Phiên Bản Cực Phẩm Của Mẫu Thân Đại Nhân!
Chương 37: NGƯỜI MẸ TRỌNG NAM KHINH NỮ (38)
Thanh Thanh Kết Ngạnh
07/10/2021
Editor: Zittrasua (Wattpad).
Mũi cao, môi mỏng nhạt, hai con ngươi đen nhánh như mực, nhưng tướng mạo có chút hung dữ, nhìn qua giống một người không nên chọc vào, hắn mặc một chiếc áo thun đơn giản, cùng với quần đen.
"Dạ. Anh hai, đêm nay anh phải đi làm công nữa sao?" Lục Lương buông cặp sách xuống, lộc cộc chạy đến nên phòng bếp nhỏ, nhón chân hỏi.
"Đúng rồi. Buổi tối anh hai không ở nhà, em phải cẩn thận biết chưa, không được mở cửa cho người lạ?" Một người nhìn dữ tợn như vân, nhưng khi nói chuyện với em trai, giọng hắn rất ôn nhu.
"Yên tâm đi anh, em biết mà. Đúng rồi, anh hai, em có một chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?" Lục Cao nhìn gương mặt hưng phấn của tiểu gia hỏa, cảm thấy hứng thú.
"Anh hai, anh biết Tưởng Thiên Dương ngồi cùng bàn với em nhỉ."
"Ừ, biết."
Bởi vì gia cảnh của gia đình bọn họ nên tính cách Lục Lương có chút mẫn cảm, cậu không có bao nhiêu bạn bè, nhưng Tưởng Thiên Dương ngồi cùng bàn với cậu lại thường xuyên được nhắc đến, hai người chơi khá thân.
"Hôm nay em nhìn thấy chị gái của Tưởng Thiên Dương, chị ấy rất xinh đẹp luôn, đẹp như tiên nữ tỷ tỷ trên TV vậy."
"Ồ, vậy sao?" Lục Cao thuận miệng đáp lời, tiếp tục vớt đồ ăn, nhưng câu tiếp theo Lục Lương nói ra khiến Lục Cao dở khóc dở cười.
"Anh ơi, anh cưới chị gái của Tưởng Thiên Dương làm vợ nhé." Lục Lương hưng phấn nói.
Lục Cao rửa sạch thức ăn, sau đó gõ nhẹ lên đầu em trai, khóe môi cong lên, mang theo một tia chọc ghẹo: "Mới con nít con nôi đã biết đến chuyện lấy vợ rồi."
Lục Lương che đầu bĩu môi, đuổi theo Lục Cao, nhất định muốn Lục Cao cưới chị gái Tưởng Thiên Dương làm vợ, chị gái của Tưởng Thiên Dương đã tốt lại còn xinh đẹp nữa đó.
Lục Cao không nhịn được mà bật cười.
Đây là lần đầu hắn thấy em trai chấp nhất như vậy.
Nhưng nói đến xinh đẹp, nói đến tiên nữ, thật ra Lục Cao nghĩ ngay đến một thiếu nữ, người đó trong sáng lại thanh thuần như mỹ ngọc, thích mặc một thân váy liền dịu dàng.
Đến gần cô ấy, Khiến Lục Cao càng thêm tự ti.
Vô luận là thiếu nữ như ngọc, hay là chị gái của Tưởng Thiên Dương đều không phải là người mà Lục Cao có thể trèo cao.
Lục Cao biết, hắn chính là một người không có tương lai.
Cha hắn là con ma bài bạc, thua cược thì bị người khác đòi nợ đến mức tự sát, còn mẹ hắn thì bỏ đi mất, để lại hắn và Lục Dương.
Ban đầu còn bà nội có thể chăm sóc bọn hắn, sau này bà nội cũng qua đời.
Hắn phải bỏ học, mưu sinh kiếm tiền để sống, còn phải gánh học phí của Lục Lương.
Hắn biết thành tích học tập của Lục Lương tốt, vậy nên cho dù thế nào cũng muốn cho cậu ăn học đầy đủ.
Mấy năm nay hắn kiếm tiền bằng đủ cách, đến xưởng đánh giày, đến công trường dọn gạch, phụ quán ăn, có một lần Lục Lương bệnh nặng, trong nhà không đủ để trả tiền thuốc, hắn chỉ có thể bán máu.
Đối với Lục Cao 18 tuổi mà nói, cuộc đời hắn có thể sẽ mãi mãi như thế này, nhưng Lục Lương thì khác, hắn muốn toàn lực để làm việc, cho em trai một cuộc sống tốt hơn.
————Editor: Zittrasua————
Lúc này Tưởng gia ở thành phố D lại đang có một màn cãi vã lớn.
"Ba, đó là cháu trai của ba đó, bà nội, đó là cháu nội của bà, chẳng lẽ mấy ngươi nguyện ý nhìn đứa nhỏ kia cứ như vậy bị phá mất sao?" Người nói chuyện chính là Tưởng Nguyên Bảo mười chín tuổi, cũng là đứa con lớn nhất của Tưởng Kiến Quân.
Tưởng Nguyên Bảo giống với cha hắn ta, tốt nghiệp cao trung xong thì không học nữa, vừa rời khỏi trường liền đi khắp nơi du đãng, không những vậy còn tìm được một người bạn gái, mà bạn gái hắn còn mang thai.
Tưởng Nguyên Bảo muốn kết hôn với cô ta, nhưng người nhà của bạn gái hắn nói, phải có nhà ở thành phố này thì mới gả, không có nhà thì bọn họ tình nguyện bỏ đứa trẻ.
Tâm tư Tưởng Nguyên Bảo cũng lung lay, dựa vào lý do này muốn về nhà đòi nhà riêng từ Tưởng lão thái và Tưởng Kiến Quân.
#071021
Mũi cao, môi mỏng nhạt, hai con ngươi đen nhánh như mực, nhưng tướng mạo có chút hung dữ, nhìn qua giống một người không nên chọc vào, hắn mặc một chiếc áo thun đơn giản, cùng với quần đen.
"Dạ. Anh hai, đêm nay anh phải đi làm công nữa sao?" Lục Lương buông cặp sách xuống, lộc cộc chạy đến nên phòng bếp nhỏ, nhón chân hỏi.
"Đúng rồi. Buổi tối anh hai không ở nhà, em phải cẩn thận biết chưa, không được mở cửa cho người lạ?" Một người nhìn dữ tợn như vân, nhưng khi nói chuyện với em trai, giọng hắn rất ôn nhu.
"Yên tâm đi anh, em biết mà. Đúng rồi, anh hai, em có một chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?" Lục Cao nhìn gương mặt hưng phấn của tiểu gia hỏa, cảm thấy hứng thú.
"Anh hai, anh biết Tưởng Thiên Dương ngồi cùng bàn với em nhỉ."
"Ừ, biết."
Bởi vì gia cảnh của gia đình bọn họ nên tính cách Lục Lương có chút mẫn cảm, cậu không có bao nhiêu bạn bè, nhưng Tưởng Thiên Dương ngồi cùng bàn với cậu lại thường xuyên được nhắc đến, hai người chơi khá thân.
"Hôm nay em nhìn thấy chị gái của Tưởng Thiên Dương, chị ấy rất xinh đẹp luôn, đẹp như tiên nữ tỷ tỷ trên TV vậy."
"Ồ, vậy sao?" Lục Cao thuận miệng đáp lời, tiếp tục vớt đồ ăn, nhưng câu tiếp theo Lục Lương nói ra khiến Lục Cao dở khóc dở cười.
"Anh ơi, anh cưới chị gái của Tưởng Thiên Dương làm vợ nhé." Lục Lương hưng phấn nói.
Lục Cao rửa sạch thức ăn, sau đó gõ nhẹ lên đầu em trai, khóe môi cong lên, mang theo một tia chọc ghẹo: "Mới con nít con nôi đã biết đến chuyện lấy vợ rồi."
Lục Lương che đầu bĩu môi, đuổi theo Lục Cao, nhất định muốn Lục Cao cưới chị gái Tưởng Thiên Dương làm vợ, chị gái của Tưởng Thiên Dương đã tốt lại còn xinh đẹp nữa đó.
Lục Cao không nhịn được mà bật cười.
Đây là lần đầu hắn thấy em trai chấp nhất như vậy.
Nhưng nói đến xinh đẹp, nói đến tiên nữ, thật ra Lục Cao nghĩ ngay đến một thiếu nữ, người đó trong sáng lại thanh thuần như mỹ ngọc, thích mặc một thân váy liền dịu dàng.
Đến gần cô ấy, Khiến Lục Cao càng thêm tự ti.
Vô luận là thiếu nữ như ngọc, hay là chị gái của Tưởng Thiên Dương đều không phải là người mà Lục Cao có thể trèo cao.
Lục Cao biết, hắn chính là một người không có tương lai.
Cha hắn là con ma bài bạc, thua cược thì bị người khác đòi nợ đến mức tự sát, còn mẹ hắn thì bỏ đi mất, để lại hắn và Lục Dương.
Ban đầu còn bà nội có thể chăm sóc bọn hắn, sau này bà nội cũng qua đời.
Hắn phải bỏ học, mưu sinh kiếm tiền để sống, còn phải gánh học phí của Lục Lương.
Hắn biết thành tích học tập của Lục Lương tốt, vậy nên cho dù thế nào cũng muốn cho cậu ăn học đầy đủ.
Mấy năm nay hắn kiếm tiền bằng đủ cách, đến xưởng đánh giày, đến công trường dọn gạch, phụ quán ăn, có một lần Lục Lương bệnh nặng, trong nhà không đủ để trả tiền thuốc, hắn chỉ có thể bán máu.
Đối với Lục Cao 18 tuổi mà nói, cuộc đời hắn có thể sẽ mãi mãi như thế này, nhưng Lục Lương thì khác, hắn muốn toàn lực để làm việc, cho em trai một cuộc sống tốt hơn.
————Editor: Zittrasua————
Lúc này Tưởng gia ở thành phố D lại đang có một màn cãi vã lớn.
"Ba, đó là cháu trai của ba đó, bà nội, đó là cháu nội của bà, chẳng lẽ mấy ngươi nguyện ý nhìn đứa nhỏ kia cứ như vậy bị phá mất sao?" Người nói chuyện chính là Tưởng Nguyên Bảo mười chín tuổi, cũng là đứa con lớn nhất của Tưởng Kiến Quân.
Tưởng Nguyên Bảo giống với cha hắn ta, tốt nghiệp cao trung xong thì không học nữa, vừa rời khỏi trường liền đi khắp nơi du đãng, không những vậy còn tìm được một người bạn gái, mà bạn gái hắn còn mang thai.
Tưởng Nguyên Bảo muốn kết hôn với cô ta, nhưng người nhà của bạn gái hắn nói, phải có nhà ở thành phố này thì mới gả, không có nhà thì bọn họ tình nguyện bỏ đứa trẻ.
Tâm tư Tưởng Nguyên Bảo cũng lung lay, dựa vào lý do này muốn về nhà đòi nhà riêng từ Tưởng lão thái và Tưởng Kiến Quân.
#071021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.