Chương 4: Hứa Phán Hạ (2)
Đa Lê
28/08/2023
Hứa Phán Hạ chưa bao giờ nghĩ tới, loại chuyện hết sức xấu hổ này lại xảy ra trên người mình.
Thực ra mọi chuyện không phải là không có căn cứ, ví dụ như bản thân Diệp Giai Lan cũng không thích những món chiên rán, điểm này vẫn là Hứa Phán Hạ âm thầm quan sát mà biết được. Nhà ăn của sơ trung cũng có một ít đồ chiên, bất kể mùi vị thế nào, thì cũng hợp vệ sinh và tốt cho sức khoẻ hơn hàng xe đẩy của Hứa Nhan, nhưng Diệp Giai Lan chưa bao giờ ăn.
Hai người cùng nhau ăn cơm không phải là điều gì hiếm lạ, Diệp Giai Lan thường gọi nhiều món và chia sẻ với Hứa Phán Hạ.
Diệp Giai Lan từ một trường khác chuyển đến, lại là người phương bắc, vì vậy anh không biết khi nào sẽ theo cha chuyển công tác mà rời đi. Nơi mà gia đình anh đang sống hiện tại cách nhà Hứa Phán Hạ hai con phố, anh thường xuyên qua lại, cũng liền quen biết. Khi đó, các nhà ăn sơ trung đều quẹt thể để lấy cơm, giá cả không đắt, cũng dựa vào chay mặn tính giá. Rẻ nhất là 2 tệ cho món chay, 3 tệ hoặc 4 tệ cho món nữa chay nữa thịt và 5 tệ cho món thịt.
Hứa Phán Hạ luôn chọn những món chay rẻ nhất, đậu hũ, bắp cải,…… cái gì rẻ thì thêm một phần cơm.
Tại thời kỳ phát triển nhanh đói, cô cũng chỉ ăn như vậy, một tháng sinh hoạt phí không đến 200 tệ. Hứa Nhan đã rất nỗ để tiết kiệm tiền, nói rằng bà đã tích cóp gần đủ tiền đóng học phí đại học, kế tiếp bà còn muốn tiết kiệm nhiều hơn, cố gắng đổi sang một ngôi nhà đẹp hơn, to hơn và sống cùng Phán Hạ ở tương Lai. Dù muốn kết hôn hay không, thì Hứa Nhan đều muốn cho con gái mình một nơi để cô có thể ổn định cuộc sống.
Bản thân bà đã phải chịu đựng những khó khăn của gia đình, bà không muốn con gái mình phải đi vào con đường tương tự một lần nữa.
Hứa Phán Hạ không phải là loại người không hiểu chuyện, cô có thể hiểu được sự cố gắng, vất vả của mẹ nên sẵn sàng tiếp tục đi đôi giày chật, cho đến khi mẹ mua giày mới cho cô. Sinh ra trong một gia đình khó khăn từ lâu đã phải gánh vác việc gia đình, Hứa Phán Hạ hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Gia cảnh của Diệp Giai Lan rất tốt, trong mắt mọi anh luôn là một học sinh xuất sắc và lễ phép.
Những lời nhận xét trước đây của anh chỉ là lời khách sáo, trên thực tế người yêu thích những món ăn vặt này lại là cha anh, Diệp Quang Thần.
Diệp Quang Thần làm việc ở một doanh nghiệp trong nước, đảm nhận ví trí quản lý cấp trung của một công ty chi nhánh, không thiếu tiền, cũng không cần cái gì. Sau khi vợ qua đời vì bạo bệnh, ông vẫn luôn không có kết hôn, cũng không có bạn gái. Ông và Hứa Nhan gặp nhau là một sự tình cờ.
Trời bỗng nhiên mưa to, những học sinh không mang ô đang đứng trước cửa lớp chờ bố mẹ đến đón. Hứa Phán Hạ biết mẹ không rảnh nên lặng lẽ làm bài tập về nhà. Khi giao mùa, các cơn mưa lớn thường vội vàng đến, cũng vội vàng đi, cô muốn đợi tạnh mưa hẳn rồi mới ra về.
Yên lặng làm xong hai câu hỏi, Hứa Phán Hạ nghe thấy bên ngoài có ai đó gọi tên mình, theo tiếng nhìn lại cô thấy Diệp Giai Lan.
Diệp Quang Thần tới đón Diệp Giai Lan về nhà, thuận đường cũng đem Hứa Phán Hạ trở về. Ngày hôm đó Hứa Nhan thực sự rất chật vật, chiếc xe nhỏ được che đậy một cách khó khăn đặt trên lối đi nhỏ hẹp, có tấm nhựa chắn lại để tránh nước tạt vào. Người bà ướt sũng tóc rối bù cũng không che đi được khuôn mặt trắng trẻo, bà liên tục cảm ơn Diệp Quang Thần, nhưng ánh mắt của ông vẫn dán chặt vào bà hồi lâu.
Hứa Phán Hạ cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Cô chỉ biết Hứa Nhan đi theo Diệp Quang Thần đến Sơn Đông, ông đã sắp xếp cho bà một công việc nhà rỗi ở đây.
Sách giáo khoa của hai tỉnh Sơn Đông và Chiết Giang là hoàn toàn khác nhau. Diệp Giai Lan vốn đã học năm nhất trung học, nhưng anh đề nghị học lại, dù sao thì anh cũng còn nhỏ nên không cần lo lắng về thời gian hay tương lai của mình. Diệp Quang thần cho rằng anh nói rất có đạo lý, liền để anh tiếp tục học năm 3 sơ trung*, vừa vặn ở cùng một chỗ với Hứa Phán Hạ, càng thuận tiện phụ đạo bài tập giúp cô. Kiến thức ở sơ trung không quá khó, cộng với sự nghiêm khắc của anh, Hứa Phán Hạ đã thuận lợi thi vào trường trung học số 1 cùng với Diệp Giai Lan.
Trên thực tế, khi lần đầu đến Sơn Đông, Hứa Phán Hạ cũng không quen. Món ăn ở đây chủ yếu là mì, bánh bao, không nhiều cơm, không khí khô đến chảy máu mũi, mùa đông cũng lạnh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một trận tuyết lớn và dày như vậy, ra ngoài phải mang ủng đi tuyết, nếu đi giày thể thao thông thường sẽ dễ bị ngã. Hứa Phán Hạ bị ngã một lần, đầu choáng váng hồi lâu, sợ tốn tiền thuốc thang nên không nói cho mẹ biết, sau đó liền sưng tấy lên, một tuần liền biến mất.
Ngôn ngữ cũng là một vấn đề, nhưng cũng không phải đặc biệt khó hiểu, ước chừng qua đi một năm, Hứa Phán Hạ đã thích ứng với cuộc sống mới ở đây. Cùng lúc đó, Hứa Nhan đã có bạn trai mới.
Hứa Phán Hạ kỳ thật rất vui mừng khi thấy mẹ có cuộc sống mới của riêng mình, nhưng cô không muốn người đó là bố của Diệp Giai Lan.
Nhưng thực tế đã như vậy rồi.
Ngày Hứa Phán Hạ nhận được giấy báo nhập học, cũng là lúc Hứa Nhan đưa cô chuyển đến nhà Diệp Quang Thần.
Nhà của Diệp Quang Thần rất lớn, là một căn nhà hai tầng có sân vườn và một gác xép nhỏ. Tầng 1 có hai phòng ngủ dành cho khách, một phòng cho Hứa Nhan, một phòng cho Hứa Phán Hạ. Diệp Quang Thần cùng Diệp Giai Lan phòng ngủ đều ở lầu hai.
Hứa Phán Hạ không thể thay đổi ý định và cách làm của mẹ, bà không làm gì sai, bà không can thiệp vào gia đình người khác, không đòi hỏi bất cứ điều gì, bà yêu một cách bình thường.
Nhưng…
Thời điểm cô dọn vào nghỉ hè còn chưa kết thúc. Ban ngày phần lớn thời gian Diệp Quang Thần và Hứa Nhan đều phải đi làm, bạn bè cấp 2 của Hứa Phán Hạ rủ cô ra ngoài chơi, nhưng cô không có tâm trạng, buồn chán ngồi trong phòng ngủ của mình, hay nói nói đúng hơn là phòng ngủ thứ hai của nhà Diệp Quang Thần, đọc đi đọc lại một quyển sách. Phòng làm việc của Diệp Quang Thần ở tầng một, ba bức tường đều đầy sách, Hứa Phán Hạ không cảm thấy hứng thú với những quyển sách này, thay vào đó cô thấy chán nản đến mức khó thở vì sự yên tĩnh đặc biệt này.
Cô cũng không muốn như như vậy.
Hứa Nhan không sai, Diệp Giai Lan cũng vậy.
Theo quan điểm của anh, phải chăng đây là một câu chuyện xưa của ông Quách Đổng**? Hay, người nông dân và con rắn?
Hứa Phán Hạ không biết.
Cái không khí ngột ngạt này cuối cùng đã bị chọc thủng hoàn toàn vào một buổi tối nọ, Hứa Phán Hạ theo thói quen đến thư phòng trả sách, vừa mở cửa đã nhìn thấy Diệp Giai Lan đang ngồi trên thảm. Cô giật mình không biết phải nói gì, ngập ngừng một câu “ Thật xin lỗi”, lặng lẽ lùi lại, xoay người chuyển bị rời đi, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Diệp Giai Lan.
“ Em đi đâu?”
Hứa Phán Hạ nói: “ Đọc sách.”
“ Nhìn cái gì cơ?”
Hứa Phán Hạ không thể trả lời.
Cô nói ngắn ngọn “ Anh trai——”
Cửa sổ thư phòng không lớn, bên ngoài hoàng hồn buông xuống, trời càng lúc một tối, có thể nhìn thấy cây trúc sau vườn đang bị gió lay động.
Diệp Giai Lan không đi giày, lộ ra đôi chân sạch sẽ, to lớn, nặng nề xương cốt. Dưới lớp áo phông cổ tròn màu trắng là xương quai xanh, anh luôn trông rất ưa nhìn, khi những nam sinh cùng tuổi Hứa Phán Hạ bước vào tuổi dậy thì bắt đầu đã tiết nhiều dầu. Nhưng Diệp Giai Lan trước sâu vẫn luôn sạch sẽ và tươi tắn.
Anh cúi đầu, đem cặp kính gọng vàng để một bên, nhìn Hứa Phán Hạ.
Anh ngồi ngược chiều ánh sáng khiến Hứa Phán Hạ không thể nhìn rõ mắt anh.
Chỉ nghe thấy Diệp Giai Lan nói: “ Anh cái gì? Tôi không phải anh trai của em.”
“ Đời này, đừng nghĩ đến việc làm em gái tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nó đã được cập nhật.
Ồ!!!!
Tết trung thu vui vẻ nhé các nàng!!! ( truyện này được viết năm ngoái ạ. )
Edit: * Hệ thống giáo dục Trung Quốc thực hiện mô hình 3-6–3–3–3/4
Bao gồm:
3 năm mầm non, 6 năm tiểu học, 3 năm THCS, 3 năm THPT /học nghề, 2 hoặc 3 năm cao đẳng hoặc4 năm đại học .
** Đây là một câu chuyện xưa của Trung Quốc, ý nói về “ Giúp người mà hại mình.”
Thực ra mọi chuyện không phải là không có căn cứ, ví dụ như bản thân Diệp Giai Lan cũng không thích những món chiên rán, điểm này vẫn là Hứa Phán Hạ âm thầm quan sát mà biết được. Nhà ăn của sơ trung cũng có một ít đồ chiên, bất kể mùi vị thế nào, thì cũng hợp vệ sinh và tốt cho sức khoẻ hơn hàng xe đẩy của Hứa Nhan, nhưng Diệp Giai Lan chưa bao giờ ăn.
Hai người cùng nhau ăn cơm không phải là điều gì hiếm lạ, Diệp Giai Lan thường gọi nhiều món và chia sẻ với Hứa Phán Hạ.
Diệp Giai Lan từ một trường khác chuyển đến, lại là người phương bắc, vì vậy anh không biết khi nào sẽ theo cha chuyển công tác mà rời đi. Nơi mà gia đình anh đang sống hiện tại cách nhà Hứa Phán Hạ hai con phố, anh thường xuyên qua lại, cũng liền quen biết. Khi đó, các nhà ăn sơ trung đều quẹt thể để lấy cơm, giá cả không đắt, cũng dựa vào chay mặn tính giá. Rẻ nhất là 2 tệ cho món chay, 3 tệ hoặc 4 tệ cho món nữa chay nữa thịt và 5 tệ cho món thịt.
Hứa Phán Hạ luôn chọn những món chay rẻ nhất, đậu hũ, bắp cải,…… cái gì rẻ thì thêm một phần cơm.
Tại thời kỳ phát triển nhanh đói, cô cũng chỉ ăn như vậy, một tháng sinh hoạt phí không đến 200 tệ. Hứa Nhan đã rất nỗ để tiết kiệm tiền, nói rằng bà đã tích cóp gần đủ tiền đóng học phí đại học, kế tiếp bà còn muốn tiết kiệm nhiều hơn, cố gắng đổi sang một ngôi nhà đẹp hơn, to hơn và sống cùng Phán Hạ ở tương Lai. Dù muốn kết hôn hay không, thì Hứa Nhan đều muốn cho con gái mình một nơi để cô có thể ổn định cuộc sống.
Bản thân bà đã phải chịu đựng những khó khăn của gia đình, bà không muốn con gái mình phải đi vào con đường tương tự một lần nữa.
Hứa Phán Hạ không phải là loại người không hiểu chuyện, cô có thể hiểu được sự cố gắng, vất vả của mẹ nên sẵn sàng tiếp tục đi đôi giày chật, cho đến khi mẹ mua giày mới cho cô. Sinh ra trong một gia đình khó khăn từ lâu đã phải gánh vác việc gia đình, Hứa Phán Hạ hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Gia cảnh của Diệp Giai Lan rất tốt, trong mắt mọi anh luôn là một học sinh xuất sắc và lễ phép.
Những lời nhận xét trước đây của anh chỉ là lời khách sáo, trên thực tế người yêu thích những món ăn vặt này lại là cha anh, Diệp Quang Thần.
Diệp Quang Thần làm việc ở một doanh nghiệp trong nước, đảm nhận ví trí quản lý cấp trung của một công ty chi nhánh, không thiếu tiền, cũng không cần cái gì. Sau khi vợ qua đời vì bạo bệnh, ông vẫn luôn không có kết hôn, cũng không có bạn gái. Ông và Hứa Nhan gặp nhau là một sự tình cờ.
Trời bỗng nhiên mưa to, những học sinh không mang ô đang đứng trước cửa lớp chờ bố mẹ đến đón. Hứa Phán Hạ biết mẹ không rảnh nên lặng lẽ làm bài tập về nhà. Khi giao mùa, các cơn mưa lớn thường vội vàng đến, cũng vội vàng đi, cô muốn đợi tạnh mưa hẳn rồi mới ra về.
Yên lặng làm xong hai câu hỏi, Hứa Phán Hạ nghe thấy bên ngoài có ai đó gọi tên mình, theo tiếng nhìn lại cô thấy Diệp Giai Lan.
Diệp Quang Thần tới đón Diệp Giai Lan về nhà, thuận đường cũng đem Hứa Phán Hạ trở về. Ngày hôm đó Hứa Nhan thực sự rất chật vật, chiếc xe nhỏ được che đậy một cách khó khăn đặt trên lối đi nhỏ hẹp, có tấm nhựa chắn lại để tránh nước tạt vào. Người bà ướt sũng tóc rối bù cũng không che đi được khuôn mặt trắng trẻo, bà liên tục cảm ơn Diệp Quang Thần, nhưng ánh mắt của ông vẫn dán chặt vào bà hồi lâu.
Hứa Phán Hạ cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó.
Cô chỉ biết Hứa Nhan đi theo Diệp Quang Thần đến Sơn Đông, ông đã sắp xếp cho bà một công việc nhà rỗi ở đây.
Sách giáo khoa của hai tỉnh Sơn Đông và Chiết Giang là hoàn toàn khác nhau. Diệp Giai Lan vốn đã học năm nhất trung học, nhưng anh đề nghị học lại, dù sao thì anh cũng còn nhỏ nên không cần lo lắng về thời gian hay tương lai của mình. Diệp Quang thần cho rằng anh nói rất có đạo lý, liền để anh tiếp tục học năm 3 sơ trung*, vừa vặn ở cùng một chỗ với Hứa Phán Hạ, càng thuận tiện phụ đạo bài tập giúp cô. Kiến thức ở sơ trung không quá khó, cộng với sự nghiêm khắc của anh, Hứa Phán Hạ đã thuận lợi thi vào trường trung học số 1 cùng với Diệp Giai Lan.
Trên thực tế, khi lần đầu đến Sơn Đông, Hứa Phán Hạ cũng không quen. Món ăn ở đây chủ yếu là mì, bánh bao, không nhiều cơm, không khí khô đến chảy máu mũi, mùa đông cũng lạnh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một trận tuyết lớn và dày như vậy, ra ngoài phải mang ủng đi tuyết, nếu đi giày thể thao thông thường sẽ dễ bị ngã. Hứa Phán Hạ bị ngã một lần, đầu choáng váng hồi lâu, sợ tốn tiền thuốc thang nên không nói cho mẹ biết, sau đó liền sưng tấy lên, một tuần liền biến mất.
Ngôn ngữ cũng là một vấn đề, nhưng cũng không phải đặc biệt khó hiểu, ước chừng qua đi một năm, Hứa Phán Hạ đã thích ứng với cuộc sống mới ở đây. Cùng lúc đó, Hứa Nhan đã có bạn trai mới.
Hứa Phán Hạ kỳ thật rất vui mừng khi thấy mẹ có cuộc sống mới của riêng mình, nhưng cô không muốn người đó là bố của Diệp Giai Lan.
Nhưng thực tế đã như vậy rồi.
Ngày Hứa Phán Hạ nhận được giấy báo nhập học, cũng là lúc Hứa Nhan đưa cô chuyển đến nhà Diệp Quang Thần.
Nhà của Diệp Quang Thần rất lớn, là một căn nhà hai tầng có sân vườn và một gác xép nhỏ. Tầng 1 có hai phòng ngủ dành cho khách, một phòng cho Hứa Nhan, một phòng cho Hứa Phán Hạ. Diệp Quang Thần cùng Diệp Giai Lan phòng ngủ đều ở lầu hai.
Hứa Phán Hạ không thể thay đổi ý định và cách làm của mẹ, bà không làm gì sai, bà không can thiệp vào gia đình người khác, không đòi hỏi bất cứ điều gì, bà yêu một cách bình thường.
Nhưng…
Thời điểm cô dọn vào nghỉ hè còn chưa kết thúc. Ban ngày phần lớn thời gian Diệp Quang Thần và Hứa Nhan đều phải đi làm, bạn bè cấp 2 của Hứa Phán Hạ rủ cô ra ngoài chơi, nhưng cô không có tâm trạng, buồn chán ngồi trong phòng ngủ của mình, hay nói nói đúng hơn là phòng ngủ thứ hai của nhà Diệp Quang Thần, đọc đi đọc lại một quyển sách. Phòng làm việc của Diệp Quang Thần ở tầng một, ba bức tường đều đầy sách, Hứa Phán Hạ không cảm thấy hứng thú với những quyển sách này, thay vào đó cô thấy chán nản đến mức khó thở vì sự yên tĩnh đặc biệt này.
Cô cũng không muốn như như vậy.
Hứa Nhan không sai, Diệp Giai Lan cũng vậy.
Theo quan điểm của anh, phải chăng đây là một câu chuyện xưa của ông Quách Đổng**? Hay, người nông dân và con rắn?
Hứa Phán Hạ không biết.
Cái không khí ngột ngạt này cuối cùng đã bị chọc thủng hoàn toàn vào một buổi tối nọ, Hứa Phán Hạ theo thói quen đến thư phòng trả sách, vừa mở cửa đã nhìn thấy Diệp Giai Lan đang ngồi trên thảm. Cô giật mình không biết phải nói gì, ngập ngừng một câu “ Thật xin lỗi”, lặng lẽ lùi lại, xoay người chuyển bị rời đi, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Diệp Giai Lan.
“ Em đi đâu?”
Hứa Phán Hạ nói: “ Đọc sách.”
“ Nhìn cái gì cơ?”
Hứa Phán Hạ không thể trả lời.
Cô nói ngắn ngọn “ Anh trai——”
Cửa sổ thư phòng không lớn, bên ngoài hoàng hồn buông xuống, trời càng lúc một tối, có thể nhìn thấy cây trúc sau vườn đang bị gió lay động.
Diệp Giai Lan không đi giày, lộ ra đôi chân sạch sẽ, to lớn, nặng nề xương cốt. Dưới lớp áo phông cổ tròn màu trắng là xương quai xanh, anh luôn trông rất ưa nhìn, khi những nam sinh cùng tuổi Hứa Phán Hạ bước vào tuổi dậy thì bắt đầu đã tiết nhiều dầu. Nhưng Diệp Giai Lan trước sâu vẫn luôn sạch sẽ và tươi tắn.
Anh cúi đầu, đem cặp kính gọng vàng để một bên, nhìn Hứa Phán Hạ.
Anh ngồi ngược chiều ánh sáng khiến Hứa Phán Hạ không thể nhìn rõ mắt anh.
Chỉ nghe thấy Diệp Giai Lan nói: “ Anh cái gì? Tôi không phải anh trai của em.”
“ Đời này, đừng nghĩ đến việc làm em gái tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nó đã được cập nhật.
Ồ!!!!
Tết trung thu vui vẻ nhé các nàng!!! ( truyện này được viết năm ngoái ạ. )
Edit: * Hệ thống giáo dục Trung Quốc thực hiện mô hình 3-6–3–3–3/4
Bao gồm:
3 năm mầm non, 6 năm tiểu học, 3 năm THCS, 3 năm THPT /học nghề, 2 hoặc 3 năm cao đẳng hoặc4 năm đại học .
** Đây là một câu chuyện xưa của Trung Quốc, ý nói về “ Giúp người mà hại mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.