Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích
Chương 39: Nghiên cứu phá vỡ Gen
Cá Basa
09/03/2017
"Ta là Vũ Phong, con có thể gọi ta là Vũ lão." Vũ Phong mỉm cười. Không biết vì sao, Vũ Phong ông cảm thấy cô gái này thật thuận mắt, lương thiện(?), dịu dàng(??), không hề giả dối như lũ chính khách suốt ngày đấu đấu đá đá kia(???:))). Thời đại bây giờ vẫn còn tồn tại một cô gái như vậy, thật đáng quý trọng a.
"Vũ lão gia gia." Dạ Tiểu Vũ miệng ngọt xớt kêu một tiếng, ánh mắt cong thành hình lưỡi liềm. Lão gia gia, nhanh nhanh nói ra nghiên cứu nha, chờ thiệt lâu...
"Con có biết, hệ thống Gen của chúng ta đã tồn tại bao nhiêu lâu rồi không?" Vũ Phong đưa ra một câu hỏi kì lạ.
Dạ Tiểu Vũ lóe lên. Là về Gen? "1000 năm ạ."
"Đúng vậy, 1000 năm, theo lịch vũ trụ, ngày chúng ta từ bỏ Trái Đất, bắt đầu chuyến lữ hành xuyên qua các đại vũ trụ, sau đó những sự biến đổi xuất hiện. Thể chất của nhân loại bắt đầu phân hóa, dị năng xuất hiện, các cuộc đảo chính xảy ra liên miên. Từ đó, những kẻ sở hữu Gen cấp S bắt đầu tạo ra những đế chế của riêng mình." Vũ Phong lật ra một cuốn sách sử. "Hệ Mặt Trời chúng ta chính là Liên bang được tạo ra từ những kẻ bị bỏ lại - những kẻ hoặc cô độc, hoặc không có dị năng, hoặc là những kẻ yếu bị những kẻ mạnh vứt bỏ. Cho nên Liên Bang Hệ Mặt Trời từng được gọi là "Vùng đất bị lãng quên". Bởi bọn họ, những kẻ mạnh kia không tình nguyện dẫn theo chúng ta, đem tất cả vật tư cùng trang thiết bị cướp đi. 200 năm, Liên Bang dẫm lên xác nhau mà sống, đau đớn, cùng cực, huyết lệ sử thi."
Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ có chút phiêu dạt. Sử thi của Hệ Mặt Trời là chính tay cô viết ra, nó đau đớn như thế nào, cô biết rõ nhất. Đúng thôi, kẻ yếu sẽ bị vứt bỏ. Thế nhưng Hệ Mặt Trời không phải là kẻ yếu, một kẻ yếu sẽ không bao giờ có thể tồn tại suốt 1000 năm, rồi hôm nay lại có thể vươn lên đánh vào mặt những đại đế quốc kia.
"Rồi năm đó, hắn ta xuất hiện, kẻ cấp S duy nhất không bỏ rơi chúng ta, là con người dẫn lối cho chúng ta, đem chúng ta cứu dậy khỏi vực sâu tuyệt vọng. Tại sao 200 năm trước hắn không xuất hiện? Chúng ta hỏi hắn câu đó, thế nhưng hắn không trả lời, hắn chỉ nói với chúng ta rằng:"Muốn sống không?" Chúng ta nói "Có", hắn đem ra một bàn tay, chúng ta tất cả rơi vào một giấc ngủ say, tròn 10 năm. Khi chúng ta tỉnh giấc, 10 người trở thành S cấp, 50 tên A cấp, và rất nhiều B cấp. Chúng ta đã được tái sinh." Vũ Chinh đọc lên từng dòng chữ, nước mắt chua xót rơi trên trang sách. Đây là một cuốn nhật kí ố vàng, được viết tay hoàn toàn, giá trị vô giá. Nhờ vào cuốn sách này, Liên Bang đã biết được ngày xưa bọn họ đã từng khổ đau như thế nào, anh hùng như thế nào, cũng đáng thương như thế nào.
Dạ Tiểu Vũ hơi hơi nắm tay lại. Lịch sử này, có chút sâu xa. Hóa ra thế giới này, cũng có những mặt khuất mà cô không biết đến. Như người đàn ông đó, cô chưa bao giờ đề cập đến bên trong cuốn tiểu thuyết của mình.
"Bộp." Cuốn sách được đóng lại. Vũ Phong lại hơi hơi vẫy tay, một màn hình trong suốt hư không xuất hiện. "Ta từ bé đã nuôi một giấc mộng, một giấc mộng mà nửa đời này ta cố gắng vì nó."
"Tại sao lại bỏ rơi lại chúng ta? Tại sao lại phân biệt chúng ta? Chỉ số Gen thấp thì không phải nhân loại!!?"
"Ta muốn đem thứ luật lệ bẩn thỉu ti tiện ích kỷ đó phá vỡ!" Ánh mắt Vũ Phong điên cuồng bùng cháy lên một ngọn lửa dữ dội."Ta muốn tạo ra một loại Ma pháp bằng khoa học, một Ma pháp có thể giúp những kẻ yếu phá vỡ thiên mệnh của chính mình, nắm lấy lực lượng tuyệt đối!"
...
Dạ Tiểu Vũ lái xe chạy trên đường, tia sáng liếc qua lão giả đang bận rộn với một đám chai lọ bên trong thùng xe phía sau.
Sửa lại Gen của con người? Thật lớn gan... thế nhưng có lẽ nhà khoa học chính là luôn điên cuồng như vậy a... Thế rồi giống như nghĩ đến điều gì, khóe môi Dạ Tiểu Vũ câu lên. Cô thích nghiên cứu này, một khi thành công, cô sẽ bằng mọi giá cướp đoạt nó.
A a, không không không, cô sẽ khiến Vũ Phong tự tay dâng nó lên cho cô, còn nói với cô rằng "Hãy sử dụng nó cẩn thận nhé!". Ha ha, như vậy sẽ có điểm khiêu chiến hơn a... Bàn tay ác quỷ thao túng nhân tâm của ai đó đang ngứa ngáy a...
Và, cách để biến cái nghiên cứu này trở nên càng điên cuồng hơn, không khó.
Nếu có một ai đó nhìn thấy nụ cười lúc này của Dạ Tiểu Vũ, sẽ chỉ cảm thấy rụng rời tay chân, giống như bị ác ma nắm lấy, bóp nát trái tim trong hoảng sợ.
"Ha ha, tiếp theo, chỉ cần đem Vũ gia gia chuyển về Hệ Mặt Trời là tốt rồi." Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ cong cong. Quân công nha, giết cả nghìn tên địch còn không bằng cứu về một nghiên cứu viên đâu. Rồi thân phận của Vũ lão, không khéo còn có thể kéo cô lên bài bậc đó à nha...
Khi Dạ Tiểu Vũ đang hí hửng híp mắt lại YY về tương lai tương đẹp với những cái huy chương xinh đẹp trên cổ áo, một đám người hỗn loạn ầm ĩ chắn đường cô. Một đám đực rựa bao vây lấy một tên nhóc thiếu niên, sắc mặt dâm đãng hủ nát. A ha... NP... Thế nhưng các ngươi chọn vị trí thật trùng hợp nha... chặn đường ta!
Dạ Tiểu Vũ liếc qua Vũ Phong đang trầm mê trong khoa học, mở ra cánh cửa xe. "Rầm!" Một tiếng, đem ánh mắt của đám người thu hút lại đây.
"Á ~ Tiểu mĩ nhân!"
"Hôm nay đủ may mắn!"
"Tóm lấy ả kĩ nữ đó!" Đám nam nhân gào thét lên, xông đến chỗ Dạ Tiểu Vũ như những con sói đói. Thế nhưng...
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Từng lỗ máu xuất hiện, từng tên ngã xuống như thái rau. "A!!!!!!!!"
"Ah..........."
"Chạy mau!!! A!!!!"
Thiếu niên ngơ ngác nhìn hết thảy mọi thứ đang phát sinh, cậu ta giống như từ địa ngục, được cứu vớt lên trên thiên đường. Đôi mắt to tròn mang theo tuyệt vọng được thắp lên một tia sáng rực rỡ. Dạ Tiểu Vũ nhìn khuôn mặt ngơ ngác kia, có chút ghét bỏ nghĩ nghĩ. Đây là tiểu đệ của cô? Không, nhìn giống một sủng vật hơn a...
Nhìn cái khuôn mặt kia kìa, phải cho nó một cái tát để tỉnh ra thôi!
"Chát!" Cậu bé bị bàn tay trắng nõn tát bay lăn lông lốc dưới mặt đất, một cái tát này, cậu tỉnh ra, cũng nhận được ánh sáng cứu rỗi của đời mình.
Và, cậu cũng không quan tâm cô là Thiên sứ hay Ác ma, chỉ cần cô có thể đem cậu kéo ra khỏi bóng tối này là đủ rồi...
"Mặc đồ vào, đi vào xe." Dạ Tiểu Vũ cởi quân phục ra, ném lên cơ thể thiếu niên. "Tôi không quan tâm cậu trước kia là ai, bây giờ, cậu là sủng vật của tôi." Đôi môi đỏ gợi lên.
"Sủng vật kiêm quản gia."
Cô nha, sẽ chết nếu không được chăm sóc. Có một vật nhỏ trung thành và tận tâm sẵn sàng chăm sóc, nấu ăn cho cô, đôi lúc sẽ để cô thuận mao vuốt ve, thật là một chuyện chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hạnh phúc rồi.
=======
Đây là tiểu đệ nha... tiểu đệ nha, tiểu thụ thụ nha... không phải nam chính nha, chỉ là tiểu đệ thôi.
Kế tiếp sẽ là 3 phiên ngoại liên tiếp, đêm nay sẽ cố làm một cái.
Chúc mừng mồng 8/3 nha moahaha <3
Xì poi:
"Cuối cùng cũng về nhà..."
"Vũ lão gia gia." Dạ Tiểu Vũ miệng ngọt xớt kêu một tiếng, ánh mắt cong thành hình lưỡi liềm. Lão gia gia, nhanh nhanh nói ra nghiên cứu nha, chờ thiệt lâu...
"Con có biết, hệ thống Gen của chúng ta đã tồn tại bao nhiêu lâu rồi không?" Vũ Phong đưa ra một câu hỏi kì lạ.
Dạ Tiểu Vũ lóe lên. Là về Gen? "1000 năm ạ."
"Đúng vậy, 1000 năm, theo lịch vũ trụ, ngày chúng ta từ bỏ Trái Đất, bắt đầu chuyến lữ hành xuyên qua các đại vũ trụ, sau đó những sự biến đổi xuất hiện. Thể chất của nhân loại bắt đầu phân hóa, dị năng xuất hiện, các cuộc đảo chính xảy ra liên miên. Từ đó, những kẻ sở hữu Gen cấp S bắt đầu tạo ra những đế chế của riêng mình." Vũ Phong lật ra một cuốn sách sử. "Hệ Mặt Trời chúng ta chính là Liên bang được tạo ra từ những kẻ bị bỏ lại - những kẻ hoặc cô độc, hoặc không có dị năng, hoặc là những kẻ yếu bị những kẻ mạnh vứt bỏ. Cho nên Liên Bang Hệ Mặt Trời từng được gọi là "Vùng đất bị lãng quên". Bởi bọn họ, những kẻ mạnh kia không tình nguyện dẫn theo chúng ta, đem tất cả vật tư cùng trang thiết bị cướp đi. 200 năm, Liên Bang dẫm lên xác nhau mà sống, đau đớn, cùng cực, huyết lệ sử thi."
Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ có chút phiêu dạt. Sử thi của Hệ Mặt Trời là chính tay cô viết ra, nó đau đớn như thế nào, cô biết rõ nhất. Đúng thôi, kẻ yếu sẽ bị vứt bỏ. Thế nhưng Hệ Mặt Trời không phải là kẻ yếu, một kẻ yếu sẽ không bao giờ có thể tồn tại suốt 1000 năm, rồi hôm nay lại có thể vươn lên đánh vào mặt những đại đế quốc kia.
"Rồi năm đó, hắn ta xuất hiện, kẻ cấp S duy nhất không bỏ rơi chúng ta, là con người dẫn lối cho chúng ta, đem chúng ta cứu dậy khỏi vực sâu tuyệt vọng. Tại sao 200 năm trước hắn không xuất hiện? Chúng ta hỏi hắn câu đó, thế nhưng hắn không trả lời, hắn chỉ nói với chúng ta rằng:"Muốn sống không?" Chúng ta nói "Có", hắn đem ra một bàn tay, chúng ta tất cả rơi vào một giấc ngủ say, tròn 10 năm. Khi chúng ta tỉnh giấc, 10 người trở thành S cấp, 50 tên A cấp, và rất nhiều B cấp. Chúng ta đã được tái sinh." Vũ Chinh đọc lên từng dòng chữ, nước mắt chua xót rơi trên trang sách. Đây là một cuốn nhật kí ố vàng, được viết tay hoàn toàn, giá trị vô giá. Nhờ vào cuốn sách này, Liên Bang đã biết được ngày xưa bọn họ đã từng khổ đau như thế nào, anh hùng như thế nào, cũng đáng thương như thế nào.
Dạ Tiểu Vũ hơi hơi nắm tay lại. Lịch sử này, có chút sâu xa. Hóa ra thế giới này, cũng có những mặt khuất mà cô không biết đến. Như người đàn ông đó, cô chưa bao giờ đề cập đến bên trong cuốn tiểu thuyết của mình.
"Bộp." Cuốn sách được đóng lại. Vũ Phong lại hơi hơi vẫy tay, một màn hình trong suốt hư không xuất hiện. "Ta từ bé đã nuôi một giấc mộng, một giấc mộng mà nửa đời này ta cố gắng vì nó."
"Tại sao lại bỏ rơi lại chúng ta? Tại sao lại phân biệt chúng ta? Chỉ số Gen thấp thì không phải nhân loại!!?"
"Ta muốn đem thứ luật lệ bẩn thỉu ti tiện ích kỷ đó phá vỡ!" Ánh mắt Vũ Phong điên cuồng bùng cháy lên một ngọn lửa dữ dội."Ta muốn tạo ra một loại Ma pháp bằng khoa học, một Ma pháp có thể giúp những kẻ yếu phá vỡ thiên mệnh của chính mình, nắm lấy lực lượng tuyệt đối!"
...
Dạ Tiểu Vũ lái xe chạy trên đường, tia sáng liếc qua lão giả đang bận rộn với một đám chai lọ bên trong thùng xe phía sau.
Sửa lại Gen của con người? Thật lớn gan... thế nhưng có lẽ nhà khoa học chính là luôn điên cuồng như vậy a... Thế rồi giống như nghĩ đến điều gì, khóe môi Dạ Tiểu Vũ câu lên. Cô thích nghiên cứu này, một khi thành công, cô sẽ bằng mọi giá cướp đoạt nó.
A a, không không không, cô sẽ khiến Vũ Phong tự tay dâng nó lên cho cô, còn nói với cô rằng "Hãy sử dụng nó cẩn thận nhé!". Ha ha, như vậy sẽ có điểm khiêu chiến hơn a... Bàn tay ác quỷ thao túng nhân tâm của ai đó đang ngứa ngáy a...
Và, cách để biến cái nghiên cứu này trở nên càng điên cuồng hơn, không khó.
Nếu có một ai đó nhìn thấy nụ cười lúc này của Dạ Tiểu Vũ, sẽ chỉ cảm thấy rụng rời tay chân, giống như bị ác ma nắm lấy, bóp nát trái tim trong hoảng sợ.
"Ha ha, tiếp theo, chỉ cần đem Vũ gia gia chuyển về Hệ Mặt Trời là tốt rồi." Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ cong cong. Quân công nha, giết cả nghìn tên địch còn không bằng cứu về một nghiên cứu viên đâu. Rồi thân phận của Vũ lão, không khéo còn có thể kéo cô lên bài bậc đó à nha...
Khi Dạ Tiểu Vũ đang hí hửng híp mắt lại YY về tương lai tương đẹp với những cái huy chương xinh đẹp trên cổ áo, một đám người hỗn loạn ầm ĩ chắn đường cô. Một đám đực rựa bao vây lấy một tên nhóc thiếu niên, sắc mặt dâm đãng hủ nát. A ha... NP... Thế nhưng các ngươi chọn vị trí thật trùng hợp nha... chặn đường ta!
Dạ Tiểu Vũ liếc qua Vũ Phong đang trầm mê trong khoa học, mở ra cánh cửa xe. "Rầm!" Một tiếng, đem ánh mắt của đám người thu hút lại đây.
"Á ~ Tiểu mĩ nhân!"
"Hôm nay đủ may mắn!"
"Tóm lấy ả kĩ nữ đó!" Đám nam nhân gào thét lên, xông đến chỗ Dạ Tiểu Vũ như những con sói đói. Thế nhưng...
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Từng lỗ máu xuất hiện, từng tên ngã xuống như thái rau. "A!!!!!!!!"
"Ah..........."
"Chạy mau!!! A!!!!"
Thiếu niên ngơ ngác nhìn hết thảy mọi thứ đang phát sinh, cậu ta giống như từ địa ngục, được cứu vớt lên trên thiên đường. Đôi mắt to tròn mang theo tuyệt vọng được thắp lên một tia sáng rực rỡ. Dạ Tiểu Vũ nhìn khuôn mặt ngơ ngác kia, có chút ghét bỏ nghĩ nghĩ. Đây là tiểu đệ của cô? Không, nhìn giống một sủng vật hơn a...
Nhìn cái khuôn mặt kia kìa, phải cho nó một cái tát để tỉnh ra thôi!
"Chát!" Cậu bé bị bàn tay trắng nõn tát bay lăn lông lốc dưới mặt đất, một cái tát này, cậu tỉnh ra, cũng nhận được ánh sáng cứu rỗi của đời mình.
Và, cậu cũng không quan tâm cô là Thiên sứ hay Ác ma, chỉ cần cô có thể đem cậu kéo ra khỏi bóng tối này là đủ rồi...
"Mặc đồ vào, đi vào xe." Dạ Tiểu Vũ cởi quân phục ra, ném lên cơ thể thiếu niên. "Tôi không quan tâm cậu trước kia là ai, bây giờ, cậu là sủng vật của tôi." Đôi môi đỏ gợi lên.
"Sủng vật kiêm quản gia."
Cô nha, sẽ chết nếu không được chăm sóc. Có một vật nhỏ trung thành và tận tâm sẵn sàng chăm sóc, nấu ăn cho cô, đôi lúc sẽ để cô thuận mao vuốt ve, thật là một chuyện chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hạnh phúc rồi.
=======
Đây là tiểu đệ nha... tiểu đệ nha, tiểu thụ thụ nha... không phải nam chính nha, chỉ là tiểu đệ thôi.
Kế tiếp sẽ là 3 phiên ngoại liên tiếp, đêm nay sẽ cố làm một cái.
Chúc mừng mồng 8/3 nha moahaha <3
Xì poi:
"Cuối cùng cũng về nhà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.