không dám cãi lại chút nào.
Bàn tay Thần Dương vung lên, thanh niên hình xăm kia và những người khác nhanh chóng lấy một thạch bình màu đen từ trong tay áo ra, thả Hắc Kiếp Trùng vào đám người nằm trên đất.
"Tin rằng chư vị cũng không lạ gì Hắc Kiếp Trùng, công hiệu của nó thế nào cũng không cần ta nói nhiều chứ? Hiện Đỗ Thanh Dương đã chết, người có thể giải Hắc Kiếp Trùng này cũng chỉ có mình ta. Sau này ai lập công, ta sẽ tự mình giúp giải trừ trùng này." Ánh mắt Thần Dương quét qua mọi người, mở miệng nói.
Những người đó giờ phút này vẫn tê liệt ngã trên đất đất, đương nhiên chỉ có thể mặc cho Hắc Kiếp Trùng chiếm cứ vùng ngực, rối rít mở miệng nói "Vâng".
Một trận chiến đoạt vị, rốt cuộc chấm dứt ở đây, Thần Dương được như ý nguyện, leo lên chức Thành chủ.
Chẳng qua, bởi vì vài đội ngũ ra ngoài săn thú chưa trở lại, Thần Dương không lập tức cử hành buổi lễ, mà giữ kín nội biến trong thành, định sau khi thu thập xong toàn bộ xong sẽ cử hành nghi thức đăng vị.
Sau đó chỉ cần lấy một phần hậu lễ từ bảo khố của Đỗ Thanh Dương đưa đến Huyền Thành, Thần Dương liền có thể trở thành hàng thật giá thật, danh chính ngôn thuận leo lên chức Thành chủ Thanh Dương Thành.
Đối với toàn bộ chuyện này, Hàn Lập không có hứng thú, ngày đêm đó liền trở lại chỗ ở của mình tại Huyền Đấu Trường.
Trong toàn bộ thế cục hỗn loạn, mặc dù hắn ở chính giữa tâm bão nhưng lại cùng Cốt Thiên Tầm núp sau lưng Thần Dương. Cho nên trừ Thần Dương và Giải Đạo Nhân ra, toàn bộ những người khác đều không biết bọn họ ở trong trận chiến đoạt vị này, đóng dạng nhân vật gì.
Thần Dương vốn định mang hai người Hàn Lập ra khỏi Huyền Đấu Trường, để bọn họ lấy thân phận khách khanh bí mật ở lại Thanh Dương Thành, nhưng lại bị hai người bọn họ đồng thời từ chối.
Cốt Thiên Tầm và Hàn Lập đều chọn lấy thân phận ban đầu, tạm thời ở lại Huyền Đấu Trường.
Sau khi Hàn Lập chứng thực được lời nói từ trong miệng Thần Dương là Tử Linh đúng là chưa từng xuất hiện trong Thanh Dương Thành, liền dự định ở lại một thời gian rồi rời khỏi.
Chỉ là trước khi rời đi, hắn còn có chút chuyện cần xác định rõ với Giải Đạo Nhân.
Ban đêm, trong phòng Hàn Lập đèn đuốc sáng trưng, hắn đang ngồi xếp bằng một góc trên giường đá, tay đang cầm một pho tượng Ma thần ba đầu sáu tay, lật tới lật lui tra xét.
Chỉ thấy mi tâm hắn chợt lóe, một đạo tinh quang từ đó bắn ra, chui vào trong bức tượng.
Bức tượng màu đen kia lập tức như lúc trước, tay chân khua múa mười hai loại tư thế cổ quái, sau lưng cũng theo đó xuất hiện loại chữ viết kỳ dị hắn không biết.
Nhìn một lát, chân mày Hàn Lập càng nhíu chặt, thần sắc cũng có chút ngưng trọng.
Ngay lúc này, bên ngoài cửa đá bỗng truyền tới tiếng gõ cửa.
Chân mày Hàn Lập cau lại, đứng dậy mở cửa đá nặng nề ra, ngay sau đó thân ảnh ngoài cửa lắc mình tiến vào.
"Giải đạo hữu, rốt cuộc ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?" Hàn Lập đóng cửa đá lại, nhìn về phía thân ảnh quen thuộc kia, mở miệng hỏi.
"Thời gian của ta không có nhiều, chúng ta nói chính sự trước." Giải Đạo Nhân xoay người lại, nhìn về phía Hàn Lập, vẻ mặt trịnh trọng nói.
Hàn Lập nhìn Giải Đạo Nhân trước mắt, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên hơi giật mình, chỉ cảm thấy người trước mắt này đột nhiên trở nên có chút xa lạ, không giống với Giải Đạo Nhân hắn biết trước đây, cũng không giống Giải Đạo Nhân hắn thấy trong ngày.
"Ngươi dùng thần niệm dò xét pho tượng rồi?" Ánh mắt Giải Đạo Nhân rơi trên pho tượng trong tay Hàn Lập, mở miệng hỏi.
Hàn Lập gật đầu một cái, không nói gì.
"Lực lượng thần niệm của ngươi vượt xa Đỗ Thanh Dương, hắn chỉ có thể mơ hồ thấy động tác pho tượng biến hóa, mà ngươi thì hẳn là có thể thấy chữ viết xuất hiện bên trong?" Giải Đạo Nhân tiếp tục nói.
"Pho tượng tổng cộng có mười hai loại tư thế, tương đương sẽ xuất hiện mười hai đoạn văn, nhưng ta không nhận ra." Hàn Lập nói như thế.
"Pho tượng kia có tên là "Thiên sát tượng thần", chính là thần chỉ cổ xưa đã thờ phụng từ lâu trong Ma Vực, giờ đã sớm thất truyền. Chữ viết ghi lại trong pho tượng cùng loại với một cổ văn “Huyền văn” đã thất truyền." Giải Đạo Nhân gật đầu một cái, nói nhanh.
"Huyền văn..." Sau khi Hàn Lập nghe xong, hơi nhíu mày, trầm ngâm nói.
"Nội dung Huyền văn khi chép trong pho tượng chính là một môn công pháp luyện thể cao thâm, được đặt tên là “Thiên Sát Trấn Ngục Công”. Công pháp này tổng cộng có mười hai tầng, ba tầng đầu tiên của toàn bộ công pháp đều ở bên trong pho tượng này." Giải Đạo Nhân tiếp tục nói.
"Nếu ngươi để ta chọn pho tượng này, như vậy bộ “Thiên Sát Trấn Ngục Công” nhất định là có chỗ độc đáo chứ?" Trong lòng Hàn Lập động một cái, hỏi.
"Những điển tịch công pháp kia nhìn như hoa lệ, nhưng chỉ có thể đả thông nhiều nhất hơn ba trăm Huyền khiếu. Thiên Sát Trấn Ngục Công thì khác, có thể đả thông bốn trăm năm mươi Huyền khiếu." Giải Đạo Nhân nói.
"Bốn trăm năm mươi Huyền khiếu?" Chân mày Hàn Lập cau lại, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ.
"Chỉ cần tu thành ba tầng công pháp bên trong một pho tượng thì có thể đả thông bốn trăm năm mươi Huyền khiếu. Nếu ngươi có thể tìm được ba pho tượng khác, tu thành mười hai tầng công pháp, thì đả thông được một ngàn tám trăm Huyền khiếu." Sắc mặt Giải Đạo Nhân không thay đổi, dửng dưng nói.
Sau khi Hàn Lập nghe xong, trong lòng chấn động mạnh, hồi lâu không nói thành lời.
"Sở dĩ để ngươi chọn công pháp này, còn có một chỗ tốt quan trọng hơn, đó là khi tu luyện công pháp này, mỗi tầng cần luyện hóa một loại lực lượng Chân Linh huyết mạch, trợ giúp quán thông Huyền khiếu. Nếu người khác tu luyện công pháp này, hơn phân nửa Chân Linh huyết mạch hỗn tạp trong cơ thể xung đột, phải mạo hiểm cực lớn. Mà ngươi thì khác, bản thân ngươi cũng đã thông qua “Kinh Chập Thập Nhị Biến” luyện hoá sơ bộ rất nhiều Chân Linh huyết mạch, hơn nữa có thể khiến chúng ở chung hài hòa, nguy hiểm khi tu luyện công pháp này sẽ giảm đi rất nhiều." Giải Đạo Nhân tiếp tục nói.
"Lực lượng Chân Linh huyết mạch... Bước đầu luyện hóa? Đây là ý gì?" Hàn Lập nhướng mày một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì, hỏi.
"Chính là ý trên mặt chữ, việc ngươi luyện hóa Chân Linh huyết mạch ở Linh giới cũng chỉ là biện pháp thô thiển. Bên trong Thiên Sát Trấn Ngục Công này có phương pháp luyện hóa cao đẳng, có thể giúp ngươi hoàn toàn luyện hóa lực lượng Chân Linh huyết mạch nguyên bản trong cơ thể. Đến lúc đó không chỉ có thể giúp quán thông Huyền khiếu, cũng có thể giúp lực lượng huyết mạch của ngươi càng thêm cường đại hơn." Giải Đạo Nhân giải thích.
"Thì ra là như vậy." Sau khi Hàn Lập nghe xong, gật đầu nói.
"Bây giờ, ta sẽ bắt đầu dạy ngươi đọc Huyền văn thế nào. Thời gian của ta không nhiều, giờ hãy bắt đầu đi." Giải Đạo Nhân đi tới mấy bước, nói.
Không đợi Hàn Lập đáp ứng, y liền dùng thần niệm bắt đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.