Chương 13: Gặp gỡ
Bao Phuong Nghi Ma
12/01/2024
Anh chầm chậm sải từng bước mạnh mẽ về phía trước, tay không quên cầm theo chiếc balo đen bên cạnh.
Vì dãy ngành thể dục thể thao phải đi ngang qua cantin của trường nên anh đã ghé ngang qua đó mua một ly nước chanh.
- Bán cho tôi một ly nước chanh không đường.
Anh vừa nói xong, người con gái trẻ phía trước đứng bán liền đứng người.
Tại sao lại mua nước chanh không đường chứ, chua đến nhăn cả mặt mà anh không cảm nhận được sao?
Dù vậy cô gái vẫn lập tức nhanh nhẹn lấy chanh từ trong tủ ra để vắt nước.
- Tôi nói với cháu bao nhiêu lần rồi, ai bảo đến trễ làm gì, bây giờ không còn đồ ăn nữa lại than vãn ở đây.
Tư Hạ tàn tạ cầu xin cô chủ bán cho mình một ít bánh mì để dằn bụng bữa sáng nhưng không may đến quá trễ nên đã hết món từ trước rồi.
Bị la như vậy cũng đã 10 phút rồi, cô đau khổ ôm lấy chiếc bụng đang đau nhói mà lết đến bàn ăn ngồi co ro một góc.
Anh khẽ nghiêng đầu nhìn qua, suy ngẫm một lúc rồi lấy từ chiếc balo ra một hộp đồ ăn đã chuẩn bị ở nhà từ trước, sẵn tiện trong bịch thuốc khẩn cấp cũng có thuốc bao tử nên anh cũng đã lấy ra và đem đến cho cô.
Ánh mắt cô đang nhìn đau đáu xuống bàn thì thấy một chiếc hộp nhựa đen cùng một viên thuốc và chai nước nhỏ liền bất ngờ ngẩng đầu lên thì thấy anh.
- Uống đi rồi ăn cơm, tôi ăn sáng rồi, thấy nhóc tội nghiệp quá coi như bố thí cho nhóc vậy.
Cô đang cảm động thì bất giác cảm lạnh vì câu nói của anh, có nhất thiết phải dùng từ thô tục vậy không chứ?
Cô phồng má nhớ đến lúc nãy bị nhục nhã trên tiết mà không ngừng sôi máu, liền dứt khoác lấy thức ăn từ tay anh rồi mắng nhiếc:
- Này này, anh đừng có mà lớn giọng, ai mượn anh bận đồ cùng màu với tôi chứ, lại còn mời tôi trả lời câu hỏi của anh làm tôi bẻ mặt, anh thật là phiền phức.
Người đàn ông trước mặt đã 30 tuổi mà lại nghe một cô nhóc nhỏ 18 tuổi thốt nên câu mình phiền phức sao?
Lòng anh có chút khó chịu, cảm giác nhân cách đang bị chà đạp, nhưng rồi liền thở dài quay gót rời đi.
Coi như cô nhóc này còn nhỏ không hiểu chuyện vậy.
Cô lại tỏ vẻ bất cần, thậm chí còn khinh bỉ anh nhưng bàn tay lại không tự chủ mà tháo hộp đồ ăn ra.
- Wow là bò xào, món mình thích.
Cô sung sướng hét lên nào ngờ từng chữ đều lột thẳng vào lỗ tai anh, gương mặt người đang đứng trả tiền nước ấy bỗng có chút giãn ra, gật gù vài cái rồi cầm lấy ly nước rời đi.
Cô ngồi nhâm nhi bữa cơm ăn sáng mà cứ như vớ được nắm vàng, sung sướng hân hoan vô cùng.
Nghiên Nghiên từ khoa Nhà báo thang lang đi đến cantin với vẻ buồn rầu lại may mắn gặp được cô bạn thân cùng phòng.
Nghiên Nghiên chạy nhanh đến, đánh mạnh vào người cô một cái làm cô muốn phun cả muốn cơm chiên đang ở trong họng, liền nhăn mặt quay sang miệng nhóp nhép hỏi:
- V*i cả, ai dám đánh bà mày đấy?
Vừa dứt câu liền thấy Nghiên Nghiên bước đến kế bên ngồi xuống ghế, thở dài một tiếng đầy mệt mỏi. Cô thấy vậy cũng không nỡ tức giận liền hạ giọng hỏi:
- Sao thế? Nhìn ủ rủ vậy.
Nghiên Nghiên thở dài, nhìn cô mà chán đời nói:
- Hôm qua cố gắng đi phỏng vấn cho nhiều vào, cuối cùng cũng bị đánh không đạt yêu cầu vì bài làm còn dài dòng không ấn tượng.
Miệng cô phồng lên đang nhai nhồm nhoàm, sau đó cũng tỏ vẻ đồng tình mà liền đáp lời:
- Ây da, đừng bận tâm, mày nhìn xem, hôm nay tao còn bị đăng ùm lên confession trường vì mặc đồ cặp rồi trả lời sai câu hỏi, haizz, chả biết tự dưng lại bận đồ cùng màu với anh ta làm gì, xui thật.
Nghiên Nghiên lúc này mới để ý, liền nhìn thấy hộp cơm chỉn chu trước mặt mà không ngừng cảm thán:
- Eo ơi, cantin cũng có bán hộp cơm chất lượng vậy sao?
Cô nghe thấy liền phụt cười không ngớt, liền to tiếng nói:
- Là của ông chú cảnh sát đó, được mời về làm giảng viên 1 tháng môn Pháp luật đại cương rồi lại gặp tao ở cantin không có đồ ăn nên cho đấy.
Nghe xong mặt cô bạn đối diện liền biến sắc, thấy rõ miệng cô ấy giật giật sau đó liền dùng ánh mắt nghi ngờ về phía cô mà mỉa mai:
- Thân vậy rồi mà còn ông chú cảnh sát gì nữa chứ hả? Người ta đem tận cơm đến đấy mà còn đòi hỏi gì?
Cô bất lực nhìn cô bạn trước mặt rồi liền nói:
- Tao chỉ vừa mới chia tay hôm qua thôi đấy, đừng có mơ mộng nữa.
- Này, mới chia tay chứ có phải không được quen người mới đâu, mày không thấy thằng đó đang quen mày vẫn quen con mới giờ mày chia tay nó mày quen người khác coi như là tử tế với nó lắm rồi đó.
Cô bỏ muỗng cơm vào miệng, mặt vẫn nghiên túc suy nghĩ, nhưng rồi lại dùng giọng bác bỏ:
- Không, tao không có thích anh ta, bây giờ tao chỉ muốn tập trung học rồi 1 2 tháng nữa đi tìm việc làm gửi tiền về cho gia đình thôi.
Nghiên Nghiên dù rất muốn nói tiếp nhưng nghĩ đến mấy nay cô chật vật vì tình yêu cậu ấy nhìn thôi cũng đã xót vô cùng, chưa gì lại còn muốn đẩy đưa cho người khác.
Khác nào đưa người vào hang thú dữ.
________________________
Bước chân "lộp bộp" đều đặn bước đến dãy hành lang dài vô tận rồi lại dừng hẳn tại cánh cửa lớp học nọ, trên bảng ghi hẳn hoi số lớp.
"Lớp TDTTTCN-3"
Bầu không khí có vẻ rất náo động, bàn tay anh dứt khoác nắm chặt lấy nắm cửa rồi kéo thật mạnh.
"Ầm"
Một xô nước rơi xuống, vừa may anh ung dung bước ngược về sau như đã đoán trước điều này xảy ra, làm cho các cậu sinh viên bên trong điêu đứng vì bị nắm thóp trò đùa của mình.
Anh nhếch mép cười khinh một cái rồi bước vào, đeo mic lên mặt, anh khẽ thốt nên một câu:
- Lời chào mừng độc đáo đấy. Các cậu lớn hết rồi nhỉ? Vậy chắc chịu được bất ngờ từ tôi.
Câu nói của anh vừa dứt, cả lớp im bặt đến đáng sợ, cái lớp mệnh danh quậy phá này nay lại im lặng đến vậy sao?
Cuối cùng chỉ có anh mới trị được cái lớp chỉ toàn học sinh được tuyển thẳng như vậy à?
Ánh mắt anh ngước nhìn bao quát cả lớp, rồi chợt khựng lại ở vị trí đầu bàn đối diện bục giảng của anh, có chút bất ngờ nhưng lại không lộ rõ ra mặt, anh liền nhận ra đây là cậu bạn trai cũ của cô gái nhỏ Tư Hạ.
Cậu ta quần áo xộc xệch thế này, có lẽ là cầm đầu bọn quậy trong lớp chứ nhở, chỉ nhìn sơ qua anh cũng có thể nhảy số được liệu đây có phải người nhân cách thơm tho hay không...
- Này ông kia, dạy thì lo mà dạy, nhìn cái gì mà nhìn?
Cậu bạn kế bên Yên Trì khó chịu cất giọng, thẳng chân đạp hẳn cái vàn vướng víu qua một bên cho đỡ chướng mắt.
Ánh mắt anh đằng đằng sát khí khẽ nhìn về phía âm thanh phía ra như đang răn đe cậu bạn đó.
- Haha, để tao xem ông ta thế nào, cái thứ lấy đồ vứt thì có giá trị gì?
Câu nói của Yên Trì như thể đang mỉa mai lấy sự việc tối hôm qua, có lẽ cậu ta tưởng anh quen cô đây mà.
Nhận ra người trước mặt mình suy nghĩ nông cạn ngu ngốc như vậy, anh khẽ bật cười thành tiếng nhưng nhìn mặt lại không một tí cảm xúc, liền đáp lời:
- Không học thì cứ báo cáo lên hiệu trưởng, tôi không dạy để xem các em có lên lớp được không?
Nói xong tay anh vung nhẹ xuống bàn một cái, âm thanh vang lên to đến độ phải khiến mọi người khiếp sợ, anh lại từ tốn quay lên bảo viết bài để chuẩn bị bài giảng.
Lần đầu gặp gỡ chính thức, sau này có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện thú vị đây....
Vì dãy ngành thể dục thể thao phải đi ngang qua cantin của trường nên anh đã ghé ngang qua đó mua một ly nước chanh.
- Bán cho tôi một ly nước chanh không đường.
Anh vừa nói xong, người con gái trẻ phía trước đứng bán liền đứng người.
Tại sao lại mua nước chanh không đường chứ, chua đến nhăn cả mặt mà anh không cảm nhận được sao?
Dù vậy cô gái vẫn lập tức nhanh nhẹn lấy chanh từ trong tủ ra để vắt nước.
- Tôi nói với cháu bao nhiêu lần rồi, ai bảo đến trễ làm gì, bây giờ không còn đồ ăn nữa lại than vãn ở đây.
Tư Hạ tàn tạ cầu xin cô chủ bán cho mình một ít bánh mì để dằn bụng bữa sáng nhưng không may đến quá trễ nên đã hết món từ trước rồi.
Bị la như vậy cũng đã 10 phút rồi, cô đau khổ ôm lấy chiếc bụng đang đau nhói mà lết đến bàn ăn ngồi co ro một góc.
Anh khẽ nghiêng đầu nhìn qua, suy ngẫm một lúc rồi lấy từ chiếc balo ra một hộp đồ ăn đã chuẩn bị ở nhà từ trước, sẵn tiện trong bịch thuốc khẩn cấp cũng có thuốc bao tử nên anh cũng đã lấy ra và đem đến cho cô.
Ánh mắt cô đang nhìn đau đáu xuống bàn thì thấy một chiếc hộp nhựa đen cùng một viên thuốc và chai nước nhỏ liền bất ngờ ngẩng đầu lên thì thấy anh.
- Uống đi rồi ăn cơm, tôi ăn sáng rồi, thấy nhóc tội nghiệp quá coi như bố thí cho nhóc vậy.
Cô đang cảm động thì bất giác cảm lạnh vì câu nói của anh, có nhất thiết phải dùng từ thô tục vậy không chứ?
Cô phồng má nhớ đến lúc nãy bị nhục nhã trên tiết mà không ngừng sôi máu, liền dứt khoác lấy thức ăn từ tay anh rồi mắng nhiếc:
- Này này, anh đừng có mà lớn giọng, ai mượn anh bận đồ cùng màu với tôi chứ, lại còn mời tôi trả lời câu hỏi của anh làm tôi bẻ mặt, anh thật là phiền phức.
Người đàn ông trước mặt đã 30 tuổi mà lại nghe một cô nhóc nhỏ 18 tuổi thốt nên câu mình phiền phức sao?
Lòng anh có chút khó chịu, cảm giác nhân cách đang bị chà đạp, nhưng rồi liền thở dài quay gót rời đi.
Coi như cô nhóc này còn nhỏ không hiểu chuyện vậy.
Cô lại tỏ vẻ bất cần, thậm chí còn khinh bỉ anh nhưng bàn tay lại không tự chủ mà tháo hộp đồ ăn ra.
- Wow là bò xào, món mình thích.
Cô sung sướng hét lên nào ngờ từng chữ đều lột thẳng vào lỗ tai anh, gương mặt người đang đứng trả tiền nước ấy bỗng có chút giãn ra, gật gù vài cái rồi cầm lấy ly nước rời đi.
Cô ngồi nhâm nhi bữa cơm ăn sáng mà cứ như vớ được nắm vàng, sung sướng hân hoan vô cùng.
Nghiên Nghiên từ khoa Nhà báo thang lang đi đến cantin với vẻ buồn rầu lại may mắn gặp được cô bạn thân cùng phòng.
Nghiên Nghiên chạy nhanh đến, đánh mạnh vào người cô một cái làm cô muốn phun cả muốn cơm chiên đang ở trong họng, liền nhăn mặt quay sang miệng nhóp nhép hỏi:
- V*i cả, ai dám đánh bà mày đấy?
Vừa dứt câu liền thấy Nghiên Nghiên bước đến kế bên ngồi xuống ghế, thở dài một tiếng đầy mệt mỏi. Cô thấy vậy cũng không nỡ tức giận liền hạ giọng hỏi:
- Sao thế? Nhìn ủ rủ vậy.
Nghiên Nghiên thở dài, nhìn cô mà chán đời nói:
- Hôm qua cố gắng đi phỏng vấn cho nhiều vào, cuối cùng cũng bị đánh không đạt yêu cầu vì bài làm còn dài dòng không ấn tượng.
Miệng cô phồng lên đang nhai nhồm nhoàm, sau đó cũng tỏ vẻ đồng tình mà liền đáp lời:
- Ây da, đừng bận tâm, mày nhìn xem, hôm nay tao còn bị đăng ùm lên confession trường vì mặc đồ cặp rồi trả lời sai câu hỏi, haizz, chả biết tự dưng lại bận đồ cùng màu với anh ta làm gì, xui thật.
Nghiên Nghiên lúc này mới để ý, liền nhìn thấy hộp cơm chỉn chu trước mặt mà không ngừng cảm thán:
- Eo ơi, cantin cũng có bán hộp cơm chất lượng vậy sao?
Cô nghe thấy liền phụt cười không ngớt, liền to tiếng nói:
- Là của ông chú cảnh sát đó, được mời về làm giảng viên 1 tháng môn Pháp luật đại cương rồi lại gặp tao ở cantin không có đồ ăn nên cho đấy.
Nghe xong mặt cô bạn đối diện liền biến sắc, thấy rõ miệng cô ấy giật giật sau đó liền dùng ánh mắt nghi ngờ về phía cô mà mỉa mai:
- Thân vậy rồi mà còn ông chú cảnh sát gì nữa chứ hả? Người ta đem tận cơm đến đấy mà còn đòi hỏi gì?
Cô bất lực nhìn cô bạn trước mặt rồi liền nói:
- Tao chỉ vừa mới chia tay hôm qua thôi đấy, đừng có mơ mộng nữa.
- Này, mới chia tay chứ có phải không được quen người mới đâu, mày không thấy thằng đó đang quen mày vẫn quen con mới giờ mày chia tay nó mày quen người khác coi như là tử tế với nó lắm rồi đó.
Cô bỏ muỗng cơm vào miệng, mặt vẫn nghiên túc suy nghĩ, nhưng rồi lại dùng giọng bác bỏ:
- Không, tao không có thích anh ta, bây giờ tao chỉ muốn tập trung học rồi 1 2 tháng nữa đi tìm việc làm gửi tiền về cho gia đình thôi.
Nghiên Nghiên dù rất muốn nói tiếp nhưng nghĩ đến mấy nay cô chật vật vì tình yêu cậu ấy nhìn thôi cũng đã xót vô cùng, chưa gì lại còn muốn đẩy đưa cho người khác.
Khác nào đưa người vào hang thú dữ.
________________________
Bước chân "lộp bộp" đều đặn bước đến dãy hành lang dài vô tận rồi lại dừng hẳn tại cánh cửa lớp học nọ, trên bảng ghi hẳn hoi số lớp.
"Lớp TDTTTCN-3"
Bầu không khí có vẻ rất náo động, bàn tay anh dứt khoác nắm chặt lấy nắm cửa rồi kéo thật mạnh.
"Ầm"
Một xô nước rơi xuống, vừa may anh ung dung bước ngược về sau như đã đoán trước điều này xảy ra, làm cho các cậu sinh viên bên trong điêu đứng vì bị nắm thóp trò đùa của mình.
Anh nhếch mép cười khinh một cái rồi bước vào, đeo mic lên mặt, anh khẽ thốt nên một câu:
- Lời chào mừng độc đáo đấy. Các cậu lớn hết rồi nhỉ? Vậy chắc chịu được bất ngờ từ tôi.
Câu nói của anh vừa dứt, cả lớp im bặt đến đáng sợ, cái lớp mệnh danh quậy phá này nay lại im lặng đến vậy sao?
Cuối cùng chỉ có anh mới trị được cái lớp chỉ toàn học sinh được tuyển thẳng như vậy à?
Ánh mắt anh ngước nhìn bao quát cả lớp, rồi chợt khựng lại ở vị trí đầu bàn đối diện bục giảng của anh, có chút bất ngờ nhưng lại không lộ rõ ra mặt, anh liền nhận ra đây là cậu bạn trai cũ của cô gái nhỏ Tư Hạ.
Cậu ta quần áo xộc xệch thế này, có lẽ là cầm đầu bọn quậy trong lớp chứ nhở, chỉ nhìn sơ qua anh cũng có thể nhảy số được liệu đây có phải người nhân cách thơm tho hay không...
- Này ông kia, dạy thì lo mà dạy, nhìn cái gì mà nhìn?
Cậu bạn kế bên Yên Trì khó chịu cất giọng, thẳng chân đạp hẳn cái vàn vướng víu qua một bên cho đỡ chướng mắt.
Ánh mắt anh đằng đằng sát khí khẽ nhìn về phía âm thanh phía ra như đang răn đe cậu bạn đó.
- Haha, để tao xem ông ta thế nào, cái thứ lấy đồ vứt thì có giá trị gì?
Câu nói của Yên Trì như thể đang mỉa mai lấy sự việc tối hôm qua, có lẽ cậu ta tưởng anh quen cô đây mà.
Nhận ra người trước mặt mình suy nghĩ nông cạn ngu ngốc như vậy, anh khẽ bật cười thành tiếng nhưng nhìn mặt lại không một tí cảm xúc, liền đáp lời:
- Không học thì cứ báo cáo lên hiệu trưởng, tôi không dạy để xem các em có lên lớp được không?
Nói xong tay anh vung nhẹ xuống bàn một cái, âm thanh vang lên to đến độ phải khiến mọi người khiếp sợ, anh lại từ tốn quay lên bảo viết bài để chuẩn bị bài giảng.
Lần đầu gặp gỡ chính thức, sau này có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện thú vị đây....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.