Chương 333
nhisanhh
19/03/2020
Hoàng về phòng khép cửa, sau khi tắm rửa thay đồ sạch sẽ, bước lên giường thoải mái thiu thiu ngủ.
Cậu bắt đầu suy nghĩ lan man về những sự việc diễn ra gần đây, nếu như cứ tiếp diễn như vậy mà không có cách giải quyết, e rằng tính mạng cậu nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Ngay từ lúc phát hiện ra khu trường mình có âm khí, khí tức trong người cậu đang có dấu hiệu bị hút hết đi. Điều này không những chỉ xảy ra với Hoàng mà còn xảy ra với các sinh viên trong trường nữa. Bằng chứng là những vụ ngất xỉu tụt huyết áp kia của sinh viên đều do khí tức bị rút đi đột ngột trong cơ thể, sinh lực hao hụt mà dẫn tới hậu quả trên.
Rốt cuộc thứ gì đã khiến oán khí trong trường nhiều tới mức như vậy?
"Hoàng!"
"Ôi mẹ ơi giật cả mình."
Giữa lúc suy nghĩ lên tới cao trào nhất, tiếng kêu bất ngờ kia làm cho cậu một phen đứng tim.
Hoàng mở tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì cửa chính đã bị cậu khóa rồi nên cậu ghé ghé mắt ra xem.
"Thầy ơi là thầy..."
Móa. Lão Long đầu hói đưa cái trán nhẵn bóng như bóng đèn dây tóc kia vào mặt cậu.
"Trưa nắng mệt mỏi,thầy thập thò ở cửa phòng con làm gì?"
"Làm gì kệ cha tao. Mở cửa ra."
Lão Long thấy thái độ bất hợp tác của đệ tử thì cáu bẳn.
Hoàng nhăn nhó đứng xuống giường, ngao ngán mở chốt cửa cho lão thầy vào trong.
"Thầy vào đi."
Sau khi lão Long quan sát phòng Hoàng một lần, lão mới yên chí ngồi xuống dưới mép giường, còn Hoàng vẫn đứng đối diện lão với bộ dạng ngái ngủ.
"Ôi trời ôi trời, xem cái bộ dạng nó kìa trời đất ơi, ma không ra ma quỷ không ra quỷ, người ngợm không ra một thể thống gì."
"Con là pháp sư."
Hoàng đưa tay lên ngáp ngáp khiến lão Long thở dài.
Khác gì thằng nghiện không?
"Ai nói mày là pháp sư?"
"Con nói. Ơ, thế không phải hả thầy?"
"Thôi mày im đi cho tao. Thế đã cơm nước gì chưa mà đòi đi ngủ?"
"Không đói thầy ạ, với cả quá giờ trưa rồi, con ngại chạy xuống bếp."
"Không xuống mà ăn uống cái gì đi..."
Lão Long hói lấy tay xoa xoa trán, cái bộ dạng này của lão đã lọt vào mắt Hoàng.
Cậu nhếch môi cười đểu.
"Thầy có ý muốn gì thì nói đi, con nghe đây."
"Quái. Ý muốn gì đâu, ơ hay cái thằng này."
Cậu ôm miệng cười. Tật xấu của lão Long đầu hói này là mỗi khi có chuyện gì giấu giếm hay xin xỏ nhất định sẽ đưa tay lên xoa xoa cái trán hỏi kia.
"Thôi thì không cần giấu con. Gớm. Chúng ta là thầy trò thân thiết mà, có chuyện gì mau nói, nếu được thì ok chúng ta làm, còn không được thì thôi. Sao thầy cứ phải xoa trán khổ sở vậy, bao nhiêu tóc quý nó rụng hết mất rồi còn đâu."
"Cái thằng này..."
Không hổ là học trò cưng của lão.
Thôi Chấn Long đại hiệp vuốt vuốt cằm, gật gù ưng bụng nhìn thằng đệ tử nhìn như bẫy gà trước mặt.
"Này."
Đấy biết ngay mà. Hoàng mím môi nhịn cười.
"Thầy cứ nói."
"Tao bảo..."
"Vâng?"
"Ngày mai thầy theo mày lên trường xem thế nào."
"Dạ? Lên trường con đi học hay sao???"
"Học này!"
"Á..."
Hoàng ôm đầu la lớn, hai mắt rớm nước lên, má ơi, lão Long này tay còn chắc hơn cái điếu cày nữa.
"Học cái đầu mày. Dạo gần nay trường mày có vấn đề, tao muốn lên đó xem xét tình hình."
"Nhưng..."
"Không cần nhưng nhị gì hết. Đi là đi."
"Cũng được. Nhưng thầy lên buổi chiều nhé, tại buổi sáng con cũng phải đi học rồi."
Hoàng nhún nhún vai.
"Không mượn, cho tao vào lúc sáng."
Kệ thầy.
Hoàng cũng chỉ gật đầu. Lão Long nói không sai, buổi sáng tiết trời chưa hấp thụ được gì nhiều. Những thứ như âm khí hay oán khí rất dễ bị phát hiện ra. Càng tiện lợi cho việc dò tìm nguyên nhân sự việc.
Cậu mở cửa cho lão Long ra ngoài trước, bản thân leo lên giường tiếp tục giấc mộng ban trưa.
Khi cậu tỉnh dậy đã là 6h sáng.
"Aaaaaa, ngủ một phát tới 6h chiều luôn, xin lỗi mợ, con giúp mợ nấu ăn nhé."
Cậu nhìn đồng hồ, vội vàng nhảy xuống giường, mò ra bếp thấy bà Liên đang chuẩn bị đồ ăn liền la lớn.
"Mày bị điên à Hoàng?"
Lão Long ngồi ở bàn ăn nhặt rau nhăn mặt lại chửi cậu.
"Sao chửi con..."
"Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"Trời sắp tối r..."
"Anh Hoàng, bây giờ đã là 6h sáng."
Cái Ngọc ái ngại nhìn cậu.
"Gì cơ?"
Hoàng tá hỏa, giật mình thò đầu ra cửa sổ.
"Nhìn cái *** gì? Về phóng đánh răng rửa mặt sạch sẽ ăn sáng rồi mau đến trường "
"Vâng."
Cậu tá hỏa, vội vã về phòng tắm, cái Ngọc cầm quần áo theo sau, lẽo đẽo bên cạnh cậu.
"Này, sao không gọi anh dậy? Mọi hôm thầy gọi anh dậy cho bằng được cơ mà?"
"Không ạ. Hôm qua em tính vào phòng gọi rồi nhưng thầy em nói không cần gọi anh, để cho anh nghỉ."
"Thế à?"
Hoàng gãi gãi đầu, chào Ngọc rồi bản thân rẽ ngang vào phòng.
Quái lạ, cái thầy này bị làm sao thế nhỉ?
Xong xuôi bữa sáng, cậu cùng lão Long đầu hói thân yêu lên xe bus tới trường.
"Trường này có phải trường của thằng Lâm đang công tác không?"
Lão Long hói xoa xoa trán, nhăn mặt lại nhìn tấm biển tên trường.
"Thầy ơi, sao thầy có vẻ khinh khi phó hiệu trưởng trường con vậy? Thầy nhìn người ta đi, chững chạc phong độ tri thức, gặp ai cũng niềm nở nhã nhặn, thầy xem mình kìa, chơi ngay áo phông cùng quần sooc thế này, trông có cjans không chứ lại."
"Nhưng tao vẫn thắng tên kia, hiểu chưa?"
"Chả hiểu."
Hoàng nhe răng cười rồi chạy vào phía trong trường.
"Con vào lớp học trước nhé. Có gì thầy tham quan rồi bảo con sau."
"Biết rồi. Cút cút."
Lão Long chắp tay sau đít, vênh váo đi xung quanh trường. Nơi đâu cũng bị màn sương đen nhàn nhạt kia bao trọn lên, bảo sao oán khí lại ảnh hưởng tợn tới thằng đệ tử cưng của lão như vậy...
Lão bắt đầu tiến trình đi vào nơi dẫn tới oán khí nặng nhất, luồng oán khí này xuất hiện tại giữa sảnh lớn, càng đi về phía tây, mức độ oán khí phủ dày càng nặng.
Lão Long tiếp tục di chuyển, không ổn, thật sự không ổn, nếu như không mau mau giải quyết sự việc này, e là sẽ ảnh hưởng lớn tới con người ở nơi đây.
Tại sao oán khí lại lớn tới vậy?
Lão Long xoa xoa trán không hiểu. Tên Lâm kia là phó hiệu trưởng trường này, bản thân cũng là người từng theo học thầy của Liên, chỉ là không phải chính phái, chí ít luồng oán khí mạnh như thế này, buộc lòng hắn ta phải phát hiện, đạo sĩ quèn còn có thể nhận ra, tại sao hắn lại không? Nếu không giải quyết được sự việc thì phải báo cho lão một tiếng chứ? Đành rằng tình hình không nghiêm trọng...
Theo luồng oán khí dày đặc kia, lão Long lần mò ra tới được một con đường đất nhỏ nằm thọt lỏm ở giữa hai khu nhà xụp xệ cũ kĩ. Nơi đây không hề có người qua lại, có một biển báo động đỏ S.O.S cảnh báo khu vực này dễ bị sạt lở, không được tới gần. Điều này càng khiến lão nghi ngờ hơn nữa, luồng oán khí kia không phải bắt nguồn từ cây liễu kia, mà lại đang tỏa ra nồng nặc từ con đường này.
Lão đeo một cái túi vải đựng đầy đủ đồ nghề của mình nhằm phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, thở sâu một cái rồi mạnh dạn bước đi về phía bên trong.
Giữa hai bên tòa nhà đổ nát cũ kĩ kia, mùi ẩm mốc phong rêu xộc lên mũi, mắt của lão làm cho chúng cay nồng hơn bao giờ hết, chắc hẳn nơi này lâu lắm không có người qua lại. Ánh sáng len lỏi từ phía trên và phía cuối con đường hắt lên màu tai tái lạnh lẽo đến run người.
Lão bắt đầu đi một cách đầy cẩn trọng, từng bước từng bước một...
Thật không ngờ...
Trước mắt lão là một hồ nước sâu thăm thẳm, mặt nước lặng như tờ không một gợn sóng, hồ này khá lớn, khiến lão cảm thấy khó chịu vô cùng, tại sao sau hai dãy nhà của một trường đại học lớn như thế này lại có một hồ nước lớn đến vậy? Những sinh viên như Hoàng học trong trường lão không bao giờ thấy nhắc đến.
Lão bắt đầu im lìm đứng quan sát, tên đệ tử quèn kia nhất định sẽ bị hao hụt sinh lực nếu như lại đây.
Hồ nước này có vẻ khá sâu, sâu đến độ năm người đứng chồng lên nhau cũng bị lút đầu.
Lão xoa xoa cằm, có điều gì đấy kì lạ lắm ở như cái hồ nước này mà lão không tài nào lý giải được.
Lão cúi người xuống, với tay lấy một hòn đá dưới đất, ném bộp xuống miệng hồ.
Hòn đá vừa mới rơi xuống hồ, nghe tủm một tiếng, lão cau mày lại.
Sao vẫn kì lạ nhỉ?
Lão bắt đầu thắc mắc tợn hơn, không thể nào.
Lại một hòn đá nhỏ nữa được ném xuống dưới hồ.
Cái... Cái gì thế?
Lão Long toát mồ hôi, hai hòn đá rơi xuống hồ, đều như bị nuốt chửng, tuyệt nhiên không hề thấy một gợn sóng lăn tăn nào từ phía trên.
Có thứ gì đấy đang chế ngự dưới lòng hồ.
Lão toát mồ hôi hột, thứ gì có thể nằm yên dưới hồ nước vậy? Có loài thủy quái nào...
Lão chưa kịp nghĩ xong, một cơn giông đen sì bắt đầu hình thành trên mặt hồ. Gió rít bắt đầu nổi lên theo motif của những bộ phim kiếm hiệp mà lão hay xem.
Kiếm... Kiếm hiệp cái gì chứ? Tính mạng của lão khéo khó bảo toàn với cơn giông này đây này.
Lão lôi một thanh kiếm kim quý ra, vung lên phía trời, miệng lầm bầm câu trì chú.
"Thủy quái phương nào, mau cút ra đây!"
Cậu bắt đầu suy nghĩ lan man về những sự việc diễn ra gần đây, nếu như cứ tiếp diễn như vậy mà không có cách giải quyết, e rằng tính mạng cậu nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Ngay từ lúc phát hiện ra khu trường mình có âm khí, khí tức trong người cậu đang có dấu hiệu bị hút hết đi. Điều này không những chỉ xảy ra với Hoàng mà còn xảy ra với các sinh viên trong trường nữa. Bằng chứng là những vụ ngất xỉu tụt huyết áp kia của sinh viên đều do khí tức bị rút đi đột ngột trong cơ thể, sinh lực hao hụt mà dẫn tới hậu quả trên.
Rốt cuộc thứ gì đã khiến oán khí trong trường nhiều tới mức như vậy?
"Hoàng!"
"Ôi mẹ ơi giật cả mình."
Giữa lúc suy nghĩ lên tới cao trào nhất, tiếng kêu bất ngờ kia làm cho cậu một phen đứng tim.
Hoàng mở tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì cửa chính đã bị cậu khóa rồi nên cậu ghé ghé mắt ra xem.
"Thầy ơi là thầy..."
Móa. Lão Long đầu hói đưa cái trán nhẵn bóng như bóng đèn dây tóc kia vào mặt cậu.
"Trưa nắng mệt mỏi,thầy thập thò ở cửa phòng con làm gì?"
"Làm gì kệ cha tao. Mở cửa ra."
Lão Long thấy thái độ bất hợp tác của đệ tử thì cáu bẳn.
Hoàng nhăn nhó đứng xuống giường, ngao ngán mở chốt cửa cho lão thầy vào trong.
"Thầy vào đi."
Sau khi lão Long quan sát phòng Hoàng một lần, lão mới yên chí ngồi xuống dưới mép giường, còn Hoàng vẫn đứng đối diện lão với bộ dạng ngái ngủ.
"Ôi trời ôi trời, xem cái bộ dạng nó kìa trời đất ơi, ma không ra ma quỷ không ra quỷ, người ngợm không ra một thể thống gì."
"Con là pháp sư."
Hoàng đưa tay lên ngáp ngáp khiến lão Long thở dài.
Khác gì thằng nghiện không?
"Ai nói mày là pháp sư?"
"Con nói. Ơ, thế không phải hả thầy?"
"Thôi mày im đi cho tao. Thế đã cơm nước gì chưa mà đòi đi ngủ?"
"Không đói thầy ạ, với cả quá giờ trưa rồi, con ngại chạy xuống bếp."
"Không xuống mà ăn uống cái gì đi..."
Lão Long hói lấy tay xoa xoa trán, cái bộ dạng này của lão đã lọt vào mắt Hoàng.
Cậu nhếch môi cười đểu.
"Thầy có ý muốn gì thì nói đi, con nghe đây."
"Quái. Ý muốn gì đâu, ơ hay cái thằng này."
Cậu ôm miệng cười. Tật xấu của lão Long đầu hói này là mỗi khi có chuyện gì giấu giếm hay xin xỏ nhất định sẽ đưa tay lên xoa xoa cái trán hỏi kia.
"Thôi thì không cần giấu con. Gớm. Chúng ta là thầy trò thân thiết mà, có chuyện gì mau nói, nếu được thì ok chúng ta làm, còn không được thì thôi. Sao thầy cứ phải xoa trán khổ sở vậy, bao nhiêu tóc quý nó rụng hết mất rồi còn đâu."
"Cái thằng này..."
Không hổ là học trò cưng của lão.
Thôi Chấn Long đại hiệp vuốt vuốt cằm, gật gù ưng bụng nhìn thằng đệ tử nhìn như bẫy gà trước mặt.
"Này."
Đấy biết ngay mà. Hoàng mím môi nhịn cười.
"Thầy cứ nói."
"Tao bảo..."
"Vâng?"
"Ngày mai thầy theo mày lên trường xem thế nào."
"Dạ? Lên trường con đi học hay sao???"
"Học này!"
"Á..."
Hoàng ôm đầu la lớn, hai mắt rớm nước lên, má ơi, lão Long này tay còn chắc hơn cái điếu cày nữa.
"Học cái đầu mày. Dạo gần nay trường mày có vấn đề, tao muốn lên đó xem xét tình hình."
"Nhưng..."
"Không cần nhưng nhị gì hết. Đi là đi."
"Cũng được. Nhưng thầy lên buổi chiều nhé, tại buổi sáng con cũng phải đi học rồi."
Hoàng nhún nhún vai.
"Không mượn, cho tao vào lúc sáng."
Kệ thầy.
Hoàng cũng chỉ gật đầu. Lão Long nói không sai, buổi sáng tiết trời chưa hấp thụ được gì nhiều. Những thứ như âm khí hay oán khí rất dễ bị phát hiện ra. Càng tiện lợi cho việc dò tìm nguyên nhân sự việc.
Cậu mở cửa cho lão Long ra ngoài trước, bản thân leo lên giường tiếp tục giấc mộng ban trưa.
Khi cậu tỉnh dậy đã là 6h sáng.
"Aaaaaa, ngủ một phát tới 6h chiều luôn, xin lỗi mợ, con giúp mợ nấu ăn nhé."
Cậu nhìn đồng hồ, vội vàng nhảy xuống giường, mò ra bếp thấy bà Liên đang chuẩn bị đồ ăn liền la lớn.
"Mày bị điên à Hoàng?"
Lão Long ngồi ở bàn ăn nhặt rau nhăn mặt lại chửi cậu.
"Sao chửi con..."
"Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"Trời sắp tối r..."
"Anh Hoàng, bây giờ đã là 6h sáng."
Cái Ngọc ái ngại nhìn cậu.
"Gì cơ?"
Hoàng tá hỏa, giật mình thò đầu ra cửa sổ.
"Nhìn cái *** gì? Về phóng đánh răng rửa mặt sạch sẽ ăn sáng rồi mau đến trường "
"Vâng."
Cậu tá hỏa, vội vã về phòng tắm, cái Ngọc cầm quần áo theo sau, lẽo đẽo bên cạnh cậu.
"Này, sao không gọi anh dậy? Mọi hôm thầy gọi anh dậy cho bằng được cơ mà?"
"Không ạ. Hôm qua em tính vào phòng gọi rồi nhưng thầy em nói không cần gọi anh, để cho anh nghỉ."
"Thế à?"
Hoàng gãi gãi đầu, chào Ngọc rồi bản thân rẽ ngang vào phòng.
Quái lạ, cái thầy này bị làm sao thế nhỉ?
Xong xuôi bữa sáng, cậu cùng lão Long đầu hói thân yêu lên xe bus tới trường.
"Trường này có phải trường của thằng Lâm đang công tác không?"
Lão Long hói xoa xoa trán, nhăn mặt lại nhìn tấm biển tên trường.
"Thầy ơi, sao thầy có vẻ khinh khi phó hiệu trưởng trường con vậy? Thầy nhìn người ta đi, chững chạc phong độ tri thức, gặp ai cũng niềm nở nhã nhặn, thầy xem mình kìa, chơi ngay áo phông cùng quần sooc thế này, trông có cjans không chứ lại."
"Nhưng tao vẫn thắng tên kia, hiểu chưa?"
"Chả hiểu."
Hoàng nhe răng cười rồi chạy vào phía trong trường.
"Con vào lớp học trước nhé. Có gì thầy tham quan rồi bảo con sau."
"Biết rồi. Cút cút."
Lão Long chắp tay sau đít, vênh váo đi xung quanh trường. Nơi đâu cũng bị màn sương đen nhàn nhạt kia bao trọn lên, bảo sao oán khí lại ảnh hưởng tợn tới thằng đệ tử cưng của lão như vậy...
Lão bắt đầu tiến trình đi vào nơi dẫn tới oán khí nặng nhất, luồng oán khí này xuất hiện tại giữa sảnh lớn, càng đi về phía tây, mức độ oán khí phủ dày càng nặng.
Lão Long tiếp tục di chuyển, không ổn, thật sự không ổn, nếu như không mau mau giải quyết sự việc này, e là sẽ ảnh hưởng lớn tới con người ở nơi đây.
Tại sao oán khí lại lớn tới vậy?
Lão Long xoa xoa trán không hiểu. Tên Lâm kia là phó hiệu trưởng trường này, bản thân cũng là người từng theo học thầy của Liên, chỉ là không phải chính phái, chí ít luồng oán khí mạnh như thế này, buộc lòng hắn ta phải phát hiện, đạo sĩ quèn còn có thể nhận ra, tại sao hắn lại không? Nếu không giải quyết được sự việc thì phải báo cho lão một tiếng chứ? Đành rằng tình hình không nghiêm trọng...
Theo luồng oán khí dày đặc kia, lão Long lần mò ra tới được một con đường đất nhỏ nằm thọt lỏm ở giữa hai khu nhà xụp xệ cũ kĩ. Nơi đây không hề có người qua lại, có một biển báo động đỏ S.O.S cảnh báo khu vực này dễ bị sạt lở, không được tới gần. Điều này càng khiến lão nghi ngờ hơn nữa, luồng oán khí kia không phải bắt nguồn từ cây liễu kia, mà lại đang tỏa ra nồng nặc từ con đường này.
Lão đeo một cái túi vải đựng đầy đủ đồ nghề của mình nhằm phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, thở sâu một cái rồi mạnh dạn bước đi về phía bên trong.
Giữa hai bên tòa nhà đổ nát cũ kĩ kia, mùi ẩm mốc phong rêu xộc lên mũi, mắt của lão làm cho chúng cay nồng hơn bao giờ hết, chắc hẳn nơi này lâu lắm không có người qua lại. Ánh sáng len lỏi từ phía trên và phía cuối con đường hắt lên màu tai tái lạnh lẽo đến run người.
Lão bắt đầu đi một cách đầy cẩn trọng, từng bước từng bước một...
Thật không ngờ...
Trước mắt lão là một hồ nước sâu thăm thẳm, mặt nước lặng như tờ không một gợn sóng, hồ này khá lớn, khiến lão cảm thấy khó chịu vô cùng, tại sao sau hai dãy nhà của một trường đại học lớn như thế này lại có một hồ nước lớn đến vậy? Những sinh viên như Hoàng học trong trường lão không bao giờ thấy nhắc đến.
Lão bắt đầu im lìm đứng quan sát, tên đệ tử quèn kia nhất định sẽ bị hao hụt sinh lực nếu như lại đây.
Hồ nước này có vẻ khá sâu, sâu đến độ năm người đứng chồng lên nhau cũng bị lút đầu.
Lão xoa xoa cằm, có điều gì đấy kì lạ lắm ở như cái hồ nước này mà lão không tài nào lý giải được.
Lão cúi người xuống, với tay lấy một hòn đá dưới đất, ném bộp xuống miệng hồ.
Hòn đá vừa mới rơi xuống hồ, nghe tủm một tiếng, lão cau mày lại.
Sao vẫn kì lạ nhỉ?
Lão bắt đầu thắc mắc tợn hơn, không thể nào.
Lại một hòn đá nhỏ nữa được ném xuống dưới hồ.
Cái... Cái gì thế?
Lão Long toát mồ hôi, hai hòn đá rơi xuống hồ, đều như bị nuốt chửng, tuyệt nhiên không hề thấy một gợn sóng lăn tăn nào từ phía trên.
Có thứ gì đấy đang chế ngự dưới lòng hồ.
Lão toát mồ hôi hột, thứ gì có thể nằm yên dưới hồ nước vậy? Có loài thủy quái nào...
Lão chưa kịp nghĩ xong, một cơn giông đen sì bắt đầu hình thành trên mặt hồ. Gió rít bắt đầu nổi lên theo motif của những bộ phim kiếm hiệp mà lão hay xem.
Kiếm... Kiếm hiệp cái gì chứ? Tính mạng của lão khéo khó bảo toàn với cơn giông này đây này.
Lão lôi một thanh kiếm kim quý ra, vung lên phía trời, miệng lầm bầm câu trì chú.
"Thủy quái phương nào, mau cút ra đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.