[Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
Chương 22: Quyển 2 - Chương 10
Yêm Gia
28/08/2022
"Hôm nay ở phụ cận Mộ Khuyển đã có hai chó hoang bị bắt, trước mắt chưa tiến hành thu hồi, cũng chưa xác minh thân phận." AI đứng trước mặt Tinh Hoa báo cáo.
"Sao vậy? Tiểu hoa?" Mai Mai kéo Tinh Hoa đang rất hao tổn tâm trí.
Tinh Hoa chỉ xoa đầu Mai Mai, hắn nói với AI: "Ta bị mất một chó săn, có thể là hôm nay thừa dịp ta không chú ý đã chạy ra ngoài tường vây, ta đoán có khả năng cậu ta đã bị các người bắt."
"Vâng, ngài muốn nhận về chó săn đúng không ạ? Hay ngài muốn ký biên bản thu hồi, để chúng tôi xử lý luôn?"
"Đương nhiên là nhận về! Trước khi ta xác nhận Tiểu Thái Đao bình an trở về, không cho phép các ngươi tiến hành thu hồi bất kỳ trường hợp nào." Ít khi thấy trên gương mặt Tinh Hoa không có nụ cười.
"Thu hồi gì cơ?" Mai Mai lại kéo tay Tinh Hoa, nhưng giây tiếp theo đã bị Hồ Điệp Quân lôi đi.
"Suỵt! Tiểu Thái Đao chọc phải rắc rối nên bị bắt, chủ nhân đang nghĩ cách cứu cậu ấy."
"Tiểu Thái Đao bị bắt rồi?" Vừa nghe xong, Mai Mai đã sốt ruột đến mức nước mắt lưng tròn, chuẩn bị khóc to, Hồ Điệp Quân đành phải nhanh chóng mang cô bé rời khỏi.
"Nhưng làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của khu thu hồi. Gần đây có rất nhiều chó bị thu hồi, chúng tôi phải xử lý cho kịp thời gian..."
"Không cho phép là không cho phép!" Tinh Hoa hơi kích động trầm giọng nói, nhưng vừa dứt lời, hắn liền cảm giác được mắt mình đau nhức. AI trước mắt cũng bỗng nhiên phát ra một tia lửa điện từ vành tai.
Tinh Hoa sửng sốt, AI cũng không chú ý tai mình đang bốc khói, máy móc trả lời: "Nếu ngài đã kiên trì đưa ra mệnh lệnh này, làm ơn hãy đến nhận vật nuôi của mình đúng giờ, tránh chậm trễ tiến độ của toàn bộ khu thu hồi."
Tinh Hoa vẫn che lại bên mắt đau nhức, hắn gật đầu đáp: "Được, ta có thể lập tức đến Mộ Khuyển."
"Vâng, vậy tôi sẽ hướng dẫn ngài tới Mộ Khuyển." AI hạ thấp người, tiếp tục chờ mệnh lệnh, nhưng org trước mắt dường như không đứng vững, ngã ngồi trên giường. "Ngài không khỏe sao? Có cần......"
"Ngươi đi xuống trước đi, nói với các vật nuôi của ta là ta sẽ ra ngoài một chuyến, để họ về phòng nghỉ ngơi trước. Ta tự tới Mộ Khuyển một mình được."
"Vâng." Mệnh lệnh của org luôn ở vị trí ưu tiên, AI nghe vậy gật đầu rời đi.
Tinh Hoa xoa mắt, một nơi như Mộ Khuyển, nói sao thì nói cũng không nên để Mai Mai hoặc Hồ Điệp Quân tới, nhưng người mà hắn hi vọng không có cơ hội để tới nhất, chính là Tiểu Thái Đao.
Những chuyện trong Mộ Khuyển, Tinh Hoa hy vọng Tiểu Thái Đao chưa thấy gì hết, dù sao cậu cũng rất mẫn cảm với nơi đó......
Không thể chậm trễ nữa, hắn phải lập tức đưa Tiểu Thái Đao về bên người.
Chịu đựng ánh mắt đau đớn đứng dậy, Tinh Hoa khi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong gương thì dừng lại.
Bên mắt đang đau đớn kia, con ngươi trở nên quá sáng, giống như bên trong có ánh sáng màu xanh lục đang tiết ra......
Sau khi chứng kiến cảnh thu hồi, Tiểu Thái Đao liền trở nên trầm mặc đến dị thường, chỉ là không ngừng đi tới đi lui trong phòng giam.
Sâm Ngọc nhìn ra ngoài. Tuy là nói vậy, nhưng bình thường tần suất của pháp trường sẽ diễn ra rất nhiều lần thu hồi. Thế nhưng sau trận xử tử vừa này, liền không thấy AI có bất cứ động tĩnh gì nữa.
Xảy ra chuyện gì sao? Sâm Ngọc nghĩ. Nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, trậm chễ tốc độ thu hồi vẫn có lợi cho bọn họ.
"Đừng đi nữa, ngươi đi qua đi lại làm ta muốn tiền đình." Sâm Ngọc lên tiếng.
"Ta không đợi nổi nữa! Ta hiện tại muốn đi ra ngoài!" Tiểu Thái Đao quát.
"Không được, chúng ta còn phải đợi."
"Phải đợi cái gì!"
"Đương nhiên là đợi thời cơ chạy trốn!" Sâm Ngọc lắc đầu. Mộ Khuyển bây giờ rất khác so với trước đây, tuy rằng hắn đã tra xét đại khai trong ngoài, nhưng lại không biết Mộ Khuyển bây giờ vận hành thế nào, cho nên tất yếu phải quan sát thêm một chút.
"Nhưng ta......"
Tiểu Thái Đao lại chuẩn bị cãi nhau với Sâm Ngọc, nhưng còn chưa kịp cãi, cửa kính phía sau đã bị kéo ra. Mấy AI xuất hiện, trong tay cầm thứ vũ khí gì đó như là súng, giương về phía họ.
Tiểu Thái Đao còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy có thứ gì đó đánh vào cổ. Cậu cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một thứ gì đó giống như vòng cổ chó được nối bởi một cái dây thừng. Chưa đến một giây, dây thừng đã bị quấn căng, bọn họ lập tức ngã ra đất, sau đó bị lôi đi.
Còn chưa hiểu rõ trạng huống, Tiểu Thái Đao và Sâm Ngọc cùng bị ném vào một lồng sắt, bọn họ chật vật suất quỳ rạp trên mặt đất.
"Ê!" Vòng cổ trên cổ bị kéo về. Mắt thấy cửa thủy tinh vẫn còn đang mở, chân Tiểu Thái Đao bật nhảy, đứng lên chuẩn bị xông ra ngoài thì chưa kịp vọt ra nửa người, cửa thủy tinh đã sập xuống, may mà Tiểu Thái Đao né kịp, nhưng chân vẫn bị cửa sập vào.
Nhìn thấy Tiểu Thái Đao đau đến lăn lộn trên đất, Sâm Ngọc lắc đầu, đến tâm trạng đi đỡ cậu dậy cũng không có..
"Đã bảo ngươi vội cái gì......"
"Này! Vì sao họ lại đổi chúng ta ra phía sau?" Tiểu Thái Đao quát, cậu hơi kích động.
Tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng Sâm Ngọc đoán, có lẽ cảnh tượng vừa rồi đã dọa cậu chó săn tuổi trẻ bồng bột này, cho nên cậu mới tỏ ra kì lạ thế này.
"Để lấy không gian, chó săn mới bị bắt sẽ bị nhốt ở lồng giam đầu tiên. Sau khi hành quyết một đám người sẽ ném chúng ta ra phía sau, chờ chúng ta bị ném xuống dãy cuối cùng, ngươi sẽ biết tiếp theo chuẩn bị xảy ra chuyện gì." Sâm Ngọc nói, tiện nhìn chung quanh nhà giam mới xem thế nào.
Nhà giam mới này lớn hơn, thế nhưng nếu mà để so sánh thì càng đông chó bị bỏ rơi hơn. Trừ bọn họ còn có bốn, năm tên chó bị bỏ rơi khác, trong đó có một người ngồi trong góc, tóc màu vàng kim.
Bọn họ hôm nay mới bị bắt, cho nên bi nhốt ở lồng giam phía trước. Bởi vậy, mấy người bị nhốt chung với họ hẳn là chó bị thu hồi mới.
Nếu không, bị nhốt trong Mộ Khuyển lâu, mặt mũi đều sẽ bị dọa đến khô vàng, nào còn có ai lại có mái tóc vàng sáng lạn như thế kia?
Sâm Ngọc mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm tên chó bị bỏ rơi trong góc, sau đó tùy ý để Tiểu Thái Đao táo bạo bắt lấy cổ áo hắn lay động, tranh cãi ầm ĩ.
Đại khái là thấy mấy chó bị thu hồi mới tràn ngập sức sống, rất phiền, mấy chó khác đều tránh đi chỗ khác, chỉ có một tên vẫn ở trong góc kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
"Tiểu Thái Đao?" Hắn sắc mặt khô gầy hốc hác, trên mặt có rất nhiều vết sẹo.
Tiểu Thái Đao bị gọi tên, tạm dừng động tác làm phiền Sâm Ngọc. Cậu nhìn gã chó bị thu hồi trong góc, sau khi thấy rõ là ai, liền sứng sờ buông Sâm Ngọc ra.
"Ron?"
Xem ra là quen biết. Sâm Ngọc quan sát hai người đang nhìn nhau.
"Vì sao...... Ngươi lại xuất hiện ở đây?" Chó bị bỏ rơi co quắp đứng dậy, lắc lư tiến về phía Tiểu Thái Đao.
Chẳng qua chỉ vài ngày mà thôi, Tiểu Thái Đao cảm giác Ron dường như gầy hơn trước rất nhiều, màu da khỏe mạnh hiện tại trắng bệch như xác chết.
Ron ngã quỳ gối trước mặt Tiểu Thái Đao, ngón tay hắn khô gầy nắm chặt Tiểu Thái Đao, muốn bám vào cậu mà đứng dậy.
Tiểu Thái Đao khí sắc rất tốt, ánh mắt vẫn kiêu ngạo ương ngạnh như trước đây, mặc dù thân bị giam ở nơi này, cậu lại vẫn tràn đầy sức sống — thật khiến người ta đố kỵ.
"Khặc, ha ha ha...... Tiểu Thái Đao ngươi cũng bị vứt bỏ sao?" Ron bật cười, có khả năng này sao? Tiểu Thái Đao luôn hăng hái. khí thế hừng hực cuối cùng cũng rơi vào kết cục giống hắn. "Gã org kia vứt bỏ ngươi rồi sao?"
Mặt Tiểu Thái Đao không chút thay đổi nhìn chằm chằm Ron, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"À à, đứa nhỏ này, quả nhiênlà ngươi vốn là có chủ nhân phải không?" Sâm Ngọc nhìn hoa văn trên vai Tiểu Thái Đao, hắn tiếp tục nói: "Hơn nữa khế ước cũng còn chưa bị giải trừ, chẳng lẽ ngươi bị trực tiếp vứt bỏ sao?"
"Còn lâu! Ta chỉ thừa dịp tên kia đi ngủ lẻn ra ngoài thôi! Ai mà biết sẽ bị bắt đến nơi này."
Tiểu Thái Đao không vui nghe họ trái một câu, phải một câu nói cậu bị vứt bỏ. Tinh Hoa quấn cậu còn không hết, nữa là vứt bỏ cậu? Hắn không thấy cậu về lâu như vậy, không biết có phải đang lo lắng sốt ruột lắm không đây? Nghĩ đến đây, Tiểu Thái Đao cũng bắt đầu thấy sốt ruột.
"Cái gì? Hóa ra ngươi không phải chó bị vứt bỏ, chỉ là bị bắt nhầm thôi?" Sâm Ngọc sửng sốt, sau đó cười ha ha đứng lên: "Vậy ngươi căn bản không cần phải lo lắng. Nếu chủ nhân của ngươi thật sự đủ yêu thương ngươi, sớm hay muộn hắn cũng sẽ đến mang ngươi về."
"Ngươi, ý ngươi là Tinh Hoa sẽ đến mang ta về sao?"
Gọi thẳng tên chủ nhân? Sâm Ngọc nhíu mày, hắn nói: "Nếu chó bị vứt bỏ chưa bị giải trừ khế ước, trước khi xử tử AI sẽ xác nhận lại một lần nữa với chủ nhân có đồng ý xử lý vật nuôi không."
Nghe vậy, sự lo lắng nãy giờ của Tiểu Thái Đao mới hơi hơi được xoa dịu.
Sâm Ngọc thấy thế cũng hơi chán, hắn cố ý trêu hắn: "Nhưng mà tiền đề là ngươi phải đủ may mắn. Ngươi xác định chủ nhân của ngươi thật sự cần ngươi như vậy? Nói không chừng hắn cũng đnag muốn thuận tiện vứt ngươi đi đó!"
Nhưng Tiểu Thái Đao đáp lại hắn bằng một ánh mắt kiên quyết: "Không thể nào! Tên kia đã hứa với ta rồi."
Sâm Ngọc sửng sốt, lời nói của org sao có thể tin tưởng?
Thế nhưng hắn không trực tiếp dội cho đối phương một gáo nước lạnh, mà là bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi! Cứ coi như chủ nhân của ngươi thực sự mang ngươi về, vậy thì mấy chuyện ta vừa nói cho ngươi đúng là phí hết cả mồm!"
"Cái gì?"
"Chó săn có chủ, căn bản chỉ nghĩ đến việc trở về bên người chủ nhân, bởi vì chủ nhân là cả thế giới của các ngươi." Sâm Ngọc rất rõ ràng, bởi hắn cũng từng là chó săn. Hắn biết đối với chó săn, chủ nhân tựa như chúa tể sinh mệnh vậy: "Có thể trở lại bên người chủ nhân, còn những chó bị vứt bỏ khác kết cục như thế nào, đối với ngươi căn bản cũng không quan trọng, phải không?"
Thê mà hắn còn ảo tưởng có thể lợi dụng Tiểu Thái Đao giúp hắn chạy trốn cơ đấy. Sâm Ngọc nhìn mấy tên chó bị vứt bỏ xung quanh, bao gồm cả tên đang túm lấy Tiểu Thái Đao kia, tất cả đều là không còn chút sinh khí. Hắn không nghĩ ra ai còn có thể giúp được hắn nữa.
Tiểu Thái Đao còn chưa kịp đáp lại, Ron vẫn đang tóm lấy cậu lại bỗng nhiên than thở, ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
"Vì sao ngươi, cái tên này...... Sao đến cuối cùng ngươi lại vẫn xuất hiện? Ngươi đây là muốn xem trò hề ta bị xử tử sao?" Ron ngẩng đầu trừng Tiểu Thái Đao.
"Sao có thể......"
Nhìn Ron ngồi phịch trên mặt đất, chó săn này đã không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn trước đây, hiện tại chỉ có sự chật vật. Tiểu Thái Đao túm túm tóc, cho dù trước đây cậu có ghét Ron bằng mấy, cũng không bao giờ bỏ đá xuống giếng, huống chi là với tình huống thu hồi bi thảm như bây giờ. Vừa nghĩ tới cảnh này, Tiểu Thái Đao vẫn nhịn không được mà cứng cả người.
"Không quan trọng...... Dù sao ta cũng phải chết, chắc ngươi vui lắm phải không? Tiểu Thái Đao." Ron cười khổ nói.
Thấy một màn như vậy, Sâm Ngọc không nhịn được lắc đầu, có chút trêu chọc mà nói kháy Tiểu Thái Đao: "Xem xem ngươi cái tên này, không chỉ không có một chút tác dụng, mà còn mang đến tuyệt vọng cho người khác! Thật sự cảm ơn ngươi rất nhiều."
"Khốn kiếp! Ngươi muốn đánh nhau sao?" Tiểu Thái Đao kéo lấy cổ áo Sâm Ngọc.
"Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi." Nhưng Sâm Ngọc mặt không chút thay đổi nhìn cậu: "Không thì ngươi nói xem, nếu chủ nhân đến đưa ngươi đi, ngươi có đồng ý phản bội chủ nhân, trái lại giúp ta, thậm chí đứng về phía ta không?"
"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó!"
Sâm Ngọc đẩy tay Tiểu Thái Đao ra: "Chó hoang chúng ta không giống chó săn các ngươi. Chúng ta không có chủ nhân, chỉ sống vì chính mình. Ta không có chủ nhân tới nơi này đưa ta đi, nhưng ta sẽ tự nghĩ cách để trốn đi."
"Làm sao mà trốn đi được...... Không có chủ nhân, chúng ta đều chỉ có con đường chết. Cho dù có chủ nhân, cuối cùng cũng sẽ bị vứt bỏ thôi......" Ron phát ra tiếng rất nhỏ, thì thào nói.
Sâm Ngọc nhìn về phía đối phương. Tên chó săn nàu đúng là một con chó trung thành điển hình, nếu có cơ hội cứu hắn ra, người này nhất định phải giáo dục tẩy não lại lần nữa.
"Vốn là trông cậy vào ngươi có thể hỗ trợ, nhưng chó săn an nhàn được chủ nhân nuôi dưỡng sẽ không bao giờ giúp đỡ những chó hoang hoặc chó bị vứt bỏ như chúng ta. Bởi vậy nếu lựa chọn giúp ta, tương đương với việc ngươi sẽ thoát khỏi chủ nhân mà gia nhập chúng ta, ngươi nói xem ngươi có đồng ý làm vậy không?" Sâm Ngọc hỏi Tiểu Thái Đao, trong giọng nói mang theo tràn đầy nghi ngờ.
Tiểu Thái Đao không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm Sâm Ngọc.
Ở đây ngoại trừ Tiểu Thái Đao, chỉ có Ron là rõ ràng nhất Tiểu Thái Đao hướng tới sự tự do tới mức nào, cậu luôn muốn thoát khỏi sự điều khiển của org, sống độc lập, đại khái đây là khát vọng cả đời của cậu.
Tên kia căn bản không biết, lời đề nghị như vậy hấp dẫn với Tiểu Thái Đao đến mức nào! Ron nhìn hai người giằng co, nhưng Tiểu Thái Đao hiện tại trên người vẫn còn khế ước. Cậu có đồng ý mạo hiểm để rời khỏi chủ nhân hay không, còn chưa biết được.
"Ta......"
Tiểu Thái Đao còn chưa trả lời, lại có tình huống xảy ra.
Một đám AI lại tụ tập trước cửa phòng giam của cậu, trong tay cầm vũ khí vừa xích cổ bọn họ.
"Mẹt nó! Giờ lại sao nữa?" Tiểu Thái Đao máu nóng ứa ra.
AI đến khiến đám chórfv bị vứt bỏ trong nhà giam bắt đầu khẩn trương lo sợ. Mọi người lùi lại hết vào trong góc.
"Không có khả năng, vừa mới đổi qua lồng sắt, vì cái gì lại muốn tới bắt chúng ta?" Sâm Ngọc tựa hồ cũng cầm không rõ ràng trạng huống.
"Bọn họ...... Muốn xử tử chúng ta." Ron run rẩy nói, chỉ một câu đã khiến toàn bộ chó trong lồng sắt phát run.
Muốn bắt đầu từ chó mới bắt về? Sâm Ngọc cho rằng việc này sẽ không xảy ra, nhưng biết đâu đây lại là quy định mới của Mộ Khuyển thì sao? Nếu thật sự hiện tại muốn xử tử bọn họ, vậy thì hỏng —
"Ê! Giờ phải làm sao?" Mắt thấy kính thủy tinh lại bị mở ra, Tiểu Thái Đao vội vàng hỏi, nhưng còn chưa có được đáp án, dây thừng và vòng cổ một lần nữa phóng tới.
Chỉ để áp chế Tiểu Thái Đao đã phải huy động đến bốn AI, hai bộ dây thừng.
"Buông ra ta!"
Cuối đội ngũ quả nhiên là có Tiểu Thái Đao đang giãy dụa. Cổ cậu bị dây thừng buộc chặt, hai tay cũng bị trói. Nếu như người khác vẫn có thể đi, thì cậu là cả người bị ngã xuống đất lôi đi xềnh xệch.
Lúc này không phải đổi lồng sắt, mà là đưa bọn họ về hướng pháp trường.
Mắt thấy cái nơi băng lãnh kia càng ngày càng gần, Tiểu Thái Đao càng kích động giãy dụa, dây thừng đều hằn chặt vào cơ bắp.
Mọi chuyện không hề giống như những gì Sâm Ngọc nói, Tinh Hoa còn chưa xuất hiện, vì sao bọn họ lại bị đưa đến pháp trường?
Khi Tiểu Thái Đao bị đưa vào trong pháp trường, cảm giác được thân thể của chính mình bị kéo lê trên nền nhà, bỗng cậu hiểu được cảm nhận của những chó săn bị kéo vào pháp trường — đầu óc trống rỗng, cả người đổ mồ hôi lạnh, cho dù giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
Khi AI kéo họ đến giữa pháp trường rồi dừng lại, trái tim Tiểu Thái Đao thiếu chút nữa ngừng đập.
Tiểu Thái Đao bị kéo dậy, bị bắt quỳ gối, toàn bộ thân trên bị ép xuống sàn nhà.
Mặt Tiểu Thái Đao bị ép xuống sàn nhà, lúc này cậu mới thấy dưới sàn nhà được kết bằng võng có cái gì. Bảo sao từ lúc bị kéo ra khỏi lồng, cậu cứ ngửi được trông không khí có mùi gì rất hôi hám quỷ dị.
Bên dươi Mộ Khuyển, đám AI nuôi hơn chục con trùng ăn thịt cỡ lớn, để sau khi xử tử chó bị vứt bỏ thì quẳng xuống. Trùng ăn thịt sẽ chén hết chỗ thi thể đó, thế là đỡ mất công xử lý nhiều xác người như vậy.
"Không.....Ta không muốn chết......" Có người bên cạnh cậu không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm, khiến Tiểu Thái Đao không khỏi căng thẳng cả người.
Một AI đạp mạnh lên lưng cậu. Tiểu Thái Đao nhịn không được nghĩ, AI đang đạp lên lưng cậu liệu trên tay có phải đang cầm kim tiêm không? Chỉ cần cắm phập một cái vào cổ cạu, cậu sẽ bắt đầu co giật, miệng phun đầy bọt trắng, cuối cùng cứng đờ không thể cử động nữa, bị AI ném cho trùng ăn.
— Cứ như vậy, không thể phản kháng mà chết đi, thật sự không cam lòng.
Còn nữa, nếu cậu chết, tên Tinh Hoa kia phải làm sao bây giờ?
"Không được......"
Tiểu Thái Đao lại cố gắng một lần nữa, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng AI phía sau bỗng đè chặt gáy cậu, sau đó dùng lực túm tóc cậu lên, bắt cậu ngẩng đẩu
"Đồ khốn......"
Tiếng chửi của Tiểu Thái Đao còn chưa kịp phát ra hết, liền bị AI cách đó không xa cắt đứt:"Để cho cẩn thận, chúng tôi đã tập kết hết tất cả chó bị vứt bỏ về đây, trong đó có một con trên người vẫn còn khế ước. Hắn phù hợp nhất với miêu tả về chó lạc đường của ngài. Mời ngài xác nhận......"
"Đừng nhiều lời, mau để ta — Tiểu Thái Đao!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Tiểu Thái Đao trợn to mắt, đồng thời lớn tiếng gọi:"Tinh Hoa!" Đi phía sau AI, chính là org mà cậu vẫn tâm niệm.
Sau khi Tinh Hoa vội vàng chạy tới Mộ Khuyển, được AI dẫn đường vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Rất nhiều chó bị vứt bỏ bị đè trên mặt đất, đầu bị buộc phải ngẩng lên. Hầu hết cơ hồ là mặt trắng bệch sợ hãi, may mà Tiểu Thái Đao thật sự là rất dễ nhận ra, Tinh Hoa chỉ liếc một cái đã tìm được cậu.
Thật sự là thở phào nhẹ nhõm, Tinh Hoa gần như là chạy về phía cậu.
"Chính là cậu ấy, mau buông ra cậu ấy ra!" Tinh Hoa lệnh cho AI.
AI gật đàu, lúc này mới buông Tiểu Thái Đao ra, sau đó thu hồi dây thừng trên người cậu.
Vừa bị buông ra, Tiểu Thái Đao gần như là nhảy lên, một hành động xuất phát từ phản xạ mà nhảy vào lòng Tinh Hoa, thiếu chút nữa đánh ngã đối phương, may mà Tinh Hoa vẫn là đón được cậu.
"Tinh Hoa! Bọn họ muốn xử lý ta, bọn họ muốn vứt ta xuống cho trùng ăn!"
Tiểu Thái Đao cả người cứng ngắc, Tinh Hoa ôm cậu, từ phản ứng của cậu liền biết cậu sợ hãi đến mức nào.
Tinh Hoa vỗ về Tiểu Thái Đao, trấn an nói: "Không có việc gì, không phải là muốn xử lý em, chỉ là mang em ra đây để ta đón em về thôi."
"Nhưng bọn họ vừa nãy thật sự muốn tiêm thuốc độc vào người ta, giống như lúc xử lý mấy tên chó bị vứt bỏ khác vậy!"
Quả nhiên Tiểu Thái Đao đã nhìn thấy hiện trường tử hình. Tinh Hoa than nhẹ, hắn không muốn để cậu nhìn thấy......
"Giờ không sao nữa rồi, không phải ta đã đến đón em về sao? Mai Mai và Hồ Điệp Quân còn đang chờ ở nhà đấy." Cả người chó săn cơ hồ là đang treo trên người hắn, Tinh Hoa đành phải không ngừng trấn an cậu.
Thấy một màn trước mắt này, Sâm Ngọc cảm thấy rất kỳ quái. Bình thường org đều sẽ không thân cận với chó săn như vậy, nhưng Tiểu Thái Đao và tên org này dường như quá thân mật...... Quan hệ chủ nuôi tốt như vậy, xem ra Tiểu Thái Đao sẽ không giúp bọn hắn.
Thật sự là đáng tiếc với sức ạnh như vậy. Sâm Ngọc nghĩ rằng, nếu có thể mang Tiểu Thái Đao về đội chó hoang của hắn, cậu nhất định sẽ là một trợ lực cực tốt..
Sâm Ngọc bị AI kéo đứng lên, Ron bên cạnh hắn cũng vậy.
"Ngài xác nhận là chó săn này sao?" AI đứng cạnh hỏi lại Tinh Hoa.
"Phải." Tinh Hoa gật đầu, tạm thời không có ý định kéo Tiểu Thái Đao từ trên người hắn xuống.
"Vậy thì chúng tôi sẽ thu hồi lại những chó bị vứt bỏ này. Ngài chỉ càn lên lầu làm thủ tục là có thể mang vật nuôi đi." AI hạ thấp người, trả lời như một cái máy. "Thực xin lỗi đã bắt nhầm vật nuôi của ngài, lần tới xin hãy trông chừng vật nuôi thật tốt, đừng để nó bị bắt tới Mộ Khuyển."
Nghe vậy, Tiểu Thái Đao ngẩng đầu lên. Khi cậu quay đầu nhìn về phía sau, thấy Sâm Ngọc và Ron đã bị kéo lại về phía nhà giam, cuối cùng chỉ là đưa mắt nhìn cậu.
Cái liếc mắt đó khiến Tiểu Thái Đao nắm chặt tay lại.
Bên trong thang máy, Tiểu Thái Đao vốn đã được xác định an toàn lại trầm mặc lạ thường. Ánh mắt cậu cứ nhìn qua tấm thủy tinh của thang máy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thang máy đi lên trên, Tinh Hoa cùng cậu nhìn pháp trường ngày càng xa. Trên đường đi, có những chiếc ống cực lớn, sau đó lại tiếp tục lên trên, tới nơi tiếp đón org mới dừng lại. Giữa bọn họ vẫn là sự yên lặng trầm mặc.
Khu tiếp đón của Mộ Khuyển rất lớn, trang trí đơn giản nhưng tinh tế, mặt tường là cửa sổ sat đất bằng thủy tinh trong suốt.
Tiểu Thái Đao đi bên cạnh hắn, lại không ngừng nhìn xuống từ cửa thủy tinh, không biết cậu đang xem cái gì.
Cuối cùng, Tinh Hoa vẫn nhịn được mà xoa đầu cậu, mở miệng nói: "Ai bảo em cứ chạy lung tung nên mới bị bắt vào đây. Lần sau đừng như vậy nữa."
Đôi mắt đen láy Tiểu Thái Đao nhìn lại về phía hắn, không biết có thực sự nghe hắn nói không nữa.
Dừng khoảng chừng hai giây, Tiểu Thái Đao mở miệng: "Khi ta bị bắt vào đây gặp một tên." Cậu đáp lại bằng một đề tài không liên quan.
"Tên đó cứ nói thao thao bất tuyệt với ta một đống chuyện linh tinh gì đó, cái gì mà ống điện lớn, cái gì mà chủ nhân là cả thế giới của cho săn, cái gì mà ta có đồng ý nhập hội với họ không.."
Tiểu Thái Đao không sắp xếp ngôn từ, cứ vậy mà rối rắm nói cho Tinh Hoa nghe. Đương nhiên là có những chỗ Tinh Hoa nghe không hiểu, nhưng câu cuối khiến hắn chau mày.
"Có đồng ý nhập hội với họ không?"
"Ừ! Hắn nói hắn là thủ lĩnh của bầy chó hoang...... Ngươi có biết chó hoang là gì không? Chính là nhưng con người không có chủ nhân, tự sống một mình, lưu lạc bên ngoài." Tiểu Thái Đao càng nói, Tinh Hoa lại càng thấy không ổn.
Tinh Hoa biết, chó hoang là những chó du lãng lưu lạc bên ngoài. Nhưng nghe Tiểu Thái Đao nói, bọn họ dường như đã tập kết thành một nhóm. Mà cuộc sống lưu lạc này, quả thực là cuộc sống mà Tiểu Thái Đao muốn hướng tới
"Hắn hỏi ta có muốn nhập bọn không, nhưng sau khi biết ta là chó săn đã có chủ nhân, chỉ việc nhàn nhã đợi chủ nhân đến đón, căn bản sẽ không để ý tới họ, cũng sẽ không thể phản bội chủ nhân mà gia nhập với họ." Tiểu Thái Đao không ngừng nói, bàn tay nắm thật chặt.
Tinh Hoa nghe vậy, đầu lông mày càng nhíu chặt. Hắn không ngờ nhờ chuyến đi này, Tiểu Thái Đao sẽ gặp gỡ thủ lĩnh đội chó hoang. Với tính cách của Tiểu Thái Đao, cuộc sống của chó hoang vô cùng hấp dẫn với cậu. Hành động của bầy chó hoang, sống tự do tự tại bên ngoài, đó là khát vọng của cậu ngay từ đầu.
Mà nếu hấp dẫn như vậy, thế thì...... Tiểu Thái Đao có phải đã bị lung lay không?.
"Vậy thì sao? Tiểu Thái Đao muốn thoát khỏi ta để nhập bọn với họ à?" Tinh Hoa cười khổ nói, nếu Tiểu Thái Đao thật sự nghĩ như vậy, hắn nên làm gì bây giờ?
"Nhập bọn với họ? Tai nào của ngươi nghe thấy ta muốn gia nhập với họ?" Nhưng Tiểu Thái Đao chỉ là chau mày, kinh ngạc hỏi lại: "Vì sao ta nhất định phải nhập hội với họ? Ta chỉ muốn phàn nàn với ngươi một chút, cái tên đó làm như ta yếu đuối lắm, chỉ biết nịnh nọt chủ nhân. Còn lâu ta mới như vậy! Đúng không?!"
Tiểu Thái Đao căn bản là chưa từng nghĩ tới việc nhập hội với đám chó hoang kia, cậu chỉ tức giận chuyện này thôi, cho nên không nhịn được mà kể lể với Tinh Hoa để hắn cũng tức cùng cậu. Tinh Hoa dừng lại một chút, sau đó gật đầu như đảo tỏi, nhịn không được nở nụ cười. Hắn chính là nhân chứng xác thực Tiểu Thái Đao có bao nhiêu không nịnh nọt, còn có bao nhiêu không nghe lời.
"Mà kể cả cuộc sống của chó hoang cũng không tệ, ta cũng chẳng thèm nhập bọn với họ. Chẳng qua chỉ là thay bằng dựa vào org là dựa vào một tập thể khác, ông đây không thích hợp với cuộc sống tập thể. Vẫn là đi một mình tốt nhất!"
Tiểu Thái Đao lớn lên ở sở huấn luyện chó săn, cậu rất hiểu chuyện này.
Cậu nhìn về phía Tinh Hoa: "Huống hồ...... Ta đã nói sẽ mang theo ngươi, không thể tùy tiện bỏ lại ngươi được." Tiểu Thái Đao không hề chú ý lực cánh tay mà vỗ bồm bộp vào vai Tinh Hoa.
Tinh Hoa bị vỗ tới nghiêng người, không khỏi sửng sốt. Hắn không biết phải bày ra gương mặt gi nữa.
Tiểu Thái Đao luôn là thế này, chỉ một câu đã có thể khiến hắn an tâm, nhưng cũng chính là bởi vì như thế, mới khiến hắn thể buông tay......
Không chú ý tới sự trầm mặc của Tinh Hoa, Tiểu Thái Đao tiếp tục nói không ngừng: "Nhưng bị bọn họ nói như vậy ta vẫn không phục lắm! Bảo ta chỉ quan tâm đến chủ nhân, không giúp bọn họ bỏ chạy, làm như ta máu lạnh lắm không bằng...... Cũng không phải là không giúp, ta chỉ là cảm giác đã là đàn ông con trai, một khi đã giúp thì phải giúp tới nơi tới chốn!"
"Giúp cái gì cơ?" Đợi Tinh Hoa vẫn đang vui như hoa nở mất vài giây tỉnh lại, đã không theo kịp tốc độ của Tiểu Thái Đao.
Tiểu Thái Đao khoanh hai tay trước ngực, hắn thẳng tắp nhìn org trước mắt.
"Tinh Hoa, ta ghét nơi này, cũng ghét pháp trường phía dưới." Đến phụ nữ và trẻ con cũng bị thu hồi, cái nơi như thế này, cậu không muốn nhìn thấy nó nữa!
"Cho nên......"
"Cho nên?" Tinh Hoa cảm giác chó săn trước mặt hắn lại muốn "làm chuyện lớn".
"Thưa ngài, mời ngài ký tên vào đây, sau đó ngài có thể đưa vật nuôi của mình về." AI xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Nhìn màn hình kính đưa ra trước mặt, Tinh Hoa gật đầu, cứ ký tên trước đã. Tiểu Thái Đao bên cạnh vội vàng kéo hắn nói: "Tinh Hoa! Còn đao của ta, bảo họ trả lại cho ta!"
"Đao của chó săn của ta có phải cũng bị các ngươi giữ không? Trả lại hết cho ta." Tinh Hoa nói.
"Vâng thưa ngài."
"Đúng rồi! Cả cố sự cầu nữa!" Tiểu Thái Đao lại kéo Tinh Hoa nói.
"Cố sự cầu? Em mang ra ngoài à?" Tinh Hoa khó hiểu.
Tiểu Thái Đao nhếch miệng cười với hắn, nhìn có chút lưu manh. Cậu thì thầm vào tai Tinh Hoa: "Không phải của chúng ta, là của tên Sâm Ngọc! Khi bị bắt vào đây cùng hắn, ta nhìn thấy trên người hắn có cố sự cầu."
Tinh Hoa tạm dừng vài giây, Tiểu Thái Đao nhún vai với hắn.
"Cả cố sự cầu nữa, đưa hết cho ta." Tinh Hoa cũng thuận thế nói.
Vốn là đồ tịch thu của chó bị vứt bỏ cũng sẽ bị tiêu hủy, nên đám AI cũng không chú ý món đồ này do ai sở hữu, vì vậy AI không nghi ngờ gì mà gật đầu mỉm cười. Rất nhanh đã có AI khác đưa các vật phẩm hắn yêu cầu đến.
"Vì sao trên người chó hoang lại có cố sự cầu?" Trong lúc chờ đợi, Tinh Hoa nhịn không được hỏi, mà không biết vì sao Tiểu Thái Đao lại đang chuẩn bị lật sofa lên.
"Ta không biết." Tiểu Thái Đao tiếp tục động tác của cậu.
"Thế còn em đang làm gì vậy?" Tinh Hoa nhìn Tiểu Thái Đao đang cố hết sức khiêng sô pha lên.
"Không phải ta vừa nói với ngươi sao? Ta ghét này địa phương, cho nên a...... Ta muốn đập nát cái nơi này!" Còn chưa nói xong, Tiểu Thái Đao đã ném sofa ra ngoài, rầm rầm nện vào lớp thủy tinh.
Uỳnh một tiếng, thủy tinh cường lực lõm xuống vỡ vụn, nhưng vẫn không vỡ.
"Quả nhiên là vẫn chưa đủ?" Tiểu Thái Đao ấn ấn bả vai, thì thào tự nói.
"Đợi đã, Tiểu Thái Đao......" Não Tinh Hoa đã tạm thời offline không kịp ngăn cản, liền nghe tiếng máy móc của AI cộng hưởng.
"Xin ngài khống chế vật nuôi của mình." AI mang theo gương mặt mỉm cười không ngừng lặp lại câu nói này, AI phía sau mang theo rất nhiều đao và cố sự cầu cũng đồng thời phát ra tiếng cảnh cáo.
Mà thủ phạm Tiểu Thái Đao thì vèo một tiếng bay qua từ bên người Tinh Hoa, nhìn thấy cặp thái đao đặc biệt xinh đẹp và dễ nhận ra của mình liền lập tức cướp lấy, rất cẩn thận xem xét.
Mà Tinh Hoa vẫn còn đang chú ý tới cố sự cầu trên tay AI, thoạt nhìn có thẻ là hàng thật.
Tinh Hoa vừa định tiến lên, định yêu cầu đám AI ngừng tiếng cảnh cáo inh ỏi nhức đầu này lại thì Tiểu Thái Đao đã ở trước mặt hắn rút đao ra, lấy tốc độ sét đánh chưa kịp bưng tai mà chặt bay đầu AI, sau đó xử lý cả mấy tên AI định tiến lên ngăn cản cậu.
Tiếng cảnh cáo lập tức dừng lại, chỉ còn tiếng quát tháo của Tinh Hoa:"Tiểu Thái Đao!"
Tiểu Thái Đao không đáp, ngược lại ném cố sự cầu trong tay AI cho Tinh Hoa.
Tinh Hoa đón được, khi hắn ngẩng đầu lên khỏi cố sự cầu trong tay, Tiểu Thái Đao đã thu hồi hai thanh đao, lại nâng thân thể của AI đã mất đầu lên cao.
Thân thể của AI bằng sắt, tuy rằng bề ngoài nhìn qua thì thon gầy gọn gàng, nhưng thực tế thì rất nặng.
Ném một cái sofa không đủ, lần này Tiểu Thái Đao dùng thân thể AI để đập. Mà khi cậu đập AI xuống. cùng với những tia lửa điện từ AI không ngừng tóe ra, thủy tinh cũng đã bị đập cho vỡ vụn. Tiếng chuông cảnh báo nháy mắt kêu inh ỏi khắp Mộ Khuyển.
"Tiểu Hoa, đưa cố sự cầu cho ngươi!" Tiểu Thái Đao cười nói với Tinh Hoa: "Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi trả lễ lại cố sự cầu này đã. Chờ chút nữa ta quay lại đón ngươi......" Mắt cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nghiêng nghiêng đầu: "Hoặc ngươi nghĩ cách cứu ta xuống cũng được."
"Đợi đã......"
Tinh Hoa đã không theo kịp tốc độ của Tiểu Thái Đao muốn cản cậu lại, Tiểu Thái Đao đã phi như bay qua người hắn, sau đó lấy đà nhảy vọt.
"Tiểu Thái Đao!"
Tinh Hoa chỉ có thể cầm cố sự cầu mà Tiểu Thái Đao "đưa" hắn, sau đó nhìn chó săn của hắn phá tung cửa sổ nhảy ra ngoài.
— Tiểu Thái Đao nhảy lầu.
Trung tâm — Thành phố Trung Ương
Thanh Hồi đang lên kế hoạch đi mua một con chó săn mới.
Chó săn lần trước tuy mang tiếng là con tốt nhất, xếp đầu bảng xếp hạng, thế nhưng đúng là có tiếng nhưng không có miếng. Trận chiến ở Đấu trường Sư Tử không chỉ thua mà còn khiến hắn mất hết mặt mũi, cho nên hắn ngay lập tức cho vào khu thu hồi. Thật là lãng phí tiền bạc và sự yêu thương của hắn.
Bởi vậy bây giờ, Thanh Hồi tính chọn chó săn nào cả thể lực cả kỹ năng chiến đấu đều vượt trội hơn...... Tỷ như giống Tiểu Thái Đao vậy.
"Chủ nhân, có khách quý tới chơi." AI cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Hồi..
"Vào lúc này ư?" Thanh Hồi chau mày, mặc dù có chút không vui nhưng hẵn vẫn đứng dậy đi theo AI rời đi phòng.
Hầu như org ở thành phố Trung ương đều biết, thân là người quản lý thành phố Trung ương, hắn không thích nhất là bị quấy rầy vào buổi chiều. Đến cùng là ai không thức thời mà đến quấy rầy hắn vào thời điểm này?
Thanh Hồi có chút không vui nghĩ, cho đến khi đi vào sảnh tiếp khách, nhìn thấy một nhóm org đứng ở đó mới thôi
Tóc màu bạch kim, khẩu khí màu xanh lam kì lạ giống Tinh Hoa — những org tới quấy rầy hắn, thế nhưng đều là org nguyên sinh cao quý đến từ thành phố Mũi Nhọn phương Bắc.
Trong đó có một org đặc biệt dễ khiến người khác chú ý, bởi vì Thanh Hồi cảm giác org này trông rất quen.
Tóc màu bạch kim phát ra ánh xanh nhạt, khẩu khí màu lam đậm, đôi mắt cũng khá giống...... Nếu không phải do khuôn mặt kia quá lãnh khốc và uy nghiêm, Thanh Hồi đại khái sẽ lầm tưởng đó là Tinh Hoa.
Một đoàn org từ thành phố Mũi Nhọn đến thành phố Trung ương, đây là chuyện không bình thường. Giấu đi sự không kiên nhẫn ban đầu, Thanh Hồi đi đến trước mặt những vị khách mới tới, giọng điệu tôn kính: "Thưa các ngài, tôi là người quản lý thành phố Trung Ương — Thanh Hồi. Xin hỏi có chuyện gì khiến các ngài phải đích thân tới đây?"
Nếu nhìn gần, thủ lĩnh đoàn org hoàn toàn không giống Tinh Hoa. Trong đôi mắt xanh biếc tiết ra sự lạnh lẽo dọa người.
Hắn chậm rãi mở miệng: "Ta là người đứng đầu thành phố Mũi Nhọn — Chân Chủ. Lần này đến đây, là muốn nhờ người quản lý thành phố Mũi Nhọn tìm giúp ta một org."
Nghe thấy hai chữ Chân Chủ, cơ thể Thanh Hồi trở nên căng thẳng. Hắn cúi đầu, org trước mắt đã không còn chỉ ở mức khách quý.
"Tuân lệnh."
"Org này rất quan trọng. Nói ra thì thật xấu hổ, đây chính là Năng Nguyên Thể bỏ chạy, cho nên làm ơn hãy chú ý." Org trước mắt tuy dùng từ khách khí, nhưng trong giọng nói lại không hề có ý hạ thấp.
Năng Nguyên Thể bỏ chạy, chuyện này nếu truyền ra sẽ vô cùng hỗn loạn. Lúc ấy Thanh Hồi nghĩ, có lẽ Tinh Hoa tới phía Nam là để thám thính tin tức gì đó, nhưng để tránh tin tức khuếch tán quá nhanh tạo ra khủng hoảng, cho nên mới biến thành thần thần bí bí như vậy.
Thanh Hồi thầm nghĩ, hắn vẫn giữ tư thế cúi đầu, cho đến khi đối phương nói câu cuối cùng.
"Hắn chính là Năng Nguyên Thể bỏ chạy."
Thanh Hồi nhìn hình ảnh mà đối phương đưa ra, sau đó hắn đờ người mất vài giây, bởi vì — org trên đó chẳng phải là Tinh Hoa sao?
— Hết quyển 2 —
Mời mọi người chờ đón quyển kết thúc [ Phỉ Thúy tinh chi ràng buộc chi lan ]
Phiên ngoại: Nhật ký quan sát của Hồ Điệp Quân
day1-day5
Về bạn đồng hành mới:
Chủ nhân mới có màu tóc và khẩu khí thật đặc biệt, trước đây ta chưa từng thấy qua. Chuyện này thật thú vị, chắc hẳn thân phận của hắn không đơn giản, đáng phải chú ý thêm. Còn tính cách của hắn thì..... tốt, nhưng mà có khuynh hướng thiếu thường thức sinh hoạt, không hiểu trước đây hắn sống như thế nào. Năng lực quản lý tài sản cũng kém, nhưng tài vận thì tốt đến bất ngờ, thế nhưng vẫn phải chú ý, phải cẩn thận dặn dò hắn.
Tiểu Thái Đao, ừm...... Chưa từng thấy tên chó săn nào khó khống chế như này, quá hiếu động, ăn rất nhiều, mà phương diện tính cách cũng quá bồng bột, hảo ngọt, rất thân thiết với chủ nhân. Tất yếu phải nhắc nhở bọn họ không được quá ái muội trước mặt người ngoài.
Mai Mai thì khỏe đến quái lạ, rất dính chủ nhân. Trêu chọc con bé cũng thú vị, mặt khác không có gì đáng nói.
day6-day12
Xác định chủ nhân và Tiểu Thái Đao có mối quan hệ không thể cho người khác biết, khuynh hướng giao phối bình thường, một người một org cũng không cảm thấy hành vi của mình có gì bất thường. Chuyện này cần phải dặn dò nhiều hơn, không để người ngoài biết.
Mai Mai hình như rất hi vọng ngực cô bé lớn hơn, mục đích thật khó hiểu. Nhỏ nhỏ một chút đáng yêu hơn mà?
day13-day20
Phi cơ mới — chỗ ngồi thoải mái, quá sướng, đáng tiếc vẻ ngoài tuyệt đẹp đã bị Tiểu Thái Đao phá hủy.
Ta đã nhắc tới mối quan hệ của Tiểu Thái Đao và chủ nhân với cậu ta, ta cho rằng đó không phải mối quan hệ chủ nuôi, nói quá một chút, mối quan hệ giữa org và người này, cảm giác giống như là có tình cảm từ hai phía, không biết có phải do ta quá mẫn cảm không, nhưng ta thực sự cho là như vậy.
Sau khi thử nhắc tới vấn đề này với Tiểu Thái Đao, Tiểu Thái Đao hình như hiểu lầm, còn chưa kịp nghe ta giải thích đã chạy đi, khiến người ta hại não...... Không biết sẽ phát triển thế nào đây?
Aish — phi cơ tuyệt đẹp của ta.
day21-day25
Chuyện giữa chủ nhân và Tiểu Thái Đao chắc không cần ta phải nhiều chuyện, kể cả không cần phải xác định mối quan hệ thì cũng không có vấn đề gì với cả hai người. Thế nhưng có vẻ hai tên đó trốn trong phòng giao phối quá thường xuyên, vẫn cần nhắc nhở.
Mấy ngày nay ở cùng với Mai Mai cũng không tệ, cô bé này dễ mua chuộc đến bất ngờ. Mặt khác, ta vẫn phải nói một câu: Ngực nhỏ nhỏ một chút không phải là đáng yêu hơn sao?
Ngoài lề: Hầu kết bắt đầu lộ rõ, không biết ta có cao thêm không nhỉ?
Tóm lại, cần phải chú ý nhắc nhở hai tên thần kinh thô này! Hồ Điệp Quân, cố gắng lên!
— phiên ngoại [ Nhật ký quan sát của Hồ Điệp Quân quan sát ] hoàn —
"Sao vậy? Tiểu hoa?" Mai Mai kéo Tinh Hoa đang rất hao tổn tâm trí.
Tinh Hoa chỉ xoa đầu Mai Mai, hắn nói với AI: "Ta bị mất một chó săn, có thể là hôm nay thừa dịp ta không chú ý đã chạy ra ngoài tường vây, ta đoán có khả năng cậu ta đã bị các người bắt."
"Vâng, ngài muốn nhận về chó săn đúng không ạ? Hay ngài muốn ký biên bản thu hồi, để chúng tôi xử lý luôn?"
"Đương nhiên là nhận về! Trước khi ta xác nhận Tiểu Thái Đao bình an trở về, không cho phép các ngươi tiến hành thu hồi bất kỳ trường hợp nào." Ít khi thấy trên gương mặt Tinh Hoa không có nụ cười.
"Thu hồi gì cơ?" Mai Mai lại kéo tay Tinh Hoa, nhưng giây tiếp theo đã bị Hồ Điệp Quân lôi đi.
"Suỵt! Tiểu Thái Đao chọc phải rắc rối nên bị bắt, chủ nhân đang nghĩ cách cứu cậu ấy."
"Tiểu Thái Đao bị bắt rồi?" Vừa nghe xong, Mai Mai đã sốt ruột đến mức nước mắt lưng tròn, chuẩn bị khóc to, Hồ Điệp Quân đành phải nhanh chóng mang cô bé rời khỏi.
"Nhưng làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của khu thu hồi. Gần đây có rất nhiều chó bị thu hồi, chúng tôi phải xử lý cho kịp thời gian..."
"Không cho phép là không cho phép!" Tinh Hoa hơi kích động trầm giọng nói, nhưng vừa dứt lời, hắn liền cảm giác được mắt mình đau nhức. AI trước mắt cũng bỗng nhiên phát ra một tia lửa điện từ vành tai.
Tinh Hoa sửng sốt, AI cũng không chú ý tai mình đang bốc khói, máy móc trả lời: "Nếu ngài đã kiên trì đưa ra mệnh lệnh này, làm ơn hãy đến nhận vật nuôi của mình đúng giờ, tránh chậm trễ tiến độ của toàn bộ khu thu hồi."
Tinh Hoa vẫn che lại bên mắt đau nhức, hắn gật đầu đáp: "Được, ta có thể lập tức đến Mộ Khuyển."
"Vâng, vậy tôi sẽ hướng dẫn ngài tới Mộ Khuyển." AI hạ thấp người, tiếp tục chờ mệnh lệnh, nhưng org trước mắt dường như không đứng vững, ngã ngồi trên giường. "Ngài không khỏe sao? Có cần......"
"Ngươi đi xuống trước đi, nói với các vật nuôi của ta là ta sẽ ra ngoài một chuyến, để họ về phòng nghỉ ngơi trước. Ta tự tới Mộ Khuyển một mình được."
"Vâng." Mệnh lệnh của org luôn ở vị trí ưu tiên, AI nghe vậy gật đầu rời đi.
Tinh Hoa xoa mắt, một nơi như Mộ Khuyển, nói sao thì nói cũng không nên để Mai Mai hoặc Hồ Điệp Quân tới, nhưng người mà hắn hi vọng không có cơ hội để tới nhất, chính là Tiểu Thái Đao.
Những chuyện trong Mộ Khuyển, Tinh Hoa hy vọng Tiểu Thái Đao chưa thấy gì hết, dù sao cậu cũng rất mẫn cảm với nơi đó......
Không thể chậm trễ nữa, hắn phải lập tức đưa Tiểu Thái Đao về bên người.
Chịu đựng ánh mắt đau đớn đứng dậy, Tinh Hoa khi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong gương thì dừng lại.
Bên mắt đang đau đớn kia, con ngươi trở nên quá sáng, giống như bên trong có ánh sáng màu xanh lục đang tiết ra......
Sau khi chứng kiến cảnh thu hồi, Tiểu Thái Đao liền trở nên trầm mặc đến dị thường, chỉ là không ngừng đi tới đi lui trong phòng giam.
Sâm Ngọc nhìn ra ngoài. Tuy là nói vậy, nhưng bình thường tần suất của pháp trường sẽ diễn ra rất nhiều lần thu hồi. Thế nhưng sau trận xử tử vừa này, liền không thấy AI có bất cứ động tĩnh gì nữa.
Xảy ra chuyện gì sao? Sâm Ngọc nghĩ. Nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, trậm chễ tốc độ thu hồi vẫn có lợi cho bọn họ.
"Đừng đi nữa, ngươi đi qua đi lại làm ta muốn tiền đình." Sâm Ngọc lên tiếng.
"Ta không đợi nổi nữa! Ta hiện tại muốn đi ra ngoài!" Tiểu Thái Đao quát.
"Không được, chúng ta còn phải đợi."
"Phải đợi cái gì!"
"Đương nhiên là đợi thời cơ chạy trốn!" Sâm Ngọc lắc đầu. Mộ Khuyển bây giờ rất khác so với trước đây, tuy rằng hắn đã tra xét đại khai trong ngoài, nhưng lại không biết Mộ Khuyển bây giờ vận hành thế nào, cho nên tất yếu phải quan sát thêm một chút.
"Nhưng ta......"
Tiểu Thái Đao lại chuẩn bị cãi nhau với Sâm Ngọc, nhưng còn chưa kịp cãi, cửa kính phía sau đã bị kéo ra. Mấy AI xuất hiện, trong tay cầm thứ vũ khí gì đó như là súng, giương về phía họ.
Tiểu Thái Đao còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy có thứ gì đó đánh vào cổ. Cậu cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một thứ gì đó giống như vòng cổ chó được nối bởi một cái dây thừng. Chưa đến một giây, dây thừng đã bị quấn căng, bọn họ lập tức ngã ra đất, sau đó bị lôi đi.
Còn chưa hiểu rõ trạng huống, Tiểu Thái Đao và Sâm Ngọc cùng bị ném vào một lồng sắt, bọn họ chật vật suất quỳ rạp trên mặt đất.
"Ê!" Vòng cổ trên cổ bị kéo về. Mắt thấy cửa thủy tinh vẫn còn đang mở, chân Tiểu Thái Đao bật nhảy, đứng lên chuẩn bị xông ra ngoài thì chưa kịp vọt ra nửa người, cửa thủy tinh đã sập xuống, may mà Tiểu Thái Đao né kịp, nhưng chân vẫn bị cửa sập vào.
Nhìn thấy Tiểu Thái Đao đau đến lăn lộn trên đất, Sâm Ngọc lắc đầu, đến tâm trạng đi đỡ cậu dậy cũng không có..
"Đã bảo ngươi vội cái gì......"
"Này! Vì sao họ lại đổi chúng ta ra phía sau?" Tiểu Thái Đao quát, cậu hơi kích động.
Tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng Sâm Ngọc đoán, có lẽ cảnh tượng vừa rồi đã dọa cậu chó săn tuổi trẻ bồng bột này, cho nên cậu mới tỏ ra kì lạ thế này.
"Để lấy không gian, chó săn mới bị bắt sẽ bị nhốt ở lồng giam đầu tiên. Sau khi hành quyết một đám người sẽ ném chúng ta ra phía sau, chờ chúng ta bị ném xuống dãy cuối cùng, ngươi sẽ biết tiếp theo chuẩn bị xảy ra chuyện gì." Sâm Ngọc nói, tiện nhìn chung quanh nhà giam mới xem thế nào.
Nhà giam mới này lớn hơn, thế nhưng nếu mà để so sánh thì càng đông chó bị bỏ rơi hơn. Trừ bọn họ còn có bốn, năm tên chó bị bỏ rơi khác, trong đó có một người ngồi trong góc, tóc màu vàng kim.
Bọn họ hôm nay mới bị bắt, cho nên bi nhốt ở lồng giam phía trước. Bởi vậy, mấy người bị nhốt chung với họ hẳn là chó bị thu hồi mới.
Nếu không, bị nhốt trong Mộ Khuyển lâu, mặt mũi đều sẽ bị dọa đến khô vàng, nào còn có ai lại có mái tóc vàng sáng lạn như thế kia?
Sâm Ngọc mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm tên chó bị bỏ rơi trong góc, sau đó tùy ý để Tiểu Thái Đao táo bạo bắt lấy cổ áo hắn lay động, tranh cãi ầm ĩ.
Đại khái là thấy mấy chó bị thu hồi mới tràn ngập sức sống, rất phiền, mấy chó khác đều tránh đi chỗ khác, chỉ có một tên vẫn ở trong góc kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
"Tiểu Thái Đao?" Hắn sắc mặt khô gầy hốc hác, trên mặt có rất nhiều vết sẹo.
Tiểu Thái Đao bị gọi tên, tạm dừng động tác làm phiền Sâm Ngọc. Cậu nhìn gã chó bị thu hồi trong góc, sau khi thấy rõ là ai, liền sứng sờ buông Sâm Ngọc ra.
"Ron?"
Xem ra là quen biết. Sâm Ngọc quan sát hai người đang nhìn nhau.
"Vì sao...... Ngươi lại xuất hiện ở đây?" Chó bị bỏ rơi co quắp đứng dậy, lắc lư tiến về phía Tiểu Thái Đao.
Chẳng qua chỉ vài ngày mà thôi, Tiểu Thái Đao cảm giác Ron dường như gầy hơn trước rất nhiều, màu da khỏe mạnh hiện tại trắng bệch như xác chết.
Ron ngã quỳ gối trước mặt Tiểu Thái Đao, ngón tay hắn khô gầy nắm chặt Tiểu Thái Đao, muốn bám vào cậu mà đứng dậy.
Tiểu Thái Đao khí sắc rất tốt, ánh mắt vẫn kiêu ngạo ương ngạnh như trước đây, mặc dù thân bị giam ở nơi này, cậu lại vẫn tràn đầy sức sống — thật khiến người ta đố kỵ.
"Khặc, ha ha ha...... Tiểu Thái Đao ngươi cũng bị vứt bỏ sao?" Ron bật cười, có khả năng này sao? Tiểu Thái Đao luôn hăng hái. khí thế hừng hực cuối cùng cũng rơi vào kết cục giống hắn. "Gã org kia vứt bỏ ngươi rồi sao?"
Mặt Tiểu Thái Đao không chút thay đổi nhìn chằm chằm Ron, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"À à, đứa nhỏ này, quả nhiênlà ngươi vốn là có chủ nhân phải không?" Sâm Ngọc nhìn hoa văn trên vai Tiểu Thái Đao, hắn tiếp tục nói: "Hơn nữa khế ước cũng còn chưa bị giải trừ, chẳng lẽ ngươi bị trực tiếp vứt bỏ sao?"
"Còn lâu! Ta chỉ thừa dịp tên kia đi ngủ lẻn ra ngoài thôi! Ai mà biết sẽ bị bắt đến nơi này."
Tiểu Thái Đao không vui nghe họ trái một câu, phải một câu nói cậu bị vứt bỏ. Tinh Hoa quấn cậu còn không hết, nữa là vứt bỏ cậu? Hắn không thấy cậu về lâu như vậy, không biết có phải đang lo lắng sốt ruột lắm không đây? Nghĩ đến đây, Tiểu Thái Đao cũng bắt đầu thấy sốt ruột.
"Cái gì? Hóa ra ngươi không phải chó bị vứt bỏ, chỉ là bị bắt nhầm thôi?" Sâm Ngọc sửng sốt, sau đó cười ha ha đứng lên: "Vậy ngươi căn bản không cần phải lo lắng. Nếu chủ nhân của ngươi thật sự đủ yêu thương ngươi, sớm hay muộn hắn cũng sẽ đến mang ngươi về."
"Ngươi, ý ngươi là Tinh Hoa sẽ đến mang ta về sao?"
Gọi thẳng tên chủ nhân? Sâm Ngọc nhíu mày, hắn nói: "Nếu chó bị vứt bỏ chưa bị giải trừ khế ước, trước khi xử tử AI sẽ xác nhận lại một lần nữa với chủ nhân có đồng ý xử lý vật nuôi không."
Nghe vậy, sự lo lắng nãy giờ của Tiểu Thái Đao mới hơi hơi được xoa dịu.
Sâm Ngọc thấy thế cũng hơi chán, hắn cố ý trêu hắn: "Nhưng mà tiền đề là ngươi phải đủ may mắn. Ngươi xác định chủ nhân của ngươi thật sự cần ngươi như vậy? Nói không chừng hắn cũng đnag muốn thuận tiện vứt ngươi đi đó!"
Nhưng Tiểu Thái Đao đáp lại hắn bằng một ánh mắt kiên quyết: "Không thể nào! Tên kia đã hứa với ta rồi."
Sâm Ngọc sửng sốt, lời nói của org sao có thể tin tưởng?
Thế nhưng hắn không trực tiếp dội cho đối phương một gáo nước lạnh, mà là bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi! Cứ coi như chủ nhân của ngươi thực sự mang ngươi về, vậy thì mấy chuyện ta vừa nói cho ngươi đúng là phí hết cả mồm!"
"Cái gì?"
"Chó săn có chủ, căn bản chỉ nghĩ đến việc trở về bên người chủ nhân, bởi vì chủ nhân là cả thế giới của các ngươi." Sâm Ngọc rất rõ ràng, bởi hắn cũng từng là chó săn. Hắn biết đối với chó săn, chủ nhân tựa như chúa tể sinh mệnh vậy: "Có thể trở lại bên người chủ nhân, còn những chó bị vứt bỏ khác kết cục như thế nào, đối với ngươi căn bản cũng không quan trọng, phải không?"
Thê mà hắn còn ảo tưởng có thể lợi dụng Tiểu Thái Đao giúp hắn chạy trốn cơ đấy. Sâm Ngọc nhìn mấy tên chó bị vứt bỏ xung quanh, bao gồm cả tên đang túm lấy Tiểu Thái Đao kia, tất cả đều là không còn chút sinh khí. Hắn không nghĩ ra ai còn có thể giúp được hắn nữa.
Tiểu Thái Đao còn chưa kịp đáp lại, Ron vẫn đang tóm lấy cậu lại bỗng nhiên than thở, ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
"Vì sao ngươi, cái tên này...... Sao đến cuối cùng ngươi lại vẫn xuất hiện? Ngươi đây là muốn xem trò hề ta bị xử tử sao?" Ron ngẩng đầu trừng Tiểu Thái Đao.
"Sao có thể......"
Nhìn Ron ngồi phịch trên mặt đất, chó săn này đã không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn trước đây, hiện tại chỉ có sự chật vật. Tiểu Thái Đao túm túm tóc, cho dù trước đây cậu có ghét Ron bằng mấy, cũng không bao giờ bỏ đá xuống giếng, huống chi là với tình huống thu hồi bi thảm như bây giờ. Vừa nghĩ tới cảnh này, Tiểu Thái Đao vẫn nhịn không được mà cứng cả người.
"Không quan trọng...... Dù sao ta cũng phải chết, chắc ngươi vui lắm phải không? Tiểu Thái Đao." Ron cười khổ nói.
Thấy một màn như vậy, Sâm Ngọc không nhịn được lắc đầu, có chút trêu chọc mà nói kháy Tiểu Thái Đao: "Xem xem ngươi cái tên này, không chỉ không có một chút tác dụng, mà còn mang đến tuyệt vọng cho người khác! Thật sự cảm ơn ngươi rất nhiều."
"Khốn kiếp! Ngươi muốn đánh nhau sao?" Tiểu Thái Đao kéo lấy cổ áo Sâm Ngọc.
"Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi." Nhưng Sâm Ngọc mặt không chút thay đổi nhìn cậu: "Không thì ngươi nói xem, nếu chủ nhân đến đưa ngươi đi, ngươi có đồng ý phản bội chủ nhân, trái lại giúp ta, thậm chí đứng về phía ta không?"
"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó!"
Sâm Ngọc đẩy tay Tiểu Thái Đao ra: "Chó hoang chúng ta không giống chó săn các ngươi. Chúng ta không có chủ nhân, chỉ sống vì chính mình. Ta không có chủ nhân tới nơi này đưa ta đi, nhưng ta sẽ tự nghĩ cách để trốn đi."
"Làm sao mà trốn đi được...... Không có chủ nhân, chúng ta đều chỉ có con đường chết. Cho dù có chủ nhân, cuối cùng cũng sẽ bị vứt bỏ thôi......" Ron phát ra tiếng rất nhỏ, thì thào nói.
Sâm Ngọc nhìn về phía đối phương. Tên chó săn nàu đúng là một con chó trung thành điển hình, nếu có cơ hội cứu hắn ra, người này nhất định phải giáo dục tẩy não lại lần nữa.
"Vốn là trông cậy vào ngươi có thể hỗ trợ, nhưng chó săn an nhàn được chủ nhân nuôi dưỡng sẽ không bao giờ giúp đỡ những chó hoang hoặc chó bị vứt bỏ như chúng ta. Bởi vậy nếu lựa chọn giúp ta, tương đương với việc ngươi sẽ thoát khỏi chủ nhân mà gia nhập chúng ta, ngươi nói xem ngươi có đồng ý làm vậy không?" Sâm Ngọc hỏi Tiểu Thái Đao, trong giọng nói mang theo tràn đầy nghi ngờ.
Tiểu Thái Đao không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm Sâm Ngọc.
Ở đây ngoại trừ Tiểu Thái Đao, chỉ có Ron là rõ ràng nhất Tiểu Thái Đao hướng tới sự tự do tới mức nào, cậu luôn muốn thoát khỏi sự điều khiển của org, sống độc lập, đại khái đây là khát vọng cả đời của cậu.
Tên kia căn bản không biết, lời đề nghị như vậy hấp dẫn với Tiểu Thái Đao đến mức nào! Ron nhìn hai người giằng co, nhưng Tiểu Thái Đao hiện tại trên người vẫn còn khế ước. Cậu có đồng ý mạo hiểm để rời khỏi chủ nhân hay không, còn chưa biết được.
"Ta......"
Tiểu Thái Đao còn chưa trả lời, lại có tình huống xảy ra.
Một đám AI lại tụ tập trước cửa phòng giam của cậu, trong tay cầm vũ khí vừa xích cổ bọn họ.
"Mẹt nó! Giờ lại sao nữa?" Tiểu Thái Đao máu nóng ứa ra.
AI đến khiến đám chórfv bị vứt bỏ trong nhà giam bắt đầu khẩn trương lo sợ. Mọi người lùi lại hết vào trong góc.
"Không có khả năng, vừa mới đổi qua lồng sắt, vì cái gì lại muốn tới bắt chúng ta?" Sâm Ngọc tựa hồ cũng cầm không rõ ràng trạng huống.
"Bọn họ...... Muốn xử tử chúng ta." Ron run rẩy nói, chỉ một câu đã khiến toàn bộ chó trong lồng sắt phát run.
Muốn bắt đầu từ chó mới bắt về? Sâm Ngọc cho rằng việc này sẽ không xảy ra, nhưng biết đâu đây lại là quy định mới của Mộ Khuyển thì sao? Nếu thật sự hiện tại muốn xử tử bọn họ, vậy thì hỏng —
"Ê! Giờ phải làm sao?" Mắt thấy kính thủy tinh lại bị mở ra, Tiểu Thái Đao vội vàng hỏi, nhưng còn chưa có được đáp án, dây thừng và vòng cổ một lần nữa phóng tới.
Chỉ để áp chế Tiểu Thái Đao đã phải huy động đến bốn AI, hai bộ dây thừng.
"Buông ra ta!"
Cuối đội ngũ quả nhiên là có Tiểu Thái Đao đang giãy dụa. Cổ cậu bị dây thừng buộc chặt, hai tay cũng bị trói. Nếu như người khác vẫn có thể đi, thì cậu là cả người bị ngã xuống đất lôi đi xềnh xệch.
Lúc này không phải đổi lồng sắt, mà là đưa bọn họ về hướng pháp trường.
Mắt thấy cái nơi băng lãnh kia càng ngày càng gần, Tiểu Thái Đao càng kích động giãy dụa, dây thừng đều hằn chặt vào cơ bắp.
Mọi chuyện không hề giống như những gì Sâm Ngọc nói, Tinh Hoa còn chưa xuất hiện, vì sao bọn họ lại bị đưa đến pháp trường?
Khi Tiểu Thái Đao bị đưa vào trong pháp trường, cảm giác được thân thể của chính mình bị kéo lê trên nền nhà, bỗng cậu hiểu được cảm nhận của những chó săn bị kéo vào pháp trường — đầu óc trống rỗng, cả người đổ mồ hôi lạnh, cho dù giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
Khi AI kéo họ đến giữa pháp trường rồi dừng lại, trái tim Tiểu Thái Đao thiếu chút nữa ngừng đập.
Tiểu Thái Đao bị kéo dậy, bị bắt quỳ gối, toàn bộ thân trên bị ép xuống sàn nhà.
Mặt Tiểu Thái Đao bị ép xuống sàn nhà, lúc này cậu mới thấy dưới sàn nhà được kết bằng võng có cái gì. Bảo sao từ lúc bị kéo ra khỏi lồng, cậu cứ ngửi được trông không khí có mùi gì rất hôi hám quỷ dị.
Bên dươi Mộ Khuyển, đám AI nuôi hơn chục con trùng ăn thịt cỡ lớn, để sau khi xử tử chó bị vứt bỏ thì quẳng xuống. Trùng ăn thịt sẽ chén hết chỗ thi thể đó, thế là đỡ mất công xử lý nhiều xác người như vậy.
"Không.....Ta không muốn chết......" Có người bên cạnh cậu không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm, khiến Tiểu Thái Đao không khỏi căng thẳng cả người.
Một AI đạp mạnh lên lưng cậu. Tiểu Thái Đao nhịn không được nghĩ, AI đang đạp lên lưng cậu liệu trên tay có phải đang cầm kim tiêm không? Chỉ cần cắm phập một cái vào cổ cạu, cậu sẽ bắt đầu co giật, miệng phun đầy bọt trắng, cuối cùng cứng đờ không thể cử động nữa, bị AI ném cho trùng ăn.
— Cứ như vậy, không thể phản kháng mà chết đi, thật sự không cam lòng.
Còn nữa, nếu cậu chết, tên Tinh Hoa kia phải làm sao bây giờ?
"Không được......"
Tiểu Thái Đao lại cố gắng một lần nữa, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng AI phía sau bỗng đè chặt gáy cậu, sau đó dùng lực túm tóc cậu lên, bắt cậu ngẩng đẩu
"Đồ khốn......"
Tiếng chửi của Tiểu Thái Đao còn chưa kịp phát ra hết, liền bị AI cách đó không xa cắt đứt:"Để cho cẩn thận, chúng tôi đã tập kết hết tất cả chó bị vứt bỏ về đây, trong đó có một con trên người vẫn còn khế ước. Hắn phù hợp nhất với miêu tả về chó lạc đường của ngài. Mời ngài xác nhận......"
"Đừng nhiều lời, mau để ta — Tiểu Thái Đao!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Tiểu Thái Đao trợn to mắt, đồng thời lớn tiếng gọi:"Tinh Hoa!" Đi phía sau AI, chính là org mà cậu vẫn tâm niệm.
Sau khi Tinh Hoa vội vàng chạy tới Mộ Khuyển, được AI dẫn đường vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Rất nhiều chó bị vứt bỏ bị đè trên mặt đất, đầu bị buộc phải ngẩng lên. Hầu hết cơ hồ là mặt trắng bệch sợ hãi, may mà Tiểu Thái Đao thật sự là rất dễ nhận ra, Tinh Hoa chỉ liếc một cái đã tìm được cậu.
Thật sự là thở phào nhẹ nhõm, Tinh Hoa gần như là chạy về phía cậu.
"Chính là cậu ấy, mau buông ra cậu ấy ra!" Tinh Hoa lệnh cho AI.
AI gật đàu, lúc này mới buông Tiểu Thái Đao ra, sau đó thu hồi dây thừng trên người cậu.
Vừa bị buông ra, Tiểu Thái Đao gần như là nhảy lên, một hành động xuất phát từ phản xạ mà nhảy vào lòng Tinh Hoa, thiếu chút nữa đánh ngã đối phương, may mà Tinh Hoa vẫn là đón được cậu.
"Tinh Hoa! Bọn họ muốn xử lý ta, bọn họ muốn vứt ta xuống cho trùng ăn!"
Tiểu Thái Đao cả người cứng ngắc, Tinh Hoa ôm cậu, từ phản ứng của cậu liền biết cậu sợ hãi đến mức nào.
Tinh Hoa vỗ về Tiểu Thái Đao, trấn an nói: "Không có việc gì, không phải là muốn xử lý em, chỉ là mang em ra đây để ta đón em về thôi."
"Nhưng bọn họ vừa nãy thật sự muốn tiêm thuốc độc vào người ta, giống như lúc xử lý mấy tên chó bị vứt bỏ khác vậy!"
Quả nhiên Tiểu Thái Đao đã nhìn thấy hiện trường tử hình. Tinh Hoa than nhẹ, hắn không muốn để cậu nhìn thấy......
"Giờ không sao nữa rồi, không phải ta đã đến đón em về sao? Mai Mai và Hồ Điệp Quân còn đang chờ ở nhà đấy." Cả người chó săn cơ hồ là đang treo trên người hắn, Tinh Hoa đành phải không ngừng trấn an cậu.
Thấy một màn trước mắt này, Sâm Ngọc cảm thấy rất kỳ quái. Bình thường org đều sẽ không thân cận với chó săn như vậy, nhưng Tiểu Thái Đao và tên org này dường như quá thân mật...... Quan hệ chủ nuôi tốt như vậy, xem ra Tiểu Thái Đao sẽ không giúp bọn hắn.
Thật sự là đáng tiếc với sức ạnh như vậy. Sâm Ngọc nghĩ rằng, nếu có thể mang Tiểu Thái Đao về đội chó hoang của hắn, cậu nhất định sẽ là một trợ lực cực tốt..
Sâm Ngọc bị AI kéo đứng lên, Ron bên cạnh hắn cũng vậy.
"Ngài xác nhận là chó săn này sao?" AI đứng cạnh hỏi lại Tinh Hoa.
"Phải." Tinh Hoa gật đầu, tạm thời không có ý định kéo Tiểu Thái Đao từ trên người hắn xuống.
"Vậy thì chúng tôi sẽ thu hồi lại những chó bị vứt bỏ này. Ngài chỉ càn lên lầu làm thủ tục là có thể mang vật nuôi đi." AI hạ thấp người, trả lời như một cái máy. "Thực xin lỗi đã bắt nhầm vật nuôi của ngài, lần tới xin hãy trông chừng vật nuôi thật tốt, đừng để nó bị bắt tới Mộ Khuyển."
Nghe vậy, Tiểu Thái Đao ngẩng đầu lên. Khi cậu quay đầu nhìn về phía sau, thấy Sâm Ngọc và Ron đã bị kéo lại về phía nhà giam, cuối cùng chỉ là đưa mắt nhìn cậu.
Cái liếc mắt đó khiến Tiểu Thái Đao nắm chặt tay lại.
Bên trong thang máy, Tiểu Thái Đao vốn đã được xác định an toàn lại trầm mặc lạ thường. Ánh mắt cậu cứ nhìn qua tấm thủy tinh của thang máy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thang máy đi lên trên, Tinh Hoa cùng cậu nhìn pháp trường ngày càng xa. Trên đường đi, có những chiếc ống cực lớn, sau đó lại tiếp tục lên trên, tới nơi tiếp đón org mới dừng lại. Giữa bọn họ vẫn là sự yên lặng trầm mặc.
Khu tiếp đón của Mộ Khuyển rất lớn, trang trí đơn giản nhưng tinh tế, mặt tường là cửa sổ sat đất bằng thủy tinh trong suốt.
Tiểu Thái Đao đi bên cạnh hắn, lại không ngừng nhìn xuống từ cửa thủy tinh, không biết cậu đang xem cái gì.
Cuối cùng, Tinh Hoa vẫn nhịn được mà xoa đầu cậu, mở miệng nói: "Ai bảo em cứ chạy lung tung nên mới bị bắt vào đây. Lần sau đừng như vậy nữa."
Đôi mắt đen láy Tiểu Thái Đao nhìn lại về phía hắn, không biết có thực sự nghe hắn nói không nữa.
Dừng khoảng chừng hai giây, Tiểu Thái Đao mở miệng: "Khi ta bị bắt vào đây gặp một tên." Cậu đáp lại bằng một đề tài không liên quan.
"Tên đó cứ nói thao thao bất tuyệt với ta một đống chuyện linh tinh gì đó, cái gì mà ống điện lớn, cái gì mà chủ nhân là cả thế giới của cho săn, cái gì mà ta có đồng ý nhập hội với họ không.."
Tiểu Thái Đao không sắp xếp ngôn từ, cứ vậy mà rối rắm nói cho Tinh Hoa nghe. Đương nhiên là có những chỗ Tinh Hoa nghe không hiểu, nhưng câu cuối khiến hắn chau mày.
"Có đồng ý nhập hội với họ không?"
"Ừ! Hắn nói hắn là thủ lĩnh của bầy chó hoang...... Ngươi có biết chó hoang là gì không? Chính là nhưng con người không có chủ nhân, tự sống một mình, lưu lạc bên ngoài." Tiểu Thái Đao càng nói, Tinh Hoa lại càng thấy không ổn.
Tinh Hoa biết, chó hoang là những chó du lãng lưu lạc bên ngoài. Nhưng nghe Tiểu Thái Đao nói, bọn họ dường như đã tập kết thành một nhóm. Mà cuộc sống lưu lạc này, quả thực là cuộc sống mà Tiểu Thái Đao muốn hướng tới
"Hắn hỏi ta có muốn nhập bọn không, nhưng sau khi biết ta là chó săn đã có chủ nhân, chỉ việc nhàn nhã đợi chủ nhân đến đón, căn bản sẽ không để ý tới họ, cũng sẽ không thể phản bội chủ nhân mà gia nhập với họ." Tiểu Thái Đao không ngừng nói, bàn tay nắm thật chặt.
Tinh Hoa nghe vậy, đầu lông mày càng nhíu chặt. Hắn không ngờ nhờ chuyến đi này, Tiểu Thái Đao sẽ gặp gỡ thủ lĩnh đội chó hoang. Với tính cách của Tiểu Thái Đao, cuộc sống của chó hoang vô cùng hấp dẫn với cậu. Hành động của bầy chó hoang, sống tự do tự tại bên ngoài, đó là khát vọng của cậu ngay từ đầu.
Mà nếu hấp dẫn như vậy, thế thì...... Tiểu Thái Đao có phải đã bị lung lay không?.
"Vậy thì sao? Tiểu Thái Đao muốn thoát khỏi ta để nhập bọn với họ à?" Tinh Hoa cười khổ nói, nếu Tiểu Thái Đao thật sự nghĩ như vậy, hắn nên làm gì bây giờ?
"Nhập bọn với họ? Tai nào của ngươi nghe thấy ta muốn gia nhập với họ?" Nhưng Tiểu Thái Đao chỉ là chau mày, kinh ngạc hỏi lại: "Vì sao ta nhất định phải nhập hội với họ? Ta chỉ muốn phàn nàn với ngươi một chút, cái tên đó làm như ta yếu đuối lắm, chỉ biết nịnh nọt chủ nhân. Còn lâu ta mới như vậy! Đúng không?!"
Tiểu Thái Đao căn bản là chưa từng nghĩ tới việc nhập hội với đám chó hoang kia, cậu chỉ tức giận chuyện này thôi, cho nên không nhịn được mà kể lể với Tinh Hoa để hắn cũng tức cùng cậu. Tinh Hoa dừng lại một chút, sau đó gật đầu như đảo tỏi, nhịn không được nở nụ cười. Hắn chính là nhân chứng xác thực Tiểu Thái Đao có bao nhiêu không nịnh nọt, còn có bao nhiêu không nghe lời.
"Mà kể cả cuộc sống của chó hoang cũng không tệ, ta cũng chẳng thèm nhập bọn với họ. Chẳng qua chỉ là thay bằng dựa vào org là dựa vào một tập thể khác, ông đây không thích hợp với cuộc sống tập thể. Vẫn là đi một mình tốt nhất!"
Tiểu Thái Đao lớn lên ở sở huấn luyện chó săn, cậu rất hiểu chuyện này.
Cậu nhìn về phía Tinh Hoa: "Huống hồ...... Ta đã nói sẽ mang theo ngươi, không thể tùy tiện bỏ lại ngươi được." Tiểu Thái Đao không hề chú ý lực cánh tay mà vỗ bồm bộp vào vai Tinh Hoa.
Tinh Hoa bị vỗ tới nghiêng người, không khỏi sửng sốt. Hắn không biết phải bày ra gương mặt gi nữa.
Tiểu Thái Đao luôn là thế này, chỉ một câu đã có thể khiến hắn an tâm, nhưng cũng chính là bởi vì như thế, mới khiến hắn thể buông tay......
Không chú ý tới sự trầm mặc của Tinh Hoa, Tiểu Thái Đao tiếp tục nói không ngừng: "Nhưng bị bọn họ nói như vậy ta vẫn không phục lắm! Bảo ta chỉ quan tâm đến chủ nhân, không giúp bọn họ bỏ chạy, làm như ta máu lạnh lắm không bằng...... Cũng không phải là không giúp, ta chỉ là cảm giác đã là đàn ông con trai, một khi đã giúp thì phải giúp tới nơi tới chốn!"
"Giúp cái gì cơ?" Đợi Tinh Hoa vẫn đang vui như hoa nở mất vài giây tỉnh lại, đã không theo kịp tốc độ của Tiểu Thái Đao.
Tiểu Thái Đao khoanh hai tay trước ngực, hắn thẳng tắp nhìn org trước mắt.
"Tinh Hoa, ta ghét nơi này, cũng ghét pháp trường phía dưới." Đến phụ nữ và trẻ con cũng bị thu hồi, cái nơi như thế này, cậu không muốn nhìn thấy nó nữa!
"Cho nên......"
"Cho nên?" Tinh Hoa cảm giác chó săn trước mặt hắn lại muốn "làm chuyện lớn".
"Thưa ngài, mời ngài ký tên vào đây, sau đó ngài có thể đưa vật nuôi của mình về." AI xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Nhìn màn hình kính đưa ra trước mặt, Tinh Hoa gật đầu, cứ ký tên trước đã. Tiểu Thái Đao bên cạnh vội vàng kéo hắn nói: "Tinh Hoa! Còn đao của ta, bảo họ trả lại cho ta!"
"Đao của chó săn của ta có phải cũng bị các ngươi giữ không? Trả lại hết cho ta." Tinh Hoa nói.
"Vâng thưa ngài."
"Đúng rồi! Cả cố sự cầu nữa!" Tiểu Thái Đao lại kéo Tinh Hoa nói.
"Cố sự cầu? Em mang ra ngoài à?" Tinh Hoa khó hiểu.
Tiểu Thái Đao nhếch miệng cười với hắn, nhìn có chút lưu manh. Cậu thì thầm vào tai Tinh Hoa: "Không phải của chúng ta, là của tên Sâm Ngọc! Khi bị bắt vào đây cùng hắn, ta nhìn thấy trên người hắn có cố sự cầu."
Tinh Hoa tạm dừng vài giây, Tiểu Thái Đao nhún vai với hắn.
"Cả cố sự cầu nữa, đưa hết cho ta." Tinh Hoa cũng thuận thế nói.
Vốn là đồ tịch thu của chó bị vứt bỏ cũng sẽ bị tiêu hủy, nên đám AI cũng không chú ý món đồ này do ai sở hữu, vì vậy AI không nghi ngờ gì mà gật đầu mỉm cười. Rất nhanh đã có AI khác đưa các vật phẩm hắn yêu cầu đến.
"Vì sao trên người chó hoang lại có cố sự cầu?" Trong lúc chờ đợi, Tinh Hoa nhịn không được hỏi, mà không biết vì sao Tiểu Thái Đao lại đang chuẩn bị lật sofa lên.
"Ta không biết." Tiểu Thái Đao tiếp tục động tác của cậu.
"Thế còn em đang làm gì vậy?" Tinh Hoa nhìn Tiểu Thái Đao đang cố hết sức khiêng sô pha lên.
"Không phải ta vừa nói với ngươi sao? Ta ghét này địa phương, cho nên a...... Ta muốn đập nát cái nơi này!" Còn chưa nói xong, Tiểu Thái Đao đã ném sofa ra ngoài, rầm rầm nện vào lớp thủy tinh.
Uỳnh một tiếng, thủy tinh cường lực lõm xuống vỡ vụn, nhưng vẫn không vỡ.
"Quả nhiên là vẫn chưa đủ?" Tiểu Thái Đao ấn ấn bả vai, thì thào tự nói.
"Đợi đã, Tiểu Thái Đao......" Não Tinh Hoa đã tạm thời offline không kịp ngăn cản, liền nghe tiếng máy móc của AI cộng hưởng.
"Xin ngài khống chế vật nuôi của mình." AI mang theo gương mặt mỉm cười không ngừng lặp lại câu nói này, AI phía sau mang theo rất nhiều đao và cố sự cầu cũng đồng thời phát ra tiếng cảnh cáo.
Mà thủ phạm Tiểu Thái Đao thì vèo một tiếng bay qua từ bên người Tinh Hoa, nhìn thấy cặp thái đao đặc biệt xinh đẹp và dễ nhận ra của mình liền lập tức cướp lấy, rất cẩn thận xem xét.
Mà Tinh Hoa vẫn còn đang chú ý tới cố sự cầu trên tay AI, thoạt nhìn có thẻ là hàng thật.
Tinh Hoa vừa định tiến lên, định yêu cầu đám AI ngừng tiếng cảnh cáo inh ỏi nhức đầu này lại thì Tiểu Thái Đao đã ở trước mặt hắn rút đao ra, lấy tốc độ sét đánh chưa kịp bưng tai mà chặt bay đầu AI, sau đó xử lý cả mấy tên AI định tiến lên ngăn cản cậu.
Tiếng cảnh cáo lập tức dừng lại, chỉ còn tiếng quát tháo của Tinh Hoa:"Tiểu Thái Đao!"
Tiểu Thái Đao không đáp, ngược lại ném cố sự cầu trong tay AI cho Tinh Hoa.
Tinh Hoa đón được, khi hắn ngẩng đầu lên khỏi cố sự cầu trong tay, Tiểu Thái Đao đã thu hồi hai thanh đao, lại nâng thân thể của AI đã mất đầu lên cao.
Thân thể của AI bằng sắt, tuy rằng bề ngoài nhìn qua thì thon gầy gọn gàng, nhưng thực tế thì rất nặng.
Ném một cái sofa không đủ, lần này Tiểu Thái Đao dùng thân thể AI để đập. Mà khi cậu đập AI xuống. cùng với những tia lửa điện từ AI không ngừng tóe ra, thủy tinh cũng đã bị đập cho vỡ vụn. Tiếng chuông cảnh báo nháy mắt kêu inh ỏi khắp Mộ Khuyển.
"Tiểu Hoa, đưa cố sự cầu cho ngươi!" Tiểu Thái Đao cười nói với Tinh Hoa: "Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi trả lễ lại cố sự cầu này đã. Chờ chút nữa ta quay lại đón ngươi......" Mắt cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nghiêng nghiêng đầu: "Hoặc ngươi nghĩ cách cứu ta xuống cũng được."
"Đợi đã......"
Tinh Hoa đã không theo kịp tốc độ của Tiểu Thái Đao muốn cản cậu lại, Tiểu Thái Đao đã phi như bay qua người hắn, sau đó lấy đà nhảy vọt.
"Tiểu Thái Đao!"
Tinh Hoa chỉ có thể cầm cố sự cầu mà Tiểu Thái Đao "đưa" hắn, sau đó nhìn chó săn của hắn phá tung cửa sổ nhảy ra ngoài.
— Tiểu Thái Đao nhảy lầu.
Trung tâm — Thành phố Trung Ương
Thanh Hồi đang lên kế hoạch đi mua một con chó săn mới.
Chó săn lần trước tuy mang tiếng là con tốt nhất, xếp đầu bảng xếp hạng, thế nhưng đúng là có tiếng nhưng không có miếng. Trận chiến ở Đấu trường Sư Tử không chỉ thua mà còn khiến hắn mất hết mặt mũi, cho nên hắn ngay lập tức cho vào khu thu hồi. Thật là lãng phí tiền bạc và sự yêu thương của hắn.
Bởi vậy bây giờ, Thanh Hồi tính chọn chó săn nào cả thể lực cả kỹ năng chiến đấu đều vượt trội hơn...... Tỷ như giống Tiểu Thái Đao vậy.
"Chủ nhân, có khách quý tới chơi." AI cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Hồi..
"Vào lúc này ư?" Thanh Hồi chau mày, mặc dù có chút không vui nhưng hẵn vẫn đứng dậy đi theo AI rời đi phòng.
Hầu như org ở thành phố Trung ương đều biết, thân là người quản lý thành phố Trung ương, hắn không thích nhất là bị quấy rầy vào buổi chiều. Đến cùng là ai không thức thời mà đến quấy rầy hắn vào thời điểm này?
Thanh Hồi có chút không vui nghĩ, cho đến khi đi vào sảnh tiếp khách, nhìn thấy một nhóm org đứng ở đó mới thôi
Tóc màu bạch kim, khẩu khí màu xanh lam kì lạ giống Tinh Hoa — những org tới quấy rầy hắn, thế nhưng đều là org nguyên sinh cao quý đến từ thành phố Mũi Nhọn phương Bắc.
Trong đó có một org đặc biệt dễ khiến người khác chú ý, bởi vì Thanh Hồi cảm giác org này trông rất quen.
Tóc màu bạch kim phát ra ánh xanh nhạt, khẩu khí màu lam đậm, đôi mắt cũng khá giống...... Nếu không phải do khuôn mặt kia quá lãnh khốc và uy nghiêm, Thanh Hồi đại khái sẽ lầm tưởng đó là Tinh Hoa.
Một đoàn org từ thành phố Mũi Nhọn đến thành phố Trung ương, đây là chuyện không bình thường. Giấu đi sự không kiên nhẫn ban đầu, Thanh Hồi đi đến trước mặt những vị khách mới tới, giọng điệu tôn kính: "Thưa các ngài, tôi là người quản lý thành phố Trung Ương — Thanh Hồi. Xin hỏi có chuyện gì khiến các ngài phải đích thân tới đây?"
Nếu nhìn gần, thủ lĩnh đoàn org hoàn toàn không giống Tinh Hoa. Trong đôi mắt xanh biếc tiết ra sự lạnh lẽo dọa người.
Hắn chậm rãi mở miệng: "Ta là người đứng đầu thành phố Mũi Nhọn — Chân Chủ. Lần này đến đây, là muốn nhờ người quản lý thành phố Mũi Nhọn tìm giúp ta một org."
Nghe thấy hai chữ Chân Chủ, cơ thể Thanh Hồi trở nên căng thẳng. Hắn cúi đầu, org trước mắt đã không còn chỉ ở mức khách quý.
"Tuân lệnh."
"Org này rất quan trọng. Nói ra thì thật xấu hổ, đây chính là Năng Nguyên Thể bỏ chạy, cho nên làm ơn hãy chú ý." Org trước mắt tuy dùng từ khách khí, nhưng trong giọng nói lại không hề có ý hạ thấp.
Năng Nguyên Thể bỏ chạy, chuyện này nếu truyền ra sẽ vô cùng hỗn loạn. Lúc ấy Thanh Hồi nghĩ, có lẽ Tinh Hoa tới phía Nam là để thám thính tin tức gì đó, nhưng để tránh tin tức khuếch tán quá nhanh tạo ra khủng hoảng, cho nên mới biến thành thần thần bí bí như vậy.
Thanh Hồi thầm nghĩ, hắn vẫn giữ tư thế cúi đầu, cho đến khi đối phương nói câu cuối cùng.
"Hắn chính là Năng Nguyên Thể bỏ chạy."
Thanh Hồi nhìn hình ảnh mà đối phương đưa ra, sau đó hắn đờ người mất vài giây, bởi vì — org trên đó chẳng phải là Tinh Hoa sao?
— Hết quyển 2 —
Mời mọi người chờ đón quyển kết thúc [ Phỉ Thúy tinh chi ràng buộc chi lan ]
Phiên ngoại: Nhật ký quan sát của Hồ Điệp Quân
day1-day5
Về bạn đồng hành mới:
Chủ nhân mới có màu tóc và khẩu khí thật đặc biệt, trước đây ta chưa từng thấy qua. Chuyện này thật thú vị, chắc hẳn thân phận của hắn không đơn giản, đáng phải chú ý thêm. Còn tính cách của hắn thì..... tốt, nhưng mà có khuynh hướng thiếu thường thức sinh hoạt, không hiểu trước đây hắn sống như thế nào. Năng lực quản lý tài sản cũng kém, nhưng tài vận thì tốt đến bất ngờ, thế nhưng vẫn phải chú ý, phải cẩn thận dặn dò hắn.
Tiểu Thái Đao, ừm...... Chưa từng thấy tên chó săn nào khó khống chế như này, quá hiếu động, ăn rất nhiều, mà phương diện tính cách cũng quá bồng bột, hảo ngọt, rất thân thiết với chủ nhân. Tất yếu phải nhắc nhở bọn họ không được quá ái muội trước mặt người ngoài.
Mai Mai thì khỏe đến quái lạ, rất dính chủ nhân. Trêu chọc con bé cũng thú vị, mặt khác không có gì đáng nói.
day6-day12
Xác định chủ nhân và Tiểu Thái Đao có mối quan hệ không thể cho người khác biết, khuynh hướng giao phối bình thường, một người một org cũng không cảm thấy hành vi của mình có gì bất thường. Chuyện này cần phải dặn dò nhiều hơn, không để người ngoài biết.
Mai Mai hình như rất hi vọng ngực cô bé lớn hơn, mục đích thật khó hiểu. Nhỏ nhỏ một chút đáng yêu hơn mà?
day13-day20
Phi cơ mới — chỗ ngồi thoải mái, quá sướng, đáng tiếc vẻ ngoài tuyệt đẹp đã bị Tiểu Thái Đao phá hủy.
Ta đã nhắc tới mối quan hệ của Tiểu Thái Đao và chủ nhân với cậu ta, ta cho rằng đó không phải mối quan hệ chủ nuôi, nói quá một chút, mối quan hệ giữa org và người này, cảm giác giống như là có tình cảm từ hai phía, không biết có phải do ta quá mẫn cảm không, nhưng ta thực sự cho là như vậy.
Sau khi thử nhắc tới vấn đề này với Tiểu Thái Đao, Tiểu Thái Đao hình như hiểu lầm, còn chưa kịp nghe ta giải thích đã chạy đi, khiến người ta hại não...... Không biết sẽ phát triển thế nào đây?
Aish — phi cơ tuyệt đẹp của ta.
day21-day25
Chuyện giữa chủ nhân và Tiểu Thái Đao chắc không cần ta phải nhiều chuyện, kể cả không cần phải xác định mối quan hệ thì cũng không có vấn đề gì với cả hai người. Thế nhưng có vẻ hai tên đó trốn trong phòng giao phối quá thường xuyên, vẫn cần nhắc nhở.
Mấy ngày nay ở cùng với Mai Mai cũng không tệ, cô bé này dễ mua chuộc đến bất ngờ. Mặt khác, ta vẫn phải nói một câu: Ngực nhỏ nhỏ một chút không phải là đáng yêu hơn sao?
Ngoài lề: Hầu kết bắt đầu lộ rõ, không biết ta có cao thêm không nhỉ?
Tóm lại, cần phải chú ý nhắc nhở hai tên thần kinh thô này! Hồ Điệp Quân, cố gắng lên!
— phiên ngoại [ Nhật ký quan sát của Hồ Điệp Quân quan sát ] hoàn —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.