Chương 48
Sa Sa cô nương
27/11/2021
Bên trong phòng vang lên tiếng ừm rất nhỏ, Seika đẩy cửa ra dấu cho hai nàng cùng bước vào.
Trong phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng của thảo mộc, bài trí nhẹ nhàng cổ kính nhưng không khỏi có chút kì quái, vật dụng đủ kim mộc thủy hỏa thổ nhưng âm dương sắp xếp lại hơi lộn xộn. Hashi không phủ nhận bản thân khá nể phục Yogen, nếu pháp lực bình thường sẽ không dám bài trí ngông cuồng như vậy, nhưng cũng hiểu được tính tình ông quả thực cổ quái.
Yogen lúc này đang ngồi trên nệm bông dưới sàn, bàn trà nghi ngút khói. Dáng vẻ của ông mang theo già dặn cùng hơi thở của thời gian. Ông chỉ nhắm mắt, giọng khàn khàn có lực: "Seika, ngươi đi thay trà mang tới đây".
Xem ra pháp sư này không huyền bí như các nàng vốn tưởng... thiếu mất cái áo choàng đen che đầu rồi.
Seika sắp xếp để hai nàng ngồi trên nệm đối diện với Yogen, còn mình bưng khay trà vẫn còn nóng ra ngoài, không quên khép cửa lại.
Cục diện lúc này chỉ có ba người trong phòng, cũng không có ai lên tiếng, bầu không khí dần trở nên dị thường. Yogen chậm rãi mở mắt ra.
Yuku im lặng nhìn, mặt không biểu cảm. Gặp được Yogen rồi, nàng tin Hashi sẽ biết cách lo liệu.
Nhưng Hashi chẳng có vẻ gì là lo liệu, chỉ nhàn nhạt đón lấy ánh mắt của Yogen. Bốn mắt nhìn nhau không chớp. Từ Yogen như tỏa ra uy nghi bức người, đôi mắt già nua lại sáng quắc. Hashi cũng không vội, toàn thân không tiếng động phát ra hàn khí đối chọi lại áp bức từ Yogen.
Không khí quỷ dị chỉ chấm dứt khi Seika bưng trà bước vào. Nàng cũng cảm nhận được cục diện kì quái trước mặt nhưng không dám hỏi gì, lặng lẽ bước ra ngoài.
Nhưng mà đây lần đầu tiên Seika thấy có người đối chọi được với sư phụ nàng.
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng Yogen cũng lên tiếng: "Các ngươi tìm ta lâu như vậy là có chuyện nhờ vả, sao lại không nói gì?"
Lúc này cơ mặt Hashi mới giãn ra, nàng nhẹ giọng: "Yogen có quy tắc, ai gặp ông ta mà nói chuyện trước ắt có việc nhờ vả, mà nhờ vả sẽ phải có thù lao". Nàng nhếch môi: "Thứ lỗi cho Hashi không có thứ gì để làm thù lao, không dám nhờ vả".
Yogen nghe nàng nói xong, rốt cuộc cũng bật cười, râu bạc rung rung: "Kakage nói với ngươi những điều đó sao?"
Xét cả về tuổi tác lẫn pháp lực ông ta gọi thẳng Kakage bằng tên không có gì sai, Hashi gật đầu: "Chính là Người nói với ta".
"Vậy được rồi". Yogen rót trà đưa qua trước mặt hai nàng. "Bây giờ các ngươi nói được rồi!".
Không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Căn bản thần tiên hay pháp sư Hashi đều không kiêng nể vì nàng hiểu họ sống tịch mịch như thế nào, thần tiên vô tâm vô tình, có thể nói ai cũng mong chờ chút náo nhiệt giải sầu, hay ít nhất là vài chuyện bát quái, cho nên cứ bình thường đàm đạo với họ là được.
Hashi nhấp một ngụm trà: "Hiện tại ta lại sợ Ngài không giúp được ta thôi".
"Ý ngươi là sao?". Yogen nhàn nhã đáp lại.
"Đến một mật đạo nhỏ nhoi Ngài cũng không bảo vệ, chuyện vượt không gian thời gian Ngài sẽ giúp ta sao?". Hashi tặc lưỡi.
Yogen nhìn nàng một cái: "Ngày nào ta cũng sai người ra đó phong ấn đó, nếu không các ngươi có thể toàn mạng sao?". Ông ta hừ một tiếng: " Nể tình hai ngươi là một đôi tình lữ hiếm thấy, ta mới không tính toán nữa!".
Yuku nghe vậy, đôi môi hơi nhếch lên, hứng thú nhìn Yogen, còn ngụm trà trong miệng của Hashi mém phun ra ngoài.
Tư tưởng này thật đáng được nhân giống, nhưng không nghĩ tới nhân vật như Yogen lại là bách nam đi?
Hashi lấy lại tự chủ trả lời: "Ngài biết bọn ta là như thế, vậy bọn ta muốn gì Ngài cũng biết mà?".
Pháp sư Yogen bưng li trà chậm rãi uống, sau đó giọng nói cũng nghiêm túc trở lại: "Hiện tại thì không được".
"Ta muốn biết lí do?"
Yogen nhìn thẳng Hashi: "Dù cả ngươi lẫn tiểu Hỏa thần đều không phải người của thế giới này, nhưng các ngươi cũng không nên phủi bỏ trách nhiệm. Nói gì thì nói, mau đi tiêu diệt Yêu vương đi!".
Điều này hai nàng vốn đã nghĩ tới từ trước. Hashi từ tốn đáp: "Nếu làm xong việc, Ngài có giúp bọn ta hoàn thành ý nguyện?".
Yogen gật đầu: "Ta cũng chỉ mong như vậy".
"Nhưng mà..". Đôi mắt sắc bén của Yogen chuyển hướng nhìn chăm chăm Yuku: "Các ngươi đã tới đây rồi, tuyệt đối phải nghe theo ta, bằng không thảm kịch khó tránh".
"Có vấn đề gì sao?". Yuku bây giờ mới lên tiếng hỏi lại.
"Tiểu Hỏa thần... Thiên cơ bất khả lộ. Ta không thể thay đổi vận mệnh của các ngươi. Nhưng mà...". Yogen híp mắt nhìn nàng. "Các ngươi đến cuối cùng như thế nào, đều nằm ở chỗ ngươi đó!".
Yuku nghi hoặc nhìn lại Yogen, cuối cùng không hỏi thêm. "Vậy bọn ta phải làm gì?.
"Các ngươi gây họa, hiện tại phải bù đắp lại đi. Phong ấn trên núi Kasai phải tìm cách khôi phục". Yogen trả lời.
Lần này thì cả Yuku và Hashi đều không hiểu: "Cái gì gây họa? Phong ấn núi Kasai?". Chợt một tia sáng loé lên, Hashi có chút hoảng. "Không lẽ hôm đó..."
Yogen hiểu nàng nói gì: "Kasai vốn là núi thiêng có linh lực tự nhiên của trời đất, vốn là nơi phong ấn yêu khí không cho nó xâm nhập vào Nhân giới. Vậy mà ngươi lại lấy đi linh vật mới làm cho phong ấn bị vỡ ra, yêu khí tràn ngập Nhân giới hiện tại không phải do ngươi ban cho sao?". Yogen liếc nàng một cái.
Cái đó....
Là nàng thật sao? Hashi thật không dám tin. Nàng như vậy lại gây họa?
Khó nhọc hỏi lại một câu: "Là...viên đá đen đó sao?". Nàng nhớ sau khi nàng lấy đi viên đá đen trên vách hang chỗ Hỏa tước, nơi đó xảy ra chuyện lạ, cũng nhờ vậy mà Hỏa tước mới buông tha các nàng. Sau đó thì quả thật đi từ Kasai tới Watabe này nơi đâu cũng tràn ngập yêu khí.
Yogen gật đầu xác nhận, rất hưởng thụ vẻ mặt nuốt phải ruồi của Hashi. "Núi Kasai hội tụ đầy đủ kim mộc thủy hỏa thổ. Viên đá đen kia không hẳn là đá bình thường, bên trong là nguyên tố kim, có nó ngũ hành tương sinh tương khắc mới đạt được cân bằng. Các ngươi lấy nó đi phá vỡ Ngũ hành, mới xảy ra chuyện hôm nay".
"Nhưng là thủy thần bảo ta lấy về...". Hashi lẩm bẩm, tức thì cả ba người đều như thấu suốt cái gì đó. Hashi quay sang Yuku, thấy hàng mày mảnh của nàng nhíu lại. Như thế nào lại có liên quan đến thủy thần, dù sao ông ta cũng là thần, việc viên đá đó là phong ấn không lí nào ông ta không biết...
"Bây giờ bọn ta phải làm gì?". Yuku bình tĩnh hỏi. Nếu đã có suy đoán rồi thì nên hành động là vừa.
Yogen điềm tĩnh giơ tay, ánh sáng trắng xuất hiện nhàn nhạt bao lấy bàn tay của ông ta. Tới khi nó biến mất thì thấy ông đang cầm một khối Hồng ngọc rất nhỏ rỗng ruột, phát ra ánh sáng dìu dịu.
Yogen đưa nó cho Yuku rồi nói với nàng: "Đây là vỏ bao bọc Bạch nhãn chi lực.".
Hashi lẳng lặng quan sát rồi hỏi: "Là nguồn linh lực có thể dịch chuyển không gian và thời gian sao?".
Trong phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng của thảo mộc, bài trí nhẹ nhàng cổ kính nhưng không khỏi có chút kì quái, vật dụng đủ kim mộc thủy hỏa thổ nhưng âm dương sắp xếp lại hơi lộn xộn. Hashi không phủ nhận bản thân khá nể phục Yogen, nếu pháp lực bình thường sẽ không dám bài trí ngông cuồng như vậy, nhưng cũng hiểu được tính tình ông quả thực cổ quái.
Yogen lúc này đang ngồi trên nệm bông dưới sàn, bàn trà nghi ngút khói. Dáng vẻ của ông mang theo già dặn cùng hơi thở của thời gian. Ông chỉ nhắm mắt, giọng khàn khàn có lực: "Seika, ngươi đi thay trà mang tới đây".
Xem ra pháp sư này không huyền bí như các nàng vốn tưởng... thiếu mất cái áo choàng đen che đầu rồi.
Seika sắp xếp để hai nàng ngồi trên nệm đối diện với Yogen, còn mình bưng khay trà vẫn còn nóng ra ngoài, không quên khép cửa lại.
Cục diện lúc này chỉ có ba người trong phòng, cũng không có ai lên tiếng, bầu không khí dần trở nên dị thường. Yogen chậm rãi mở mắt ra.
Yuku im lặng nhìn, mặt không biểu cảm. Gặp được Yogen rồi, nàng tin Hashi sẽ biết cách lo liệu.
Nhưng Hashi chẳng có vẻ gì là lo liệu, chỉ nhàn nhạt đón lấy ánh mắt của Yogen. Bốn mắt nhìn nhau không chớp. Từ Yogen như tỏa ra uy nghi bức người, đôi mắt già nua lại sáng quắc. Hashi cũng không vội, toàn thân không tiếng động phát ra hàn khí đối chọi lại áp bức từ Yogen.
Không khí quỷ dị chỉ chấm dứt khi Seika bưng trà bước vào. Nàng cũng cảm nhận được cục diện kì quái trước mặt nhưng không dám hỏi gì, lặng lẽ bước ra ngoài.
Nhưng mà đây lần đầu tiên Seika thấy có người đối chọi được với sư phụ nàng.
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng Yogen cũng lên tiếng: "Các ngươi tìm ta lâu như vậy là có chuyện nhờ vả, sao lại không nói gì?"
Lúc này cơ mặt Hashi mới giãn ra, nàng nhẹ giọng: "Yogen có quy tắc, ai gặp ông ta mà nói chuyện trước ắt có việc nhờ vả, mà nhờ vả sẽ phải có thù lao". Nàng nhếch môi: "Thứ lỗi cho Hashi không có thứ gì để làm thù lao, không dám nhờ vả".
Yogen nghe nàng nói xong, rốt cuộc cũng bật cười, râu bạc rung rung: "Kakage nói với ngươi những điều đó sao?"
Xét cả về tuổi tác lẫn pháp lực ông ta gọi thẳng Kakage bằng tên không có gì sai, Hashi gật đầu: "Chính là Người nói với ta".
"Vậy được rồi". Yogen rót trà đưa qua trước mặt hai nàng. "Bây giờ các ngươi nói được rồi!".
Không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Căn bản thần tiên hay pháp sư Hashi đều không kiêng nể vì nàng hiểu họ sống tịch mịch như thế nào, thần tiên vô tâm vô tình, có thể nói ai cũng mong chờ chút náo nhiệt giải sầu, hay ít nhất là vài chuyện bát quái, cho nên cứ bình thường đàm đạo với họ là được.
Hashi nhấp một ngụm trà: "Hiện tại ta lại sợ Ngài không giúp được ta thôi".
"Ý ngươi là sao?". Yogen nhàn nhã đáp lại.
"Đến một mật đạo nhỏ nhoi Ngài cũng không bảo vệ, chuyện vượt không gian thời gian Ngài sẽ giúp ta sao?". Hashi tặc lưỡi.
Yogen nhìn nàng một cái: "Ngày nào ta cũng sai người ra đó phong ấn đó, nếu không các ngươi có thể toàn mạng sao?". Ông ta hừ một tiếng: " Nể tình hai ngươi là một đôi tình lữ hiếm thấy, ta mới không tính toán nữa!".
Yuku nghe vậy, đôi môi hơi nhếch lên, hứng thú nhìn Yogen, còn ngụm trà trong miệng của Hashi mém phun ra ngoài.
Tư tưởng này thật đáng được nhân giống, nhưng không nghĩ tới nhân vật như Yogen lại là bách nam đi?
Hashi lấy lại tự chủ trả lời: "Ngài biết bọn ta là như thế, vậy bọn ta muốn gì Ngài cũng biết mà?".
Pháp sư Yogen bưng li trà chậm rãi uống, sau đó giọng nói cũng nghiêm túc trở lại: "Hiện tại thì không được".
"Ta muốn biết lí do?"
Yogen nhìn thẳng Hashi: "Dù cả ngươi lẫn tiểu Hỏa thần đều không phải người của thế giới này, nhưng các ngươi cũng không nên phủi bỏ trách nhiệm. Nói gì thì nói, mau đi tiêu diệt Yêu vương đi!".
Điều này hai nàng vốn đã nghĩ tới từ trước. Hashi từ tốn đáp: "Nếu làm xong việc, Ngài có giúp bọn ta hoàn thành ý nguyện?".
Yogen gật đầu: "Ta cũng chỉ mong như vậy".
"Nhưng mà..". Đôi mắt sắc bén của Yogen chuyển hướng nhìn chăm chăm Yuku: "Các ngươi đã tới đây rồi, tuyệt đối phải nghe theo ta, bằng không thảm kịch khó tránh".
"Có vấn đề gì sao?". Yuku bây giờ mới lên tiếng hỏi lại.
"Tiểu Hỏa thần... Thiên cơ bất khả lộ. Ta không thể thay đổi vận mệnh của các ngươi. Nhưng mà...". Yogen híp mắt nhìn nàng. "Các ngươi đến cuối cùng như thế nào, đều nằm ở chỗ ngươi đó!".
Yuku nghi hoặc nhìn lại Yogen, cuối cùng không hỏi thêm. "Vậy bọn ta phải làm gì?.
"Các ngươi gây họa, hiện tại phải bù đắp lại đi. Phong ấn trên núi Kasai phải tìm cách khôi phục". Yogen trả lời.
Lần này thì cả Yuku và Hashi đều không hiểu: "Cái gì gây họa? Phong ấn núi Kasai?". Chợt một tia sáng loé lên, Hashi có chút hoảng. "Không lẽ hôm đó..."
Yogen hiểu nàng nói gì: "Kasai vốn là núi thiêng có linh lực tự nhiên của trời đất, vốn là nơi phong ấn yêu khí không cho nó xâm nhập vào Nhân giới. Vậy mà ngươi lại lấy đi linh vật mới làm cho phong ấn bị vỡ ra, yêu khí tràn ngập Nhân giới hiện tại không phải do ngươi ban cho sao?". Yogen liếc nàng một cái.
Cái đó....
Là nàng thật sao? Hashi thật không dám tin. Nàng như vậy lại gây họa?
Khó nhọc hỏi lại một câu: "Là...viên đá đen đó sao?". Nàng nhớ sau khi nàng lấy đi viên đá đen trên vách hang chỗ Hỏa tước, nơi đó xảy ra chuyện lạ, cũng nhờ vậy mà Hỏa tước mới buông tha các nàng. Sau đó thì quả thật đi từ Kasai tới Watabe này nơi đâu cũng tràn ngập yêu khí.
Yogen gật đầu xác nhận, rất hưởng thụ vẻ mặt nuốt phải ruồi của Hashi. "Núi Kasai hội tụ đầy đủ kim mộc thủy hỏa thổ. Viên đá đen kia không hẳn là đá bình thường, bên trong là nguyên tố kim, có nó ngũ hành tương sinh tương khắc mới đạt được cân bằng. Các ngươi lấy nó đi phá vỡ Ngũ hành, mới xảy ra chuyện hôm nay".
"Nhưng là thủy thần bảo ta lấy về...". Hashi lẩm bẩm, tức thì cả ba người đều như thấu suốt cái gì đó. Hashi quay sang Yuku, thấy hàng mày mảnh của nàng nhíu lại. Như thế nào lại có liên quan đến thủy thần, dù sao ông ta cũng là thần, việc viên đá đó là phong ấn không lí nào ông ta không biết...
"Bây giờ bọn ta phải làm gì?". Yuku bình tĩnh hỏi. Nếu đã có suy đoán rồi thì nên hành động là vừa.
Yogen điềm tĩnh giơ tay, ánh sáng trắng xuất hiện nhàn nhạt bao lấy bàn tay của ông ta. Tới khi nó biến mất thì thấy ông đang cầm một khối Hồng ngọc rất nhỏ rỗng ruột, phát ra ánh sáng dìu dịu.
Yogen đưa nó cho Yuku rồi nói với nàng: "Đây là vỏ bao bọc Bạch nhãn chi lực.".
Hashi lẳng lặng quan sát rồi hỏi: "Là nguồn linh lực có thể dịch chuyển không gian và thời gian sao?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.