Chương 15: Ân Tiêu liên minh: toàn bộ là trư
Bách Quỷ Dạ Hành
09/11/2016
Tiêu mỹ nhân nhìn thiệp hồng trước mặt tâm tình phi thường khó chịu, nàng thất tình. Thân thân mà nàng nhắm vừa bị hùng (gấu) đoạt mất. Nàng âm thần rơi lệ, cô chẩm nan miên (ta nghĩ giống như là cô đơn, mất ngủ), quyết định một ngày này vào chợ tàn sát để phát tiết buồn khổ trong lòng.
Mắt trái mị mị, mắt phải nhấp nháy, nhìn trộm tập thể người bán hàng rong, mắt phát thanh quang, cố giữ lại nước bọt, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó dưới váy Tiêu mỹ nhân.
Tiêu mỹ nhân thỏa mãn gật đầu, đong đưa ngực, không ít người mất máu bất tỉnh. Nghiệp chướng a…
Có lẽ là thiên định, hoặc là lão thiên gia muốn bù đắp cho nàng, Tiêu mỹ nhân liếc mắt nhìn sang cửa hàng dưới táng cây dong cách đó hơn hai thước, thấy một vật gì đó tròn tròn, trắng trắng, nộn nộn, nhìn qua như là một bạch ngọc tiểu trư.
Tiêu mỹ nhân nghĩ muốn ngất đi, trên mặt một rặng mây đỏ trải rộng, nàng lần thứ hai rơi vào bể tình.
Nhất định phải mua về!!!
Nàng cấp tốc chạy nước rút một trăm bước tới gần, ngay trước khi chạm được vào nó, một vị phủ khăn che mặt đen, y phục đen, nói tóm lại là toàn thân đen không một khe hở, từ trong *** đi ra, cầm trong tay đích thị là tiểu trư của nàng.
“Ngươi đứng lại đó!!”
Vật yêu thích bị đoạt, Tiêu mỹ nhân trong lòng như có lửa đốt mà ngăn người ta lại, ai biết thân ảnh đối phương nhoáng lên một cái, nhanh như chớp đã không còn chút tăm hơi, đúng là một vị cao thủ võ lâm. Tiêu mỹ nhân bi thương, lê hoa đái vũ nhìn về phía lão bản: “Lão bản, còn tiểu trư nào khác hay không?”
“Không có, đó là hàng ngoại nhập từ Tây Đại Lục chuyển tới, chỉ có duy nhất một cái.”
Trong nháy mắt, trời đất đóng băng.
Nàng phi thường khẳng định quái nhân vừa rồi với nàng là cùng loại, dựa vào bề ngoài, loại cực phẩm này hắn tuyệt sẽ không nhượng lại, nhìn hắn chạy nhanh như vậy thì biết.
Têu mỹ nhân uể oải, gương mặt ảm đạm. Lão Thiên a, ngươi như thế nào hết lần này đến lần khác cho ta hi vọng rồi lại nhẫn tâm hủy diệt a. Thật vất vả gặp một đức lang quân tròn tròn, giống tiểu trư như vậy, cư nhiên tân nương không phải là ta! Thật vất vả gặp được một cực phẩm tiểu trư, chủ nhân cũng không phải ta!!!
“Tiêu lão bản ở đây làm gì ni?”
Ngẩng đầu, thấy Ân Phượng Trử chưng ra bộ mặt mỹ lệ hơn nữ nhân, miễn cưỡng cười cười: “Ân thiếu gia sao lại rãnh rỗi đi dạo đến chỗ này?”
“Sắc mặt Tiêu lão bản có vẻ tiều tụy, giống kẻ bị thương vì tình a.” Ân Phượng Trử phe phẩy quạt, làm như vô ý nhắc tới.
Tiêu mỹ nhân thở dài một tiếng, sắc mặt buồn bã.
“Nói đi cũng phải nói lại, tên mọi rợ kia cũng thật quá phận, không biết dùng hoa ngôn xảo ngữ gì mà khiến toàn bộ Hoa gia từ trên xuống dưới đều gật đầu đáp ứng hôn sự. Hoa gia dù sao cũng là thế gia nổi danh trong Tường Phượng tộc, một tên man di phương Bắc thế nào xứng đôi. Tử phì trư Hoa Phi Thất kia cũng không cóóc, đối phương rõ ràng nhắm vào thân phận đặc thù của hắn, cư nhiên lại đáp ứng!”
Đúng đúng, Tiêu mỹ nhân gật đầu như đảo toán, nghiến răng nghiến lợi. Ái trư bị đoạt, ai có thể không hận!
Cá cắn câu, Ân Phượng Trử đắc ý cười cười, tử phì trư, xem người thành với chả thân!
“Có hứng thú cho hắn một chút giáo huấn hay không?”
Hai gương mặt xinh đẹp tiến đến gần, thì thà thì thào thảo luận một hồi. Cuối cùng vỗ tay tán thưởng chính mình.
Ban đêm, Ân Phượng Trử thu dọn hảo bộ sưu tập màu đen của hắn: nón đen, quần áo đen, giày đen, khăn che mặt đen. Cũng may hôm nay chạy nhanh, không thôi chiến lợi phẩm đã rơi vào ma trảo! Xem ra Tiêu mỹ nhân chính là đồng loại với hắn!
Ân Phượng Trử cảm thán, tỉ mỉ dùng nước sạch lau khô bạch ngọc tiều trư của hắn.
Hì hì, càng xem càng thích. Ân Phượng Trử cắn cắn mũi tiểu trư. Sau đó, chỉ vào nó mắng: “Thành thân! Ngày nào ta còn ở đây, ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện đó!” Nói xong hầm hừ mở ra cửa mật thất.
Một trận hương thơm, những món đồ cất dấu sâu bên trong toàn bộ lộ ra, một con, hai, ba con…bạch ngọc, gốm sứ, đồng, long vũ, vàng, bạc, bảo thạch…hơn mười cái bày đầy phòng.
Toàn bộ là trư!!!
Mắt trái mị mị, mắt phải nhấp nháy, nhìn trộm tập thể người bán hàng rong, mắt phát thanh quang, cố giữ lại nước bọt, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó dưới váy Tiêu mỹ nhân.
Tiêu mỹ nhân thỏa mãn gật đầu, đong đưa ngực, không ít người mất máu bất tỉnh. Nghiệp chướng a…
Có lẽ là thiên định, hoặc là lão thiên gia muốn bù đắp cho nàng, Tiêu mỹ nhân liếc mắt nhìn sang cửa hàng dưới táng cây dong cách đó hơn hai thước, thấy một vật gì đó tròn tròn, trắng trắng, nộn nộn, nhìn qua như là một bạch ngọc tiểu trư.
Tiêu mỹ nhân nghĩ muốn ngất đi, trên mặt một rặng mây đỏ trải rộng, nàng lần thứ hai rơi vào bể tình.
Nhất định phải mua về!!!
Nàng cấp tốc chạy nước rút một trăm bước tới gần, ngay trước khi chạm được vào nó, một vị phủ khăn che mặt đen, y phục đen, nói tóm lại là toàn thân đen không một khe hở, từ trong *** đi ra, cầm trong tay đích thị là tiểu trư của nàng.
“Ngươi đứng lại đó!!”
Vật yêu thích bị đoạt, Tiêu mỹ nhân trong lòng như có lửa đốt mà ngăn người ta lại, ai biết thân ảnh đối phương nhoáng lên một cái, nhanh như chớp đã không còn chút tăm hơi, đúng là một vị cao thủ võ lâm. Tiêu mỹ nhân bi thương, lê hoa đái vũ nhìn về phía lão bản: “Lão bản, còn tiểu trư nào khác hay không?”
“Không có, đó là hàng ngoại nhập từ Tây Đại Lục chuyển tới, chỉ có duy nhất một cái.”
Trong nháy mắt, trời đất đóng băng.
Nàng phi thường khẳng định quái nhân vừa rồi với nàng là cùng loại, dựa vào bề ngoài, loại cực phẩm này hắn tuyệt sẽ không nhượng lại, nhìn hắn chạy nhanh như vậy thì biết.
Têu mỹ nhân uể oải, gương mặt ảm đạm. Lão Thiên a, ngươi như thế nào hết lần này đến lần khác cho ta hi vọng rồi lại nhẫn tâm hủy diệt a. Thật vất vả gặp một đức lang quân tròn tròn, giống tiểu trư như vậy, cư nhiên tân nương không phải là ta! Thật vất vả gặp được một cực phẩm tiểu trư, chủ nhân cũng không phải ta!!!
“Tiêu lão bản ở đây làm gì ni?”
Ngẩng đầu, thấy Ân Phượng Trử chưng ra bộ mặt mỹ lệ hơn nữ nhân, miễn cưỡng cười cười: “Ân thiếu gia sao lại rãnh rỗi đi dạo đến chỗ này?”
“Sắc mặt Tiêu lão bản có vẻ tiều tụy, giống kẻ bị thương vì tình a.” Ân Phượng Trử phe phẩy quạt, làm như vô ý nhắc tới.
Tiêu mỹ nhân thở dài một tiếng, sắc mặt buồn bã.
“Nói đi cũng phải nói lại, tên mọi rợ kia cũng thật quá phận, không biết dùng hoa ngôn xảo ngữ gì mà khiến toàn bộ Hoa gia từ trên xuống dưới đều gật đầu đáp ứng hôn sự. Hoa gia dù sao cũng là thế gia nổi danh trong Tường Phượng tộc, một tên man di phương Bắc thế nào xứng đôi. Tử phì trư Hoa Phi Thất kia cũng không cóóc, đối phương rõ ràng nhắm vào thân phận đặc thù của hắn, cư nhiên lại đáp ứng!”
Đúng đúng, Tiêu mỹ nhân gật đầu như đảo toán, nghiến răng nghiến lợi. Ái trư bị đoạt, ai có thể không hận!
Cá cắn câu, Ân Phượng Trử đắc ý cười cười, tử phì trư, xem người thành với chả thân!
“Có hứng thú cho hắn một chút giáo huấn hay không?”
Hai gương mặt xinh đẹp tiến đến gần, thì thà thì thào thảo luận một hồi. Cuối cùng vỗ tay tán thưởng chính mình.
Ban đêm, Ân Phượng Trử thu dọn hảo bộ sưu tập màu đen của hắn: nón đen, quần áo đen, giày đen, khăn che mặt đen. Cũng may hôm nay chạy nhanh, không thôi chiến lợi phẩm đã rơi vào ma trảo! Xem ra Tiêu mỹ nhân chính là đồng loại với hắn!
Ân Phượng Trử cảm thán, tỉ mỉ dùng nước sạch lau khô bạch ngọc tiều trư của hắn.
Hì hì, càng xem càng thích. Ân Phượng Trử cắn cắn mũi tiểu trư. Sau đó, chỉ vào nó mắng: “Thành thân! Ngày nào ta còn ở đây, ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện đó!” Nói xong hầm hừ mở ra cửa mật thất.
Một trận hương thơm, những món đồ cất dấu sâu bên trong toàn bộ lộ ra, một con, hai, ba con…bạch ngọc, gốm sứ, đồng, long vũ, vàng, bạc, bảo thạch…hơn mười cái bày đầy phòng.
Toàn bộ là trư!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.