Chương 73: Thật là hỗn đản (1)
Ánh Nhật
16/08/2021
Cố Hồng thấp giọng nói, dứt lời, liền làm bộ dáng "thỉnh" với Nhiếp Cẩn Huyên. Thấy tình hình như vậy, tuy rằng Nhiếp Cẩn Huyên có trăm ngàn điều không hài lòng với Ân Phượng Trạm, cũng không thể trút giận vào Cố Hồng được. Theo sau, đành phải đi theo Cố Hồng đến thư phòng.
Ân Phượng Trạm là một người nghiêm túc mà công sự của hắn rất nhiều, cho nên ngày thường nếu hắn ở trong phủ thì luôn có mặt ở thư phòng. Vì thế, khi Cố Hồng đã dẫn Nhiếp Cẩn Huyên đến Nhiếp Nguyệt Cư, nơi Ân Phượng Trạm thường sống, cũng chính là thư phòng của hắn, Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được hơi ngẩn ra, nhưng sau khi ngẫm nghĩ kĩ liền tự hiểu rõ.
Hừ, còn biết bản thân bị thương, biết trở về thư phòng để nghỉ ngơi. Kia xem ra hẳn là không có việc gì.
Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được thầm nghĩ ở trong lòng. Mà lúc này, Cố Hồng đã đưa Nhiếp Cẩn Huyên tới cửa sương phòng của Nhiếp Nguyệt Cư.
"Vương Phi, chính là ở đây. Vương gia đang ở trong phòng, lão nô lui ra trước."
"Ân, được rồi, ta đã biết!"
Gật gật đầu với Cố Hồng, tiếp theo chờ khi Cố Hồng vừa đi, Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp đẩy cửa phòng, đi vào.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Cẩn Huyên đến tẩm phòng của Ân Phượng Trạm. Cả phòng tràn đầy mùi vị nam tính, bố trí tuy đơn giản nhưng không mất phần trang trọng, quả nhiên giống y đúc con người Ân Phượng Trạm. Mà chờ sau khi nàng đem cả căn phòng đơn giản đánh giá một lần, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi nhíu mày.
"Người đâu mất rồi?"
Nhiếp Cẩn Huyên nhỏ giọng lầm bầm, nhưng sau khi nàng đi vòng qua bình phong mới phát hiện, màn giường đã buông xuống. Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi sinh khí, ngay sau đó liền trực tiếp bước nhanh đến bên giường, rồi một tay đem màn giường vén sang một bên.
"Nói đi, tìm ta làm gì..."
Nhiếp Cẩn Huyên vừa nói, vừa đem màn giường trong tay cột lại, nhưng chưa đợi Nhiếp Cẩn Huyên nói hết lời, liền bị cánh tay của ai đó kéo lại, sau đó xoay người một cái đem nàng đè trên giường, đồng thời bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp mà quen thuộc.
"Nữ nhân đáng chết này, bổn vương đã dặn dò ngươi ngàn lần, bảo ngươi không cần nhiều chuyện, đi quan tâm người khác, kết quả là gì..., kết quả là bệnh cũ của ngươi lại tái phát có phải không?"
...
Nhiếp Cẩn Huyên chưa từng hy vọng xa vời là Ân Phượng Trạm sẽ khen nàng, nhưng nàng cũng không hề nghĩ tới, bản thân một mình ở trong cung, xung quanh nguy hiểm trùng trùng, nhưng lại vì Trương Quý Phi mà xuất đầu lộ chúng, tìm mọi cách giúp nàng chứng minh trong sạch, cuối cùng lại bị hắn chất vấn, còn trách cứ.
Cho nên, sau khi ngây người trong chốc lát, Nhiếp Cẩn Huyên liền phục hồi tinh lại tinh thần, sau đó ánh mắt trực tiếp đối mặt với ánh mắt đầy hung ác, nham hiểm của Ân Phượng Trạm.
"Thật không nghĩ tới, Vương gia cho dù bị thương phải nằm nghỉ trong phủ, nhưng mọi chuyện xảy ra trong cung đều biết rõ. Thiếp thật bội phục ngài a~!"
Trong lòng của Nhiếp Cẩn Huyên đã bị nghẹn đến mức phát hỏa, nhưng lời nói vẫn vân đạm phong khinh như trước, còn mang theo tia trào phúng, khinh bỉ. Mà tiếng nói vừa dứt, Nhiếp Cẩn Huyên liền duỗi tay đẩy Ân Phượng Trạm đang đè ở trên người mình ra, nhưng không ngờ lại bị hắn kiềm giữ cổ tay lại.
"Bổn vương không cần ngươi châm chọc!"
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Theo phản xạ, Nhiếp Cẩn Huyên đáp trả lại Ân Phượng Trạm một câu, theo sau hai mắt nàng hơi híp lại, cố giữ bình tĩnh, rồi mới đột nhiên mở to hai mắt, trừng nam nhân trước mắt.
"Ân Phượng Trạm, ngươi tốt nhất nên nhớ kĩ lời mình nói! Ngươi cho rằng ta vì cái gì mà vì Trương Quý Phi xuất đầu lộ diện? Nếu nàng không phải là dì của ngươi, ngươi cho rằng ta thèm quan tâm đến nàng sao? Nói cho ngươi biết, từ trước đến giờ Nhiếp Cẩn Huyên ta không phải là loại người thích xen vào chuyện của người khác! Hơn nữa, tình hình lúc đó nguy hiểm thế nào, ngươi căn bản không hề hiểu rõ, Hoàng Thượng đã muốn giam lỏng Trương Quý Phi, kia cho dù lúc sau có thể chứng minh Trương Quý Phi thật sự vô tội, cũng không thể nào lấy lại được địa vị và quyền lực ở trong cung giống như trước. Mà nguyên nhân tại sao, ngươi rốt cuộc có hiểu không?!"
Càng nói, tâm tình của Nhiếp Cẩn Huyên càng kích động, đến cuối cùng hận không thể rống lên trước mặt Ân Phượng Trạm.
"Mà ta ở trong cung cả buổi tối đều bị ngươi hành hạ không thể ngủ ngon giấc, sau đó còn xảy ra chuyện này, kết quả thì sao, vừa trở về Thần Vương Phủ đã bị gọi tới đây, còn bị ngươi chất vấn một hồi... Ân Phượng Trạm, ngươi nắm được tin tức thật nhanh nha, nhưng thỉnh ngươi về sau trước khi nói chuyện phải động não một chút, nếu không vừa nói ra sẽ bị người khác chê cười!"
Nhiếp Cẩn Huyên thật sự phát hỏa. Mà nhìn bộ dáng bị kích động kia của nàng, nguyên bản Ân Phượng Trạm đang vô cùng tức giận, lại sửng sốt không thôi, nhưng sau đó lại nhanh chóng hoàn hồn, đôi môi hơi nhấp, ánh mắt trầm xuống.
"Ngươi mắng bổn vương không có đầu óc?"
"Có đầu óc hay không chính ngươi tự biết, bất quá đối với ngươi mà nói, phỏng chừng có hay không cũng không khác nhau là mấy, dù sao cũng đều không cần đến!"
"Ngươi..."
Hiếm khi Ân Phượng Trạm bị Nhiếp Cẩn Huyên chọc cho nói không nên lời. Cho nên sau khi trừng mắt nhìn nữ nhân ở dưới thân mình hồi lâu, Ân Phượng Trạm liền buông tay nàng ra, đồng thời từ trên giường ngồi dậy.
Mà lúc này, vừa thấy Ân Phượng Trạm buông tay, Nhiếp Cẩn Huyên cũng nhanh chóng xoay người ngồi dậy, đứng thẳng lên, chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn đè ép tức giận xuống, rồi thấp giọng hỏi.
"Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì? Sẽ không phải vì muốn chất vấn ta xen vào việc của người khác đi!"
Tuy rằng Ân Phượng Trạm là một người nam nhân không thể nói lý. Nhưng trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lại rõ ràng, hắn không có nhàm chán đến nỗi cố ý để Cố Hồng đứng đợi trước cửa Vương phủ chỉ vì để kêu nàng lại đây, sau đó mắng nàng một trận... Mà nghe vậy, quả nhiên Ân Phượng Trạm đang ngồi ở một góc giường liền động đậy, liếc mắt nhìn nàng một cái.
"Dì có sao không?"
Thanh âm của Ân Phượng Trạm vẫn trầm thấp như cũ, nhưng trong lời nói lại để lộ sự quan tâm, lo lắng, cũng không còn sự hung ác, nham hiểm như vừa rồi. Cho nên, vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không im lặng nữa, trực tiếp trả lời.
"Ân, chắc cũng ổn đi! Sau khi chứng minh được Trương Qúy Phi bị người khác hãm hại, Hoàng Thượng cũng không nói gì thêm."
"Trừ bỏ điểm này, Hoàng Thượng còn nhắc đến chuyện gì không?"
"Nói cái gì a..... Không có nói gì cả, chỉ bảo Quý Phi nương nương hồi cung phải nghỉ ngơi nhiều một chút, sau đó là bảo Hoàng Hậu tiếp tục điều tra việc này, chỉ vậy thôi!"
"Không hỏi ngươi cái gì?"
"Hỏi ta? Mà hỏi cái gì?"
Bị Ân Phượng Trạm làm cho mơ hồ không biết nên trả lời như thế nào, Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhưng ở thời điểm nàng đối diện với đôi mắt thâm thúy đen như mực kia của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức minh bạch.
"Nga, ngươi đang nói tới việc nghiệm thi ư? Không có, Hoàng Thượng không hỏi ta, hơn nữa không chỉ Hoàng Thượng không hỏi, mà đến cả Quý Phi nương nương, người mà ta cho rằng sau khi hồi Vĩnh Tin cung sẽ hỏi ta, cũng không hỏi một câu."
Đối mặt với Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên không hề nghĩ đến việc sẽ dấu diếm hắn. Bởi vậy, Nhiếp Cẩn Huyên mặc kệ việc Ân Phượng Trạm biết rõ chuyện này đến đâu, không chờ hắn hỏi tường tận liền trực tiếp đem mọi chuyện xảy ra tối hôm qua sau khi hắn rời khỏi kể lại từ đầu đến đuôi.
...
Nhiếp Cẩn Huyên nói vô cùng tỉ mỉ, rõ ràng, không bỏ qua một chi tiết nào, dù là nhỏ nhất, mà Ân Phượng Trạm ngồi ở một bên, vẫn luôn không hé răng, nhưng biểu cảm trên mặt thập phần nghiêm túc, cho thấy hắn đang nghe rất chăm chú. Theo sau, chờ Nhiếp Cẩn Huyên nói xong, nàng lại dừng một chút nói ra suy nghĩ của mình.
"Đại khái chính là như vậy, dù sao ta cảm thấy, việc xúi giục Chu Đức Hưng phóng hỏa đốt cháy Vinh Hinh Uyển, rồi đổ tội cho Quý phi nương nương, cho dù không phải do Hoàng Hậu làm ra, cũng tuyệt đối cùng nàng có quan hệ. Chẳng qua trong chuyện này, ta cảm thấy có điểm kì quặc..."
Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huyên vừa quay đầu nhìn Ân Phượng Trạm, sau đó trên khuôn mặt cũng tràn đầy nghiêm túc dị thường.
"Ân Phượng Trạm, ngươi nói dựa vào đầu óc của Hoàng Hậu nương nương, sao lại nghĩ ra biện pháp đơn giản như vậy?! Mặc kệ là Vinh Hinh Uyển cháy lớn, hay Lan Tài Tử chết thảm, trong đó đều có lỗ hỏng, chỉ cần suy nghĩ kĩ một chút liền tìm được chứng cứ, cũng nhìn ra được vấn đề mâu thuẫn. Nhưng Hoàng Hậu nương nương lại làm như vậy, cho nên ngươi không cảm thấy hơi kì quái sao?"
"Tuy rằng, lúc trước ta không hề quen biết Hoàng Hậu nương nương, nhưng dựa vào sự quan sát của ta vào tối hôm qua, nàng nhất định không phải là người có đầu óc đơn giản. Nhưng nếu nói như thế, thì tại sao Hoàng Hậu nương nương biết rõ mình đang sử dụng một cách vô cùng đơn giản để hãm hại Quý phi nương nương mà vẫn cố tình làm, cuối cùng là vì cái gì a~?"
Nhiếp Cẩn Huyên thật sự rất tò mò, nhưng lúc này vừa nghe nàng nói như vậy, Ân Phượng Trạm ở bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn nàng một cái, sau đó mở miệng.
"Vậy ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta? Làm sao ta biết?"
Thiệt tình Nhiếp Cẩn Huyên luôn cảm thấy Ân Phượng Trạm là một nam nhân hỗn đản, nhưng nàng vẫn nhẫn nại, trầm tư trong chốc lát, suy nghĩ kĩ càng về câu hỏi kia của hắn.
"Ân... Bất quá theo ý ngươi, ý của Hoàng Hậu nương nương có phải giống với câu nói 'Ý của Túy Ông không phải ở trong rượu' không? Hoặc là nói, ngay từ lúc đầu, mục đích của Hoàng Hậu nương nương nhắm đến không phải là hạ bệ Quý Phi nương nương, mà là nhằm vào người khác?"
* Ý của Túy Ông không phải ở trong rượu: nghĩa là ý không nằm trong lời nói, câu nói đó có ẩn ý khác.
Nhiếp Cẩn Huyên vừa suy tư vừa nói. Nhưng lúc này đây, Ân Phượng Trạm lại không nói tiếp, chỉ nghiêm túc, im lặng ngồi một chỗ, trên mặt cũng không có một tia gợn sóng.
Trong lúc nhất thời, cùng ngồi trên chiếc giường một tấc vuông, cả Ân Phượng Trạm và Nhiếp Cẩn Huyên đều không mở miệng nói chuyện, không khí an tĩnh lưu chuyển bao quanh hai người, trong không gian trống trải lộ ra tia cổ quái khó diễn tả.
Bất quá lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không chú ý đến chuyện này, chỉ lo suy nghĩ tâm tư của Đoạn Hoàng Hậu. Nhưng sau đó thẳng đến một lúc lâu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Thấy nàng như thế, Ân Phượng Trạm cuối cùng cũng chịu lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc lúc này.
"Sự tình trong cung, tốt nhất ngươi đừng xen vào! Mặc khác, sự tình tối hôm qua, bổn vương có thể không truy cứu, bất quá ngươi phải nhớ kĩ, không thể có lần sau. Đặc biệt không thể trước mặt người khác nghiệm thi, nhớ kĩ không?!"
Ân Phượng Trạm mở miệng, vô cùng bá đạo mà nhắc nhở Nhiếp Cẩn Huyên, mà vốn dĩ tâm tình của Nhiếp Cẩn Huyên đã bình tĩnh hơn một chút nhưng vừa nghe lời này, tức khắc liền sinh khí.
"Kia về sau cho dù Quý Phi nương nương gặp nạn, ta cũng không thể hỗ trợ?"
"Dì đã ở trong cung hơn hai mươi năm, tự nhiên sẽ có biện pháp gặp dữ hóa lành, không cần ngươi phải xen vào việc của người khác!"
"Ngươi..."
Nhiếp Cẩn Huyên bị chọc tức đến nỗi hai mắt đều mở to, nhưng theo sau còn chưa đợi nàng phản bác, chỉ thấy Ân Phượng Trạm đột ngột xoay người nằm trở lại trên giường, đồng thời thấp giọng nói.
"Đổi dược cho bổn vương!"
Từ trước đến nay, Ân Phượng Trạm nói chuyện với người khác đều vô cùng lạnh lùng, thẳng thắn, trong câu nói còn mang theo tia mệnh lệnh không cho người khác từ chối. Mà nghe được lời này, Nhiếp Cẩn Huyên lại 'đằng' từ mép giường đứng lên.
"Đổi dược cái gì? Ân Phượng Trạm, không phải ngươi không cho ta xen vào chuyện của người khác sao?"
Nhịn không được, Nhiếp Cẩn Huyên cứ thế mà nổi giận, rống lên một câu với nam nhân đang nằm giống như đại gia ở trên giường, sau đó trực tiếp xoay người bỏ đi. Nhưng vừa mới đi được hai bước, nàng bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu giương mắt nhìn về phía bình dược đã được chuẩn bị tốt đặt trên bàn vuông cạnh giường, Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc nhỏ giọng lầm bầm, nói.
"Thật là hỗn đản!"
...
Haiz, có phải mục đích cuối cùng của Trạm ca là để Huyên tỷ bôi dược cho không? Nếu thế thì cần gì phải thuyết giảng một bài dài làm Huyên tỷ tức giận đến mức muốn bỏ đi a~!!!
Từ trước đến giờ Trạm ca và Huyên tỷ luôn bình tĩnh, ít khi tức giận với ai, nhưng cứ gặp nhau là cãi, đây có phải là oan gia trong truyền thuyết không ha? Có phải tình cảm bắt đầu chớm nở rồi không?
Một nữ pháp y chỉ biết quanh quẩn với xác chết trong phòng giải phẫu, một Vương gia anh tuấn, âm hiểm và tràn đầy hung ác với lòng tham to lớn, khi yêu sẽ thế nào? Chờ những chương sau nhé!
Ân Phượng Trạm là một người nghiêm túc mà công sự của hắn rất nhiều, cho nên ngày thường nếu hắn ở trong phủ thì luôn có mặt ở thư phòng. Vì thế, khi Cố Hồng đã dẫn Nhiếp Cẩn Huyên đến Nhiếp Nguyệt Cư, nơi Ân Phượng Trạm thường sống, cũng chính là thư phòng của hắn, Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được hơi ngẩn ra, nhưng sau khi ngẫm nghĩ kĩ liền tự hiểu rõ.
Hừ, còn biết bản thân bị thương, biết trở về thư phòng để nghỉ ngơi. Kia xem ra hẳn là không có việc gì.
Nhiếp Cẩn Huyên nhịn không được thầm nghĩ ở trong lòng. Mà lúc này, Cố Hồng đã đưa Nhiếp Cẩn Huyên tới cửa sương phòng của Nhiếp Nguyệt Cư.
"Vương Phi, chính là ở đây. Vương gia đang ở trong phòng, lão nô lui ra trước."
"Ân, được rồi, ta đã biết!"
Gật gật đầu với Cố Hồng, tiếp theo chờ khi Cố Hồng vừa đi, Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp đẩy cửa phòng, đi vào.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Cẩn Huyên đến tẩm phòng của Ân Phượng Trạm. Cả phòng tràn đầy mùi vị nam tính, bố trí tuy đơn giản nhưng không mất phần trang trọng, quả nhiên giống y đúc con người Ân Phượng Trạm. Mà chờ sau khi nàng đem cả căn phòng đơn giản đánh giá một lần, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi nhíu mày.
"Người đâu mất rồi?"
Nhiếp Cẩn Huyên nhỏ giọng lầm bầm, nhưng sau khi nàng đi vòng qua bình phong mới phát hiện, màn giường đã buông xuống. Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi sinh khí, ngay sau đó liền trực tiếp bước nhanh đến bên giường, rồi một tay đem màn giường vén sang một bên.
"Nói đi, tìm ta làm gì..."
Nhiếp Cẩn Huyên vừa nói, vừa đem màn giường trong tay cột lại, nhưng chưa đợi Nhiếp Cẩn Huyên nói hết lời, liền bị cánh tay của ai đó kéo lại, sau đó xoay người một cái đem nàng đè trên giường, đồng thời bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp mà quen thuộc.
"Nữ nhân đáng chết này, bổn vương đã dặn dò ngươi ngàn lần, bảo ngươi không cần nhiều chuyện, đi quan tâm người khác, kết quả là gì..., kết quả là bệnh cũ của ngươi lại tái phát có phải không?"
...
Nhiếp Cẩn Huyên chưa từng hy vọng xa vời là Ân Phượng Trạm sẽ khen nàng, nhưng nàng cũng không hề nghĩ tới, bản thân một mình ở trong cung, xung quanh nguy hiểm trùng trùng, nhưng lại vì Trương Quý Phi mà xuất đầu lộ chúng, tìm mọi cách giúp nàng chứng minh trong sạch, cuối cùng lại bị hắn chất vấn, còn trách cứ.
Cho nên, sau khi ngây người trong chốc lát, Nhiếp Cẩn Huyên liền phục hồi tinh lại tinh thần, sau đó ánh mắt trực tiếp đối mặt với ánh mắt đầy hung ác, nham hiểm của Ân Phượng Trạm.
"Thật không nghĩ tới, Vương gia cho dù bị thương phải nằm nghỉ trong phủ, nhưng mọi chuyện xảy ra trong cung đều biết rõ. Thiếp thật bội phục ngài a~!"
Trong lòng của Nhiếp Cẩn Huyên đã bị nghẹn đến mức phát hỏa, nhưng lời nói vẫn vân đạm phong khinh như trước, còn mang theo tia trào phúng, khinh bỉ. Mà tiếng nói vừa dứt, Nhiếp Cẩn Huyên liền duỗi tay đẩy Ân Phượng Trạm đang đè ở trên người mình ra, nhưng không ngờ lại bị hắn kiềm giữ cổ tay lại.
"Bổn vương không cần ngươi châm chọc!"
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Theo phản xạ, Nhiếp Cẩn Huyên đáp trả lại Ân Phượng Trạm một câu, theo sau hai mắt nàng hơi híp lại, cố giữ bình tĩnh, rồi mới đột nhiên mở to hai mắt, trừng nam nhân trước mắt.
"Ân Phượng Trạm, ngươi tốt nhất nên nhớ kĩ lời mình nói! Ngươi cho rằng ta vì cái gì mà vì Trương Quý Phi xuất đầu lộ diện? Nếu nàng không phải là dì của ngươi, ngươi cho rằng ta thèm quan tâm đến nàng sao? Nói cho ngươi biết, từ trước đến giờ Nhiếp Cẩn Huyên ta không phải là loại người thích xen vào chuyện của người khác! Hơn nữa, tình hình lúc đó nguy hiểm thế nào, ngươi căn bản không hề hiểu rõ, Hoàng Thượng đã muốn giam lỏng Trương Quý Phi, kia cho dù lúc sau có thể chứng minh Trương Quý Phi thật sự vô tội, cũng không thể nào lấy lại được địa vị và quyền lực ở trong cung giống như trước. Mà nguyên nhân tại sao, ngươi rốt cuộc có hiểu không?!"
Càng nói, tâm tình của Nhiếp Cẩn Huyên càng kích động, đến cuối cùng hận không thể rống lên trước mặt Ân Phượng Trạm.
"Mà ta ở trong cung cả buổi tối đều bị ngươi hành hạ không thể ngủ ngon giấc, sau đó còn xảy ra chuyện này, kết quả thì sao, vừa trở về Thần Vương Phủ đã bị gọi tới đây, còn bị ngươi chất vấn một hồi... Ân Phượng Trạm, ngươi nắm được tin tức thật nhanh nha, nhưng thỉnh ngươi về sau trước khi nói chuyện phải động não một chút, nếu không vừa nói ra sẽ bị người khác chê cười!"
Nhiếp Cẩn Huyên thật sự phát hỏa. Mà nhìn bộ dáng bị kích động kia của nàng, nguyên bản Ân Phượng Trạm đang vô cùng tức giận, lại sửng sốt không thôi, nhưng sau đó lại nhanh chóng hoàn hồn, đôi môi hơi nhấp, ánh mắt trầm xuống.
"Ngươi mắng bổn vương không có đầu óc?"
"Có đầu óc hay không chính ngươi tự biết, bất quá đối với ngươi mà nói, phỏng chừng có hay không cũng không khác nhau là mấy, dù sao cũng đều không cần đến!"
"Ngươi..."
Hiếm khi Ân Phượng Trạm bị Nhiếp Cẩn Huyên chọc cho nói không nên lời. Cho nên sau khi trừng mắt nhìn nữ nhân ở dưới thân mình hồi lâu, Ân Phượng Trạm liền buông tay nàng ra, đồng thời từ trên giường ngồi dậy.
Mà lúc này, vừa thấy Ân Phượng Trạm buông tay, Nhiếp Cẩn Huyên cũng nhanh chóng xoay người ngồi dậy, đứng thẳng lên, chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn đè ép tức giận xuống, rồi thấp giọng hỏi.
"Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì? Sẽ không phải vì muốn chất vấn ta xen vào việc của người khác đi!"
Tuy rằng Ân Phượng Trạm là một người nam nhân không thể nói lý. Nhưng trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên lại rõ ràng, hắn không có nhàm chán đến nỗi cố ý để Cố Hồng đứng đợi trước cửa Vương phủ chỉ vì để kêu nàng lại đây, sau đó mắng nàng một trận... Mà nghe vậy, quả nhiên Ân Phượng Trạm đang ngồi ở một góc giường liền động đậy, liếc mắt nhìn nàng một cái.
"Dì có sao không?"
Thanh âm của Ân Phượng Trạm vẫn trầm thấp như cũ, nhưng trong lời nói lại để lộ sự quan tâm, lo lắng, cũng không còn sự hung ác, nham hiểm như vừa rồi. Cho nên, vừa nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không im lặng nữa, trực tiếp trả lời.
"Ân, chắc cũng ổn đi! Sau khi chứng minh được Trương Qúy Phi bị người khác hãm hại, Hoàng Thượng cũng không nói gì thêm."
"Trừ bỏ điểm này, Hoàng Thượng còn nhắc đến chuyện gì không?"
"Nói cái gì a..... Không có nói gì cả, chỉ bảo Quý Phi nương nương hồi cung phải nghỉ ngơi nhiều một chút, sau đó là bảo Hoàng Hậu tiếp tục điều tra việc này, chỉ vậy thôi!"
"Không hỏi ngươi cái gì?"
"Hỏi ta? Mà hỏi cái gì?"
Bị Ân Phượng Trạm làm cho mơ hồ không biết nên trả lời như thế nào, Nhiếp Cẩn Huyên không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhưng ở thời điểm nàng đối diện với đôi mắt thâm thúy đen như mực kia của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên lập tức minh bạch.
"Nga, ngươi đang nói tới việc nghiệm thi ư? Không có, Hoàng Thượng không hỏi ta, hơn nữa không chỉ Hoàng Thượng không hỏi, mà đến cả Quý Phi nương nương, người mà ta cho rằng sau khi hồi Vĩnh Tin cung sẽ hỏi ta, cũng không hỏi một câu."
Đối mặt với Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên không hề nghĩ đến việc sẽ dấu diếm hắn. Bởi vậy, Nhiếp Cẩn Huyên mặc kệ việc Ân Phượng Trạm biết rõ chuyện này đến đâu, không chờ hắn hỏi tường tận liền trực tiếp đem mọi chuyện xảy ra tối hôm qua sau khi hắn rời khỏi kể lại từ đầu đến đuôi.
...
Nhiếp Cẩn Huyên nói vô cùng tỉ mỉ, rõ ràng, không bỏ qua một chi tiết nào, dù là nhỏ nhất, mà Ân Phượng Trạm ngồi ở một bên, vẫn luôn không hé răng, nhưng biểu cảm trên mặt thập phần nghiêm túc, cho thấy hắn đang nghe rất chăm chú. Theo sau, chờ Nhiếp Cẩn Huyên nói xong, nàng lại dừng một chút nói ra suy nghĩ của mình.
"Đại khái chính là như vậy, dù sao ta cảm thấy, việc xúi giục Chu Đức Hưng phóng hỏa đốt cháy Vinh Hinh Uyển, rồi đổ tội cho Quý phi nương nương, cho dù không phải do Hoàng Hậu làm ra, cũng tuyệt đối cùng nàng có quan hệ. Chẳng qua trong chuyện này, ta cảm thấy có điểm kì quặc..."
Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huyên vừa quay đầu nhìn Ân Phượng Trạm, sau đó trên khuôn mặt cũng tràn đầy nghiêm túc dị thường.
"Ân Phượng Trạm, ngươi nói dựa vào đầu óc của Hoàng Hậu nương nương, sao lại nghĩ ra biện pháp đơn giản như vậy?! Mặc kệ là Vinh Hinh Uyển cháy lớn, hay Lan Tài Tử chết thảm, trong đó đều có lỗ hỏng, chỉ cần suy nghĩ kĩ một chút liền tìm được chứng cứ, cũng nhìn ra được vấn đề mâu thuẫn. Nhưng Hoàng Hậu nương nương lại làm như vậy, cho nên ngươi không cảm thấy hơi kì quái sao?"
"Tuy rằng, lúc trước ta không hề quen biết Hoàng Hậu nương nương, nhưng dựa vào sự quan sát của ta vào tối hôm qua, nàng nhất định không phải là người có đầu óc đơn giản. Nhưng nếu nói như thế, thì tại sao Hoàng Hậu nương nương biết rõ mình đang sử dụng một cách vô cùng đơn giản để hãm hại Quý phi nương nương mà vẫn cố tình làm, cuối cùng là vì cái gì a~?"
Nhiếp Cẩn Huyên thật sự rất tò mò, nhưng lúc này vừa nghe nàng nói như vậy, Ân Phượng Trạm ở bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn nàng một cái, sau đó mở miệng.
"Vậy ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta? Làm sao ta biết?"
Thiệt tình Nhiếp Cẩn Huyên luôn cảm thấy Ân Phượng Trạm là một nam nhân hỗn đản, nhưng nàng vẫn nhẫn nại, trầm tư trong chốc lát, suy nghĩ kĩ càng về câu hỏi kia của hắn.
"Ân... Bất quá theo ý ngươi, ý của Hoàng Hậu nương nương có phải giống với câu nói 'Ý của Túy Ông không phải ở trong rượu' không? Hoặc là nói, ngay từ lúc đầu, mục đích của Hoàng Hậu nương nương nhắm đến không phải là hạ bệ Quý Phi nương nương, mà là nhằm vào người khác?"
* Ý của Túy Ông không phải ở trong rượu: nghĩa là ý không nằm trong lời nói, câu nói đó có ẩn ý khác.
Nhiếp Cẩn Huyên vừa suy tư vừa nói. Nhưng lúc này đây, Ân Phượng Trạm lại không nói tiếp, chỉ nghiêm túc, im lặng ngồi một chỗ, trên mặt cũng không có một tia gợn sóng.
Trong lúc nhất thời, cùng ngồi trên chiếc giường một tấc vuông, cả Ân Phượng Trạm và Nhiếp Cẩn Huyên đều không mở miệng nói chuyện, không khí an tĩnh lưu chuyển bao quanh hai người, trong không gian trống trải lộ ra tia cổ quái khó diễn tả.
Bất quá lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không chú ý đến chuyện này, chỉ lo suy nghĩ tâm tư của Đoạn Hoàng Hậu. Nhưng sau đó thẳng đến một lúc lâu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
Thấy nàng như thế, Ân Phượng Trạm cuối cùng cũng chịu lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc lúc này.
"Sự tình trong cung, tốt nhất ngươi đừng xen vào! Mặc khác, sự tình tối hôm qua, bổn vương có thể không truy cứu, bất quá ngươi phải nhớ kĩ, không thể có lần sau. Đặc biệt không thể trước mặt người khác nghiệm thi, nhớ kĩ không?!"
Ân Phượng Trạm mở miệng, vô cùng bá đạo mà nhắc nhở Nhiếp Cẩn Huyên, mà vốn dĩ tâm tình của Nhiếp Cẩn Huyên đã bình tĩnh hơn một chút nhưng vừa nghe lời này, tức khắc liền sinh khí.
"Kia về sau cho dù Quý Phi nương nương gặp nạn, ta cũng không thể hỗ trợ?"
"Dì đã ở trong cung hơn hai mươi năm, tự nhiên sẽ có biện pháp gặp dữ hóa lành, không cần ngươi phải xen vào việc của người khác!"
"Ngươi..."
Nhiếp Cẩn Huyên bị chọc tức đến nỗi hai mắt đều mở to, nhưng theo sau còn chưa đợi nàng phản bác, chỉ thấy Ân Phượng Trạm đột ngột xoay người nằm trở lại trên giường, đồng thời thấp giọng nói.
"Đổi dược cho bổn vương!"
Từ trước đến nay, Ân Phượng Trạm nói chuyện với người khác đều vô cùng lạnh lùng, thẳng thắn, trong câu nói còn mang theo tia mệnh lệnh không cho người khác từ chối. Mà nghe được lời này, Nhiếp Cẩn Huyên lại 'đằng' từ mép giường đứng lên.
"Đổi dược cái gì? Ân Phượng Trạm, không phải ngươi không cho ta xen vào chuyện của người khác sao?"
Nhịn không được, Nhiếp Cẩn Huyên cứ thế mà nổi giận, rống lên một câu với nam nhân đang nằm giống như đại gia ở trên giường, sau đó trực tiếp xoay người bỏ đi. Nhưng vừa mới đi được hai bước, nàng bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu giương mắt nhìn về phía bình dược đã được chuẩn bị tốt đặt trên bàn vuông cạnh giường, Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc nhỏ giọng lầm bầm, nói.
"Thật là hỗn đản!"
...
Haiz, có phải mục đích cuối cùng của Trạm ca là để Huyên tỷ bôi dược cho không? Nếu thế thì cần gì phải thuyết giảng một bài dài làm Huyên tỷ tức giận đến mức muốn bỏ đi a~!!!
Từ trước đến giờ Trạm ca và Huyên tỷ luôn bình tĩnh, ít khi tức giận với ai, nhưng cứ gặp nhau là cãi, đây có phải là oan gia trong truyền thuyết không ha? Có phải tình cảm bắt đầu chớm nở rồi không?
Một nữ pháp y chỉ biết quanh quẩn với xác chết trong phòng giải phẫu, một Vương gia anh tuấn, âm hiểm và tràn đầy hung ác với lòng tham to lớn, khi yêu sẽ thế nào? Chờ những chương sau nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.