Chương 383
nhisanhh
24/05/2021
"Mấy cái đứa này, làm cái gì thế hả?!?! Biết đây là đâu không?!??"
Bà Hồng cùng con gái cả gắt lên kéo hai người con trai kia ra ngoài phòng bệnh rồi khép cửa lại. Hà cáu kỉnh bước lại vào bên trong, trước khi đóng cửa hẳn còn gằn giọng.
"Mẹ coi chừng hai người này cho con, con Mai đang hôn mê sâu, chúng nó còn làm loạn."
"Được rồi."
Bà Hồng quả quyết gật đầu, lập tức khôi phục trạng thái nghiêm túc như trên thương trường, ra lệnh cho hai thằng con rể hụt đi theo bà ra khuôn viên bệnh viện.
Khỏi phải nói, lòng hai người này như lửa đốt, Hoàng không còn tâm trạng nghĩ đến cơn giận của bà Hồng, đi theo bà như người không hồn, trong đầu đang nghĩ tới muôn vàn tình huống có thể xảy ra.
"Hai thằng mày làm cái gì mà nhốn nháo hết cả phòng bệnh lên thế?!?"
"Dạ.. Dạ con..."
Hoàng cúi gằm mặt xuống lấy hai bàn tay đã khô máu xoa vào nhau rồi miết miết vạt áo, cậu không thể nói ra chuyện này được, bác Hồng là người nóng tính, sợ bác không chịu được lại làm loạn lên, hoặc nếu bác biết chính người em chồng mà bác thương lại hại con gái mình chắc bác không chịu nổi.
Và căn bản cậu không chắc rằng có thầy pháp nào trong phạm vi gần đây có thể giải quyết được việc này.
Bởi cô Tâm của Mai rất có thể đã biến thành một loại quỷ mẫu có tu vi cực kỳ mạnh.
Khi cô ta nhập vào người Mai, cậu đã cảm thấy rợn tóc gáy vì lượng oán khí toả ra từ chỗ mụ ta rất khủng khiếp, trong vòng 12 giờ kể từ lúc tiếp xúc với quỷ mẫu, người bình thường khi bị nhập vào cơ thể không chịu được mà suy nhược, dẫn đến bệnh nặng không khám ra, oán khí từ bên trong người không thoát ra được sẽ đi khắp mạch máu, xâm chiếm toàn bộ cơ thể, lục phủ ngũ tạng thối rữa nhanh chóng, dần dần dẫn đến cái chết.
Trong vòng 12 giờ...
Nhưng Mai có thể cầm cự được thêm hai ngày nữa, bởi trong người Mai đã từng được truyền máu của Hoàng, nếu cậu nhớ không nhầm chính là lần Mai ngủ lại phòng cậu rồi bị một vết đánh vô cớ từ một vật thể không thuộc dân gian, lúc ấy cậu pháp thuật chưa cao không thể dùng bùa chú giải nhanh được, bèn rạch vết bầm tím lạ lùng kia hút hết máu độc ra rồi trực tiếp rạch tay nhỏ máu của cậu vào người Mai. Máu Hoàng giống như vaccine vậy, trong người Mai sẽ sinh ra kháng thể với một số loại yêu ma quỷ quái.
"Bác hỏi sau hai đứa không trả lời hả?"
Bà Hồng hắng giọng lại, không một ai nghe bà nói này giờ à?!?
Hoàng khi này mới giật mình thôi suy nghĩ, còn Tùng ở bên cạnh nãy giờ do vẫn chưa được hiểu hết câu chuyện, không hé răng một lời.
"Thưa cô, con không rõ em Mai bị tai nạn gì, nhưng theo hiểu biết và lĩnh vực mà con công tác điều tra án, rất có thể em Mai đã tiếp xúc với..."
"Aaaa... A... A..."
Hoàng nghe vậy vội vàng xua tay ra không cho Tùng nói tiếp nữa.
"Làm sao thế hả Hoàng?"
Bà Hồng gắt lên một cơn, Tùng trông thấy thái độ kia của cậu, hiểu ngay ý, vội vàng bẻ lái.
"Em Mai chắc chỉ hôn mê thêm vài tiếng nữa, sáng mai có thể em sẽ tỉnh đấy cô."
"Huh? Bác sĩ nói không khám ra bệnh nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến được tính mạng, tiên lượng từ giờ đến mai có thể tỉnh, nói giống y hệt con, thế thì cô cũng an tâm được phần nào." - Bà Hồng gật gù, có vẻ đã yên trí hơn, nói đoạn quay người lại trông Hoàng - "Còn Hoàng, bây giờ con có thể kể cho bác về tai nạn của Mai."
Hoàng nghe xong thì hít một hơi thật sâu vào, trong lúc chờ Mai cấp cứu đầu cậu đã cố gắng nhảy ra một câu chuyện giống thật nhất để báo lại cho bà Hồng, nhưng thật sự quá cuống, đến giờ cậu vẫn chưa ra hồn một lý do bịa nào cho hợp lý cả.
"Chuyện là... Con cũng không biết kể với bác thế nào. Con đi ra ngoài từ sáng sớm để đưa thằng em nhà bà con con về nhà, thì đang tới giữa đường đất đằng kia để đi tắt về nhà cho nhanh, bỗng dưng thấy Mai xuất hiện ở nhà cô Tâm, rồi... Rồi Mai tự nhiên, tự nhiên Mai khác lắm cô ạ... Cháu phải ôm lấy Mai khống chế cô ấy để cô ấy không tự cào lốc móng tay mình ra nữa... Đúng lúc ấy người nhà cô Tâm ra.. Rồi họ nhìn thấy tưởng hai đứa cháu đánh nhau, đòi túm lấy cháu, lúc ấy Mai nôn ra máu, rồi gục xuống đất..."
Cậu không thể nào nói dối được, định bụng rằng phải che giấu chuyện này đi, bịa ra một lý do hoàn hảo, tự mình giải quyết, thế nhưng cậu chợt nhớ ra rằng người nhà cô Tâm đã chứng kiến tất cả chuyện này...
Phái, chính là lúc con quỷ mẫu kia gào lên rồi xuất ra khỏi người Mai...
Và là lúc cậu ra một đạo chú vào lưng Mai, khiến cô khựng lại rồi thổ huyết sau đó bất tỉnh...
Cậu tới giờ không một giây nào quên được cảnh đó...
Luôn hối hận vì đã ra tay quá mạnh...
"Được rồi, bác hiểu rồi, để bác tự điều tra chuyện này."
Bà Hồng nghe xong, trong lòng thực sự lo lắng, như đã thông suốt được một nút thắt của vấn đề, bà không hỏi gặng Hoàng điều gì nữa.
Thế nhưng Tùng thì không.
Tùng sau khi đứng bên nghe được câu chuyện kia, hai mày nhíu chặt lấy nhau.
Mai đang có dấu hiệu của sự xâm nhập âm khí ở trong người, mạch đập loạn bất thường cũng những dấu hiệu hiện rõ trên cơ thể Mai đã nói ra điều đó. Nhất là sau khi nghe câu chuyện kia gã càng không còn gì để nghi ngờ nữa.
Chắc chắn thằng bé này đã nói tránh những sự việc không nên nói để mẹ của Mai yên tâm, nhất định cậu ta hiểu được vấn đề và thậm chí có thể có cách giải quyết.
Tuy Tùng là một cảnh sát nhưng gã ta đã từng tiếp xúc với rất nhiều vụ án tâm linh lớn nhỏ, những thứ hay gặp như ma quỷ, oán khí hay âm khí, gã ta cũng đều có khả năng phân biệt được.
Từ bé, niềm đam mê và mơ ước trở thành một cảnh sát được làm ở cục điều tra tâm linh đã được gã nuôi nấng trên hình mẫu của cha gã.
Phải, cha gã cũng từng là một cựu cảnh sát ở cục điều tra tâm linh, nhưng trong một lần điều tra về vụ nữ quỷ thi ăn thịt người hàng loạt, ông đã bỏ mạng tại một căn mộ cổ...
"Thôi thế này, bác xin phép hai đứa, bây giờ bác phải về trước rồi, nhà lu bu việc quá, cái Mai nó đã không có chuyện gì, thì để lại cái Hà nó ở lại nó chăm. Thế đã nhé."
Bà Hồng tự nhiên cất lời làm cả hai thanh niên trước mặt giật bắn mình. Hoàng gật gật rồi chào bác.
Chờ đến khi bà Hồng khuất khỏi tầm mắt hai người, gã Tùng đi bộ ra một góc khuôn viên nơi vắng vẻ, Hoàng không thèm đếm xỉa, định bụng chạy về thay quần áo thật nhanh, về nhà gọi lão Long đầu hói cách giải quyết.
"Cậu đi đâu đấy? Theo tôi nói chuyện với tôi một chút thì chết à?"
Tùng vừa nói vừa cười nhàn nhạt, lấy tay móc ra một bao thuốc lá ở tấm áo khoác ngoài đang vắt trên tay.
"Nói thì nói ngay ở đây, anh còn bày đặt đi đâu cho kín kẽ nữa?"
Tùng nghe vậy không bảo gì, cười một tiếng rồi đưa điếu thuốc mới rút ra cho Hoàng, ngụ ý nói đi ra chỗ khác để hút thuốc.
Hoàng tất nhiên cũng không phải loại thiểu năng mà không hiểu gã đang nói gì.
Đến một góc vắng vẻ, Tùng dừng lại, lấy bật lửa ra châm điếu thuốc, khói thuốc ngay lập tức nghi ngút khắp xung quanh, Hoàng vội lấy tay xua đi.
"Cậu có hút không nhỉ?"
Tùng khiếm nhã lấy bao thuốc đưa về phía Hoàng, cậu nhăn mặt lại thay cho câu trả lời, tên khốn này rõ ràng biết thừa còn hỏi.
"À hahaha, tôi quên, tôi quên cậu là thanh niên gương mẫu, không hút thuốc."
Nói xong gã ta liền hút thêm một hơi thật dài rồi nhả làn khói trắng ra.
Có tướng tá của mấy thằng nghiện.
Hoàng trầm ngâm.
"Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, công việc tôi căng thẳng, cần suy nghĩ nhiều, thuốc lá là bạn đồng hành giúp tôi minh mẫn hơn đấy mà."
"Thì kệ anh, tôi không có ý kiến."
Hoàng ngước nhìn ra chỗ khác, chán ghét phải giao tiếp với loại người này, hơn nữa bây giờ cậu cần phải về, tình trạng của Mai kéo dài giây phút nào nguy hiểm đến tình mạng giây phút đấy, lòng cậu như có ngàn con kiến lửa đốt.
"Anh nói luôn vấn đề chính đi. Tôi không đủ kiên nhẫn đâu."
"Thôi được rồi không dài dòng nữa, cậu chắc cũng biết tôi muốn nói với cậu chuyện gì rồi. Tình trạng của Mai... Mai làm sao?!?! Sao trên người Mai tràn ngập oán khí lẫn âm khí thế kia?!?! Cậu phải trả lời tôi ngay, tính mạng Mai đang bị nguy hiểm, tôi làm ở cục tâm linh, tôi nhất định biết cách thức liên lạc với nhiều thầy pháp giỏi trong giới, nhất định cứu được Mai!"
"Không cần đâu, tôi tự lo được!"
Hoàng quay người lập tức bỏ đi, nhưng đằng sau, gã vẫn văng vẳng bên tai cậu.
"Tôi biết, tôi đã giao tiếp với cậu lần ở Điện Nhị, ngay lập tức nhìn hành động lẫn lời nói đã hiểu cậu cũng là người của giới pháp sư, nhưng lúc ấy cậu là thằng nhóc mới vào nghề, tôi không hề để tâm. Thế nhưng sau lần tôi vào tiếp nhận án ở Tây Giang, vụ việc không hề tầm thường, cậu lại xuất hiện ở đấy, và là một trong hai người giải quyết nó cùng với thầy cậu, lần này tôi khá bất ngờ khi trình độ của cậu đã mạnh lên gấp năm, thậm chí không ngoa đã gấp mươi lần khi tôi gặp cậu lần trước nữa."
"Làm ơn, cho tôi biết tình trạng của Mai đi. Mai rốt cuộc sẽ phải trải qua chuyện gì?"?
Bà Hồng cùng con gái cả gắt lên kéo hai người con trai kia ra ngoài phòng bệnh rồi khép cửa lại. Hà cáu kỉnh bước lại vào bên trong, trước khi đóng cửa hẳn còn gằn giọng.
"Mẹ coi chừng hai người này cho con, con Mai đang hôn mê sâu, chúng nó còn làm loạn."
"Được rồi."
Bà Hồng quả quyết gật đầu, lập tức khôi phục trạng thái nghiêm túc như trên thương trường, ra lệnh cho hai thằng con rể hụt đi theo bà ra khuôn viên bệnh viện.
Khỏi phải nói, lòng hai người này như lửa đốt, Hoàng không còn tâm trạng nghĩ đến cơn giận của bà Hồng, đi theo bà như người không hồn, trong đầu đang nghĩ tới muôn vàn tình huống có thể xảy ra.
"Hai thằng mày làm cái gì mà nhốn nháo hết cả phòng bệnh lên thế?!?"
"Dạ.. Dạ con..."
Hoàng cúi gằm mặt xuống lấy hai bàn tay đã khô máu xoa vào nhau rồi miết miết vạt áo, cậu không thể nói ra chuyện này được, bác Hồng là người nóng tính, sợ bác không chịu được lại làm loạn lên, hoặc nếu bác biết chính người em chồng mà bác thương lại hại con gái mình chắc bác không chịu nổi.
Và căn bản cậu không chắc rằng có thầy pháp nào trong phạm vi gần đây có thể giải quyết được việc này.
Bởi cô Tâm của Mai rất có thể đã biến thành một loại quỷ mẫu có tu vi cực kỳ mạnh.
Khi cô ta nhập vào người Mai, cậu đã cảm thấy rợn tóc gáy vì lượng oán khí toả ra từ chỗ mụ ta rất khủng khiếp, trong vòng 12 giờ kể từ lúc tiếp xúc với quỷ mẫu, người bình thường khi bị nhập vào cơ thể không chịu được mà suy nhược, dẫn đến bệnh nặng không khám ra, oán khí từ bên trong người không thoát ra được sẽ đi khắp mạch máu, xâm chiếm toàn bộ cơ thể, lục phủ ngũ tạng thối rữa nhanh chóng, dần dần dẫn đến cái chết.
Trong vòng 12 giờ...
Nhưng Mai có thể cầm cự được thêm hai ngày nữa, bởi trong người Mai đã từng được truyền máu của Hoàng, nếu cậu nhớ không nhầm chính là lần Mai ngủ lại phòng cậu rồi bị một vết đánh vô cớ từ một vật thể không thuộc dân gian, lúc ấy cậu pháp thuật chưa cao không thể dùng bùa chú giải nhanh được, bèn rạch vết bầm tím lạ lùng kia hút hết máu độc ra rồi trực tiếp rạch tay nhỏ máu của cậu vào người Mai. Máu Hoàng giống như vaccine vậy, trong người Mai sẽ sinh ra kháng thể với một số loại yêu ma quỷ quái.
"Bác hỏi sau hai đứa không trả lời hả?"
Bà Hồng hắng giọng lại, không một ai nghe bà nói này giờ à?!?
Hoàng khi này mới giật mình thôi suy nghĩ, còn Tùng ở bên cạnh nãy giờ do vẫn chưa được hiểu hết câu chuyện, không hé răng một lời.
"Thưa cô, con không rõ em Mai bị tai nạn gì, nhưng theo hiểu biết và lĩnh vực mà con công tác điều tra án, rất có thể em Mai đã tiếp xúc với..."
"Aaaa... A... A..."
Hoàng nghe vậy vội vàng xua tay ra không cho Tùng nói tiếp nữa.
"Làm sao thế hả Hoàng?"
Bà Hồng gắt lên một cơn, Tùng trông thấy thái độ kia của cậu, hiểu ngay ý, vội vàng bẻ lái.
"Em Mai chắc chỉ hôn mê thêm vài tiếng nữa, sáng mai có thể em sẽ tỉnh đấy cô."
"Huh? Bác sĩ nói không khám ra bệnh nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến được tính mạng, tiên lượng từ giờ đến mai có thể tỉnh, nói giống y hệt con, thế thì cô cũng an tâm được phần nào." - Bà Hồng gật gù, có vẻ đã yên trí hơn, nói đoạn quay người lại trông Hoàng - "Còn Hoàng, bây giờ con có thể kể cho bác về tai nạn của Mai."
Hoàng nghe xong thì hít một hơi thật sâu vào, trong lúc chờ Mai cấp cứu đầu cậu đã cố gắng nhảy ra một câu chuyện giống thật nhất để báo lại cho bà Hồng, nhưng thật sự quá cuống, đến giờ cậu vẫn chưa ra hồn một lý do bịa nào cho hợp lý cả.
"Chuyện là... Con cũng không biết kể với bác thế nào. Con đi ra ngoài từ sáng sớm để đưa thằng em nhà bà con con về nhà, thì đang tới giữa đường đất đằng kia để đi tắt về nhà cho nhanh, bỗng dưng thấy Mai xuất hiện ở nhà cô Tâm, rồi... Rồi Mai tự nhiên, tự nhiên Mai khác lắm cô ạ... Cháu phải ôm lấy Mai khống chế cô ấy để cô ấy không tự cào lốc móng tay mình ra nữa... Đúng lúc ấy người nhà cô Tâm ra.. Rồi họ nhìn thấy tưởng hai đứa cháu đánh nhau, đòi túm lấy cháu, lúc ấy Mai nôn ra máu, rồi gục xuống đất..."
Cậu không thể nào nói dối được, định bụng rằng phải che giấu chuyện này đi, bịa ra một lý do hoàn hảo, tự mình giải quyết, thế nhưng cậu chợt nhớ ra rằng người nhà cô Tâm đã chứng kiến tất cả chuyện này...
Phái, chính là lúc con quỷ mẫu kia gào lên rồi xuất ra khỏi người Mai...
Và là lúc cậu ra một đạo chú vào lưng Mai, khiến cô khựng lại rồi thổ huyết sau đó bất tỉnh...
Cậu tới giờ không một giây nào quên được cảnh đó...
Luôn hối hận vì đã ra tay quá mạnh...
"Được rồi, bác hiểu rồi, để bác tự điều tra chuyện này."
Bà Hồng nghe xong, trong lòng thực sự lo lắng, như đã thông suốt được một nút thắt của vấn đề, bà không hỏi gặng Hoàng điều gì nữa.
Thế nhưng Tùng thì không.
Tùng sau khi đứng bên nghe được câu chuyện kia, hai mày nhíu chặt lấy nhau.
Mai đang có dấu hiệu của sự xâm nhập âm khí ở trong người, mạch đập loạn bất thường cũng những dấu hiệu hiện rõ trên cơ thể Mai đã nói ra điều đó. Nhất là sau khi nghe câu chuyện kia gã càng không còn gì để nghi ngờ nữa.
Chắc chắn thằng bé này đã nói tránh những sự việc không nên nói để mẹ của Mai yên tâm, nhất định cậu ta hiểu được vấn đề và thậm chí có thể có cách giải quyết.
Tuy Tùng là một cảnh sát nhưng gã ta đã từng tiếp xúc với rất nhiều vụ án tâm linh lớn nhỏ, những thứ hay gặp như ma quỷ, oán khí hay âm khí, gã ta cũng đều có khả năng phân biệt được.
Từ bé, niềm đam mê và mơ ước trở thành một cảnh sát được làm ở cục điều tra tâm linh đã được gã nuôi nấng trên hình mẫu của cha gã.
Phải, cha gã cũng từng là một cựu cảnh sát ở cục điều tra tâm linh, nhưng trong một lần điều tra về vụ nữ quỷ thi ăn thịt người hàng loạt, ông đã bỏ mạng tại một căn mộ cổ...
"Thôi thế này, bác xin phép hai đứa, bây giờ bác phải về trước rồi, nhà lu bu việc quá, cái Mai nó đã không có chuyện gì, thì để lại cái Hà nó ở lại nó chăm. Thế đã nhé."
Bà Hồng tự nhiên cất lời làm cả hai thanh niên trước mặt giật bắn mình. Hoàng gật gật rồi chào bác.
Chờ đến khi bà Hồng khuất khỏi tầm mắt hai người, gã Tùng đi bộ ra một góc khuôn viên nơi vắng vẻ, Hoàng không thèm đếm xỉa, định bụng chạy về thay quần áo thật nhanh, về nhà gọi lão Long đầu hói cách giải quyết.
"Cậu đi đâu đấy? Theo tôi nói chuyện với tôi một chút thì chết à?"
Tùng vừa nói vừa cười nhàn nhạt, lấy tay móc ra một bao thuốc lá ở tấm áo khoác ngoài đang vắt trên tay.
"Nói thì nói ngay ở đây, anh còn bày đặt đi đâu cho kín kẽ nữa?"
Tùng nghe vậy không bảo gì, cười một tiếng rồi đưa điếu thuốc mới rút ra cho Hoàng, ngụ ý nói đi ra chỗ khác để hút thuốc.
Hoàng tất nhiên cũng không phải loại thiểu năng mà không hiểu gã đang nói gì.
Đến một góc vắng vẻ, Tùng dừng lại, lấy bật lửa ra châm điếu thuốc, khói thuốc ngay lập tức nghi ngút khắp xung quanh, Hoàng vội lấy tay xua đi.
"Cậu có hút không nhỉ?"
Tùng khiếm nhã lấy bao thuốc đưa về phía Hoàng, cậu nhăn mặt lại thay cho câu trả lời, tên khốn này rõ ràng biết thừa còn hỏi.
"À hahaha, tôi quên, tôi quên cậu là thanh niên gương mẫu, không hút thuốc."
Nói xong gã ta liền hút thêm một hơi thật dài rồi nhả làn khói trắng ra.
Có tướng tá của mấy thằng nghiện.
Hoàng trầm ngâm.
"Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế, công việc tôi căng thẳng, cần suy nghĩ nhiều, thuốc lá là bạn đồng hành giúp tôi minh mẫn hơn đấy mà."
"Thì kệ anh, tôi không có ý kiến."
Hoàng ngước nhìn ra chỗ khác, chán ghét phải giao tiếp với loại người này, hơn nữa bây giờ cậu cần phải về, tình trạng của Mai kéo dài giây phút nào nguy hiểm đến tình mạng giây phút đấy, lòng cậu như có ngàn con kiến lửa đốt.
"Anh nói luôn vấn đề chính đi. Tôi không đủ kiên nhẫn đâu."
"Thôi được rồi không dài dòng nữa, cậu chắc cũng biết tôi muốn nói với cậu chuyện gì rồi. Tình trạng của Mai... Mai làm sao?!?! Sao trên người Mai tràn ngập oán khí lẫn âm khí thế kia?!?! Cậu phải trả lời tôi ngay, tính mạng Mai đang bị nguy hiểm, tôi làm ở cục tâm linh, tôi nhất định biết cách thức liên lạc với nhiều thầy pháp giỏi trong giới, nhất định cứu được Mai!"
"Không cần đâu, tôi tự lo được!"
Hoàng quay người lập tức bỏ đi, nhưng đằng sau, gã vẫn văng vẳng bên tai cậu.
"Tôi biết, tôi đã giao tiếp với cậu lần ở Điện Nhị, ngay lập tức nhìn hành động lẫn lời nói đã hiểu cậu cũng là người của giới pháp sư, nhưng lúc ấy cậu là thằng nhóc mới vào nghề, tôi không hề để tâm. Thế nhưng sau lần tôi vào tiếp nhận án ở Tây Giang, vụ việc không hề tầm thường, cậu lại xuất hiện ở đấy, và là một trong hai người giải quyết nó cùng với thầy cậu, lần này tôi khá bất ngờ khi trình độ của cậu đã mạnh lên gấp năm, thậm chí không ngoa đã gấp mươi lần khi tôi gặp cậu lần trước nữa."
"Làm ơn, cho tôi biết tình trạng của Mai đi. Mai rốt cuộc sẽ phải trải qua chuyện gì?"?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.