Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích
Chương 64: Hắc hóa
Cá Basa
13/06/2017
Lâm Lam khoác
lên mình bộ quân phục Thiếu Tá đem đến cho nam nhân đang ngồi trên
giường một trận mê muội. Đỗ Phủ xấu hổ che lại tiểu Phủ Phủ đã nhếch
lên, méo xệch vẫy tay tạm biệt Lâm Lam.
Lam Lam a... em có cần phải gợi cảm đến thế hay không!
Tổng sẽ có ngày hắn sẽ nghẹn chết!
"Cộp..." Lâm Lam đột ngột dừng lại bước chân, đôi mắt xanh lam ánh lên tia sáng mê người.
"Có thứ gì đó... thật quen thuộc... Là ở, Mộc tinh?" Bông hoa kì dị nhảy múa trong đôi con ngươi xinh đẹp, lông mi cậu hơi run run, khóe môi lại vô thức nhiễm thượng một tia cười dịu dàng mà thuần khiết.
Xem ra, cậu phải tiến đến Mộc tinh một chút rồi.
Không, trước đó cậu cần chuyện phải giải quyết!
...
Vũ Chinh lẳng lặng nằm trên giường bệnh, cảm xúc lạnh ngắt truyền đến từ dưới bắp đùi. Không có cảm giác, không thể điều khiển, hắn... phế rồi.
"Cạch." Dạ Tiểu Vũ mang theo thức ăn tiến đến bên cạnh giường bệnh, tỉ mẩn xếp lại giường gối cho Vũ Chinh. Cô mỉm cười nhè nhẹ, múc ra một ít cháo uy đến bên miệng hắn.
Vũ Chinh dường như vẫn chưa thể nào thoát ra được khỏi thế giới riêng của bản thân, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía chân hắn.
"Cạch!" Tiếng thìa chạm vào bát đĩa khiến Vũ Chinh giật mình nhìn về phía cô, trái tim hắn giống như bị cô thít chặt, nhịp tim chậm dần.
"Thế nào? Cảm thấy rất đau đớn sao? Cảm thấy tuyệt vọng vì sự vô dụng của bản thân hả?" Dạ Tiểu Vũ vô cùng bực bội thả ra những lời nói độc ác. Bộ dáng mất hồn mất vía này của nam nhân thiệt làm cho người ta muốn chán ghét chết!
"Ha... Em cứ nói những gì mà em muốn. Không phải sao? Bây giờ không phải nhìn tôi thực thảm hại sao?" Vũ Chinh cúi đầu, mái tóc đen lòa xòa che đi đôi mắt của hắn. "Ngày mai em hãy đem tất cả mọi người tìm cách trở về đi. Tôi... cứ để tôi ở lại đây. Em không cần phải vì một kẻ vô dụng như tôi mà mạo hiểm!"
Hơi thở Dạ Tiểu Vũ ngắt lại, trong đôi con ngươi không thể nào che dấu được bạo ngược cùng giận dữ bùng nổ.
"Chát!"
Đầu óc của Vũ Chinh bị một cái tát giáng xuống đến choáng váng. Hắn ngẩn người nhìn lên nữ nhân. Trái tim giống như bị một cái tát này khiến cho hoảng sợ, chậm chạp chuyển động.
Lồng ngực của cô liên tục thở dốc, ánh mắt chỉ có duy độc ảnh ngược của Vũ Chinh, sự thất vọng và giận dữ bộc lộ trần trụi trong mắt mà hoàn toàn không bị che dấu. Cô nghĩ, chẳng cần phải che dấu làm gì.
Thế nào? Chỉ là mất đi một đôi chân mà thôi, chỉ như thế thôi mà cũng trưng ra một cái giọng nói với biểu tình thê thảm như thế này cơ đấy!!?
Lại còn bỏ hắn lại!!?
Hắn nghĩ cô là ai vậy? Mạng của hắn là do cô cứu về, hắn nghĩ nói vứt bỏ là vứt bỏ một cách đơn giản như thế hả!!?
Dạ Tiểu Vũ vuốt ve khuôn mặt thất thần của nam nhân, đôi mắt yêu diễm tràn đầy cười nhạo và ôn nhu đầy mâu thuẫn.
"Không một ai trong các người có thể thoát khỏi bàn tay tôi. Kể cả khi tôi vứt bỏ các người!"
Hàm răng trắng nõn cắn xuống da thịt cứng rắn, máu tươi chảy xuống, bắn lên khuôn mặt của yêu tinh kia. Cô ta mỉm cười, hàm răng dính máu nhai nuốt miếng thịt trong miệng, vô cùng vui vẻ nuốt nó vào bụng.
Vũ Chinh nghĩ, có lẽ hắn sẽ giống như miếng thịt kia, bị cô nhai nuốt, nhấm nháp, nuốt vào bụng, hòa vào máu thịt cô, không có lối thoát!
"Đừng bao giờ, nói ra những lời nói như thế này một lần nào nữa!" Dạ Tiểu Vũ khẽ cười, máu tươi trên miệng chảy xuống từng giọt, tanh nồng mà ngọt ngào một hương vị ái muội mà biến thái. "Bây giờ, mạng của anh là thuộc về tôi có hiểu không? Chỉ thuộc về mình Dạ Tiểu Vũ tôi mà thôi! Kể cả anh, nếu không có sự cho phép của tôi cũng không được phép chết đi trước tôi!"
Hai chân không thể di động? nếu vậy thì dùng bàn tay mà cầm dao cầm súng lên!
Hai tay đều gãy nát, không sao, dùng miệng hung hăng cắn chặt vào yết hầu kẻ địch, ăn thịt hắn, uống máu hắn, cho đến khi hắn triệt để chết đi!
Ai nói rằng không thể di động thì sẽ là phế vật?
Dạ Tiểu Vũ ôn nhu vuốt ve những sợi tóc mềm mại của nam nhân, trong miệng hừ ca một bài hát ca dao đồng thoại nhẹ nhàng.
Vũ Chinh nằm trong lòng cô, sau đó thì những câu nói của cô, tựa như ánh sáng cứu vớt hắn khỏi địa ngục, chạy vòng quanh đầu óc của hắn.
Hắn bây giờ đã là của cô rồi... không thể nào rời khỏi cô... là vật sở hữu của cô... mãi mãi chạy không thoát... cũng sẽ mãi mãi không thể chạy trốn...
Trái tim của nam nhân, chậm rãi bị phủ lên một màu đen ngọt ngào mục nát...
"Khoan đã, có phải em vừa mới nói "các người"?" Đột ngột Vũ Chinh mở mắt, nhìn chằm chằm vào Dạ Tiểu Vũ.
======
Chương sau có H :v sẽ không cut... hi hi...
Lam Lam a... em có cần phải gợi cảm đến thế hay không!
Tổng sẽ có ngày hắn sẽ nghẹn chết!
"Cộp..." Lâm Lam đột ngột dừng lại bước chân, đôi mắt xanh lam ánh lên tia sáng mê người.
"Có thứ gì đó... thật quen thuộc... Là ở, Mộc tinh?" Bông hoa kì dị nhảy múa trong đôi con ngươi xinh đẹp, lông mi cậu hơi run run, khóe môi lại vô thức nhiễm thượng một tia cười dịu dàng mà thuần khiết.
Xem ra, cậu phải tiến đến Mộc tinh một chút rồi.
Không, trước đó cậu cần chuyện phải giải quyết!
...
Vũ Chinh lẳng lặng nằm trên giường bệnh, cảm xúc lạnh ngắt truyền đến từ dưới bắp đùi. Không có cảm giác, không thể điều khiển, hắn... phế rồi.
"Cạch." Dạ Tiểu Vũ mang theo thức ăn tiến đến bên cạnh giường bệnh, tỉ mẩn xếp lại giường gối cho Vũ Chinh. Cô mỉm cười nhè nhẹ, múc ra một ít cháo uy đến bên miệng hắn.
Vũ Chinh dường như vẫn chưa thể nào thoát ra được khỏi thế giới riêng của bản thân, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía chân hắn.
"Cạch!" Tiếng thìa chạm vào bát đĩa khiến Vũ Chinh giật mình nhìn về phía cô, trái tim hắn giống như bị cô thít chặt, nhịp tim chậm dần.
"Thế nào? Cảm thấy rất đau đớn sao? Cảm thấy tuyệt vọng vì sự vô dụng của bản thân hả?" Dạ Tiểu Vũ vô cùng bực bội thả ra những lời nói độc ác. Bộ dáng mất hồn mất vía này của nam nhân thiệt làm cho người ta muốn chán ghét chết!
"Ha... Em cứ nói những gì mà em muốn. Không phải sao? Bây giờ không phải nhìn tôi thực thảm hại sao?" Vũ Chinh cúi đầu, mái tóc đen lòa xòa che đi đôi mắt của hắn. "Ngày mai em hãy đem tất cả mọi người tìm cách trở về đi. Tôi... cứ để tôi ở lại đây. Em không cần phải vì một kẻ vô dụng như tôi mà mạo hiểm!"
Hơi thở Dạ Tiểu Vũ ngắt lại, trong đôi con ngươi không thể nào che dấu được bạo ngược cùng giận dữ bùng nổ.
"Chát!"
Đầu óc của Vũ Chinh bị một cái tát giáng xuống đến choáng váng. Hắn ngẩn người nhìn lên nữ nhân. Trái tim giống như bị một cái tát này khiến cho hoảng sợ, chậm chạp chuyển động.
Lồng ngực của cô liên tục thở dốc, ánh mắt chỉ có duy độc ảnh ngược của Vũ Chinh, sự thất vọng và giận dữ bộc lộ trần trụi trong mắt mà hoàn toàn không bị che dấu. Cô nghĩ, chẳng cần phải che dấu làm gì.
Thế nào? Chỉ là mất đi một đôi chân mà thôi, chỉ như thế thôi mà cũng trưng ra một cái giọng nói với biểu tình thê thảm như thế này cơ đấy!!?
Lại còn bỏ hắn lại!!?
Hắn nghĩ cô là ai vậy? Mạng của hắn là do cô cứu về, hắn nghĩ nói vứt bỏ là vứt bỏ một cách đơn giản như thế hả!!?
Dạ Tiểu Vũ vuốt ve khuôn mặt thất thần của nam nhân, đôi mắt yêu diễm tràn đầy cười nhạo và ôn nhu đầy mâu thuẫn.
"Không một ai trong các người có thể thoát khỏi bàn tay tôi. Kể cả khi tôi vứt bỏ các người!"
Hàm răng trắng nõn cắn xuống da thịt cứng rắn, máu tươi chảy xuống, bắn lên khuôn mặt của yêu tinh kia. Cô ta mỉm cười, hàm răng dính máu nhai nuốt miếng thịt trong miệng, vô cùng vui vẻ nuốt nó vào bụng.
Vũ Chinh nghĩ, có lẽ hắn sẽ giống như miếng thịt kia, bị cô nhai nuốt, nhấm nháp, nuốt vào bụng, hòa vào máu thịt cô, không có lối thoát!
"Đừng bao giờ, nói ra những lời nói như thế này một lần nào nữa!" Dạ Tiểu Vũ khẽ cười, máu tươi trên miệng chảy xuống từng giọt, tanh nồng mà ngọt ngào một hương vị ái muội mà biến thái. "Bây giờ, mạng của anh là thuộc về tôi có hiểu không? Chỉ thuộc về mình Dạ Tiểu Vũ tôi mà thôi! Kể cả anh, nếu không có sự cho phép của tôi cũng không được phép chết đi trước tôi!"
Hai chân không thể di động? nếu vậy thì dùng bàn tay mà cầm dao cầm súng lên!
Hai tay đều gãy nát, không sao, dùng miệng hung hăng cắn chặt vào yết hầu kẻ địch, ăn thịt hắn, uống máu hắn, cho đến khi hắn triệt để chết đi!
Ai nói rằng không thể di động thì sẽ là phế vật?
Dạ Tiểu Vũ ôn nhu vuốt ve những sợi tóc mềm mại của nam nhân, trong miệng hừ ca một bài hát ca dao đồng thoại nhẹ nhàng.
Vũ Chinh nằm trong lòng cô, sau đó thì những câu nói của cô, tựa như ánh sáng cứu vớt hắn khỏi địa ngục, chạy vòng quanh đầu óc của hắn.
Hắn bây giờ đã là của cô rồi... không thể nào rời khỏi cô... là vật sở hữu của cô... mãi mãi chạy không thoát... cũng sẽ mãi mãi không thể chạy trốn...
Trái tim của nam nhân, chậm rãi bị phủ lên một màu đen ngọt ngào mục nát...
"Khoan đã, có phải em vừa mới nói "các người"?" Đột ngột Vũ Chinh mở mắt, nhìn chằm chằm vào Dạ Tiểu Vũ.
======
Chương sau có H :v sẽ không cut... hi hi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.