Chương 175: Ăn ngay nói thật
Ánh Nhật
16/08/2021
Những gì Nhiếp Cẩn Huyên vừa nói tuyệt đối là đại nghịch bất đạo(*)! Vì thế, hiện tại cho dù Thuận Thừa Đế dưới cơn thịnh nộ trực tiếp mang nàng ra ngoài chém thì người khác cũng không dám nói một chữ!
Mà lúc này, Thuận Thừa Đế thật sự đang rất tức giận. Ngày thường sắc mặt vốn đã âm trầm, bây giờ càng khiến cho lòng người phát lạnh. Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên lại chỉ cắn môi một cái, sau đó thẳng thắn nói.
"Bẩm Hoàng thượng, nhi thần sợ, rất sợ, nhưng trong lòng nhi thần cũng hiểu rõ, ngài sẽ không làm như vậy. Bởi vì tuy nhi thần không được tiếp xúc với ngài nhiều lắm nhưng nhi thần hiểu ngài là một vị đế vương anh minh. Vì thế sẽ không làm ra loại sự tình lỗ mãng như dưới cơn thịnh nộ giết người như vậy!"
Lời này của Nhiếp Cẩn Huyên tuy là bao là biếm, nhưng lại khiến người ta phải suy ngẫm. Bởi vậy, vừa nghe nàng nói, từ cung nhân hầu hạ trong phòng đến Cao Tài Dung cũng không nhịn được vì nàng cầu nguyện. Mà Ân Phượng Trạm đứng bên cạnh nàng vẫn luôn cúi đầu hạ mắt không nói cũng không khỏi nhăn chặt mày!
Cả phòng lộ ra không khí khiến người khác vô cùng áp lực.
Thuận Thừa Đế chỉ im lặng, không nói lời nào, nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên hồi lâu, sau đó cười như không cười nói:
"Trẫm thật sự đã coi thường nha đầu nhà ngươi! Thế mà lại hiểu trẫm như vậy... Được rồi! Một khi đã vậy, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội, bất quá ngươi phải nói cho trẫm biết, trẫm tại sao không thể giết ngươi?"
"Bởi vì những gì nhi thần nói đều là sự thật!"
Đối mặt với ánh nhìn sắc nhọn của Thuận Thừa Đế, biểu tình trên mặt Nhiếp Cẩn Huyên không hề thay đổi, chỉ thấp giọng đáp lại. Dứt lời, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đối diện với mắt Thuận Thừa Đế, tiếp tục nói.
"Bởi vì những gì nhi thần nói đều là sự thật, việc Vương gia bị thương là chuyện thiên chân vạn xác(*), sau lại chuyển biến xấu cũng là thiên chân vạn xác, đến nỗi vì sao lại biến thành như vậy, Hoàng thượng hẳn nên rõ ràng... Đương nhiên, Cao công công cũng thập phần rõ ràng!"
Thái độ của Nhiếp Cẩn Huyên không hề có chút gì gọi là sợ hãi, nói được một lúc liền dừng lại, sau đó hơi quay đầu nhìn về phía Cao Tài Dung đang đứng ở cửa.
Mà Cao Tài Dung vừa nghe nàng nhắc đến tên mình, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác sợ hãi, tiếp theo vội vàng theo bản năng cui đầu. Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên mới hài lòng quay đầu, tầm mắt lại lần nữa đặt lên người Thuận Thừa Đế.
"Cho nên, những lời nhi thần vừa nói đều là sự thật, mà cũng vì là nói thật nên Hoàng thượng sẽ không giết nhi thần."
...
Cả một căn phòng to như vậy cứ thê lâm vào tràng diện quỷ dị.
Lúc này, ánh mắt Thuận Thừa Đế chỉ nhìn thẳng về phía Nhiếp Cẩn Huyên ở đối diện, mím môi không nói.
Sự yên tĩnh này cùng với bầu không khí trước mắt đều khiến lòng người nổi lên tia bất an. Thấy vậy, Ân Phượng Trạm vẫn luôn cúi đầu cuối cùng cũng nhấp môi, ngẩng đầu định nói... Nhưng vào lúc này, không đợi Ân Phượng Trạm mở miệng, đã nghe Thuận Thừa Đế hừ lạnh một tiếng.
"Hừ, nói thật! Trước mặt trẫm thì bày ra vẻ mặt chính khí, cung kính, sau đó miệng nói những gì bản thân nói đều là thật! Nhưng trên thực tế thì thế nào? Còn không phải là các ngươi thông đồng làm những chuyện khi quân? Cho nên, lão tứ gia, ngươi cảm thấy, hiện tại ngươi nói những gì bản thân nói đều là sự thật thì trẫm sẽ tin sao?"
"Hơn nữa, nếu những gì ngươi nói đều là thật, thì tại sao lúc nãy lão tứ vẫn luôn giấu giếm không chịu nói ra? Không lẽ thật sự chỉ là sợ trẫm lo lắng? Hừ, trẫm thấy cũng chưa chắc đâu!"
Thuận Thừa Đế chung quy vẫn không tin tưởng Nhiếp Cẩn Huyên, mà nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên lại không chút hoang mang nói:
"Những gì nhi thần nói đều là thật, nếu Hoàng thượng không tin thì nhi thần cũng không còn cách nào khác!"
"Hả? Nói như vậy, ngươi từ bỏ không tiếp tục giải thích nữa?"
"Không, nhi thần không từ bỏ! Chỉ là hiện tại không tiện để nói!"
"Không tiện nói! Lời này có ý gì?"
Hai mày hơi nhướng lên, Thuận Thừa Đế tò mò hỏi. Mà Nhiếp Cẩn Huyên chỉ hơi chuyển tầm mắt nhìn những cung nhân hầu hạ ở đằng sau...Im lặng không nói gì, thấy thế, hai mắt Thuận Thừa Đế híp lại, giơ tay lên.
Chỉ thấy, Cao Tài Dung ở phía xa lập tức minh bạch, gật đầu, xoay người đuổi hết cung nhân ở trong phòng ra ngoài, mà hắn cũng tự động rời đi, đồng thời đem cửa phòng đóng lại.
Chờ cho cung nhân đi hết, Thuận Thừa Đế mới mở miệng: "Được rồi, lúc này ngươi có thể nói rồi!"
"Vâng."
Cung kính cúi người, hành lễ với Thuận Thừa Đế, sau đó Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Thứ nhất, nhi thần phải thẳng thắng thừa nhận với Hoàng thượng, xác thật Vương gia có giấu Hoàng thượng bản thân bị thương trước khi tế xuân! Chẳng qua, lúc ấy nguyên nhân giấu giếm chỉ là không muốn làm Hoàng thượng lo lắng, cũng sợ Thái tử điện hạ và Vân Vương điện hạ châm chọc."
"Sợ Thái tử bọn họ châm chọc? Nói rõ xem!"
"Bẩm Hoàng thượng, nhi thần chỉ là một nữ nhân cho nên có một số việc nhi thần không tiện mở miệng. Nhưng cho dù nhi thần không nói, hẳn Hoàng thượng cũng rõ... Thái tử điện hạ tuy bề ngoài ôn hòa nhưng trên thực tế là âm thầm đối nghịch với Vương gia. Lại đang vào thời điểm chuẩn bị tế xuân, Hoàng thượng, ngài thử nghĩ đi, một khi Vương gia nói ra bản thân bị thương, muốn tu dưỡng nên không thể tham gia tế xuân, hậu quả sẽ thế nào?"
Nhiếp Cẩn Huyên thấp giọng nói, mà nghe vậy, Thuận Thừa Đế cũng không khỏi nhăn mày, tiếp theo lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Nhiếp Cẩn Huyên vang lên.
"Nghĩ đến, không cần nói cũng biết nhất định sẽ châm chọc mỉa mai! Dù sao, chuyện này cũng không phải lần một lần hai. Mà với tính tình của Vương gia, Hoàng thượng cũng biết, loại sự tình này, chưa bao giờ nói nhiều một câu. Cho nên biết rõ kết quả sẽ như thế thì tại sao ngay từ đầu lại không tránh đi cho đỡ phiền? Hơn nữa, tế xuân là chuyện đại sự của hoàng tộc, há có thể chỉ vì vết thương này mà thoái thác không tham dự, ảnh hưởng đến tâm tình của Hoàng thượng với mọi người trong hoàng tộc? Vì thế, tuy rằng lúc ấy nhi thần đã nhiều lần khuyên nhủ, nhưng cuối cùng Vương gia vẫn không cho nhi thần lắm miệng dù là nửa chữ. Thậm chí, bởi vì chuyện này mà hai người nhi thần đã nhiều lần cãi nhau không vui."
"Sau lại đến Túy Hà Sơn Trang, Vương gia vì không để người khác nghi ngờ mà mỗi ngày đề sẽ bồi Hoàng thượng đến rừng phong. Khiến nhi thần tức giận, nhiều lần còn cãi nhau với Vương gia, không những thế còn khiến nhi thần tức đến mức mấy ngày nay đều ngủ cùng tỷ tỷ, thậm chí còn làm kinh động đến Quý phi nương nương. Sau khi Quý phi nương nương khuyên ngăn, tuy nhi thần đã trở về phòng, nhưng lại phát hiện vết thương trên đùi Vương gia do mấy ngày nay luôn bôn ba ở bên ngoài mà hoàn toàn chuyển biến xấu."
"Lúc này, Vương gia càng không thể nói ra chuyện mình bị thương nếu không sẽ càng khiến người khác hoài nghi. Bất đắc dĩ, nhi thần phải giúp Vương gia xử lý miệng vết thương, sau đó tìm rượu mạnh để rửa sạch vết thương tránh bị nhiễm trùng. Nhưng ai ngờ, vỗn dĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, lại bị Cao công công vô tình phát hiện, ngay sau đó còn nhiệt tình vì nhi thần và Vương gia mà cho người mang rượu ngon tới! Đối với chuyện này, nhi thần tuy rằng trong lòng có nỗi khổ nhưng lại không thể nói ra, cũng không thể từ chối ý tốt của Cao công công, hơn nữa Cao công công còn là người bên cạnh Hoàng thượng, nên vì để không kinh động đến Hoàng thượng, chỉ đành nói dối Cao công công."
"Việc đã đến nước này, nhi thần và Vương gia đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống(*). Sau đó, Cao công công lại đem chuyện này nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng lại có ý tốt cho người đưa rượu ngon tới. Đối với việc này, nhi thần và Vương gia đều cảm nhớ thánh ân của Hoàng thượng, cho nên đêm đó tuy rằng thân thể Vương gia có thương tích không thể uống rượu nhưng vẫn cứ thế uống hết rượu ngon mà Hoàng thượng ban tặng. Lại không nghĩ tới, sáng sớm hôm sau, vốn dĩ vết thương trên chân vương gia đã hơi có chuyển biến tốt lại đột ngột chuyển biến xấu, thậm chí còn vô cùng nghiêm trọng!"
Nhiếp Cẩn Huyên nói năng rất trôi chảy, trên mặt không có chút gì đó gọi là hoảng loạn. Nhưng nói đến đây, nàng hơi dừng lại một chút, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía chủ vị nơi Thuận Thừa Đế đang ngồi, đồng thời đáy mắt ẩn hiện tia sáng nhạt.
"Chỉ qua một đêm, vốn dĩ vết thương đã tốt lên bảy tám phần lại bị vỡ ra, máu chảy đầy chăn. Lúc ấy nhi thần vô cùng sợ hãi, nhưng lại không dám để lộ ra bên ngoài. Bởi vì nhi thần không thể nói cũng không dám nói, dù sao chuyện này một khi bị đưa ra ngoài ánh sáng thì đến lúc các thái y trong Thái Y Viện đến khám hỏi tới, tại sao vết thương đã chuyển biến tốt, đột nhiên lại trở nên thế này? Có phải hay không đã ăn cái gì không nên ăn, nhưng trước đó cái gì cũng không ăn, chỉ uống rượu Hoàng thượng ngự tứ...!"
...
(*) Đại nghịch bất đạo (大逆不道): ý chỉ làm những chuyện khi quân, trái với đạo lý trời đất.
(*) Thiên chân vạn xác (千真万确): chắc chắn là thật, đúng trăm phần trăm.
(*) Cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống (Kỵ Hổ Nan Hạ): được dùng để diễn tả một tình huống mà trong đó một người bị mắc kẹt trong một tình cảnh khó khăn mà không có đường ra
Mà lúc này, Thuận Thừa Đế thật sự đang rất tức giận. Ngày thường sắc mặt vốn đã âm trầm, bây giờ càng khiến cho lòng người phát lạnh. Nhưng Nhiếp Cẩn Huyên lại chỉ cắn môi một cái, sau đó thẳng thắn nói.
"Bẩm Hoàng thượng, nhi thần sợ, rất sợ, nhưng trong lòng nhi thần cũng hiểu rõ, ngài sẽ không làm như vậy. Bởi vì tuy nhi thần không được tiếp xúc với ngài nhiều lắm nhưng nhi thần hiểu ngài là một vị đế vương anh minh. Vì thế sẽ không làm ra loại sự tình lỗ mãng như dưới cơn thịnh nộ giết người như vậy!"
Lời này của Nhiếp Cẩn Huyên tuy là bao là biếm, nhưng lại khiến người ta phải suy ngẫm. Bởi vậy, vừa nghe nàng nói, từ cung nhân hầu hạ trong phòng đến Cao Tài Dung cũng không nhịn được vì nàng cầu nguyện. Mà Ân Phượng Trạm đứng bên cạnh nàng vẫn luôn cúi đầu hạ mắt không nói cũng không khỏi nhăn chặt mày!
Cả phòng lộ ra không khí khiến người khác vô cùng áp lực.
Thuận Thừa Đế chỉ im lặng, không nói lời nào, nhìn chằm chằm Nhiếp Cẩn Huyên hồi lâu, sau đó cười như không cười nói:
"Trẫm thật sự đã coi thường nha đầu nhà ngươi! Thế mà lại hiểu trẫm như vậy... Được rồi! Một khi đã vậy, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội, bất quá ngươi phải nói cho trẫm biết, trẫm tại sao không thể giết ngươi?"
"Bởi vì những gì nhi thần nói đều là sự thật!"
Đối mặt với ánh nhìn sắc nhọn của Thuận Thừa Đế, biểu tình trên mặt Nhiếp Cẩn Huyên không hề thay đổi, chỉ thấp giọng đáp lại. Dứt lời, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đối diện với mắt Thuận Thừa Đế, tiếp tục nói.
"Bởi vì những gì nhi thần nói đều là sự thật, việc Vương gia bị thương là chuyện thiên chân vạn xác(*), sau lại chuyển biến xấu cũng là thiên chân vạn xác, đến nỗi vì sao lại biến thành như vậy, Hoàng thượng hẳn nên rõ ràng... Đương nhiên, Cao công công cũng thập phần rõ ràng!"
Thái độ của Nhiếp Cẩn Huyên không hề có chút gì gọi là sợ hãi, nói được một lúc liền dừng lại, sau đó hơi quay đầu nhìn về phía Cao Tài Dung đang đứng ở cửa.
Mà Cao Tài Dung vừa nghe nàng nhắc đến tên mình, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác sợ hãi, tiếp theo vội vàng theo bản năng cui đầu. Thấy vậy, Nhiếp Cẩn Huyên mới hài lòng quay đầu, tầm mắt lại lần nữa đặt lên người Thuận Thừa Đế.
"Cho nên, những lời nhi thần vừa nói đều là sự thật, mà cũng vì là nói thật nên Hoàng thượng sẽ không giết nhi thần."
...
Cả một căn phòng to như vậy cứ thê lâm vào tràng diện quỷ dị.
Lúc này, ánh mắt Thuận Thừa Đế chỉ nhìn thẳng về phía Nhiếp Cẩn Huyên ở đối diện, mím môi không nói.
Sự yên tĩnh này cùng với bầu không khí trước mắt đều khiến lòng người nổi lên tia bất an. Thấy vậy, Ân Phượng Trạm vẫn luôn cúi đầu cuối cùng cũng nhấp môi, ngẩng đầu định nói... Nhưng vào lúc này, không đợi Ân Phượng Trạm mở miệng, đã nghe Thuận Thừa Đế hừ lạnh một tiếng.
"Hừ, nói thật! Trước mặt trẫm thì bày ra vẻ mặt chính khí, cung kính, sau đó miệng nói những gì bản thân nói đều là thật! Nhưng trên thực tế thì thế nào? Còn không phải là các ngươi thông đồng làm những chuyện khi quân? Cho nên, lão tứ gia, ngươi cảm thấy, hiện tại ngươi nói những gì bản thân nói đều là sự thật thì trẫm sẽ tin sao?"
"Hơn nữa, nếu những gì ngươi nói đều là thật, thì tại sao lúc nãy lão tứ vẫn luôn giấu giếm không chịu nói ra? Không lẽ thật sự chỉ là sợ trẫm lo lắng? Hừ, trẫm thấy cũng chưa chắc đâu!"
Thuận Thừa Đế chung quy vẫn không tin tưởng Nhiếp Cẩn Huyên, mà nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên lại không chút hoang mang nói:
"Những gì nhi thần nói đều là thật, nếu Hoàng thượng không tin thì nhi thần cũng không còn cách nào khác!"
"Hả? Nói như vậy, ngươi từ bỏ không tiếp tục giải thích nữa?"
"Không, nhi thần không từ bỏ! Chỉ là hiện tại không tiện để nói!"
"Không tiện nói! Lời này có ý gì?"
Hai mày hơi nhướng lên, Thuận Thừa Đế tò mò hỏi. Mà Nhiếp Cẩn Huyên chỉ hơi chuyển tầm mắt nhìn những cung nhân hầu hạ ở đằng sau...Im lặng không nói gì, thấy thế, hai mắt Thuận Thừa Đế híp lại, giơ tay lên.
Chỉ thấy, Cao Tài Dung ở phía xa lập tức minh bạch, gật đầu, xoay người đuổi hết cung nhân ở trong phòng ra ngoài, mà hắn cũng tự động rời đi, đồng thời đem cửa phòng đóng lại.
Chờ cho cung nhân đi hết, Thuận Thừa Đế mới mở miệng: "Được rồi, lúc này ngươi có thể nói rồi!"
"Vâng."
Cung kính cúi người, hành lễ với Thuận Thừa Đế, sau đó Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Thứ nhất, nhi thần phải thẳng thắng thừa nhận với Hoàng thượng, xác thật Vương gia có giấu Hoàng thượng bản thân bị thương trước khi tế xuân! Chẳng qua, lúc ấy nguyên nhân giấu giếm chỉ là không muốn làm Hoàng thượng lo lắng, cũng sợ Thái tử điện hạ và Vân Vương điện hạ châm chọc."
"Sợ Thái tử bọn họ châm chọc? Nói rõ xem!"
"Bẩm Hoàng thượng, nhi thần chỉ là một nữ nhân cho nên có một số việc nhi thần không tiện mở miệng. Nhưng cho dù nhi thần không nói, hẳn Hoàng thượng cũng rõ... Thái tử điện hạ tuy bề ngoài ôn hòa nhưng trên thực tế là âm thầm đối nghịch với Vương gia. Lại đang vào thời điểm chuẩn bị tế xuân, Hoàng thượng, ngài thử nghĩ đi, một khi Vương gia nói ra bản thân bị thương, muốn tu dưỡng nên không thể tham gia tế xuân, hậu quả sẽ thế nào?"
Nhiếp Cẩn Huyên thấp giọng nói, mà nghe vậy, Thuận Thừa Đế cũng không khỏi nhăn mày, tiếp theo lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Nhiếp Cẩn Huyên vang lên.
"Nghĩ đến, không cần nói cũng biết nhất định sẽ châm chọc mỉa mai! Dù sao, chuyện này cũng không phải lần một lần hai. Mà với tính tình của Vương gia, Hoàng thượng cũng biết, loại sự tình này, chưa bao giờ nói nhiều một câu. Cho nên biết rõ kết quả sẽ như thế thì tại sao ngay từ đầu lại không tránh đi cho đỡ phiền? Hơn nữa, tế xuân là chuyện đại sự của hoàng tộc, há có thể chỉ vì vết thương này mà thoái thác không tham dự, ảnh hưởng đến tâm tình của Hoàng thượng với mọi người trong hoàng tộc? Vì thế, tuy rằng lúc ấy nhi thần đã nhiều lần khuyên nhủ, nhưng cuối cùng Vương gia vẫn không cho nhi thần lắm miệng dù là nửa chữ. Thậm chí, bởi vì chuyện này mà hai người nhi thần đã nhiều lần cãi nhau không vui."
"Sau lại đến Túy Hà Sơn Trang, Vương gia vì không để người khác nghi ngờ mà mỗi ngày đề sẽ bồi Hoàng thượng đến rừng phong. Khiến nhi thần tức giận, nhiều lần còn cãi nhau với Vương gia, không những thế còn khiến nhi thần tức đến mức mấy ngày nay đều ngủ cùng tỷ tỷ, thậm chí còn làm kinh động đến Quý phi nương nương. Sau khi Quý phi nương nương khuyên ngăn, tuy nhi thần đã trở về phòng, nhưng lại phát hiện vết thương trên đùi Vương gia do mấy ngày nay luôn bôn ba ở bên ngoài mà hoàn toàn chuyển biến xấu."
"Lúc này, Vương gia càng không thể nói ra chuyện mình bị thương nếu không sẽ càng khiến người khác hoài nghi. Bất đắc dĩ, nhi thần phải giúp Vương gia xử lý miệng vết thương, sau đó tìm rượu mạnh để rửa sạch vết thương tránh bị nhiễm trùng. Nhưng ai ngờ, vỗn dĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, lại bị Cao công công vô tình phát hiện, ngay sau đó còn nhiệt tình vì nhi thần và Vương gia mà cho người mang rượu ngon tới! Đối với chuyện này, nhi thần tuy rằng trong lòng có nỗi khổ nhưng lại không thể nói ra, cũng không thể từ chối ý tốt của Cao công công, hơn nữa Cao công công còn là người bên cạnh Hoàng thượng, nên vì để không kinh động đến Hoàng thượng, chỉ đành nói dối Cao công công."
"Việc đã đến nước này, nhi thần và Vương gia đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống(*). Sau đó, Cao công công lại đem chuyện này nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng lại có ý tốt cho người đưa rượu ngon tới. Đối với việc này, nhi thần và Vương gia đều cảm nhớ thánh ân của Hoàng thượng, cho nên đêm đó tuy rằng thân thể Vương gia có thương tích không thể uống rượu nhưng vẫn cứ thế uống hết rượu ngon mà Hoàng thượng ban tặng. Lại không nghĩ tới, sáng sớm hôm sau, vốn dĩ vết thương trên chân vương gia đã hơi có chuyển biến tốt lại đột ngột chuyển biến xấu, thậm chí còn vô cùng nghiêm trọng!"
Nhiếp Cẩn Huyên nói năng rất trôi chảy, trên mặt không có chút gì đó gọi là hoảng loạn. Nhưng nói đến đây, nàng hơi dừng lại một chút, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía chủ vị nơi Thuận Thừa Đế đang ngồi, đồng thời đáy mắt ẩn hiện tia sáng nhạt.
"Chỉ qua một đêm, vốn dĩ vết thương đã tốt lên bảy tám phần lại bị vỡ ra, máu chảy đầy chăn. Lúc ấy nhi thần vô cùng sợ hãi, nhưng lại không dám để lộ ra bên ngoài. Bởi vì nhi thần không thể nói cũng không dám nói, dù sao chuyện này một khi bị đưa ra ngoài ánh sáng thì đến lúc các thái y trong Thái Y Viện đến khám hỏi tới, tại sao vết thương đã chuyển biến tốt, đột nhiên lại trở nên thế này? Có phải hay không đã ăn cái gì không nên ăn, nhưng trước đó cái gì cũng không ăn, chỉ uống rượu Hoàng thượng ngự tứ...!"
...
(*) Đại nghịch bất đạo (大逆不道): ý chỉ làm những chuyện khi quân, trái với đạo lý trời đất.
(*) Thiên chân vạn xác (千真万确): chắc chắn là thật, đúng trăm phần trăm.
(*) Cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống (Kỵ Hổ Nan Hạ): được dùng để diễn tả một tình huống mà trong đó một người bị mắc kẹt trong một tình cảnh khó khăn mà không có đường ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.