Chương 355: Tế Đàn
Tuý Vân Tử
19/08/2017
Thời gian không biết trôi qua bao lâu.
Không ai biết sâu dưới lòng đất có một người đang lẳng lặng ngồi đó. Mà bên trên mặt đất, đã có rất nhiều người bắt đầu chạy đến Thiên Sơn tìm hiểu sự tình kỳ lạ.
Nhưng chỉ sau đó một tháng, có một đoàn binh lính quân đội đến tra xét thì đã đem nơi này quây thành một khu vực cấm. Không có bất cứ ai được bén mảng tới gần.
Mà cũng sau đó không lâu, do lượng mưa ngày càng lớn, cho nên lối thông đạo nhỏ hẹp kia lần nữa lại bị che lấp lại. Điều này làm cho một số nhà khoa học đấm ngực dậm chân, than trời trách đất.
Còn những người dân xung quanh Thiên Sơn và những vùng lân cận tận mắt chứng kiến kỳ cảnh nọ, ngay sao đó càng thêm sùng bái những đình thờ miếu mạo trong khu vực Thiên Sơn.
Cũng không ai hay biết, có rất nhiều người thân ảnh quỷ mị, ngay cả hàng rào quân đội cũng không ngăn được họ tiến vào bên trong, nhưng sau đó toàn bộ chỉ có đi mà không về, tất cả đều biến mất quỷ dị.
Những người này chính là những tu sĩ chung quanh Thiên Sơn hoặc là nghe được tin báo mà tìm đến.
Theo bọn họ quan sát, nơi này có dị tượng như vậy, chắc chắn có dị bảo xuất thế, thậm chí là cơ duyên nào đó đang chào đón.
Một số người mang theo tâm lý liều lĩnh thì chọn đi vào đầu tiên, sau đó liền không có tung tích, không thấy trở ra. Điều này làm cho những người ở bên ngoài chia thành hai phe.
Một phe thì cảm thấy sự tình có biến, rất có thể những người vào trước đã táng thân trong đó, cho nên không chút do dự chọn cách rút lui.
Mà phe còn lại thì đều chê cười phe đầu tiên, bọn họ cho rằng, rất có thể những người vào trước đã phát hiện điều gì đó cho nên cắt đứt liên lạc. Dù sao, việc thấy lợi quên nghĩa cũng không phải chuyện gì xa lạ, cho nên bọn họ ngay sau đó cũng tiến theo vào.
Trần Dương ở trong cấm chế, từng bước một tiến lên, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được một chút ba động từ phía sau lưng.
Mặc dù không biết phía sau có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn cũng biết hiện giờ hoàn cảnh của hắn chỉ có thể tiến về phía trước. Nếu như nảy sinh ý thoái lui, chắc chắn còn nguy hiểm hơn bội phần so với tiến về phía trước.
Nghĩ đến điều này, Trần Dương hoàn toàn bỏ qua những ba động từ phía xa xa truyền đến, chuyên tâm tiến về phía trước. Trần Dương tin rằng, cho dù những ba động kia là thứ gì thì cho dù muốn đi đến chỗ hắn, chắc chắn cũng không có quả ngọt để ăn, vì vậy mà Trần Dương thuỷ chung không có chút lo lắng gì, tâm cảnh bình lặng.
Qua thêm mấy tháng, số ba động phía sau càng ngày càng ít đi, thay vào đó là từng đợt Điện Xà bắt đầu tràn tới, tiếp cận đến gần chỗ Huyền Vũ khi trước. Còn đám Mộc Nhân hình như không còn có sức uy hiếp với bọn chúng nữa.
Chỉ có điều, khi đến gần cấm chế phía ngoài Tế Đàn thì đám Điện Xà này không dám tiến vào nửa bước, chỉ có ve vãn bên ngoài làm thành một màn đen kịt loé lên điện quang chạy tới chạy lui.
Trần Dương sau mấy tháng, mắt thấy Tế Đàn đã ở phía trước, mà quãng đường của hắn đã đi qua được phân nửa đoạn đường, đột nhiên Trần Dương hơi ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy số lượng Điện Xà làm cho hắn lần nữa tê dại da đầu, hơn nữa cá biệt có vài con khí tức vậy mà lại tiến giai Tam cấp. Điều này làm cho Trần Dương hơi suy nghĩ.
Lắc nhẹ đầu, cho rằng chuyện Điện Xà tiến giai nhanh như vậy rất có thể liên quan đến những ba động lúc trước, Trần Dương liền đem chuyện này quẳng ra sau đầu mà nhìn về phía trước.
Chỉ thấy tròng mắt Trần Dương bỗng nhiên chớp động rồi hiện lên vô số đạo phù văn ấn ký chằng chịt, tràn ngập tròng mắt.
Trần Dương chớp mắt vài cái, miệng thì thào:
‘Lại là một dãy cấm chế liên hoàn, người này thật không biết trình độ cấm chế đã đến mức nào rồi? Chẳng lẽ đã đạt đến cảnh giới Ý Cảnh?’
Đại Đạo vô vàn, trong đó, đối với sự phân chia trình độ lĩnh ngộ cũng xếp thành nhiều cấp bậc khác nhau. Mà cảnh giới đầu tiên xem như đạt đến tiểu thành chính là ngộ ra Ý Cảnh. Trong sách cổ thường gọi cảnh giới đầu tiên này chính là Lược Hữu Tiểu Thành.
Người nào đạt đến cảnh giới Lược Hữu Tiểu Thành thì đã có thể được xem là kỳ tài ngút trời, đối với cấm chế đã có lĩnh ngộ sâu sắc, khó ai bì kịp.
Trần Dương từ khi bước vào nơi này đã cảm giác có áp lực cực lớn, thậm chí nếu như không phải Trần Dương có Pháp Nhãn trợ giúp, thì rất có thể còn khó đi đến vị trí hiện tại.
Nhìn nhìn dãy cấm chế phức tạp trước mắt, Trần Dương đột nhiên vung mười đầu ngón tay hợp thành một thủ ấn kỳ lạ, sau đó đột nhiên ấn tới, đồng thời quanh người cũng xuất hiện một tầng Chiến Giáp đề phòng trường hợp có biến cố xảy ra.
Bởi vì những cấm chế được bày trí thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng một khi dùng Pháp Nhãn nhìn tới, lập tức sẽ thấy vô tận biến hoá. Mặc dù Trần Dương đã tính toán hết từng bước nhỏ nhưng vẫn không thể nào đạt tới trình độ hoàn hảo vô khuyết. Cho nên việc đề phòng là không thể không làm.
Lần này, sau khi thủ ấn trên tay hoản thành, Trần Dương lập tức vung tay đánh về phía trước, đầu vai cũng nhoáng lên, không chút do dự bước đi theo phía ấn ký nọ bay tới.
Chỉ thấy ngay khi ấn ký bay ra, lập tức có vô tố phù văn cấm chế loé lên rồi đột ngột rẽ qua hai bên như bị một bàn tay vô hình tách ra, còn Trần Dương thì bám sát theo kẽ hở này.
‘Oành~~~’
Phía sau lưng Trần Dương, ngay khi hắn vừa bước đi đột nhiên có mấy đạo hoả lôi đánh tới, đem vị trí mà hắn vừa xuất hiện băm thành mảnh nhỏ. Ngay cả không gian nơi đó cũng bị xé toạc ra một cái miệng đen ngòm hướng về phía bóng lưng Trần Dương như tiếc nuối.
Mà Trần Dương như có dự liệu từ trước, sau lưng đột nhiên nổi lên một tầng lôi quang, càng thêm rắn chắc bảo vệ phía sau mạnh mẽ đi tới trước.
Chỉ trong chốc lát đã đi được một đoạn đường dài, Trần Dương cũng chỉ hữu kinh vô hiểm, trong lòng còn chưa kịp mừng thầm thì bỗng nhiên thấy bản thân vậy mà lập tức đã tới phía trước Tế Đàn.
Đứng tại chỗ nhìn Tế Đan cổ xưa yên ắng trước mắt, Trần Dương đột nhiên trầm ngâm thì thào:
- Truyền tống? Không đúng. Khoảng cách từ chỗ cấm chế đến Tế Đàn đáng lẽ ra còn một phần tư quãng đường mới đúng. Quãng đường mình đi cũng chỉ mấy bước chân, có lẽ nào…
Vừa thì thào xong, đột nhiên Trần Dương biến sắc, không kịp nghĩ nhiều lật tay lấy ra năm tấm lệnh bài gỗ có khắc năm chữ ‘Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ’ ném lên lơ lửng quanh người.
Từ trong người Trần Dương không chút tiếc nuối nào lập tức truyền linh lực tinh thuần vào trong năm cái lệnh bài, đồng thời miệng lẩm bẩm niệm chú.
Hầu như trong chớp mắt, một đạo thất sắc quang mang nhanh như chớp từ trên Tế Đàn bay xuống, chỉ trong sát na liền tới gần, tạo thành một màng quang võng rộng chừng chục trượng từ bên trên chụp xuống.
Ánh mắt mở to cảm nhận không gian lực bên trong thất sắc quang võng này, Trần Dương liền nén đau điểm tới một cái.
Chỉ thấy năm khối lệnh bài đột nhiên xoay tròn mạnh mẽ rồi bùng phát linh quang ngũ sắc, kết nối lẫn nhau tạo thành một thông đạo nhỏ xíu xoay tròn trước người.
Trần Dương biết rõ, thứ thất sắc quang mang kia không hề có khả năng công kích hay làm thương tổn gì đến hắn. Mà nó chính là một loại cấm chế truyền tống. Chỉ cần sơ ý, lập tức sẽ bị nó truyền tống đến một nơi xa lạ không đoán trước được.
Với sự âm hiểm và trình độ tu vi cấm chế của người bày trí nơi này, Trần Dương tin rằng, một khi hắn để cho thất sắc quang võng kia truyền tống đi thì cho dù có sống thì má nhìn cũng không ra cho nên không chút do dự sử dụng Ngũ Hành Lộ Bài.
Ngũ Hành Lộ Bài này là thứ mà Trần Dương không có tạo ra, mà là đồ vật học tập cấm chế của hắn đổi trong Phán Thần Hệ Thống.
Thứ này giá trị rất cao, Trần Dương dùng nó để luyện tập mà lĩnh ngộ được rất nhiều lợi ích. Mà tác dụng chính của nó chính là mở một thông đạo thoát khỏi cấm chế của kẻ khác, là loại có công năng tương tự như Phá Cấm Phù mà Trần Dương từng dùng. Thế nhưng hiển nhiên, giá trị của Ngũ Hành Lộ Bài này còn cao hơn Phá Cấm Phù rất nhiều.
Bởi vì nó chỉ có hạn chế duy nhất là quãng đường của thông đạo.
Cấm chế càng mạnh, khi sử dụng Ngũ Hành Lộ Bài thì thông đạo mở được sẽ càng ngắn. Mà cấm chế càng yếu, thì thông đạo do nó mở ra rất xa, đủ để người sử dụng chạy thoát và tranh thủ được một đoạn thời gian.
Trần Dương lúc đầu đến nơi này liền nghi ngờ Tế Đàn này có vấn đề. Thế nhưng khi Thất sắc quang võng kia hiện lên, Trần Dương mới biết bản thân đã lọt vào bẫy rập. Nơi này nào đâu phải Tế Đàn, mà chính là nơi này ẩn chứa cấm chế tầng tầng lớp lớp, trong ngoài kết hợp thiên biến vạn hoá. Tất cả những sự dễ dàng phía ngoài đơn giản chỉ là để mê hoặc người tiến vào.
Nếu như không có sự đề phòng, chắc chắn sẽ bị trúng chiêu ngay tại chỗ này.
Mà trong giờ phút này, phản ứng của Trần Dương cũng không hề chậm chạp, hầu như ngay lập tức khi thông đạo do Ngũ Hành Lộ Bài xuất hiện thì thân ảnh hắn liền loé lên rồi chui qua.
‘Phụp’ một tiếng, ngay khi Trần Dương xuất hiện phía bên kia thông đạo thì phía sau lưng hắn đã truyền đến tiếng vỡ vụn của Ngũ Hành Lộ Bài.
Trần Dương trong lòng có chút tiếc nuối nhưng cũng không quá đau lòng. Ngay từ đầu khi phải sử dụng đến Ngũ Hành Lộ Bài thì Trần Dương sớm đã biết sẽ khó lòng giữ nó.
‘Người này chẳng những tu vi cấm chế cao tuyệt mà tâm cơ cũng quá sức âm hiểm! Không biết Tế Đàn này dẫn đi đâu mà cần hắn bày trí như vậy!’
Trần Dương nhìn bản thân thật sự đã đứng trước Tế Đàn, thì thào tự đánh giá.
Không ai biết sâu dưới lòng đất có một người đang lẳng lặng ngồi đó. Mà bên trên mặt đất, đã có rất nhiều người bắt đầu chạy đến Thiên Sơn tìm hiểu sự tình kỳ lạ.
Nhưng chỉ sau đó một tháng, có một đoàn binh lính quân đội đến tra xét thì đã đem nơi này quây thành một khu vực cấm. Không có bất cứ ai được bén mảng tới gần.
Mà cũng sau đó không lâu, do lượng mưa ngày càng lớn, cho nên lối thông đạo nhỏ hẹp kia lần nữa lại bị che lấp lại. Điều này làm cho một số nhà khoa học đấm ngực dậm chân, than trời trách đất.
Còn những người dân xung quanh Thiên Sơn và những vùng lân cận tận mắt chứng kiến kỳ cảnh nọ, ngay sao đó càng thêm sùng bái những đình thờ miếu mạo trong khu vực Thiên Sơn.
Cũng không ai hay biết, có rất nhiều người thân ảnh quỷ mị, ngay cả hàng rào quân đội cũng không ngăn được họ tiến vào bên trong, nhưng sau đó toàn bộ chỉ có đi mà không về, tất cả đều biến mất quỷ dị.
Những người này chính là những tu sĩ chung quanh Thiên Sơn hoặc là nghe được tin báo mà tìm đến.
Theo bọn họ quan sát, nơi này có dị tượng như vậy, chắc chắn có dị bảo xuất thế, thậm chí là cơ duyên nào đó đang chào đón.
Một số người mang theo tâm lý liều lĩnh thì chọn đi vào đầu tiên, sau đó liền không có tung tích, không thấy trở ra. Điều này làm cho những người ở bên ngoài chia thành hai phe.
Một phe thì cảm thấy sự tình có biến, rất có thể những người vào trước đã táng thân trong đó, cho nên không chút do dự chọn cách rút lui.
Mà phe còn lại thì đều chê cười phe đầu tiên, bọn họ cho rằng, rất có thể những người vào trước đã phát hiện điều gì đó cho nên cắt đứt liên lạc. Dù sao, việc thấy lợi quên nghĩa cũng không phải chuyện gì xa lạ, cho nên bọn họ ngay sau đó cũng tiến theo vào.
Trần Dương ở trong cấm chế, từng bước một tiến lên, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được một chút ba động từ phía sau lưng.
Mặc dù không biết phía sau có chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn cũng biết hiện giờ hoàn cảnh của hắn chỉ có thể tiến về phía trước. Nếu như nảy sinh ý thoái lui, chắc chắn còn nguy hiểm hơn bội phần so với tiến về phía trước.
Nghĩ đến điều này, Trần Dương hoàn toàn bỏ qua những ba động từ phía xa xa truyền đến, chuyên tâm tiến về phía trước. Trần Dương tin rằng, cho dù những ba động kia là thứ gì thì cho dù muốn đi đến chỗ hắn, chắc chắn cũng không có quả ngọt để ăn, vì vậy mà Trần Dương thuỷ chung không có chút lo lắng gì, tâm cảnh bình lặng.
Qua thêm mấy tháng, số ba động phía sau càng ngày càng ít đi, thay vào đó là từng đợt Điện Xà bắt đầu tràn tới, tiếp cận đến gần chỗ Huyền Vũ khi trước. Còn đám Mộc Nhân hình như không còn có sức uy hiếp với bọn chúng nữa.
Chỉ có điều, khi đến gần cấm chế phía ngoài Tế Đàn thì đám Điện Xà này không dám tiến vào nửa bước, chỉ có ve vãn bên ngoài làm thành một màn đen kịt loé lên điện quang chạy tới chạy lui.
Trần Dương sau mấy tháng, mắt thấy Tế Đàn đã ở phía trước, mà quãng đường của hắn đã đi qua được phân nửa đoạn đường, đột nhiên Trần Dương hơi ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy số lượng Điện Xà làm cho hắn lần nữa tê dại da đầu, hơn nữa cá biệt có vài con khí tức vậy mà lại tiến giai Tam cấp. Điều này làm cho Trần Dương hơi suy nghĩ.
Lắc nhẹ đầu, cho rằng chuyện Điện Xà tiến giai nhanh như vậy rất có thể liên quan đến những ba động lúc trước, Trần Dương liền đem chuyện này quẳng ra sau đầu mà nhìn về phía trước.
Chỉ thấy tròng mắt Trần Dương bỗng nhiên chớp động rồi hiện lên vô số đạo phù văn ấn ký chằng chịt, tràn ngập tròng mắt.
Trần Dương chớp mắt vài cái, miệng thì thào:
‘Lại là một dãy cấm chế liên hoàn, người này thật không biết trình độ cấm chế đã đến mức nào rồi? Chẳng lẽ đã đạt đến cảnh giới Ý Cảnh?’
Đại Đạo vô vàn, trong đó, đối với sự phân chia trình độ lĩnh ngộ cũng xếp thành nhiều cấp bậc khác nhau. Mà cảnh giới đầu tiên xem như đạt đến tiểu thành chính là ngộ ra Ý Cảnh. Trong sách cổ thường gọi cảnh giới đầu tiên này chính là Lược Hữu Tiểu Thành.
Người nào đạt đến cảnh giới Lược Hữu Tiểu Thành thì đã có thể được xem là kỳ tài ngút trời, đối với cấm chế đã có lĩnh ngộ sâu sắc, khó ai bì kịp.
Trần Dương từ khi bước vào nơi này đã cảm giác có áp lực cực lớn, thậm chí nếu như không phải Trần Dương có Pháp Nhãn trợ giúp, thì rất có thể còn khó đi đến vị trí hiện tại.
Nhìn nhìn dãy cấm chế phức tạp trước mắt, Trần Dương đột nhiên vung mười đầu ngón tay hợp thành một thủ ấn kỳ lạ, sau đó đột nhiên ấn tới, đồng thời quanh người cũng xuất hiện một tầng Chiến Giáp đề phòng trường hợp có biến cố xảy ra.
Bởi vì những cấm chế được bày trí thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng một khi dùng Pháp Nhãn nhìn tới, lập tức sẽ thấy vô tận biến hoá. Mặc dù Trần Dương đã tính toán hết từng bước nhỏ nhưng vẫn không thể nào đạt tới trình độ hoàn hảo vô khuyết. Cho nên việc đề phòng là không thể không làm.
Lần này, sau khi thủ ấn trên tay hoản thành, Trần Dương lập tức vung tay đánh về phía trước, đầu vai cũng nhoáng lên, không chút do dự bước đi theo phía ấn ký nọ bay tới.
Chỉ thấy ngay khi ấn ký bay ra, lập tức có vô tố phù văn cấm chế loé lên rồi đột ngột rẽ qua hai bên như bị một bàn tay vô hình tách ra, còn Trần Dương thì bám sát theo kẽ hở này.
‘Oành~~~’
Phía sau lưng Trần Dương, ngay khi hắn vừa bước đi đột nhiên có mấy đạo hoả lôi đánh tới, đem vị trí mà hắn vừa xuất hiện băm thành mảnh nhỏ. Ngay cả không gian nơi đó cũng bị xé toạc ra một cái miệng đen ngòm hướng về phía bóng lưng Trần Dương như tiếc nuối.
Mà Trần Dương như có dự liệu từ trước, sau lưng đột nhiên nổi lên một tầng lôi quang, càng thêm rắn chắc bảo vệ phía sau mạnh mẽ đi tới trước.
Chỉ trong chốc lát đã đi được một đoạn đường dài, Trần Dương cũng chỉ hữu kinh vô hiểm, trong lòng còn chưa kịp mừng thầm thì bỗng nhiên thấy bản thân vậy mà lập tức đã tới phía trước Tế Đàn.
Đứng tại chỗ nhìn Tế Đan cổ xưa yên ắng trước mắt, Trần Dương đột nhiên trầm ngâm thì thào:
- Truyền tống? Không đúng. Khoảng cách từ chỗ cấm chế đến Tế Đàn đáng lẽ ra còn một phần tư quãng đường mới đúng. Quãng đường mình đi cũng chỉ mấy bước chân, có lẽ nào…
Vừa thì thào xong, đột nhiên Trần Dương biến sắc, không kịp nghĩ nhiều lật tay lấy ra năm tấm lệnh bài gỗ có khắc năm chữ ‘Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ’ ném lên lơ lửng quanh người.
Từ trong người Trần Dương không chút tiếc nuối nào lập tức truyền linh lực tinh thuần vào trong năm cái lệnh bài, đồng thời miệng lẩm bẩm niệm chú.
Hầu như trong chớp mắt, một đạo thất sắc quang mang nhanh như chớp từ trên Tế Đàn bay xuống, chỉ trong sát na liền tới gần, tạo thành một màng quang võng rộng chừng chục trượng từ bên trên chụp xuống.
Ánh mắt mở to cảm nhận không gian lực bên trong thất sắc quang võng này, Trần Dương liền nén đau điểm tới một cái.
Chỉ thấy năm khối lệnh bài đột nhiên xoay tròn mạnh mẽ rồi bùng phát linh quang ngũ sắc, kết nối lẫn nhau tạo thành một thông đạo nhỏ xíu xoay tròn trước người.
Trần Dương biết rõ, thứ thất sắc quang mang kia không hề có khả năng công kích hay làm thương tổn gì đến hắn. Mà nó chính là một loại cấm chế truyền tống. Chỉ cần sơ ý, lập tức sẽ bị nó truyền tống đến một nơi xa lạ không đoán trước được.
Với sự âm hiểm và trình độ tu vi cấm chế của người bày trí nơi này, Trần Dương tin rằng, một khi hắn để cho thất sắc quang võng kia truyền tống đi thì cho dù có sống thì má nhìn cũng không ra cho nên không chút do dự sử dụng Ngũ Hành Lộ Bài.
Ngũ Hành Lộ Bài này là thứ mà Trần Dương không có tạo ra, mà là đồ vật học tập cấm chế của hắn đổi trong Phán Thần Hệ Thống.
Thứ này giá trị rất cao, Trần Dương dùng nó để luyện tập mà lĩnh ngộ được rất nhiều lợi ích. Mà tác dụng chính của nó chính là mở một thông đạo thoát khỏi cấm chế của kẻ khác, là loại có công năng tương tự như Phá Cấm Phù mà Trần Dương từng dùng. Thế nhưng hiển nhiên, giá trị của Ngũ Hành Lộ Bài này còn cao hơn Phá Cấm Phù rất nhiều.
Bởi vì nó chỉ có hạn chế duy nhất là quãng đường của thông đạo.
Cấm chế càng mạnh, khi sử dụng Ngũ Hành Lộ Bài thì thông đạo mở được sẽ càng ngắn. Mà cấm chế càng yếu, thì thông đạo do nó mở ra rất xa, đủ để người sử dụng chạy thoát và tranh thủ được một đoạn thời gian.
Trần Dương lúc đầu đến nơi này liền nghi ngờ Tế Đàn này có vấn đề. Thế nhưng khi Thất sắc quang võng kia hiện lên, Trần Dương mới biết bản thân đã lọt vào bẫy rập. Nơi này nào đâu phải Tế Đàn, mà chính là nơi này ẩn chứa cấm chế tầng tầng lớp lớp, trong ngoài kết hợp thiên biến vạn hoá. Tất cả những sự dễ dàng phía ngoài đơn giản chỉ là để mê hoặc người tiến vào.
Nếu như không có sự đề phòng, chắc chắn sẽ bị trúng chiêu ngay tại chỗ này.
Mà trong giờ phút này, phản ứng của Trần Dương cũng không hề chậm chạp, hầu như ngay lập tức khi thông đạo do Ngũ Hành Lộ Bài xuất hiện thì thân ảnh hắn liền loé lên rồi chui qua.
‘Phụp’ một tiếng, ngay khi Trần Dương xuất hiện phía bên kia thông đạo thì phía sau lưng hắn đã truyền đến tiếng vỡ vụn của Ngũ Hành Lộ Bài.
Trần Dương trong lòng có chút tiếc nuối nhưng cũng không quá đau lòng. Ngay từ đầu khi phải sử dụng đến Ngũ Hành Lộ Bài thì Trần Dương sớm đã biết sẽ khó lòng giữ nó.
‘Người này chẳng những tu vi cấm chế cao tuyệt mà tâm cơ cũng quá sức âm hiểm! Không biết Tế Đàn này dẫn đi đâu mà cần hắn bày trí như vậy!’
Trần Dương nhìn bản thân thật sự đã đứng trước Tế Đàn, thì thào tự đánh giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.