Chương 184: Ngoại truyện trường học
Ngư Sương
24/08/2021
Buổi liên hoan giao lưu diễn ra vào cuối tháng, là một ngày trời trong
nắng ấm. Ngư Hi thức đêm ôn bài còn chưa tỉnh ngủ đã bị Hàn Nghi Từ đào
ra từ trong chăn. Cô tỏ ra mệt mỏi: "Không đi được không?"
Hàn Nghi Tư lấy quần áo cho cô: "Nhanh lên, hôm nay cậu là nhân vật chính, phải trói tôi cũng trói cậu đi cùng."
Ngư Hi hết cách, bò dậy từ trên giường như một u hồn, tóc dài hơi rối, có vài sợi rơi trên trán che khuất lông mày, ngọn tóc đung đưa trái phải khi cô đánh răng, có sợi đâm vào khóe mắt ngưa ngứa. Hàn Nghi Tư ở bên ngoài gọi: "Xong chưa?"
Ngư Hi uể oải đáp: "Đến đây."
"Đêm qua lại xem phim?" Hàn Nghi Tư bóc một viên kẹo mút đặt vào trong miệng: "Lại đang đu phim gì?"
"Không phải." Ngư Hi buộc tóc lên cao, vén tóc mái ra sau tai, sau khi để lộ gương mặt tự nhiên liền trang điểm nhẹ. Dù sao cũng là đi giao lưu không phải đi học, không cần phải quy củ. Sau khi trang điểm xong, cô mở cửa phòng vệ sinh. Hàn Nghi Tư thấy cô như vậy hai mắt liền phát sáng, nhịn không được đắc ý: "Được, thế này mới đúng là xinh đẹp! Hôm nay cậu chính là nhóc con sáng nhất lớp!"
"Phắn." Ngư Hi mất kiên nhẫn quát lớn một tiếng, Hàn Nghi Tư đi theo sau cô: "Vẫn chưa đi à? Lư Tiểu Vĩ đang ở ngoài chờ."
"Lư Tiểu Vĩ đến?" Ngư Hi không hề có chút thiện cảm nào với Lư Tiểu Vĩ. Người này ngày nào cũng bám theo Giang Tĩnh Bạch, người qua đường đều biết lòng dạ Tư Mã Chiêu*, trong lớp còn có bạn học đồn đại về hai người, Lư Tiểu Vĩ chưa bao giờ phản bác. Nghĩ đến đây, Ngư Hi liền hận đến ngứa răng, chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy! Hàn Nghi Tư không biết cô có hiềm khích với Lư Tiểu Vĩ, nói: "Đúng vậy, buổi giao lưu này chính là Lư Tiểu Vĩ sắp xếp, cậu ta nói tiện đường đi qua đây..."
*"Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri", hay "Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết": đại khái là ý đồ hiển hiện quá rõ nên ai cũng có thể nhìn thấy.
"Ai cần cậu ta tiện đường." Ngư Hi lấy quyển sách trên bàn: "Chúng ta tự đi."
Hàn Nghi Tư khó hiểu: "Tại sao?"
"Tôi ghét cậu ta."
Nói thẳng ra như vậy chắc chắn là ghét vô cùng, Hàn Nghi Tư biết tính cách của Ngư Hi, bình thường dù không thích cái gì cũng sẽ không nói vì ngại mặt mũi, lúc này lại nói ra như vậy, tất nhiên là đã cực kì ghét. Cô khẽ gật đầu: "Vậy tôi gọi cho cậu ta bảo đi trước."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền có tiếng còi xe vang lên. Ngư Hi nhìn qua cửa sổ, thấy một chiếc xe màu đen đỗ lại. Lư Tiểu Vĩ đứng cạnh xe, làm ra vẻ người lớn, còn rút thuốc lá. Ngư Hi nhún vai vừa chuẩn bị thu tầm mắt về liền liếc thấy cửa kính hàng ghế sau hạ xuống, một khuôn mặt rơi vào tầm mắt, là Giang Tĩnh Bạch.
"A lô ---" Điện thoại của Hàn Nghi Tư vừa kết nối được đã bị Ngư Hi giật lấy, cô nói với đầu bên kia: "Chúng tôi xuống ngay đây!"
Hàn Nghi Tư bị tóm chạy xuống, cô đi giày cao gót năm, sáu phân, xuống dưới loạng chà loạng choạng, liên tục kêu: "Chậm chút chậm chút."
"Cậu nhìn thấy quỷ à mà xúc động vậy!"
Ngư Hi tóm cô đi đến cửa hành lang, xe của Lư Tiểu Vĩ đỗ ở ngoài, cô cầm túi quay đầu nói với Hàn Nghi Tư: "Thế nào thế nào?"
Hàn Nghi Tư ngơ ngác: "Cái gì?"
"Nhìn tôi bây giờ thế nào? Ngư Hi đứng trước mặt Hàn Nghi Tư, mái tóc vừa đen vừa dài lại thẳng được buộc gọn sau đầu rũ xuống ngang lưng, tóc mái được vén sau tai để lộ vầng trán trắng nõn sạch sẽ, hàng lông mày được tỉa qua, khuôn mặt được trang điểm nhẹ, đường nét thanh tú, làn da trắng như phấn, khi cười để lộ môi hồng răng trắng, chỉ cần nhìn khuôn mặt cũng muốn cho điểm tuyệt đối, chưa cần nói đến dáng người, Hàn Nghi Tư giơ ngón cái: "Tuyệt!"
Ngư Hi thở phào, cô cắn môi sửa sang lại vạt áo, cuối cùng ngượng ngùng đi theo Hàn Nghi Tư ra ngoài, còn chưa đến xe đã được Lư Tiểu Vĩ chào đón: "Ngư Hi."
Tuy rằng Ngư Hi không thích cậu ta, nhưng cậu ta rất thích gặp Ngư Hi, ai chẳng thích người đẹp đây, nói gì đến Ngư Hi đẹp như thế này, cậu ta có thể ghét mới là lạ. Mặc dù hiện giờ cậu ta luôn xum xoe quanh Giang Tĩnh Bạch, nhưng không có nghĩa là sẽ không giăng lưới, Ngư Hi chính là một con cá khác trong lưới, vì thế dù biết không tiện đường, cậu ta vẫn đến đây đón Ngư Hi.
"Lên xe đi." Lư Tiểu Vĩ mở cửa sau xe, Ngư Hi cau mày: "Cậu lái? Cậu có bằng?"
Lư Tiểu Vĩ lắc đầu: "Có tài xế."
Lúc này Ngư Hi mới ngó lên, một người đàn ông mặc complet giày da ngồi ở ghế lái hơi gật đầu với cô, Ngư Hi cũng mỉm cười. Trong lớp đều biết nhà của Lư Tiểu Vĩ mở công ty, bố mẹ rất có tiền, xem ra hôm nay là cố ý khoe khoang. Từ nhỏ đến giờ Ngư Hi đã nhìn thấy rất nhiều, giờ đây nhìn cậu ta cũng thấy giống như những nhà khác mình từng gặp. Cô không có tâm trạng nói chuyện cùng Lư Tiểu Vĩ, lên xe trước ngồi vào ghế sau, bên cạnh chính là Giang Tĩnh Bạch.
Lư Tiểu Vĩ cực kì hài lòng, hàng ghế sau không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của trường, cả hai đều ngồi trên xe của cậu ta, có thể tưởng tượng lát nữa xuống xe các bạn học kia sẽ phấn khích như thế nào. Cậu ta cực kì thích thú với cảm giác hãnh diện còn chưa tới này, vui vẻ nói với Ngư Hi: "Các cậu ăn sáng chưa? Có muốn lấy đồ ăn vặt không?"
Ngư Hi quay đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Sao cậu lại đến đây? Không phải cậu nói không rảnh à?"
Tối hôm qua nói chuyện điện thoại với Giang Tĩnh Bạch, Ngư Hi còn hỏi cô về buổi giao lưu, Giang Tĩnh Bạch thoái thác nói phải ôn tập không có thời gian, Ngư Hi mới bỏ qua, không ngờ hôm nay người này lại có thể xuất hiện trên xe của Lư Tiểu Vĩ. Nghĩ đến đây, Ngư Hi cảm thấy trong ngực thoáng khó chịu, tâm trạng từ trời trong lập tức biến thành nhiều mây. Vừa rồi còn vui vẻ, hiện giờ nét mặt lại thấp thoáng không vui. Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn cô, không thể giải thích được sự thay đổi cảm xúc của cô, nhíu mày: "Là lớp trưởng bảo tôi đến."
Ngư Hi không vui nói: "Cậu ta bảo cậu đến thì cậu liền đến à."
Lư Tiểu Vĩ nghe các cô nói chuyện liền cười: "Đây là hoạt động tập thể của lớp, sao ủy viên học tập có thể vắng mặt đây, nhất định là phải đi!"
Ngư Hi bĩu môi. Hàn Nghi Tư ngồi cạnh ngậm kẹo mút, mũi sữa thoang thoảng trong xe, cô nhỏ giọng nói bên tai Ngư Hi: "Không sao, kể cả Giang Tĩnh Bạch có đến, cậu vẫn là nhóc con sáng nhất."
Ngư Hi bực mình liếc cô một cái, Hàn Nghi Tư bị nhìn đến sởn tóc gáy, nuốt nước bọt: "Nhìn tôi làm gì?"
"Có kẹo không." Ngư Hi đưa tay: "Cho tôi một viên."
Hàn Nghi Tư tìm được một cây kẹo mút từ trong túi, Ngư Hi nhận lấy, bóc ra đặt vào trong miệng. Mùi sữa nồng đậm, nhưng tâm trạng của cô lại mơ hồ không vui. Giang Tĩnh Bạch khi thì liếc mắt nhìn cô, khi thì cau mày, hiển nhiên không hiểu vì sao cô lại giận.
Nửa đường không nói chuyện, Lư Tiểu Vĩ thỉnh thoảng đến gần Ngư Hi đều bị chặn họng đuổi về. Cậu ta tặc lưỡi, so với Giang Tĩnh Bạch lạnh nhạt điềm tĩnh, tính cách Ngư Hi có vẻ nóng hơn, chẳng qua dáng vẻ lúc chặn họng người khác cũng thật đẹp, quên đi, nhịn nhịn.
Buổi giao lưu được tổ chức ở một ngọn núi sau trường học, đã có mấy bạn học đến trước để bày biện, trên mặt cỏ được trải thảm, giá nướng BBQ cũng được dựng lên, còn có không ít bạn đang bận bịu xử lý đồ ăn. Hôm nay không chỉ có lớp của các cô mà còn có một lớp từ trường số hai. Lớp trưởng lớp kia và Lư Tiểu Vĩ là bạn từ nhỏ, thế nên mới có buổi giao lưu này. Xe hơi màu đen dừng lại dưới chân núi, bạn học hai lớp đều nhìn qua. Dù sao đa số cũng đến từ gia đình bình thường, vì thế ánh mắt nhìn về phía Lư Tiểu Vĩ trên xe không khỏi thêm hâm mộ. Nam sinh hâm mộ Lư Tiểu Vĩ có tiền còn có thể đón hai hoa khôi của lớp cùng đến. Nữ sinh hâm mộ Ngư Hi cùng Giang Tĩnh Bạch có thể thân thiết với Lư Tiểu Vĩ như vậy, chỉ sợ về sau tốt nghiệp có thể được nâng đỡ, không chừng còn có thể được đưa vào công ty phát triển. Nghĩ đến đây, các bạn học thì thầm: "Đẹp là một lợi thế."
"Đúng vậy, đẹp đều không cần nỗ lực." Trần Hảo Linh nói bằng giọng quái gở: "Không chừng tốt nghiệp xong làm nũng là có thể vào công ty nhà người ta làm lãnh đạo nhỏ, cả đời xuôi gió xuôi nước."
"Dù sao cũng không phải là Giang Tĩnh Bạch." Một nam sinh mặc áo sơ mi trắng nói: "Giang Tĩnh Bạch chính là số một của tỉnh, bảo cậu ấy làm nũng để vào công ty? Kiếp sau đi!"
Lớp một gần như đều là fanboy fangirl của Giang Tĩnh Bạch, nghe Trần Hảo Linh nói vậy lập tức khó chịu. Trần Hảo Linh phì cười một tiếng: "Này này này, tôi thấy các cậu hồn nhiên quá rồi đấy? Tốt nghiệp xem thành tích có ích gì? Còn không phải đều dựa vào quan hệ à? Học giỏi đến đâu chẳng phải cũng đều gia nhập đảng đi làm từ chín đến năm sao?"
Cảnh Sắc hùa theo: "Đúng rồi, chị họ tôi đi du học ở nước ngoài về vẫn phải làm chó tăng ca, sáng bảy giờ đến tối mười giờ, cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi!"
"Tôi nói bây giờ các cậu lấy lòng Giang Tĩnh Bạch thì không bằng lấy lòng Lư Tiểu Vĩ đi, biết đâu đến khi tốt nghiệp người ta còn có thể nâng đỡ một chút."
Đều là những đứa trẻ chưa ra ngoài xã hội, suy nghĩ tương đối đơn giản, cũng không biết nên phản bác thế nào, chỉ lẩm bẩm rời đi. Nhưng một số nữ sinh trường số hai lại không đi mà vây quanh Cảnh Sắc hỏi: "Này, nghe nói Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch bất hòa, có phải thật không?"
"Tự xem đi."
Mấy nữ sinh cùng nhìn về phía Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch, đầu tiên là cảm khái người với người thật khác biệt, ngoại hình chênh lệch quá lớn, mặt mộc và trang điểm nhẹ còn xinh đẹp hơn cả những người trang điểm cẩn thận, chẳng trách Lư Tiểu Vĩ nhiều tiền như vậy mà vẫn nâng đỡ hai cô, cuối cùng họ lại dùng ánh mắt đào bới nhìn hai cô, muốn xác minh tin đồn mâu thuẫn.
Có lẽ có những người sinh ra đã mang đầu óc đen tối, nhìn thấy hai người ưu tú ở bên nhau đều hy vọng họ bất hòa, mặc dù việc này chẳng có bất kì liên quan gì đến mình.
Bị quan sát khắp nơi như vậy, Ngư Hi cực kì mất tự nhiên, vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, giờ mặt càng dài thườn thượt. Giang Tĩnh Bạch bên cạnh vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, không thích nhiều lời.
"Này này này, thấy không? Ngư Hi có vẻ không muốn ở cùng Giang Tĩnh Bạch."
"Không phải nói quan hệ giữa hai người đã dịu đi rồi sao?"
"Này, một núi không chứa hai hổ, sớm muộn gì cũng cãi nhau."
Các bạn học dùng ánh mắt hóng hớt nhìn hai cô. Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn Ngư Hi, từ khi xuống xe đã không nói gì, thật sự quá khác so với ngày thường. Nghĩ đến chuyện cô ấy lên xe không bao lâu liền nổi giận, Giang Tĩnh Bạch chủ động lên tiếng: "Ngư Hi."
Ngư Hi quay đầu: "Sao?"
Giang Tĩnh Bạch hơi mất tự nhiên hỏi: "Cậu sao thế?"
Ngư Hi cắn môi: "Không sao cả."
Hai người nói xong liền đi đến nơi trải thảm, bạn học đi qua đi lại xung quanh, rất nhiều người muốn đến gần, nhưng khi nhìn thấy nét mặt không tốt của Ngư Hi cùng dáng vẻ lạnh nhạt của Giang Tĩnh Bạch, không ai dám tiến lên, chỉ cắm cọc một bên nhỏ giọng bàn bạc. Nghe bọn họ thì thầm to nhỏ, Ngư Hi cảm thấy rất phiền, cô dứt khoát xách túi đi đến một tấm thảm trong góc, vừa đặt mông ngồi xuống, Giang Tĩnh Bạch cũng lại gần.
Mặt trời lên cao, những tia nắng ấm áp chiếu vào người, Ngư Hi dứt khoát nằm xuống thảm, lấy túi làm gối đầu. Giang Tĩnh Bạch quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ nằm dài của cô. Gió hất hàng tóc mái trên trán, có ngọn tóc rơi xuống khóe mắt, Ngư Hi híp mắt lại: "Chói quá."
Giang Tĩnh Bạch nhích người lại gần cô một chút, cố ý ngăn trở ánh mặt trời. Thấy có bóng người ập đến, Ngư Hi quay đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, cuối cùng lại dời ánh mắt đi. Giang Tĩnh Bạch ngồi một lát, Lư Tiểu Vĩ cầm đồ uống cho cô và Ngư Hi đến, còn ngồi xuống bên cạnh hai cô. Ngư Hi không muốn nghe cậu ta lải nhải liền dứt khoát đứng dậy phủi mông rời đi. Nhìn bóng lưng của cô, Giang Tĩnh Bạch rơi vào trầm mặc.
Lư Tiểu Vĩ "bị bắt" ở riêng cùng Giang Tĩnh Bạch, có chút căng thẳng mở lời: "Khụ --- học ủy, bên kia hỏi cậu có muốn qua chơi trò chơi cùng nhau không?"
Các bạn học bên kia đang thi uống bia, Giang Tĩnh Bạch nhìn qua, hai, ba giây sau liền thu tầm mắt về: "Không cần, cảm ơn, cậu đi chơi đi."
"Tôi không sao." Lư Tiểu Vĩ lau mặt, muốn làm cho mình đẹp trai hơn: "Tôi cảm thấy ở cùng cậu khá vui."
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhàn nhạt liếc cậu ta, Lư Tiểu Vĩ vội giơ tay: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi muốn nói là thấy cậu ngồi một mình ở bên này không hay lắm, nên ở đây nói chuyện cùng cậu."
Giang Tĩnh Bạch mím môi cười: "Tôi đi tìm Ngư Hi nói chuyện, cậu ra chơi với họ đi."
Cô nói dứt lời liền đứng dậy. Lư Tiểu Vĩ vò đầu, nhưng vẫn không đi theo. Ngư Hi vừa ngồi xuống, Giang Tĩnh Bạch lại đi đến bên cạnh. Cô bực mình nói: "Sao không nói chuyện với lớp trưởng nhiều hơn đi, người ta đến vì cậu còn gì."
Giang Tĩnh Bạch hiếm khi cười khẽ, cất đi vẻ lạnh nhạt kiêu căng đầy người, khóe mắt nhuốm ý cười, khuôn mặt tươi tỉnh sinh động hơn rất nhiều, như một nụ hoa mới chớm chợt nở rộ. Ngư Hi nghiêng đầu vốn chỉ muốn liếc một cái, lại không thể dời tầm mắt đi. Giang Tĩnh Bạch cười, rồi nhẹ giọng hỏi: "Cậu giận sao?"
"Đương nhiên." Ngư Hi tỏ ra nghiêm túc: "Đây không phải chuyện rõ ràng à?"
Giang Tĩnh Bạch khó hiểu: "Vì sao?"
"Cậu đồng ý với cậu ta lại không nói cho tôi!" Ngư Hi thoáng cất cao giọng: "Hôm qua tôi hỏi cậu, cậu cũng không nói, tôi không nên giận sao?"
Giang Tĩnh Bạch sắp xếp lại những mối liên hệ trong đây. Cô đồng ý với Lư Tiểu Vĩ, lại không nói với Ngư Hi, vậy nên cô ấy nổi giận vì cảm thấy bị che giấu. Nhớ đến những ngày gần đây, quan hệ giữa mình và Ngư Hi càng thêm thân thiết, cô đột nhiên nhận ra suy nghĩ của Ngư Hi. Ngư Hi coi cô là bạn tốt, không có gì để giấu nhau, mà cô lại không xem Ngư Hi là bạn tốt, nên cô ấy mới giận. Sau khi xác định, Giang Tĩnh Bạch tiếp lời: "Đúng là nên giận, xin lỗi."
Khi người kia không đi theo mình, Ngư Hi giận không có chỗ trút, giờ người kia đi theo mình, giận lại trút không ra, Ngư Hi nghẹn lời: "Tôi lại không bắt cậu xin lỗi."
Giang Tĩnh Bạch ngước mắt nhìn cô, ánh mặt trời chói chang rơi vào đồng tử, làm nó trở nên cực kì trong trẻo: "Là tôi không nghĩ chu đáo, lần sau chắc chắn tôi sẽ nói thật với cậu. Ngư Hi, tôi cũng giống cậu, vẫn luôn xem cậu là bạn tốt, vì thế đừng giận nữa, được không?"
Bạn?
Bạn tốt?
Trong lòng Giang Tĩnh Bạch, cô chính là ở vị trí này?
Ngư Hi đột nhiên có chút tủi thân, trong lòng dâng lên cảm xúc vừa chua vừa chát, khóe mắt đỏ hoe, cô nằm xuống, dùng góc thảm che mặt, cất giọng nói không rõ: "Được, tôi không giận."
Làm bạn cái em gái cậu, không giận cái em gái cậu. Đôi mắt Ngư Hi giấu trong thảm đỏ lên, cô khẽ cắn môi, trở mình đưa lưng về phía Giang Tĩnh Bạch.
Hàn Nghi Tư lấy quần áo cho cô: "Nhanh lên, hôm nay cậu là nhân vật chính, phải trói tôi cũng trói cậu đi cùng."
Ngư Hi hết cách, bò dậy từ trên giường như một u hồn, tóc dài hơi rối, có vài sợi rơi trên trán che khuất lông mày, ngọn tóc đung đưa trái phải khi cô đánh răng, có sợi đâm vào khóe mắt ngưa ngứa. Hàn Nghi Tư ở bên ngoài gọi: "Xong chưa?"
Ngư Hi uể oải đáp: "Đến đây."
"Đêm qua lại xem phim?" Hàn Nghi Tư bóc một viên kẹo mút đặt vào trong miệng: "Lại đang đu phim gì?"
"Không phải." Ngư Hi buộc tóc lên cao, vén tóc mái ra sau tai, sau khi để lộ gương mặt tự nhiên liền trang điểm nhẹ. Dù sao cũng là đi giao lưu không phải đi học, không cần phải quy củ. Sau khi trang điểm xong, cô mở cửa phòng vệ sinh. Hàn Nghi Tư thấy cô như vậy hai mắt liền phát sáng, nhịn không được đắc ý: "Được, thế này mới đúng là xinh đẹp! Hôm nay cậu chính là nhóc con sáng nhất lớp!"
"Phắn." Ngư Hi mất kiên nhẫn quát lớn một tiếng, Hàn Nghi Tư đi theo sau cô: "Vẫn chưa đi à? Lư Tiểu Vĩ đang ở ngoài chờ."
"Lư Tiểu Vĩ đến?" Ngư Hi không hề có chút thiện cảm nào với Lư Tiểu Vĩ. Người này ngày nào cũng bám theo Giang Tĩnh Bạch, người qua đường đều biết lòng dạ Tư Mã Chiêu*, trong lớp còn có bạn học đồn đại về hai người, Lư Tiểu Vĩ chưa bao giờ phản bác. Nghĩ đến đây, Ngư Hi liền hận đến ngứa răng, chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy! Hàn Nghi Tư không biết cô có hiềm khích với Lư Tiểu Vĩ, nói: "Đúng vậy, buổi giao lưu này chính là Lư Tiểu Vĩ sắp xếp, cậu ta nói tiện đường đi qua đây..."
*"Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri", hay "Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết": đại khái là ý đồ hiển hiện quá rõ nên ai cũng có thể nhìn thấy.
"Ai cần cậu ta tiện đường." Ngư Hi lấy quyển sách trên bàn: "Chúng ta tự đi."
Hàn Nghi Tư khó hiểu: "Tại sao?"
"Tôi ghét cậu ta."
Nói thẳng ra như vậy chắc chắn là ghét vô cùng, Hàn Nghi Tư biết tính cách của Ngư Hi, bình thường dù không thích cái gì cũng sẽ không nói vì ngại mặt mũi, lúc này lại nói ra như vậy, tất nhiên là đã cực kì ghét. Cô khẽ gật đầu: "Vậy tôi gọi cho cậu ta bảo đi trước."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền có tiếng còi xe vang lên. Ngư Hi nhìn qua cửa sổ, thấy một chiếc xe màu đen đỗ lại. Lư Tiểu Vĩ đứng cạnh xe, làm ra vẻ người lớn, còn rút thuốc lá. Ngư Hi nhún vai vừa chuẩn bị thu tầm mắt về liền liếc thấy cửa kính hàng ghế sau hạ xuống, một khuôn mặt rơi vào tầm mắt, là Giang Tĩnh Bạch.
"A lô ---" Điện thoại của Hàn Nghi Tư vừa kết nối được đã bị Ngư Hi giật lấy, cô nói với đầu bên kia: "Chúng tôi xuống ngay đây!"
Hàn Nghi Tư bị tóm chạy xuống, cô đi giày cao gót năm, sáu phân, xuống dưới loạng chà loạng choạng, liên tục kêu: "Chậm chút chậm chút."
"Cậu nhìn thấy quỷ à mà xúc động vậy!"
Ngư Hi tóm cô đi đến cửa hành lang, xe của Lư Tiểu Vĩ đỗ ở ngoài, cô cầm túi quay đầu nói với Hàn Nghi Tư: "Thế nào thế nào?"
Hàn Nghi Tư ngơ ngác: "Cái gì?"
"Nhìn tôi bây giờ thế nào? Ngư Hi đứng trước mặt Hàn Nghi Tư, mái tóc vừa đen vừa dài lại thẳng được buộc gọn sau đầu rũ xuống ngang lưng, tóc mái được vén sau tai để lộ vầng trán trắng nõn sạch sẽ, hàng lông mày được tỉa qua, khuôn mặt được trang điểm nhẹ, đường nét thanh tú, làn da trắng như phấn, khi cười để lộ môi hồng răng trắng, chỉ cần nhìn khuôn mặt cũng muốn cho điểm tuyệt đối, chưa cần nói đến dáng người, Hàn Nghi Tư giơ ngón cái: "Tuyệt!"
Ngư Hi thở phào, cô cắn môi sửa sang lại vạt áo, cuối cùng ngượng ngùng đi theo Hàn Nghi Tư ra ngoài, còn chưa đến xe đã được Lư Tiểu Vĩ chào đón: "Ngư Hi."
Tuy rằng Ngư Hi không thích cậu ta, nhưng cậu ta rất thích gặp Ngư Hi, ai chẳng thích người đẹp đây, nói gì đến Ngư Hi đẹp như thế này, cậu ta có thể ghét mới là lạ. Mặc dù hiện giờ cậu ta luôn xum xoe quanh Giang Tĩnh Bạch, nhưng không có nghĩa là sẽ không giăng lưới, Ngư Hi chính là một con cá khác trong lưới, vì thế dù biết không tiện đường, cậu ta vẫn đến đây đón Ngư Hi.
"Lên xe đi." Lư Tiểu Vĩ mở cửa sau xe, Ngư Hi cau mày: "Cậu lái? Cậu có bằng?"
Lư Tiểu Vĩ lắc đầu: "Có tài xế."
Lúc này Ngư Hi mới ngó lên, một người đàn ông mặc complet giày da ngồi ở ghế lái hơi gật đầu với cô, Ngư Hi cũng mỉm cười. Trong lớp đều biết nhà của Lư Tiểu Vĩ mở công ty, bố mẹ rất có tiền, xem ra hôm nay là cố ý khoe khoang. Từ nhỏ đến giờ Ngư Hi đã nhìn thấy rất nhiều, giờ đây nhìn cậu ta cũng thấy giống như những nhà khác mình từng gặp. Cô không có tâm trạng nói chuyện cùng Lư Tiểu Vĩ, lên xe trước ngồi vào ghế sau, bên cạnh chính là Giang Tĩnh Bạch.
Lư Tiểu Vĩ cực kì hài lòng, hàng ghế sau không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của trường, cả hai đều ngồi trên xe của cậu ta, có thể tưởng tượng lát nữa xuống xe các bạn học kia sẽ phấn khích như thế nào. Cậu ta cực kì thích thú với cảm giác hãnh diện còn chưa tới này, vui vẻ nói với Ngư Hi: "Các cậu ăn sáng chưa? Có muốn lấy đồ ăn vặt không?"
Ngư Hi quay đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Sao cậu lại đến đây? Không phải cậu nói không rảnh à?"
Tối hôm qua nói chuyện điện thoại với Giang Tĩnh Bạch, Ngư Hi còn hỏi cô về buổi giao lưu, Giang Tĩnh Bạch thoái thác nói phải ôn tập không có thời gian, Ngư Hi mới bỏ qua, không ngờ hôm nay người này lại có thể xuất hiện trên xe của Lư Tiểu Vĩ. Nghĩ đến đây, Ngư Hi cảm thấy trong ngực thoáng khó chịu, tâm trạng từ trời trong lập tức biến thành nhiều mây. Vừa rồi còn vui vẻ, hiện giờ nét mặt lại thấp thoáng không vui. Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn cô, không thể giải thích được sự thay đổi cảm xúc của cô, nhíu mày: "Là lớp trưởng bảo tôi đến."
Ngư Hi không vui nói: "Cậu ta bảo cậu đến thì cậu liền đến à."
Lư Tiểu Vĩ nghe các cô nói chuyện liền cười: "Đây là hoạt động tập thể của lớp, sao ủy viên học tập có thể vắng mặt đây, nhất định là phải đi!"
Ngư Hi bĩu môi. Hàn Nghi Tư ngồi cạnh ngậm kẹo mút, mũi sữa thoang thoảng trong xe, cô nhỏ giọng nói bên tai Ngư Hi: "Không sao, kể cả Giang Tĩnh Bạch có đến, cậu vẫn là nhóc con sáng nhất."
Ngư Hi bực mình liếc cô một cái, Hàn Nghi Tư bị nhìn đến sởn tóc gáy, nuốt nước bọt: "Nhìn tôi làm gì?"
"Có kẹo không." Ngư Hi đưa tay: "Cho tôi một viên."
Hàn Nghi Tư tìm được một cây kẹo mút từ trong túi, Ngư Hi nhận lấy, bóc ra đặt vào trong miệng. Mùi sữa nồng đậm, nhưng tâm trạng của cô lại mơ hồ không vui. Giang Tĩnh Bạch khi thì liếc mắt nhìn cô, khi thì cau mày, hiển nhiên không hiểu vì sao cô lại giận.
Nửa đường không nói chuyện, Lư Tiểu Vĩ thỉnh thoảng đến gần Ngư Hi đều bị chặn họng đuổi về. Cậu ta tặc lưỡi, so với Giang Tĩnh Bạch lạnh nhạt điềm tĩnh, tính cách Ngư Hi có vẻ nóng hơn, chẳng qua dáng vẻ lúc chặn họng người khác cũng thật đẹp, quên đi, nhịn nhịn.
Buổi giao lưu được tổ chức ở một ngọn núi sau trường học, đã có mấy bạn học đến trước để bày biện, trên mặt cỏ được trải thảm, giá nướng BBQ cũng được dựng lên, còn có không ít bạn đang bận bịu xử lý đồ ăn. Hôm nay không chỉ có lớp của các cô mà còn có một lớp từ trường số hai. Lớp trưởng lớp kia và Lư Tiểu Vĩ là bạn từ nhỏ, thế nên mới có buổi giao lưu này. Xe hơi màu đen dừng lại dưới chân núi, bạn học hai lớp đều nhìn qua. Dù sao đa số cũng đến từ gia đình bình thường, vì thế ánh mắt nhìn về phía Lư Tiểu Vĩ trên xe không khỏi thêm hâm mộ. Nam sinh hâm mộ Lư Tiểu Vĩ có tiền còn có thể đón hai hoa khôi của lớp cùng đến. Nữ sinh hâm mộ Ngư Hi cùng Giang Tĩnh Bạch có thể thân thiết với Lư Tiểu Vĩ như vậy, chỉ sợ về sau tốt nghiệp có thể được nâng đỡ, không chừng còn có thể được đưa vào công ty phát triển. Nghĩ đến đây, các bạn học thì thầm: "Đẹp là một lợi thế."
"Đúng vậy, đẹp đều không cần nỗ lực." Trần Hảo Linh nói bằng giọng quái gở: "Không chừng tốt nghiệp xong làm nũng là có thể vào công ty nhà người ta làm lãnh đạo nhỏ, cả đời xuôi gió xuôi nước."
"Dù sao cũng không phải là Giang Tĩnh Bạch." Một nam sinh mặc áo sơ mi trắng nói: "Giang Tĩnh Bạch chính là số một của tỉnh, bảo cậu ấy làm nũng để vào công ty? Kiếp sau đi!"
Lớp một gần như đều là fanboy fangirl của Giang Tĩnh Bạch, nghe Trần Hảo Linh nói vậy lập tức khó chịu. Trần Hảo Linh phì cười một tiếng: "Này này này, tôi thấy các cậu hồn nhiên quá rồi đấy? Tốt nghiệp xem thành tích có ích gì? Còn không phải đều dựa vào quan hệ à? Học giỏi đến đâu chẳng phải cũng đều gia nhập đảng đi làm từ chín đến năm sao?"
Cảnh Sắc hùa theo: "Đúng rồi, chị họ tôi đi du học ở nước ngoài về vẫn phải làm chó tăng ca, sáng bảy giờ đến tối mười giờ, cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi!"
"Tôi nói bây giờ các cậu lấy lòng Giang Tĩnh Bạch thì không bằng lấy lòng Lư Tiểu Vĩ đi, biết đâu đến khi tốt nghiệp người ta còn có thể nâng đỡ một chút."
Đều là những đứa trẻ chưa ra ngoài xã hội, suy nghĩ tương đối đơn giản, cũng không biết nên phản bác thế nào, chỉ lẩm bẩm rời đi. Nhưng một số nữ sinh trường số hai lại không đi mà vây quanh Cảnh Sắc hỏi: "Này, nghe nói Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch bất hòa, có phải thật không?"
"Tự xem đi."
Mấy nữ sinh cùng nhìn về phía Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch, đầu tiên là cảm khái người với người thật khác biệt, ngoại hình chênh lệch quá lớn, mặt mộc và trang điểm nhẹ còn xinh đẹp hơn cả những người trang điểm cẩn thận, chẳng trách Lư Tiểu Vĩ nhiều tiền như vậy mà vẫn nâng đỡ hai cô, cuối cùng họ lại dùng ánh mắt đào bới nhìn hai cô, muốn xác minh tin đồn mâu thuẫn.
Có lẽ có những người sinh ra đã mang đầu óc đen tối, nhìn thấy hai người ưu tú ở bên nhau đều hy vọng họ bất hòa, mặc dù việc này chẳng có bất kì liên quan gì đến mình.
Bị quan sát khắp nơi như vậy, Ngư Hi cực kì mất tự nhiên, vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, giờ mặt càng dài thườn thượt. Giang Tĩnh Bạch bên cạnh vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, không thích nhiều lời.
"Này này này, thấy không? Ngư Hi có vẻ không muốn ở cùng Giang Tĩnh Bạch."
"Không phải nói quan hệ giữa hai người đã dịu đi rồi sao?"
"Này, một núi không chứa hai hổ, sớm muộn gì cũng cãi nhau."
Các bạn học dùng ánh mắt hóng hớt nhìn hai cô. Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn Ngư Hi, từ khi xuống xe đã không nói gì, thật sự quá khác so với ngày thường. Nghĩ đến chuyện cô ấy lên xe không bao lâu liền nổi giận, Giang Tĩnh Bạch chủ động lên tiếng: "Ngư Hi."
Ngư Hi quay đầu: "Sao?"
Giang Tĩnh Bạch hơi mất tự nhiên hỏi: "Cậu sao thế?"
Ngư Hi cắn môi: "Không sao cả."
Hai người nói xong liền đi đến nơi trải thảm, bạn học đi qua đi lại xung quanh, rất nhiều người muốn đến gần, nhưng khi nhìn thấy nét mặt không tốt của Ngư Hi cùng dáng vẻ lạnh nhạt của Giang Tĩnh Bạch, không ai dám tiến lên, chỉ cắm cọc một bên nhỏ giọng bàn bạc. Nghe bọn họ thì thầm to nhỏ, Ngư Hi cảm thấy rất phiền, cô dứt khoát xách túi đi đến một tấm thảm trong góc, vừa đặt mông ngồi xuống, Giang Tĩnh Bạch cũng lại gần.
Mặt trời lên cao, những tia nắng ấm áp chiếu vào người, Ngư Hi dứt khoát nằm xuống thảm, lấy túi làm gối đầu. Giang Tĩnh Bạch quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ nằm dài của cô. Gió hất hàng tóc mái trên trán, có ngọn tóc rơi xuống khóe mắt, Ngư Hi híp mắt lại: "Chói quá."
Giang Tĩnh Bạch nhích người lại gần cô một chút, cố ý ngăn trở ánh mặt trời. Thấy có bóng người ập đến, Ngư Hi quay đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch, cuối cùng lại dời ánh mắt đi. Giang Tĩnh Bạch ngồi một lát, Lư Tiểu Vĩ cầm đồ uống cho cô và Ngư Hi đến, còn ngồi xuống bên cạnh hai cô. Ngư Hi không muốn nghe cậu ta lải nhải liền dứt khoát đứng dậy phủi mông rời đi. Nhìn bóng lưng của cô, Giang Tĩnh Bạch rơi vào trầm mặc.
Lư Tiểu Vĩ "bị bắt" ở riêng cùng Giang Tĩnh Bạch, có chút căng thẳng mở lời: "Khụ --- học ủy, bên kia hỏi cậu có muốn qua chơi trò chơi cùng nhau không?"
Các bạn học bên kia đang thi uống bia, Giang Tĩnh Bạch nhìn qua, hai, ba giây sau liền thu tầm mắt về: "Không cần, cảm ơn, cậu đi chơi đi."
"Tôi không sao." Lư Tiểu Vĩ lau mặt, muốn làm cho mình đẹp trai hơn: "Tôi cảm thấy ở cùng cậu khá vui."
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhàn nhạt liếc cậu ta, Lư Tiểu Vĩ vội giơ tay: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi muốn nói là thấy cậu ngồi một mình ở bên này không hay lắm, nên ở đây nói chuyện cùng cậu."
Giang Tĩnh Bạch mím môi cười: "Tôi đi tìm Ngư Hi nói chuyện, cậu ra chơi với họ đi."
Cô nói dứt lời liền đứng dậy. Lư Tiểu Vĩ vò đầu, nhưng vẫn không đi theo. Ngư Hi vừa ngồi xuống, Giang Tĩnh Bạch lại đi đến bên cạnh. Cô bực mình nói: "Sao không nói chuyện với lớp trưởng nhiều hơn đi, người ta đến vì cậu còn gì."
Giang Tĩnh Bạch hiếm khi cười khẽ, cất đi vẻ lạnh nhạt kiêu căng đầy người, khóe mắt nhuốm ý cười, khuôn mặt tươi tỉnh sinh động hơn rất nhiều, như một nụ hoa mới chớm chợt nở rộ. Ngư Hi nghiêng đầu vốn chỉ muốn liếc một cái, lại không thể dời tầm mắt đi. Giang Tĩnh Bạch cười, rồi nhẹ giọng hỏi: "Cậu giận sao?"
"Đương nhiên." Ngư Hi tỏ ra nghiêm túc: "Đây không phải chuyện rõ ràng à?"
Giang Tĩnh Bạch khó hiểu: "Vì sao?"
"Cậu đồng ý với cậu ta lại không nói cho tôi!" Ngư Hi thoáng cất cao giọng: "Hôm qua tôi hỏi cậu, cậu cũng không nói, tôi không nên giận sao?"
Giang Tĩnh Bạch sắp xếp lại những mối liên hệ trong đây. Cô đồng ý với Lư Tiểu Vĩ, lại không nói với Ngư Hi, vậy nên cô ấy nổi giận vì cảm thấy bị che giấu. Nhớ đến những ngày gần đây, quan hệ giữa mình và Ngư Hi càng thêm thân thiết, cô đột nhiên nhận ra suy nghĩ của Ngư Hi. Ngư Hi coi cô là bạn tốt, không có gì để giấu nhau, mà cô lại không xem Ngư Hi là bạn tốt, nên cô ấy mới giận. Sau khi xác định, Giang Tĩnh Bạch tiếp lời: "Đúng là nên giận, xin lỗi."
Khi người kia không đi theo mình, Ngư Hi giận không có chỗ trút, giờ người kia đi theo mình, giận lại trút không ra, Ngư Hi nghẹn lời: "Tôi lại không bắt cậu xin lỗi."
Giang Tĩnh Bạch ngước mắt nhìn cô, ánh mặt trời chói chang rơi vào đồng tử, làm nó trở nên cực kì trong trẻo: "Là tôi không nghĩ chu đáo, lần sau chắc chắn tôi sẽ nói thật với cậu. Ngư Hi, tôi cũng giống cậu, vẫn luôn xem cậu là bạn tốt, vì thế đừng giận nữa, được không?"
Bạn?
Bạn tốt?
Trong lòng Giang Tĩnh Bạch, cô chính là ở vị trí này?
Ngư Hi đột nhiên có chút tủi thân, trong lòng dâng lên cảm xúc vừa chua vừa chát, khóe mắt đỏ hoe, cô nằm xuống, dùng góc thảm che mặt, cất giọng nói không rõ: "Được, tôi không giận."
Làm bạn cái em gái cậu, không giận cái em gái cậu. Đôi mắt Ngư Hi giấu trong thảm đỏ lên, cô khẽ cắn môi, trở mình đưa lưng về phía Giang Tĩnh Bạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.