Phế Thoại Tiên Sinh

Chương 15

Trường Vụ

20/03/2017

Chương thứ năm: Điềm báo cẩu huyết 3

Sáng sớm Chủ Nhật Mạc tiên sinh gửi tin nhắn qua đây: “Trẫm hôm nay tạp vụ bận rộn, không thể đến. Ái phi sớm nghỉ ngơi, hồi phục tinh thần, ngày mai trẫm trở lại lật bài tử ái phi.”

Phí tiên sinh = ꬝ =, tay run lên, trực tiếp bị dọa đến nhảy dựng lên ở trên giường. Qua hồi lâu, hắn sơ sơ bình phục lại tâm tình vừa bị một phát chấn kinh, trả lời: “Bệ hạ có hậu cung ba nghìn giai lệ, nô tì tự biết tuổi già sắc suy, không dám nhiều cầu bệ hạ ân sủng.”

Mạc tiên sinh hồi đáp: “Hậu cung Trẫm bài tử tuy nhiều, viết thế nhưng đều là tên một người, ái phi tin ta.”

Phí tiên sinh: “…”

Chủ Nhật Phí tiên sinh tiếp tục dọn dẹp nhà cửa, trước bữa trưa, chuông cửa vang: “Tiểu thỏ tử ngoan ngoãn, đem cánh cửa mở mở ra…” Phí tiên sinh buồn bực đi mở cửa: “Không phải nói ngày hôm nay không đến sao?”

“Tui nói ngày hôm nay không tới hồi nào?” Diệp Nghiêu nghiêng đầu đứng ở ngoài cửa.

“A, ” Phí tiên sinh có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh liền hùng hổ lên, “Cậu tên mặt búp bê chết tiệt này cư nhiên đổi chuông cửa của tôi!”

Diệp Nghiêu vừa cười vừa nấp: “Cậu không cảm thấy cực kì thích hợp cậu sao, hắc…”

Đồng chí Diệp Nghiêu đặc biệt đến đây ăn chực uống chực đã giúp đỡ chọn món ăn, nhón chân ở phòng khách: “Hôm nay thế nào mà cậu lại chăm chỉ tổng vệ sinh thế này? Cũng không phải đầu tháng nữa.” Cuối tháng vội làm báo biểu, thế là đầu tháng là ngày quét dọn cố định.

“Thu dọn các thứ của Tô Lạc.” Phí tiên sinh ở nhà bếp hàm hàm hồ hồ trả lời.

“Úi, thông suốt rồi?”

“Ừm, ” Phí tiên sinh lắp bắp đáp, đột nhiên bôi bôi tay, bưng ly nước ra cho Diệp Nghiêu, “Có chuyện tôi muốn nói với cậu.”

“Chuyện gì a?” Diệp Nghiêu đại gia tiếp nhận nước liền uống.

“Khụ, chuyện này, ” Phí tiên sinh nhăn nhó nửa ngày, “Giờ tôi với Mạc tiên sinh cùng một chỗ.”

“Ờ, ổng hở.” Diệp Nghiêu xem tin tức, mạn bất kinh tâm lại uống ngụm nước mới cảm thấy không thích hợp. “Khụ khụ khụ, cậu nói cái gì!” Trong nháy mắt sặc đến thiên hôn địa ám.

Phí tiên sinh đen mặt ném nhanh khăn lau qua đó: “Tự mình lau bàn trà sạch sẽ, thật ghê tởm.”



Diệp Nghiêu cầm khăn lau ngồi ở chỗ kia, có chút sững sờ lẩm bẩm một mình: “Thằng nhóc kia vừa mới rồi đỏ mặt đi?”

Buổi lữ hành chực cơm vẫn đều đều vài tuần phát sinh một lần hôm nay có chút gian khổ rồi, Diệp Nghiêu bày ra một bộ tư thế chị gái tri tâm, lại chẳng biết mở miệng từ đâu.

“Cậu nhìn cái gì vậy chứ, một mực nhìn tôi có ý gì?” Phí tiên sinh khinh bỉ nói.

Diệp Nghiêu sờ sờ cằm, nói: “Tiểu Phế, luyến ái thì ra có thể khiến người trở nên yêu kiều a?”

Phí tiên sinh cắn răng: “Tôi ngày hôm nay liền vì dân trừ hại…”

“Đừng đừng đừng, cụ ơi tỉnh tỉnh lại đi. Nếu cánh tay nhỏ nhắn cái chân nhỏ nhắn này phải gãy đi một hai cái, ngày mai Boss của cụ có thể nổi điên với ta đó.” Diệp Nghiêu cười hì hì chơi xấu.

Phí tiên sinh trợn trợn mắt, nghiêm mặt nói: “Diệp Nghiêu, ngày đó tôi gặp phải Tô Lạc. Tuy rằng không có gặp tận mặt, thế nhưng tôi nghĩ cái ổ gà này, tôi qua.”

Bất luận từng muốn gần kề đến bao nhiêu, muốn nắm chặt lấy đến bao nhiêu, cuối cùng cũng không có duyên phận. Ngu ngốc chờ, mãi cưỡng cầu, chẳng qua đều là tự mình dằn vặt. Thì ra thực sự chỉ có khơi ra vết thương, mới có thể chữa trị nhanh hơn.

Tôi cũng là người ích kỷ, cho nên sau khi tuyệt vọng quá nhiều cũng sẽ lựa chọn buông tha. Có lẽ tôi buông tay, mới là đối với cậu và tôi đều tốt.

Ngày mai gặp lại, có thể hay không quên đi trước kia.

Tiễn đi “đồ ăn chực” Diệp Nghiêu, Phí tiên sinh lấy điện thoại di động ra nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, lặng lẽ cất lại vào túi áo.

Ngày đầu tuần, hội chứng ngày đầu tuần của Phí tiên sinh lần thứ hai tái phát. Phí tiên sinh cơ hồ là cúi đầu lết vào văn phòng đã lần nữa khiến cho bị dòm ngó.

“Chukỳ thất tình của anh thực là dài dằng dặc.” Đại biểu Erkin phát ngôn một câu kinh người.

Phí tiên sinh thưởng cho đồ đệ một cái bạt tai.

Mạc tổng giám đi ngang qua đả tương du*. Phí tiên sinh đem đầu chôn a chôn, xong đời, thấy Mạc tiên sinh sẽ chân nhuyễn.

Lúc nghỉ trưa bát quái tiểu thư lật tạp chí lá cải, hăng hái bừng bừng mà khoác lác về tình yêu công sở cấm kỵ, thỉnh thoảng nhãn thần còn bay a bay. Phí tiên sinh giả chết.

Thế nên Mạc tổng giám thiếu kiên nhẫn trước, phát tin nhắn đến: “Ái phi hôm nay nhìn thấy trẫm đều mất hứng.”



Phí tiên sinh cầm điện thoại di động mồ hôi lạnh đều rơi xuống, xong rồi, Mạc tiên sinh sa đọa rồi. Thế là hồi đáp: “Bệ hạ nhật lý vạn ki*, thật sự là hao tâm tổn sức, nhất định là nhìn lầm rồi.”

Mạc tiên sinh trả lời: “Vậy hôm nay trẫm phiên bài của ái phi được không?”

Phí tiên sinh: “Giai lệ ba nghìn, bệ hạ vẫn cần chia đều sủng ái.”

Mạc tiên sinh: “Ái phi nặng lời, nhược thủy ba nghìn, trẫm chỉ uống một bầu.”

Phí tiên sinh mặt nóng lên, hồi: “Tổng giám, chắc hôm nay anh phát sốt rồi? Không cần buồn nôn như thế được không? Dạ dày tôi đau.”

Cuối cùng Phí tiên sinh vẫn là bị Mạc tổng giám tìm đi cùng ăn bữa tối. Phí tiên sinh cực kì trầm mặc. Mạc tiên sinh cực kì bình tĩnh.

Liên tiếp vài ngày, không ngừng trình diễn trầm mặc cùng bình tĩnh. Hai người nhìn như mạn bất kinh tâm, kỳ thực đều vẫn là cực kì vụng dại.

Phí tiên sinh lúc nào cũng là sau khi Mạc tiên sinh xoay người muốn nói lại thôi, điện thoại di động nắm nóng rực ở trong tay cũng không chủ động gửi một cái tin nhắn. Còn có rất nhiều lời có thể nói, thế nhưng mỗi khi ngẩng đầu, lại nói không ra lời. Rõ ràng đã ở trước mặt con người này nhiều lần lúng túng, không có mảy may hình tượng đáng nói, thế nhưng cuối cùng chỉ có thể xấu hổ phụng phịu, làm bộ không yên lòng.

Mạc tiên sinh lúc nào cũng là nhíu mày khi Phí tiên sinh không chú ý, có điểm bất đắc dĩ, có điểm đau lòng. Y chỉ có thể diện vô biểu tình đối mặt bằng một bộ cười nhạt, mặt dày cắn răng gửi cho người kia tin nhắn vô vị. Kỳ thực rõ ràng biết nguyên nhân, lại không biết làm sao khuyên người kia, lại càng không biết thế nào nói ra khỏi miệng.

“Phí Ngữ, từ từ sẽ đến, không sao cả.” Mạc tiên sinh nói.

Phí tiên sinh gật đầu, nắm chặt tay y.

Nhóm hai người không đáng tin đang từ từ lần tìm phương thức ở chung, lại không biết cẩu huyết ở phía trước chờ đợi đã lâu.

===chap5 end===

* Đả tương du: lấy xì dầu.

Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu ngta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là “Đả tương du” rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, ko quan tâm đến việc khác.

Sau này từ này thường đc dùng trong các trường hợp có 1 người đi ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh.

* nhật lý vạn ki: dùng cho vua, chỉ sự làm lụng vất vả của vua Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Thoại Tiên Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook