Chương 51: Mong rằng sẽ gặp lại...
Bao Phuong Nghi Ma
24/04/2024
Tư Hạ trở về nhà, hương thơm của thức ăn đã tỏa ngát cả một gian bếp rộng rãi. Theo thường lệ cả gia đình sẽ cùng ăn cơm tại bàn gỗ trong nhà bếp, nhưng vì hôm nay có khách nên ba cô liền đem thức ăn ra ngoài vườn ngồi để thoáng mát rộng rãi.
Bách Triết biết rằng cô đã thấm mệt, cứ đến lúc cô cầm lấy đĩa đồ ăn bước ra khỏi gian bếp lại bị anh chờ sẵn rồi nhanh tay cướp lấy đem ra ngoài vườn. Đến khi bàn ăn được bày ra trước mắt, Tư Hạ cũng chẳng dám ngồi vào bàn.
- Tư Hạ!? Em không ngồi ăn cùng sao?
Tư Hạ nhìn bàn ăn trước mắt, cô lủi thủi nói nhỏ:
- Khi nào ba cho phép, tôi mới được ngồi vào bàn, dù sao cũng chưa đói lắm…
Từ trước đến nay gia đình cô luôn gia giáo, thật ra thì có chút cổ xúy. Phải đến khi ba cô cho phép cô mới được ngồi vào bàn ăn cơm. Tư Hạ nhìn về góc nhà qua lớp cửa sổ nhỏ, cái nơi mà cô vẫn thường bị bắt phạt mỗi khi không nghe lời.
Đã mấy năm rồi ba cô vẫn còn rất khó khăn, căn bản bây giờ cũng đã đỡ hơn trước rất nhiều mặc dù cô biết ba thương mình nhất nhà.
- Bác, bác cho bé Hạ ngồi vào ván ăn cùng chúng ta được không ạ?
Tư Hạ khẽ liếc mắt nhìn người con trai quần áo chỉnh tề đang ngồi ngay ngắn đối diện ba cô. Lại còn thong dong gọi cô bằng “bé” khiến cô có chút bất ngờ.
Ba cô không nghĩ nhiều liền đồng ý, vừa hay lại còn một chỗ trống ở cạnh anh. Có lẽ nhà có khách nên ba cô rất vui, vì thế đã đem bình rượu quý để dành 5 năm trời ra để chiêu đãi anh.
Tư Hạ nhân lúc ba mẹ cô không để ý liền nghiêng đầu nói nhỏ vào tai của anh:
- Này, anh uống ít thôi, rượu này mạnh lắm, vả lại ba tôi cũng rất hăng, sợ anh sẽ say bí tỉ đến nôn mất!
Bách Triết đưa mắt trìu mến nhìn cô, lúc này gương mặt cô đã có vài vết sáng từ ánh trăng rọi xuống. Trong nụ cười của anh có chút ôn nhu và chiều chuộng.
Bữa cơm ăn xong rất nhanh, mẹ và cô dọn dẹp chén bát vào trong để rửa còn ba và anh lại ngồi bên ngoài vừa nói chuyện vừa nhâm nhi rượu.
- Hạ nè, con với thằng Yên Trì không còn quen nhau nữa sao?
Tư Hạ cầm cái bát dưới dòng nước mát, hành động lại kém tự nhiên vô cùng khi bị nhắc đến. Cô vội rửa sạch cái bát ấy rồi úp nó vào rổ.
- Không phải ai cũng có thể tin tưởng đâu, mẹ à…Lúc nãy mẹ Yên Trì sau khi biết bọn con chia tay còn khinh bỉ con vô cùng, nhưng thực tế Yên Trì đã quen Thảo Nhi trong lúc quen con…
Giọng nói Tư Hạ không còn run rẩy mềm mỏng hay sợ hãi nữa, chỉ còn lại sự thản nhiên và rắn rỏi…
- Con thích cậu trai trước vườn sao?
Dường như từ lúc cô đưa Bách Triết đến đây, mẹ cũng đã hiểu ra được vấn đề. Bởi lẽ từ trước đến nay cô chưa từng đưa một người nam nào về nhà mình cho dù có là Yên Trì đi chăng nữa, thật sự chưa từng đưa đến.
Tư Hạ không trả lời, nhưng cô biết rõ trong lòng mình đã có một bóng hình để chờ đợi. Cô biết chắc chắn mẹ cũng sẽ cầu mong cho cô gặp được người tốt để có được sự hạnh phúc thật sự.
- Một lát nữa, con cứ đưa cậu trai đó vào phòng ngủ trống của anh trai con để nghỉ ngơi.
Mẹ vừa nói xong cũng là cột mốc kết thúc hành động rửa chén, cô vội lau tay, nhìn về phía mẹ đang bước vào phòng ngủ rồi mới lẳng lặng đi ra ngoài vườn.
Ba cô đã vào nhà từ bao giờ, chỉ còn mỗi hình bóng to lớn mờ ảo trước ánh trăng sáng về đêm ở vùng quê hẻo lánh. Cô bước đến ngồi xuống cạnh anh.
Có vẻ như Bách Triết đã say, đôi mắt anh nheo lại, cố gắng chống lại sự xoay tròn của bầu trời cũng như giấc ngủ của chính mình. Tư Hạ cứ thế mà nhìn lấy anh, nhớ lấy cái lần anh ôm cô khi say rượu, bây giờ cô không còn sợ hãi nữa.
- Bách Triết, vào nhà ngủ thôi…
Tư Hạ khẽ thốt lên, phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm lạnh giá, người đàn ông đối diện khẽ gục đầu vào bờ vai nhỏ của cô. Lần này cô không rục người lại, chỉ nhẹ dùng tay xoa lấy đầu anh như một đứa trẻ.
Hơi thở của anh đều đều và mang theo chút mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền cùng mùi hương xả vải dịu nhẹ trên quần áo khiến cô cũng thấy vài phần dễ chịu.
Anh quá cao lớn, cô chỉ nhỏ gọn trong lòng anh nhưng cũng cố gắng dìu anh vào trong căn phòng nhỏ đã bỏ trống lâu ngày.
- Ngủ ngon.
Tư Hạ khẽ cất giọng, giọng nói mang theo chút ngọt ngào dịu dàng.
Đến cả lúc ngủ anh cũng không thể thả lỏng cơ thể, chỉ nằm đưa tay lên bụng ngủ một cách cứng nhắc. Bàn tay nhỏ bé của Tư Hạ xoa xoa lấy tóc anh thep nhịp, mãi một lúc lâu mới đành buông ra để về phòng.
_______________________
Tư Hạ mở mắt, sau giấc ngủ dài đã lâu chưa được trải qua khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô bước chân ra khỏi cửa phòng, đảo mắt nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
- Cậu ấy đi từ sớm rồi, có lẽ là phải đi gấp nên cũng chẳng ở lại đây lâu.
Tư Hạ chợt nhớ ra, các đoàn đến đây đều có chỗ ở riêng, huống hồ chi mùa Tết này có rất nhiều nơi để đến giúp đỡ, thế nên chắc chắn anh đã xin ở lại một đêm để cạnh cô. Nghĩ đến đây, cô vừa thấy ấm áp vừa thấy chạnh lòng.
Anh rời đi không để lại một chút lời nhắn nào, hơi ấm bên trên chiếc giường tối qua anh đã nằm cũng dần dần biến mất. Thà là đừng gặp nhau, cứ như anh gặp cô một ít thời gian như vậy rồi lại lẳng lặng rời đi chẳng phải đưa cho cô hi vọng rồi lại dập tắt sao?
Tư Hạ lấy trong túi ra chiếc thẻ xanh quen thuộc ấy, ngắm nghía một lúc rồi mới bỏ vào bóp tiền của mình. Đồng thời lúc này chiếc điện thoại của cô khẽ reo lên khiến cô giật mình, sau đó mới nhấc máy.
“Tư Hạ, anh phải cùng đoàn đến nơi khác vào sáng sớm, anh không muốn phiền em ngủ. Khi nào em trở về thành phố hãy gọi cho anh, chúng ta cùng nhau đi ăn, có được không?”
“Ừm…”
Lời nói thốt ra có vài phần kiềm nén, thật sự trong lòng cô cảm thấy rất hạnh phúc, cuối cùng anh cũng hiểu rằng thứ cô cần chỉ là một cuộc gọi điện để vơi bớt nỗi nhớ anh mà thôi.
Đầu dây bên kia tắt máy, khóe miệng Tư Hạ bất giác cong lên một cách mãn nguyện. Cô cũng đâu hay biết, có một chàng trai ngồi trên xe buýt vẫn cười tủm tỉm như con nít ba tuổi.
Cả ngày cô cứ trầm tư, chẳng hiểu sao gặp anh rồi lại thấy nhớ anh vô cùng, chỉ muốn mở mắt ra liền thấy anh bên cạnh. Thậm chí ý định về đây đến hết Tết cũng bị lung lay. Cô thật sự rất muốn gặp lại anh, càng sớm càng tốt.
Căn nhà lạnh lẽo sau khi có cô con gái trở về lại ấm cúng hơn bao giờ hết. Cô mong rằng bản thân sẽ sớm tìm được một chút ít tin tức của người anh trai đã sớm rời bỏ gia đình để lên sài thành lập nghiệp.
Tư Hạ không lơ là, cô về đến quê cũng rất hay nằm trong phòng của mình để học tập và làm việc kiếm thêm một ít tiền để dành dụm. Tài khoản ngân hàng của cô bỗng hiện lên một thông báo, Tư Hạ tròn mắt, sau đó liền gọi cho một số quen thuộc.
“Bách Triết, sao anh chuyển khoản tiền cho tôi? Lại còn rất nhiều tiền nữa!”
Đầu dây bên kia thoáng chốc nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng ấm áp của anh, giọng nói anh bây giờ lại hết 7 phần dịu dàng.
“Mừng tuổi mới sớm cho em một phần, chúc em năm mới có thêm nhiều niềm vui và hạnh phúc. Đến Giao Thừa anh lại tiếp tục chuyển cho em phần còn lại, quà nhỏ thôi, đừng khách sáo.”
Tư Hạ đỏ mặt, cô cứ ngượng ngùng chẳng biết nói gì, dù sao bây giờ có trả tiền lại thì anh cũng sẽ chuyển nó ngược lại cho cô như một vòng lặp không hồi kết, Tư Hạ vội vàng tắt máy, cô sợ để lâu sẽ có thêm nhiều câu từ mất kiểm soát thì không hay.
Cô nằm lăn lộn qua lại trên giường, chẳng thể ngừng nghĩ về người đàn ông gần 30 tuổi. Cô cầm chiếc điện thoại lên nhìn chằm chằm vào số của anh rồi đặt xuống. Cứ hễ có thông báo, cô lại sợ mình lại bỏ quên tin nhắn hay cuộc gợi nhỡ nào của anh.
Chẳng biết người đàn ông đó ra sao, nhưng với tuổi đôi mươi như cô, hiện tại còn có một người mình thầm thương trộm nhớ quả thật không thể che giấu, mọi bức vẽ của cô thay vì trước đây là những gam màu lạnh lẽo, tổng thể u tối thì giờ đây đã tươi đẹp hơn hẳn.
____________________________
Bách Triết sau khi hoàn thành công việc liền ngồi xuống một bậc thềm nhỏ để nghỉ mệt. Anh không nói cũng không than vãn gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng lấy trong túi quần ra một tấm hình nhỏ, cuối cùng khóe miệng cũng không kiềm được mà cong hẳn lên.
Sáng nay trước khi đi về khách sạn, mự của Tư Hạ đã dúi vào tay anh một tấm hình nhỏ chụp cô lúc cô mới sinh ra được vài tháng. Bách Triết suốt ngày hôm nay cứ lấy ra xem mãi, cất vào trong bóp tiền rồi lại bỏ vào ốp lưng điện thoại, mãi mới thôi nguôi ngoai.
Anh chợt nghĩ đến, lúc cô vừa sinh ra anh đã chuẩn bị lên cấp 2 thì phụt cười, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nghiêm túc nỗi. Sống đến gần 30 tuổi đầu anh thậm chí còn chưa nghĩ đến sau này cô vợ nhỏ của mình lại là một người kém mình tận 10 tuổi tròn.
Bách Triết tương tư trong lưới tình mãi chẳng thoát ra được. Nội tâm anh như muốn nổ tung khi nhớ về những nụ cười nhẹ của cô hôm qua, anh lấy điện thoại ra, cuối cùng lại không nỡ mà bỏ vào balo lại.
Bách Triết biết rằng cô đã thấm mệt, cứ đến lúc cô cầm lấy đĩa đồ ăn bước ra khỏi gian bếp lại bị anh chờ sẵn rồi nhanh tay cướp lấy đem ra ngoài vườn. Đến khi bàn ăn được bày ra trước mắt, Tư Hạ cũng chẳng dám ngồi vào bàn.
- Tư Hạ!? Em không ngồi ăn cùng sao?
Tư Hạ nhìn bàn ăn trước mắt, cô lủi thủi nói nhỏ:
- Khi nào ba cho phép, tôi mới được ngồi vào bàn, dù sao cũng chưa đói lắm…
Từ trước đến nay gia đình cô luôn gia giáo, thật ra thì có chút cổ xúy. Phải đến khi ba cô cho phép cô mới được ngồi vào bàn ăn cơm. Tư Hạ nhìn về góc nhà qua lớp cửa sổ nhỏ, cái nơi mà cô vẫn thường bị bắt phạt mỗi khi không nghe lời.
Đã mấy năm rồi ba cô vẫn còn rất khó khăn, căn bản bây giờ cũng đã đỡ hơn trước rất nhiều mặc dù cô biết ba thương mình nhất nhà.
- Bác, bác cho bé Hạ ngồi vào ván ăn cùng chúng ta được không ạ?
Tư Hạ khẽ liếc mắt nhìn người con trai quần áo chỉnh tề đang ngồi ngay ngắn đối diện ba cô. Lại còn thong dong gọi cô bằng “bé” khiến cô có chút bất ngờ.
Ba cô không nghĩ nhiều liền đồng ý, vừa hay lại còn một chỗ trống ở cạnh anh. Có lẽ nhà có khách nên ba cô rất vui, vì thế đã đem bình rượu quý để dành 5 năm trời ra để chiêu đãi anh.
Tư Hạ nhân lúc ba mẹ cô không để ý liền nghiêng đầu nói nhỏ vào tai của anh:
- Này, anh uống ít thôi, rượu này mạnh lắm, vả lại ba tôi cũng rất hăng, sợ anh sẽ say bí tỉ đến nôn mất!
Bách Triết đưa mắt trìu mến nhìn cô, lúc này gương mặt cô đã có vài vết sáng từ ánh trăng rọi xuống. Trong nụ cười của anh có chút ôn nhu và chiều chuộng.
Bữa cơm ăn xong rất nhanh, mẹ và cô dọn dẹp chén bát vào trong để rửa còn ba và anh lại ngồi bên ngoài vừa nói chuyện vừa nhâm nhi rượu.
- Hạ nè, con với thằng Yên Trì không còn quen nhau nữa sao?
Tư Hạ cầm cái bát dưới dòng nước mát, hành động lại kém tự nhiên vô cùng khi bị nhắc đến. Cô vội rửa sạch cái bát ấy rồi úp nó vào rổ.
- Không phải ai cũng có thể tin tưởng đâu, mẹ à…Lúc nãy mẹ Yên Trì sau khi biết bọn con chia tay còn khinh bỉ con vô cùng, nhưng thực tế Yên Trì đã quen Thảo Nhi trong lúc quen con…
Giọng nói Tư Hạ không còn run rẩy mềm mỏng hay sợ hãi nữa, chỉ còn lại sự thản nhiên và rắn rỏi…
- Con thích cậu trai trước vườn sao?
Dường như từ lúc cô đưa Bách Triết đến đây, mẹ cũng đã hiểu ra được vấn đề. Bởi lẽ từ trước đến nay cô chưa từng đưa một người nam nào về nhà mình cho dù có là Yên Trì đi chăng nữa, thật sự chưa từng đưa đến.
Tư Hạ không trả lời, nhưng cô biết rõ trong lòng mình đã có một bóng hình để chờ đợi. Cô biết chắc chắn mẹ cũng sẽ cầu mong cho cô gặp được người tốt để có được sự hạnh phúc thật sự.
- Một lát nữa, con cứ đưa cậu trai đó vào phòng ngủ trống của anh trai con để nghỉ ngơi.
Mẹ vừa nói xong cũng là cột mốc kết thúc hành động rửa chén, cô vội lau tay, nhìn về phía mẹ đang bước vào phòng ngủ rồi mới lẳng lặng đi ra ngoài vườn.
Ba cô đã vào nhà từ bao giờ, chỉ còn mỗi hình bóng to lớn mờ ảo trước ánh trăng sáng về đêm ở vùng quê hẻo lánh. Cô bước đến ngồi xuống cạnh anh.
Có vẻ như Bách Triết đã say, đôi mắt anh nheo lại, cố gắng chống lại sự xoay tròn của bầu trời cũng như giấc ngủ của chính mình. Tư Hạ cứ thế mà nhìn lấy anh, nhớ lấy cái lần anh ôm cô khi say rượu, bây giờ cô không còn sợ hãi nữa.
- Bách Triết, vào nhà ngủ thôi…
Tư Hạ khẽ thốt lên, phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm lạnh giá, người đàn ông đối diện khẽ gục đầu vào bờ vai nhỏ của cô. Lần này cô không rục người lại, chỉ nhẹ dùng tay xoa lấy đầu anh như một đứa trẻ.
Hơi thở của anh đều đều và mang theo chút mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền cùng mùi hương xả vải dịu nhẹ trên quần áo khiến cô cũng thấy vài phần dễ chịu.
Anh quá cao lớn, cô chỉ nhỏ gọn trong lòng anh nhưng cũng cố gắng dìu anh vào trong căn phòng nhỏ đã bỏ trống lâu ngày.
- Ngủ ngon.
Tư Hạ khẽ cất giọng, giọng nói mang theo chút ngọt ngào dịu dàng.
Đến cả lúc ngủ anh cũng không thể thả lỏng cơ thể, chỉ nằm đưa tay lên bụng ngủ một cách cứng nhắc. Bàn tay nhỏ bé của Tư Hạ xoa xoa lấy tóc anh thep nhịp, mãi một lúc lâu mới đành buông ra để về phòng.
_______________________
Tư Hạ mở mắt, sau giấc ngủ dài đã lâu chưa được trải qua khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô bước chân ra khỏi cửa phòng, đảo mắt nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
- Cậu ấy đi từ sớm rồi, có lẽ là phải đi gấp nên cũng chẳng ở lại đây lâu.
Tư Hạ chợt nhớ ra, các đoàn đến đây đều có chỗ ở riêng, huống hồ chi mùa Tết này có rất nhiều nơi để đến giúp đỡ, thế nên chắc chắn anh đã xin ở lại một đêm để cạnh cô. Nghĩ đến đây, cô vừa thấy ấm áp vừa thấy chạnh lòng.
Anh rời đi không để lại một chút lời nhắn nào, hơi ấm bên trên chiếc giường tối qua anh đã nằm cũng dần dần biến mất. Thà là đừng gặp nhau, cứ như anh gặp cô một ít thời gian như vậy rồi lại lẳng lặng rời đi chẳng phải đưa cho cô hi vọng rồi lại dập tắt sao?
Tư Hạ lấy trong túi ra chiếc thẻ xanh quen thuộc ấy, ngắm nghía một lúc rồi mới bỏ vào bóp tiền của mình. Đồng thời lúc này chiếc điện thoại của cô khẽ reo lên khiến cô giật mình, sau đó mới nhấc máy.
“Tư Hạ, anh phải cùng đoàn đến nơi khác vào sáng sớm, anh không muốn phiền em ngủ. Khi nào em trở về thành phố hãy gọi cho anh, chúng ta cùng nhau đi ăn, có được không?”
“Ừm…”
Lời nói thốt ra có vài phần kiềm nén, thật sự trong lòng cô cảm thấy rất hạnh phúc, cuối cùng anh cũng hiểu rằng thứ cô cần chỉ là một cuộc gọi điện để vơi bớt nỗi nhớ anh mà thôi.
Đầu dây bên kia tắt máy, khóe miệng Tư Hạ bất giác cong lên một cách mãn nguyện. Cô cũng đâu hay biết, có một chàng trai ngồi trên xe buýt vẫn cười tủm tỉm như con nít ba tuổi.
Cả ngày cô cứ trầm tư, chẳng hiểu sao gặp anh rồi lại thấy nhớ anh vô cùng, chỉ muốn mở mắt ra liền thấy anh bên cạnh. Thậm chí ý định về đây đến hết Tết cũng bị lung lay. Cô thật sự rất muốn gặp lại anh, càng sớm càng tốt.
Căn nhà lạnh lẽo sau khi có cô con gái trở về lại ấm cúng hơn bao giờ hết. Cô mong rằng bản thân sẽ sớm tìm được một chút ít tin tức của người anh trai đã sớm rời bỏ gia đình để lên sài thành lập nghiệp.
Tư Hạ không lơ là, cô về đến quê cũng rất hay nằm trong phòng của mình để học tập và làm việc kiếm thêm một ít tiền để dành dụm. Tài khoản ngân hàng của cô bỗng hiện lên một thông báo, Tư Hạ tròn mắt, sau đó liền gọi cho một số quen thuộc.
“Bách Triết, sao anh chuyển khoản tiền cho tôi? Lại còn rất nhiều tiền nữa!”
Đầu dây bên kia thoáng chốc nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng ấm áp của anh, giọng nói anh bây giờ lại hết 7 phần dịu dàng.
“Mừng tuổi mới sớm cho em một phần, chúc em năm mới có thêm nhiều niềm vui và hạnh phúc. Đến Giao Thừa anh lại tiếp tục chuyển cho em phần còn lại, quà nhỏ thôi, đừng khách sáo.”
Tư Hạ đỏ mặt, cô cứ ngượng ngùng chẳng biết nói gì, dù sao bây giờ có trả tiền lại thì anh cũng sẽ chuyển nó ngược lại cho cô như một vòng lặp không hồi kết, Tư Hạ vội vàng tắt máy, cô sợ để lâu sẽ có thêm nhiều câu từ mất kiểm soát thì không hay.
Cô nằm lăn lộn qua lại trên giường, chẳng thể ngừng nghĩ về người đàn ông gần 30 tuổi. Cô cầm chiếc điện thoại lên nhìn chằm chằm vào số của anh rồi đặt xuống. Cứ hễ có thông báo, cô lại sợ mình lại bỏ quên tin nhắn hay cuộc gợi nhỡ nào của anh.
Chẳng biết người đàn ông đó ra sao, nhưng với tuổi đôi mươi như cô, hiện tại còn có một người mình thầm thương trộm nhớ quả thật không thể che giấu, mọi bức vẽ của cô thay vì trước đây là những gam màu lạnh lẽo, tổng thể u tối thì giờ đây đã tươi đẹp hơn hẳn.
____________________________
Bách Triết sau khi hoàn thành công việc liền ngồi xuống một bậc thềm nhỏ để nghỉ mệt. Anh không nói cũng không than vãn gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng lấy trong túi quần ra một tấm hình nhỏ, cuối cùng khóe miệng cũng không kiềm được mà cong hẳn lên.
Sáng nay trước khi đi về khách sạn, mự của Tư Hạ đã dúi vào tay anh một tấm hình nhỏ chụp cô lúc cô mới sinh ra được vài tháng. Bách Triết suốt ngày hôm nay cứ lấy ra xem mãi, cất vào trong bóp tiền rồi lại bỏ vào ốp lưng điện thoại, mãi mới thôi nguôi ngoai.
Anh chợt nghĩ đến, lúc cô vừa sinh ra anh đã chuẩn bị lên cấp 2 thì phụt cười, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nghiêm túc nỗi. Sống đến gần 30 tuổi đầu anh thậm chí còn chưa nghĩ đến sau này cô vợ nhỏ của mình lại là một người kém mình tận 10 tuổi tròn.
Bách Triết tương tư trong lưới tình mãi chẳng thoát ra được. Nội tâm anh như muốn nổ tung khi nhớ về những nụ cười nhẹ của cô hôm qua, anh lấy điện thoại ra, cuối cùng lại không nỡ mà bỏ vào balo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.