Chương 29: {Lật Bài}
Unn
13/07/2021
- Túy Kiêu! Nếu cậu còn dám bước nửa bước vào bếp thì coi chừng cái mạng nhỏ của cậu đấy!!! - Tiếng gầm có sức nặng tương đối lớn của Lý Thiên Tuế vang vọng khắp căn biệt thự lớn, khiến bầu không khí bỗng trở nên náo nhiệt hơn.
Mặc Uyển vừa tỉnh dậy, ngay khi đặt chân xuống phòng khách đã nghe thấy cuộc cãi lộn không mấy xa lạ của ba con người kia. - Coi bộ Túy Kiêu tìm được thú vui cho mình rồi nhỉ? - Cô cười khanh khách, bước đến cạnh bộ sofa rồi thản nhiên ngồi xuống.
Ngay đối diện cô, Lý Hạo nãy giờ đang cố sức chịu đựng sự ồn ào từ phòng bếp, mi tâm cũng chau lại thành một đường thẳng. - Đã tỉnh rồi sao? - Hắn rời mắt khỏi chiếc laptop trêи bàn, ôn nhu nhìn cô hỏi.
Gật nhẹ đầu xem như một câu trả lời, Mặc Uyển tự rót cho mình một ly nước. Thứ chất lỏng lành lạnh trôi xuống, xoa dịu cơn khát như đang thiêu cháy cổ họng mình. Gột trôi đi thứ thuốc đắng ngắt như vẫn còn luẩn quẩn xung quanh cuống họng.
- Bọn họ đang làm gì trong đó vậy- Nhận ra sự náo nhiệt đang ngày càng tăng cao từ phía nhà bếp, Mặc Uyển không nhịn được hỏi Nghiên Thẩm ngay khi y vừa xuất hiện từ sau cánh cửa phòng bếp.
Khác với dáng vẻ trầm tĩnh hằng ngày, bộ mặt xám xịt của y một phần nào đó khiến Mặc Uyển nghĩ rằng coi bộ trong đó không được ổn lắm. - Phu nhân không nên vào thì hơn! -
- Thương tích của em coi bộ vẫn chưa lành hẳn, tốt nhất là em nên đi nghỉ đi... - Nhận lấy ly trà nóng từ vị quản gia, Lý Hạo lơ đãng rời mắt khỏi màn hình máy tínhlướt qua bộ dạng của cô, mày kiếm vừa giãn nay đã nhíu chặt lại.
Bộ dạng của cô bây giờ quả thực trông rất tệ! Từ trêи xuống dưới đều quấn chi chít băng, tỏa ra mùi thảo mộc dịu nhẹ như có như không, hòa vào với không khí. Những vết máu loang lổ trêи lớp băng quấn khiến khuôn mặt vốn tái ngoét của cô nay càng trở nên trắng bệch
Mặc Uyển lắc đầu, môi khẽ kéo lên một đường mỏng. - Không sao, em ngủ vậy là đủ rồi, nằm yên một chỗ thực sự rất chán! Vả lại sau khi uống dược của Nghiên thúc, em đã khỏe lên nhiều rồi! - Nhắc mới nhớ, món dược cổ truyền của Nghiên Thẩm quả thật vô cùng hữu dụng, coi bộ còn tốt hơn cả thuốc Tây của Lý Thiên Tuế nữa cơ.
- Haizzzz! Nghiên thúc à, nếu thúc cứ bào chế dược như vầy hoài thì coi chừng mấy bác sĩ Tây y như chúng cháu thất nghiệp hết mất!!! - Lý Hạo chưa kịp đuổi được cô về phòng, Lý Thiên Tuế đã bước ra từ nhà bếp, trêи tay bưng một dĩa đồ ăn, vẻ mặt chán chường ca thán vài câu. Cô nàng coi bộ muốn bỏ nghề đến nơi.
Đặt dĩa đồ ăn xuống, Thiên Tuế mỉm cười quan sát vẻ mặt của Mặc Uyển, vui vẻ nói. - Sắc mặt chị tốt hơn hôm qua rồi đấy! Coi bộ dược của Nghiên thúc vẫn tốt như ngày nào nhỉ! - Quả thật ngày hôm qua sắc mặt của chị dâu cô vô cùng tệ hại. Ngay khi vừa được Lưu Phất Nhiên đưa về nhà, Mặc Uyển đã bất tỉnh, mê man nửa tỉnh nửa mê, trêи người toàn máu là máu, dọa cho cả cô lẫn Nghiên thúc một phen hú hồn.
- Này, ăn uống mà bốc bả thế là không được đâu đấy! - Nhận ra có chút động tĩnh sau lưng, Lý Thiên Tuế đột nhiên qua ngoắt lại, đập mạnh vào tay Túy Kiêu, kẻ vừa cư nhiên nhón một miếng cá sốt của cô.
Gã nào đó vừa bị đánh một cái đau điếng khẽ kêu lên, bĩu môi bực bội. - Chỉ là một miếng cá thôi mà cũng không cho! Đúng là đồ keo kiệt bủn xỉn! - Hắn chống nạnh, cầm cây đũa lên gắp một miếng cá rõ to rồi cho tọt vào miệng. Được thôi, không cho mình bốc tay thì mình gắp đũa!
- Sao...sao...sao cậu dám???? - Ngẩn ngơ nhìn con cá xinh đẹp vừa bị mất một mảng thịt lớn, Thiên Tuế run rẩy, trợn mắt hét. - Cậu được! Cậu được lắm!!! Dám gọi bà đây là bủn xỉn hả??? - Cô tiện tay vớ lấy cây chổi từ tay Nghiên Thẩm, đập túi bụi về phía Túy Kiêu, hại hắn phải chạy khắp nhà.
Ngoại trừ Nghiên Thẩm quá bình thản và Lưu Phất Nhiên quá hiểu chuyện ra thì trong đầu hai vợ chồng nhà nào đó đều xuất hiện chung một vài câu hỏi. Tại sao Túy Kiêu lúc làm việc và Túy Kiêu lúc ở nhà lại khác nhau như vậy cơ chứ? Lẽ nào cậu ta là một người đa nhân cách sao? Hình tượng sát thủ lạnh lùng cool ngầu trôi về đâu rồi?
Túi quần rung lên,Phất Nhiên lấy ra một chiếc điện thoại, liếc mắt về phía hai thân ảnh đang rượt đuổi nhau khắp nơi, lười biếng hỏi. - Túy Kiêu, có điện thoại này, nghe chứ?- Lách người tránh một gậy từ phía cô bạn thanh mai, Túy Kiêu nhíu mày, hôm nay rõ ràng đã thông báo nghỉ huấn luyện, vậy sao còn có người gọi??? - Nhấc máy dùm tôi đi!!! -
Nhận được sự cho phép, Lưu Phất Nhiên bình thản nhấp vào nút trả lời trêи màn hình cảm ứng, ghé vào tai. Vì trêи điện thoại chỉ hiện thị số nên ngay cả Mặc Uyển đứng bên cạnh cũng không rõ rốt cuộc người gọi là ai. Chỉ biết là càng nói chuyện về sau, khuôn mặt tuấn tú gầy gò của Phất Nhiên càng tối đen đi.
Trước sự nóng lòng của Lý Hạo, Mặc Uyển và Nghiên Thẩm, Lưu Phất Nhiên y cúp máy với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Y nhấp nhấp môi, nói ra một câu nghe như vô cùng bình tĩnh. - Mẫn Ly bị bắt rồi! Ngay trong hắc lao! -
Bầu không khí trong phòng ứ đọng lại. Không một ai lên tiếng. Điều này khiến căn phòng vốn đang náo nhiệt tiếng trò chuyện nay bỗng im phăng phắc, tựa hồ như có thể nghe thấy tiếng gió quạt vào không khí. Hầu hết mọi người đều hiểu tầm câu quan trọng của câu nói này.
Cả Lý Hạo lẫn Mặc Uyển đều kinh ngạc. Nhưng lại với hai lý do hoàn toàn khác nhau. Hắn chau mi tâm, nghiến răng. Khốn kiếp, đến cả hắc lao của Tam Giáo mà bọn chúng cũng dám giở trò sao? - Là người của cô ta phái đến? -
- Không, theo như những gì thuộc hạ tại trụ sở báo cáo lại thì bên trong nhà lao có dấu hiệu xô xát. Nếu đúng là người của cô ta thì không thể có chuyện đánh nhau được! - Lưu Phất Nhiên giải thích, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thường ngày. Nhưng có thấy, đuôi mắt đã nheo lại, từ trêи xuống đều phát ra thứ sát khí đáng sợ mà một người thường không thể có.
Còn cô, đương nhiên là kinh ngạc vì một lý do khác rồi. Mặc kệ hai con người kia hiện tại nhìn trông có vẻ vô cùng đáng sợ, nhưng Mặc Uyển cô vẫn phải mở miệng ra hỏi. - Nhưng mà, ai đó làm ơn cho tôi biết, rốt cuộc tại sao Mẫn Ly cô ấy lại phải vào hắc lao không? - Trong chuyện này cô thật sự mù tịt không biết gì.
Cả phòng lại một lần nữa rơi vào sự im khó chịu. Chẳng ai cất lời giải thích cho cô. Mặc Uyển chợt ngẩn người. Vậy hóa ra, tất cả mọi người đều biết hết sao? Ngay cả Lý Thiên Tuế cũng biết rồi à? - Mọi người giấu tôi chuyện gì sao? - Cô trấn tĩnh hỏi, một lần nữa đặt lại niềm tin nơi những con người trước mắt.
- Vốn dĩ tôi không muốn kinh động đến em vì chút chuyện nhỏ này, nhưng với tình hình hiện tại, e rằng không thể giấu diễn thêm nữa! - Gập chiếc laptop lại, Lý Hạo khẽ mở miệng, thoáng qua nghe như một lời thì thầm từ gió, trầm thấp mà lạnh lẽo. - Ngay từ đầu, tôi đã biết Mẫn Ly cô ta chính là gián điệp! -
Bạch Vũ! Đó là hai từ đầu tiên bật ra trong đầu Mặc Uyển, khiến hai tay cô gắt gao nắm chặt lại. Nhưng quả nhiên Lý Hạo vẫn là hiểu ý cô. Hắn lắc đầu, phủi đi mọi suy đoán trong đầu Mặc Uyển. - Không, không phải là người của Bạch Vũ! - Thở nhẹ một chút, Mặc Uyển tự giễu bản thân đã bị thù hận làm cho hồ đồ rồi!
- Vậy thì cô ta là người của ai? - Suy cho cùng, trong toàn Đại lục này thì cũng chỉ có mỗi Bạch Vũ là xích mích thù hằn với Tam Giáo mà thôi. Các tổ chức còn lại hầu như không bao giờ thấy động tĩnh nào đáng nghi. - Cô ta là người của một băng đảng tội phạm chuyên buôn lậu vũ khí ở Mỹ! Chúng tôi đã liên lạc với Interpol nhằm gửi lại cô ta cho họ! - Lưu Phất Nhiên dựa vào góc bàn ăn, giải thích một chút cho Mặc Uyển.
Chuyện chỉ có vậy, đâu cần phải giấu cô? Mặc Uyển thắc mắc, nóng lòng nhìn về phía Lý Hạo như cầu một câu trả lời. Hắn thở dài, môi bạc khẽ mím lại thành một đường mỏng hồi lâu. - Chính vì chúng tôi không thể nắm bắt được thế lực đối phương, nên tôi cũng không dám nói cho em biết, sợ rằng bọn chúng sẽ lợi dụng điểm yếu của tôi mà nhắm đến! -
Hắn dừng lại đôi chút, nhếch mắt lên quan sát vẻ mặt của cô. Thấy Mặc Uyển không có động tĩnh gì, hắn mới thả lỏng, tiếp tục nói. - Nữ nhân tên Mẫn Ly đó ban đầu tiếp cận tôi là vì muốn lấy chút tiền từ Tam Giáo, khi đó tôi đã diễn một màn kịch nhỏ hòng lấy được lòng tin từ cô ta! -
Thở hắt một tiếng đầy mệt mỏi, Túy Kiêu ngồi phịch xuống tấm ghế lót nệm êm ái, tham gia vào công cuộc giải thích. - Nhưng càng về sao cô ta càng có ý định thao túng cả tổ chức! Chính vì vậy lão gia mới phải điều cô ta về trụ sở bên Mỹ, cho người âm thầm quan sát! -
Rồi sau đó tìm đủ mọi chứng cứ phạm tội để tống cổ cô ta vào nhà giam, sau đó dùng cực hình và ép cung để moi tin tức, kế sách này không phải là quá hay, nhưng lại rất hữu dụng trong trường hợp này. Cho dù biết là như vậy, nhưng Mặc Uyển vẫn không nhịn được tò mò, nhếch môi hỏi. - Nhưng mà, mấy người đã dùng cách gì để tống cô ta vào nhà giam vậy? - Chắc chắn phải là điều gì đó bất ngờ rồi!
- Ám sát phu nhân! - Cả ba người Lý Hạo, Lưu Phất Nhiên và Túy Kiêu đồng loạt nói, thanh âm trầm thấp vang vọng khắp căn phòng. Mặc Uyển đơ người ra, não có chút rối rắm giải thích vấn đề vừa được đặt ra.
Mẫn Ly là người ám sát cô? Làm sao họ biết nhanh vậy? Nhưng rồi Mặc Uyển khẽ bật cười, môi đỏ kéo lên thành một hình vòng cung hoàn mỹ. - Là do chiếc máy ghi âm, phải chứ? - Cô hỏi, chợt nhớ ra là trước khi rời khỏi hiện trường xô xát cô đã đưa chiếc máy ghi âm cho Lưu Phất Nhiên, bảo y nhất định phải mở ra xem.
Thấy Lý Hạo gật gù, Lưu Phất Nhiên y mới rút ra từ trong túi quần chiếc máy ghi âm nho nhỏ đặt trong một cái túi zip trong suốt. - Cô lấy nó từ đâu vậy??? - Y vừa hỏi vừa đưa lại chiếc máy ghi âm cho cô. Nếu Mặc Uyển cô không can hệ gì đến việc này, vậy tại sao cô lại có được một vật quan trọng như vậy? Trừ khi...???
- Một người bạn cũ đã đưa nó cho tôi! - Mặc Uyển nở nụ cười buồn, khẽ vươn tay nhận lấy vật tri kỉ từ tay Phất Nhiên. - Nếu không có anh ấy, có lẽ giờ này tôi đã không ở đây rồi! - Ý tứ vô cùng rõ ràng, chính người bạn cũ đó đã cứu cô một mạng.
Lý Hạo lơ đã liếc mắt về phía Mặc Uyển, nhanh chóng đặt sự chút ý vào bàn tay trắng trẻo đang quấn băng của cô. Ở ngón trỏ của tay phải, cô đeo một chiếc nhẫn bằng bạc hình con nhện. Hắn chưa từng nhìn thấy cô đeo chiếc nhẫn đó trước đây bao giờ.
Chuyển ánh mắt sang nơi Lưu Phất Nhiên đang đứng, Lý Hạo nhận rs y cũng đang chăm chú quan sát chiếc nhẫn kì lạ kia. - Phu nhân này.....cô lấy chiếc nhẫn xinh xắn đó ở đâu ra vậy? - Y hỏi, ánh mắt vẫn dừng lại nơi chiếc nhẫn.
- Chủ nhân chiếc máy ghi âm này đã giao nó cho tôi! - Cô trả lời, nhận ra sự khác lạ trong thanh âm cọc cằn của Phất Nhiên. - Hắn ta có bảo hắn ta tên gì không??? -
Mặc Uyển nghiêng đầu nghĩ ngợi, lẩm bẩm một chút. - Nếu không nhầm thì là Hoắc Minh Lôi! Y bảo tôi đưa chiếc nhẫn cho em trai mình, Hoắc Minh Thần! - Mỉm cười trước sắc mặt u ám của Nghiên Thẩm
Mặc Uyển vừa tỉnh dậy, ngay khi đặt chân xuống phòng khách đã nghe thấy cuộc cãi lộn không mấy xa lạ của ba con người kia. - Coi bộ Túy Kiêu tìm được thú vui cho mình rồi nhỉ? - Cô cười khanh khách, bước đến cạnh bộ sofa rồi thản nhiên ngồi xuống.
Ngay đối diện cô, Lý Hạo nãy giờ đang cố sức chịu đựng sự ồn ào từ phòng bếp, mi tâm cũng chau lại thành một đường thẳng. - Đã tỉnh rồi sao? - Hắn rời mắt khỏi chiếc laptop trêи bàn, ôn nhu nhìn cô hỏi.
Gật nhẹ đầu xem như một câu trả lời, Mặc Uyển tự rót cho mình một ly nước. Thứ chất lỏng lành lạnh trôi xuống, xoa dịu cơn khát như đang thiêu cháy cổ họng mình. Gột trôi đi thứ thuốc đắng ngắt như vẫn còn luẩn quẩn xung quanh cuống họng.
- Bọn họ đang làm gì trong đó vậy- Nhận ra sự náo nhiệt đang ngày càng tăng cao từ phía nhà bếp, Mặc Uyển không nhịn được hỏi Nghiên Thẩm ngay khi y vừa xuất hiện từ sau cánh cửa phòng bếp.
Khác với dáng vẻ trầm tĩnh hằng ngày, bộ mặt xám xịt của y một phần nào đó khiến Mặc Uyển nghĩ rằng coi bộ trong đó không được ổn lắm. - Phu nhân không nên vào thì hơn! -
- Thương tích của em coi bộ vẫn chưa lành hẳn, tốt nhất là em nên đi nghỉ đi... - Nhận lấy ly trà nóng từ vị quản gia, Lý Hạo lơ đãng rời mắt khỏi màn hình máy tínhlướt qua bộ dạng của cô, mày kiếm vừa giãn nay đã nhíu chặt lại.
Bộ dạng của cô bây giờ quả thực trông rất tệ! Từ trêи xuống dưới đều quấn chi chít băng, tỏa ra mùi thảo mộc dịu nhẹ như có như không, hòa vào với không khí. Những vết máu loang lổ trêи lớp băng quấn khiến khuôn mặt vốn tái ngoét của cô nay càng trở nên trắng bệch
Mặc Uyển lắc đầu, môi khẽ kéo lên một đường mỏng. - Không sao, em ngủ vậy là đủ rồi, nằm yên một chỗ thực sự rất chán! Vả lại sau khi uống dược của Nghiên thúc, em đã khỏe lên nhiều rồi! - Nhắc mới nhớ, món dược cổ truyền của Nghiên Thẩm quả thật vô cùng hữu dụng, coi bộ còn tốt hơn cả thuốc Tây của Lý Thiên Tuế nữa cơ.
- Haizzzz! Nghiên thúc à, nếu thúc cứ bào chế dược như vầy hoài thì coi chừng mấy bác sĩ Tây y như chúng cháu thất nghiệp hết mất!!! - Lý Hạo chưa kịp đuổi được cô về phòng, Lý Thiên Tuế đã bước ra từ nhà bếp, trêи tay bưng một dĩa đồ ăn, vẻ mặt chán chường ca thán vài câu. Cô nàng coi bộ muốn bỏ nghề đến nơi.
Đặt dĩa đồ ăn xuống, Thiên Tuế mỉm cười quan sát vẻ mặt của Mặc Uyển, vui vẻ nói. - Sắc mặt chị tốt hơn hôm qua rồi đấy! Coi bộ dược của Nghiên thúc vẫn tốt như ngày nào nhỉ! - Quả thật ngày hôm qua sắc mặt của chị dâu cô vô cùng tệ hại. Ngay khi vừa được Lưu Phất Nhiên đưa về nhà, Mặc Uyển đã bất tỉnh, mê man nửa tỉnh nửa mê, trêи người toàn máu là máu, dọa cho cả cô lẫn Nghiên thúc một phen hú hồn.
- Này, ăn uống mà bốc bả thế là không được đâu đấy! - Nhận ra có chút động tĩnh sau lưng, Lý Thiên Tuế đột nhiên qua ngoắt lại, đập mạnh vào tay Túy Kiêu, kẻ vừa cư nhiên nhón một miếng cá sốt của cô.
Gã nào đó vừa bị đánh một cái đau điếng khẽ kêu lên, bĩu môi bực bội. - Chỉ là một miếng cá thôi mà cũng không cho! Đúng là đồ keo kiệt bủn xỉn! - Hắn chống nạnh, cầm cây đũa lên gắp một miếng cá rõ to rồi cho tọt vào miệng. Được thôi, không cho mình bốc tay thì mình gắp đũa!
- Sao...sao...sao cậu dám???? - Ngẩn ngơ nhìn con cá xinh đẹp vừa bị mất một mảng thịt lớn, Thiên Tuế run rẩy, trợn mắt hét. - Cậu được! Cậu được lắm!!! Dám gọi bà đây là bủn xỉn hả??? - Cô tiện tay vớ lấy cây chổi từ tay Nghiên Thẩm, đập túi bụi về phía Túy Kiêu, hại hắn phải chạy khắp nhà.
Ngoại trừ Nghiên Thẩm quá bình thản và Lưu Phất Nhiên quá hiểu chuyện ra thì trong đầu hai vợ chồng nhà nào đó đều xuất hiện chung một vài câu hỏi. Tại sao Túy Kiêu lúc làm việc và Túy Kiêu lúc ở nhà lại khác nhau như vậy cơ chứ? Lẽ nào cậu ta là một người đa nhân cách sao? Hình tượng sát thủ lạnh lùng cool ngầu trôi về đâu rồi?
Túi quần rung lên,Phất Nhiên lấy ra một chiếc điện thoại, liếc mắt về phía hai thân ảnh đang rượt đuổi nhau khắp nơi, lười biếng hỏi. - Túy Kiêu, có điện thoại này, nghe chứ?- Lách người tránh một gậy từ phía cô bạn thanh mai, Túy Kiêu nhíu mày, hôm nay rõ ràng đã thông báo nghỉ huấn luyện, vậy sao còn có người gọi??? - Nhấc máy dùm tôi đi!!! -
Nhận được sự cho phép, Lưu Phất Nhiên bình thản nhấp vào nút trả lời trêи màn hình cảm ứng, ghé vào tai. Vì trêи điện thoại chỉ hiện thị số nên ngay cả Mặc Uyển đứng bên cạnh cũng không rõ rốt cuộc người gọi là ai. Chỉ biết là càng nói chuyện về sau, khuôn mặt tuấn tú gầy gò của Phất Nhiên càng tối đen đi.
Trước sự nóng lòng của Lý Hạo, Mặc Uyển và Nghiên Thẩm, Lưu Phất Nhiên y cúp máy với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Y nhấp nhấp môi, nói ra một câu nghe như vô cùng bình tĩnh. - Mẫn Ly bị bắt rồi! Ngay trong hắc lao! -
Bầu không khí trong phòng ứ đọng lại. Không một ai lên tiếng. Điều này khiến căn phòng vốn đang náo nhiệt tiếng trò chuyện nay bỗng im phăng phắc, tựa hồ như có thể nghe thấy tiếng gió quạt vào không khí. Hầu hết mọi người đều hiểu tầm câu quan trọng của câu nói này.
Cả Lý Hạo lẫn Mặc Uyển đều kinh ngạc. Nhưng lại với hai lý do hoàn toàn khác nhau. Hắn chau mi tâm, nghiến răng. Khốn kiếp, đến cả hắc lao của Tam Giáo mà bọn chúng cũng dám giở trò sao? - Là người của cô ta phái đến? -
- Không, theo như những gì thuộc hạ tại trụ sở báo cáo lại thì bên trong nhà lao có dấu hiệu xô xát. Nếu đúng là người của cô ta thì không thể có chuyện đánh nhau được! - Lưu Phất Nhiên giải thích, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thường ngày. Nhưng có thấy, đuôi mắt đã nheo lại, từ trêи xuống đều phát ra thứ sát khí đáng sợ mà một người thường không thể có.
Còn cô, đương nhiên là kinh ngạc vì một lý do khác rồi. Mặc kệ hai con người kia hiện tại nhìn trông có vẻ vô cùng đáng sợ, nhưng Mặc Uyển cô vẫn phải mở miệng ra hỏi. - Nhưng mà, ai đó làm ơn cho tôi biết, rốt cuộc tại sao Mẫn Ly cô ấy lại phải vào hắc lao không? - Trong chuyện này cô thật sự mù tịt không biết gì.
Cả phòng lại một lần nữa rơi vào sự im khó chịu. Chẳng ai cất lời giải thích cho cô. Mặc Uyển chợt ngẩn người. Vậy hóa ra, tất cả mọi người đều biết hết sao? Ngay cả Lý Thiên Tuế cũng biết rồi à? - Mọi người giấu tôi chuyện gì sao? - Cô trấn tĩnh hỏi, một lần nữa đặt lại niềm tin nơi những con người trước mắt.
- Vốn dĩ tôi không muốn kinh động đến em vì chút chuyện nhỏ này, nhưng với tình hình hiện tại, e rằng không thể giấu diễn thêm nữa! - Gập chiếc laptop lại, Lý Hạo khẽ mở miệng, thoáng qua nghe như một lời thì thầm từ gió, trầm thấp mà lạnh lẽo. - Ngay từ đầu, tôi đã biết Mẫn Ly cô ta chính là gián điệp! -
Bạch Vũ! Đó là hai từ đầu tiên bật ra trong đầu Mặc Uyển, khiến hai tay cô gắt gao nắm chặt lại. Nhưng quả nhiên Lý Hạo vẫn là hiểu ý cô. Hắn lắc đầu, phủi đi mọi suy đoán trong đầu Mặc Uyển. - Không, không phải là người của Bạch Vũ! - Thở nhẹ một chút, Mặc Uyển tự giễu bản thân đã bị thù hận làm cho hồ đồ rồi!
- Vậy thì cô ta là người của ai? - Suy cho cùng, trong toàn Đại lục này thì cũng chỉ có mỗi Bạch Vũ là xích mích thù hằn với Tam Giáo mà thôi. Các tổ chức còn lại hầu như không bao giờ thấy động tĩnh nào đáng nghi. - Cô ta là người của một băng đảng tội phạm chuyên buôn lậu vũ khí ở Mỹ! Chúng tôi đã liên lạc với Interpol nhằm gửi lại cô ta cho họ! - Lưu Phất Nhiên dựa vào góc bàn ăn, giải thích một chút cho Mặc Uyển.
Chuyện chỉ có vậy, đâu cần phải giấu cô? Mặc Uyển thắc mắc, nóng lòng nhìn về phía Lý Hạo như cầu một câu trả lời. Hắn thở dài, môi bạc khẽ mím lại thành một đường mỏng hồi lâu. - Chính vì chúng tôi không thể nắm bắt được thế lực đối phương, nên tôi cũng không dám nói cho em biết, sợ rằng bọn chúng sẽ lợi dụng điểm yếu của tôi mà nhắm đến! -
Hắn dừng lại đôi chút, nhếch mắt lên quan sát vẻ mặt của cô. Thấy Mặc Uyển không có động tĩnh gì, hắn mới thả lỏng, tiếp tục nói. - Nữ nhân tên Mẫn Ly đó ban đầu tiếp cận tôi là vì muốn lấy chút tiền từ Tam Giáo, khi đó tôi đã diễn một màn kịch nhỏ hòng lấy được lòng tin từ cô ta! -
Thở hắt một tiếng đầy mệt mỏi, Túy Kiêu ngồi phịch xuống tấm ghế lót nệm êm ái, tham gia vào công cuộc giải thích. - Nhưng càng về sao cô ta càng có ý định thao túng cả tổ chức! Chính vì vậy lão gia mới phải điều cô ta về trụ sở bên Mỹ, cho người âm thầm quan sát! -
Rồi sau đó tìm đủ mọi chứng cứ phạm tội để tống cổ cô ta vào nhà giam, sau đó dùng cực hình và ép cung để moi tin tức, kế sách này không phải là quá hay, nhưng lại rất hữu dụng trong trường hợp này. Cho dù biết là như vậy, nhưng Mặc Uyển vẫn không nhịn được tò mò, nhếch môi hỏi. - Nhưng mà, mấy người đã dùng cách gì để tống cô ta vào nhà giam vậy? - Chắc chắn phải là điều gì đó bất ngờ rồi!
- Ám sát phu nhân! - Cả ba người Lý Hạo, Lưu Phất Nhiên và Túy Kiêu đồng loạt nói, thanh âm trầm thấp vang vọng khắp căn phòng. Mặc Uyển đơ người ra, não có chút rối rắm giải thích vấn đề vừa được đặt ra.
Mẫn Ly là người ám sát cô? Làm sao họ biết nhanh vậy? Nhưng rồi Mặc Uyển khẽ bật cười, môi đỏ kéo lên thành một hình vòng cung hoàn mỹ. - Là do chiếc máy ghi âm, phải chứ? - Cô hỏi, chợt nhớ ra là trước khi rời khỏi hiện trường xô xát cô đã đưa chiếc máy ghi âm cho Lưu Phất Nhiên, bảo y nhất định phải mở ra xem.
Thấy Lý Hạo gật gù, Lưu Phất Nhiên y mới rút ra từ trong túi quần chiếc máy ghi âm nho nhỏ đặt trong một cái túi zip trong suốt. - Cô lấy nó từ đâu vậy??? - Y vừa hỏi vừa đưa lại chiếc máy ghi âm cho cô. Nếu Mặc Uyển cô không can hệ gì đến việc này, vậy tại sao cô lại có được một vật quan trọng như vậy? Trừ khi...???
- Một người bạn cũ đã đưa nó cho tôi! - Mặc Uyển nở nụ cười buồn, khẽ vươn tay nhận lấy vật tri kỉ từ tay Phất Nhiên. - Nếu không có anh ấy, có lẽ giờ này tôi đã không ở đây rồi! - Ý tứ vô cùng rõ ràng, chính người bạn cũ đó đã cứu cô một mạng.
Lý Hạo lơ đã liếc mắt về phía Mặc Uyển, nhanh chóng đặt sự chút ý vào bàn tay trắng trẻo đang quấn băng của cô. Ở ngón trỏ của tay phải, cô đeo một chiếc nhẫn bằng bạc hình con nhện. Hắn chưa từng nhìn thấy cô đeo chiếc nhẫn đó trước đây bao giờ.
Chuyển ánh mắt sang nơi Lưu Phất Nhiên đang đứng, Lý Hạo nhận rs y cũng đang chăm chú quan sát chiếc nhẫn kì lạ kia. - Phu nhân này.....cô lấy chiếc nhẫn xinh xắn đó ở đâu ra vậy? - Y hỏi, ánh mắt vẫn dừng lại nơi chiếc nhẫn.
- Chủ nhân chiếc máy ghi âm này đã giao nó cho tôi! - Cô trả lời, nhận ra sự khác lạ trong thanh âm cọc cằn của Phất Nhiên. - Hắn ta có bảo hắn ta tên gì không??? -
Mặc Uyển nghiêng đầu nghĩ ngợi, lẩm bẩm một chút. - Nếu không nhầm thì là Hoắc Minh Lôi! Y bảo tôi đưa chiếc nhẫn cho em trai mình, Hoắc Minh Thần! - Mỉm cười trước sắc mặt u ám của Nghiên Thẩm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.