Chương 131: Khác nghề như cách núi (2)
Ánh Nhật
16/08/2021
Ngày xuân, sau giờ Ngọ.
Ánh nắng bao trùm cả không gian.
Trong Vọng Nguyệt Đình lúc này, không ai dám nói một lời, bốn phía đều tràn ngập không khí quỷ dị, làm người khác hít thở không thông, vừa khẩn trương vừa áp lực.
Mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào cỗ thi thể nằm trên mảnh đất trống trước Vọng Nguyệt Đình, hay nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào người đang kiểm nghiệm thi thể, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Thời gian mỗi lúc một trôi, thẳng đến qua hồi lâu, lâu đến mức đám người hoàng tộc vây chung quanh có chút kìm nén không được, bắt đầu kề vai nói chuyện với nhau, thì người kia vẫn chưa nghiệm thi xong.
Thấy tình hình này, sắc mặt Thuận Thừa Đế vốn đã không tốt nay lại âm trầm hơn vài phần.
"Có kết quả chưa?"
"...Nô...nô...tài..."
Bị Thuận Thừa Đế truy vấn, tên ngỗ tác kia vô cùng kinh sợ, ấp a ấp úng nửa ngày, cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Bộ dạng lo sợ của hắn làm cho Thuận Thừa Đế giận tím mặt, giơ tay đập mạnh lên bàn đá trước mặt.
"Trẫm hỏi ngươi lần cuối, có kết chưa?"
'Thình thịch'
Thuận Thừa Đế vừa quát lớn một tiếng, người nghiệm thi kia liền quỳ gối trên mặt đất.
"Nô tài... nô tài đáng chết, nhưng Hoàng Thượng, nô tài là người của Thái Y Viện, nếu hỏi nô tài về dược liệu, hay khám bệnh, nô tài tuyệt đối không nói hai lời, nhưng nghiệm thi... Thì nô tài thật sự...thật sự.... Hơn nữa, thi thể này đã bị ngâm trong hồ nhiều ngày, hoàn toàn bị trương phồng đến mức nhìn không ra mặt mũi, nô tài thật sự lực bất tòng tâm."
Nguyên lai, trong đoàn người tế xuân lần này không có ngỗ tác đi theo.
Hôm nay lại bất ngờ xảy ra chuyện, người bên dưới không có biện pháp ứng phó, chỉ đành kêu Vương thái y lại đây đảm nhận vai trò nghiệm thi.
Ngày thường tuy rằng y thuật của Vương Thái Y không tồi, ở Thái Y Viện cũng được xếp vào hàng thần y thánh thủ, nhưng khác nghề như cách núi, cho nên nói về nghiệm thi, Vương Thái Y dốt đặc cán mai!
Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ biết ăn ngay nói thật.
Nghe vậy, Thuận Thừa Đế lập tức bị chọc tức đến mức không thể nói thành lời, nhưng ngay sau đó ánh mắt của Thuận Thừa Đế lại quét một lượt, nhìn mọi người đang đứng chung quanh một cái...
Cuối cùng tầm mắt không ngoài ý muốn dừng lại trên người Nhiếp Cẩn Huyên đứng cạnh Ân Phượng Trạm.
"Tứ vương phi!"
"Có nhi thần!"
Thuận Thừa Đế đã điểm mặt gọi tên, Nhiếp Cẩn Huyên đành phải trả lời, sau đó cất bước đi ra.
Thời điểm bóng dáng Nhiếp Cẩn Huyên xuất hiện giữa Vọng Nguyệt Đình, sắc mặt của Thuận Thừa Đế liền tốt hơn không ít.
"Lão tứ gia, lần trước con bị trúng độc, thân thể đã tốt hơn chưa?"
"Bẩm phụ hoàng, được phụ hoàng quan tâm, thân thể nhi thần đã không còn đáng ngại."
"Ừ, vậy thì tốt!"
Hơi hơi gật đầu, theo sau Thuận Thừa Đế lại liếc mắt đánh giá Nhiếp Cẩn Huyên một chút, rồi mới trở lại chính sự.
"Đã như thế, trẫm cũng nói thẳng...Hồi nãy Thái Tử và lão tứ cùng với mấy người khác có theo trẫm đến rừng phong tím đi dạo thì bỗng nhiên phát hiện một xác chết ở trong Bích trì. Vừa rồi ngươi cũng thấy, người kia không hề có kinh nghiệm nghiệm thi, cho nên nếu được, ngươi có thể nghiệm thi trước mặt mọi người tra ra thân phận của người chết cũng như tìm được một ít manh mối có ích cho vụ án hay không?"
Ngữ khí của Thuận Thừa Đế vô cùng khách khí, một mặt là cấp cho Nhiếp Cẩn Huyên một chút mặt mũi, đồng thời cũng khiến nàng không thể mở miệng từ chối.
Theo sau Nhiếp Cẩn Huyên liền đáp ứng, bước thẳng lên phía trước.
Vọng Nguyệt Đình lúc này lại lâm vào yên tĩnh.
Vương thái y thấy Thuận Thừa Đế không có trị tội mình, liền vội vàng nhường đường, lui sang một góc.
Bên này, lúc Nhiếp Cẩn Huyên đến cạnh thi thể, hai mắt của nàng không khỏi híp lại.
Thì ra, vừa rồi vị trí đứng của Nhiếp Cẩn Huyên có chút xa, không thể quan sát được tình trạng của thi thể. Hiện giờ đến gần hơn mới thấy, thi thể trước mặt này, đã bị phân hủy nghiêm trọng!
Ánh nắng bao trùm cả không gian.
Trong Vọng Nguyệt Đình lúc này, không ai dám nói một lời, bốn phía đều tràn ngập không khí quỷ dị, làm người khác hít thở không thông, vừa khẩn trương vừa áp lực.
Mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào cỗ thi thể nằm trên mảnh đất trống trước Vọng Nguyệt Đình, hay nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào người đang kiểm nghiệm thi thể, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Thời gian mỗi lúc một trôi, thẳng đến qua hồi lâu, lâu đến mức đám người hoàng tộc vây chung quanh có chút kìm nén không được, bắt đầu kề vai nói chuyện với nhau, thì người kia vẫn chưa nghiệm thi xong.
Thấy tình hình này, sắc mặt Thuận Thừa Đế vốn đã không tốt nay lại âm trầm hơn vài phần.
"Có kết quả chưa?"
"...Nô...nô...tài..."
Bị Thuận Thừa Đế truy vấn, tên ngỗ tác kia vô cùng kinh sợ, ấp a ấp úng nửa ngày, cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Bộ dạng lo sợ của hắn làm cho Thuận Thừa Đế giận tím mặt, giơ tay đập mạnh lên bàn đá trước mặt.
"Trẫm hỏi ngươi lần cuối, có kết chưa?"
'Thình thịch'
Thuận Thừa Đế vừa quát lớn một tiếng, người nghiệm thi kia liền quỳ gối trên mặt đất.
"Nô tài... nô tài đáng chết, nhưng Hoàng Thượng, nô tài là người của Thái Y Viện, nếu hỏi nô tài về dược liệu, hay khám bệnh, nô tài tuyệt đối không nói hai lời, nhưng nghiệm thi... Thì nô tài thật sự...thật sự.... Hơn nữa, thi thể này đã bị ngâm trong hồ nhiều ngày, hoàn toàn bị trương phồng đến mức nhìn không ra mặt mũi, nô tài thật sự lực bất tòng tâm."
Nguyên lai, trong đoàn người tế xuân lần này không có ngỗ tác đi theo.
Hôm nay lại bất ngờ xảy ra chuyện, người bên dưới không có biện pháp ứng phó, chỉ đành kêu Vương thái y lại đây đảm nhận vai trò nghiệm thi.
Ngày thường tuy rằng y thuật của Vương Thái Y không tồi, ở Thái Y Viện cũng được xếp vào hàng thần y thánh thủ, nhưng khác nghề như cách núi, cho nên nói về nghiệm thi, Vương Thái Y dốt đặc cán mai!
Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ biết ăn ngay nói thật.
Nghe vậy, Thuận Thừa Đế lập tức bị chọc tức đến mức không thể nói thành lời, nhưng ngay sau đó ánh mắt của Thuận Thừa Đế lại quét một lượt, nhìn mọi người đang đứng chung quanh một cái...
Cuối cùng tầm mắt không ngoài ý muốn dừng lại trên người Nhiếp Cẩn Huyên đứng cạnh Ân Phượng Trạm.
"Tứ vương phi!"
"Có nhi thần!"
Thuận Thừa Đế đã điểm mặt gọi tên, Nhiếp Cẩn Huyên đành phải trả lời, sau đó cất bước đi ra.
Thời điểm bóng dáng Nhiếp Cẩn Huyên xuất hiện giữa Vọng Nguyệt Đình, sắc mặt của Thuận Thừa Đế liền tốt hơn không ít.
"Lão tứ gia, lần trước con bị trúng độc, thân thể đã tốt hơn chưa?"
"Bẩm phụ hoàng, được phụ hoàng quan tâm, thân thể nhi thần đã không còn đáng ngại."
"Ừ, vậy thì tốt!"
Hơi hơi gật đầu, theo sau Thuận Thừa Đế lại liếc mắt đánh giá Nhiếp Cẩn Huyên một chút, rồi mới trở lại chính sự.
"Đã như thế, trẫm cũng nói thẳng...Hồi nãy Thái Tử và lão tứ cùng với mấy người khác có theo trẫm đến rừng phong tím đi dạo thì bỗng nhiên phát hiện một xác chết ở trong Bích trì. Vừa rồi ngươi cũng thấy, người kia không hề có kinh nghiệm nghiệm thi, cho nên nếu được, ngươi có thể nghiệm thi trước mặt mọi người tra ra thân phận của người chết cũng như tìm được một ít manh mối có ích cho vụ án hay không?"
Ngữ khí của Thuận Thừa Đế vô cùng khách khí, một mặt là cấp cho Nhiếp Cẩn Huyên một chút mặt mũi, đồng thời cũng khiến nàng không thể mở miệng từ chối.
Theo sau Nhiếp Cẩn Huyên liền đáp ứng, bước thẳng lên phía trước.
Vọng Nguyệt Đình lúc này lại lâm vào yên tĩnh.
Vương thái y thấy Thuận Thừa Đế không có trị tội mình, liền vội vàng nhường đường, lui sang một góc.
Bên này, lúc Nhiếp Cẩn Huyên đến cạnh thi thể, hai mắt của nàng không khỏi híp lại.
Thì ra, vừa rồi vị trí đứng của Nhiếp Cẩn Huyên có chút xa, không thể quan sát được tình trạng của thi thể. Hiện giờ đến gần hơn mới thấy, thi thể trước mặt này, đã bị phân hủy nghiêm trọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.