Chương 23: Chương 23-24
Bách Quỷ Dạ Hành
09/11/2016
Ân Phượng Thục lo lắng không bao lâu, một tháng sau kinh thành tuyên bố văn kiện trung tâm hoàng thành, mệnh lệnh các tỉnh, hương, lý nghiêm ngặt đả kích các loại hành vi phạm tội trái pháp luật. Tuần phủ Tường thành sau khi nhận được văn kiện lập tức biến Mông Nghi thành tội phạm nhất đẳng, bí mật đưa đến giam giữ tại ngục giam mới xây dựng ngoài thành.
Lúc Hoa Phi Thất nhận được tin tức này đã đến hỏi thăm tuần phủ, khẩu khí chủ yếu là nhằm mục đích kéo dài thời gian thi hành án tử, chuẩn bị tìm thời cơ thả người. Hoa Phi Thất trong cơn giận dữ không muốn đợi tin tức của hai người Thiên Manh, vận dụng toàn bộ lực lượng của Hoa gia, hạ giá gấp đôi để chặt đứt toàn bộ nguồn cung cấp gạo cho Ân gia. Phát súng đầu tiên khai hỏa, một tháng sau, tranh đấu giữa hai nhà Ân Hoa chính thức bắt đầu.
“Thiếu gia! Ân gia ra giá gấp ba so với chúng ta, đã có ba nhà chuyển hướng bọn họ.”
“Gã ra gấp ba, chúng ta gấp bốn!” Hoa Phi Thất xanh mặt hạ mệnh lệnh, lần này so với tưởng tượng gian nan hơn rất nhiều, Ân gia đích xác rất khó bị lay động.
“Thế nhưng, như vậy vốn lưu động của chúng ta…”
“Bảo thương khố đem hàng dự trữ quy ra tiền mặt, dùng phương thất nhất bãi nhất tống (mua một tặng một a), đến địa phương có nhiều người tụ tập mà quảng bá.” Bụng dưới tựa hồ co rút đau đớn, Hoa Phi Thất nhanh tay lấy thuốc dưỡng thai Thiên Manh lưu lại, ngửa đầu nuốt vào.
“Thương gia thành tây trả lại hàng hóa cho chúng ta, nói là hàng hóa của chúng ta có vấn đề, muốn hoàn lại tiền.” Đại thúc quản sự cẩn cẩn dực dực nhắc đến.
Tháng thứ năm mang thai, bụng đã như một quả bóng phồng phồng lên, thân thể Hoa Phi Thất cũng bắt đầu phù thũng, cứ đi vài bước là thắt lưng bủn rủn, bụng dưới quặn đau. Trạng huống thật sự là làm cho người khác phải lo lắng, nhưng hắn hết lần này đến lần khác không thể kiềm nén tực giận, nhất định ăn thua đủ với Ân Phượng Trử.
“Hanh, để ta xem bọn hắn có thể lấy ra thứ gì. Thỉnh vài lão nhân đức cao vọng trọng trong thành, để bọn họ kiểm định lại chất lượng!” Hoa Phi Thất cười nhạt, trong đầu lại nảy ra chủ kiến khác: “Nghe nói nước hoa Ân gia mới cho ra, các cô nương ở Xa Hương lâu dùng qua không ít người bị dị ứng. Chúng ta có thể giúp gã tuyên truyền.” Nụ cười gian trá bò lên khuôn mặt tròn trịa của Hoa Phi Thất, không được mấy chốc vì bụng đau mà thu trở lại.
Thấy hắn thân thể không khỏe, quản sự cũng không tiếp tục quấy rầy lâu, chỉ xin chỉ thị về mấy vấn đề khẩn cấp rồi lập tức triển khai hành động.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Hoa Phi Thất, chuyện kinh doanh làm hắn hao tổn không ít tâm trí, hắn chậm rãi vuốt bụng, làm cho nội tâm chậm rãi bình ổn lại. Đau đớn trong bụng dần dần đình chỉ, cảm giác ấm áp cũng từđó mà khuếch tán. Hoa Phi Thất biết dược đã phát huy tác dụng. Hắn nhìn bụng của mình nhô ra một chút, lại hoài nghi đây có phải là thai nhi hay không. Nghe nói người béo mang thai rất khó phát hiện, cho dù đến tháng thứ năm, bụng cũng sẽ không rõ ràng. Thế nhưng mình năm tháng bụng đã giống nhưmột quả dưa hấu nhỏ. Hay là hài tử trong bụng cũng là một người cao to giống cha?…Hay là bản thân ta bất thường?
Hoa Phi Thất xuất một đầu mồ hôi lạnh, đang nghĩ ngợi không đâu thì Ba Ba một thân trang phục người hầu tiến đến.
“Tẩu tử đang suy nghĩ cái gì. Sắc mặt bất hảo.”
Hoa Phi Thất kinh ngạc trước sự xuất hiện của hắn “Ngươi vào bằng cách nào. Sao không thấy hạ nhân thông báo? Còn có, chuyện gì xảy ra với thân thể của ngươi?”
“Ta nha, chính là dựa vào một thân quần áo này mà trà trộn vào.” Ba Ba vô cùng đắc ý quay quanh một vòng, hướng Hoa Phi Thất biểu diễn một thân chế phục của hạ nhân Hoa phủ: “Ta nói, nhà các ngươi cảnh giới quá kém, tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc lên người liền trà trộn vào được.”
Chỉ có ngươi không biết tốt xấu mới trà trộn vào Hoa gia có biết hay không…
Hoa Phi Thất bĩu môi.
“Chúng ta nói chuyện quan trọng đi.” Ba Ba đột nhiên trở về biểu tình đứng đắn, chuyển biến cực nhanh khiến Hoa Phi Thất có điểm không quen.
“Mấy ngày này, nhờ có hành động của ngươi thu hút sự chú ý của Ân Phượng Trử. Chúng ta đã thám thính được nơi của bọn Cửu Chương. Kế tiếp chúng ta dự định lẻn vào Ân phủ cứu người. Sau đó…” Ba Ba tràn ngập ý cười, làm động tác tóm lấy “Chúng ta phản vu cáo, gậy ông đập lưng ông!!”
Nói nghe thì dễ, làm cũng đơn giản như vậy. Ba Ba nhân lúc Ân Phượng Trử ra ngoài bàn bạc, dịch dung trà trộn vào Ân phủ, rất nhanh tìm được nơi giam giữ Cửu Chương, không gặp bất luận hạ nhân nào, dưới tình huống không có truy binh có thể nghênh ngang ra khỏi phủ, thuận lợi đến bất khả tư nghị (khó tin).
Ba Ba vò vò đầu trăm nghìn suy nghĩ không tìm được lời giải. Cửu Chương ở bên cạnh có thể vì ở trong lao đã lâu, hai mắt ngốc tiết, Ba Ba phải nói đi nói lại mấy lần hắn mới có phản ứng. Bởi vậy Ba Ba có điểm không nhịn được.
Hắn mắt quan lục lộ tai nghe bát phương (nói chung là cẩn thận lắng nghe quan sát xung quanh) cẩn thận xác định không có truy binh, do dự một chút, cuối cùng mang theo lòng tràn đầy nghi hoặc, lôi kéo Cửu Chương xẹt qua nóc nhà, thi triển khinh công bay về Hoa phủ.
Ân phủ trở lại bình tĩnh. Chỉ chốc lát, Ân Phượng Thục mở ra cánh cửa gỗ lim, thở phào nhẹ nhõm nhìn theo phương hướng Ba Ba rời đi, vài hạ nhân cũng từ phía sau đi ra.
“Tiểu thư, làm như vậy có ổn không? Thiếu gia chắc chắn sẽ tức giận…” Người hầu Giáp thấp thỏm bất an, ai chẳng biết thủ đoạn của thiếu gia, bọn họ không được sự đồng ý của thiếu gia mà để người chạy mất, một khi thiếu gia biết được, hậu quả…
“Đừng sợ, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.” Ân Phượng Thục quay đầu lại nói “Các ngươi gửi thư lên kinh thành, gọi tam thiếu gia trở về.”
Người hầu nghe vậy giật mình ngẩng đầu.
“Nhị đệ đã rất khó mà tỉnh táo lại, mong là tam đệ có thể về kịp.” Ân Phượng Thục than nhẹ, chỉ có Kiệt, cũng chí có Kiệt mới có thể thuyết phục Ân Phượng Trử, làm gã tỉnh táo lại.
Nhị đệ hiện tại đã mất đi lý trí mà ra sức bức một dựng phu. Gãđã quên, nam tử Tường Phượng tộc mang thai mấy tháng là đang ở vào thời kỳ nguy hiểm, ngộ nhỡ hài tử xảy ra chuyện, bọn họ khẳng định không có cơ hội hòa hảo. Trước tiên lui một bước, đợi đến lúc hài tử ra đời. Sau đó còn nhiều cơ hội có thể cướp người trở về mà.
Điểm này, vì sao nhị đệ không rõ?
Nhị đệ, tỷ tỷ là vì ngươi à, khó có được một người mình thích, không thể giống như tỷ tỷ…cứ như vậy bỏ lỡ.
Kết quả là tâm can cả đời đau khổ.
“Đã trở về, đã trở về!!!!!!”
Hoa phủ một mảnh vui mừng, đôi mày co rút của Hoa Phi Thất suốt mấy tháng qua rốt cuộc cũng giãn ra, vẻ mặt lo lắng cũng thả xuống. An ủi phu phụ Cửu Chương một phen, chẳng mấy chốc phát hiện bọn họ đã quên đi những trải nghiệm trong khoảng thời gian bị giam cầm vừa qua. Theo lời Thiên Manh, đây là do bị thôi miên ám thị, nếu như miễn cưỡng phá giải, sẽ gây ra tổn thương tinh thần. Ân Phượng Trử hành động quả nhiên cận thận, một giọt nước cũng không để rơi vãi. Kết quả như thế khiến Ba Ba rất tiếc nuối, hắn định bảo Cửu Chương tố cáo người hạn chết tự do thân thế trái pháp luật. Hoa Phi Thất lại rất lạc quan, đối với hắn, có thể cứu được Mông Nghi đã là việc đáng vui mừng vô cùng. Hắn bật dậy gọi người chuẩn bị kiệu, đoàn người chậm rãi hướng đến nha môn.
Ân Phượng Trử nhận được tin tức, đôi mắt lập tức đỏ lên. Khoác vào áo choàng liền xông ra bên ngoài.
“Nhị đệ, nghe ta, đừng cùng hắn tranh cãi nữa. Nhìn xem mấy ngày này ngươi đã biến thành cái dạng gì rồi. Đối phương là đang mang thai đó! Nam tử Tường Phượng Tộc mang thai năm tháng tuyệt đối không thể chịu đả kích tình cảm, vạn nhất…”
“Cút ngay.”
Ân Phượng Trử từ lâu đã không nghe lọt bất cứ lời nào. Một ngọn lửa không tên hừng hực thiêu đốt tâm trí. Gã hất tay phải một cái, một cỗ kình phong bắn ra. Ân Phượng Thục chớp mắt cảm nhận được một cỗ áp lực từ bốn phương tám hướng ép lấy nàng. Đôi tay duy trì không được buông ra cánh cửa. Ân Phượng Trử lập tức phi thân ra ngoài.
Bầu trời như dự cảm điều bất thường sắp xảy đến, mây đen từ từ hình thành. Tầng tầng lớp lớp mây đen xoay tròn tụ tập lại trên bầu trời phía trên nha môn. Cơn gió mang theo hàn ý thổi lên, người đi đường gần đấy đều co đầu rụt cổ, bất an nhìn xung quanh nha môn. Vừa lúc đó, hai tên đầu sỏ của Tường Thành bước vào.
Tuần phủ nghĩ hôm nay bản thân không phải là gặp khổ ải bình thường. Trước mặt hắn lúc này ngồi hai người, là gia chủ hai nhà Ân Hoa đứng đầu Tường Thành. Trong không khí phảng phất hai đạo hỏa hoa đang giao chiến, khiến hắn đứng ngồi không yên.
Hắn len lén nhìn về Hoa Phi Thất ở phía bên trái, hắn đang mang thai lúc này có vẻ càng mập mạp, dùng voi để so sánh tuyệt không quá lời. Trong nhà mình đặt một cái rương chứa đầy bạc được một đại hán vẻ mặt dữ tợn hộ tống. Trên mặt rương còn dán bốn chữ chuyên dụng của Hoa phủ.
Chuyển hướng Ân Phượng Trử ở bên phải, đổ mồ hôi lạnh. Đôi mắt xếch âm hiểm lúc này càng thêm thâm sâu khó dò, tựa như bể sâu không đáy. Khí tức băng lãnh không ngừng từ người gã phát ra, không khí xung quanh xơ xác tiêu điều như vào đông. Trong nhà mình còn cất giấu đồ cổ trong hiệu buông của Ân gia.
Cái này…
Thật khó.
“Tuần phủ đại nhân, ngươi hẳn làđ ã nghe qua lời khai của Tương Tương.” Hoa Phi Thất lên tiếng.
“Ân, đã nghe…” Tuần phủ gật đầu như đảo toán.
“Về tội danh trộm đạo, Mông Nghi là vô tội. Tương Tương là tự nguyện cùng tình lang bỏ trốn. Cùng Mông Nghi không quan hệ. Nhanh chóng đem y phóng thích.”
“Ân…” Tuần phủ liên tục gật đầu.
“Lời chứng đột nhiên tới long trời lở đất, thật quá khả nghi. Ai biết trong chuyện này còn có gì cổ quái.”Ân Phượng Trử một câu muốn đảo ngược tình hình.
“Cũng đúng…” Trán tuần phủ toát mồ hôi lạnh.
Mặt Hoa Phi Thất đỏ lên.
Lúc Hoa Phi Thất nhận được tin tức này đã đến hỏi thăm tuần phủ, khẩu khí chủ yếu là nhằm mục đích kéo dài thời gian thi hành án tử, chuẩn bị tìm thời cơ thả người. Hoa Phi Thất trong cơn giận dữ không muốn đợi tin tức của hai người Thiên Manh, vận dụng toàn bộ lực lượng của Hoa gia, hạ giá gấp đôi để chặt đứt toàn bộ nguồn cung cấp gạo cho Ân gia. Phát súng đầu tiên khai hỏa, một tháng sau, tranh đấu giữa hai nhà Ân Hoa chính thức bắt đầu.
“Thiếu gia! Ân gia ra giá gấp ba so với chúng ta, đã có ba nhà chuyển hướng bọn họ.”
“Gã ra gấp ba, chúng ta gấp bốn!” Hoa Phi Thất xanh mặt hạ mệnh lệnh, lần này so với tưởng tượng gian nan hơn rất nhiều, Ân gia đích xác rất khó bị lay động.
“Thế nhưng, như vậy vốn lưu động của chúng ta…”
“Bảo thương khố đem hàng dự trữ quy ra tiền mặt, dùng phương thất nhất bãi nhất tống (mua một tặng một a), đến địa phương có nhiều người tụ tập mà quảng bá.” Bụng dưới tựa hồ co rút đau đớn, Hoa Phi Thất nhanh tay lấy thuốc dưỡng thai Thiên Manh lưu lại, ngửa đầu nuốt vào.
“Thương gia thành tây trả lại hàng hóa cho chúng ta, nói là hàng hóa của chúng ta có vấn đề, muốn hoàn lại tiền.” Đại thúc quản sự cẩn cẩn dực dực nhắc đến.
Tháng thứ năm mang thai, bụng đã như một quả bóng phồng phồng lên, thân thể Hoa Phi Thất cũng bắt đầu phù thũng, cứ đi vài bước là thắt lưng bủn rủn, bụng dưới quặn đau. Trạng huống thật sự là làm cho người khác phải lo lắng, nhưng hắn hết lần này đến lần khác không thể kiềm nén tực giận, nhất định ăn thua đủ với Ân Phượng Trử.
“Hanh, để ta xem bọn hắn có thể lấy ra thứ gì. Thỉnh vài lão nhân đức cao vọng trọng trong thành, để bọn họ kiểm định lại chất lượng!” Hoa Phi Thất cười nhạt, trong đầu lại nảy ra chủ kiến khác: “Nghe nói nước hoa Ân gia mới cho ra, các cô nương ở Xa Hương lâu dùng qua không ít người bị dị ứng. Chúng ta có thể giúp gã tuyên truyền.” Nụ cười gian trá bò lên khuôn mặt tròn trịa của Hoa Phi Thất, không được mấy chốc vì bụng đau mà thu trở lại.
Thấy hắn thân thể không khỏe, quản sự cũng không tiếp tục quấy rầy lâu, chỉ xin chỉ thị về mấy vấn đề khẩn cấp rồi lập tức triển khai hành động.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Hoa Phi Thất, chuyện kinh doanh làm hắn hao tổn không ít tâm trí, hắn chậm rãi vuốt bụng, làm cho nội tâm chậm rãi bình ổn lại. Đau đớn trong bụng dần dần đình chỉ, cảm giác ấm áp cũng từđó mà khuếch tán. Hoa Phi Thất biết dược đã phát huy tác dụng. Hắn nhìn bụng của mình nhô ra một chút, lại hoài nghi đây có phải là thai nhi hay không. Nghe nói người béo mang thai rất khó phát hiện, cho dù đến tháng thứ năm, bụng cũng sẽ không rõ ràng. Thế nhưng mình năm tháng bụng đã giống nhưmột quả dưa hấu nhỏ. Hay là hài tử trong bụng cũng là một người cao to giống cha?…Hay là bản thân ta bất thường?
Hoa Phi Thất xuất một đầu mồ hôi lạnh, đang nghĩ ngợi không đâu thì Ba Ba một thân trang phục người hầu tiến đến.
“Tẩu tử đang suy nghĩ cái gì. Sắc mặt bất hảo.”
Hoa Phi Thất kinh ngạc trước sự xuất hiện của hắn “Ngươi vào bằng cách nào. Sao không thấy hạ nhân thông báo? Còn có, chuyện gì xảy ra với thân thể của ngươi?”
“Ta nha, chính là dựa vào một thân quần áo này mà trà trộn vào.” Ba Ba vô cùng đắc ý quay quanh một vòng, hướng Hoa Phi Thất biểu diễn một thân chế phục của hạ nhân Hoa phủ: “Ta nói, nhà các ngươi cảnh giới quá kém, tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc lên người liền trà trộn vào được.”
Chỉ có ngươi không biết tốt xấu mới trà trộn vào Hoa gia có biết hay không…
Hoa Phi Thất bĩu môi.
“Chúng ta nói chuyện quan trọng đi.” Ba Ba đột nhiên trở về biểu tình đứng đắn, chuyển biến cực nhanh khiến Hoa Phi Thất có điểm không quen.
“Mấy ngày này, nhờ có hành động của ngươi thu hút sự chú ý của Ân Phượng Trử. Chúng ta đã thám thính được nơi của bọn Cửu Chương. Kế tiếp chúng ta dự định lẻn vào Ân phủ cứu người. Sau đó…” Ba Ba tràn ngập ý cười, làm động tác tóm lấy “Chúng ta phản vu cáo, gậy ông đập lưng ông!!”
Nói nghe thì dễ, làm cũng đơn giản như vậy. Ba Ba nhân lúc Ân Phượng Trử ra ngoài bàn bạc, dịch dung trà trộn vào Ân phủ, rất nhanh tìm được nơi giam giữ Cửu Chương, không gặp bất luận hạ nhân nào, dưới tình huống không có truy binh có thể nghênh ngang ra khỏi phủ, thuận lợi đến bất khả tư nghị (khó tin).
Ba Ba vò vò đầu trăm nghìn suy nghĩ không tìm được lời giải. Cửu Chương ở bên cạnh có thể vì ở trong lao đã lâu, hai mắt ngốc tiết, Ba Ba phải nói đi nói lại mấy lần hắn mới có phản ứng. Bởi vậy Ba Ba có điểm không nhịn được.
Hắn mắt quan lục lộ tai nghe bát phương (nói chung là cẩn thận lắng nghe quan sát xung quanh) cẩn thận xác định không có truy binh, do dự một chút, cuối cùng mang theo lòng tràn đầy nghi hoặc, lôi kéo Cửu Chương xẹt qua nóc nhà, thi triển khinh công bay về Hoa phủ.
Ân phủ trở lại bình tĩnh. Chỉ chốc lát, Ân Phượng Thục mở ra cánh cửa gỗ lim, thở phào nhẹ nhõm nhìn theo phương hướng Ba Ba rời đi, vài hạ nhân cũng từ phía sau đi ra.
“Tiểu thư, làm như vậy có ổn không? Thiếu gia chắc chắn sẽ tức giận…” Người hầu Giáp thấp thỏm bất an, ai chẳng biết thủ đoạn của thiếu gia, bọn họ không được sự đồng ý của thiếu gia mà để người chạy mất, một khi thiếu gia biết được, hậu quả…
“Đừng sợ, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.” Ân Phượng Thục quay đầu lại nói “Các ngươi gửi thư lên kinh thành, gọi tam thiếu gia trở về.”
Người hầu nghe vậy giật mình ngẩng đầu.
“Nhị đệ đã rất khó mà tỉnh táo lại, mong là tam đệ có thể về kịp.” Ân Phượng Thục than nhẹ, chỉ có Kiệt, cũng chí có Kiệt mới có thể thuyết phục Ân Phượng Trử, làm gã tỉnh táo lại.
Nhị đệ hiện tại đã mất đi lý trí mà ra sức bức một dựng phu. Gãđã quên, nam tử Tường Phượng tộc mang thai mấy tháng là đang ở vào thời kỳ nguy hiểm, ngộ nhỡ hài tử xảy ra chuyện, bọn họ khẳng định không có cơ hội hòa hảo. Trước tiên lui một bước, đợi đến lúc hài tử ra đời. Sau đó còn nhiều cơ hội có thể cướp người trở về mà.
Điểm này, vì sao nhị đệ không rõ?
Nhị đệ, tỷ tỷ là vì ngươi à, khó có được một người mình thích, không thể giống như tỷ tỷ…cứ như vậy bỏ lỡ.
Kết quả là tâm can cả đời đau khổ.
“Đã trở về, đã trở về!!!!!!”
Hoa phủ một mảnh vui mừng, đôi mày co rút của Hoa Phi Thất suốt mấy tháng qua rốt cuộc cũng giãn ra, vẻ mặt lo lắng cũng thả xuống. An ủi phu phụ Cửu Chương một phen, chẳng mấy chốc phát hiện bọn họ đã quên đi những trải nghiệm trong khoảng thời gian bị giam cầm vừa qua. Theo lời Thiên Manh, đây là do bị thôi miên ám thị, nếu như miễn cưỡng phá giải, sẽ gây ra tổn thương tinh thần. Ân Phượng Trử hành động quả nhiên cận thận, một giọt nước cũng không để rơi vãi. Kết quả như thế khiến Ba Ba rất tiếc nuối, hắn định bảo Cửu Chương tố cáo người hạn chết tự do thân thế trái pháp luật. Hoa Phi Thất lại rất lạc quan, đối với hắn, có thể cứu được Mông Nghi đã là việc đáng vui mừng vô cùng. Hắn bật dậy gọi người chuẩn bị kiệu, đoàn người chậm rãi hướng đến nha môn.
Ân Phượng Trử nhận được tin tức, đôi mắt lập tức đỏ lên. Khoác vào áo choàng liền xông ra bên ngoài.
“Nhị đệ, nghe ta, đừng cùng hắn tranh cãi nữa. Nhìn xem mấy ngày này ngươi đã biến thành cái dạng gì rồi. Đối phương là đang mang thai đó! Nam tử Tường Phượng Tộc mang thai năm tháng tuyệt đối không thể chịu đả kích tình cảm, vạn nhất…”
“Cút ngay.”
Ân Phượng Trử từ lâu đã không nghe lọt bất cứ lời nào. Một ngọn lửa không tên hừng hực thiêu đốt tâm trí. Gã hất tay phải một cái, một cỗ kình phong bắn ra. Ân Phượng Thục chớp mắt cảm nhận được một cỗ áp lực từ bốn phương tám hướng ép lấy nàng. Đôi tay duy trì không được buông ra cánh cửa. Ân Phượng Trử lập tức phi thân ra ngoài.
Bầu trời như dự cảm điều bất thường sắp xảy đến, mây đen từ từ hình thành. Tầng tầng lớp lớp mây đen xoay tròn tụ tập lại trên bầu trời phía trên nha môn. Cơn gió mang theo hàn ý thổi lên, người đi đường gần đấy đều co đầu rụt cổ, bất an nhìn xung quanh nha môn. Vừa lúc đó, hai tên đầu sỏ của Tường Thành bước vào.
Tuần phủ nghĩ hôm nay bản thân không phải là gặp khổ ải bình thường. Trước mặt hắn lúc này ngồi hai người, là gia chủ hai nhà Ân Hoa đứng đầu Tường Thành. Trong không khí phảng phất hai đạo hỏa hoa đang giao chiến, khiến hắn đứng ngồi không yên.
Hắn len lén nhìn về Hoa Phi Thất ở phía bên trái, hắn đang mang thai lúc này có vẻ càng mập mạp, dùng voi để so sánh tuyệt không quá lời. Trong nhà mình đặt một cái rương chứa đầy bạc được một đại hán vẻ mặt dữ tợn hộ tống. Trên mặt rương còn dán bốn chữ chuyên dụng của Hoa phủ.
Chuyển hướng Ân Phượng Trử ở bên phải, đổ mồ hôi lạnh. Đôi mắt xếch âm hiểm lúc này càng thêm thâm sâu khó dò, tựa như bể sâu không đáy. Khí tức băng lãnh không ngừng từ người gã phát ra, không khí xung quanh xơ xác tiêu điều như vào đông. Trong nhà mình còn cất giấu đồ cổ trong hiệu buông của Ân gia.
Cái này…
Thật khó.
“Tuần phủ đại nhân, ngươi hẳn làđ ã nghe qua lời khai của Tương Tương.” Hoa Phi Thất lên tiếng.
“Ân, đã nghe…” Tuần phủ gật đầu như đảo toán.
“Về tội danh trộm đạo, Mông Nghi là vô tội. Tương Tương là tự nguyện cùng tình lang bỏ trốn. Cùng Mông Nghi không quan hệ. Nhanh chóng đem y phóng thích.”
“Ân…” Tuần phủ liên tục gật đầu.
“Lời chứng đột nhiên tới long trời lở đất, thật quá khả nghi. Ai biết trong chuyện này còn có gì cổ quái.”Ân Phượng Trử một câu muốn đảo ngược tình hình.
“Cũng đúng…” Trán tuần phủ toát mồ hôi lạnh.
Mặt Hoa Phi Thất đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.