Chương 351: Tề tựu
Tuý Vân Tử
16/08/2017
- Tử Tuyết, ta sẽ dung hồn cùng ngươi!
Lý Tiểu Nguyệt sắc mặt bình tĩnh nói.
Hoa Tử Tuyết kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì thì Viên Tử Nguyệt đã mở miệng cười lạnh:
- Trước mặt ta thì không có chuyện đó đâu, hai ngươi nằm mơ.
Vừa nói, Viên Tử Nguyệt lập tức vẫy tay một cái, xem ra muốn động thủ.
Ngay lúc này, Trần Dương mắt hơi đảo, liền điểm về trước một chỉ, quát:
- Phong!
Chỉ thấy một cái Quan Ấn lập tức hiển hiện mà ra, vừa ra lập tức xuất hiện ngay trên đầu Viên Tử Nguyệt, toả ra quang mang mờ nhạt, đem nàng vây khốn tại bên trong, căn bản không thể nhúc nhích mảy may.
Trần Dương còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Quan Ấn hơi rung động, hình như chịu sự trùng kích không nhỏ.
Mắt thấy cảnh này, Trần Dương liền cắn răng quát một tiếng, đồng thời đem công đức bản thân cuồn cuộn đốt cháy, gia trì lên Quan Ấn, khiến cho nó ngay lập tức ổn định trở lại.
Cảm nhận điểm công đức của mình đang trôi đi vùn vụt, lại nhìn Lý Tiểu Nguyệt và Hoa Tử Tuyết vẫn còn ngơ ngẩn ra đó thì Trần Dương liền giận dữ quát to:
- Mau dung hồn!
Lúc này cả hai nàng mới giật mình một tiếng, lập tức nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ quyết liệt trong mắt, cũng không chần chừ nữa mà bước tới bống lòng bàn tay áp sát vào nhau rồi miệng lẩm nhẩm niệm chú ngữ.
Theo thời gian, thân ảnh hai người đột ngột như tan chảy thành một quang đoàn, quần áo ngoại vật quanh người theo đó nhao nhao rớt xuống, để lộ ra hai thân ảnh trơn láng như ngọc, một vùng tuyết trắng như ẩn như hiện. Trần Dương mặc dù thân là phu quân của Hoa Tử Tuyết, sớm đã nhìn qua thân thể tuyệt sắc của nàng, nhưng hiện giờ nhìn cảnh tượng kiều diễm này cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt ‘ực’ một cái, vội vã không dám nhìn nữa mà tập trung tinh thần khống chế Quan Ấn.
Mà Lý Tiểu Nguyệt và Hoa Tử Tuyết giờ phút này hai thân ảnh xích loã trần truồng cũng không có chậm chạp mà từ từ hoà tan vào nhau, chậm rãi cuộn thành một đoàn bạch quang thánh khiết, mang theo thứ ánh sáng chói mắt.
Chỉ trong mấy nhịp thở, một cơ thể hoàn mỹ không chút tỳ vết hiện ra, nhìn gương mặt giống Viên Tử Nguyệt như đúc, thế nhưng ánh mắt hiền hoà dịu dàng hơn vạn lần.
Nàng vừa xuất hiện, lập tức truyền ra một cỗ dao động hồn lực mạnh mẽ, so về khí thế thì không kém chút nào so với Viên Tử Nguyệt.
Hơi nhìn Trần Dương mỉm cười thi lễ một cái, nàng mới phất tay đem bộ quần áo Hoa Tử Tuyết lúc trước mặc vào rồi ôn nhu nói:
- Đa tạ phu quân trợ giúp!
Nhìn dáng điệu này, giọng nói này, lại thêm cử chỉ mặc quần áo Hoa Tử Tuyết của nàng, Trần Dương mừng rỡ kêu lên:
- Vợ yêu?
- Chính là thiếp, Lý Tiểu Nguyệt cũng đã đem ký ức của nàng để lại, hiện giờ hai chúng ta tuy hai mà một. Chàng gọi như thế cũng không sai!
Hoa Tử Tuyết mỉm cười ôn nhu đáp.
Tất cả động tác của Hoa Tử Tuyết lúc này đều lộ ra vẻ tự nhiên quý phái, ngay cả khi nàng loã thể thi lễ thì vẫn không có chút cảm giác dung tục nào mà làm cho người ta cảm thấy một sự trang nhã dị thường.
Trần Dương vẻ mặt mừng rỡ, đột nhiên nói:
- Vợ yêu cẩn thận, ta không thể cầm giữ nàng được lâu nữa.
- Phu quân yên tâm, việc còn lại cứ để cho thiếp.
Hoa Tử Tuyết duyên dáng cười gật đầu. Xem bộ dáng nàng lúc này có vẻ cực kỳ tự tin.
Mà Trần Dương thấy vậy cũng an tâm. Bởi vì việc duy trì Quan Ấn để khống chế Viên Tử Nguyệt làm cho hắn tiêu hao điểm công đức cực kỳ nhanh. Hầu như chỉ chớp mắt đã tiêu hao gần như phân nửa điểm công đức mà hắn có.
Trần Dương nhìn Hoa Tử Tuyết tự tin thì hơi lo lắng nói:
- Thật không, nếu như không được thì để ta cầm giữ Viên Tử Nguyệt lại để nàng dung hồn?
- Phu quân, lực lượng của chàng rất kỳ dị, nếu thiếp đến gần chắc chắn cũng bị vây khốn như nàng mà thôi. Chàng cứ để nàng ấy thoát ra, chuyện này chàng cứ tin ở ta.
- Được, vậy thì chúc vợ yêu may mắn!
Trần Dương mở miệng cắn răng nói, đồng thời vẫy tay một cái lập tức đem Quan Ấn thu lại.
Quan Ấn vừa thu, Viên Tử Nguyệt lập tức khôi phục hoạt động. Những sự việc vừa rồi nàng cũng thấy, cũng biết được hiện tại ngăn cản Hoa Tử Tuyết đã chậm, cho nên liền tím mặt giận dữ, ánh mắt trừng lên nhìn về phía Trần Dương.
Trần Dương thấy cảnh này thì trong lòng thầm kêu không ổn, không chút do dự triệu hồi Chiến Giáp đồng thời đem phân thân chắn trước mặt, linh quang hộ thể cũng lập tức mở ra.
Chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng, trước ngực phân thân lập tức bị lõm xuống một khoảng hình bàn tay, lùi lại hai bước mới ổn định thân hình, sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng nhìn tới.
Mà Viên Tử Nguyệt nhìn thấy phân thân này đỡ một kích của nàng mà vẫn như cũ không chút tổn hao thì liền nhíu mài, sắc mặt hơi kiêng kị hừ lạnh, cũng không tiếp tục ra tay nữa.
Cảm nhận được thương thế của phân thân vừa rồi, Trần Dương lập tức hít một hơi khí lạnh.
Một chưởng tuỳ tiện vừa rồi, nếu như rơi vào trên người Trần Dương, chắc chắn hắn sẽ ăn không tiêu. Cũng chỉ có loại thân thể cường hãn như phân thân mới có thể chống chịu được một chưởng vừa rồi mà sắc mặt bình tĩnh như nước.
‘Xem ra lần trước đạt được cơ duyên trong cổ động phủ, cộng thêm việc dung nạp các hồn phách đã làm cho nàng khôi phục nhiều thần thông mạnh mẽ…’
Trần Dương đáy lòng lạnh lẽo thầm nghĩ.
Viên Tử Nguyệt thấy một kích không đạt được như ý thì liền buông bỏ ý định công kích Trần Dương, ngược lại nhìn Hoa Tử Tuyết hỏi:
- Nhìn ngươi đã khôi phục mấy phần phong thái. Không biết đã nhớ được thân phận của mình hay chưa?
- Nhớ thì sao? Không nhớ thì sao?
Hoa Tử Tuyết hờ hững đáp.
Viên Tử Nguyệt cười nhạt:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là đã nhớ. Vậy thì ngươi chắc cũng biết ngươi là hôn thê của của ai? Hừ, nếu như người đó biết hôn thê của hắn dám cùng một con sâu cái kiến ở cái giới diện thấp kém này thành phu thê, thì không biết hắn sẽ có cái bộ dáng gì, mà cái giới diện này sẽ tồn tại được bao nhiêu lâu? Một giây? Hay là một cái chớp mắt?
- Hừ, ngươi và ta khác gì nhau sao? Hơn nữa ta cũng không có ý định quay về nơi đó. Hiện tại nếu như ngươi không muốn dung hồn thì cũng sẽ phải ở lại đây không thể quay về đó được. Đừng nghĩ có thể uy hiếp ta.
Hoa Tử Tuyết nhàn nhạt nói.
- Không dung hồn? Nếu không dung hồn thì khi tới một thời gian nhất định ngươi hoặc là hao hết hồn lực kiếp này tiến vào luân hồi hoặc là tăng tiến tu vi sau đó cũng phải quay về nơi kia. Hắc hắc…hiện tại hay là chấp nhận dung hồn, dùng ta làm chủ hồn, sau đó cùng nhau quay về nơi kia.
- Lấy ngươi làm chủ hồn? Chuyện này để xem ai mạnh hơn thì quyết định đi. Nói nhảm nhiều cũng như vậy.
- Tốt, nếu vậy thì hiện tại dung hồn!
Viên Tử Nguyệt gật đầu, xem như đồng ý.
Hoa Tử Tuyết nhìn một tia gian xảo loé qua trong mắt của Viên Tử Nguyệt mà cười nhạt:
- Đừng nghĩ có thể dùng thủ đoạn can thiệp. Chỉ cần ta phát hiện ngươi có dị động thì sẽ truyền niệm cho phu quân can thiệp, tới lúc đó, dù là tự bạo hồn phách ta cũng cho ngươi vĩnh viễn không thể trở về. Vĩnh viễn không thoát khỏi luân hồi chi kiếp.
Nghe Hoa Tử Tuyết nói vậy, sắc mặt Viên Tử Nguyệt hơi biến đổi, sau đó hừ một tiếng không nói gì.
Lúc này, hai người cũng lập lại động tác của Hoa Tử Tuyết và Lý Tiểu Nguyệt lúc trước, chưởng đối chưởng, mặt đối mặt, miệng tụng niệm chú ngữ như nhau.
Trần Dương trong lòng vô ý thức phát sinh một tia trông đợi một màn giống như lúc trước diễn ra để được thanh lọc nhãn lực, ai ngờ chung quanh Hoa Tử Tuyết và Viên Tử Nguyệt xuất hiện một quầng sáng chói mắt, linh quang bốn phía đem tình cảnh bên trong che lấp lại, dù là ai cũng không thế nhìn rõ.
Đang lúc Trần Dương bối rối, bỗng nghe âm thanh quen thuộc của Thanh Nhi:
- Tỷ tỷ, rốt cuộc đã tìm được ngươi!
- Suỵt, Tử Nguyệt đang dung hồn, cháu không nên làm phiền, có thể gây biến cố làm cho sự tình này bị phá hỏng.
Âm thanh Toán Tiên lại vang lên.
Đồng thời ngay sau đó là tiếng kinh hô của hai người:
- Tại sao ngươi ở đây?
Trần Dương nghe hai ông cháu này nhìn mình hỏi như vậy thì cũng khổ sở, nét mặt kinh ngạc hỏi lại:
- Ta cũng đang thắc mắc sao hai người lại ở đây!
Trần Dương nói vậy, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cân nhắc mối quan hệ giữa hai ông cháu này và Tử Nguyệt. Có vẻ như Thanh Nhi này là muội muội của Tử Nguyệt, còn Toán Tiên này rất có thể là gia gia của nàng. Nếu như vậy, theo bối phận thì Trần Dương phải gọi muội muội và Gia gia.
Thế nhưng hiện giờ mọi chuyện chưa được sáng tỏ, Trần Dương cũng không muốn tuỳ tiện nhận thân. Hơn nữa, thân phận của Viên Tử Nguyệt cực kỳ bí ẩn, ngay cả Phán Thần Hệ Thống cũng không thể chịu nổi ảnh hưởng từ việc dung hồn của nàng.
Có thân phận như vậy, thì muội muội và gia gia của nàng cũng chắc chắn không thể là người thường. Trần Dương dù sao cũng chỉ là một Phán Quan Ngũ Tinh nho nhỏ, đối với người thường thì còn có chút mặt mũi. Thế nhưng Trần Dương biết, trên thế giới này thì một Phán Quan Ngũ Tinh nho nhỏ như hắn chẳng tính là gì. Ngay cả nơi được gọi là ‘giới diện thấp kém’ như nơi này, tuỳ tiện xuất hiện một vài lão quái cũng có thể tuỳ tiện lấy một cọng lông đè chết hắn ngay lập tức.
Hiện giờ mà muốn nhận thân, đơn thuần Trần Dương cũng tự biết không đủ tư cách, cho nên chỉ có thể giả điên khiêng đồ cúng mà gọi theo xưng hô như cũ.
Mà Toán Tiên và Thanh Nhi cũng nghe Trần Dương nói, liền nhìn nhau không nói gì. Nhưng ánh mắt lại loé lên một tia tinh quang thần bí.
Toán Tiên thì sắc mặt âm trầm, cách nhìn Trần Dương cũng thay đổi, lạnh lùng hơn trước.
Còn Thanh Nhi thì đột nhiên nhoẻn miệng cười:
- Trần ca ca, ca cũng quen biết với tỷ tỷ sao?
Lý Tiểu Nguyệt sắc mặt bình tĩnh nói.
Hoa Tử Tuyết kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì thì Viên Tử Nguyệt đã mở miệng cười lạnh:
- Trước mặt ta thì không có chuyện đó đâu, hai ngươi nằm mơ.
Vừa nói, Viên Tử Nguyệt lập tức vẫy tay một cái, xem ra muốn động thủ.
Ngay lúc này, Trần Dương mắt hơi đảo, liền điểm về trước một chỉ, quát:
- Phong!
Chỉ thấy một cái Quan Ấn lập tức hiển hiện mà ra, vừa ra lập tức xuất hiện ngay trên đầu Viên Tử Nguyệt, toả ra quang mang mờ nhạt, đem nàng vây khốn tại bên trong, căn bản không thể nhúc nhích mảy may.
Trần Dương còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Quan Ấn hơi rung động, hình như chịu sự trùng kích không nhỏ.
Mắt thấy cảnh này, Trần Dương liền cắn răng quát một tiếng, đồng thời đem công đức bản thân cuồn cuộn đốt cháy, gia trì lên Quan Ấn, khiến cho nó ngay lập tức ổn định trở lại.
Cảm nhận điểm công đức của mình đang trôi đi vùn vụt, lại nhìn Lý Tiểu Nguyệt và Hoa Tử Tuyết vẫn còn ngơ ngẩn ra đó thì Trần Dương liền giận dữ quát to:
- Mau dung hồn!
Lúc này cả hai nàng mới giật mình một tiếng, lập tức nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ quyết liệt trong mắt, cũng không chần chừ nữa mà bước tới bống lòng bàn tay áp sát vào nhau rồi miệng lẩm nhẩm niệm chú ngữ.
Theo thời gian, thân ảnh hai người đột ngột như tan chảy thành một quang đoàn, quần áo ngoại vật quanh người theo đó nhao nhao rớt xuống, để lộ ra hai thân ảnh trơn láng như ngọc, một vùng tuyết trắng như ẩn như hiện. Trần Dương mặc dù thân là phu quân của Hoa Tử Tuyết, sớm đã nhìn qua thân thể tuyệt sắc của nàng, nhưng hiện giờ nhìn cảnh tượng kiều diễm này cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt ‘ực’ một cái, vội vã không dám nhìn nữa mà tập trung tinh thần khống chế Quan Ấn.
Mà Lý Tiểu Nguyệt và Hoa Tử Tuyết giờ phút này hai thân ảnh xích loã trần truồng cũng không có chậm chạp mà từ từ hoà tan vào nhau, chậm rãi cuộn thành một đoàn bạch quang thánh khiết, mang theo thứ ánh sáng chói mắt.
Chỉ trong mấy nhịp thở, một cơ thể hoàn mỹ không chút tỳ vết hiện ra, nhìn gương mặt giống Viên Tử Nguyệt như đúc, thế nhưng ánh mắt hiền hoà dịu dàng hơn vạn lần.
Nàng vừa xuất hiện, lập tức truyền ra một cỗ dao động hồn lực mạnh mẽ, so về khí thế thì không kém chút nào so với Viên Tử Nguyệt.
Hơi nhìn Trần Dương mỉm cười thi lễ một cái, nàng mới phất tay đem bộ quần áo Hoa Tử Tuyết lúc trước mặc vào rồi ôn nhu nói:
- Đa tạ phu quân trợ giúp!
Nhìn dáng điệu này, giọng nói này, lại thêm cử chỉ mặc quần áo Hoa Tử Tuyết của nàng, Trần Dương mừng rỡ kêu lên:
- Vợ yêu?
- Chính là thiếp, Lý Tiểu Nguyệt cũng đã đem ký ức của nàng để lại, hiện giờ hai chúng ta tuy hai mà một. Chàng gọi như thế cũng không sai!
Hoa Tử Tuyết mỉm cười ôn nhu đáp.
Tất cả động tác của Hoa Tử Tuyết lúc này đều lộ ra vẻ tự nhiên quý phái, ngay cả khi nàng loã thể thi lễ thì vẫn không có chút cảm giác dung tục nào mà làm cho người ta cảm thấy một sự trang nhã dị thường.
Trần Dương vẻ mặt mừng rỡ, đột nhiên nói:
- Vợ yêu cẩn thận, ta không thể cầm giữ nàng được lâu nữa.
- Phu quân yên tâm, việc còn lại cứ để cho thiếp.
Hoa Tử Tuyết duyên dáng cười gật đầu. Xem bộ dáng nàng lúc này có vẻ cực kỳ tự tin.
Mà Trần Dương thấy vậy cũng an tâm. Bởi vì việc duy trì Quan Ấn để khống chế Viên Tử Nguyệt làm cho hắn tiêu hao điểm công đức cực kỳ nhanh. Hầu như chỉ chớp mắt đã tiêu hao gần như phân nửa điểm công đức mà hắn có.
Trần Dương nhìn Hoa Tử Tuyết tự tin thì hơi lo lắng nói:
- Thật không, nếu như không được thì để ta cầm giữ Viên Tử Nguyệt lại để nàng dung hồn?
- Phu quân, lực lượng của chàng rất kỳ dị, nếu thiếp đến gần chắc chắn cũng bị vây khốn như nàng mà thôi. Chàng cứ để nàng ấy thoát ra, chuyện này chàng cứ tin ở ta.
- Được, vậy thì chúc vợ yêu may mắn!
Trần Dương mở miệng cắn răng nói, đồng thời vẫy tay một cái lập tức đem Quan Ấn thu lại.
Quan Ấn vừa thu, Viên Tử Nguyệt lập tức khôi phục hoạt động. Những sự việc vừa rồi nàng cũng thấy, cũng biết được hiện tại ngăn cản Hoa Tử Tuyết đã chậm, cho nên liền tím mặt giận dữ, ánh mắt trừng lên nhìn về phía Trần Dương.
Trần Dương thấy cảnh này thì trong lòng thầm kêu không ổn, không chút do dự triệu hồi Chiến Giáp đồng thời đem phân thân chắn trước mặt, linh quang hộ thể cũng lập tức mở ra.
Chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng, trước ngực phân thân lập tức bị lõm xuống một khoảng hình bàn tay, lùi lại hai bước mới ổn định thân hình, sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng nhìn tới.
Mà Viên Tử Nguyệt nhìn thấy phân thân này đỡ một kích của nàng mà vẫn như cũ không chút tổn hao thì liền nhíu mài, sắc mặt hơi kiêng kị hừ lạnh, cũng không tiếp tục ra tay nữa.
Cảm nhận được thương thế của phân thân vừa rồi, Trần Dương lập tức hít một hơi khí lạnh.
Một chưởng tuỳ tiện vừa rồi, nếu như rơi vào trên người Trần Dương, chắc chắn hắn sẽ ăn không tiêu. Cũng chỉ có loại thân thể cường hãn như phân thân mới có thể chống chịu được một chưởng vừa rồi mà sắc mặt bình tĩnh như nước.
‘Xem ra lần trước đạt được cơ duyên trong cổ động phủ, cộng thêm việc dung nạp các hồn phách đã làm cho nàng khôi phục nhiều thần thông mạnh mẽ…’
Trần Dương đáy lòng lạnh lẽo thầm nghĩ.
Viên Tử Nguyệt thấy một kích không đạt được như ý thì liền buông bỏ ý định công kích Trần Dương, ngược lại nhìn Hoa Tử Tuyết hỏi:
- Nhìn ngươi đã khôi phục mấy phần phong thái. Không biết đã nhớ được thân phận của mình hay chưa?
- Nhớ thì sao? Không nhớ thì sao?
Hoa Tử Tuyết hờ hững đáp.
Viên Tử Nguyệt cười nhạt:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là đã nhớ. Vậy thì ngươi chắc cũng biết ngươi là hôn thê của của ai? Hừ, nếu như người đó biết hôn thê của hắn dám cùng một con sâu cái kiến ở cái giới diện thấp kém này thành phu thê, thì không biết hắn sẽ có cái bộ dáng gì, mà cái giới diện này sẽ tồn tại được bao nhiêu lâu? Một giây? Hay là một cái chớp mắt?
- Hừ, ngươi và ta khác gì nhau sao? Hơn nữa ta cũng không có ý định quay về nơi đó. Hiện tại nếu như ngươi không muốn dung hồn thì cũng sẽ phải ở lại đây không thể quay về đó được. Đừng nghĩ có thể uy hiếp ta.
Hoa Tử Tuyết nhàn nhạt nói.
- Không dung hồn? Nếu không dung hồn thì khi tới một thời gian nhất định ngươi hoặc là hao hết hồn lực kiếp này tiến vào luân hồi hoặc là tăng tiến tu vi sau đó cũng phải quay về nơi kia. Hắc hắc…hiện tại hay là chấp nhận dung hồn, dùng ta làm chủ hồn, sau đó cùng nhau quay về nơi kia.
- Lấy ngươi làm chủ hồn? Chuyện này để xem ai mạnh hơn thì quyết định đi. Nói nhảm nhiều cũng như vậy.
- Tốt, nếu vậy thì hiện tại dung hồn!
Viên Tử Nguyệt gật đầu, xem như đồng ý.
Hoa Tử Tuyết nhìn một tia gian xảo loé qua trong mắt của Viên Tử Nguyệt mà cười nhạt:
- Đừng nghĩ có thể dùng thủ đoạn can thiệp. Chỉ cần ta phát hiện ngươi có dị động thì sẽ truyền niệm cho phu quân can thiệp, tới lúc đó, dù là tự bạo hồn phách ta cũng cho ngươi vĩnh viễn không thể trở về. Vĩnh viễn không thoát khỏi luân hồi chi kiếp.
Nghe Hoa Tử Tuyết nói vậy, sắc mặt Viên Tử Nguyệt hơi biến đổi, sau đó hừ một tiếng không nói gì.
Lúc này, hai người cũng lập lại động tác của Hoa Tử Tuyết và Lý Tiểu Nguyệt lúc trước, chưởng đối chưởng, mặt đối mặt, miệng tụng niệm chú ngữ như nhau.
Trần Dương trong lòng vô ý thức phát sinh một tia trông đợi một màn giống như lúc trước diễn ra để được thanh lọc nhãn lực, ai ngờ chung quanh Hoa Tử Tuyết và Viên Tử Nguyệt xuất hiện một quầng sáng chói mắt, linh quang bốn phía đem tình cảnh bên trong che lấp lại, dù là ai cũng không thế nhìn rõ.
Đang lúc Trần Dương bối rối, bỗng nghe âm thanh quen thuộc của Thanh Nhi:
- Tỷ tỷ, rốt cuộc đã tìm được ngươi!
- Suỵt, Tử Nguyệt đang dung hồn, cháu không nên làm phiền, có thể gây biến cố làm cho sự tình này bị phá hỏng.
Âm thanh Toán Tiên lại vang lên.
Đồng thời ngay sau đó là tiếng kinh hô của hai người:
- Tại sao ngươi ở đây?
Trần Dương nghe hai ông cháu này nhìn mình hỏi như vậy thì cũng khổ sở, nét mặt kinh ngạc hỏi lại:
- Ta cũng đang thắc mắc sao hai người lại ở đây!
Trần Dương nói vậy, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cân nhắc mối quan hệ giữa hai ông cháu này và Tử Nguyệt. Có vẻ như Thanh Nhi này là muội muội của Tử Nguyệt, còn Toán Tiên này rất có thể là gia gia của nàng. Nếu như vậy, theo bối phận thì Trần Dương phải gọi muội muội và Gia gia.
Thế nhưng hiện giờ mọi chuyện chưa được sáng tỏ, Trần Dương cũng không muốn tuỳ tiện nhận thân. Hơn nữa, thân phận của Viên Tử Nguyệt cực kỳ bí ẩn, ngay cả Phán Thần Hệ Thống cũng không thể chịu nổi ảnh hưởng từ việc dung hồn của nàng.
Có thân phận như vậy, thì muội muội và gia gia của nàng cũng chắc chắn không thể là người thường. Trần Dương dù sao cũng chỉ là một Phán Quan Ngũ Tinh nho nhỏ, đối với người thường thì còn có chút mặt mũi. Thế nhưng Trần Dương biết, trên thế giới này thì một Phán Quan Ngũ Tinh nho nhỏ như hắn chẳng tính là gì. Ngay cả nơi được gọi là ‘giới diện thấp kém’ như nơi này, tuỳ tiện xuất hiện một vài lão quái cũng có thể tuỳ tiện lấy một cọng lông đè chết hắn ngay lập tức.
Hiện giờ mà muốn nhận thân, đơn thuần Trần Dương cũng tự biết không đủ tư cách, cho nên chỉ có thể giả điên khiêng đồ cúng mà gọi theo xưng hô như cũ.
Mà Toán Tiên và Thanh Nhi cũng nghe Trần Dương nói, liền nhìn nhau không nói gì. Nhưng ánh mắt lại loé lên một tia tinh quang thần bí.
Toán Tiên thì sắc mặt âm trầm, cách nhìn Trần Dương cũng thay đổi, lạnh lùng hơn trước.
Còn Thanh Nhi thì đột nhiên nhoẻn miệng cười:
- Trần ca ca, ca cũng quen biết với tỷ tỷ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.