Chương 284: Phàn Dương Chân Nhân
Tuý Vân Tử
01/08/2017
Lão giả nhẹ gật đầu, miệng không mở, mắt không hé, truyền âm cho Trần Dương nói:
- Không sai. Bất quá, lão phu có một cái điều kiện.
- Mời đạo hữu cứ nói!
Trần Dương cũng truyền âm lại.
- Ta muốn Phán Thần Thương Hội cung cấp điều kiện để ta tiến giai Nguyên Anh Hậu Kỳ. Chỉ cần làm được chuyện này, ta sẽ trấn trụ nơi này một vạn năm. Đạo hữu cũng biết, cho dù đã có ba Nguyên Anh Sơ Kỳ làm khách khanh, thế nhưng nếu như không có một người đủ lực chấn nhiếp thì chắc chắn sẽ có nhiều kẻ có mắt không tròng tìm tới. Mặc dù ta không nhìn thấu tu vi của đạo hữu, nhưng chắc chắn cũng không tiện hiển lộ ra. Trong trường hợp này, mặc dù bản thân lão phu không dám tự phụ điều gì, thế nhưng thường ngày cũng có một chút nhân khí trong các đồng đạo. Chỉ cần đạo hữu gật đầu, ta cam đoan sẽ ra mặt trấn giữ nơi này, phụ trợ đạo hữu.
Trần Dương nghe xong, ngón tay đặt lên bàn gõ gõ, có vẻ suy tư.
Những lời lão giả này nói hoàn toàn là sự thật. Hiện giờ mặc dù Phán Thần Thương Hội đã bỏ tiền ra chiêu mời được ba gã Nguyên Anh Sơ Kỳ tu sĩ làm khách khanh trưởng lão, thế nhưng ba người này cũng không thường trực tại Phán Thần Thương Hội, chỉ có danh tiếng để đó mà thôi. Mặc dù vậy, Phán Thần Thương Hội cũng đã phải bỏ ra một cái vốn lớn mới có thể làm được.
Mà có ba gã khách khanh trưởng lão, nhất thời có thể trấn trụ được vài thế lực nhỏ, nhưng đối với những kẻ khác, chẳng qua là sức hấp dẫn của Phán Thần Thương Hội vẫn chưa đủ để bọn họ động thủ. Nếu không, dù có ba vị khách khanh trưởng lão Nguyên Anh Sơ Kỳ thì vẫn không được bọn họ đặt vào mắt.
Nhưng nếu như có một Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ trấn giữ thường trực tại đây thì tất nhiên mọi chuyện sẽ khác. Chẳng những là làm cho những kẻ muốn động thủ phải suy nghĩ lại, mà Trần Dương cũng sẽ rãnh tay hơn để đi làm chuyện của mình.
Dù sao, Hoá Long Tái cũng đã gần đến thời gian diễn ra, Trần Dương cũng không thể nào thường trực ở đây được mà còn phải đi lo giải quyết chuyện của mình tại Phiên Thiên Tông.
Nghĩ một chút, Trần Dương lại nhìn lão giả nói:
- Đạo huynh thần thông thâm sâu, tất nhiên là tại hạ cầu còn không được. Tuy nhiên, việc tiến giai Nguyên Anh Hậu Kỳ nào có dễ dàng như vậy, Phán Thần Thương Hội chúng ta còn non yếu, cho dù có chút tiềm lực thì cũng không dám tự nhận đủ tài lực để trợ giúp đạo hữu tiến giai Nguyên Anh Hậu Kỳ được, ngược lại, nếu như có đủ điều kiện như vậy thì nếu là đạo hữu ở vị trí của ta, ngươi sẽ lựa chọn phương án nào?
Lão giả cũng không có cử động, dường như đang trầm ngâm thật lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Nếu đã như vậy, lão phu cũng không phiền đạo hữu nữa. Xin cáo từ!
Nói xong, thân hình lão muốn đứng dậy rời đi.
Trần Dương nhìn chuyện này, hai mắt khép lại hờ hững nói:
- Xem chừng đạo hữu cũng không còn bao nhiêu thọ nguyên, hơn nữa bởi vì trùng kích tiến giai thất bại mà thương thế càng thêm trầm trọng, không biết có phải hay không?
Lão giả dừng lại, trầm ngâm một chút, hỏi:
- Sao ngươi biết được?
- Tại hạ bẩm sinh có tu luyện chút thần thông nhỏ, chút điểm ấy vẫn nhìn ra được. Mong rằng đạo hữu chớ trách. Bất quá, nếu điều kiện thay đổi một chút thì không biết đạo hữu nghĩ như thế nào?
Trần Dương đột nhiên hờ hững truyền âm.
Lão giả thân hình khẽ động, cặp mắt nhăn nheo lần đầu tiên hơi hí ra nhìn Trần Dương thật sâu, chậm rãi ngồi xuống, rồi mở miệng nói ra:
- Điều kiện gì đạo hữu cứ thẳng thắn nói ra. Nếu như dùng lời xảo ngôn để lừa gạt lão phu thì mặc dù còn sống không bao lâu, ta cũng sẽ đòi một cái công đạo từ đạo hữu.
- Công đạo thì chắc chắn có. Bất quá, tại hạ có mấy lời khó nghe nói trước, như vậy nếu như sau này có chuyện gì không như ý muốn xảy ra thì đôi bên vẫn giữ được hoà khí. Dù sao tại hạ cũng là người làm ăn buôn bán, luôn luôn lấy hoà khí sinh tài làm chủ đạo. Mong rằng các hạ chớ trách.
Trần Dương cười nhạt nói, bộ dáng không chút nào lo lắng hay sợ hãi.
Lão giả nghe vậy gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thấy vậy, Trần Dương lại gật đầu, chậm rãi nói ra:
- Thứ nhất, ta muốn đạo hữu hứa sẽ đem chuyện tình hôm nay giữ bí mật, tuyệt không nói ra cho người thứ ba biết. Thứ hai, thường ngày đạo hữu cũng không cần ở bên trong Phán Thần Thương Hội này, mà có thể đi đâu tuỳ ý nhưng khi cần thiết phải có mặt tại đây giúp Phán Thần Thương Hội ra mặt. Hơn nữa, nếu như có người đến gây sự thì nếu đối phương từ cấp Nguyên Anh Kỳ trở lên phiền đạo hữu ra mặt một chút. Hơn nữa, đối ngoại ra ngoài cũng sẽ lấy đạo hữu làm Trưởng lão, nhưng bên trong thì do người của ta quyết định. Dĩ nhiên, chuyện này cũng là vì không muốn quấy rầy đạo hữu thanh tu mà thôi. Đạo hữu thấy sao?
- Những chuyện này đều là chuyện tất nhiên, nếu như đã chấp nhận đầu nhập thì lão phu sẽ ra sức. Bất quá, ko biết đạo hữu có thể đem lại cho bần đạo những gì?
Lão giả này mở miệng khẳng định.
Trần Dương nghe vậy mỉm cười:
- Có lời này của Phàn Dương Chân Nhân, tại hạ cũng rất yên tâm!
Lão giả thấy Trần Dương gọi ra danh tự của mình thì có chút bất ngờ, tuy nhiên cũng không có nói gì.
Trần Dương thấy định lực của người này hàm dưỡng rất tốt, liền nhẹ nhàng nói:
- Phàn Dương chân nhân, ta có thể cho ngài một viên Duyên Thọ Đan, ngài thấy sao?
- Duyên Thọ Đan?
Phàn Dương nghe xong thì có chút ngẩn ngơ, sau đó một luồng uy áp của tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ bùng lên, cười lạnh hỏi:
- Một viên Duyên Thọ Đan tuy rằng có chút trân quý, thế nhưng ở bên ngoài không phải không có bán, lão hủ mặc dù thân gia không dày nhưng không đến nỗi bán mình vì thứ này. Ý ngươi là sao?
- Phàn Dương chân nhân bớt nóng, trước nhìn đã hẵng bàn tiếp.
Trần Dương cười một cái, quanh người lập tức xuất hiện một tầng hoả diễm đem uy áp của Phàn Dương chân nhân chặn lại rồi cười cười, bàn tay lật một cái đem một bình ngọc có dán phù triện cẩn thận đưa ra phía trước, sau đó khoanh tay lại bàng quang nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Dương cũng không sợ Phàn Dương thấy bảo đổi ý. Hiện giờ Trần Dương mặc dù chỉ là tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ đỉnh phong, thế nhưng kết hợp với trận pháp cấm chế thì cũng có thể cầm giữ lão trong chốc lát. Hơn nữa, Trần Dương còn có một con bài tẩy khác, chỉ cần Phàn Dương dám trở mặt thì Trần Dương cũng không ngại phát huy một chút. Tuy rằng làm vậy thì rất có thể bại lộ thực lực, tuy nhiên Trần Dương cũng không có do dự quá nhiều.
Trên đời này không có chuyện gì hoàn mỹ, cũng không có thứ gì không phải trả giá mà đạt được, tất cả đều cần có bản lĩnh và khí phách, sợ đầu sợ đuôi thì chỉ làm cho đạo tâm càng thêm yếu ớt do dự mà thôi.
Mà lúc này Phàn Dương Chân Nhân cũng kinh nghi, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Trần Dương mà cầm lấy bình ngọc mở ra phong ấn, nhìn vào bên trong.
Vừa mở ra, lập tức một cỗ sinh mệnh chi lực cực kỳ nồng nặc bốc lên, lão chỉ hít một hơi liền cảm thấy sảng khoái toàn thân, sắc mặt liền đại biến phong ấn lại bình ngọc, bàn tay nhăn nheo lúc này cũng không nhịn được mắt mở to có chút run rẩy nắm chặt bình ngọc, trong lòng phảng phất như có sóng gió ngập trời.
Với lịch duyệt của lão, tất nhiên nhìn ra đan dược có hai màu bên trong cực kỳ quý giá, sinh mệnh lực nồng đậm thế kia, cho dù không được tăng lên thọ nguyên thì cũng có thể giúp chữa trị thương thế trong người lão. Mà thương thế được chữa trị, chẳng khác nào cho lão cơ hội mới...
Nghĩ đến đây, ánh mắt của lão càng thêm sáng, cuối cùng nói:
- Đạo hữu, đan dược này...
- Chỉ cần đạo huynh chấp nhận ký kết ước hẹn, đan dược này cứ cầm lấy sử dụng. Hơn nữa, ta bảo đảm là có tác dụng, nếu không, tuỳ thời đạo hữu có thể huỷ bỏ khế ước. Đạo hữu thấy sao?
Trần Dương sắc mặt thong dong nói ra.
Phàn Dương Chân Nhân đảo mắt, đối phương đã nói đến mức này, nếu lão còn do dự nữa thì sẽ lộ ra vẻ chi li tính toán, bèn gật đầu một cái đem sự việc này định xuống.
Trần Dương thấy cuối cùng cũng đả động được Phàn Dương này thì cười vui vẻ, bắt đầu lấy ra một bản khế ước đơn giản kể làm giao kèo giữa hai bên.
Dù sao, loại khế ước này chỉ có tính tượng trưng, cho nên hai người rất nhanh ký kết xong.
Hai ngày sau, Trần Dương rời khỏi Phán Thần Thương Hội mà lẳng lặng bay ra khỏi Thiên Phong Thành đi về Phiên Thiên Tông.
Nếu tính thời gian, hiện tại chỉ còn hai tháng nữa là diễn ra Hoá Long Tái. Thời điểm này, bên trong Phiên Thiên Tông chắc chắn rất náo nhiệt, Trần Dương cũng sớm được Hoa Ngư truyền âm thông báo mời đi dự một cái Giao dịch hội nho nhỏ do đám đệ tử của Phiên Thiên Tông hợp lại lập ra.
Bên trong Phiên Thiên Tông, bởi vì muốn tạo điều kiện cho môn nhân đệ tử có thể trao đổi và tìm kiếm thứ mình muốn, cho nên có một khu vực thung lũng xanh mát được quy định để riêng dành cho mọi người sử dụng làm nơi trao đổi.
Nơi này cũng có các sạp hàng do đệ tử bán ra hoặc là những đệ tử đến tìm mua các loại bí tịch công pháp hoặc là tài liệu pháp khí cần thiết.
Nếu là bình thường, nơi này khá heo hút, thế nhưng hiện tại gần đến Hoá Long Tái thì ngược lại, nơi này cực kỳ náo nhiệt và sôi động. Vô số đồ vật thường ngày bị đám người này khư khư cất giấu thì lúc này cũng đem ra trao đổi.
Mà đối với những đệ tử cấp thấp thì thời điểm này là cơ hội đào bảo cực tốt, nếu may mắn còn có thể thu hoạch được không ít.
Khi Trần Dương tiến đến nơi này thì đã thấy đông nghịt người, đang chen chúc hô hào la hét đủ cả.
- Không sai. Bất quá, lão phu có một cái điều kiện.
- Mời đạo hữu cứ nói!
Trần Dương cũng truyền âm lại.
- Ta muốn Phán Thần Thương Hội cung cấp điều kiện để ta tiến giai Nguyên Anh Hậu Kỳ. Chỉ cần làm được chuyện này, ta sẽ trấn trụ nơi này một vạn năm. Đạo hữu cũng biết, cho dù đã có ba Nguyên Anh Sơ Kỳ làm khách khanh, thế nhưng nếu như không có một người đủ lực chấn nhiếp thì chắc chắn sẽ có nhiều kẻ có mắt không tròng tìm tới. Mặc dù ta không nhìn thấu tu vi của đạo hữu, nhưng chắc chắn cũng không tiện hiển lộ ra. Trong trường hợp này, mặc dù bản thân lão phu không dám tự phụ điều gì, thế nhưng thường ngày cũng có một chút nhân khí trong các đồng đạo. Chỉ cần đạo hữu gật đầu, ta cam đoan sẽ ra mặt trấn giữ nơi này, phụ trợ đạo hữu.
Trần Dương nghe xong, ngón tay đặt lên bàn gõ gõ, có vẻ suy tư.
Những lời lão giả này nói hoàn toàn là sự thật. Hiện giờ mặc dù Phán Thần Thương Hội đã bỏ tiền ra chiêu mời được ba gã Nguyên Anh Sơ Kỳ tu sĩ làm khách khanh trưởng lão, thế nhưng ba người này cũng không thường trực tại Phán Thần Thương Hội, chỉ có danh tiếng để đó mà thôi. Mặc dù vậy, Phán Thần Thương Hội cũng đã phải bỏ ra một cái vốn lớn mới có thể làm được.
Mà có ba gã khách khanh trưởng lão, nhất thời có thể trấn trụ được vài thế lực nhỏ, nhưng đối với những kẻ khác, chẳng qua là sức hấp dẫn của Phán Thần Thương Hội vẫn chưa đủ để bọn họ động thủ. Nếu không, dù có ba vị khách khanh trưởng lão Nguyên Anh Sơ Kỳ thì vẫn không được bọn họ đặt vào mắt.
Nhưng nếu như có một Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ trấn giữ thường trực tại đây thì tất nhiên mọi chuyện sẽ khác. Chẳng những là làm cho những kẻ muốn động thủ phải suy nghĩ lại, mà Trần Dương cũng sẽ rãnh tay hơn để đi làm chuyện của mình.
Dù sao, Hoá Long Tái cũng đã gần đến thời gian diễn ra, Trần Dương cũng không thể nào thường trực ở đây được mà còn phải đi lo giải quyết chuyện của mình tại Phiên Thiên Tông.
Nghĩ một chút, Trần Dương lại nhìn lão giả nói:
- Đạo huynh thần thông thâm sâu, tất nhiên là tại hạ cầu còn không được. Tuy nhiên, việc tiến giai Nguyên Anh Hậu Kỳ nào có dễ dàng như vậy, Phán Thần Thương Hội chúng ta còn non yếu, cho dù có chút tiềm lực thì cũng không dám tự nhận đủ tài lực để trợ giúp đạo hữu tiến giai Nguyên Anh Hậu Kỳ được, ngược lại, nếu như có đủ điều kiện như vậy thì nếu là đạo hữu ở vị trí của ta, ngươi sẽ lựa chọn phương án nào?
Lão giả cũng không có cử động, dường như đang trầm ngâm thật lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Nếu đã như vậy, lão phu cũng không phiền đạo hữu nữa. Xin cáo từ!
Nói xong, thân hình lão muốn đứng dậy rời đi.
Trần Dương nhìn chuyện này, hai mắt khép lại hờ hững nói:
- Xem chừng đạo hữu cũng không còn bao nhiêu thọ nguyên, hơn nữa bởi vì trùng kích tiến giai thất bại mà thương thế càng thêm trầm trọng, không biết có phải hay không?
Lão giả dừng lại, trầm ngâm một chút, hỏi:
- Sao ngươi biết được?
- Tại hạ bẩm sinh có tu luyện chút thần thông nhỏ, chút điểm ấy vẫn nhìn ra được. Mong rằng đạo hữu chớ trách. Bất quá, nếu điều kiện thay đổi một chút thì không biết đạo hữu nghĩ như thế nào?
Trần Dương đột nhiên hờ hững truyền âm.
Lão giả thân hình khẽ động, cặp mắt nhăn nheo lần đầu tiên hơi hí ra nhìn Trần Dương thật sâu, chậm rãi ngồi xuống, rồi mở miệng nói ra:
- Điều kiện gì đạo hữu cứ thẳng thắn nói ra. Nếu như dùng lời xảo ngôn để lừa gạt lão phu thì mặc dù còn sống không bao lâu, ta cũng sẽ đòi một cái công đạo từ đạo hữu.
- Công đạo thì chắc chắn có. Bất quá, tại hạ có mấy lời khó nghe nói trước, như vậy nếu như sau này có chuyện gì không như ý muốn xảy ra thì đôi bên vẫn giữ được hoà khí. Dù sao tại hạ cũng là người làm ăn buôn bán, luôn luôn lấy hoà khí sinh tài làm chủ đạo. Mong rằng các hạ chớ trách.
Trần Dương cười nhạt nói, bộ dáng không chút nào lo lắng hay sợ hãi.
Lão giả nghe vậy gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thấy vậy, Trần Dương lại gật đầu, chậm rãi nói ra:
- Thứ nhất, ta muốn đạo hữu hứa sẽ đem chuyện tình hôm nay giữ bí mật, tuyệt không nói ra cho người thứ ba biết. Thứ hai, thường ngày đạo hữu cũng không cần ở bên trong Phán Thần Thương Hội này, mà có thể đi đâu tuỳ ý nhưng khi cần thiết phải có mặt tại đây giúp Phán Thần Thương Hội ra mặt. Hơn nữa, nếu như có người đến gây sự thì nếu đối phương từ cấp Nguyên Anh Kỳ trở lên phiền đạo hữu ra mặt một chút. Hơn nữa, đối ngoại ra ngoài cũng sẽ lấy đạo hữu làm Trưởng lão, nhưng bên trong thì do người của ta quyết định. Dĩ nhiên, chuyện này cũng là vì không muốn quấy rầy đạo hữu thanh tu mà thôi. Đạo hữu thấy sao?
- Những chuyện này đều là chuyện tất nhiên, nếu như đã chấp nhận đầu nhập thì lão phu sẽ ra sức. Bất quá, ko biết đạo hữu có thể đem lại cho bần đạo những gì?
Lão giả này mở miệng khẳng định.
Trần Dương nghe vậy mỉm cười:
- Có lời này của Phàn Dương Chân Nhân, tại hạ cũng rất yên tâm!
Lão giả thấy Trần Dương gọi ra danh tự của mình thì có chút bất ngờ, tuy nhiên cũng không có nói gì.
Trần Dương thấy định lực của người này hàm dưỡng rất tốt, liền nhẹ nhàng nói:
- Phàn Dương chân nhân, ta có thể cho ngài một viên Duyên Thọ Đan, ngài thấy sao?
- Duyên Thọ Đan?
Phàn Dương nghe xong thì có chút ngẩn ngơ, sau đó một luồng uy áp của tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ bùng lên, cười lạnh hỏi:
- Một viên Duyên Thọ Đan tuy rằng có chút trân quý, thế nhưng ở bên ngoài không phải không có bán, lão hủ mặc dù thân gia không dày nhưng không đến nỗi bán mình vì thứ này. Ý ngươi là sao?
- Phàn Dương chân nhân bớt nóng, trước nhìn đã hẵng bàn tiếp.
Trần Dương cười một cái, quanh người lập tức xuất hiện một tầng hoả diễm đem uy áp của Phàn Dương chân nhân chặn lại rồi cười cười, bàn tay lật một cái đem một bình ngọc có dán phù triện cẩn thận đưa ra phía trước, sau đó khoanh tay lại bàng quang nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Dương cũng không sợ Phàn Dương thấy bảo đổi ý. Hiện giờ Trần Dương mặc dù chỉ là tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ đỉnh phong, thế nhưng kết hợp với trận pháp cấm chế thì cũng có thể cầm giữ lão trong chốc lát. Hơn nữa, Trần Dương còn có một con bài tẩy khác, chỉ cần Phàn Dương dám trở mặt thì Trần Dương cũng không ngại phát huy một chút. Tuy rằng làm vậy thì rất có thể bại lộ thực lực, tuy nhiên Trần Dương cũng không có do dự quá nhiều.
Trên đời này không có chuyện gì hoàn mỹ, cũng không có thứ gì không phải trả giá mà đạt được, tất cả đều cần có bản lĩnh và khí phách, sợ đầu sợ đuôi thì chỉ làm cho đạo tâm càng thêm yếu ớt do dự mà thôi.
Mà lúc này Phàn Dương Chân Nhân cũng kinh nghi, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Trần Dương mà cầm lấy bình ngọc mở ra phong ấn, nhìn vào bên trong.
Vừa mở ra, lập tức một cỗ sinh mệnh chi lực cực kỳ nồng nặc bốc lên, lão chỉ hít một hơi liền cảm thấy sảng khoái toàn thân, sắc mặt liền đại biến phong ấn lại bình ngọc, bàn tay nhăn nheo lúc này cũng không nhịn được mắt mở to có chút run rẩy nắm chặt bình ngọc, trong lòng phảng phất như có sóng gió ngập trời.
Với lịch duyệt của lão, tất nhiên nhìn ra đan dược có hai màu bên trong cực kỳ quý giá, sinh mệnh lực nồng đậm thế kia, cho dù không được tăng lên thọ nguyên thì cũng có thể giúp chữa trị thương thế trong người lão. Mà thương thế được chữa trị, chẳng khác nào cho lão cơ hội mới...
Nghĩ đến đây, ánh mắt của lão càng thêm sáng, cuối cùng nói:
- Đạo hữu, đan dược này...
- Chỉ cần đạo huynh chấp nhận ký kết ước hẹn, đan dược này cứ cầm lấy sử dụng. Hơn nữa, ta bảo đảm là có tác dụng, nếu không, tuỳ thời đạo hữu có thể huỷ bỏ khế ước. Đạo hữu thấy sao?
Trần Dương sắc mặt thong dong nói ra.
Phàn Dương Chân Nhân đảo mắt, đối phương đã nói đến mức này, nếu lão còn do dự nữa thì sẽ lộ ra vẻ chi li tính toán, bèn gật đầu một cái đem sự việc này định xuống.
Trần Dương thấy cuối cùng cũng đả động được Phàn Dương này thì cười vui vẻ, bắt đầu lấy ra một bản khế ước đơn giản kể làm giao kèo giữa hai bên.
Dù sao, loại khế ước này chỉ có tính tượng trưng, cho nên hai người rất nhanh ký kết xong.
Hai ngày sau, Trần Dương rời khỏi Phán Thần Thương Hội mà lẳng lặng bay ra khỏi Thiên Phong Thành đi về Phiên Thiên Tông.
Nếu tính thời gian, hiện tại chỉ còn hai tháng nữa là diễn ra Hoá Long Tái. Thời điểm này, bên trong Phiên Thiên Tông chắc chắn rất náo nhiệt, Trần Dương cũng sớm được Hoa Ngư truyền âm thông báo mời đi dự một cái Giao dịch hội nho nhỏ do đám đệ tử của Phiên Thiên Tông hợp lại lập ra.
Bên trong Phiên Thiên Tông, bởi vì muốn tạo điều kiện cho môn nhân đệ tử có thể trao đổi và tìm kiếm thứ mình muốn, cho nên có một khu vực thung lũng xanh mát được quy định để riêng dành cho mọi người sử dụng làm nơi trao đổi.
Nơi này cũng có các sạp hàng do đệ tử bán ra hoặc là những đệ tử đến tìm mua các loại bí tịch công pháp hoặc là tài liệu pháp khí cần thiết.
Nếu là bình thường, nơi này khá heo hút, thế nhưng hiện tại gần đến Hoá Long Tái thì ngược lại, nơi này cực kỳ náo nhiệt và sôi động. Vô số đồ vật thường ngày bị đám người này khư khư cất giấu thì lúc này cũng đem ra trao đổi.
Mà đối với những đệ tử cấp thấp thì thời điểm này là cơ hội đào bảo cực tốt, nếu may mắn còn có thể thu hoạch được không ít.
Khi Trần Dương tiến đến nơi này thì đã thấy đông nghịt người, đang chen chúc hô hào la hét đủ cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.