Phật Tử Xin Ngươi Buông Bỏ Đồ Đao
Chương 16: Lật Xe (3)
Phật tử thỉnh ngươi phóng hạ đồ đao
22/10/2024
Mặc dù Nam Dược biết Lâm Thanh có lẽ đang nghĩ cho danh tiếng của nàng, nhưng nghe vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nam Dược đỡ đầu gối đứng dậy, hùng hổ tiến đến gần Lâm Thanh, ngẩng cằm lên, hai tay chống vào cửa sau lưng hắn.
Rồi…
" Oa a a a! " Tại sao cửa không đóng chặt!
Nam Dược dùng lực hơi mạnh, đẩy cả cánh cửa sau lưng Lâm Thanh ra, khiến nàng mất thăng bằng ngã về phía trước, suýt nữa đè lên hắn.
Lâm Thanh thuận tay đỡ lấy eo nàng, sau khi giúp nàng đứng vững, hắn nhanh chóng thu tay lại.
Nam Dược không ngờ rằng kế hoạch định tạo ấn tượng soái khí thất bại thảm hại, suýt chút nữa ngã chổng vó.
Quả là mất mặt!
" Nam tiểu thư, ta cần vào dạy học. "
Lâm Thanh ẩn ý bảo nàng rời đi.
Nam Dược níu lấy tay áo hắn: " Ngươi không cảm thấy nhà của ngươi còn thiếu cái gì sao? "
Lâm Thanh nhíu mày khó hiểu, Nam Dược liền nắm lấy tay hắn, chớp mắt rồi nói:
" Nhà này còn thiếu một nữ chủ nhân! "
Lâm Thanh: " ...... "
Hắn lập tức rút tay ra, vòng qua nàng rồi bỏ đi.
Nam Dược: " ...... "
Mấy ngày sau, do sắp đến Tết, Lâm Thanh đóng cửa tư thục.
Qua khe cửa, Nam Dược thấy Đồng Tiền đã rời đi, nàng dày mặt vứt bỏ hành lý, rồi lén lút trèo qua tường nhà Lâm Thanh.
Ngồi vắt vẻo trên đầu tường, Nam Dược vẫy tay cười tươi với Lâm Thanh đang rõ ràng kinh ngạc.
Lâm Thanh: " ...... "
Cuối cùng, hắn không nhịn được mà nhấc nàng xuống, nghiêm mặt hỏi:
" Nam tiểu thư, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? "
Nam Dược: " Làm phu nhân của ngươi…… "
Lâm Thanh chỉ mới nghe được nửa câu thì đã dùng vẻ mặt kiểu "hài tử không thể dạy được" nhìn Nam Dược, chuẩn bị đuổi nàng ra ngoài.
Nam Dược cuống quýt tránh né, mặt đỏ bừng, nói: " Ta thích ngươi. "
Nàng hơi khẩn trương, xoa xoa đôi bàn tay nhỏ để sưởi ấm thân mình.
Nàng thật sự có cảm giác động lòng với Lâm Thanh, nhưng tiếc là hắn chỉ là một huyễn linh, một tạo vật giả do Kinh Linh tạo ra.
Đáng buồn hơn, dường như hắn cũng chẳng hề có tình cảm gì với nàng.
Bước chân của Lâm Thanh hơi khựng lại, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy:
" Nhưng ta không có ý định cưới thê tử. "
Nghe vậy, Nam Dược như bị hụt hẫng, cúi đầu, ủ rũ rời đi.
Sau lưng, Lâm Thanh nhìn theo dáng vẻ của nàng, ngón tay không kìm được khẽ cong lại, nhưng sau đó lại từ từ thả lỏng ra.
Nam Dược đỡ đầu gối đứng dậy, hùng hổ tiến đến gần Lâm Thanh, ngẩng cằm lên, hai tay chống vào cửa sau lưng hắn.
Rồi…
" Oa a a a! " Tại sao cửa không đóng chặt!
Nam Dược dùng lực hơi mạnh, đẩy cả cánh cửa sau lưng Lâm Thanh ra, khiến nàng mất thăng bằng ngã về phía trước, suýt nữa đè lên hắn.
Lâm Thanh thuận tay đỡ lấy eo nàng, sau khi giúp nàng đứng vững, hắn nhanh chóng thu tay lại.
Nam Dược không ngờ rằng kế hoạch định tạo ấn tượng soái khí thất bại thảm hại, suýt chút nữa ngã chổng vó.
Quả là mất mặt!
" Nam tiểu thư, ta cần vào dạy học. "
Lâm Thanh ẩn ý bảo nàng rời đi.
Nam Dược níu lấy tay áo hắn: " Ngươi không cảm thấy nhà của ngươi còn thiếu cái gì sao? "
Lâm Thanh nhíu mày khó hiểu, Nam Dược liền nắm lấy tay hắn, chớp mắt rồi nói:
" Nhà này còn thiếu một nữ chủ nhân! "
Lâm Thanh: " ...... "
Hắn lập tức rút tay ra, vòng qua nàng rồi bỏ đi.
Nam Dược: " ...... "
Mấy ngày sau, do sắp đến Tết, Lâm Thanh đóng cửa tư thục.
Qua khe cửa, Nam Dược thấy Đồng Tiền đã rời đi, nàng dày mặt vứt bỏ hành lý, rồi lén lút trèo qua tường nhà Lâm Thanh.
Ngồi vắt vẻo trên đầu tường, Nam Dược vẫy tay cười tươi với Lâm Thanh đang rõ ràng kinh ngạc.
Lâm Thanh: " ...... "
Cuối cùng, hắn không nhịn được mà nhấc nàng xuống, nghiêm mặt hỏi:
" Nam tiểu thư, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? "
Nam Dược: " Làm phu nhân của ngươi…… "
Lâm Thanh chỉ mới nghe được nửa câu thì đã dùng vẻ mặt kiểu "hài tử không thể dạy được" nhìn Nam Dược, chuẩn bị đuổi nàng ra ngoài.
Nam Dược cuống quýt tránh né, mặt đỏ bừng, nói: " Ta thích ngươi. "
Nàng hơi khẩn trương, xoa xoa đôi bàn tay nhỏ để sưởi ấm thân mình.
Nàng thật sự có cảm giác động lòng với Lâm Thanh, nhưng tiếc là hắn chỉ là một huyễn linh, một tạo vật giả do Kinh Linh tạo ra.
Đáng buồn hơn, dường như hắn cũng chẳng hề có tình cảm gì với nàng.
Bước chân của Lâm Thanh hơi khựng lại, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy:
" Nhưng ta không có ý định cưới thê tử. "
Nghe vậy, Nam Dược như bị hụt hẫng, cúi đầu, ủ rũ rời đi.
Sau lưng, Lâm Thanh nhìn theo dáng vẻ của nàng, ngón tay không kìm được khẽ cong lại, nhưng sau đó lại từ từ thả lỏng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.