Phản Phái Phải Vô Địch (Dịch Full)
Chương 41: Giáo Chủ Ma Giáo Võ Thần Đỉnh Phong 1
Vô Liêu Tiểu Bạch A
26/08/2024
Tất cả mọi người Ma Giáo đều biết đây là mệnh lệnh của Giáo chủ. Hai năm qua bốn bộ Thiên Địa Huyền Hoàng cũng đều xuất hiện trong tầm mắt của cao tầng Ma Giáo, thỉnh thoảng còn phối hợp hành động với bọn họ, nhưng cho tới bây giờ không ai từng thấy qua bộ dạng của bọn họ, bởi vì mặt nạ trên mặt bọn họ chưa bao giờ tháo xuống.
Chỉ biết bọn họ đều là cao thủ, kém cỏi nhất cũng là Võ Hoàng cảnh, hơn nữa chỉ nghe lệnh của giáo chủ, ngay cả Đại tổng quản cũng không có quyền quản hạt.
Liên Sinh khẽ ho một tiếng: "Giáo chủ có lệnh, bảo chúng ta phải dùng thời gian một năm để bắt tất cả các thế lực, thời gian không thể nhiều, cũng không thể ít."
Đám người Ma Giáo đều kinh ngạc, nhưng không ai dám phản đối, hiện tại Ma Giáo hoàn toàn là một lời nói của Chu Khung, thậm chí trong lòng đám người Ma Giáo, Chu Khung còn lợi hại hơn cả tổ sư khai sơn, quả thực là lãnh tụ xứng đáng.
Trong một tòa bế quan thất ở phía sau núi Ma Giáo, một bóng người ngồi xếp bằng ở trong đó, toàn thân phủ đầy tro bụi, khí tức toàn thân yếu ớt tựa như không có, chính là đại Hộ pháp Bạch Hạo Thiên đang niết bàn trùng sinh.
Hai năm qua hắn nhiều lần suýt chút nữa đã tử vong, nhưng chỗ trái tim có một bóng dáng phượng hoàng lại không ngừng tản ra sức sống, duy trì sinh mệnh của hắn, lặp đi lặp lại một lần lại một lần.
Rốt cuộc phượng hoàng không còn phát ra sức sống, mà là giương cánh bay lượn tản mát ra hỏa diễm màu đỏ, lập tức toàn bộ thân thể Bạch Hạo Thiên đều bắt đầu cháy rừng rực, nhưng hỏa diễm chẳng những không làm bỏng Bạch Hạo Thiên, ngược lại càng đốt sinh mệnh lực càng mạnh, khí thế cũng càng mạnh.
Không bao lâu Bạch Hạo Thiên đã khôi phục đến tu vi Võ Đế sơ kỳ, hơn nữa cũng không có dừng lại, tu vi còn đang không ngừng tăng lên, Võ Đế trung kỳ, Võ Đế hậu kỳ, Võ Đế đỉnh phong.
Băng một tiếng, trong thân thể Bạch Hạo Thiên tựa như cái gì phá toái, tu vi lần nữa kéo lên một giai đoạn, sau đó chậm rãi bình phục xuống, sau nửa canh giờ, Bạch Hạo Thiên mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Hoàng cung của Đại Vũ vương triều, được xưng là quần thể cung điện lớn nhất đại lục, hiện giờ khắp nơi đều là đổ nát hoang tàn, thi thể hài cốt, hoàn toàn không còn nhìn ra được hình dáng ban đầu.
Tại vị trí Kim Loan điện, Vũ Vương mặc long bào đứng trên đống đổ nát, khắp người đầy máu tươi, bên cạnh chỉ còn sót lại mấy vị đại thần cùng hộ vệ, ai nấy đều máu me đầy mình, vẻ mặt mệt mỏi.
Xung quanh toàn là cao thủ Ma Giáo, cầm đầu là Liên Sinh mặc áo bào đỏ.
"Vũ Vương, bản tổng quản rất tán thưởng ngươi, sao không quy thuận Ma Giáo ta? Bản tọa nhất định sẽ bẩm báo giáo chủ, cho ngươi một chức vị hài lòng."
Vũ Vương hừ lạnh một tiếng: "Hừ, đừng hòng! Ma Giáo các ngươi diệt vương triều của trẫm, giết con dân của trẫm, trẫm có thù không đội trời chung với các ngươi, hận không thể ăn thịt, uống máu các ngươi."
"Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, ta thấy ngươi thật sự không muốn sống nữa." Ma Hổ Vương nhìn Vũ Vương nổi giận mắng, quay người nói với Đại tổng quản: "Đại tổng quản, mạt tướng xin đi giết Vũ Vương."
Liên Sinh gật đầu, hắn biết Vũ Vương không thể quy thuận, chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi.
Không đợi Ma Hổ Vương động thủ, Vũ Vương ngẩng đầu lên hét lớn:
"Trẫm là vương của Đại Vũ vương triều, há có thể bị yêu nhân Ma Giáo các ngươi giết chết."
Nói xong rút ra một thanh trường kiếm, đặt ở trên cổ: "Trẫm thẹn với liệt tổ liệt tông, yêu nhân Ma Giáo, trẫm chờ các ngươi ở dưới Cửu Tuyền."
Nói xong trực tiếp cắt cổ bằng trường kiếm, thân thể từ từ ngã xuống, trong ánh mắt tràn đầy oán hận và không cam lòng.
"Bệ hạ, xin đừng mà, ngài chết rồi lão thần biết làm sao đây."
Mấy vị đại thần quỳ trên mặt đất bi thống kêu gào.
"Thần Lý Quảng Nguyên đến bên ngài, nguyện kiếp sau vẫn tiếp tục đi theo bệ hạ."
"Thần Tôn Tín đến bên ngài, nguyện kiếp sau vẫn tiếp tục đi theo bệ hạ."
“Thần Vương Quyền đến bên ngài, nguyện kiếp sau vẫn đi theo bệ hạ.”
Nói xong mấy đại thần đều lấy trường kiếm ra cắt cổ mà chết, mấy thị vệ cũng đều tự sát.
Liên Sinh thán phục một tiếng: "Vũ Vương này có mị lực thật đấy, lại có nhiều người cam tâm vì hắn mà chịu chết như vậy, an táng cho hắn thật tốt đi!"
"Vâng!"
Lúc này Ma Hầu Vương từ xa đi tới, trong tay mang theo một đứa bé trai bốn năm tuổi, đứa bé mặc một thân cẩm bào, không ngừng giãy dụa trong tay Ma Hầu Vương.
Ma Hầu Vương đi tới trước mặt Liên Sinh ném nam hài xuống đất.
"Đại tổng quản, thuộc hạ phát hiện ra đứa bé này trong một mật thất, hẳn là Vũ Vương cố ý giấu đi."
"Ồ, ngươi là con trai của Vũ Vương sao!" Liên Sinh ngồi xổm trước mặt nam hài, nhẹ nhàng nói.
"Ta không phải, ta là con trai một nhà địa chủ, vì thiên phú tu vi tốt nên mới bị bắt tới đây, các ngươi tới cứu ta phải không?" Trong mắt nam hài tràn đầy vẻ sợ hãi, khao khát nhìn Liên Sinh.
Chỉ biết bọn họ đều là cao thủ, kém cỏi nhất cũng là Võ Hoàng cảnh, hơn nữa chỉ nghe lệnh của giáo chủ, ngay cả Đại tổng quản cũng không có quyền quản hạt.
Liên Sinh khẽ ho một tiếng: "Giáo chủ có lệnh, bảo chúng ta phải dùng thời gian một năm để bắt tất cả các thế lực, thời gian không thể nhiều, cũng không thể ít."
Đám người Ma Giáo đều kinh ngạc, nhưng không ai dám phản đối, hiện tại Ma Giáo hoàn toàn là một lời nói của Chu Khung, thậm chí trong lòng đám người Ma Giáo, Chu Khung còn lợi hại hơn cả tổ sư khai sơn, quả thực là lãnh tụ xứng đáng.
Trong một tòa bế quan thất ở phía sau núi Ma Giáo, một bóng người ngồi xếp bằng ở trong đó, toàn thân phủ đầy tro bụi, khí tức toàn thân yếu ớt tựa như không có, chính là đại Hộ pháp Bạch Hạo Thiên đang niết bàn trùng sinh.
Hai năm qua hắn nhiều lần suýt chút nữa đã tử vong, nhưng chỗ trái tim có một bóng dáng phượng hoàng lại không ngừng tản ra sức sống, duy trì sinh mệnh của hắn, lặp đi lặp lại một lần lại một lần.
Rốt cuộc phượng hoàng không còn phát ra sức sống, mà là giương cánh bay lượn tản mát ra hỏa diễm màu đỏ, lập tức toàn bộ thân thể Bạch Hạo Thiên đều bắt đầu cháy rừng rực, nhưng hỏa diễm chẳng những không làm bỏng Bạch Hạo Thiên, ngược lại càng đốt sinh mệnh lực càng mạnh, khí thế cũng càng mạnh.
Không bao lâu Bạch Hạo Thiên đã khôi phục đến tu vi Võ Đế sơ kỳ, hơn nữa cũng không có dừng lại, tu vi còn đang không ngừng tăng lên, Võ Đế trung kỳ, Võ Đế hậu kỳ, Võ Đế đỉnh phong.
Băng một tiếng, trong thân thể Bạch Hạo Thiên tựa như cái gì phá toái, tu vi lần nữa kéo lên một giai đoạn, sau đó chậm rãi bình phục xuống, sau nửa canh giờ, Bạch Hạo Thiên mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Hoàng cung của Đại Vũ vương triều, được xưng là quần thể cung điện lớn nhất đại lục, hiện giờ khắp nơi đều là đổ nát hoang tàn, thi thể hài cốt, hoàn toàn không còn nhìn ra được hình dáng ban đầu.
Tại vị trí Kim Loan điện, Vũ Vương mặc long bào đứng trên đống đổ nát, khắp người đầy máu tươi, bên cạnh chỉ còn sót lại mấy vị đại thần cùng hộ vệ, ai nấy đều máu me đầy mình, vẻ mặt mệt mỏi.
Xung quanh toàn là cao thủ Ma Giáo, cầm đầu là Liên Sinh mặc áo bào đỏ.
"Vũ Vương, bản tổng quản rất tán thưởng ngươi, sao không quy thuận Ma Giáo ta? Bản tọa nhất định sẽ bẩm báo giáo chủ, cho ngươi một chức vị hài lòng."
Vũ Vương hừ lạnh một tiếng: "Hừ, đừng hòng! Ma Giáo các ngươi diệt vương triều của trẫm, giết con dân của trẫm, trẫm có thù không đội trời chung với các ngươi, hận không thể ăn thịt, uống máu các ngươi."
"Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, ta thấy ngươi thật sự không muốn sống nữa." Ma Hổ Vương nhìn Vũ Vương nổi giận mắng, quay người nói với Đại tổng quản: "Đại tổng quản, mạt tướng xin đi giết Vũ Vương."
Liên Sinh gật đầu, hắn biết Vũ Vương không thể quy thuận, chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi.
Không đợi Ma Hổ Vương động thủ, Vũ Vương ngẩng đầu lên hét lớn:
"Trẫm là vương của Đại Vũ vương triều, há có thể bị yêu nhân Ma Giáo các ngươi giết chết."
Nói xong rút ra một thanh trường kiếm, đặt ở trên cổ: "Trẫm thẹn với liệt tổ liệt tông, yêu nhân Ma Giáo, trẫm chờ các ngươi ở dưới Cửu Tuyền."
Nói xong trực tiếp cắt cổ bằng trường kiếm, thân thể từ từ ngã xuống, trong ánh mắt tràn đầy oán hận và không cam lòng.
"Bệ hạ, xin đừng mà, ngài chết rồi lão thần biết làm sao đây."
Mấy vị đại thần quỳ trên mặt đất bi thống kêu gào.
"Thần Lý Quảng Nguyên đến bên ngài, nguyện kiếp sau vẫn tiếp tục đi theo bệ hạ."
"Thần Tôn Tín đến bên ngài, nguyện kiếp sau vẫn tiếp tục đi theo bệ hạ."
“Thần Vương Quyền đến bên ngài, nguyện kiếp sau vẫn đi theo bệ hạ.”
Nói xong mấy đại thần đều lấy trường kiếm ra cắt cổ mà chết, mấy thị vệ cũng đều tự sát.
Liên Sinh thán phục một tiếng: "Vũ Vương này có mị lực thật đấy, lại có nhiều người cam tâm vì hắn mà chịu chết như vậy, an táng cho hắn thật tốt đi!"
"Vâng!"
Lúc này Ma Hầu Vương từ xa đi tới, trong tay mang theo một đứa bé trai bốn năm tuổi, đứa bé mặc một thân cẩm bào, không ngừng giãy dụa trong tay Ma Hầu Vương.
Ma Hầu Vương đi tới trước mặt Liên Sinh ném nam hài xuống đất.
"Đại tổng quản, thuộc hạ phát hiện ra đứa bé này trong một mật thất, hẳn là Vũ Vương cố ý giấu đi."
"Ồ, ngươi là con trai của Vũ Vương sao!" Liên Sinh ngồi xổm trước mặt nam hài, nhẹ nhàng nói.
"Ta không phải, ta là con trai một nhà địa chủ, vì thiên phú tu vi tốt nên mới bị bắt tới đây, các ngươi tới cứu ta phải không?" Trong mắt nam hài tràn đầy vẻ sợ hãi, khao khát nhìn Liên Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.