Chương 3
Tiêu Đường Đông Qua
16/08/2021
Đệ tam chương
Mới vừa trợn mắt, Vu Cấm cười lạnh đi đến trước mặt hắn, tiêu sái ném một thỏi bạc cho lão bản, nói: "Bồi thường bàn tửu tịch (tiệc rượu) bị hầu tử (con khỉ =))) này phá!"
Mạc Phi Trần nhặt một cái đùi gà từ mặt đất, dù sao chính mình cũng không chạy thoát được Vu Cấm, cũng không quản mấy khách nhân nơi đây, trực tiếp ngồi gặm: "Sư huynh, ngươi sẽ không thực sự đem da ta lột xuống chứ?"
"Ta không lột da ngươi, ta rủa ngươi đời này nữ nhân ngươi thích đều không thích ngươi!" Vu Cấm vừa nãy hưng trí bừng bừng, bị Mạc Phi Trần phá hỏng, chỉ sợ bao nhiêu hứng thú cũng không còn.
"Hắc hắc" Mạc Phi Trần ung dung đứng lên, "Sư huynh, trên đời này cũng không chỉ có nữ nhân, còn có nam nhân!"
Vu Cấm vốn nổi giận đùng đùng, nghe hắn nói như vậy ngược lại cười to, thân thủ kéo cổ áo đem hắn đi ra ngoài, "Được! Được! Ta chờ xem nam nhân nào sẽ đến giày vò ngươi! Ngươi muốn ta cũng sẽ không cản!"
Mạc Phi Trần ha ha cười, nghĩ thầm Vu sư huynh không tức giận chính mình cũng sẽ không xui xẻo, làm sao còn nhớ chính miệng nói giỡn cái gì.
"Sư huynh ngươi chờ một chút!" Mạc Phi Trần bỗng nhiên xoay người trở lại, "Một khi ngươi đã bỏ tiền mua bàn tửu tịch kia, ta ít nhất cũng muốn đem món thỏ hoang hầm hồng về ăn."
Vu Cấm đứng ngoài cửa, nhìn theo bóng dáng hắn, khóe miệng mỉm cười.
Mạc Phi Trần gặm thịt thỏ đi sau Vu Cấm, được khoảng chục thước, Vu Cấm bỗng ném tới cho hắn bầu rượu, cũng may hắn chân tay mau lẹ, nếu không cũng bị đập cho choáng váng.
"Sư huynh, là rượu a!"
"Đúng a, ngươi cũng mười tuổi rồi." Vu Cấm trở lại, ngồi trên con sư tử đá trước nhà một đại nhân.
Mạc Phi Trần không nói gì, chỉ ngửa đầu nhìn Vu Cấm ngồi xa xa, mái tóc đối phương bay bay, trong gió đêm có vài phần hiệp khách lãng đãng.
"Chúng ta làm sư huynh đệ mười năm, còn chưa từng cùng nhau uống rượu đi." Vu Cấm hất hất cằm, ý bảo Mạc Phi Trần mở bầu rượu.
Nhưng Mạc Phi Trần vẫn đứng bất động, "Sư huynh, có phải ngươi đã "xuất kiếm"?"
Vu Cấm gật đầu, lạnh nhạt nói, "Tuy ta có thể xuất kiếm, nhưng tại giang hồ những đệ tử trẻ tuổi có thể xuất kiếm cũng trên trăm người, mà chân chính tu luyện đến cảnh giới thập đại danh kiếm lại được bao nhiêu?"
"Một khi đã không được mấy người, vì sao cứ nhất định phải cố gắng như thế? Tựa như hiện tại... Một bầu rượu một mỹ nhân không phải tốt lắm sao?"
Vu Cấm mỉm cười, "Ta thực hâm mộ ngươi, Phi Trần. Hâm mộ ngươi không có tham vọng, cho nên dễ dàng thỏa mãn. Nhưng không phải ai cũng có thể trở thành 'Mạc Phi Trần'."
"Sư huynh phải rời khỏi Côn Uẩn sơn trang sao?"
Vu Cấm gật đầu, "Ngươi cũng biết, ta luôn muốn đến giang hồ nhìn xem... giang hồ là như thế nào!"
Mạc Phi Trần hít một hơi, quăng trả bầu rượu lại cho Vu Cấm, thuận miệng ngâm hai câu thơ của Đông Phương Bất Bại: "Trần thế tựa triều nhân tựa thủy. Giang hồ năng hữu kỉ phân hồi (Trần gian như thủy triều người như nước, nhập giang hồ có mấy ai trở lại?). Một khi Vu sư huynh cố chấp muốn nhập giang hồ, rượu này vẫn nên để đó, chờ ngươi trở về.... Mạc Phi Trần đương nhiên phụng bồi."
Tâm tư hắn chua xót, dù đã sớm dự đoán được ngày này sẽ tới.
Một mình trên đường trở về, bước chân hắn đi thật chậm, hắn biết Vu Cấm sẽ đứng chỗ cũ, cầm bầu rượu mà nhìn mình.
Con người là như vậy, chưa từng thử qua sẽ luôn hướng đến tư vị trong đó, cho đến lúc chân chính đạt được không chừng lại buông tiếng thở dài "Chẳng qua chỉ như thế".
Giang hồ... Mạc Phi Trần tin tưởng cũng chỉ như vậy. Bằng không vì sao Tiêu Phong lại nguyện ý cùng A Chu tái ngoạn chăn ngựa, Dương quá vì sao lại cùng Tiểu Long nữ ẩn cư cổ mộ?
Đêm hôm đó, Mạc Phi Trần vẫn ngồi trước cửa sơn, cho đến khi mặt trời mọc, Vu Cấm cũng không trở về.
Nhưng Văn Thanh Viễn lại hạ sơn, vỗ vỗ lưng hắn: "Phi Trần, trở về đi."
Mạc Phi Trần có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng mà kinh ngạc), những năm gần đây, Văn Thanh Viễn cũng không quá quản chính mình, hắn chạy nhanh nhảy khỏi tảng đá, hướng Văn Thanh Viễn hành lễ.
"Sư phụ..."
"Ân?" Văn Thanh Viễn đi đến ngừng trước mặt Mạc Phi Trần, nghiêng đầu
"Ở trong lòng ngươi, giang hồ là cái gì?" Mạc Phi Trần có chút hiếu kỳ, người này trang chủ Côn Uẩn sơn trang luôn luôn tị thế đối với giang hồ có ý niệm gì?
"Một chén rượu, một ấm trà, một quyển sách.... Đều có thể là giang hồ." Văn Thanh Viễn mỉm cười, "tựa như ngươi nói, giang hồ 'ở trong lòng ngươi' vậy."
Mạc Phi Trần giương mi, hắn nghe không hiểu những lời Văn Thanh Viễn nói, tựa hồ cảnh giới thật sâu xa.
Trở lại sơn trang, ngày tháng tiếp tục trôi qua.
Ước chừng nửa năm sau, đã đến ngày tu sửa sơn trang.
Mạc Phi Trần cùng hai, ba sư huynh đệ phụ trách lập rào vây quanh sơn đạo.
Gió núi có chút lớn, đặc biệt vừa lúc vào thu.
Sơn cốc là nơi sâu nhất trong Côn Uẩn sơn, hằng năm sương mù bao phủ, làm cho người ta phân không rõ chân cốc là hồ sâu hay vũng lầy. Vách núi có năm sợi dây thừng kéo dài đến tận trong sương mù, đều kia là tro cốt của các vị tiền nhiệm trang chủ, ngoài ra cũng chỉ còn Hà Uẩn Phong.
"Ngươi nói gió lớn như vậy, có khi nào tro cốt của các tiền nhiệm trang chủ cũng sớm bị tan ra rồi không?" Mạc Phi Trần ngồi ở bên ngoài rào vây, ngoài miệng ngậm cỏ đuôi ngựa nhìn vào sương mù xuất thần mà nói. Sạn đạo (đường làm lát ván gỗ, trên núi) kéo dài trên Thạch Bích tới ngoài, treo lơ lửng không có gì để bám vào, hàng năm đều phải tới bái tế tổ tiên, để hoàn hảo, các đệ tử đều phải đến tu sửa một lần.
"Phi phi phi!!! Ngươi đang nói bừa cái gì vậy!" Một vị tiểu sư huynh gõ đầu hắn.
"Ta nghe nói sư tổ Hà Uẩn Phong mai tang tại dưới vùng sương mù này, năm đó hắn cùng tiền trang chủ Mộc Vân sơn trang Lạc Liên Vân trong chốn võ lâm đạt đến cảnh giới tối cao của kiếm khí, thật muốn xem hắn là người thế nào." Một vị tiểu sư đệ nhỏ hơn Mạc Phi Trần nửa tháng dựa bên rào vây mà cảm khái.
"Thôi đi, trừ khi người chết đi xuống địa phủ ít nhất cũng gặp được hồn ma của hắn, bằng không hiện tại dù ngươi thấy được, cũng chỉ là bộ xương khô!" Mạc Phi Trần vặn vẹo thắt lưng, mong sao cho mấy sư huynh đệ khác nhanh sửa xong để còn về ngủ một giấc.
Mọi người khuôn mặt trắng bệch, cũng không ai nói thêm lời nào.
Mạc Phi Trần bỗng nghĩ, nếu Văn Thanh Viễn chết đi rồi cũng cần một sợi dây thừng cột tro cốt, có phải bản thân mình cũng phải đi thiêu thân thể cường tráng của y? Lại nhìn tầng sương mù kia, giống như kính hoa (hoa trong gương) thủy nguyệt (trăng trong nước), hắn nghĩ đến, nếu mình té xuống đấy, có khi nào sẽ trở lại thế giới mình nguyên bản thuộc về không?
Chân hắn nhấc tại không trung cứng đờ, bất thình lình phát hiện cái gì.
Sau đó, một đàn ong từ phía dưới sạn đạo bay ra.
Mạc Phi Trần còn đang sững sờ nghĩ thầm thứ này như thế nào giống như ong vò vẽ, kết quả các sư huynh đệ đều hét lên sợ hãi, "Mau chạy a – là ong vò vẽ a – "
Cạch cạch bộp bộp một đám thiếu niên chạy trên sạn đạo, quơ tay quơ chân đến loạn xạ.
Mạc Phi Trần vốn chạy cuối cùng, nhưng trong nguy hiểm lại khiến hắn chạy vượt lên trước các sư huynh đệ.
"Mạc Phi Trần! Ngươi là tên đáng chết!"
"Trở về ta muốn đập chết ngươi!"
Mạc Phi Trần cũng đầu thèm nghe tiếng chửi rủa phía sau, hắn không nghĩ thành bia cho mấy con ong vò vẽ cắn a. Nhưng sự thật chứng minh, sư phụ cử bọn hắn đi kiểm tra sạn đạo là hoàn toàn có đạo lý. Mạc Phi Trần chỉ nghe dưới chân lạch cạch một tiếng, miếng gỗ vỡ vụn, chính mình bị rơi xuống dưới.
Hắn gắng sức níu lấy mấy mảnh gỗ, nhưng gỗ cũng bị sức nặng hắn kéo xuống, cuối cùng hắn rơi xuống trong tiếng kêu la của mọi người.
"a – "
Suy nghĩ nửa ngày... Mạc Phi Trần hắn cũng không có phúc sống lâu bằng Vu sư huynh nhập giang hồ a.
Qua vùng sương mù này! Có lẽ tiếp theo là vực sâu vạn trượng.
Mạc Phi Trần nhắm chặt mắt, chính mình xuyên qua một mảnh trắng xóa, nhưng không tới lần thứ hai, chỉ nghe thấy một trận tiếng nước, bên tai vang lên âm thanh ùng ục, toàn thân bị lạnh đến không cử động được.
Nơi đây thật sự giống với tiểu thuyết võ hiệp, có thủy đàm (hồ nước), bằng không làm sao có sương mù dày như vậy! Sương mù này không phải hơi nước sao!
Mạc Phi Trần mặc kệ đúng sai, bơi chó, bơi ếch bao kiểu tự do đem ra dùng hết, rốt cục tay cũng đụng tới bờ.
"Mẹ nó, thực mới nghĩ... quả nhiên là một thủy đàm."
Nhưng hên là thủy đàm, bằng không hắn liền xong đời.
Thở gấp ngồi bên hồ, hắn ngã ngồi về phía sau. Hoàn hảo, hoản hảo, thiếu gia ta còn sống, còn có cơ hội đợi Vu đầu gỗ trở về uống rượu.
Hé mắt một chút, sơn động này cũng là loại địa phương bình thường.
"Ta sẽ không sơ suất liền rơi vào một nơi lang huyên phúc địa (tiên động a~ =))) đi?" Mạc Phi Trần lắc lắc đứng lên, sương mù che khuất tầm mắt hắn, nhưng càng đi sâu vào động, sương mù càng loãng hơn.
Không có ánh sáng, hắn chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối, "nương a.. nếu có hỏa chiết tử( đại khái là đuốc hay vật châm lửa) thì tốt rồi..."
Không không không ... chỉ cần cỏ khô hắn cũng có thể nhóm lửa rồi, hiện tại cả người hắn run rẩy, chỉ mong cho Văn Thanh Viễn còn nhớ đến đồ đệ như hắn, hạ cốc đến tìm mà thôi.
Có thể là lão thiên gia nghe đến lời hắn thỉnh cầu, đi hơn mười thước, hắn liền tìm được đá cỏ khô, ngồi xuống tìm được đá, phí bao công sức mới đánh được lửa, đáng tiếc không đủ để đốt được cỏ khô. Hắn chỉ còn cách rút kinh nghiệm, thay đổi góc độ để cỏ khô, rốt cuộc thành công đốt được cỏ.
Có ánh sáng, hắn mới phát giác cỏ khô này kỳ thực sinh trưởng trong động, có thể vì mùa hè năm trước quá nóng khiến chúng khô lại trong khe đá, đến năm có đủ nước mới làm ẩm hơn.
Mạc Phi Trần bó cỏ khô lại, tạo thành cây đuốc.
Sơn động này có bậc thang, có người cố ý chỉnh sửa qua, chắc hẳn bên trong phải chưa bảo vật gì đó? Tỷ như nói các tiền nhiệm trang chủ đều được chôn cất cùng châu báu? Mạc Phi Trần vừa nghĩ, lại liền cười rộ lên, nhìn xem Văn Thanh Viễn kia một thân nghèo nàn, Côn Uẩn sơn trang của bọn họ làm sao có thể có nhiều tiền chứ?
Chính là lòng hiếu kỳ nổi lên, hơn nữa nhìn nhìn hai bên sơn động, cũng không có việc gì giết thời gian.
Trong động rộng hơn.
Ánh lửa đảo qua, Mạc Phi Trần ngây người, đỉnh Thạch Bích điêu khắc hình người, đánh dấu huyệt đạo hoặc đạo khí, hắn thở ra một hơi, biết kia chắc chắn là võ công bí tịch của sơn trang. Chính là không đầu không đuôi, hắn xem cũng không hiểu.
Tiến lên trước, Mạc Phi Trần chỉ cảm thấy độ ấm ngày càng thấp.
Phía trước có một tảng băng, tỏa ra sương mù.
Hàn băng ngàn năm? Đây là khái niệm xẹt qua đầu tiên trong đầu hắn.
Giơ đuốc tiến đến càng gần, Mạc Phi Trần ngây người tại chỗ.
Đây là một tòa băng quang, có lẽ do băng chất trong suốt, Mạc Phi Trần thấy rõ rang ngũ quan người đang nằm trong băng.
Mi như viễn đại, mũi tựa tinh thùy, đáng tiếc.... Là một nam nhân.
Càng đáng tiếc, là người đã chết.
Mới vừa trợn mắt, Vu Cấm cười lạnh đi đến trước mặt hắn, tiêu sái ném một thỏi bạc cho lão bản, nói: "Bồi thường bàn tửu tịch (tiệc rượu) bị hầu tử (con khỉ =))) này phá!"
Mạc Phi Trần nhặt một cái đùi gà từ mặt đất, dù sao chính mình cũng không chạy thoát được Vu Cấm, cũng không quản mấy khách nhân nơi đây, trực tiếp ngồi gặm: "Sư huynh, ngươi sẽ không thực sự đem da ta lột xuống chứ?"
"Ta không lột da ngươi, ta rủa ngươi đời này nữ nhân ngươi thích đều không thích ngươi!" Vu Cấm vừa nãy hưng trí bừng bừng, bị Mạc Phi Trần phá hỏng, chỉ sợ bao nhiêu hứng thú cũng không còn.
"Hắc hắc" Mạc Phi Trần ung dung đứng lên, "Sư huynh, trên đời này cũng không chỉ có nữ nhân, còn có nam nhân!"
Vu Cấm vốn nổi giận đùng đùng, nghe hắn nói như vậy ngược lại cười to, thân thủ kéo cổ áo đem hắn đi ra ngoài, "Được! Được! Ta chờ xem nam nhân nào sẽ đến giày vò ngươi! Ngươi muốn ta cũng sẽ không cản!"
Mạc Phi Trần ha ha cười, nghĩ thầm Vu sư huynh không tức giận chính mình cũng sẽ không xui xẻo, làm sao còn nhớ chính miệng nói giỡn cái gì.
"Sư huynh ngươi chờ một chút!" Mạc Phi Trần bỗng nhiên xoay người trở lại, "Một khi ngươi đã bỏ tiền mua bàn tửu tịch kia, ta ít nhất cũng muốn đem món thỏ hoang hầm hồng về ăn."
Vu Cấm đứng ngoài cửa, nhìn theo bóng dáng hắn, khóe miệng mỉm cười.
Mạc Phi Trần gặm thịt thỏ đi sau Vu Cấm, được khoảng chục thước, Vu Cấm bỗng ném tới cho hắn bầu rượu, cũng may hắn chân tay mau lẹ, nếu không cũng bị đập cho choáng váng.
"Sư huynh, là rượu a!"
"Đúng a, ngươi cũng mười tuổi rồi." Vu Cấm trở lại, ngồi trên con sư tử đá trước nhà một đại nhân.
Mạc Phi Trần không nói gì, chỉ ngửa đầu nhìn Vu Cấm ngồi xa xa, mái tóc đối phương bay bay, trong gió đêm có vài phần hiệp khách lãng đãng.
"Chúng ta làm sư huynh đệ mười năm, còn chưa từng cùng nhau uống rượu đi." Vu Cấm hất hất cằm, ý bảo Mạc Phi Trần mở bầu rượu.
Nhưng Mạc Phi Trần vẫn đứng bất động, "Sư huynh, có phải ngươi đã "xuất kiếm"?"
Vu Cấm gật đầu, lạnh nhạt nói, "Tuy ta có thể xuất kiếm, nhưng tại giang hồ những đệ tử trẻ tuổi có thể xuất kiếm cũng trên trăm người, mà chân chính tu luyện đến cảnh giới thập đại danh kiếm lại được bao nhiêu?"
"Một khi đã không được mấy người, vì sao cứ nhất định phải cố gắng như thế? Tựa như hiện tại... Một bầu rượu một mỹ nhân không phải tốt lắm sao?"
Vu Cấm mỉm cười, "Ta thực hâm mộ ngươi, Phi Trần. Hâm mộ ngươi không có tham vọng, cho nên dễ dàng thỏa mãn. Nhưng không phải ai cũng có thể trở thành 'Mạc Phi Trần'."
"Sư huynh phải rời khỏi Côn Uẩn sơn trang sao?"
Vu Cấm gật đầu, "Ngươi cũng biết, ta luôn muốn đến giang hồ nhìn xem... giang hồ là như thế nào!"
Mạc Phi Trần hít một hơi, quăng trả bầu rượu lại cho Vu Cấm, thuận miệng ngâm hai câu thơ của Đông Phương Bất Bại: "Trần thế tựa triều nhân tựa thủy. Giang hồ năng hữu kỉ phân hồi (Trần gian như thủy triều người như nước, nhập giang hồ có mấy ai trở lại?). Một khi Vu sư huynh cố chấp muốn nhập giang hồ, rượu này vẫn nên để đó, chờ ngươi trở về.... Mạc Phi Trần đương nhiên phụng bồi."
Tâm tư hắn chua xót, dù đã sớm dự đoán được ngày này sẽ tới.
Một mình trên đường trở về, bước chân hắn đi thật chậm, hắn biết Vu Cấm sẽ đứng chỗ cũ, cầm bầu rượu mà nhìn mình.
Con người là như vậy, chưa từng thử qua sẽ luôn hướng đến tư vị trong đó, cho đến lúc chân chính đạt được không chừng lại buông tiếng thở dài "Chẳng qua chỉ như thế".
Giang hồ... Mạc Phi Trần tin tưởng cũng chỉ như vậy. Bằng không vì sao Tiêu Phong lại nguyện ý cùng A Chu tái ngoạn chăn ngựa, Dương quá vì sao lại cùng Tiểu Long nữ ẩn cư cổ mộ?
Đêm hôm đó, Mạc Phi Trần vẫn ngồi trước cửa sơn, cho đến khi mặt trời mọc, Vu Cấm cũng không trở về.
Nhưng Văn Thanh Viễn lại hạ sơn, vỗ vỗ lưng hắn: "Phi Trần, trở về đi."
Mạc Phi Trần có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng mà kinh ngạc), những năm gần đây, Văn Thanh Viễn cũng không quá quản chính mình, hắn chạy nhanh nhảy khỏi tảng đá, hướng Văn Thanh Viễn hành lễ.
"Sư phụ..."
"Ân?" Văn Thanh Viễn đi đến ngừng trước mặt Mạc Phi Trần, nghiêng đầu
"Ở trong lòng ngươi, giang hồ là cái gì?" Mạc Phi Trần có chút hiếu kỳ, người này trang chủ Côn Uẩn sơn trang luôn luôn tị thế đối với giang hồ có ý niệm gì?
"Một chén rượu, một ấm trà, một quyển sách.... Đều có thể là giang hồ." Văn Thanh Viễn mỉm cười, "tựa như ngươi nói, giang hồ 'ở trong lòng ngươi' vậy."
Mạc Phi Trần giương mi, hắn nghe không hiểu những lời Văn Thanh Viễn nói, tựa hồ cảnh giới thật sâu xa.
Trở lại sơn trang, ngày tháng tiếp tục trôi qua.
Ước chừng nửa năm sau, đã đến ngày tu sửa sơn trang.
Mạc Phi Trần cùng hai, ba sư huynh đệ phụ trách lập rào vây quanh sơn đạo.
Gió núi có chút lớn, đặc biệt vừa lúc vào thu.
Sơn cốc là nơi sâu nhất trong Côn Uẩn sơn, hằng năm sương mù bao phủ, làm cho người ta phân không rõ chân cốc là hồ sâu hay vũng lầy. Vách núi có năm sợi dây thừng kéo dài đến tận trong sương mù, đều kia là tro cốt của các vị tiền nhiệm trang chủ, ngoài ra cũng chỉ còn Hà Uẩn Phong.
"Ngươi nói gió lớn như vậy, có khi nào tro cốt của các tiền nhiệm trang chủ cũng sớm bị tan ra rồi không?" Mạc Phi Trần ngồi ở bên ngoài rào vây, ngoài miệng ngậm cỏ đuôi ngựa nhìn vào sương mù xuất thần mà nói. Sạn đạo (đường làm lát ván gỗ, trên núi) kéo dài trên Thạch Bích tới ngoài, treo lơ lửng không có gì để bám vào, hàng năm đều phải tới bái tế tổ tiên, để hoàn hảo, các đệ tử đều phải đến tu sửa một lần.
"Phi phi phi!!! Ngươi đang nói bừa cái gì vậy!" Một vị tiểu sư huynh gõ đầu hắn.
"Ta nghe nói sư tổ Hà Uẩn Phong mai tang tại dưới vùng sương mù này, năm đó hắn cùng tiền trang chủ Mộc Vân sơn trang Lạc Liên Vân trong chốn võ lâm đạt đến cảnh giới tối cao của kiếm khí, thật muốn xem hắn là người thế nào." Một vị tiểu sư đệ nhỏ hơn Mạc Phi Trần nửa tháng dựa bên rào vây mà cảm khái.
"Thôi đi, trừ khi người chết đi xuống địa phủ ít nhất cũng gặp được hồn ma của hắn, bằng không hiện tại dù ngươi thấy được, cũng chỉ là bộ xương khô!" Mạc Phi Trần vặn vẹo thắt lưng, mong sao cho mấy sư huynh đệ khác nhanh sửa xong để còn về ngủ một giấc.
Mọi người khuôn mặt trắng bệch, cũng không ai nói thêm lời nào.
Mạc Phi Trần bỗng nghĩ, nếu Văn Thanh Viễn chết đi rồi cũng cần một sợi dây thừng cột tro cốt, có phải bản thân mình cũng phải đi thiêu thân thể cường tráng của y? Lại nhìn tầng sương mù kia, giống như kính hoa (hoa trong gương) thủy nguyệt (trăng trong nước), hắn nghĩ đến, nếu mình té xuống đấy, có khi nào sẽ trở lại thế giới mình nguyên bản thuộc về không?
Chân hắn nhấc tại không trung cứng đờ, bất thình lình phát hiện cái gì.
Sau đó, một đàn ong từ phía dưới sạn đạo bay ra.
Mạc Phi Trần còn đang sững sờ nghĩ thầm thứ này như thế nào giống như ong vò vẽ, kết quả các sư huynh đệ đều hét lên sợ hãi, "Mau chạy a – là ong vò vẽ a – "
Cạch cạch bộp bộp một đám thiếu niên chạy trên sạn đạo, quơ tay quơ chân đến loạn xạ.
Mạc Phi Trần vốn chạy cuối cùng, nhưng trong nguy hiểm lại khiến hắn chạy vượt lên trước các sư huynh đệ.
"Mạc Phi Trần! Ngươi là tên đáng chết!"
"Trở về ta muốn đập chết ngươi!"
Mạc Phi Trần cũng đầu thèm nghe tiếng chửi rủa phía sau, hắn không nghĩ thành bia cho mấy con ong vò vẽ cắn a. Nhưng sự thật chứng minh, sư phụ cử bọn hắn đi kiểm tra sạn đạo là hoàn toàn có đạo lý. Mạc Phi Trần chỉ nghe dưới chân lạch cạch một tiếng, miếng gỗ vỡ vụn, chính mình bị rơi xuống dưới.
Hắn gắng sức níu lấy mấy mảnh gỗ, nhưng gỗ cũng bị sức nặng hắn kéo xuống, cuối cùng hắn rơi xuống trong tiếng kêu la của mọi người.
"a – "
Suy nghĩ nửa ngày... Mạc Phi Trần hắn cũng không có phúc sống lâu bằng Vu sư huynh nhập giang hồ a.
Qua vùng sương mù này! Có lẽ tiếp theo là vực sâu vạn trượng.
Mạc Phi Trần nhắm chặt mắt, chính mình xuyên qua một mảnh trắng xóa, nhưng không tới lần thứ hai, chỉ nghe thấy một trận tiếng nước, bên tai vang lên âm thanh ùng ục, toàn thân bị lạnh đến không cử động được.
Nơi đây thật sự giống với tiểu thuyết võ hiệp, có thủy đàm (hồ nước), bằng không làm sao có sương mù dày như vậy! Sương mù này không phải hơi nước sao!
Mạc Phi Trần mặc kệ đúng sai, bơi chó, bơi ếch bao kiểu tự do đem ra dùng hết, rốt cục tay cũng đụng tới bờ.
"Mẹ nó, thực mới nghĩ... quả nhiên là một thủy đàm."
Nhưng hên là thủy đàm, bằng không hắn liền xong đời.
Thở gấp ngồi bên hồ, hắn ngã ngồi về phía sau. Hoàn hảo, hoản hảo, thiếu gia ta còn sống, còn có cơ hội đợi Vu đầu gỗ trở về uống rượu.
Hé mắt một chút, sơn động này cũng là loại địa phương bình thường.
"Ta sẽ không sơ suất liền rơi vào một nơi lang huyên phúc địa (tiên động a~ =))) đi?" Mạc Phi Trần lắc lắc đứng lên, sương mù che khuất tầm mắt hắn, nhưng càng đi sâu vào động, sương mù càng loãng hơn.
Không có ánh sáng, hắn chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối, "nương a.. nếu có hỏa chiết tử( đại khái là đuốc hay vật châm lửa) thì tốt rồi..."
Không không không ... chỉ cần cỏ khô hắn cũng có thể nhóm lửa rồi, hiện tại cả người hắn run rẩy, chỉ mong cho Văn Thanh Viễn còn nhớ đến đồ đệ như hắn, hạ cốc đến tìm mà thôi.
Có thể là lão thiên gia nghe đến lời hắn thỉnh cầu, đi hơn mười thước, hắn liền tìm được đá cỏ khô, ngồi xuống tìm được đá, phí bao công sức mới đánh được lửa, đáng tiếc không đủ để đốt được cỏ khô. Hắn chỉ còn cách rút kinh nghiệm, thay đổi góc độ để cỏ khô, rốt cuộc thành công đốt được cỏ.
Có ánh sáng, hắn mới phát giác cỏ khô này kỳ thực sinh trưởng trong động, có thể vì mùa hè năm trước quá nóng khiến chúng khô lại trong khe đá, đến năm có đủ nước mới làm ẩm hơn.
Mạc Phi Trần bó cỏ khô lại, tạo thành cây đuốc.
Sơn động này có bậc thang, có người cố ý chỉnh sửa qua, chắc hẳn bên trong phải chưa bảo vật gì đó? Tỷ như nói các tiền nhiệm trang chủ đều được chôn cất cùng châu báu? Mạc Phi Trần vừa nghĩ, lại liền cười rộ lên, nhìn xem Văn Thanh Viễn kia một thân nghèo nàn, Côn Uẩn sơn trang của bọn họ làm sao có thể có nhiều tiền chứ?
Chính là lòng hiếu kỳ nổi lên, hơn nữa nhìn nhìn hai bên sơn động, cũng không có việc gì giết thời gian.
Trong động rộng hơn.
Ánh lửa đảo qua, Mạc Phi Trần ngây người, đỉnh Thạch Bích điêu khắc hình người, đánh dấu huyệt đạo hoặc đạo khí, hắn thở ra một hơi, biết kia chắc chắn là võ công bí tịch của sơn trang. Chính là không đầu không đuôi, hắn xem cũng không hiểu.
Tiến lên trước, Mạc Phi Trần chỉ cảm thấy độ ấm ngày càng thấp.
Phía trước có một tảng băng, tỏa ra sương mù.
Hàn băng ngàn năm? Đây là khái niệm xẹt qua đầu tiên trong đầu hắn.
Giơ đuốc tiến đến càng gần, Mạc Phi Trần ngây người tại chỗ.
Đây là một tòa băng quang, có lẽ do băng chất trong suốt, Mạc Phi Trần thấy rõ rang ngũ quan người đang nằm trong băng.
Mi như viễn đại, mũi tựa tinh thùy, đáng tiếc.... Là một nam nhân.
Càng đáng tiếc, là người đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.