Phi Thăng Thất Bại, Ta Đóng Giả Kim Thủ Chỉ
Chương 5: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
Bái Nguyệt Tôn Giả
10/11/2024
Giữa màn sương mù dày đặc của Diện Bích phong, Cố Trường Ca đứng thẳng trước vách đá sừng sững. Áo lam của hắn ướt sũng trong hơi sương lạnh buốt, mái tóc đen dài xõa xuống, lấm tấm bụi đất và lá rụng, trông tiều tụy nhưng ánh mắt lại bừng lên vẻ kiên cường, sắc bén như dao cắt.
Bờ môi mím chặt, vầng trán nhăn lại, toát lên sự quyết tâm không lay chuyển.
Trong lòng Cố Trường Ca, từng chữ khẩu quyết của Phệ Thiên Quyết vang lên như tiếng chuông ngân xa xôi, chấn động linh hồn hắn.
“Thiên địa linh khí, vô biên vô tận. Nuốt chửng vạn vật, dung nhập bản thể, không quên không diệt, chỉ vì ta mà tồn tại!”
Lạc Hàn từ trong không gian nhẫn ngọc, chỉ cho Cố Trường Ca cách hô hấp để dẫn linh khí lưu chuyển, ánh mắt không chút biểu cảm nhưng ngữ điệu chắc nịch, từng lời dặn dò đều toát ra sự tàn khốc của công pháp nghịch thiên này:
“Nhớ kỹ, từng luồng khí lưu phải được điều khiển như ý, không được để nó phân tán quá nhanh, cũng không được quá chậm. Nếu ngươi không kiểm soát đúng nhịp, khí lực có thể phản phệ, tựa như hàng ngàn mũi kim chọc vào lục phủ ngũ tạng, chỉ sơ sẩy một chút thôi, ngươi sẽ tự hủy."
Cố Trường Ca nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận dòng linh khí từ từ tụ về đan điền, theo từng chữ khẩu quyết mà dung nhập vào thân thể, như thể đang nuốt chửng sức mạnh của cả trời đất.
Mỗi lần tụ khí, hắn thấy bản thân như hòa vào thiên địa, cảm nhận sức mạnh cuộn trào, nhưng cũng như đứng giữa vực thẳm của sự hủy diệt.
Cơ thể hắn run lên, từng mạch máu căng ra, đau đớn như bị đâm thủng.
Lạc Hàn hài lòng thấp giọng nói:
“Tốt, đừng sợ đau. Phệ Thiên Quyết là công pháp nuốt chửng tất cả, nhưng chính ngươi phải đủ dũng khí để dung hòa nó, phải làm chủ được bản thân thì mới làm chủ được sức mạnh này. Nếu ngươi yếu lòng, tất cả chỉ là con dao hai lưỡi, sẽ đẩy ngươi vào cảnh tan nát.”
Cố Trường Ca nghiến chặt răng, giữ vững tâm trí, từng chữ trong khẩu quyết cứ thế vang lên trong đầu, mang theo quyết tâm báo thù mạnh mẽ:
“Lâm Phàm, ngươi hãy đợi đấy. Ngày ta đứng trước ngươi một lần nữa, sẽ là ngày ngươi trả giá cho tất cả.”
Dưới ánh trăng lạnh lẽo rọi qua màn sương mờ, thân ảnh Cố Trường Ca cô độc mà kiên cường, như một ngọn núi vững chãi không lay chuyển giữa dòng đời cuộn sóng.
Lúc này, cơ thể Cố Trường Ca đã bị thôn phệ của Phệ Thiên Quyết bào mòn đến kiệt quệ.
Đôi chân hắn run rẩy, từng mạch máu dường như bị kích thích đến căng phồng, đỏ thẫm, hiện rõ dưới lớp da, như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cơn đau lan từ đan điền, tràn ngập khắp thân thể, tưởng như xương cốt bị đốt cháy từng chút một. Nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng, ánh mắt không hề lay động.
Thấy vậy, Lạc Hàn không lạnh không nhạt nói:
"Ngươi kiên cường so với ta tưởng phải cao hơn một chút, chỉ dùng nửa ngày liền bước vào tầng thứ nhất của Phệ Thiên Quyết, Phệ Khí.
Nơi này linh khí không cao, nhưng hoàn cảnh khí hậu quá đặc trưng, Phệ Khí không chỉ thôn phệ linh khí, mà còn thôn phệ cả không khí nơi này, so với chỗ khác phải tốt hơn rất nhiều.
Ngươi có biết vì sao ta lại chọn môn công pháp này cho ngươi không?"
Cố Trường Ca ngồi trên mặt đất, lắc lắc đầu tỏ ý không biết.
Lạc Hàn giọng nói có chút ý vị thâm trường nói:
"Ngươi căn cơ đã hủy, muốn tái tạo căn cơ chuyện này tuy khó, nhưng có thể làm được, chỉ là thời gian quá dài quá dài, dài đến không biết bao nhiêu năm.
Kẻ địch cũng không thể dậm chân tại chỗ chờ ngươi đuổi kịp, đợi đến khi ngươi tái tạo căn cơ, khi đó hắn có lẽ đã chạm tới độ cao ngươi không thể với tới.."
Nghe vậy Cố Trường Ca gật đầu, từ khi nghe tiền bối nói Tiêu Phàm là khí vận chi tử, hắn liền biết theo cách bình thường là không thể thắng Tiêu Phàm.
Lạc Hàn tiếp tục nói:
"Sở dĩ ta chọn cho ngươi công pháp ma đạo thay vì chính đạo, là vì chính đạo công pháp thôn phệ thiên địa linh khí, tu bổ bản thân, nhưng bởi như vậy, chính đạo công pháp yêu cầu quá nhiều, linh căn tuyệt hảo, thể chất siêu quần, ngộ tính nghịch thiên, cái yêu cầu nào cũng rất khó, mà thiếu một cái cũng không được.
Còn về ma đạo công pháp, thắng ở tu luyện nhanh, không yêu cầu nhiều thứ, không nhất quyết là thôn phệ linh khí, có thể thôn phệ huyết nhục, linh hồn của người khác, cho dù là một tên phàm nhân cũng có thể tu luyện."
Cố Trường Ca hiểu rõ, tại tu tiên giới, muốn tu luyện yêu cầu tối thiểu phải sở hữu linh căn, nếu không cả đời này đừng mong có thể tu luyện. Hắn năm đó sở hữu song linh căn, cho nên mới có thể tu luyện nhanh như vậy.
Hắn cũng nghe nói qua, ma đạo tu sĩ làm việc tàn bạo, yêu thích giết người, luyện chế nhân đan, huyết đan, thi khôi, cùng nhiều loại thủ pháp quỷ dị khác để tăng cường bản thân, mà mỗi tên ma đạo tu sĩ, thời gian gian tu luyện rất ngắn, nhưng lại cường đại cùng quỷ dị đến cho người ta than thở.
"Phệ Thiên Quyết là ma đạo công pháp, tên như ý nghĩa, chính là thôn phệ vạn vật để tăng cường thực lực bản thân, thôn phệ một ngày bằng người khác tĩnh tâm tu luyện mười ngày, có thể xem như nghịch thiên công pháp.
Chỉ là cho dù nghịch thiên, ma đạo công pháp vẫn là ma đạo công pháp, tồn tại tiềm ẩn nguy cơ, ngươi thôn phệ quá nhiều, đến một lúc nào đó, trong cơ thể ngươi sẽ có nhiều thứ không thuộc về ngươi, bao gồm cả ký ức lẫn linh hồn.
Một ngày nào đó ngươi sẽ không biết mình bản thân là ai, có thật ngươi là ngươi, hay là một "ngươi" khác, hoặc là trong cuộc chiến giành thế chủ đạo, ngươi thua cuộc bởi một tên ngươi từng thôn phệ.
Cái này gọi là chứng đa nhân cách, tâm thần phân liệt, ân, chiếu theo cách gọi dễ hiểu là một thể song hồn, nhưng trường hợp của ngươi sẽ là một thể đa hồn."
Lạc Hàn ân cần giải thích, hắn lần đầu làm "đạo sư" có chút bối rối, nói ra hơi nhiều, nhưng không có gì ngăn được hắn nói ra nhiều như vậy, thao thao bất tuyệt giống như một "thầy giáo" phụ đạo cho học sinh bất tài vô dụng của mình.
Cố Trường Ca từ nhỏ thông minh lanh lợi, tuy có chút dè dặt bên ngoài, nhưng những gì Lạc Hàn nói, hắn không chỗ nào không hiểu, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Tinh Vận luôn yêu thích vị đệ tử này.
Chiếu theo tiền bối nói, một ngày nào đó, hắn có lẽ không còn là chính hắn, có lẽ sẽ trở thành một tên tàn bạo khát máu, chân chính ma đầu, nhưng như vậy thì thế nào?
Kể từ khi hắn bị Tô Tinh Vận phế bỏ tu vi, đày vào Diện Bích phong, hết thảy đều kết thúc.
"Không phải ta sai, là thế giới này sai với ta!" Cố Trường Ca trong lòng gầm thét, nhưng một điểm lý trí để cho hắn hướng về Lạc Hàn nói:
"Tiền bối, nếu sau này ta nhập ma đến mức ngay cả tiền bối cũng không nhận ra, Trường Ca chỉ mong tiền bối ngăn cản ta lại, đừng để ta gây ra đại họa."
Đứa nhỏ này tâm tính thật tốt, chỉ là vận mệnh không đứng về phía hắn, Lạc Hàn thở dài một cái, không, ta chính là kim thủ chỉ, là bàn tay vàng, là lão gia gia, cức chó vận mệnh, chúng ta cùng nhau nghịch thiên đi.. Lạc Hàn nội tâm bừng bừng đấu chí, chưa bao giờ hắn có đại quyết tâm, đại nghị lực như bây giờ.
"Hắc hắc, ngươi lại nghĩ nhiều, công pháp này tuy tiềm ẩn nguy hiểm cao như vậy, nhưng có ta ở đây, tác dụng phụ không cần lo lắng."
Lạc Hàn cũng không chỉ nói lời an ủi với Cố Trường Ca, nếu là Phệ Thiên Ma Tôn trước kia, không có người chỉ dạy, sẽ chỉ phệ loạn mọi thứ mà thôi, nếu có chọn lọc, nhất định sẽ không đụng phải Lạc Hàn.
Phệ Thiên Quyết tác dụng phụ nguy hiểm nhất là gây ra tâm thần phân liệt, nhưng Lạc Hàn chỉ để Cố Trường Ca thôn phệ linh lực, khí huyết của người khác mà thôi, còn về linh hồn, Lạc Hàn dự định làm một cái pháp bảo, gọi là Vạn Hồn Phiên.
Linh hồn chính là tài liệu chính để làm Vạn Hồn Phiên, linh hồn càng nhiều, pháp bảo càng lợi hại. Lúc đó sẽ không phí phạm một cái tài nguyên nào cả, tiện cả đôi đường.
Chứng phân liệt liền coi như chết ở trong trứng nước.
Cố Trường Ca ngạc nhiên, không ngờ còn có chuyện như vậy. Hắn lúc nàng càng thêm khâm phục tiền bối thần bí này, liền bạo gan hỏi:
"Tiền bối không biết ngài tên gọi là gì, cùng đến từ thời đại nào?"
Bờ môi mím chặt, vầng trán nhăn lại, toát lên sự quyết tâm không lay chuyển.
Trong lòng Cố Trường Ca, từng chữ khẩu quyết của Phệ Thiên Quyết vang lên như tiếng chuông ngân xa xôi, chấn động linh hồn hắn.
“Thiên địa linh khí, vô biên vô tận. Nuốt chửng vạn vật, dung nhập bản thể, không quên không diệt, chỉ vì ta mà tồn tại!”
Lạc Hàn từ trong không gian nhẫn ngọc, chỉ cho Cố Trường Ca cách hô hấp để dẫn linh khí lưu chuyển, ánh mắt không chút biểu cảm nhưng ngữ điệu chắc nịch, từng lời dặn dò đều toát ra sự tàn khốc của công pháp nghịch thiên này:
“Nhớ kỹ, từng luồng khí lưu phải được điều khiển như ý, không được để nó phân tán quá nhanh, cũng không được quá chậm. Nếu ngươi không kiểm soát đúng nhịp, khí lực có thể phản phệ, tựa như hàng ngàn mũi kim chọc vào lục phủ ngũ tạng, chỉ sơ sẩy một chút thôi, ngươi sẽ tự hủy."
Cố Trường Ca nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận dòng linh khí từ từ tụ về đan điền, theo từng chữ khẩu quyết mà dung nhập vào thân thể, như thể đang nuốt chửng sức mạnh của cả trời đất.
Mỗi lần tụ khí, hắn thấy bản thân như hòa vào thiên địa, cảm nhận sức mạnh cuộn trào, nhưng cũng như đứng giữa vực thẳm của sự hủy diệt.
Cơ thể hắn run lên, từng mạch máu căng ra, đau đớn như bị đâm thủng.
Lạc Hàn hài lòng thấp giọng nói:
“Tốt, đừng sợ đau. Phệ Thiên Quyết là công pháp nuốt chửng tất cả, nhưng chính ngươi phải đủ dũng khí để dung hòa nó, phải làm chủ được bản thân thì mới làm chủ được sức mạnh này. Nếu ngươi yếu lòng, tất cả chỉ là con dao hai lưỡi, sẽ đẩy ngươi vào cảnh tan nát.”
Cố Trường Ca nghiến chặt răng, giữ vững tâm trí, từng chữ trong khẩu quyết cứ thế vang lên trong đầu, mang theo quyết tâm báo thù mạnh mẽ:
“Lâm Phàm, ngươi hãy đợi đấy. Ngày ta đứng trước ngươi một lần nữa, sẽ là ngày ngươi trả giá cho tất cả.”
Dưới ánh trăng lạnh lẽo rọi qua màn sương mờ, thân ảnh Cố Trường Ca cô độc mà kiên cường, như một ngọn núi vững chãi không lay chuyển giữa dòng đời cuộn sóng.
Lúc này, cơ thể Cố Trường Ca đã bị thôn phệ của Phệ Thiên Quyết bào mòn đến kiệt quệ.
Đôi chân hắn run rẩy, từng mạch máu dường như bị kích thích đến căng phồng, đỏ thẫm, hiện rõ dưới lớp da, như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cơn đau lan từ đan điền, tràn ngập khắp thân thể, tưởng như xương cốt bị đốt cháy từng chút một. Nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng, ánh mắt không hề lay động.
Thấy vậy, Lạc Hàn không lạnh không nhạt nói:
"Ngươi kiên cường so với ta tưởng phải cao hơn một chút, chỉ dùng nửa ngày liền bước vào tầng thứ nhất của Phệ Thiên Quyết, Phệ Khí.
Nơi này linh khí không cao, nhưng hoàn cảnh khí hậu quá đặc trưng, Phệ Khí không chỉ thôn phệ linh khí, mà còn thôn phệ cả không khí nơi này, so với chỗ khác phải tốt hơn rất nhiều.
Ngươi có biết vì sao ta lại chọn môn công pháp này cho ngươi không?"
Cố Trường Ca ngồi trên mặt đất, lắc lắc đầu tỏ ý không biết.
Lạc Hàn giọng nói có chút ý vị thâm trường nói:
"Ngươi căn cơ đã hủy, muốn tái tạo căn cơ chuyện này tuy khó, nhưng có thể làm được, chỉ là thời gian quá dài quá dài, dài đến không biết bao nhiêu năm.
Kẻ địch cũng không thể dậm chân tại chỗ chờ ngươi đuổi kịp, đợi đến khi ngươi tái tạo căn cơ, khi đó hắn có lẽ đã chạm tới độ cao ngươi không thể với tới.."
Nghe vậy Cố Trường Ca gật đầu, từ khi nghe tiền bối nói Tiêu Phàm là khí vận chi tử, hắn liền biết theo cách bình thường là không thể thắng Tiêu Phàm.
Lạc Hàn tiếp tục nói:
"Sở dĩ ta chọn cho ngươi công pháp ma đạo thay vì chính đạo, là vì chính đạo công pháp thôn phệ thiên địa linh khí, tu bổ bản thân, nhưng bởi như vậy, chính đạo công pháp yêu cầu quá nhiều, linh căn tuyệt hảo, thể chất siêu quần, ngộ tính nghịch thiên, cái yêu cầu nào cũng rất khó, mà thiếu một cái cũng không được.
Còn về ma đạo công pháp, thắng ở tu luyện nhanh, không yêu cầu nhiều thứ, không nhất quyết là thôn phệ linh khí, có thể thôn phệ huyết nhục, linh hồn của người khác, cho dù là một tên phàm nhân cũng có thể tu luyện."
Cố Trường Ca hiểu rõ, tại tu tiên giới, muốn tu luyện yêu cầu tối thiểu phải sở hữu linh căn, nếu không cả đời này đừng mong có thể tu luyện. Hắn năm đó sở hữu song linh căn, cho nên mới có thể tu luyện nhanh như vậy.
Hắn cũng nghe nói qua, ma đạo tu sĩ làm việc tàn bạo, yêu thích giết người, luyện chế nhân đan, huyết đan, thi khôi, cùng nhiều loại thủ pháp quỷ dị khác để tăng cường bản thân, mà mỗi tên ma đạo tu sĩ, thời gian gian tu luyện rất ngắn, nhưng lại cường đại cùng quỷ dị đến cho người ta than thở.
"Phệ Thiên Quyết là ma đạo công pháp, tên như ý nghĩa, chính là thôn phệ vạn vật để tăng cường thực lực bản thân, thôn phệ một ngày bằng người khác tĩnh tâm tu luyện mười ngày, có thể xem như nghịch thiên công pháp.
Chỉ là cho dù nghịch thiên, ma đạo công pháp vẫn là ma đạo công pháp, tồn tại tiềm ẩn nguy cơ, ngươi thôn phệ quá nhiều, đến một lúc nào đó, trong cơ thể ngươi sẽ có nhiều thứ không thuộc về ngươi, bao gồm cả ký ức lẫn linh hồn.
Một ngày nào đó ngươi sẽ không biết mình bản thân là ai, có thật ngươi là ngươi, hay là một "ngươi" khác, hoặc là trong cuộc chiến giành thế chủ đạo, ngươi thua cuộc bởi một tên ngươi từng thôn phệ.
Cái này gọi là chứng đa nhân cách, tâm thần phân liệt, ân, chiếu theo cách gọi dễ hiểu là một thể song hồn, nhưng trường hợp của ngươi sẽ là một thể đa hồn."
Lạc Hàn ân cần giải thích, hắn lần đầu làm "đạo sư" có chút bối rối, nói ra hơi nhiều, nhưng không có gì ngăn được hắn nói ra nhiều như vậy, thao thao bất tuyệt giống như một "thầy giáo" phụ đạo cho học sinh bất tài vô dụng của mình.
Cố Trường Ca từ nhỏ thông minh lanh lợi, tuy có chút dè dặt bên ngoài, nhưng những gì Lạc Hàn nói, hắn không chỗ nào không hiểu, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tô Tinh Vận luôn yêu thích vị đệ tử này.
Chiếu theo tiền bối nói, một ngày nào đó, hắn có lẽ không còn là chính hắn, có lẽ sẽ trở thành một tên tàn bạo khát máu, chân chính ma đầu, nhưng như vậy thì thế nào?
Kể từ khi hắn bị Tô Tinh Vận phế bỏ tu vi, đày vào Diện Bích phong, hết thảy đều kết thúc.
"Không phải ta sai, là thế giới này sai với ta!" Cố Trường Ca trong lòng gầm thét, nhưng một điểm lý trí để cho hắn hướng về Lạc Hàn nói:
"Tiền bối, nếu sau này ta nhập ma đến mức ngay cả tiền bối cũng không nhận ra, Trường Ca chỉ mong tiền bối ngăn cản ta lại, đừng để ta gây ra đại họa."
Đứa nhỏ này tâm tính thật tốt, chỉ là vận mệnh không đứng về phía hắn, Lạc Hàn thở dài một cái, không, ta chính là kim thủ chỉ, là bàn tay vàng, là lão gia gia, cức chó vận mệnh, chúng ta cùng nhau nghịch thiên đi.. Lạc Hàn nội tâm bừng bừng đấu chí, chưa bao giờ hắn có đại quyết tâm, đại nghị lực như bây giờ.
"Hắc hắc, ngươi lại nghĩ nhiều, công pháp này tuy tiềm ẩn nguy hiểm cao như vậy, nhưng có ta ở đây, tác dụng phụ không cần lo lắng."
Lạc Hàn cũng không chỉ nói lời an ủi với Cố Trường Ca, nếu là Phệ Thiên Ma Tôn trước kia, không có người chỉ dạy, sẽ chỉ phệ loạn mọi thứ mà thôi, nếu có chọn lọc, nhất định sẽ không đụng phải Lạc Hàn.
Phệ Thiên Quyết tác dụng phụ nguy hiểm nhất là gây ra tâm thần phân liệt, nhưng Lạc Hàn chỉ để Cố Trường Ca thôn phệ linh lực, khí huyết của người khác mà thôi, còn về linh hồn, Lạc Hàn dự định làm một cái pháp bảo, gọi là Vạn Hồn Phiên.
Linh hồn chính là tài liệu chính để làm Vạn Hồn Phiên, linh hồn càng nhiều, pháp bảo càng lợi hại. Lúc đó sẽ không phí phạm một cái tài nguyên nào cả, tiện cả đôi đường.
Chứng phân liệt liền coi như chết ở trong trứng nước.
Cố Trường Ca ngạc nhiên, không ngờ còn có chuyện như vậy. Hắn lúc nàng càng thêm khâm phục tiền bối thần bí này, liền bạo gan hỏi:
"Tiền bối không biết ngài tên gọi là gì, cùng đến từ thời đại nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.