Chương 50
Mộc Tô Lí
25/11/2022
∴QUYỂN 5: MỘ NHIỀU NHÀ∴
Có lẽ do có một mảnh vỡ của linh tướng được đưa vào cơ thể, ký ức của anh cũng bắt đầu buông lỏng. Hoặc là vì đau nhức khó nhịn, một người quen thói không chịu tỏ ra yếu kém mà thốt lên như Văn Thời chỉ có thể cố sức suy nghĩ về vài người và chuyện xưa, trông cậy vào chúng để sống sót qua đêm dài.
Vì vậy anh nhớ về thuở ban đầu.
***
Văn Thời gặp Trần Bất Đáo lần đầu lúc còn nhỏ xíu, nhỏ đến nỗi còn chưa ở độ tuổi bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện. Bởi thế nên giờ anh hoàn toàn không biết đó là ngày tháng năm nào, mình đang ở đâu, vì sao quanh mình lại là cảnh tượng này.
Hôm đó mặt trời đã lặn được phân nửa, khắp nơi toàn là ánh đỏ vàng, đâu đâu cũng có người chết.
Thi thể chồng chất như núi, gió cũng thổi tới một mùi khó ngửi, máu uốn khúc chảy xuôi như khe suối, rồi lại tụ tập ở vị trí thấp, vài chỗ đã khô thành màu nâu rỉ sắt, mấy nơi lại trở nên sệt dính.
Văn Thời bò ra từ bên dưới một cái xác nặng trĩu, da bàn tay bị đá cắt trúng.
Nó không biết tại sao mọi người lại nằm im ra đó hay tại sao xung quanh lại tĩnh lặng đến thế, im tới mức như thể thế gian chỉ còn lại một mình nó thôi.
Nó thử túm lấy một người lớn bên cạnh, nhưng ngay cả bản thân nó còn đứng không vững nữa mà.
Dù làm sao người lớn cũng không tỉnh lại, mà nó không túm được thứ gì thì té ngồi trên mặt đất, tay chỉ nắm trúng máu me tanh tưởi và dính nhớp. Tay của người lớn nọ ‘bụp’ một cái tuột xuống đất, không có chút sức sống. Nó lại cố chấp bò dậy và túm lấy lần nữa, nhưng vẫn vô dụng thôi.
Vì thế nó đứng đó một mình, giơ những ngón tay nhuộm máu lên, mờ mịt không biết phải làm sao…
Mãi đến khi nghe tiếng có người lại gần.
Hôm đó, Trần Bất Đáo không mặc áo khoác mà cũng không đeo mặt nạ, chỉ có một chiếc áo mỏng trắng tuyết, không dính một hạt bụi, trông hệt như một chàng tiên vừa giáng trần. Khi rủ mắt nhìn người nhỏ con phía dưới, trên người hắn lại toát ra một khí chất ấm áp mà cũng đầy thương xót.
Cái nhìn ấy lại trở thành nơi tất cả ký ức của Văn Thời trên thế gian này bắt đầu.
Trần Bất Đáo cầm lấy bào rồi nửa ngồi xổm xuống bế nó lên từ núi xác và biển máu. Trong khi đó, nó lại mở to đôi mắt đen nhánh nằm trên vai người nọ như một con búp bê giả, không chớp mắt nhìn xuống đất, nhìn đến nỗi mắt sưng cay khó chịu, vừa nóng vừa rát.
Người đang ôm nó vỗ nhẹ lên lưng nó, nói bằng giọng trầm thấp: “Nhắm mắt lại.”
Hắn vừa ra lệnh, nó đã nhắm mắt nằm dí trên đầu vai của đối phương. Một lát sau, miếng vải trước mắt nó đã ướt nhèm.
Nó còn quá nhỏ, vốn không nên nhớ rõ ngày đó. Nhưng một thời gian rất dài sau đó, nó vẫn nhớ như in mùi máu ngập tràn trong gió hôm ấy, nhớ như in cảm giác tay người chết trượt xuống khỏi bàn tay của mình, ngẫm lại mà lạnh run lòng.
Từ ngày bắt đầu biết nhớ đó, nó không nhờ ai dạy mà cũng có thể hiểu được chuyện sống chết và vui buồn.
Nó không có tên, trên người chỉ có một chiếc khóa trường mệnh được đeo từ lúc chào đời, trên khóa có một chữ ‘Văn’, chắc hẳn là dòng họ của gia tộc. Trần Bất Đáo lại đặt thêm cho nó một chữ ‘Thời’.
Vì là người của thời gian nên đảm nhiệm việc ghi dấu tháng năm. Bốn mùa xuân hạ thu đông, mặt trời và cả mặt trăng đều luân chuyển xoay quanh chữ này.
(*) người của thời gian cũng có thể là thời giả trong thánh chi thời giả (圣之时者): những người tài ba có thể thích ứng với sự phát triển của thời thế, trước đó thường được dùng để khen ngợi Khổng Tử (cd.hwxnet.com)
Khi còn bé, Văn Thời luôn ốm yếu. Hôm ấy khóc mãi mà lại còn bị khiếp sợ, vừa được Trần Bất Đáo mang về đã phải trải qua một đợt bệnh nặng.
Đỉnh núi lắm khí lạnh, không thích hợp để trẻ con sống. Trong khi đó, dưới chân núi lại là nơi thôn xóm tụ tập, nhà cửa ngay ngắn, có không khí khói lửa náo nhiệt. Lúc đầu, Văn Thời được nuôi dưỡng ở chân núi Tùng Vân.
Nhưng nó không có ấn tượng sâu sắc gì về nơi đó, bởi suốt thời gian dưỡng bệnh, nó cứ ngủ rồi tỉnh, lặp đi lặp lại như thế, đợi đến khi khỏi hẳn, bốn mùa đã quay xong một vòng.
Nó dọn tới sườn núi Tùng Vân và sống chung với Bốc Ninh, Trang Dã và mấy thân đồ khác theo như quy củ. Đúng ra, trẻ con trời sinh đã thích chơi đùa, cả bọn tuổi tác không cách nhau bao nhiêu sẽ nhanh chóng có thể quen thân thôi.
Văn Thời lại là một ngoại lệ.
Nó không biết mình được sinh ra từ khi nào, cũng chẳng rõ mình đã bao nhiêu tuổi hoặc đến từ đâu. Nó như là một vị khách vô gia cư không mời mà đến, trông chẳng ăn khớp gì với bọn trẻ kia.
Khoảng thời gian ấy, Trần Bất Đáo thường không ở núi Tùng Vân, nếu ra khỏi nhà thì lâu lắm mới về, bởi thế cũng không biết về chuyện này. Nhưng dù có ở đó, chắc hắn cũng không lập tức biết được, vì không đời nào Văn Thời lại nói ra.
Từ nhỏ nó đã im lìm và quật cường, cũng không giỏi về khoản biểu đạt và trút lòng.
Có lẽ cũng vì vậy mà những thứ không thuộc về nó mới có thể ẩn núp lâu trong cơ thể của nó đến thế…
Sát khí lần đầu tuôn ra khắp người Văn Thời vào đêm nào đó trước ngày Trần Bất Đáo trở về.
Nó bị Trang Dã nằm ngủ hay banh càng túm mất cái chăn, dựa vào góc tường ngủ một lúc thì bị lạnh, có lẽ do thể chất yếu ớt đã làm cho mấy thứ đó chui qua kẽ hở, tối đó nó mơ rất nhiều điều.
Nó mơ thấy bản thân lại đứng trong thành ngập máu ấy, khom người lắc lắc người chết bên cạnh, cố chấp muốn đánh thức đối phương, nhưng dù nó kéo túm như thế nào cũng chẳng ăn thua.
Cả thành văng vẳng tiếng quỷ khóc, lượn lờ quẩn quanh nó, nói với nó những điều nó không hiểu. Có khóc lóc kể lể, có kêu rên, có thét chói tai, có cả thở dài.
Sau khi nghe được một hồi, nó lại cảm thấy những âm thanh đó không hề vọng tới từ thế giới bên ngoài, chúng lại xuất phát từ trong cơ thể của nó.
Vì thế nó rùng mình một cái, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nó mở mắt ra, phát hiện mình không hề ở trong nhà vườn tại sườn núi, mà lại đứng trên một con đường đá dẫn xuống chân núi, bên chân là một khóm hoa đã chết khô.
Có ai đó hít vào một ngụm khí lạnh bên cạnh nó.
Nó ngoảnh đầu sang và thấy vài đứa nhỏ đang mở to mắt nhìn nó với vẻ mặt đầy hoảng hốt như thể đang thấy quỷ sống. Bọn chúng sợ hãi la lên một tiếng rồi té lăn xuống núi.
Chỗ này là bệ luyện công gần chân núi, những thằng bị nó dọa là ngoại đồ dậy sớm sống ở dưới kia.
Khi đó trời chỉ mới tờ mờ sáng, trong núi rét run, mặt đất thì cũng vừa cấn vừa lạnh.
Văn Thời đứng lẻ loi kế bên khóm hoa khô đó rất lâu mới phát hiện mình đang đi chân trần, bước cả quãng đường từ trong ra đây như thế không biết đã xước trúng bao nhiêu chỗ, nhưng nói chung là đau lắm.
Nó cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện có mấy thứ màu đen bẩn thỉu đang quấn đầy trên ngón tay như sương mù phủ khắp. Nó cầm góc áo dùng sức chà, chà tới mức tay sắp rướm máu cũng không thấy chúng biến mất.
Sau hôm ấy, dưới chân núi cũng như trên núi đã lan truyền một điều rằng nó là ác quỷ chuyển thế khoác da trẻ con, rằng nó sẽ xuống núi bắt người lúc nửa đêm, bước qua đâu hoa cũng héo chết.
Mọi người nhất thời đều thấy sợ nó, không dám tới gần nó, như là nó sẽ cởi bỏ lớp da người, giương nanh múa vuốt hiện ra quỷ tướng bất cứ lúc nào.
Nó vốn đã luôn cô đơn, hai hôm đó tình trạng lại càng trở nên rõ rệt. Dù là ăn cơm, ngủ hay là tập luyện những kỹ năng cơ bản, đứa nhỏ nào cũng cách xa nó tám trượng.
Nhưng nó rất quật cường, chưa từng biện bạch cho bản thân một câu nào.
Nó chỉ trốn trong một góc và giằng co với sương đen đang quấn lấy ngón tay của mình.
May là bọn Trang Dã không nhìn thấy sương đen trên tay nó, nếu không có lẽ sẽ càng sợ hơn, chỉ ở cùng một phòng với nó thôi cũng không chịu nổi.
Thực ra bản thân nó mới là người sợ sệt nhất.
Nó sợ mình lại mơ thấy những tiếng quỷ khóc vang lên xen kẽ, sợ vừa mở mắt ra thì lại đứng ở một nơi xa lạ nào đó, và dọa phải một đám người mà mình không quen biết. Nó sợ đến nỗi không dám nhắm mắt lại suốt cả đêm.
Trần Bất Đáo cũng trở về núi Tùng Vân vào đúng lúc ấy.
Dường như hắn đã làm rất nhiều việc và đi qua rất nhiều nơi suốt khoảng thời gian đó, nên khi vừa nhấc chân bước vào nhà với một cơ thể thoảng hương gió tuyết hồng trần, ánh nhìn của hắn đã làm mấy tiểu đồ đệ trong nhà chẳng còn dũng khí để lên tiếng nữa.
Nhưng bọn chúng vẫn cung kính gọi một tiếng “sư phụ”, chỉ có mình Văn Thời là cứng đầu không chịu mở miệng thôi.
Thứ nhất là do hôm đó Trần Bất Đáo mới từ dưới chân núi trở về nên còn đeo mặt nạ, hắn như thế làm nó cảm thấy người nọ xa lạ khó thân.
Thứ hai… có lẽ vì lo mình sẽ bị đưa đi chỗ khác.
Dù sao thì tay nó cũng nhuộm đầy sương đen dơ bẩn, có khi còn biến thành ác quỷ trong lúc vô tình nữa. So với việc chỉ mới nhận người ta là sư phụ thì đã bị đuổi ra khỏi sơn môn, thôi nó thà dứt khoát không nhận.
Dù nó được Trần Bất Đáo dắt lên đỉnh núi, dù người ta có đưa Kim sí Đại bàng nhỏ xinh cho nó, cho phép nó nuôi con chim này đến lớn, nỗi lòng lo sợ rằng mình sẽ bị vứt bỏ này vẫn không biến mất hoàn toàn.
Bởi nó không có ngày sinh, không có quê quán, thậm chí còn chẳng biết cuối cùng mình có bị tính là một con quái vật không nữa.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nó nhớ rõ hôm đó tuyết rơi mãi đến khuya mới ngừng. Nó ôm Kim sí Đại bàng, cắm đầu ngồi trên giường, đợi Trần Bất Đáo lên tiếng đuổi nó đi.
Nó đợi rất lâu, cuối cùng lại đợi được một bát thuốc.
Trần Bất Đáo đã sắt bát thuốc đó, nấu ùng ục trong nhà nửa buổi, lại để ngoài tuyết cho nguội bớt, lúc mang tới còn thổi nhẹ hơi khói tỏa nghi ngút, bát thuốc đã không còn nóng hổi nữa.
Trần Bất Đáo đặt bát thuốc trên bàn rồi mở bàn tay ra với Văn Thời: “Đưa tay cho ta.”
Văn Thời đang buồn bực, nghe hắn nói thì cố chấp một lát mới đưa tay tới. Trần Bất Đáo nắm lấy ngón tay của nó, rủ mắt nhìn sương đen trên đó, giữa mày khẽ nhíu lại.
Văn Thời mím môi một cái, vô thức muốn rụt tay lại, nhưng không thể thành công.
Trần Bất Đáo xoa bóp gân cốt của nó, sau đó cầm xương cổ tay và nhúng tay nó vào bát thuốc.
“Con rụt lại gì đấy, sợ nóng à?” Trần Bất Đáo nói.
“Không sợ.” Hai tay của Văn Thời bị nhấn chìm trong nước thuốc, không cam lòng giãy giụa chút xíu.
Nhưng nó nhanh chóng đàng hoàng lại, bởi nước thuốc rất vừa ấm, đủ để hơi ấm dọc theo tay nó mà ùa vào trong cơ thể. Hơn phân nửa khí lạnh nó đã chịu đựng mấy ngày trước lập tức bị đuổi đi mất.
Cảm thấy nó đã thả lỏng, Trần Bất Đáo cười ngước mắt lên, chọc nó: “Chín chưa?”
Văn Thời lắc đầu.
Nó thấy những áng sương đen bơi lội trong nước đó dường như đã phai nhạt đôi chút, nhưng tựa như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, thế là nhịn không được phải hỏi: “Vì sao ta lại có mấy thứ dơ bẩn này?”
Trần Bất Đáo trầm ngâm một lát rồi bảo: “Đây không phải mấy thứ dơ bẩn.”
Văn Thời: “Vậy chúng là gì?”
Trần Bất Đáo: “Chúng là chút niệm tưởng mà vài người vội vàng muốn để lại khi phải rời đi quá nhanh thôi, kết quả là họ lỡ để lại trên người con.”
Đó chỉ là một cách nói giảm nói tránh vì hắn sợ sẽ dọa đứa nhỏ này kinh sợ. Sau rồi Văn Thời mới biết, sống chết là một thường tình trên thế gian này. Vài người ra đi vì bị bệnh, bị thương, có kẻ do đã già cả, hôm nay nhà này, ngày mai thì nhà kia, luôn có những trường hợp mở nhầm. Nhưng vẫn có vài cái mở không nhầm, ví dụ như chiến loạn, thiên tai và ôn dịch hoành hành.
Năm đó, Văn Thời đụng trúng chiến loạn giết hại toàn dân trong thành.
Khí đen oán sát tuôn ra khỏi hàng trăm ngàn người sẽ đáng sợ tới cỡ nào, nếu hình thành lồng thì đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Trần Bất Đáo đuổi sang đó để giải lồng, nhưng khi tới nơi, hắn lại không tìm ra lồng, chỉ phát hiện một đứa nhỏ đang được che chở bởi vài cơ thể trưởng thành. Nó cũng đã trở thành vật còn sống duy nhất thoát được thảm họa cũng do người tạo ra kia.
Đứa nhỏ đứng đó lẻ loi. Khi giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má, nó trông không khác gì bất cứ đứa con nít bình thường nào khác trên đời này, thậm chí còn sạch sẽ đến nỗi không nhiễm một hạt bụi trần nào nữa.
Nhưng trên thực tế, hàng ngàn oán sát khí vốn phải tạo nên lồng đó lại xoay vòng cuồn cuộn như lốc xoáy rồi rút hết vào cơ thể của đứa bé kia.
Cũng vì quá dày nặng và khó thể đếm hết, hoặc có lẽ do đạo lý tức nước vỡ bờ, nên chúng không lập tức hiện rõ. Mãi đến ít lâu sau, vài dấu vết mới từ từ lộ ra.
Quả thực chúng không phải thứ gì dơ bẩn, lý do chỉ vì có quá nhiều người có những cảm xúc buồn vui, yêu hận, lưu luyến và không buông xuôi đối với thế gian này, hoặc mọi thứ cũng là do trần duyên thôi.
Nhưng khi ngâm thuốc, Văn Thời lại nghĩ tới khóm hoa đã héo chết, con chim khô quắt trong nháy mắt, và bàn tay nhìn như bộ xương khô của Trần Bất Đáo. Nó cúi đầu nhìn chằm chằm những ngón tay đã trở về với dáng vẻ bình thường của đối phương và nói: “Chúng có hại người không?”
Trần Bất Đáo khá bất ngờ. Hắn lại bỏ thêm vài thứ vào bát thuốc, buông mắt nhìn tiểu đồ đệ này và trả lời: “Người gì mà rộng lượng thế, con không nghĩ đến bản thân một chút trước à?”
Văn Thời không hé răng, hắn lại nói: “Con mà ngoan một chút thì sẽ không hại ai cả.”
Văn Thời cũng hơi cân nhắc, cảm thấy nếu vậy thì mình vẫn có khả năng hại người, vì thế cúi thấp đầu xuống, rầu rĩ không vui.
Nó nhìn nước thuốc màu trà xanh chăm chú, ngẩn ngơ được một lúc, chợt nghe Trần Bất Đáo lại mở miệng: “Có cách giải, nhưng phải đợi đến khi con lớn thêm chút nữa đã.”
Văn Thời sửng sốt trong chốc lát, ngẩng đầu thấy Trần Bất Đáo đã đứng dậy, cầm khăn trắng tinh chùi ngón tay. Ngọn đèn lửa khẽ run, chiếu bóng dáng của hắn lên tường.
“Lớn thêm chút nữa là bao lớn?” Văn Thời nói.
Trần Bất Đáo nhìn cả phòng một vòng, chỉ vào con Kim sí Đại bàng tròn vo kia rồi bảo: “Đợi đến khi con nuôi nó lớn thành người.”
Văn Thời ngây người: “Sao chim lại biến thành người được?”
Trần Bất Đáo cười nói: “Hết lông là được.”
Văn Thời: “?”
Kim sí Đại bàng: “???”
Thấy tiểu đồ đệ cuối cùng cũng không đơ mặt ra nữa, Trần Bất Đáo đưa tay cầm tà áo choàng dài lên và trả căn phòng này lại cho nó. Trước khi đi, hắn vỗ nhẹ đầu của Văn Thời và nói: “Con cứ ở lại đây đi, tên cũng được ta đặt cho, ai dám không cần con chứ?”
Bắt đầu từ hôm đó, Văn Thời đã có chốn về. Chốn về ấy tên là Trần Bất Đáo.
HẾT CHƯƠNG 50 („• ֊ •„)
Có lẽ do có một mảnh vỡ của linh tướng được đưa vào cơ thể, ký ức của anh cũng bắt đầu buông lỏng. Hoặc là vì đau nhức khó nhịn, một người quen thói không chịu tỏ ra yếu kém mà thốt lên như Văn Thời chỉ có thể cố sức suy nghĩ về vài người và chuyện xưa, trông cậy vào chúng để sống sót qua đêm dài.
Vì vậy anh nhớ về thuở ban đầu.
***
Văn Thời gặp Trần Bất Đáo lần đầu lúc còn nhỏ xíu, nhỏ đến nỗi còn chưa ở độ tuổi bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện. Bởi thế nên giờ anh hoàn toàn không biết đó là ngày tháng năm nào, mình đang ở đâu, vì sao quanh mình lại là cảnh tượng này.
Hôm đó mặt trời đã lặn được phân nửa, khắp nơi toàn là ánh đỏ vàng, đâu đâu cũng có người chết.
Thi thể chồng chất như núi, gió cũng thổi tới một mùi khó ngửi, máu uốn khúc chảy xuôi như khe suối, rồi lại tụ tập ở vị trí thấp, vài chỗ đã khô thành màu nâu rỉ sắt, mấy nơi lại trở nên sệt dính.
Văn Thời bò ra từ bên dưới một cái xác nặng trĩu, da bàn tay bị đá cắt trúng.
Nó không biết tại sao mọi người lại nằm im ra đó hay tại sao xung quanh lại tĩnh lặng đến thế, im tới mức như thể thế gian chỉ còn lại một mình nó thôi.
Nó thử túm lấy một người lớn bên cạnh, nhưng ngay cả bản thân nó còn đứng không vững nữa mà.
Dù làm sao người lớn cũng không tỉnh lại, mà nó không túm được thứ gì thì té ngồi trên mặt đất, tay chỉ nắm trúng máu me tanh tưởi và dính nhớp. Tay của người lớn nọ ‘bụp’ một cái tuột xuống đất, không có chút sức sống. Nó lại cố chấp bò dậy và túm lấy lần nữa, nhưng vẫn vô dụng thôi.
Vì thế nó đứng đó một mình, giơ những ngón tay nhuộm máu lên, mờ mịt không biết phải làm sao…
Mãi đến khi nghe tiếng có người lại gần.
Hôm đó, Trần Bất Đáo không mặc áo khoác mà cũng không đeo mặt nạ, chỉ có một chiếc áo mỏng trắng tuyết, không dính một hạt bụi, trông hệt như một chàng tiên vừa giáng trần. Khi rủ mắt nhìn người nhỏ con phía dưới, trên người hắn lại toát ra một khí chất ấm áp mà cũng đầy thương xót.
Cái nhìn ấy lại trở thành nơi tất cả ký ức của Văn Thời trên thế gian này bắt đầu.
Trần Bất Đáo cầm lấy bào rồi nửa ngồi xổm xuống bế nó lên từ núi xác và biển máu. Trong khi đó, nó lại mở to đôi mắt đen nhánh nằm trên vai người nọ như một con búp bê giả, không chớp mắt nhìn xuống đất, nhìn đến nỗi mắt sưng cay khó chịu, vừa nóng vừa rát.
Người đang ôm nó vỗ nhẹ lên lưng nó, nói bằng giọng trầm thấp: “Nhắm mắt lại.”
Hắn vừa ra lệnh, nó đã nhắm mắt nằm dí trên đầu vai của đối phương. Một lát sau, miếng vải trước mắt nó đã ướt nhèm.
Nó còn quá nhỏ, vốn không nên nhớ rõ ngày đó. Nhưng một thời gian rất dài sau đó, nó vẫn nhớ như in mùi máu ngập tràn trong gió hôm ấy, nhớ như in cảm giác tay người chết trượt xuống khỏi bàn tay của mình, ngẫm lại mà lạnh run lòng.
Từ ngày bắt đầu biết nhớ đó, nó không nhờ ai dạy mà cũng có thể hiểu được chuyện sống chết và vui buồn.
Nó không có tên, trên người chỉ có một chiếc khóa trường mệnh được đeo từ lúc chào đời, trên khóa có một chữ ‘Văn’, chắc hẳn là dòng họ của gia tộc. Trần Bất Đáo lại đặt thêm cho nó một chữ ‘Thời’.
Vì là người của thời gian nên đảm nhiệm việc ghi dấu tháng năm. Bốn mùa xuân hạ thu đông, mặt trời và cả mặt trăng đều luân chuyển xoay quanh chữ này.
(*) người của thời gian cũng có thể là thời giả trong thánh chi thời giả (圣之时者): những người tài ba có thể thích ứng với sự phát triển của thời thế, trước đó thường được dùng để khen ngợi Khổng Tử (cd.hwxnet.com)
Khi còn bé, Văn Thời luôn ốm yếu. Hôm ấy khóc mãi mà lại còn bị khiếp sợ, vừa được Trần Bất Đáo mang về đã phải trải qua một đợt bệnh nặng.
Đỉnh núi lắm khí lạnh, không thích hợp để trẻ con sống. Trong khi đó, dưới chân núi lại là nơi thôn xóm tụ tập, nhà cửa ngay ngắn, có không khí khói lửa náo nhiệt. Lúc đầu, Văn Thời được nuôi dưỡng ở chân núi Tùng Vân.
Nhưng nó không có ấn tượng sâu sắc gì về nơi đó, bởi suốt thời gian dưỡng bệnh, nó cứ ngủ rồi tỉnh, lặp đi lặp lại như thế, đợi đến khi khỏi hẳn, bốn mùa đã quay xong một vòng.
Nó dọn tới sườn núi Tùng Vân và sống chung với Bốc Ninh, Trang Dã và mấy thân đồ khác theo như quy củ. Đúng ra, trẻ con trời sinh đã thích chơi đùa, cả bọn tuổi tác không cách nhau bao nhiêu sẽ nhanh chóng có thể quen thân thôi.
Văn Thời lại là một ngoại lệ.
Nó không biết mình được sinh ra từ khi nào, cũng chẳng rõ mình đã bao nhiêu tuổi hoặc đến từ đâu. Nó như là một vị khách vô gia cư không mời mà đến, trông chẳng ăn khớp gì với bọn trẻ kia.
Khoảng thời gian ấy, Trần Bất Đáo thường không ở núi Tùng Vân, nếu ra khỏi nhà thì lâu lắm mới về, bởi thế cũng không biết về chuyện này. Nhưng dù có ở đó, chắc hắn cũng không lập tức biết được, vì không đời nào Văn Thời lại nói ra.
Từ nhỏ nó đã im lìm và quật cường, cũng không giỏi về khoản biểu đạt và trút lòng.
Có lẽ cũng vì vậy mà những thứ không thuộc về nó mới có thể ẩn núp lâu trong cơ thể của nó đến thế…
Sát khí lần đầu tuôn ra khắp người Văn Thời vào đêm nào đó trước ngày Trần Bất Đáo trở về.
Nó bị Trang Dã nằm ngủ hay banh càng túm mất cái chăn, dựa vào góc tường ngủ một lúc thì bị lạnh, có lẽ do thể chất yếu ớt đã làm cho mấy thứ đó chui qua kẽ hở, tối đó nó mơ rất nhiều điều.
Nó mơ thấy bản thân lại đứng trong thành ngập máu ấy, khom người lắc lắc người chết bên cạnh, cố chấp muốn đánh thức đối phương, nhưng dù nó kéo túm như thế nào cũng chẳng ăn thua.
Cả thành văng vẳng tiếng quỷ khóc, lượn lờ quẩn quanh nó, nói với nó những điều nó không hiểu. Có khóc lóc kể lể, có kêu rên, có thét chói tai, có cả thở dài.
Sau khi nghe được một hồi, nó lại cảm thấy những âm thanh đó không hề vọng tới từ thế giới bên ngoài, chúng lại xuất phát từ trong cơ thể của nó.
Vì thế nó rùng mình một cái, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nó mở mắt ra, phát hiện mình không hề ở trong nhà vườn tại sườn núi, mà lại đứng trên một con đường đá dẫn xuống chân núi, bên chân là một khóm hoa đã chết khô.
Có ai đó hít vào một ngụm khí lạnh bên cạnh nó.
Nó ngoảnh đầu sang và thấy vài đứa nhỏ đang mở to mắt nhìn nó với vẻ mặt đầy hoảng hốt như thể đang thấy quỷ sống. Bọn chúng sợ hãi la lên một tiếng rồi té lăn xuống núi.
Chỗ này là bệ luyện công gần chân núi, những thằng bị nó dọa là ngoại đồ dậy sớm sống ở dưới kia.
Khi đó trời chỉ mới tờ mờ sáng, trong núi rét run, mặt đất thì cũng vừa cấn vừa lạnh.
Văn Thời đứng lẻ loi kế bên khóm hoa khô đó rất lâu mới phát hiện mình đang đi chân trần, bước cả quãng đường từ trong ra đây như thế không biết đã xước trúng bao nhiêu chỗ, nhưng nói chung là đau lắm.
Nó cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện có mấy thứ màu đen bẩn thỉu đang quấn đầy trên ngón tay như sương mù phủ khắp. Nó cầm góc áo dùng sức chà, chà tới mức tay sắp rướm máu cũng không thấy chúng biến mất.
Sau hôm ấy, dưới chân núi cũng như trên núi đã lan truyền một điều rằng nó là ác quỷ chuyển thế khoác da trẻ con, rằng nó sẽ xuống núi bắt người lúc nửa đêm, bước qua đâu hoa cũng héo chết.
Mọi người nhất thời đều thấy sợ nó, không dám tới gần nó, như là nó sẽ cởi bỏ lớp da người, giương nanh múa vuốt hiện ra quỷ tướng bất cứ lúc nào.
Nó vốn đã luôn cô đơn, hai hôm đó tình trạng lại càng trở nên rõ rệt. Dù là ăn cơm, ngủ hay là tập luyện những kỹ năng cơ bản, đứa nhỏ nào cũng cách xa nó tám trượng.
Nhưng nó rất quật cường, chưa từng biện bạch cho bản thân một câu nào.
Nó chỉ trốn trong một góc và giằng co với sương đen đang quấn lấy ngón tay của mình.
May là bọn Trang Dã không nhìn thấy sương đen trên tay nó, nếu không có lẽ sẽ càng sợ hơn, chỉ ở cùng một phòng với nó thôi cũng không chịu nổi.
Thực ra bản thân nó mới là người sợ sệt nhất.
Nó sợ mình lại mơ thấy những tiếng quỷ khóc vang lên xen kẽ, sợ vừa mở mắt ra thì lại đứng ở một nơi xa lạ nào đó, và dọa phải một đám người mà mình không quen biết. Nó sợ đến nỗi không dám nhắm mắt lại suốt cả đêm.
Trần Bất Đáo cũng trở về núi Tùng Vân vào đúng lúc ấy.
Dường như hắn đã làm rất nhiều việc và đi qua rất nhiều nơi suốt khoảng thời gian đó, nên khi vừa nhấc chân bước vào nhà với một cơ thể thoảng hương gió tuyết hồng trần, ánh nhìn của hắn đã làm mấy tiểu đồ đệ trong nhà chẳng còn dũng khí để lên tiếng nữa.
Nhưng bọn chúng vẫn cung kính gọi một tiếng “sư phụ”, chỉ có mình Văn Thời là cứng đầu không chịu mở miệng thôi.
Thứ nhất là do hôm đó Trần Bất Đáo mới từ dưới chân núi trở về nên còn đeo mặt nạ, hắn như thế làm nó cảm thấy người nọ xa lạ khó thân.
Thứ hai… có lẽ vì lo mình sẽ bị đưa đi chỗ khác.
Dù sao thì tay nó cũng nhuộm đầy sương đen dơ bẩn, có khi còn biến thành ác quỷ trong lúc vô tình nữa. So với việc chỉ mới nhận người ta là sư phụ thì đã bị đuổi ra khỏi sơn môn, thôi nó thà dứt khoát không nhận.
Dù nó được Trần Bất Đáo dắt lên đỉnh núi, dù người ta có đưa Kim sí Đại bàng nhỏ xinh cho nó, cho phép nó nuôi con chim này đến lớn, nỗi lòng lo sợ rằng mình sẽ bị vứt bỏ này vẫn không biến mất hoàn toàn.
Bởi nó không có ngày sinh, không có quê quán, thậm chí còn chẳng biết cuối cùng mình có bị tính là một con quái vật không nữa.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nó nhớ rõ hôm đó tuyết rơi mãi đến khuya mới ngừng. Nó ôm Kim sí Đại bàng, cắm đầu ngồi trên giường, đợi Trần Bất Đáo lên tiếng đuổi nó đi.
Nó đợi rất lâu, cuối cùng lại đợi được một bát thuốc.
Trần Bất Đáo đã sắt bát thuốc đó, nấu ùng ục trong nhà nửa buổi, lại để ngoài tuyết cho nguội bớt, lúc mang tới còn thổi nhẹ hơi khói tỏa nghi ngút, bát thuốc đã không còn nóng hổi nữa.
Trần Bất Đáo đặt bát thuốc trên bàn rồi mở bàn tay ra với Văn Thời: “Đưa tay cho ta.”
Văn Thời đang buồn bực, nghe hắn nói thì cố chấp một lát mới đưa tay tới. Trần Bất Đáo nắm lấy ngón tay của nó, rủ mắt nhìn sương đen trên đó, giữa mày khẽ nhíu lại.
Văn Thời mím môi một cái, vô thức muốn rụt tay lại, nhưng không thể thành công.
Trần Bất Đáo xoa bóp gân cốt của nó, sau đó cầm xương cổ tay và nhúng tay nó vào bát thuốc.
“Con rụt lại gì đấy, sợ nóng à?” Trần Bất Đáo nói.
“Không sợ.” Hai tay của Văn Thời bị nhấn chìm trong nước thuốc, không cam lòng giãy giụa chút xíu.
Nhưng nó nhanh chóng đàng hoàng lại, bởi nước thuốc rất vừa ấm, đủ để hơi ấm dọc theo tay nó mà ùa vào trong cơ thể. Hơn phân nửa khí lạnh nó đã chịu đựng mấy ngày trước lập tức bị đuổi đi mất.
Cảm thấy nó đã thả lỏng, Trần Bất Đáo cười ngước mắt lên, chọc nó: “Chín chưa?”
Văn Thời lắc đầu.
Nó thấy những áng sương đen bơi lội trong nước đó dường như đã phai nhạt đôi chút, nhưng tựa như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, thế là nhịn không được phải hỏi: “Vì sao ta lại có mấy thứ dơ bẩn này?”
Trần Bất Đáo trầm ngâm một lát rồi bảo: “Đây không phải mấy thứ dơ bẩn.”
Văn Thời: “Vậy chúng là gì?”
Trần Bất Đáo: “Chúng là chút niệm tưởng mà vài người vội vàng muốn để lại khi phải rời đi quá nhanh thôi, kết quả là họ lỡ để lại trên người con.”
Đó chỉ là một cách nói giảm nói tránh vì hắn sợ sẽ dọa đứa nhỏ này kinh sợ. Sau rồi Văn Thời mới biết, sống chết là một thường tình trên thế gian này. Vài người ra đi vì bị bệnh, bị thương, có kẻ do đã già cả, hôm nay nhà này, ngày mai thì nhà kia, luôn có những trường hợp mở nhầm. Nhưng vẫn có vài cái mở không nhầm, ví dụ như chiến loạn, thiên tai và ôn dịch hoành hành.
Năm đó, Văn Thời đụng trúng chiến loạn giết hại toàn dân trong thành.
Khí đen oán sát tuôn ra khỏi hàng trăm ngàn người sẽ đáng sợ tới cỡ nào, nếu hình thành lồng thì đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Trần Bất Đáo đuổi sang đó để giải lồng, nhưng khi tới nơi, hắn lại không tìm ra lồng, chỉ phát hiện một đứa nhỏ đang được che chở bởi vài cơ thể trưởng thành. Nó cũng đã trở thành vật còn sống duy nhất thoát được thảm họa cũng do người tạo ra kia.
Đứa nhỏ đứng đó lẻ loi. Khi giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má, nó trông không khác gì bất cứ đứa con nít bình thường nào khác trên đời này, thậm chí còn sạch sẽ đến nỗi không nhiễm một hạt bụi trần nào nữa.
Nhưng trên thực tế, hàng ngàn oán sát khí vốn phải tạo nên lồng đó lại xoay vòng cuồn cuộn như lốc xoáy rồi rút hết vào cơ thể của đứa bé kia.
Cũng vì quá dày nặng và khó thể đếm hết, hoặc có lẽ do đạo lý tức nước vỡ bờ, nên chúng không lập tức hiện rõ. Mãi đến ít lâu sau, vài dấu vết mới từ từ lộ ra.
Quả thực chúng không phải thứ gì dơ bẩn, lý do chỉ vì có quá nhiều người có những cảm xúc buồn vui, yêu hận, lưu luyến và không buông xuôi đối với thế gian này, hoặc mọi thứ cũng là do trần duyên thôi.
Nhưng khi ngâm thuốc, Văn Thời lại nghĩ tới khóm hoa đã héo chết, con chim khô quắt trong nháy mắt, và bàn tay nhìn như bộ xương khô của Trần Bất Đáo. Nó cúi đầu nhìn chằm chằm những ngón tay đã trở về với dáng vẻ bình thường của đối phương và nói: “Chúng có hại người không?”
Trần Bất Đáo khá bất ngờ. Hắn lại bỏ thêm vài thứ vào bát thuốc, buông mắt nhìn tiểu đồ đệ này và trả lời: “Người gì mà rộng lượng thế, con không nghĩ đến bản thân một chút trước à?”
Văn Thời không hé răng, hắn lại nói: “Con mà ngoan một chút thì sẽ không hại ai cả.”
Văn Thời cũng hơi cân nhắc, cảm thấy nếu vậy thì mình vẫn có khả năng hại người, vì thế cúi thấp đầu xuống, rầu rĩ không vui.
Nó nhìn nước thuốc màu trà xanh chăm chú, ngẩn ngơ được một lúc, chợt nghe Trần Bất Đáo lại mở miệng: “Có cách giải, nhưng phải đợi đến khi con lớn thêm chút nữa đã.”
Văn Thời sửng sốt trong chốc lát, ngẩng đầu thấy Trần Bất Đáo đã đứng dậy, cầm khăn trắng tinh chùi ngón tay. Ngọn đèn lửa khẽ run, chiếu bóng dáng của hắn lên tường.
“Lớn thêm chút nữa là bao lớn?” Văn Thời nói.
Trần Bất Đáo nhìn cả phòng một vòng, chỉ vào con Kim sí Đại bàng tròn vo kia rồi bảo: “Đợi đến khi con nuôi nó lớn thành người.”
Văn Thời ngây người: “Sao chim lại biến thành người được?”
Trần Bất Đáo cười nói: “Hết lông là được.”
Văn Thời: “?”
Kim sí Đại bàng: “???”
Thấy tiểu đồ đệ cuối cùng cũng không đơ mặt ra nữa, Trần Bất Đáo đưa tay cầm tà áo choàng dài lên và trả căn phòng này lại cho nó. Trước khi đi, hắn vỗ nhẹ đầu của Văn Thời và nói: “Con cứ ở lại đây đi, tên cũng được ta đặt cho, ai dám không cần con chứ?”
Bắt đầu từ hôm đó, Văn Thời đã có chốn về. Chốn về ấy tên là Trần Bất Đáo.
HẾT CHƯƠNG 50 („• ֊ •„)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.