Chương 62: Đông Lăng Hoàng Hậu
Ánh Nhật
16/08/2021
Hoàng Hậu tới, mọi người ở đây lập tức cả kinh, sau đó nhanh chóng dạt thành hai hàng, tiếp theo liền chỉ thấy Đoạn Hoàng Hậu chậm rãi đi lên.
"Gặp qua Hoàng Hậu nương nương."
Mọi người khom mình hành lễ, mà Nhiếp Cẩn Huyên đang đứng ở phía sau không nhịn được cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Nguyên lai chỉ thấy, đêm này, Đoạn Hoàng Hậu mặc một bộ cung trang màu đỏ tía, đầu đội phượng thoa, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt càng lộ ra biểu tình ung dung nhưng cũng vô cùng cao quý. Mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn giữ được nét diễm lệ như cũ!
Hơn nữa thực hiển nhiên, Đoạn Hoàng Hậu không giống Trương Quý Phi ôn nhu, hiền lành chút nào, nếu để nói thật thì Đoạn Hoàng Hậu mang đến cho người ta cảm giác nàng là một nữ nhân đầy uy nghiêm, mạnh mẽ, sắc sảo. Mà lúc này, Đoạn Hoàng Hậu vừa tiến vào, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, hai mắt quét qua mọi người trong điện một lượt, sau đó nhanh chóng đem mắt dừng lại trên người Trương Quý Phi.
"Trương Quý Phi cũng tới nha, ân, có Trương Quý Phi ở đây liền tốt, bổn cung cũng yên tâm hơn một chút."
Đoạn Hoàng Hậu bỗng nhiên nói một câu. Mà nghe lời này, đôi môi Trương Quý Phi không khỏi hé mở, sau đó cũng giương mắt nhìn về phía Đoạn Hoàng Hậu.
"Đa tạ Hoàng Hậu đã hậu ái, thần thiếp hổ thẹn không dám nhận. Bất quá, lần này giống như..."
Trương Quý Phi vẫn bình tĩnh chống đỡ, bộ dáng bình thản của nàng làm người ta không nhìn ra được nửa điểm hoảng loạn. Chỉ là lời nói ra mới được một nửa, liền nháy mắt bị Tôn Tài Nhân đang xông tới đánh gãy.
"Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho nô tỳ a, ô ô... Hoàng Hậu nương nương, ngài nhất định phải làm chủ cho nô tỳ cùng Lan Tài Tử a! Ô ô..."
Tôn Tài Nhân bỗng nhiên xông tới làm mọi người ở đây đều bị dọa sợ. Mà lúc này, nhìn nàng không màng mặt đất dơ bẩn cùng cả khuôn mặt nước mắt đầm đìa, quỳ dưới chân mình, Đoạn Hoàng Hậu không nhịn được nhíu mày.
"Tôn Tài Nhân, ngươi đang làm gì vậy? Cái gì mà làm chủ hay không làm chủ, có việc muốn nói thì cứ đứng lên mà nói!"
"Không! Hoàng Hậu nương nương ngài nhất định phải đáp ứng nô tỳ, vì nô tỳ làm chủ a, nếu không nô tỳ nhất định không đứng dậy...Ô ô..."
Tôn Tài Nhân đang nóng nảy, nói xong câu cuối cùng liền khóc không thành tiếng. Nhưng nghe được lời nàng nói, sắc mặt Đoạn Hoàng Hậu nháy mắt liền thay đổi.
"Tôn Tài Nhân, đây là ngươi đang uy hiếp bổn cung?"
"Không, không phải, nô tỳ chỉ..."
"Chỉ cái gì? Còn không mau đứng lên?! Làm nhiều trò như vậy trước mặt bổn cung, còn khóc lóc, biến bộ dáng mình thành chật vật như vậy, làm gì còn bộ dáng của một chủ tử thường có?"
Lời nói của Đoạn Hoàng Hậu vừa uy nghiêm lại vừa nghiêm khắc. Mà dứt lời, càng không đợi Tôn Tài Nhân mở miệng nói chuyện, liền trực tiếp bảo mấy tiểu thái giám bên cạnh.
"Mấy người các ngươi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến đỡ Tôn Tài Nhân đứng dậy cho ta!"
...
Mệnh lệnh của Hoàng Hậu, không ai dám không tuân theo. Theo đó, mấy người thái giám liền ba chân bốn cẳng đem Tôn Tài Nhân kéo dậy. Mà chờ bên này Tôn Tài Nhân vừa đứng vững, Đoạn Hoàng Hậu mới hơi hơi nhấp môi dưới, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía Tôn Tài Nhân.
"Hiện tại, nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Bổn cung vừa mới ở xa nghe được ngươi gào to, cuối cùng là có chuyện gì?"
Rốt cuộc Đoạn Hoàng Hậu cũng chịu nghe Tôn Tài Nhân nói chuyện, cho nên, chờ Đoạn Hoàng Hậu vừa mới nói xong, Tôn Tài Nhân lập tức quỳ xuống.
"Ô ô... Hoàng Hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho nô tỳ! Lan Tài Tử đã bị thiêu chết, nô tỳ còn may mắn chút, được người cứu ra, mới có thể tránh được một kiếp... Ô ô... Cho nên Hoàng Hậu nương nương, ngài nhất định phải giúp nô tỳ làm chủ, nghiêm trị hung thủ, nếu không Lan Tài Tử có chết cũng không nhắm mắt a..."
Tôn Tài Nhân than thở khóc lóc, làm cho Đoạn Hoàng Hậu có chút mơ hồ.
"Từ từ! Hung thủ? Chết không nhắm mắt... Tôn Tài Nhân, ngươi đang nói cái gì? Chẳng lẽ hỏa hoạn là do người khác làm ra?"
"Ô ô... Đúng vậy! Đêm nay Vinh Hinh Uyển cháy lớn, quả thực là do người khác làm ra, mục đích chính là thiêu chết nô tỳ cùng Lan Tài Tử!"
"Cái gì? Thế nhưng còn có chuyện như vậy? Hung thủ là ai?"
Nguyên bản Đoạn Hoàng Hậu vẫn còn đang hoảng hốt, nhưng nháy mắt sắc mặt nàng liền trở nên sắc bén, sau đó trực tiếp tiến lên ép hỏi Tôn Tài Nhân. Mà nghe được lời này, Tôn Tài Nhân lại chậm rãi giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, tiếp theo liền quay người, đồng thời đột nhiên duỗi tay chỉ vào một bóng dáng.
"Chính là nàng!"
"Gặp qua Hoàng Hậu nương nương."
Mọi người khom mình hành lễ, mà Nhiếp Cẩn Huyên đang đứng ở phía sau không nhịn được cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Nguyên lai chỉ thấy, đêm này, Đoạn Hoàng Hậu mặc một bộ cung trang màu đỏ tía, đầu đội phượng thoa, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt càng lộ ra biểu tình ung dung nhưng cũng vô cùng cao quý. Mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn giữ được nét diễm lệ như cũ!
Hơn nữa thực hiển nhiên, Đoạn Hoàng Hậu không giống Trương Quý Phi ôn nhu, hiền lành chút nào, nếu để nói thật thì Đoạn Hoàng Hậu mang đến cho người ta cảm giác nàng là một nữ nhân đầy uy nghiêm, mạnh mẽ, sắc sảo. Mà lúc này, Đoạn Hoàng Hậu vừa tiến vào, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, hai mắt quét qua mọi người trong điện một lượt, sau đó nhanh chóng đem mắt dừng lại trên người Trương Quý Phi.
"Trương Quý Phi cũng tới nha, ân, có Trương Quý Phi ở đây liền tốt, bổn cung cũng yên tâm hơn một chút."
Đoạn Hoàng Hậu bỗng nhiên nói một câu. Mà nghe lời này, đôi môi Trương Quý Phi không khỏi hé mở, sau đó cũng giương mắt nhìn về phía Đoạn Hoàng Hậu.
"Đa tạ Hoàng Hậu đã hậu ái, thần thiếp hổ thẹn không dám nhận. Bất quá, lần này giống như..."
Trương Quý Phi vẫn bình tĩnh chống đỡ, bộ dáng bình thản của nàng làm người ta không nhìn ra được nửa điểm hoảng loạn. Chỉ là lời nói ra mới được một nửa, liền nháy mắt bị Tôn Tài Nhân đang xông tới đánh gãy.
"Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho nô tỳ a, ô ô... Hoàng Hậu nương nương, ngài nhất định phải làm chủ cho nô tỳ cùng Lan Tài Tử a! Ô ô..."
Tôn Tài Nhân bỗng nhiên xông tới làm mọi người ở đây đều bị dọa sợ. Mà lúc này, nhìn nàng không màng mặt đất dơ bẩn cùng cả khuôn mặt nước mắt đầm đìa, quỳ dưới chân mình, Đoạn Hoàng Hậu không nhịn được nhíu mày.
"Tôn Tài Nhân, ngươi đang làm gì vậy? Cái gì mà làm chủ hay không làm chủ, có việc muốn nói thì cứ đứng lên mà nói!"
"Không! Hoàng Hậu nương nương ngài nhất định phải đáp ứng nô tỳ, vì nô tỳ làm chủ a, nếu không nô tỳ nhất định không đứng dậy...Ô ô..."
Tôn Tài Nhân đang nóng nảy, nói xong câu cuối cùng liền khóc không thành tiếng. Nhưng nghe được lời nàng nói, sắc mặt Đoạn Hoàng Hậu nháy mắt liền thay đổi.
"Tôn Tài Nhân, đây là ngươi đang uy hiếp bổn cung?"
"Không, không phải, nô tỳ chỉ..."
"Chỉ cái gì? Còn không mau đứng lên?! Làm nhiều trò như vậy trước mặt bổn cung, còn khóc lóc, biến bộ dáng mình thành chật vật như vậy, làm gì còn bộ dáng của một chủ tử thường có?"
Lời nói của Đoạn Hoàng Hậu vừa uy nghiêm lại vừa nghiêm khắc. Mà dứt lời, càng không đợi Tôn Tài Nhân mở miệng nói chuyện, liền trực tiếp bảo mấy tiểu thái giám bên cạnh.
"Mấy người các ngươi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến đỡ Tôn Tài Nhân đứng dậy cho ta!"
...
Mệnh lệnh của Hoàng Hậu, không ai dám không tuân theo. Theo đó, mấy người thái giám liền ba chân bốn cẳng đem Tôn Tài Nhân kéo dậy. Mà chờ bên này Tôn Tài Nhân vừa đứng vững, Đoạn Hoàng Hậu mới hơi hơi nhấp môi dưới, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía Tôn Tài Nhân.
"Hiện tại, nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Bổn cung vừa mới ở xa nghe được ngươi gào to, cuối cùng là có chuyện gì?"
Rốt cuộc Đoạn Hoàng Hậu cũng chịu nghe Tôn Tài Nhân nói chuyện, cho nên, chờ Đoạn Hoàng Hậu vừa mới nói xong, Tôn Tài Nhân lập tức quỳ xuống.
"Ô ô... Hoàng Hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho nô tỳ! Lan Tài Tử đã bị thiêu chết, nô tỳ còn may mắn chút, được người cứu ra, mới có thể tránh được một kiếp... Ô ô... Cho nên Hoàng Hậu nương nương, ngài nhất định phải giúp nô tỳ làm chủ, nghiêm trị hung thủ, nếu không Lan Tài Tử có chết cũng không nhắm mắt a..."
Tôn Tài Nhân than thở khóc lóc, làm cho Đoạn Hoàng Hậu có chút mơ hồ.
"Từ từ! Hung thủ? Chết không nhắm mắt... Tôn Tài Nhân, ngươi đang nói cái gì? Chẳng lẽ hỏa hoạn là do người khác làm ra?"
"Ô ô... Đúng vậy! Đêm nay Vinh Hinh Uyển cháy lớn, quả thực là do người khác làm ra, mục đích chính là thiêu chết nô tỳ cùng Lan Tài Tử!"
"Cái gì? Thế nhưng còn có chuyện như vậy? Hung thủ là ai?"
Nguyên bản Đoạn Hoàng Hậu vẫn còn đang hoảng hốt, nhưng nháy mắt sắc mặt nàng liền trở nên sắc bén, sau đó trực tiếp tiến lên ép hỏi Tôn Tài Nhân. Mà nghe được lời này, Tôn Tài Nhân lại chậm rãi giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, tiếp theo liền quay người, đồng thời đột nhiên duỗi tay chỉ vào một bóng dáng.
"Chính là nàng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.