Chương 163: Oán hận tiêu tan
Lưu Diên Trường Ngưng
07/05/2021
Mưa thu rả rích, triền miên không dứt.
Dương Lan Thanh nghỉ chân trên thềm cung điện, giật mình nhìn đội thị vệ từ phía xa xa, chính là khóe miệng cong lên, xoay người đi, chậm rãi đi về phía Ngự Long điện – lúc này, Tư Mã Diệp nhất định là đang ở đó phê duyệt tấu chương.
Có một số việc, nhất định phải có được một cái kết quả, ví dụ như một mảnh giang sơn này rốt cuộc là do ai làm chủ, hoặc là, dây dưa giữa nàng cùng Tư Mã Tử Triệt...
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Sau khi Dương Lan Thanh bước vào Ngự Long điện, cung kính cúi đầu với Tư Mã Diệp, lúc còn trẻ, không chỉ một lần nghĩ đến những tháng ngày như thế này.
Hắn là quân vương, nàng là hoàng hậu, gần nhau cả đời, nắm tay đến già.
Cũng không ngờ, bắt đầu giống như nàng suy nghĩ, nhưng kết cục lại làm cho người ta có nhiều nuối tiếc đến vậy.
Tư Mã Diệp gác bút son, mỉm cười với Dương Lan Thanh, nói: "Lan Thanh, sao ngươi lại tới đây?"
"Muốn nhìn Hoàng thượng một chút, cho nên liền tới đây."
Lời nói của Dương Lan Thanh làm cho lòng của Tư Mã Diệp ấm áp, phất tay cho lui cung nữ hầu hạ trong điện, "Các ngươi đều lui xuống đi, trẫm muốn cùng Trữ phi nương nương hảo hảo trò chuyện."
"Dạ." Nhóm cung nữ cười trộm một tiếng, lui xuống Ngự Long điện.
Ở trong cung đình thật hiếm thấy, có được một đôi phu thê thâm tình như vậy, nhóm cung nữ thậm chí còn cảm thấy, từ nay về sau có lẽ Tấn cung sẽ không bao giờ thê lương nữa.
Tư Mã Diệp từ trên long ỷ đứng lên, bước nhanh đi tới trước mặt Dương Lan Thanh, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, "Mưa thu này đã kéo dài vài ngày, Giang Nam trời thu lạnh lẽo, sao ngươi không mặc thêm một chút xiêm y?"
Dương Lan Thanh nâng mắt bình tĩnh nhìn Tư Mã Diệp, cho dù đã có những dấu vết do thời gian lưu lại, ký ức của những năm tháng đó khắc sâu trong trí nhớ, dung nhan quên không được, cũng chỉ có thể mai tang dưới đáy lòng.
Tư Mã Diệp được Dương Lan Thanh nhìn đến vui mừng, "Lan Thanh?"
Dương Lan Thanh áy náy nói: "Thần thiếp thất lễ."
Tư Mã Diệp vội vàng lắc đầu nói: "Lan Thanh, trẫm suy nghĩ đã lâu, những chuyện trong quá khứ, đều đã qua, trẫm sẽ đem những chuyện không vui kia, đều quên hết."
Dương Lan Thanh nhẹ nhàng cười, nói: "Hoàng thượng, nếu như lúc trước tộc nhân Cừu Trì không có thương tổn người, hôm nay chúng ta sẽ như thế nào đây?"
Tư Mã Diệp hổ thẹn cúi đầu nói: "Là trẫm đã cô phụ ngươi nhiều lắm, Lan Thanh."
"Cô phụ một đoạn tình cảm này, làm sao chỉ có một mình Hoàng thượng ời?" Dương Lan Thanh rút tay về, lui về phía sau một bước, "Hoàng thượng, Trừng nhi sẽ là một hài tử tốt."
"Trẫm biết nàng sẽ là một hài tử tốt, chờ đến khi Giang Bắc bình định, trẫm chắc chắn sẽ cho nàng một cái danh phận, lại tìm cho nàng một phu quân trong sạch." Tư Mã Diệp nói xong câu này, nhíu mày nói, "Về phần Mộ Dung Yên, đứa bé được coi là hài tử của Tề vương trong bụng nàng, tuy rằng không phải là tôn nhi của trẫm, niệm tình nàng từng dùng một khúc 'Thất bước ca' làm cho trẫm đau lòng, giữ lại một mạng của Trừng nhi, trẫm cũng sẽ ban thưởng cho nàng một phủ đệ, hảo hảo mà sống nửa đời còn lại."
Dương Lan Thanh im lặng nghe Tư Mã Diệp nói xong chuyện tương lai, cũng chua xót mỉm cười mà nhìn gương mặt của hắn.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng cùng Đại Tướng quân ở ngoài điện cầu kiến." Nội thị đứng ở ngoài điện cao giọng thông truyền.
"Truyền." Tư Mã Diệp giãn chân mày mỉm cười, mang ý cười nhìn Dương Lan Thanh, "Lan Thanh, ngươi xem, có ngươi ở bên cạnh, lang sói thay đổi thất thường này cũng đã chết."
Dương Lan Thanh đè nén cảm giác chua xót dâng lên từ đáy lòng, thì ra đứng trước cái chết, bất luận có bao nhiêu oán hận, cuối cùng cũng là kết thúc.
Dùng ống tay áo bọc lấy bàn tay, hai tay Tạ An cầm một cái hộp gỗ run run đi vào Ngự Long điện, cùng Tạ Huyền quỳ trên mặt đất, hướng Tư Mã Diệp hành lễ nói: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Dương Lan Thanh nhìn hộp gỗ trong tay Tạ An, mi tâm cau lại, ngẩng mặt lên, chính là nhìn Tư Mã Diệp.
"Miễn lễ!" Tuy rằng Tư Mã Diệp đã biết hôm nay chiếc hộp này chắc chắn sẽ xuất hiện, nhưng mà khi chính mắt nhìn thấy hộp gỗ, trái tim dù sao cũng là nhẹ nhõm một chút.
Tạ An không dám đứng dậy, đem hộp gỗ hơi hơi nâng lên, "Thỉnh Hoàng thượng tự mình kiểm tra thực hư. Lão thần bất tài, gia môn có một nghịch tử như thế, thỉnh Hoàng thượng trọng phạt lão thần!"
"Lão Thừa tướng quân pháp bất vị thân, thể hiện rõ lòng trung thành, trẫm sao có thể trách tội ngươi?" Tư Mã Diệp vừa nói, vừa tự tay nâng nắp hộp gỗ lên -- ngón tay chạm đến hộp gỗ, chỉ cảm thấy có chút cảm giác trắng mịn, cũng không ngờ rằng ngoài hộp gỗ kỳ thật có bôi kịch độc, chạm vào chất độc, không có thuốc giải.
Khi thấy rõ đầu người trong hộp chính là Tạ Uyên, rốt cuộc nhịn không được cất tiếng cười to.
Dương Lan Thanh nhịn không được mà hít vào một hơi, không dám lại nhìn Tư Mã Diệp, âm thầm nói một câu, "Vĩnh biệt..."
Lời nói, không phải là nói với Tạ Uyên, mà là nói với Tư Mã Diệp.
Cảm giác nóng rát từ lòng bàn tay dâng lên, Tư Mã Diệp kinh hãi vô cùng mà nhìn vào hai tay của mình, đã là một mảnh đen thùi, không khỏi kinh thanh hỏi: "Này...Đây là chuyện gì?"
Tạ An bình tĩnh đem hộp gỗ đặt sang một bên, cùng Tạ Huyền dập đầu thật mạnh với Tư Mã Diệp, "Hoàng thượng, xin thứ cho vi thần đã làm cho Hoàng thượng thất vọng rồi...Thiên hạ này, nên thái bình...Ân oán của Hoàng thất, cũng nên đến kết thúc..."
"Ngươi...Ngươi thế nhưng...Hạ độc trẫm?" Tư Mã Diệp kinh hãi vô cùng, chỉ cảm thấy độc tính cấp tốc lan tràn, đau đớn hướng thẳng đến tâm mạch, "Đến...Khụ khụ..." Một ngụm máu đen khó có thể kiềm nén được từ trong miệng phun ra, Tư Mã Diệp tuyệt vọng quay đầu nhìn thoáng qua Dương Lan Thanh im lặng không lên tiếng, nàng nhất định đã biết hôm nay sẽ có cung biến, nếu không làm sao có thể bình tĩnh như thế?
"Lan Thanh...Ngươi cũng muốn trẫm chết sao?" Tư Mã Diệp chỉ cảm thấy cả cuộc đời của mình, hoang đường cực kỳ! Mỗi một nữ tử hắn chân chính dụng tâm đối đãi, luôn từ phía sau hung hăng đâm cho hắn một đao!
Dương Lan Thanh chậm rãi đi tới bên cạnh Tư Mã Diệp, hai tay vươn ra, đem Tư Mã Diệp ôm vào trong lòng, thê thanh nói: "Tử Triệt, ta chờ đợi ngươi hai mươi hai năm, nhưng mà, Tử Triệt trong lòng ta lại sớm đã chết rồi..."
"Lan...Lan..." Tư Mã Diệp ở trong lòng Dương Lan Thanh càng không ngừng run run, hắn có tư cách gì để hận nàng? Có tư cách gì để oán nàng?
Hai tay Dương Lan Thanh hơi hơi dùng sức, ôm lấy hắn càng chặt, "Tử Triệt của ta, lập chí phải trở thành một nhân quân nhất thế, anh khí ngời ngời, không giống với con cháu hoàng thất, một lòng thầm mong dân chúng được thái bình...Ngươi nói cho ta biết, Tử Triệt của ta rốt cuộc đã đi đâu?"
"Về...Về...Không...Được nữa..." Tư Mã Diệp lại hé miệng phun ra một ngụm máu tươi, còn muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy yết hầu đã thắt lại, cảm thấy hô hấp cũng là đau đớn.
Có lẽ, hắn là khởi đầu của mọi tội nghiệt, là căn nguyên của sự thống khổ trong cả đời này của Lan Thanh...
Nữ tử tâm cao khí ngạo như nàng, lại vì bảo hộ cốt nhục của hắn, không tiếc mọi thứ mà lấy lòng một nam nhân nàng không thương, nhẫn nhục trù tính nhiều năm như vậy...
Nhưng mà nàng đợi được cái gì, một câu thê tử của người khác, phủi bỏ tất cả thâm tình nàng vất vả mang theo...
Cái nhìn thấy là hắn cùng một nữ tử khác, gia đình mỹ mãn, con cái quanh chân, thậm chí, còn giúp những người khác, đến khi dễ hai mẫu tử nàng...
Nếu như Tư Mã Diệp hắn chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt Dương Lan Thanh nàng, có lẽ nàng có thể đã sống tốt hơn, có lẽ thật sự có thể đợi được một người anh hùng, mang đến cho nàng một đời thái bình...
Trẫm quả thật là không nên tiếp tục sống...
Tư Mã Diệp nói không nên lời nói, chỉ có thể gian nan mỉm cười với Dương Lan Thanh, tươi cười thoải mái, không có hận, cũng không có oán, thậm chí không có không cam lòng, cực kỳ giống như khoảnh khắc đầu tiên khi hắn gặp nàng...
"Tử Triệt..." Trái tim Dương Lan Thanh thắt lại, giật mình nhìn nụ cười cuối cùng của Tư Mã Diệp ở trong lòng dần biến mất, không khỏi tuông lệ thê thanh nói: "Đã muộn...Đã muộn...Ngươi có biết ngươi đã muộn cả một đời mới trở về..."
Dương Lan Thanh vong tình nức nở, làm cho Tạ An cùng Tạ Huyền trên điện cũng nhìn đến động dung.
"Huyền nhi, có nhớ rõ những chuyện ta đã dặn dò người không?" Tạ An đột nhiên mở miệng, khiến cho Tạ Huyền cả kinh.
"Thúc phụ?"
Tạ An quỳ thẳng thân mình, thong dong mỉm cười nhìn Dương Lan Thanh ở trước mắt, "Thiên hạ cần thái bình, Hoàng thượng chết, nhất định phải có công đạo. Chỉ hy vọng Trữ phi nương nương, biết đạo lý 'chỉ qua vi võ', đừng để cho dân chúng Giang Nam, lại phải rơi vào chiến hỏa tàn sát!"
Dương Lan Thanh nghẹn ngào quay đầu, "Tạ Thừa tướng...Trừng nhi chắc chắn sẽ làm cho thiên hạ này được thái bình, chân chính là chỉ qua vi võ..."
Tạ An vui mừng mỉm cười, nói: "Trữ phi nương nương cân quắc bất nhượng tu mi, tất nhiên nói lời sẽ giữ lời, lão thần liền thay mặt dân chúng Giang Nam, khấu tạ nương nương." Nói xong, Tạ An dập đầu thật mạnh trước Dương Lan Thanh, trong nháy mắt khi đứng thẳng dậy, nói với Tạ Huyền, "Sau ngày hôm nay, mọi chuyện dựa theo lời phân phó của Trữ phi nương nương mà làm."
Tạ Huyền nghe ra ý tứ trong lời nói của Tạ An, nhịn không được kinh hô: "Thúc phụ người muốn làm gì?"
"Trung thần không thờ hai chủ, việc một người làm thì một người chịu. Thừa tướng Tạ An, hành thích nhà vua trên điện, tất nhiên sẽ lấy cái chết để tạ tội." Tạ An nói xong, hai tay đã sờ lên chiếc hộp gỗ chứa đầu của Tạ Uyên, "Nếu ta không xuống Hoàng Tuyền, chỉ sợ Hoàng thượng cùng Uyên nhi, lại có tranh chấp, trận tranh đấu cả một đời này, cũng nên kết thúc thôi."
"Thúc phụ!" Tạ Huyền vội ôm lấy thân mình run run không thôi của Tạ An, "Tạ gia sao có thể không có người?"
"Ngươi đã trưởng thành...Giang Nam...Cần nhờ vào thế hệ sau như các người..." Tạ An thoải mái mỉm cười, dùng sức mở to hai mắt, "Ta muốn...Thấy...Giang Nam chân chính thái bình...Muốn thấy Tạ gia...Nhất thế yên vui..."
"Thúc phụ..." Thân mình Tạ Huyền run lên, ôm chặt lấy Tạ An, "Vạn nhất chất nhi làm không được..."
"Ngươi có thể...Khụ khụ..." Chung quy đã là lớn tuổi khí suy, Tạ An chưa kịp nói xong, liền đã nói không nên lời nữa, sau một trận run run, cuối cùng vẫn là tuyệt khí.
"Thúc phụ--!"
"Người đã chết, ân oán cũng nên kết thúc." Thanh âm thê lương mà mỏi mệt của Dương Lan Thanh vang lên, "Cũng nên thái bình rồi..."
Tạ Huyền mờ mịt nhìn Dương Lan Thanh, này rốt cuộc là một nữ tử như thế nào, có thể dạy dỗ ra một Trừng Công chúa oai hùng nơi Giang Bắc, cũng có thể sau khi đau thương mất đi trượng phu, lại tỉnh táo nhanh đến như vậy?
Giọng nói của Dương Lan Thanh khàn khàn: "Truyền ý chỉ của bổn cung, Hoàng thượng cùng Tạ Thừa tướng cùng dùng tiên đan, trúng độc bỏ mình."
Tạ Huyền chua xót ôm quyền, "Dạ."
"Quốc không thể một ngày vô chủ, nếu muốn chân chính 'chỉ qua', phải làm phiền Đại Tướng quân theo bổn cung Bắc thượng, nghênh đón tôn nhi của bổn cung thành hoàng, dẹp an thiên hạ." Dương Lan Thanh thở dài thật mạnh, cái gì hoàng quyền, cái gì long ỷ, đều là giả dối! Đều là tội nghiệt!
Cả đời này, Trừng nhi vẫn luôn nghe theo lời của người làm nương như nàng mà làm việc, từ nhỏ vốn chưa từng hưởng thụ qua sự an nhàn của một Công chúa, rốt cuộc thứ nàng muốn là cái gì đây?
Cho dù có thành nữ hoàng thì thế nào, nam nhi trong thiên hạ này có mấy người có thể cúi đầu xưng thần? Giết chóc vĩnh viễn không thể ngừng nghỉ, mưu tính vĩnh viễn không thể ngừng nghỉ, còn muốn để cho Trừng nhi hãm thân trong loại Địa ngục này bao lâu nữa?
Phong thư của Thất Cố cho dù đơn giản, cũng chính là tâm tư của Trừng nhi, tâm nguyện của Thất Cố...
Cả đời này của nàng, sai lầm rất nhiều, bởi vì thù hận, thống khổ rất nhiều, nay hận đã tiêu, oán cũng đã hết, rốt cuộc còn muốn chấp nhất bao nhiêu đây?
Trừng nhi, lần này, nương nghe theo lời con...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cái chết đôi khi có thể kéo dài tình yêu, đôi khi lại thành điểm kết của thù hận.
Dâydưa giữa Lan Thanh và Tử Triệt, kết thúc, loạn thế này, cũng nên đến thời khắckết thúc.
Dương Lan Thanh nghỉ chân trên thềm cung điện, giật mình nhìn đội thị vệ từ phía xa xa, chính là khóe miệng cong lên, xoay người đi, chậm rãi đi về phía Ngự Long điện – lúc này, Tư Mã Diệp nhất định là đang ở đó phê duyệt tấu chương.
Có một số việc, nhất định phải có được một cái kết quả, ví dụ như một mảnh giang sơn này rốt cuộc là do ai làm chủ, hoặc là, dây dưa giữa nàng cùng Tư Mã Tử Triệt...
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Sau khi Dương Lan Thanh bước vào Ngự Long điện, cung kính cúi đầu với Tư Mã Diệp, lúc còn trẻ, không chỉ một lần nghĩ đến những tháng ngày như thế này.
Hắn là quân vương, nàng là hoàng hậu, gần nhau cả đời, nắm tay đến già.
Cũng không ngờ, bắt đầu giống như nàng suy nghĩ, nhưng kết cục lại làm cho người ta có nhiều nuối tiếc đến vậy.
Tư Mã Diệp gác bút son, mỉm cười với Dương Lan Thanh, nói: "Lan Thanh, sao ngươi lại tới đây?"
"Muốn nhìn Hoàng thượng một chút, cho nên liền tới đây."
Lời nói của Dương Lan Thanh làm cho lòng của Tư Mã Diệp ấm áp, phất tay cho lui cung nữ hầu hạ trong điện, "Các ngươi đều lui xuống đi, trẫm muốn cùng Trữ phi nương nương hảo hảo trò chuyện."
"Dạ." Nhóm cung nữ cười trộm một tiếng, lui xuống Ngự Long điện.
Ở trong cung đình thật hiếm thấy, có được một đôi phu thê thâm tình như vậy, nhóm cung nữ thậm chí còn cảm thấy, từ nay về sau có lẽ Tấn cung sẽ không bao giờ thê lương nữa.
Tư Mã Diệp từ trên long ỷ đứng lên, bước nhanh đi tới trước mặt Dương Lan Thanh, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, "Mưa thu này đã kéo dài vài ngày, Giang Nam trời thu lạnh lẽo, sao ngươi không mặc thêm một chút xiêm y?"
Dương Lan Thanh nâng mắt bình tĩnh nhìn Tư Mã Diệp, cho dù đã có những dấu vết do thời gian lưu lại, ký ức của những năm tháng đó khắc sâu trong trí nhớ, dung nhan quên không được, cũng chỉ có thể mai tang dưới đáy lòng.
Tư Mã Diệp được Dương Lan Thanh nhìn đến vui mừng, "Lan Thanh?"
Dương Lan Thanh áy náy nói: "Thần thiếp thất lễ."
Tư Mã Diệp vội vàng lắc đầu nói: "Lan Thanh, trẫm suy nghĩ đã lâu, những chuyện trong quá khứ, đều đã qua, trẫm sẽ đem những chuyện không vui kia, đều quên hết."
Dương Lan Thanh nhẹ nhàng cười, nói: "Hoàng thượng, nếu như lúc trước tộc nhân Cừu Trì không có thương tổn người, hôm nay chúng ta sẽ như thế nào đây?"
Tư Mã Diệp hổ thẹn cúi đầu nói: "Là trẫm đã cô phụ ngươi nhiều lắm, Lan Thanh."
"Cô phụ một đoạn tình cảm này, làm sao chỉ có một mình Hoàng thượng ời?" Dương Lan Thanh rút tay về, lui về phía sau một bước, "Hoàng thượng, Trừng nhi sẽ là một hài tử tốt."
"Trẫm biết nàng sẽ là một hài tử tốt, chờ đến khi Giang Bắc bình định, trẫm chắc chắn sẽ cho nàng một cái danh phận, lại tìm cho nàng một phu quân trong sạch." Tư Mã Diệp nói xong câu này, nhíu mày nói, "Về phần Mộ Dung Yên, đứa bé được coi là hài tử của Tề vương trong bụng nàng, tuy rằng không phải là tôn nhi của trẫm, niệm tình nàng từng dùng một khúc 'Thất bước ca' làm cho trẫm đau lòng, giữ lại một mạng của Trừng nhi, trẫm cũng sẽ ban thưởng cho nàng một phủ đệ, hảo hảo mà sống nửa đời còn lại."
Dương Lan Thanh im lặng nghe Tư Mã Diệp nói xong chuyện tương lai, cũng chua xót mỉm cười mà nhìn gương mặt của hắn.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng cùng Đại Tướng quân ở ngoài điện cầu kiến." Nội thị đứng ở ngoài điện cao giọng thông truyền.
"Truyền." Tư Mã Diệp giãn chân mày mỉm cười, mang ý cười nhìn Dương Lan Thanh, "Lan Thanh, ngươi xem, có ngươi ở bên cạnh, lang sói thay đổi thất thường này cũng đã chết."
Dương Lan Thanh đè nén cảm giác chua xót dâng lên từ đáy lòng, thì ra đứng trước cái chết, bất luận có bao nhiêu oán hận, cuối cùng cũng là kết thúc.
Dùng ống tay áo bọc lấy bàn tay, hai tay Tạ An cầm một cái hộp gỗ run run đi vào Ngự Long điện, cùng Tạ Huyền quỳ trên mặt đất, hướng Tư Mã Diệp hành lễ nói: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Dương Lan Thanh nhìn hộp gỗ trong tay Tạ An, mi tâm cau lại, ngẩng mặt lên, chính là nhìn Tư Mã Diệp.
"Miễn lễ!" Tuy rằng Tư Mã Diệp đã biết hôm nay chiếc hộp này chắc chắn sẽ xuất hiện, nhưng mà khi chính mắt nhìn thấy hộp gỗ, trái tim dù sao cũng là nhẹ nhõm một chút.
Tạ An không dám đứng dậy, đem hộp gỗ hơi hơi nâng lên, "Thỉnh Hoàng thượng tự mình kiểm tra thực hư. Lão thần bất tài, gia môn có một nghịch tử như thế, thỉnh Hoàng thượng trọng phạt lão thần!"
"Lão Thừa tướng quân pháp bất vị thân, thể hiện rõ lòng trung thành, trẫm sao có thể trách tội ngươi?" Tư Mã Diệp vừa nói, vừa tự tay nâng nắp hộp gỗ lên -- ngón tay chạm đến hộp gỗ, chỉ cảm thấy có chút cảm giác trắng mịn, cũng không ngờ rằng ngoài hộp gỗ kỳ thật có bôi kịch độc, chạm vào chất độc, không có thuốc giải.
Khi thấy rõ đầu người trong hộp chính là Tạ Uyên, rốt cuộc nhịn không được cất tiếng cười to.
Dương Lan Thanh nhịn không được mà hít vào một hơi, không dám lại nhìn Tư Mã Diệp, âm thầm nói một câu, "Vĩnh biệt..."
Lời nói, không phải là nói với Tạ Uyên, mà là nói với Tư Mã Diệp.
Cảm giác nóng rát từ lòng bàn tay dâng lên, Tư Mã Diệp kinh hãi vô cùng mà nhìn vào hai tay của mình, đã là một mảnh đen thùi, không khỏi kinh thanh hỏi: "Này...Đây là chuyện gì?"
Tạ An bình tĩnh đem hộp gỗ đặt sang một bên, cùng Tạ Huyền dập đầu thật mạnh với Tư Mã Diệp, "Hoàng thượng, xin thứ cho vi thần đã làm cho Hoàng thượng thất vọng rồi...Thiên hạ này, nên thái bình...Ân oán của Hoàng thất, cũng nên đến kết thúc..."
"Ngươi...Ngươi thế nhưng...Hạ độc trẫm?" Tư Mã Diệp kinh hãi vô cùng, chỉ cảm thấy độc tính cấp tốc lan tràn, đau đớn hướng thẳng đến tâm mạch, "Đến...Khụ khụ..." Một ngụm máu đen khó có thể kiềm nén được từ trong miệng phun ra, Tư Mã Diệp tuyệt vọng quay đầu nhìn thoáng qua Dương Lan Thanh im lặng không lên tiếng, nàng nhất định đã biết hôm nay sẽ có cung biến, nếu không làm sao có thể bình tĩnh như thế?
"Lan Thanh...Ngươi cũng muốn trẫm chết sao?" Tư Mã Diệp chỉ cảm thấy cả cuộc đời của mình, hoang đường cực kỳ! Mỗi một nữ tử hắn chân chính dụng tâm đối đãi, luôn từ phía sau hung hăng đâm cho hắn một đao!
Dương Lan Thanh chậm rãi đi tới bên cạnh Tư Mã Diệp, hai tay vươn ra, đem Tư Mã Diệp ôm vào trong lòng, thê thanh nói: "Tử Triệt, ta chờ đợi ngươi hai mươi hai năm, nhưng mà, Tử Triệt trong lòng ta lại sớm đã chết rồi..."
"Lan...Lan..." Tư Mã Diệp ở trong lòng Dương Lan Thanh càng không ngừng run run, hắn có tư cách gì để hận nàng? Có tư cách gì để oán nàng?
Hai tay Dương Lan Thanh hơi hơi dùng sức, ôm lấy hắn càng chặt, "Tử Triệt của ta, lập chí phải trở thành một nhân quân nhất thế, anh khí ngời ngời, không giống với con cháu hoàng thất, một lòng thầm mong dân chúng được thái bình...Ngươi nói cho ta biết, Tử Triệt của ta rốt cuộc đã đi đâu?"
"Về...Về...Không...Được nữa..." Tư Mã Diệp lại hé miệng phun ra một ngụm máu tươi, còn muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy yết hầu đã thắt lại, cảm thấy hô hấp cũng là đau đớn.
Có lẽ, hắn là khởi đầu của mọi tội nghiệt, là căn nguyên của sự thống khổ trong cả đời này của Lan Thanh...
Nữ tử tâm cao khí ngạo như nàng, lại vì bảo hộ cốt nhục của hắn, không tiếc mọi thứ mà lấy lòng một nam nhân nàng không thương, nhẫn nhục trù tính nhiều năm như vậy...
Nhưng mà nàng đợi được cái gì, một câu thê tử của người khác, phủi bỏ tất cả thâm tình nàng vất vả mang theo...
Cái nhìn thấy là hắn cùng một nữ tử khác, gia đình mỹ mãn, con cái quanh chân, thậm chí, còn giúp những người khác, đến khi dễ hai mẫu tử nàng...
Nếu như Tư Mã Diệp hắn chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt Dương Lan Thanh nàng, có lẽ nàng có thể đã sống tốt hơn, có lẽ thật sự có thể đợi được một người anh hùng, mang đến cho nàng một đời thái bình...
Trẫm quả thật là không nên tiếp tục sống...
Tư Mã Diệp nói không nên lời nói, chỉ có thể gian nan mỉm cười với Dương Lan Thanh, tươi cười thoải mái, không có hận, cũng không có oán, thậm chí không có không cam lòng, cực kỳ giống như khoảnh khắc đầu tiên khi hắn gặp nàng...
"Tử Triệt..." Trái tim Dương Lan Thanh thắt lại, giật mình nhìn nụ cười cuối cùng của Tư Mã Diệp ở trong lòng dần biến mất, không khỏi tuông lệ thê thanh nói: "Đã muộn...Đã muộn...Ngươi có biết ngươi đã muộn cả một đời mới trở về..."
Dương Lan Thanh vong tình nức nở, làm cho Tạ An cùng Tạ Huyền trên điện cũng nhìn đến động dung.
"Huyền nhi, có nhớ rõ những chuyện ta đã dặn dò người không?" Tạ An đột nhiên mở miệng, khiến cho Tạ Huyền cả kinh.
"Thúc phụ?"
Tạ An quỳ thẳng thân mình, thong dong mỉm cười nhìn Dương Lan Thanh ở trước mắt, "Thiên hạ cần thái bình, Hoàng thượng chết, nhất định phải có công đạo. Chỉ hy vọng Trữ phi nương nương, biết đạo lý 'chỉ qua vi võ', đừng để cho dân chúng Giang Nam, lại phải rơi vào chiến hỏa tàn sát!"
Dương Lan Thanh nghẹn ngào quay đầu, "Tạ Thừa tướng...Trừng nhi chắc chắn sẽ làm cho thiên hạ này được thái bình, chân chính là chỉ qua vi võ..."
Tạ An vui mừng mỉm cười, nói: "Trữ phi nương nương cân quắc bất nhượng tu mi, tất nhiên nói lời sẽ giữ lời, lão thần liền thay mặt dân chúng Giang Nam, khấu tạ nương nương." Nói xong, Tạ An dập đầu thật mạnh trước Dương Lan Thanh, trong nháy mắt khi đứng thẳng dậy, nói với Tạ Huyền, "Sau ngày hôm nay, mọi chuyện dựa theo lời phân phó của Trữ phi nương nương mà làm."
Tạ Huyền nghe ra ý tứ trong lời nói của Tạ An, nhịn không được kinh hô: "Thúc phụ người muốn làm gì?"
"Trung thần không thờ hai chủ, việc một người làm thì một người chịu. Thừa tướng Tạ An, hành thích nhà vua trên điện, tất nhiên sẽ lấy cái chết để tạ tội." Tạ An nói xong, hai tay đã sờ lên chiếc hộp gỗ chứa đầu của Tạ Uyên, "Nếu ta không xuống Hoàng Tuyền, chỉ sợ Hoàng thượng cùng Uyên nhi, lại có tranh chấp, trận tranh đấu cả một đời này, cũng nên kết thúc thôi."
"Thúc phụ!" Tạ Huyền vội ôm lấy thân mình run run không thôi của Tạ An, "Tạ gia sao có thể không có người?"
"Ngươi đã trưởng thành...Giang Nam...Cần nhờ vào thế hệ sau như các người..." Tạ An thoải mái mỉm cười, dùng sức mở to hai mắt, "Ta muốn...Thấy...Giang Nam chân chính thái bình...Muốn thấy Tạ gia...Nhất thế yên vui..."
"Thúc phụ..." Thân mình Tạ Huyền run lên, ôm chặt lấy Tạ An, "Vạn nhất chất nhi làm không được..."
"Ngươi có thể...Khụ khụ..." Chung quy đã là lớn tuổi khí suy, Tạ An chưa kịp nói xong, liền đã nói không nên lời nữa, sau một trận run run, cuối cùng vẫn là tuyệt khí.
"Thúc phụ--!"
"Người đã chết, ân oán cũng nên kết thúc." Thanh âm thê lương mà mỏi mệt của Dương Lan Thanh vang lên, "Cũng nên thái bình rồi..."
Tạ Huyền mờ mịt nhìn Dương Lan Thanh, này rốt cuộc là một nữ tử như thế nào, có thể dạy dỗ ra một Trừng Công chúa oai hùng nơi Giang Bắc, cũng có thể sau khi đau thương mất đi trượng phu, lại tỉnh táo nhanh đến như vậy?
Giọng nói của Dương Lan Thanh khàn khàn: "Truyền ý chỉ của bổn cung, Hoàng thượng cùng Tạ Thừa tướng cùng dùng tiên đan, trúng độc bỏ mình."
Tạ Huyền chua xót ôm quyền, "Dạ."
"Quốc không thể một ngày vô chủ, nếu muốn chân chính 'chỉ qua', phải làm phiền Đại Tướng quân theo bổn cung Bắc thượng, nghênh đón tôn nhi của bổn cung thành hoàng, dẹp an thiên hạ." Dương Lan Thanh thở dài thật mạnh, cái gì hoàng quyền, cái gì long ỷ, đều là giả dối! Đều là tội nghiệt!
Cả đời này, Trừng nhi vẫn luôn nghe theo lời của người làm nương như nàng mà làm việc, từ nhỏ vốn chưa từng hưởng thụ qua sự an nhàn của một Công chúa, rốt cuộc thứ nàng muốn là cái gì đây?
Cho dù có thành nữ hoàng thì thế nào, nam nhi trong thiên hạ này có mấy người có thể cúi đầu xưng thần? Giết chóc vĩnh viễn không thể ngừng nghỉ, mưu tính vĩnh viễn không thể ngừng nghỉ, còn muốn để cho Trừng nhi hãm thân trong loại Địa ngục này bao lâu nữa?
Phong thư của Thất Cố cho dù đơn giản, cũng chính là tâm tư của Trừng nhi, tâm nguyện của Thất Cố...
Cả đời này của nàng, sai lầm rất nhiều, bởi vì thù hận, thống khổ rất nhiều, nay hận đã tiêu, oán cũng đã hết, rốt cuộc còn muốn chấp nhất bao nhiêu đây?
Trừng nhi, lần này, nương nghe theo lời con...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cái chết đôi khi có thể kéo dài tình yêu, đôi khi lại thành điểm kết của thù hận.
Dâydưa giữa Lan Thanh và Tử Triệt, kết thúc, loạn thế này, cũng nên đến thời khắckết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.