Chương 188: Treo thưởng
Tuý Vân Tử
24/07/2017
Trần Dương đi vào bên trong liền phút chốc cảm nhận được cảm giác rộng lớn của toà thành này còn lớn hơn vẻ ngoài nhiều lắm.
Đứng ở bên ngoài nhìn vào, chắc chắn không thể cảm nhận được khí thế hoang dã xen lẫn hỗn loạn của nơi này.
Mà trong lúc Trần Dương còn chưa kịp quan sát chung quanh thì liền có một người đi tới.
Người này hai mắt linh động, tướng mạo hơi có chút gầy yếu, là một phàm nhân.
- Xin chào đại nhân, ta là Trịnh Sảng, xin hỏi có phải đại nhân ngài là lần đầu tiên tới nơi này có phải không?
Trần Dương trong lòng có chút kỳ lạ, nhưng cũng gật nhẹ đầu.
Người kia thấy Trần Dương gật nhẹ đầu thì nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói, nói:
- Đại nhân, ta là cư dân bản địa ở đây. Dù đại nhân muốn đến du lịch hay mua sắm, hay là cần biết tin tức gì bên trong thành này, ta đều có thể giúp đại nhân làm chân chạy!
Nói xong, hắn còn cố tình ưỡn ngực lên ra vẻ rất được việc, dường như chỉ cần Trần Dương gật đầu là hắn có thể bán mạng vì Trần Dương vậy.
Trần Dương thấy vậy mỉm cười, hiểu ra người này cũng giống như hướng dẫn viên du lịch vậy, dựa vào việc hướng dẫn cho những người mới đến mà kiếm sống.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Dương cũng cảm giác được mình đối với nơi này quả thật rất xa lạ, nếu như thuê người này thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
- Được rồi, giá cả ra sao?
Trần Dương cẩn thận hỏi. Dù sao mới đến nơi này, nếu người kia yêu cầu quá cao thì Trần Dương cũng không dễ dàng lấy ra được.
- Đại nhân, chỉ cần ngài cho ta hai ngày một viên Hạ phẩm linh thạch. Cam đoan đây đã là cái giá rẻ nhất trong thành...
Trịnh Sảng đang muốn nói thêm gì đó, Trần Dương liền khoát tay nói:
- Quyết định vậy đi, hiện tại tìm một chỗ nói chuyện.
Trịnh Sảng mừng rỡ, vội vàng cẩn thận nói:
- Đại nhân, không biết xưng hô thế nào?
- Cứ gọi ta là Trương ca là được.
Trần Dương thoải mái nói.
- Được, Trương ca, hay là chúng ta đến tửu lâu thuê một gian phòng rồi từ từ nói chuyện có được hay không?
- Tửu lâu? Được, không thành vấn đề.
Trần Dương chỉ do dự một thoáng liền gật đầu đồng ý.
Dưới sự dẫn đường của Trịnh Sảng, Trần Dương liền nhìn thấy một toà tửu lâu có tên ‘Ba Lăng Phường’.
Tửu lâu này xem ra sinh ý cũng rất tốt, người ra người vào tấp nập, khách nhân bên trong ăn uống trò chuyện rôm rả.
Mà Trần Dương đảo mắt qua liền nhìn thấy tửu lâu này có ba tầng, bên dưới chỉ toàn là phàm nhân đang ăn uống, còn lầu hai và lầu ba mới có thấp thoáng khí tức tu sĩ. Thế nhưng Trần Dương cũng không có tuỳ tiện thăm dò, chỉ là dùng Pháp nhãn đảo qua một cái mà thôi.
Hiện nay, biện pháp dùng Pháp nhãn quan sát này Trần Dương sớm đã thuần thục. Bởi vì những phàm nhân thì đều bị hắn nhìn ra thiện ác, còn tu sĩ thì có những hình ảnh đặc biệt tuỳ theo mỗi người, cho nên mặc dù không nhận biết được tu vi chân thực, nhưng Trần Dương có thể sử dụng Pháp nhãn để phân biệt giữa tu sĩ và phàm nhân mà không bị ai phát hiện.
Bước vào bên trong, Trịnh Sảng liền kéo Trần Dương đi tới một góc của tầng một rồi ngồi xuống.
Trịnh Sảng khéo léo giới thiệu:
- Trương ca, toà tửu lâu này được xem là một trong bốn cái tửu lâu lớn nhất toàn thành. Ngày thường những người có thể đến đây ăn uống đều là người có thân phận, hơn nữa, những tầng bên trên đều là những người có thực lực thâm sâu khó lường. Hơn nữa, nhân sĩ đến nơi này ăn uống, thỉnh thoảng có thể nói ra một vài chuyện bí ẩn, nếu như muốn dò tìm tin tức thì nơi đây tuyệt đối an toàn nhất, lại không sợ người để ý nghe lén hoặc rình mò.
Trần Dương nghe vậy thì cười nhẹ.
Trên đời này không có nơi nào an toàn tuyệt đối, Trần Dương chưa bao giờ dám có loại ý nghĩ xem thường tu sĩ thiên hạ, thiên đạo vô số đường, vô số thuật pháp thần thông mà không ai thống kê hết, nếu như nói có chỗ nào đó nói chuyện tuyệt đối an toàn, vậy thì chỉ có chui vào bên trong Phán Thần Hệ Thống thì Trần Dương mới cảm thấy an tâm nhất. Bất quá có thực sự giấu giếm được tất cả hay không thì Trần Dương cũng không dám chắc.
Nhất là, từ một lần nói chuyện với Khí Linh khi trước, Trần Dương càng thêm phát hiện Phán Thần Hệ Thống chắc chắn ẩn chứa bên trong một bí mật kinh thiên.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Dương, Trịnh Sảng liền nói tiếp:
- Vô Biên Thành này ta đã sống được gần hai mươi năm, nghe nói toàn bộ nơi này đều được một thế lực thần bí bảo vệ. Bất quá, những chuyện tình bên trong chúng ta cũng không được quá rõ ràng, chỉ biết thế lực này luôn có cách để giữ không cho người bên ngoài vào đây quấy rối hoặc làm ra chuyện tình quá đáng. Chỉ cần có người gây chuyện sẽ có chấp pháp đội lập tức tới xử lý, hoặc thậm chí trục xuất ra khỏi thành.
- Bất quá, nơi này là một thiên đường dành cho các Liệp Yêu Giả kiếm sống. Hàng ngày hàng giờ đều có rất nhiều Liệp Yêu Giả đến giao dịch mua bán nơi đây, do đó, Vô Biên Thành này rất có nhân khí, dần dần trở nên nổi tiếng, được nhiều người mộ danh mà đến.
Trần Dương nghe vậy gật đầu rồi hỏi:
- Liệp Yêu Giả là gì?
- Liệp Yêu Giả chính là dùng để chỉ những tu sĩ thần thông mạnh mẽ, chuyên lấy việc săn bắt yêu thú bên ngoài để kiếm sống. Thông thường, những Liệp Yêu Giả khi săn bắt một thời gian đều đến đây để tiến hành giao dịch. Mà nơi này cũng có rất nhiều cửa hàng chuyên thu mua và buôn bán những loại tài liệu này. Nghe nói, ngay cả yêu đan bọn họ cũng có bán ra. Bất quá, tình hình thực tế như thế nào ta cũng không rõ. Nhưng việc này có đến tám chín thành là sự thật.
Trịnh Sảng thở dài một hơi nói.
Trần Dương gật gù nghe Trịnh Sảng giới thiệu, đồng thời một bên quan sát khách nhân ra vào.
Lát sau, hai người sau khi ăn qua loa chút đặc sản của quán thì Trịnh Sảng liền dẫn Trần Dương đi tìm một chỗ ở lại.
Mà Trần Dương sau khi thuê phòng xong liền đưa cho Trịnh Sảng một khối Hạ phẩm linh thạch rồi bảo hắn rời đi.
Đối với những thông tin của Trịnh Sảng, Trần Dương đã từ miệng của Phùng Hi sớm biết được. Lúc trước chỉ đơn thuần là tò mò không biết có sự kiện gì mới hay không nên mới thuê Trịnh Sảng này mà thôi, không ngờ cũng chỉ có vài thông tin lặt vặt cho nên Trần Dương cũng không phí thời gian với người này nữa.
Trần Dương theo thói quen bày trí một ít cấm chế che giấu thần thức rồi tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Trầm ngâm nhìn Ác Vận huyền phù trước mặt, Trần Dương liền cảm thấy đau đầu.
Vốn ý định của hắn khi đến đây chính là muốn tìm một khối tài liệu Thuỷ thuộc tính để luyện chế Thuỷ Kiếm. Thế nhưng trước mắt tạm thời chưa có manh mối, mà linh thạch bên người đã gần cạn.
Trần Dương cứ như vậy yên lặng nghỉ ngơi qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Trần Dương bắt đầu đi dạo chung quanh cách khu vực phường thị để tìm kiếm và nghe ngóng thông tin.
Liên tục ba ngày đi chung quanh như vậy, mặc dù gặp qua nhiều thứ quý giá, thậm chí còn có cả yêu đan, thế nhưng Trần Dương vẫn một mực chưa tìm thấy thứ cần tìm.
Bất quá, cho đến ngày thứ tư thì Trần Dương cũng không đi vào các cửa hàng nữa mà đi đến trung tâm thành thị, giương mắt nhìn lên một tấm bảng thật lớn.
Tấm bảng này được làm bằng Ngọc thạch, chất liệu không rõ, thế nhưng bên trên có chữ hiện lên.
Mà người đứng dưới tấm bảng này không phải ít, trong số này có vô số Liệp Yêu Giả và những kẻ săn tiền thưởng tụ tập chung quanh, ánh mắt chăm chăm nhìn vào những chữ viết trên bảng.
Tấm đá này rất lớn, cũng rất cao, thế nhưng bên trên lại có chi chít những chữ, mà bên cạnh có một căn phòng đá, thỉnh thoảng lại có người đi ra đi vào.
Trần Dương nhìn lên bên trên tấm bảng:
‘Treo thưởng hai nghìn Hạ phẩm linh thạch. Nội dung: Bắt mười con Hoả Kình nhị cấp trở lên. Thời hạn còn ba tháng.’
‘Treo thưởng một vạn Hạ phẩm linh thạch, nội dung: Lấy đầu của Ma Thiên Nhai Tử Kỳ. Thời hạn vĩnh viễn.’
‘Treo thưởng một gốc Kim Bích Hải Sâm ba trăm năm, nội dung: Ta cần tìm vợ, đây là quà ra mắt. Thời hạn vĩnh viễn.’
...
Trần Dương càng đọc, sắc mặt càng khó tin nổi. Nhiệm vụ nơi này thiên kỳ bách quái, từ săn giết yêu thú, tìm tài liệu, cho đến săn đuổi địch nhân, thậm chí dựng vợ gả chồng cũng đến nơi đây.
Chuyện này làm cho Trần Dương cảm thấy mắt mũi tối sầm, đồng thời càng cảm thấy kỳ quái cách thức treo thưởng và nhận thưởng như thế nào thì những chữ trên bảng đột nhiên thoáng cái thay đổi.
Dòng chữ ‘Treo thưởng một vạn Hạ phẩm linh thạch, nội dung: Lấy đầu của Ma Thiên Nhai Tử Kỳ. Thời hạn vĩnh viễn.’ Đột nhiên đỏ lên rồi biến mất.
Những người đứng vây xem thấy cảnh này thì nhao nhao la lên thất thanh:
- Cái gì, Ma Thiên Nhai Tử Kỳ vậy mà bị người hạ sát, có thật không vậy?
- Còn giả sao? Cũng chỉ có thông qua xác nhận hoàn thành nhiệm vụ mới có hiện tượng này, nếu không thì làm sao nội dung nhiệm vụ lại mất đi như vậy!
- Cơm mẹ nấu, không biết ai lại có thực lực mạnh như vậy, có thể hạ sát người này. Nghe nói người này một thân ma công cực kỳ tinh thuần, vừa đánh ra liền làm cho cả bầu trời bị ma khí che phủ cho nên mới có biệt danh Ma Thiên Nhai Tử Kỳ.
Nhất thời vô số tiếng bàn luận sôi nổi, hầu hết đều cảm thấy ngạc nhiên chứ không quá bất ngờ. Dù gì, một khi bị người đặt tên lên bảng này thì sớm hay muộn đều bị người truy sát săn phần thưởng, trừ khi là mai danh biệt tích, nếu không khó lòng thoát chết.
Mà cứ thỉnh thoảng, bảng này sẽ xuất hiện định kỳ một ít nhiệm vụ có độ khó cao, phần thưởng cũng cực kỳ quý giá mà ai nhìn thấy cũng đỏ mắt.
Trần Dương đến Vô Biên Thành này, ôm hi vọng nhiều nhất chính là ở chỗ này!
Đứng ở bên ngoài nhìn vào, chắc chắn không thể cảm nhận được khí thế hoang dã xen lẫn hỗn loạn của nơi này.
Mà trong lúc Trần Dương còn chưa kịp quan sát chung quanh thì liền có một người đi tới.
Người này hai mắt linh động, tướng mạo hơi có chút gầy yếu, là một phàm nhân.
- Xin chào đại nhân, ta là Trịnh Sảng, xin hỏi có phải đại nhân ngài là lần đầu tiên tới nơi này có phải không?
Trần Dương trong lòng có chút kỳ lạ, nhưng cũng gật nhẹ đầu.
Người kia thấy Trần Dương gật nhẹ đầu thì nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói, nói:
- Đại nhân, ta là cư dân bản địa ở đây. Dù đại nhân muốn đến du lịch hay mua sắm, hay là cần biết tin tức gì bên trong thành này, ta đều có thể giúp đại nhân làm chân chạy!
Nói xong, hắn còn cố tình ưỡn ngực lên ra vẻ rất được việc, dường như chỉ cần Trần Dương gật đầu là hắn có thể bán mạng vì Trần Dương vậy.
Trần Dương thấy vậy mỉm cười, hiểu ra người này cũng giống như hướng dẫn viên du lịch vậy, dựa vào việc hướng dẫn cho những người mới đến mà kiếm sống.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Dương cũng cảm giác được mình đối với nơi này quả thật rất xa lạ, nếu như thuê người này thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
- Được rồi, giá cả ra sao?
Trần Dương cẩn thận hỏi. Dù sao mới đến nơi này, nếu người kia yêu cầu quá cao thì Trần Dương cũng không dễ dàng lấy ra được.
- Đại nhân, chỉ cần ngài cho ta hai ngày một viên Hạ phẩm linh thạch. Cam đoan đây đã là cái giá rẻ nhất trong thành...
Trịnh Sảng đang muốn nói thêm gì đó, Trần Dương liền khoát tay nói:
- Quyết định vậy đi, hiện tại tìm một chỗ nói chuyện.
Trịnh Sảng mừng rỡ, vội vàng cẩn thận nói:
- Đại nhân, không biết xưng hô thế nào?
- Cứ gọi ta là Trương ca là được.
Trần Dương thoải mái nói.
- Được, Trương ca, hay là chúng ta đến tửu lâu thuê một gian phòng rồi từ từ nói chuyện có được hay không?
- Tửu lâu? Được, không thành vấn đề.
Trần Dương chỉ do dự một thoáng liền gật đầu đồng ý.
Dưới sự dẫn đường của Trịnh Sảng, Trần Dương liền nhìn thấy một toà tửu lâu có tên ‘Ba Lăng Phường’.
Tửu lâu này xem ra sinh ý cũng rất tốt, người ra người vào tấp nập, khách nhân bên trong ăn uống trò chuyện rôm rả.
Mà Trần Dương đảo mắt qua liền nhìn thấy tửu lâu này có ba tầng, bên dưới chỉ toàn là phàm nhân đang ăn uống, còn lầu hai và lầu ba mới có thấp thoáng khí tức tu sĩ. Thế nhưng Trần Dương cũng không có tuỳ tiện thăm dò, chỉ là dùng Pháp nhãn đảo qua một cái mà thôi.
Hiện nay, biện pháp dùng Pháp nhãn quan sát này Trần Dương sớm đã thuần thục. Bởi vì những phàm nhân thì đều bị hắn nhìn ra thiện ác, còn tu sĩ thì có những hình ảnh đặc biệt tuỳ theo mỗi người, cho nên mặc dù không nhận biết được tu vi chân thực, nhưng Trần Dương có thể sử dụng Pháp nhãn để phân biệt giữa tu sĩ và phàm nhân mà không bị ai phát hiện.
Bước vào bên trong, Trịnh Sảng liền kéo Trần Dương đi tới một góc của tầng một rồi ngồi xuống.
Trịnh Sảng khéo léo giới thiệu:
- Trương ca, toà tửu lâu này được xem là một trong bốn cái tửu lâu lớn nhất toàn thành. Ngày thường những người có thể đến đây ăn uống đều là người có thân phận, hơn nữa, những tầng bên trên đều là những người có thực lực thâm sâu khó lường. Hơn nữa, nhân sĩ đến nơi này ăn uống, thỉnh thoảng có thể nói ra một vài chuyện bí ẩn, nếu như muốn dò tìm tin tức thì nơi đây tuyệt đối an toàn nhất, lại không sợ người để ý nghe lén hoặc rình mò.
Trần Dương nghe vậy thì cười nhẹ.
Trên đời này không có nơi nào an toàn tuyệt đối, Trần Dương chưa bao giờ dám có loại ý nghĩ xem thường tu sĩ thiên hạ, thiên đạo vô số đường, vô số thuật pháp thần thông mà không ai thống kê hết, nếu như nói có chỗ nào đó nói chuyện tuyệt đối an toàn, vậy thì chỉ có chui vào bên trong Phán Thần Hệ Thống thì Trần Dương mới cảm thấy an tâm nhất. Bất quá có thực sự giấu giếm được tất cả hay không thì Trần Dương cũng không dám chắc.
Nhất là, từ một lần nói chuyện với Khí Linh khi trước, Trần Dương càng thêm phát hiện Phán Thần Hệ Thống chắc chắn ẩn chứa bên trong một bí mật kinh thiên.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Dương, Trịnh Sảng liền nói tiếp:
- Vô Biên Thành này ta đã sống được gần hai mươi năm, nghe nói toàn bộ nơi này đều được một thế lực thần bí bảo vệ. Bất quá, những chuyện tình bên trong chúng ta cũng không được quá rõ ràng, chỉ biết thế lực này luôn có cách để giữ không cho người bên ngoài vào đây quấy rối hoặc làm ra chuyện tình quá đáng. Chỉ cần có người gây chuyện sẽ có chấp pháp đội lập tức tới xử lý, hoặc thậm chí trục xuất ra khỏi thành.
- Bất quá, nơi này là một thiên đường dành cho các Liệp Yêu Giả kiếm sống. Hàng ngày hàng giờ đều có rất nhiều Liệp Yêu Giả đến giao dịch mua bán nơi đây, do đó, Vô Biên Thành này rất có nhân khí, dần dần trở nên nổi tiếng, được nhiều người mộ danh mà đến.
Trần Dương nghe vậy gật đầu rồi hỏi:
- Liệp Yêu Giả là gì?
- Liệp Yêu Giả chính là dùng để chỉ những tu sĩ thần thông mạnh mẽ, chuyên lấy việc săn bắt yêu thú bên ngoài để kiếm sống. Thông thường, những Liệp Yêu Giả khi săn bắt một thời gian đều đến đây để tiến hành giao dịch. Mà nơi này cũng có rất nhiều cửa hàng chuyên thu mua và buôn bán những loại tài liệu này. Nghe nói, ngay cả yêu đan bọn họ cũng có bán ra. Bất quá, tình hình thực tế như thế nào ta cũng không rõ. Nhưng việc này có đến tám chín thành là sự thật.
Trịnh Sảng thở dài một hơi nói.
Trần Dương gật gù nghe Trịnh Sảng giới thiệu, đồng thời một bên quan sát khách nhân ra vào.
Lát sau, hai người sau khi ăn qua loa chút đặc sản của quán thì Trịnh Sảng liền dẫn Trần Dương đi tìm một chỗ ở lại.
Mà Trần Dương sau khi thuê phòng xong liền đưa cho Trịnh Sảng một khối Hạ phẩm linh thạch rồi bảo hắn rời đi.
Đối với những thông tin của Trịnh Sảng, Trần Dương đã từ miệng của Phùng Hi sớm biết được. Lúc trước chỉ đơn thuần là tò mò không biết có sự kiện gì mới hay không nên mới thuê Trịnh Sảng này mà thôi, không ngờ cũng chỉ có vài thông tin lặt vặt cho nên Trần Dương cũng không phí thời gian với người này nữa.
Trần Dương theo thói quen bày trí một ít cấm chế che giấu thần thức rồi tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Trầm ngâm nhìn Ác Vận huyền phù trước mặt, Trần Dương liền cảm thấy đau đầu.
Vốn ý định của hắn khi đến đây chính là muốn tìm một khối tài liệu Thuỷ thuộc tính để luyện chế Thuỷ Kiếm. Thế nhưng trước mắt tạm thời chưa có manh mối, mà linh thạch bên người đã gần cạn.
Trần Dương cứ như vậy yên lặng nghỉ ngơi qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Trần Dương bắt đầu đi dạo chung quanh cách khu vực phường thị để tìm kiếm và nghe ngóng thông tin.
Liên tục ba ngày đi chung quanh như vậy, mặc dù gặp qua nhiều thứ quý giá, thậm chí còn có cả yêu đan, thế nhưng Trần Dương vẫn một mực chưa tìm thấy thứ cần tìm.
Bất quá, cho đến ngày thứ tư thì Trần Dương cũng không đi vào các cửa hàng nữa mà đi đến trung tâm thành thị, giương mắt nhìn lên một tấm bảng thật lớn.
Tấm bảng này được làm bằng Ngọc thạch, chất liệu không rõ, thế nhưng bên trên có chữ hiện lên.
Mà người đứng dưới tấm bảng này không phải ít, trong số này có vô số Liệp Yêu Giả và những kẻ săn tiền thưởng tụ tập chung quanh, ánh mắt chăm chăm nhìn vào những chữ viết trên bảng.
Tấm đá này rất lớn, cũng rất cao, thế nhưng bên trên lại có chi chít những chữ, mà bên cạnh có một căn phòng đá, thỉnh thoảng lại có người đi ra đi vào.
Trần Dương nhìn lên bên trên tấm bảng:
‘Treo thưởng hai nghìn Hạ phẩm linh thạch. Nội dung: Bắt mười con Hoả Kình nhị cấp trở lên. Thời hạn còn ba tháng.’
‘Treo thưởng một vạn Hạ phẩm linh thạch, nội dung: Lấy đầu của Ma Thiên Nhai Tử Kỳ. Thời hạn vĩnh viễn.’
‘Treo thưởng một gốc Kim Bích Hải Sâm ba trăm năm, nội dung: Ta cần tìm vợ, đây là quà ra mắt. Thời hạn vĩnh viễn.’
...
Trần Dương càng đọc, sắc mặt càng khó tin nổi. Nhiệm vụ nơi này thiên kỳ bách quái, từ săn giết yêu thú, tìm tài liệu, cho đến săn đuổi địch nhân, thậm chí dựng vợ gả chồng cũng đến nơi đây.
Chuyện này làm cho Trần Dương cảm thấy mắt mũi tối sầm, đồng thời càng cảm thấy kỳ quái cách thức treo thưởng và nhận thưởng như thế nào thì những chữ trên bảng đột nhiên thoáng cái thay đổi.
Dòng chữ ‘Treo thưởng một vạn Hạ phẩm linh thạch, nội dung: Lấy đầu của Ma Thiên Nhai Tử Kỳ. Thời hạn vĩnh viễn.’ Đột nhiên đỏ lên rồi biến mất.
Những người đứng vây xem thấy cảnh này thì nhao nhao la lên thất thanh:
- Cái gì, Ma Thiên Nhai Tử Kỳ vậy mà bị người hạ sát, có thật không vậy?
- Còn giả sao? Cũng chỉ có thông qua xác nhận hoàn thành nhiệm vụ mới có hiện tượng này, nếu không thì làm sao nội dung nhiệm vụ lại mất đi như vậy!
- Cơm mẹ nấu, không biết ai lại có thực lực mạnh như vậy, có thể hạ sát người này. Nghe nói người này một thân ma công cực kỳ tinh thuần, vừa đánh ra liền làm cho cả bầu trời bị ma khí che phủ cho nên mới có biệt danh Ma Thiên Nhai Tử Kỳ.
Nhất thời vô số tiếng bàn luận sôi nổi, hầu hết đều cảm thấy ngạc nhiên chứ không quá bất ngờ. Dù gì, một khi bị người đặt tên lên bảng này thì sớm hay muộn đều bị người truy sát săn phần thưởng, trừ khi là mai danh biệt tích, nếu không khó lòng thoát chết.
Mà cứ thỉnh thoảng, bảng này sẽ xuất hiện định kỳ một ít nhiệm vụ có độ khó cao, phần thưởng cũng cực kỳ quý giá mà ai nhìn thấy cũng đỏ mắt.
Trần Dương đến Vô Biên Thành này, ôm hi vọng nhiều nhất chính là ở chỗ này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.