Chương 7: Chương 6
Bách Quỷ Dạ Hành
09/11/2016
Hạ nhân Ân gia nghĩ có điểm không tầm thường, trời con chưa hừng đông, đại thiếu gia ngày thường ưu nhã cao quý của bọn họ lại mạnh bạo mở đại môn, một thân chật vật, mặt mày đen tối, còn dẫn theo hai người. Trong đó, bọn họ nhận ra một người, là cô gia tương lai; người còn lại thì cao đến dọa người, phủ một than hắc y. Biểu tình của bọn họ đều rất ngưng trọng, đầu tiên là đi thẳng vào thư phòng gọi người dâng trà, sau đó ra lệnh cho hạ nhân không được quấy rầy, liền đóng cửa lại, nhìn như làđang tiến hành kế hoạch hoạt động bí mật.
Trong thư phòng, ba người hai mặt nhìn nhau thật lâu, Ân Phượng Trử là người đầu tiên mở miệng.
“Tại hạ Âm tộc Ân Phượng Trử.”
“Tại hạ Tương tộc Lâm Vũ Sanh.”
“Mông Ba tộc, Mông Nghi.”
Lại đến một trận yên lặng, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
“Thật không thể tin được, ta cư nhiên vừa bính… bính tử phì trư!” Ân Phượng Trử đến bay giờ vẫn không nguyện tin tưởng, kẻ điên cuồng tối hôm qua là gã, gã bình tĩnh nhìn lại bàn tay của mình, trên đó hình như vẫn còn lưu lại cảm giác da thịt mập mạp trắng mịn.
“Chuyện tối hôm qua thật sự kì hoặc…” Gương mặt tái nhợt của Lâm Vũ Sanh trầm ngâm, chuyện tình tối qua muốn nói có bao nhiêu kì quái thì có bấy nhiêu, mấy người bọn họ dường như trúng phải mê dược, hoàn toàn không thể khống chế hành vi bản thân, chỉ có thể giương mắt nhìn hai người còn lại, và Hoa Phi Thất…
“Ta sẽ phụ trách.” Mông Nghi ngẩng mặt lên nói một cách hữu lực, đôi mắt bắn ra ánh nhìn kiên định. Hai người còn lại trong lòng chấn động.
“Mông huynh, Hoa Phi Thất là đầu heo, vừa xấu vừa háo sắc, tâm địa lại xấu xa. Không cần phải đối hắn phụ trách! Chuyện này cứ xem như là một lần giáo huấn dành cho hắn!” Ân Phượng Trử bỗng nhiên có chút hoảng loạn trong lòng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hay chửi bới Hoa Phi Thất nói.
“Nhưng…hậu quả ta phải xử lý, quyết không lẫn lộn công tư.” Mông Nghi vẫn không thay đổi chủ ý.
“Ngươi điên rồi, tuy rằng thời đại này chấp nhận nam nam thành hôn, thế nhưng ngươi muốn kết hôn tử…tử trư sao!” Ân Phượng Trử bén nhọn thốt lên, ngực có một tia tư vị khác thường.
Phì trư không ai thích mới tốt!
“Nam nhân Mông Ba tộc dám làm dám chịu! Bất luận hắn là người thế nào, Mông Nghi ta vẫn sẽ vì lần đầu của đối phương mà phụ trách.” Mông Nghi có vẻ không thích kiểu nói năng chanh chua của Ân Phượng Trử, ngữ khí cũng không khỏi chuyển nặng.
“Hanh, ngươi cũng biết, ai cưới hắn ngay từ đầu đã định trước là xấu số!” Ân Phượng Trử châm chọc, thái độ của Mong Nghi làm cho lòng gã ngày càng khó chịu.
“Đây đều là sai lầm của ta. Ta là thân nam nhi Mông Ba tộc, chắc chắn sẽ phụ trách!”
Lâm Vũ Sanh từ đầu đến giờ vẫn cuối đầu ngồi một bên chưa hề hé răng lúc này đột nhiên lên tiếng.
“Mông huynh, ta thật mong ngươi…”
“Lẽ nào ngươi cũng muốn phụ trách! Còn Ân gia chúng ta thì sao! Lễ đính hôn là chuyện hai nhà đã thương thảo hồi lâu, cũng đã bố cáo thiên hạ! Việc hôn nhân này hủy bỏ, mặt mũi Ân gia còn để đâu? Lâm gia mang tiếng xấu! Phụ mẫu của ngươi sao còn chỗ đứng trong tộc?” Ân Phượng Trử nheo mắt cười nhạt, từng lời từng lời không lưu tình chút nào mà hướng vào yếu điểm của Lâm Vũ Sanh: “Nhà ngươi được thú nữ nhi nhà ta, đã là đại tiện nghi cho ngươi rồi!”
Mặt Lâm Vũ Sanh lúc xanh lúc trắng, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Mông Nghi mặc dù đồng tình, nhưng không tiện xen vào. Y chắp tay hướng hai người nói: “Như vậy rất tốt, từ nay về sau, Hoa Phi Thất là thê tử của riêng ta. Thỉnh nhị vị dừng lại, ta không hi vọng sau này nghe thấy tin đồn, bằng không…” Mông Nghi tiện tay cầm lấy chén trà, sử dụng chút lực, chén trà vỡ nát như bột phân tán khắp nơi. (ới, chưa gì mà đã khẳng định chủ quyền rồi cơ à?)
Hai người rung mình, kinh ngạc nói không nên lời.
“Ta theo các ngươi đến đây cũng là để nói rõ việc này, hiện tại việc đã xong, tại hạ cáo từ!”
“Chờ một chút!” Ân Phượng Trử ngăn cản Mông Nghi ly khai: “Nếu ngươi đã muốn kết hôn với tử phì trư. Chuyện đêm qua kính mong ngươi không nên khai ra chúng ta, ngay cả đối với Hoa Phi Thất cũng vậy. Ta không muốn mất mặt!”
“Đó là hiển nhiên. Ta nói rồi, ta sẽ phụ trách. Chuyện xảy ra tối qua, từ đầu đến cuối chỉ có mình ta!”
Mông Nghi cười nhạt, đẩy Ân Phượng Trử sang bên, đi nhanh về phía trước.
“Đồ man di mọi rợ!” Ân Phượng Trử nhu nhu bả vai phát đau, thấp giọng chửi bới, ngực hiện lên chút bất an.
Lúc này trời mới vừa sáng, phần lớn thị dân còn đang mộng thấy Chu Công. Y âm thầm lên kế hoạch, gọi mấy thuộc hạ biết thuật thôi miên chạy đến Xuân Phong Lâu.
Sau khi Mông Nghi đi xa, Lâm Vũ Sanh đều chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Trong thư phòng, ba người hai mặt nhìn nhau thật lâu, Ân Phượng Trử là người đầu tiên mở miệng.
“Tại hạ Âm tộc Ân Phượng Trử.”
“Tại hạ Tương tộc Lâm Vũ Sanh.”
“Mông Ba tộc, Mông Nghi.”
Lại đến một trận yên lặng, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
“Thật không thể tin được, ta cư nhiên vừa bính… bính tử phì trư!” Ân Phượng Trử đến bay giờ vẫn không nguyện tin tưởng, kẻ điên cuồng tối hôm qua là gã, gã bình tĩnh nhìn lại bàn tay của mình, trên đó hình như vẫn còn lưu lại cảm giác da thịt mập mạp trắng mịn.
“Chuyện tối hôm qua thật sự kì hoặc…” Gương mặt tái nhợt của Lâm Vũ Sanh trầm ngâm, chuyện tình tối qua muốn nói có bao nhiêu kì quái thì có bấy nhiêu, mấy người bọn họ dường như trúng phải mê dược, hoàn toàn không thể khống chế hành vi bản thân, chỉ có thể giương mắt nhìn hai người còn lại, và Hoa Phi Thất…
“Ta sẽ phụ trách.” Mông Nghi ngẩng mặt lên nói một cách hữu lực, đôi mắt bắn ra ánh nhìn kiên định. Hai người còn lại trong lòng chấn động.
“Mông huynh, Hoa Phi Thất là đầu heo, vừa xấu vừa háo sắc, tâm địa lại xấu xa. Không cần phải đối hắn phụ trách! Chuyện này cứ xem như là một lần giáo huấn dành cho hắn!” Ân Phượng Trử bỗng nhiên có chút hoảng loạn trong lòng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hay chửi bới Hoa Phi Thất nói.
“Nhưng…hậu quả ta phải xử lý, quyết không lẫn lộn công tư.” Mông Nghi vẫn không thay đổi chủ ý.
“Ngươi điên rồi, tuy rằng thời đại này chấp nhận nam nam thành hôn, thế nhưng ngươi muốn kết hôn tử…tử trư sao!” Ân Phượng Trử bén nhọn thốt lên, ngực có một tia tư vị khác thường.
Phì trư không ai thích mới tốt!
“Nam nhân Mông Ba tộc dám làm dám chịu! Bất luận hắn là người thế nào, Mông Nghi ta vẫn sẽ vì lần đầu của đối phương mà phụ trách.” Mông Nghi có vẻ không thích kiểu nói năng chanh chua của Ân Phượng Trử, ngữ khí cũng không khỏi chuyển nặng.
“Hanh, ngươi cũng biết, ai cưới hắn ngay từ đầu đã định trước là xấu số!” Ân Phượng Trử châm chọc, thái độ của Mong Nghi làm cho lòng gã ngày càng khó chịu.
“Đây đều là sai lầm của ta. Ta là thân nam nhi Mông Ba tộc, chắc chắn sẽ phụ trách!”
Lâm Vũ Sanh từ đầu đến giờ vẫn cuối đầu ngồi một bên chưa hề hé răng lúc này đột nhiên lên tiếng.
“Mông huynh, ta thật mong ngươi…”
“Lẽ nào ngươi cũng muốn phụ trách! Còn Ân gia chúng ta thì sao! Lễ đính hôn là chuyện hai nhà đã thương thảo hồi lâu, cũng đã bố cáo thiên hạ! Việc hôn nhân này hủy bỏ, mặt mũi Ân gia còn để đâu? Lâm gia mang tiếng xấu! Phụ mẫu của ngươi sao còn chỗ đứng trong tộc?” Ân Phượng Trử nheo mắt cười nhạt, từng lời từng lời không lưu tình chút nào mà hướng vào yếu điểm của Lâm Vũ Sanh: “Nhà ngươi được thú nữ nhi nhà ta, đã là đại tiện nghi cho ngươi rồi!”
Mặt Lâm Vũ Sanh lúc xanh lúc trắng, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Mông Nghi mặc dù đồng tình, nhưng không tiện xen vào. Y chắp tay hướng hai người nói: “Như vậy rất tốt, từ nay về sau, Hoa Phi Thất là thê tử của riêng ta. Thỉnh nhị vị dừng lại, ta không hi vọng sau này nghe thấy tin đồn, bằng không…” Mông Nghi tiện tay cầm lấy chén trà, sử dụng chút lực, chén trà vỡ nát như bột phân tán khắp nơi. (ới, chưa gì mà đã khẳng định chủ quyền rồi cơ à?)
Hai người rung mình, kinh ngạc nói không nên lời.
“Ta theo các ngươi đến đây cũng là để nói rõ việc này, hiện tại việc đã xong, tại hạ cáo từ!”
“Chờ một chút!” Ân Phượng Trử ngăn cản Mông Nghi ly khai: “Nếu ngươi đã muốn kết hôn với tử phì trư. Chuyện đêm qua kính mong ngươi không nên khai ra chúng ta, ngay cả đối với Hoa Phi Thất cũng vậy. Ta không muốn mất mặt!”
“Đó là hiển nhiên. Ta nói rồi, ta sẽ phụ trách. Chuyện xảy ra tối qua, từ đầu đến cuối chỉ có mình ta!”
Mông Nghi cười nhạt, đẩy Ân Phượng Trử sang bên, đi nhanh về phía trước.
“Đồ man di mọi rợ!” Ân Phượng Trử nhu nhu bả vai phát đau, thấp giọng chửi bới, ngực hiện lên chút bất an.
Lúc này trời mới vừa sáng, phần lớn thị dân còn đang mộng thấy Chu Công. Y âm thầm lên kế hoạch, gọi mấy thuộc hạ biết thuật thôi miên chạy đến Xuân Phong Lâu.
Sau khi Mông Nghi đi xa, Lâm Vũ Sanh đều chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.