Chương 162: Uổng một bình trà ngon
Tuý Vân Tử
24/07/2017
Trần Dương sau khi chia tay ba người liền nhắm về phía Bắc bay đi.
Vừa bay, trong tay Trần Dương vừa cầm một cái ngọc giản.
Đây là những thông tin về nơi xuất hiện Thanh Mặc Thạch mà tiểu Cát sưu tầm được.
Bên trong ngọc giản này cũng không có quá nhiều thông tin liên quan đến nơi này, chỉ đại khái nói về một thành thị nhỏ tên là Hoán Thương Thành, nơi đó có một khu thị trường, vị tiền bối Nam Nhạc Phái khi đó là từ nơi đó mua tới được khối Thanh Mặc Thạch nọ.
Mà Hoán Thương Thành này nghe nói cũng không phải nhỏ, hình như là một đầu mối giao dịch, đa số các thương nhân giao dịch trên biển đều biết nơi này.
‘Tiểu Cát kia cũng không phải đơn giản, có thể tìm ra được những thông tin như thế này... Chiếu theo những điều bên trong này thì Hoán Thương Thành kia nếu muốn tìm được phương hướng chính xác nhất thì chỉ cần tìm một chiếc thương thuyền là sẽ dò hỏi được.’
Trần Dương vừa bay đi, vừa dụng tâm suy nghĩ, đồng thời cũng liên tục quét mắt ra xa hòng tìm kiếm bóng dáng một chiếc thương thuyền nào đó để hỏi thăm tin tức.
Theo thời gian dần trôi qua, trước mặt Trần Dương cũng chỉ còn lại mặt biển nối liền với chân trời, tạo thành hai mảng xanh trắng kéo dài đến khuất tầm mắt.
Trần Dương trước sau đã phi hành liên tục nửa tháng, nhưng ngay cả một hòn đảo cũng chưa từng nhìn thấy chứ chưa nói đến thương thuyền.
Mà dần dần, Trần Dương đi vào một vùng biển thập phần kỳ lạ, mặt nước chẳng những vô cùng yên tĩnh mà bên trên cũng không có gió, thời tiết trước sau như một không hề có dấu hiệu thay đổi.
Trần Dương vung tay làm bay đi bột phấn do Hạ phẩm linh thạch bị hấp thu hết mà tạo thành rớt xuống biển.
Mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày Trần Dương đều căng mắt ra cả ngày lẫn đêm để quan sát chung quanh, mà tốc độ phi kiếm cũng duy trì không đổi, khiến cho chẳng những linh lực tiêu hao ngày càng nhanh mà thần thức cũng bị tiêu hao đáng kể.
Ánh mắt hắn có chút mỏi mệt khép hờ lại.
Trong lúc Trần Dương đang cảm thấy mệt mỏi buồn chán thì bỗng dưng hắn nhíu mài đảo thần thức xuống mặt nước.
Bên dưới mặt nước chừng mấy chục mét lúc này đang có một cái bóng đen trước sau lao theo phương hướng phi hành của Trần Dương.
Cái bóng này không phải lần đầu tiên Trần Dương phát hiện, nhưng hắn sau khi quan sát thì thấy đó chỉ là một loài cá nào đó thì cứ mặc kệ nó mà bay đi.
Nào ngờ con cá này không những không bỏ đi mà trước sau đi theo Trần Dương không bỏ, chẳng những vậy, tốc độ của nó còn có thể ngang ngửa với Trần Dương mà không rơi xuống hạ phong.
Phải biết, dù hiện tại Trần Dương đang đạp phi kiếm, tốc độ chỉ duy trì ở mức Trúc Cơ Sơ Kỳ nhưng cũng là rất nhanh rồi, vậy mà con cá này không biết vì sao lại bám theo hắn như hình với bóng.
Giữa biển cả mênh mông, đột nhiên có một vật bầu bạn, Trần Dương đột nhiên cảm thấy cũng không phải tệ, nhất thời hứng thú nổi lên liền thu lại độn quang.
Mà ngay khi Trần Dương ngừng lại thì bóng đen kia cũng nổi lên, sau đó tung mình lên mặt nước rồi mới rớt xuống.
Trần Dương lúc này mới nhìn rõ, đây là một con cá có mũi như mũi heo, toàn thân bóng loáng, dưới bụng còn có ba vệt trắng trông rất ngộ nghĩnh.
- Tiểu Ngư, mày muốn theo tao sao?
Trần Dương hứng thú cười to một tiếng, rõ ràng dùng tiếng nhân loại để nói.
Con cá cũng không có hiểu được tiếng người, không biết Trần Dương nói gì nhưng bơi vòng vòng, tỏ vẻ rất thân thiện.
Trần Dương cười cười, đột nhiên thu hồi phi kiếm, móc tay lấy ra một viên Khai Linh Đan quăng vào miệng nó rồi nói:
- Đi thôi, chở tao đi, cho mày ăn kẹo!
Con cá theo bản năng nuốt đan dược vào trong bụng, sau đó ‘éc... Éc...’ Kêu lên mấy tiếng liền nhanh chóng bơi về phía trước.
Trần Dương sớm đã mở hộ thân linh khí cho nên không bị nước chung quanh làm ướt người, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hứng thú, có cảm giác cưỡi sóng mà đi.
Thế là, giữa biển khơi vắng lặng, một người một cá cứ thế lướt đi.
Trần Dương cũng không dùng Pháp nhãn quan sát con cá, hắn coi đây là một người bạn nhỏ, mà giữa những người bạn ngẫu nhiên gặp nhau như vầy, Trần Dương vẫn muốn tự giữ cho nó chút bí mật, cũng như sự tôn trọng dành cho một người bạn vậy.
Mà con cá hình như cũng cảm nhận được sự thân thiện của Trần Dương, thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng như tỏ thái độ thân mật.
Trần Dương không biết, công pháp hắn tu luyện là Tiên Thiên Kinh, hấp thu cũng là linh khí tinh thuần bên trong Phán Thần Hệ Thống, mà trên người sớm mang theo dược hương như có như không do tiếp xúc với dược viên trong thời gian dài.
Con cá này chính là bị loại khí tức này làm cho mê mẩn mà mới đi theo hắn.
Trần Dương không biết hình tượng của hắn trong linh trí mơ hồ của con cá này đơn giản chỉ sánh bằng một cây củ cải thơm tho, vẫn vui vẻ đứng lên lưng nó mà lướt đi thật nhanh.
Đôi bạn này cứ như vậy lướt đi cho đến ngày thứ năm thì Trần Dương nhìn thấy một chiếc thuyền đang rẽ sóng lướt đi ở phía xa xa, Trần Dương liền vỗ đầu con cá chỉ tay về hướng chiếc thuyền.
Con cá khi thấy phương hướng Trần Dương chỉ thì rõ ràng hơi do dự một chút nhưng cũng bơi tới.
Một chiếc hải thuyền to lớn xa hoa, bên trên có giương một ngọn cờ có hình một thanh đinh ba màu vàng phất phới bay trong gió.
Con cá sau khi đến cách chiếc thuyền chừng mười dặm thì không đến gần thì không đi tiếp mà kêu lên có vẻ e ngại.
Trần Dương liền vuốt nhẹ đầu nó, lại cho một viên Khai Linh Đan rồi nói:
- Hi vọng nó sẽ giúp anh bạn nhỏ có một cơ hội sau này. Mau đi đi, có duyên gặp lại!
Nói xong, Trần Dương chân triển khai thân pháp nhẹ nhàng đi trên mặt nước, thân hình ẩn đi mà tiếp cận con thuyền.
Sở dĩ Trần Dương làm như vậy là vì vừa rồi thần thức hắn đảo qua liền phát hiện thuyền này cũng có một số tu sĩ, hơn nữa còn có cả một tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ đang ngồi trong một căn phòng ở giữa thuyền.
Với thân pháp của Trần Dương hiện giờ, việc thi triển kỹ năng ‘Thuỷ thượng phiêu’ đã không là vấn đề gì cả, chỉ là dùng nó đi xa thì đúng là bất tiện, nhưng trong tình huống này để tiếp cận một con thuyền trước mắt thì không tính là gì.
Con cá nhìn hình bóng Trần Dương loé lên rồi biến mất thì kêu lên mấy tiếng, lại chờ thêm nửa ngày không nhìn thấy Trần Dương nữa thì mới buồn bã quay đầu đi.
Trần Dương sau khi tiếp cận chiếc hải thuyền thì không chút do dự nhẹ nhàng bay lên trên boong thuyền.
Phía trên boong thuyền có một số hộ vệ bên hông mang kiếm bộ dáng đề phòng chung quanh.
Trần Dương còn thấy có hai cô gái đang đứng hóng gió trước mũi thuyền.
Sớm đã hóng gió biển suốt mấy tháng nay, Trần Dương đã ngán loại thú vui tao nhã này đến tận cổ, liền chậm rãi đi tới bên trong khoang thuyền, nhẹ nhàng gõ cửa phòng vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ duy nhất trên thuyền.
Bên trong truyền ra tiếng nói không kiên nhẫn:
- Ta đã nói chuyện đó không cần bàn cãi nữa. Nếu còn lôi thôi đừng trách ta trở mặt!
Nghe giọng quát tháo này, Trần Dương sờ sờ mũi, truyền âm:
- Xin chào đạo hữu, ta vô tình đi qua đây thấy có hải thuyền của đạo hữu cho nên mạo muội đến bái phỏng, mong rằng đạo hữu không phiền!
Ngay sau khi Trần Dương nói xong, cánh cửa liền ‘kẽo kẹt’ mở ra, đồng thời một ông lão chừng hơn sáu mươi tuổi, tóc muối tiêu, nét mặt kiên nghị đã đứng dậy, hơi có vẻ đề phòng nhìn Trần Dương đang chậm rãi hiện thân.
Trần Dương sau khi đi vào liền phất tay đóng cửa lại, sau đó nói:
- Xin đạo hữu chớ hiểu lầm, tại hạ là Trương Dần, từ trong đất liền bay ra muốn đến một nơi, nhưng giữa đường bị lạc đường cho nên mới mạo muội quấy rầy đạo hữu thanh tu, kính xin thứ lỗi!
Lão nhân nọ nghe vậy liền đảo mắt một cái, cười nói:
- À, thì ra là vậy, Trương đạo hữu đến thăm thì lão phu còn cảm thấy vinh hạnh nữa, cớ sao lại trách móc chứ. Trước mời đạo hữu ngồi xuống hãy nói!
Lão nhân ngoài cười trong không cười nói.
Trần Dương thấy vậy thì cũng không giải thích gì mà đi tới đối diện lão nhân này ngồi xuống.
Không thể trách lão nhân này được, Trần Dương cũng biết, nếu là hắn, trong tình huống giữa biển khơi đột nhiên có một tu sĩ cùng giai vô thanh vô tức xuất hiện, thì lão nhân giữ được định lực như vậy đã xem như không tầm thường rồi. Nếu là người khác thì thậm chí cũng có thể ngay tại chỗ trở mặt chất vấn không chừng.
Mà lão nhân cũng không phải người bình thường, thái độ hết sức ung dung pha một bình trà rồi đưa cho Trần Dương một chén nói:
- Nơi hải trình hoang vu, chỉ có chút trà nhạt, xin mời đạo hữu!
Trần Dương thấy lão nhân này vậy mà đem trà ra khè mình thì cũng mỉm cười cảm tạ rồi cầm lấy chén trà nhấp một ngụm.
- Trà ngon, không ngờ lão huynh cũng là người cùng sở thích, hắc hắc. Bất quá... Trà này... Tuy ngon nhưng chưa hẳn là tốt a!
Lão nhân nghe Trần Dương nói thì rõ ràng trong mắt có tinh quang, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì mà ung dung cười cười.
Trần Dương thấy vậy thì cũng không có quá nhiệt tình mà yên lặng thưởng trà.
Chừng nửa nén nhang sau, lão nhân mới chậm rãi làm như vô tình hỏi:
- Vừa rồi đạo hữu nói lời ấy là có ý gì?
- Hắc hắc, tại hạ chỉ là cảm thấy tiếc cho một bình trà ngon mà thôi!
Trần Dương nói xong, liền chậm rãi giơ đầu ngón tay lên.
Ánh mắt lão nhân cũng bị động tác này của Trần Dương thu hút, nhất thời tập trung nhìn lại.
Chỉ thấy Trần Dương cười cười, lại vận công điểm tới một cái, nhất thời từ đầu ngón tay Trần Dương tràn ra một làn khói nhẹ.
Mà làn khói này vừa tràn ra lập tức co tròn lại, chậm rãi hình thành một quả cầu màu trắng đục.
Dưới ánh mắt của lão nhân, Trần Dương mỉm cười búng quả cầu một cái làm cho nó lơ lửng giữa không trung, mà nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện chính giữa quả cầu có một tia màu đen tuyền đang uốn éo tựa như một vật sống.
- Cái này là...
Lão nhân ánh mắt kinh nghi.
Vừa bay, trong tay Trần Dương vừa cầm một cái ngọc giản.
Đây là những thông tin về nơi xuất hiện Thanh Mặc Thạch mà tiểu Cát sưu tầm được.
Bên trong ngọc giản này cũng không có quá nhiều thông tin liên quan đến nơi này, chỉ đại khái nói về một thành thị nhỏ tên là Hoán Thương Thành, nơi đó có một khu thị trường, vị tiền bối Nam Nhạc Phái khi đó là từ nơi đó mua tới được khối Thanh Mặc Thạch nọ.
Mà Hoán Thương Thành này nghe nói cũng không phải nhỏ, hình như là một đầu mối giao dịch, đa số các thương nhân giao dịch trên biển đều biết nơi này.
‘Tiểu Cát kia cũng không phải đơn giản, có thể tìm ra được những thông tin như thế này... Chiếu theo những điều bên trong này thì Hoán Thương Thành kia nếu muốn tìm được phương hướng chính xác nhất thì chỉ cần tìm một chiếc thương thuyền là sẽ dò hỏi được.’
Trần Dương vừa bay đi, vừa dụng tâm suy nghĩ, đồng thời cũng liên tục quét mắt ra xa hòng tìm kiếm bóng dáng một chiếc thương thuyền nào đó để hỏi thăm tin tức.
Theo thời gian dần trôi qua, trước mặt Trần Dương cũng chỉ còn lại mặt biển nối liền với chân trời, tạo thành hai mảng xanh trắng kéo dài đến khuất tầm mắt.
Trần Dương trước sau đã phi hành liên tục nửa tháng, nhưng ngay cả một hòn đảo cũng chưa từng nhìn thấy chứ chưa nói đến thương thuyền.
Mà dần dần, Trần Dương đi vào một vùng biển thập phần kỳ lạ, mặt nước chẳng những vô cùng yên tĩnh mà bên trên cũng không có gió, thời tiết trước sau như một không hề có dấu hiệu thay đổi.
Trần Dương vung tay làm bay đi bột phấn do Hạ phẩm linh thạch bị hấp thu hết mà tạo thành rớt xuống biển.
Mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày Trần Dương đều căng mắt ra cả ngày lẫn đêm để quan sát chung quanh, mà tốc độ phi kiếm cũng duy trì không đổi, khiến cho chẳng những linh lực tiêu hao ngày càng nhanh mà thần thức cũng bị tiêu hao đáng kể.
Ánh mắt hắn có chút mỏi mệt khép hờ lại.
Trong lúc Trần Dương đang cảm thấy mệt mỏi buồn chán thì bỗng dưng hắn nhíu mài đảo thần thức xuống mặt nước.
Bên dưới mặt nước chừng mấy chục mét lúc này đang có một cái bóng đen trước sau lao theo phương hướng phi hành của Trần Dương.
Cái bóng này không phải lần đầu tiên Trần Dương phát hiện, nhưng hắn sau khi quan sát thì thấy đó chỉ là một loài cá nào đó thì cứ mặc kệ nó mà bay đi.
Nào ngờ con cá này không những không bỏ đi mà trước sau đi theo Trần Dương không bỏ, chẳng những vậy, tốc độ của nó còn có thể ngang ngửa với Trần Dương mà không rơi xuống hạ phong.
Phải biết, dù hiện tại Trần Dương đang đạp phi kiếm, tốc độ chỉ duy trì ở mức Trúc Cơ Sơ Kỳ nhưng cũng là rất nhanh rồi, vậy mà con cá này không biết vì sao lại bám theo hắn như hình với bóng.
Giữa biển cả mênh mông, đột nhiên có một vật bầu bạn, Trần Dương đột nhiên cảm thấy cũng không phải tệ, nhất thời hứng thú nổi lên liền thu lại độn quang.
Mà ngay khi Trần Dương ngừng lại thì bóng đen kia cũng nổi lên, sau đó tung mình lên mặt nước rồi mới rớt xuống.
Trần Dương lúc này mới nhìn rõ, đây là một con cá có mũi như mũi heo, toàn thân bóng loáng, dưới bụng còn có ba vệt trắng trông rất ngộ nghĩnh.
- Tiểu Ngư, mày muốn theo tao sao?
Trần Dương hứng thú cười to một tiếng, rõ ràng dùng tiếng nhân loại để nói.
Con cá cũng không có hiểu được tiếng người, không biết Trần Dương nói gì nhưng bơi vòng vòng, tỏ vẻ rất thân thiện.
Trần Dương cười cười, đột nhiên thu hồi phi kiếm, móc tay lấy ra một viên Khai Linh Đan quăng vào miệng nó rồi nói:
- Đi thôi, chở tao đi, cho mày ăn kẹo!
Con cá theo bản năng nuốt đan dược vào trong bụng, sau đó ‘éc... Éc...’ Kêu lên mấy tiếng liền nhanh chóng bơi về phía trước.
Trần Dương sớm đã mở hộ thân linh khí cho nên không bị nước chung quanh làm ướt người, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hứng thú, có cảm giác cưỡi sóng mà đi.
Thế là, giữa biển khơi vắng lặng, một người một cá cứ thế lướt đi.
Trần Dương cũng không dùng Pháp nhãn quan sát con cá, hắn coi đây là một người bạn nhỏ, mà giữa những người bạn ngẫu nhiên gặp nhau như vầy, Trần Dương vẫn muốn tự giữ cho nó chút bí mật, cũng như sự tôn trọng dành cho một người bạn vậy.
Mà con cá hình như cũng cảm nhận được sự thân thiện của Trần Dương, thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng như tỏ thái độ thân mật.
Trần Dương không biết, công pháp hắn tu luyện là Tiên Thiên Kinh, hấp thu cũng là linh khí tinh thuần bên trong Phán Thần Hệ Thống, mà trên người sớm mang theo dược hương như có như không do tiếp xúc với dược viên trong thời gian dài.
Con cá này chính là bị loại khí tức này làm cho mê mẩn mà mới đi theo hắn.
Trần Dương không biết hình tượng của hắn trong linh trí mơ hồ của con cá này đơn giản chỉ sánh bằng một cây củ cải thơm tho, vẫn vui vẻ đứng lên lưng nó mà lướt đi thật nhanh.
Đôi bạn này cứ như vậy lướt đi cho đến ngày thứ năm thì Trần Dương nhìn thấy một chiếc thuyền đang rẽ sóng lướt đi ở phía xa xa, Trần Dương liền vỗ đầu con cá chỉ tay về hướng chiếc thuyền.
Con cá khi thấy phương hướng Trần Dương chỉ thì rõ ràng hơi do dự một chút nhưng cũng bơi tới.
Một chiếc hải thuyền to lớn xa hoa, bên trên có giương một ngọn cờ có hình một thanh đinh ba màu vàng phất phới bay trong gió.
Con cá sau khi đến cách chiếc thuyền chừng mười dặm thì không đến gần thì không đi tiếp mà kêu lên có vẻ e ngại.
Trần Dương liền vuốt nhẹ đầu nó, lại cho một viên Khai Linh Đan rồi nói:
- Hi vọng nó sẽ giúp anh bạn nhỏ có một cơ hội sau này. Mau đi đi, có duyên gặp lại!
Nói xong, Trần Dương chân triển khai thân pháp nhẹ nhàng đi trên mặt nước, thân hình ẩn đi mà tiếp cận con thuyền.
Sở dĩ Trần Dương làm như vậy là vì vừa rồi thần thức hắn đảo qua liền phát hiện thuyền này cũng có một số tu sĩ, hơn nữa còn có cả một tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ đang ngồi trong một căn phòng ở giữa thuyền.
Với thân pháp của Trần Dương hiện giờ, việc thi triển kỹ năng ‘Thuỷ thượng phiêu’ đã không là vấn đề gì cả, chỉ là dùng nó đi xa thì đúng là bất tiện, nhưng trong tình huống này để tiếp cận một con thuyền trước mắt thì không tính là gì.
Con cá nhìn hình bóng Trần Dương loé lên rồi biến mất thì kêu lên mấy tiếng, lại chờ thêm nửa ngày không nhìn thấy Trần Dương nữa thì mới buồn bã quay đầu đi.
Trần Dương sau khi tiếp cận chiếc hải thuyền thì không chút do dự nhẹ nhàng bay lên trên boong thuyền.
Phía trên boong thuyền có một số hộ vệ bên hông mang kiếm bộ dáng đề phòng chung quanh.
Trần Dương còn thấy có hai cô gái đang đứng hóng gió trước mũi thuyền.
Sớm đã hóng gió biển suốt mấy tháng nay, Trần Dương đã ngán loại thú vui tao nhã này đến tận cổ, liền chậm rãi đi tới bên trong khoang thuyền, nhẹ nhàng gõ cửa phòng vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ duy nhất trên thuyền.
Bên trong truyền ra tiếng nói không kiên nhẫn:
- Ta đã nói chuyện đó không cần bàn cãi nữa. Nếu còn lôi thôi đừng trách ta trở mặt!
Nghe giọng quát tháo này, Trần Dương sờ sờ mũi, truyền âm:
- Xin chào đạo hữu, ta vô tình đi qua đây thấy có hải thuyền của đạo hữu cho nên mạo muội đến bái phỏng, mong rằng đạo hữu không phiền!
Ngay sau khi Trần Dương nói xong, cánh cửa liền ‘kẽo kẹt’ mở ra, đồng thời một ông lão chừng hơn sáu mươi tuổi, tóc muối tiêu, nét mặt kiên nghị đã đứng dậy, hơi có vẻ đề phòng nhìn Trần Dương đang chậm rãi hiện thân.
Trần Dương sau khi đi vào liền phất tay đóng cửa lại, sau đó nói:
- Xin đạo hữu chớ hiểu lầm, tại hạ là Trương Dần, từ trong đất liền bay ra muốn đến một nơi, nhưng giữa đường bị lạc đường cho nên mới mạo muội quấy rầy đạo hữu thanh tu, kính xin thứ lỗi!
Lão nhân nọ nghe vậy liền đảo mắt một cái, cười nói:
- À, thì ra là vậy, Trương đạo hữu đến thăm thì lão phu còn cảm thấy vinh hạnh nữa, cớ sao lại trách móc chứ. Trước mời đạo hữu ngồi xuống hãy nói!
Lão nhân ngoài cười trong không cười nói.
Trần Dương thấy vậy thì cũng không giải thích gì mà đi tới đối diện lão nhân này ngồi xuống.
Không thể trách lão nhân này được, Trần Dương cũng biết, nếu là hắn, trong tình huống giữa biển khơi đột nhiên có một tu sĩ cùng giai vô thanh vô tức xuất hiện, thì lão nhân giữ được định lực như vậy đã xem như không tầm thường rồi. Nếu là người khác thì thậm chí cũng có thể ngay tại chỗ trở mặt chất vấn không chừng.
Mà lão nhân cũng không phải người bình thường, thái độ hết sức ung dung pha một bình trà rồi đưa cho Trần Dương một chén nói:
- Nơi hải trình hoang vu, chỉ có chút trà nhạt, xin mời đạo hữu!
Trần Dương thấy lão nhân này vậy mà đem trà ra khè mình thì cũng mỉm cười cảm tạ rồi cầm lấy chén trà nhấp một ngụm.
- Trà ngon, không ngờ lão huynh cũng là người cùng sở thích, hắc hắc. Bất quá... Trà này... Tuy ngon nhưng chưa hẳn là tốt a!
Lão nhân nghe Trần Dương nói thì rõ ràng trong mắt có tinh quang, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì mà ung dung cười cười.
Trần Dương thấy vậy thì cũng không có quá nhiệt tình mà yên lặng thưởng trà.
Chừng nửa nén nhang sau, lão nhân mới chậm rãi làm như vô tình hỏi:
- Vừa rồi đạo hữu nói lời ấy là có ý gì?
- Hắc hắc, tại hạ chỉ là cảm thấy tiếc cho một bình trà ngon mà thôi!
Trần Dương nói xong, liền chậm rãi giơ đầu ngón tay lên.
Ánh mắt lão nhân cũng bị động tác này của Trần Dương thu hút, nhất thời tập trung nhìn lại.
Chỉ thấy Trần Dương cười cười, lại vận công điểm tới một cái, nhất thời từ đầu ngón tay Trần Dương tràn ra một làn khói nhẹ.
Mà làn khói này vừa tràn ra lập tức co tròn lại, chậm rãi hình thành một quả cầu màu trắng đục.
Dưới ánh mắt của lão nhân, Trần Dương mỉm cười búng quả cầu một cái làm cho nó lơ lửng giữa không trung, mà nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện chính giữa quả cầu có một tia màu đen tuyền đang uốn éo tựa như một vật sống.
- Cái này là...
Lão nhân ánh mắt kinh nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.