Chương 56
nhisanhh
15/09/2018
"Khanh Khanh, tớ thích cậu."
Cậu học sinh lớp 11 đứng trước mặt cô bạn cùng bàn, nói với một thái độ nghiêm túc chưa từng có, ngoài mặt thì tỏ ra vô cùng bình thản, nhưng thật ra bên trong là tim đập chân run.
"Hoàng thích tớ á? Khi nào?"
"Từ năm lớp 6."
Cậu học sinh kia tiếp tục đỡ lời.
"Nói đi, Khanh có thích tớ không?"
Cô bạn cùng bàn suy nghĩ một hồi, khuôn mặt đỏ ửng lên. Cuối cùng cũng chịu gật gật.
"Tớ xin lỗi... Tớ nghĩ chúng ta nên dừng lại tại đây."
Cô bạn gái đỏ hoe mắt, nhìn người con trai trước mặt.
Đối với cô mà nói, thực sự thì việc thi đỗ đại học mới là điều quan trọng nhất lúc này. Lớp 12 rồi, vẫn phải thực sự tập trung.
Cậu bạn kia cũng không nói lời nào, khẽ cười rồi đưa cô về nhà.
Đó chính là mối tình đầu của Hoàng.
Nhìn lại hồi ức đến đây, Hoàng không khỏi có một chút nhớ.
Là nhớ điều gì? Nhớ bạn bè? Nhớ trường lớp cũ? Hay nhớ điều gì khác?
Là nhớ Khanh.
Đến tận bây giờ, Hoàng thực sự chưa quên được cô.
Linh sao? Cô người yêu vừa mới hại Hoàng?
Hoàng nghĩ kĩ rồi, là không yêu, thực không yêu. Cô ta vốn chỉ là một tấm bình phong che mắt mọi người rằng cậu vẫn còn yêu Khanh.
Nhưng không ngờ lại ra nông nỗi này.
Khốn kiếp.
Nhưng giờ Khanh lại yêu Tuấn.
Ngày xưa, Hoàng yêu Khanh, Tuấn cũng yêu Khanh, mọi người đều biết.
Tuấn là một cậu bạn chơi chung với Hoàng và Khanh ba năm cấp ba.
Vệ tinh xung quanh Khanh thì nhiều vô kể, nhưng hồi đấy, Tuấn chính là đối thủ đáng gờm nhất. Hơn nữa, cậu ta là một con người xấu tính, và đầy thủ đoạn.
Tất nhiên, là trước mặt Khanh thì không đời nào cậu ta làm thế.
Nhà Tuấn nằm trong xóm của bác Thắng.
Từ bé, cậu ta đã luôn luôn tranh giành tất cả mọi thứ với Hoàng.
Từ hòn bi, chỗ ngồi, cho đến cả bạn gái.
Nực cười.
Tại sao Hoàng lại phải nhớ đến mấy chuyện vớ vẩn không vui này chứ?
Vứt miếng bánh cắn dở vào trong sọt rác, cậu bực dọc lên trên nhà.
Coi như lần này cậu ta thắng.
Trong phòng của Hoàng, cửa vẫn khéo hờ.
Giao Linh đã ngồi trên giường của cậu từ bao giờ.
"Anh Hoàng..."
"Giao Linh, sao em lại ra đây?"
Giao Linh bước đến bên cậu, đưa tay ra áo sát vào lồng ngực Hoàng.
"Chữa bệnh cho anh."
"Ha ha. Ừ ừ."
Tim Hoàng lại đập nhanh hơn bình thường rồi.
"Giao Linh..."
"Dạ?"
"Tối nay em có, muốn đi ra ngoài chơi với anh không?"
Hoàng nhìn vào khuôn mặt Giao Linh chờ đợi câu trả lời.
Cô mím mím môi, gật đầu.
"Dạ có."
Cậu học sinh lớp 11 đứng trước mặt cô bạn cùng bàn, nói với một thái độ nghiêm túc chưa từng có, ngoài mặt thì tỏ ra vô cùng bình thản, nhưng thật ra bên trong là tim đập chân run.
"Hoàng thích tớ á? Khi nào?"
"Từ năm lớp 6."
Cậu học sinh kia tiếp tục đỡ lời.
"Nói đi, Khanh có thích tớ không?"
Cô bạn cùng bàn suy nghĩ một hồi, khuôn mặt đỏ ửng lên. Cuối cùng cũng chịu gật gật.
"Tớ xin lỗi... Tớ nghĩ chúng ta nên dừng lại tại đây."
Cô bạn gái đỏ hoe mắt, nhìn người con trai trước mặt.
Đối với cô mà nói, thực sự thì việc thi đỗ đại học mới là điều quan trọng nhất lúc này. Lớp 12 rồi, vẫn phải thực sự tập trung.
Cậu bạn kia cũng không nói lời nào, khẽ cười rồi đưa cô về nhà.
Đó chính là mối tình đầu của Hoàng.
Nhìn lại hồi ức đến đây, Hoàng không khỏi có một chút nhớ.
Là nhớ điều gì? Nhớ bạn bè? Nhớ trường lớp cũ? Hay nhớ điều gì khác?
Là nhớ Khanh.
Đến tận bây giờ, Hoàng thực sự chưa quên được cô.
Linh sao? Cô người yêu vừa mới hại Hoàng?
Hoàng nghĩ kĩ rồi, là không yêu, thực không yêu. Cô ta vốn chỉ là một tấm bình phong che mắt mọi người rằng cậu vẫn còn yêu Khanh.
Nhưng không ngờ lại ra nông nỗi này.
Khốn kiếp.
Nhưng giờ Khanh lại yêu Tuấn.
Ngày xưa, Hoàng yêu Khanh, Tuấn cũng yêu Khanh, mọi người đều biết.
Tuấn là một cậu bạn chơi chung với Hoàng và Khanh ba năm cấp ba.
Vệ tinh xung quanh Khanh thì nhiều vô kể, nhưng hồi đấy, Tuấn chính là đối thủ đáng gờm nhất. Hơn nữa, cậu ta là một con người xấu tính, và đầy thủ đoạn.
Tất nhiên, là trước mặt Khanh thì không đời nào cậu ta làm thế.
Nhà Tuấn nằm trong xóm của bác Thắng.
Từ bé, cậu ta đã luôn luôn tranh giành tất cả mọi thứ với Hoàng.
Từ hòn bi, chỗ ngồi, cho đến cả bạn gái.
Nực cười.
Tại sao Hoàng lại phải nhớ đến mấy chuyện vớ vẩn không vui này chứ?
Vứt miếng bánh cắn dở vào trong sọt rác, cậu bực dọc lên trên nhà.
Coi như lần này cậu ta thắng.
Trong phòng của Hoàng, cửa vẫn khéo hờ.
Giao Linh đã ngồi trên giường của cậu từ bao giờ.
"Anh Hoàng..."
"Giao Linh, sao em lại ra đây?"
Giao Linh bước đến bên cậu, đưa tay ra áo sát vào lồng ngực Hoàng.
"Chữa bệnh cho anh."
"Ha ha. Ừ ừ."
Tim Hoàng lại đập nhanh hơn bình thường rồi.
"Giao Linh..."
"Dạ?"
"Tối nay em có, muốn đi ra ngoài chơi với anh không?"
Hoàng nhìn vào khuôn mặt Giao Linh chờ đợi câu trả lời.
Cô mím mím môi, gật đầu.
"Dạ có."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.