Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện
Chương 126
Tam Thượng Tang
24/06/2022
Nếu chỉ bởi một lời
hứa hẹn thì Phong Thiệu cũng chưa đến mức vì đại nghĩa mà hiến thân dễ
dàng như vậy, dù y cũng muốn dùng thân thể để bồi bổ nguyên khí cho
Phong Bạch. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, y vừa thất thủ thì
Phong Bạch đã dùng ngay thủ đoạn lừa gạt để ăn y đến chẳng còn một mảnh
vụn. Về chuyện phải bồi bổ nguyên khí cho đối phương, Phong Thiệu hao
tốn hết mười phần thì chắc mới bù lại được ba, bốn, còn sáu bảy phần thì y đã bất tỉnh nhân sự từ lâu, nào còn nhớ chuyện phải thải bổ cho hắn!
Sau vụ này Phong Thiệu mới rút ra kinh nghiệm xương máu, chỉ nên hứa hẹn cho súc sinh mộng đẹp, còn những thứ khác thì đừng bao giờ đồng ý. Y thực sự không muốn bị làm đến bán thân bất toại một lần nữa.
Dù Phong Bạch đã được thỏa mãn nhưng cũng ăn một lần là thấy nghiện, có điều nhìn dáng vẻ mới tỉnh dậy của Phong Thiệu nên hắn không dám đòi hỏi thêm, cứ tù từ lên kế hoạch cũng được. Về phần lửa giận của Phong Thiệu lửa giận, hắn cậy mình đang bị bệnh nặng, muốn đánh phải không, thế thì hắn sẽ lập tức bày ra dáng vẻ nghiệp chướng vô cùng suy yếu, như vậy có thể làm đối phương tức đến cười ngất ấy chứ.
Giọng nói của Phong Thiệu không lớn nhưng khí thế lại không nhỏ nhìn hắn chằm chằm: “Lên giường thì ngươi long tinh hổ mãnh, xuống giường ngươi liền thành liễu yếu đào tơ!”
Phong Bạch cọ qua, dụi cái đầu lớn của mình vào trong lòng y rồi truyền âm nói: Nếu thúc thúc thích long tinh hổ mãnh thì dù ta đây phải liều hết sức mình cũng muốn cầm thương lên ngựa!
Phong Thiệu nhéo hắn một hồi, nhéo đến độ tay toàn lông trắng mới cười nhạo đáp lại: “Vậy được rồi, những ngày sau ngươi phải ngoan ngoãn dưỡng thương, dù sao ngươi đã phải hao tổn tinh lực như vậy. Ngươi cũng biết ta thích long tinh hổ mãnh cơ mà.”
Từ nay về sau y sẽ không để Phong Bạch đạt được mục đích nữa, mặc dù thải bổ bằng cách giao hợp có hiệu suất rất cao nhưng khi thực sự hứng lên lại dễ khiến y đánh mất lí trí mà quên đi chuyện chính. So sánh một chút sẽ thấy chỗ tốt mà Phong Bạch có được cũng chẳng khác gì với thuật thải bổ bình thường.
Nếu đã như thế Phong Thiệu lại càng không muốn dũng cảm hiến thân, dù sao mỗi ngày cũng chỉ cần tuốt gậy mấy lần là đã có thể giúp Phong Bạch thải bổ rồi. Mặc dù có việc này giúp ích nhưng linh thạch của hai người vẫn tiêu tốn như nước chảy, sau một năm rốt cuộc cũng rỗng túi, chỉ còn sót lại một ít linh thạch cấp thấp chẳng thể dùng được.
“Chẳng phải Tử Hư đạo nhân kia cứ hễ thấy ngươi gặp nguy hiểm là sẽ tới cứu à? Sao lần này lại không thấy lão xuất hiện?”
“Lần trước khi lão đưa ta chiếc nhẫn đã nói muốn đi về phía Tây du lịch.”
Phong Thiệu than thở, may mà y vừa có tiền vừa có sức, sau khi sắp táng gia bại sản cũng nuôi được Phong Bạch về lại hình người. Có điều chuyện đầu tiên tên súc sinh này làm sau khi biến thân lại là lấy hạ để phạm thượng, lấy oán báo ơn. Hắn đòi hỏi vô độ, ép buộc y với vô số ngày bất tỉnh tựa như muốn bù lại một năm bị nhịn đói.
Phong Thiệu khổ không nói nổi, dường như đã hoàn toàn dâng cúc lên miệng hổ.
Cũng may thân thể y cường tráng, dù không tốt thì vẫn có Ma giáp bảo vệ, còn Phong Bạch thì nhớ đạo lý núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt nên rốt cuộc Phong Thiệu cũng có cơ hội thở dốc. Vừa lật người y đã không kìm được phải cho Phong Bạch mấy trận dạy dỗ, có điều cuối cùng vẫn niệm tình đối phương vừa mới hồi phục nên cũng ra tay nhẹ nhàng. Y không khỏi oán thầm trong lòng, chắc chắn tên súc sinh này biết mình sẽ đau lòng nên mới dám làm càn như vậy, nhưng ngay cả như thế thì khi xuống tay y vẫn không kìm được mà rút lại mấy phần sức mạnh.
Phu phu hai người vừa làm vừa đánh liền tu dưỡng hơn một tháng, nhưng chung quy nơi này cũng chẳng phải chỗ nên ở lại lâu, sau một hồi thương nghị, hai người quyết định khởi hành đi đến bí cảnh trong Tư Quá phong. Thứ nhất là Thái Dần đã giao hẹn trước, thứ hai là trong túi của hai người đã rỗng tuếch từ lâu, dù lần này tiến vào bí cảnh không phải vì tham bảo nhưng nếu đột phá được thì ắt sẽ thu được rất nhiều linh thạch, thứ ba là Phong Thiệu biết trước các tình tiết sẽ xảy ra.
Trong nguyên tác, sau khi Lữ Minh Tịnh kết Anh thì bắt đầu thu thập tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, rồi xảy ra tranh chấp với Trương Dưỡng Thanh, cuối cùng tàn bại trong tay Thanh Thành tôn giả mà chẳng thể cứu được đồng bọn của hắn ra. Bởi vậy hắn tự thấy thẹn trong lòng, nghĩ là do thực lực của mình không đủ nên đã đi vào Tư Quá phong để tôi luyện kiếm ý, mãi cho đến khi vô tình lạc vào bí cảnh trong này, lại có được cơ duyên tốt…
Có điều xưa nay Phong Thiệu luôn làm việc cẩn thận, bởi vậy y cũng không định đoạt lấy cơ duyên này. Dù sao hiện giờ Phong Bạch chỉ vừa mới Kết Đan lại mới bị trọng thương đến đạo cơ, dù đã hồi phục phần nào nhưng chắc chắn không thể so sánh được với trạng thái Kết Anh như trong nguyên tác được, nếu cứ miễn cưỡng công phá bí cảnh trong núi thì sợ là sẽ dẫn đến biến cố bất ngờ.
“Bí cảnh trong núi có ba tầng, chúng ta chỉ đi tầng một và tầng hai thôi, tầng thứ ba không phải là nơi chúng ta có thể công phá.” Phong Thiệu vừa nói vừa thả Lục Dực Xích Mân ra.
Tiểu Mân đã lâu ngày không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nó vẫy cánh tung bay đầy vui sướng, sau đó thấy Bồng Khâu cũng được dẫn ra liền vội vàng phi đến mổ lão mấy cái, đối phương trừng mắt nhìn thì nó lại vút một cái rồi né trên vai Phong Thiệu, dáng vẻ oai hùng líu ríu thị uy với Bồng Khâu.
“Thúc thúc biết nhiều chuyện thật, vậy cứ nghe thúc thúc thôi.” Phong Bạch nhướn mày gật đầu.
Đoàn người có tiểu Mân dẫn đường nên đỡ đi rất nhiều đoạn đường vòng, chỉ là trong kiếm động vốn ẩn chứa nguy hiểm, tiểu Mân ăn không tiêu nên Phong Thiệu cũng phải chú ý phải bảo vệ cho nó. Phong Bạch thấy y vất vả như vậy liền vận pháp hộ thể trong ngọc phù của Côn Luân rồi đặt nó lên người của tiểu Mân. Mặc dù thuật pháp này tốt nhưng với lượng linh khí tồn trữ của thánh thú ngũ giai như y thì dùng để bảo vệ bản thân sẽ phải tiêu hao một lượng rất lớn, ngược lại dùng nó để bảo vệ một con chim nhỏ bé cũng không đến nỗi quá khó, huống chi hắn tới nơi này chẳng phải để né tránh kiếm ý.
Toàn bộ kiếm ý trong kiếm động đều bỏ qua nó giúp tiểu Mân dẫn đường cũng càng thêm thuận lợi.
Có điều khi Phong Thiệu nhìn thấy phi kiếm của Phong Bạch thì không khỏi cả kinh: “Ngươi đổi Trạm Lô kiếm sang thứ này?”
Phong Bạch trả lời: “Đây chính là Trạm Lô kiếm.”
Phong Thiệu hơi nhíu mày: “Tại sao lại như vậy, rõ ràng thanh kiếm kia chỉ dài có ba thước, huống chi Trạm Lô kiếm là một thanh kiếm nhân nghĩa… Nó không hề có sát khí dày đặc như vậy.”
Phong Bạch trả lời đầy suy tư: “Kể từ sau khi ta đi vào linh cảnh Nam Hoa thì thanh kiếm này liền biến thành như vậy, có lẽ do nó đã gặp máu.”
Mặc dù Phong Thiệu không biết rõ nội tình nhưng cũng hiểu rằng những nơi cất giấu tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ đều rất dễ dẫn tới tranh đoạt, chỉ với mỗi linh khí mà tàn quyển phát ra đã đủ để mọi người xua như xua vịt. Chính vì vậy khó tránh có nhiều người chết.
Bồng Khâu nghe thấy thế thì chậc chậc mấy tiếng, lão cười quái dị: “Vậy thì nó cũng phải tắm trong rất nhiều máu đấy, số vong hồn chết dưới thần binh lợi khí bậc này không phải hàng vạn thì há có thể xảy ra dị biến như thế?”
Phong Thiệu nâng mắt nhìn về phía Phong Bạch, trong ánh mắt của y có chút phức tạp.
Phong Bạch hơi rũ mi thoáng suy tư, cuối cùng nói: “Bình thường thì có lẽ đúng như thế thật, nhưng đây là một thanh kiếm nhân nghĩa, có lẽ nó không thể chịu nổi quá nhiều sát khí.” Nói xong, hắn thấy Phong Thiệu vẫn im lặng thì nói tiếp: “Thúc thúc nghĩ sao?”
Phong Thiệu cúi đầu suy tư, khi ngẩng đầu lên thì nói: “Ta thấy trong túi gấm của ngươi có rất nhiều nội đan.”
Phong Bạch gật đầu về phía y: “Phải, lúc trước ta cũng từng nói rồi. Thanh Dương dựng mê trận trong linh cảnh Nam Hoa khiến mấy trăm tu giả trúng chiêu. Lúc ta may mắn chạy thoát thì thấy tinh huyết nguyên phách của những người này đã bị trận pháp rút đi nên mới thuận tay gom nhặt nội đan của bọn họ. Dù sao người cũng chết rồi, có để ở đó cũng chỉ lãng phí thôi, chẳng bằng giữ lại cho thúc thúc bồi bổ.”
Phong Thiệu cười nói: “Phải, có điều Thanh Dương cũng là Ma Tu, gã cũng có thể dùng chỗ nội đan này để bồi bổ chứ.”
Phong Bạch cũng cười: “Ai bảo gã đang bận rộn ở tâm trận nên không nhanh chân nhanh tay bằng ta chứ.”
“Thật không?”
“Phải. Thúc thúc không tin?”
“Tín.”
Phong Thiệu nhìn hắn một cách chăm chú, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, dường như chỉ đang nói một cách tùy tiện: “Cho dù có thật sự giết người cũng không sao, tu giới vốn nhiều khó khăn hiểm trở nên không tránh được phải chém giết. Có điều chúng ta tu đạo vì để cầu phi thăng, nếu như để sát nghiệp quá nặng biến thành tâm ma, dẫn tới lôi kiếp trầm trọng thì thật không đáng chút nào.”
“Thúc thúc nói rất đúng.”
Vẻ mặt của Phong Bạch chẳng gợn sóng, Bồng Khâu lại cười nhạo nói: “Lôi kiếp trầm trọng thì sao, thanh kiếm này vốn chẳng phải vật phàm, bây giờ còn biến dị nữa. Cho dù có gặp phải lôi kiếp thì cũng giết qua được! Đám tu sĩ Chính Đạo các ngươi thật sự quá cũ kỹ chậm chạp, nếu Ma tu bọn ta có kẻ nào giết được ra một kiện binh khí như vậy thì đã vui sướng còn không kịp nữa là! Theo như ta thấy, giả mà cứ tiếp tục giết người thì đợi đến lúc thanh kiếm này hoàn toàn biến dị, không chừng còn có thể giết được Phá Thiên kiếp đấy…”
“Vậy chẳng phải là lấy Sát để chứng Đạo à?” Phong Thiệu cắt ngang một cách không vui, y nói tiếp: “Tiểu Bạch, với tư chất của ngươi thì sao phải đi con đường bàng môn tà đạo như vậy? Cho dù cách đó có thể nhanh chóng mạnh lên nhưng nếu gặp phải Thiên Kiếp thì vẫn mất nhiều hơn được.”
Phong Bạch gật gật đầu, cũng tự hiểu ra. Bảo sao hai lần gặp Đan Kiếp lúc trước của hắn đều hóa nguy thanh an, thì ra đều nhờ công lao của Trạm Lô kiếm. Xem ra thanh kiếm này bị biến dị cũng không hẳn là chuyện xấu.
Trong lòng Phong Thiệu đã có chút linh cảm gì đó nhưng y không dám suy nghĩ sâu thêm, bởi vậy đành tạm thời bỏ qua không đề cập tới mà đặt sự quan tâm của mình vào chuyện trước mắt.
Lại nói, sau khi đoàn người giết qua hơn mười kiếm động thì cũng chính thức bước vào bí cảnh của Tư Quá phong.
Tầng thứ nhất với bọn họ cũng chẳng có gì đáng nói, đã rèn luyện ở nơi này hơn mười năm cho nên đối phó công kích của kiếm ý cũng dễ như trở bàn tay. Ngược lại khi Bồng Khâu giết tới đây, số kiếm ý lão hấp thu đã đủ để lão có chút đột phá.
Bởi vì nơi này là bí cảnh, mặc dù chỉ là bí cảnh trong kiếm động nhưng vẫn ở mảnh trời đất khác, cho nên ngoại trừ số lượng lớn kiếm ý thì bên trong có không ít kì trân dị thảo. Vốn Phong Thiệu cũng ôm tâm tư cầu tài, lúc này lại có tiểu Mân dẫn đường nên chắc chắn sẽ không bỏ qua những thứ tốt.
Tu tiên quan trọng pháp, lữ, tài (công pháp, pháp bảo, bằng hữu, tài vật), thiếu thứ gì cũng không được, mà từ khi Phong Thiệu xuyên thành đệ tử thân truyền của Côn Luân thì y cũng chưa phải nếm trải sự sầu não của việc thiếu tiền. Cho nên lần này y vơ vét ở đây rất nhiều ngày, phàm là thứ được tiểu Mân để vào mắt thì y đều vơ hết vào trong túi, thầm nghĩ lúc ra ngoài thế tục sẽ bán lấy chút linh thạch.
Tầng thứ hai với kiếm trận chiếm đa số. May mà hai người Phong Thiệu, Phong Bạch phối hợp rất ăn ý, cộng thêm Bồng Khâu thỉnh thoảng tung chiêu kết liễu, dù có chút mạo hiểm nhưng cuối cùng vẫn chuyển nguy thành an, thuận lợi vượt qua tất cả.
Hai tầng đầu đều hữu kinh vô hiểm* khiến Phong Bạch không khỏi nhìn cửa đi lên tầng ba nhiều hơn mấy lần. (*hữu kinh vô hiểm: có kinh hãi nhưng không nguy hiểm)
Phong Thiệu thấy thế thì nói: “Sau này khắc còn cơ hội, không cần phải nóng lòng nhất thời, thứ là của ngươi thì ắt sẽ là của ngươi.”
Trong đôi mắt của Phong Bạch chợt lóe lên, hắn thu lại ánh mắt sau đó cùng Phong Thiệu thu thập những thứ họ cảm thấy đáng giá, không hề buông tha bất kì một thứ gì.
Bởi vì nơi đây trong nội cảnh của Côn Luân, lại nằm ở Tư Quá phong cho nên những người bình thường tới đây nếu không phải bị phạt thì chính là để tôi luyện kiếm ý, chẳng mấy ai nghĩ đến chuyện tìm bí cảnh cả, càng đừng nói đến kẻ cùng đường phải tới nơi này để tầm bảo như Phong Thiệu. Mặc dù Côn Luân không phải thủ phủ trong tứ tông nhưng đệ tử của Côn Luân cũng không thiếu tiền, thế nên nơi này vẫn còn rất nhiều linh thực và linh quặng hiếm có mà không ai đến ngắt hay đào bới.
Phong Thiệu vui chết đi được, vật phẩm ở tầng hai đáng giá hơn tầng một rất nhiều, nghe thấy tiếng kêu chiêm chiếp không ngừng của tiểu Mân khiến y âm thầm cân nhắc. Đợi đến khi ra ngoài bán đám này lấy tiền, nói không chừng có thể đủ để nuôi Tiểu Bạch rồi. Thế nhưng ngẫm đi ngẫm lại, mặc dù đút cho Huyết La ăn no đúng là giúp tăng tu vi lên rất nhiều nhưng lại khiến Phong Bạch phải chịu tổn hại quá lớn.
Nếu không phải Phong Bạch với thể chất nghịch thiên mà là người bình thường thì chỉ sợ không chết cũng ắt bị phế bỏ mất toàn bộ tu vi. Cho dù có nhiều tiền hơn nữa, Phong Thiệu cũng không muốn hắn phải chịu sự giày vò đó. Tất nhiên, suốt một năm trời tuốt gậy trước mặt một con súc sinh cũng chẳng phải việc người bình thường nên làm.
Tuy rằng tầng thứ hai có tài bảo phong phú nhưng lại có thời hạn, mỗi một đường hành lang chỉ duy trì mười hai canh giờ, những linh thảo linh quặng càng hiếm có thì càng có yêu thú mạnh mẽ tương ứng bảo vệ. May mà Phong Thiệu được giúp đỡ nên đối phó với những thứ này cũng không bị quá sức, chỉ gặp một chút hao tổn nhỏ thôi. Cứ thế, thời hạn mười hai canh giờ sắp sửa trôi qua
Chính vào lúc đám người Phong Thiệu chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy tiếng tiểu Mân truyền đến từ phía sau một cách rõ ràng, âm thanh này ít nhất cũng phải đề cao hơn mấy chục lần so với bình thường, chỉ thoáng chốc đã khiến y phải chú ý — bởi vì âm thanh càng vang thì thứ đó càng quý giá.
Tiểu Mân đang đậu trên một vùng nước cạn, trong đá vụn và nước bùn ẩn chứa không ít vỏ trai vỏ hến, nơi đó còn tản ra một mùi hương sạch sẽ thuần khiết. Trong số ấy có một con lớn nhất với kích cỡ chừng một bàn tay, lúc này miệng của nó đang mở bung đệ lộ ra một viên trân châu trơn bóng màu đỏ.
Với linh khí thuần khiết sung túc bậc này, Phong Thiệu liền biết chắc chắn đây không phải vật phàm, có khi nó phải ngang với toàn bộ những thứ y đã thu thập được lúc trước. Có điều lúc này y không lập tức ra tay mà dùng thức tảo tản ra bốn phía để thăm dò, không ngờ không hề tìm thấy dấu vết của yêu thú!
Trên mặt Phong Thiệu lộ vẻ nghi ngồi, dường như Phong Bạch vừa mới thức tảo xong, hắn nhìn về phía con trai kia rồi nói một cách nhẹ nhàng: “Yêu thú ở ngay trong bùn bên cạnh vỏ trai, là Nê Lí trùng cấp hai, ngủ khi tử, tỉnh khi sinh, không thức tảo được, mắt thường nhìn thấy chỉ tưởng là bùn.”
“Vậy tại sao ngươi có thể…” Phong Thiệu vừa mở miệng liền ngừng lại, làm gì có thứ nào không thể thức tảo được, chẳng qua là rất khó để thức tảo mà thôi, sự khống chế thần thức của y vốn không thể so sánh được với Phong Bạch.
Phong Thiệu đang muốn hỏi Nê Lí trùng này có dễ đối phó hay không thì đã thấy Bồng Khâu ngắm nhìn viên trân châu hồi lâu lúc này mới vỗ đùi cái đét rồi cười nói: “Đây là Xích Hương bạng!” Lão xoay người nói với Phong Thiệu: “Chẳng phải lúc trước ngươi đã hỏi làm thế nào để bồi bổ huyết khí ấy thôi, có thế chứ! Nó còn giúp ích rất lớn với các vết thương tổn thương huyết khí, đây chính là thánh vật chữa bệnh đấy.”
Ánh mắt của Phong Thiệu sáng choang, tính toán thời gian gian đóng cửa chỉ còn dư lại có một khắc, lúc này cũng bất chấp chẳng thèm hỏi nhiều nữa, chỉ là yêu trùng cấp hai mà thôi… Vì thế y trực tiếp bổ một kiếm lên chỗ nước cạn kia để thăm dò thử.
Quả nhiên, bùn lầy ở chỗ nước cạn đã bắt đầu sống dậy!
Theo từng tầng bùn lầy được đẩy dạt ra, thân thể cũng Phong Thiệu thoáng động rồi lập tức ngự kiếm bay lên, Phong Bạch cũng thế, hắn giơ kiếm chém về phía đám Nê Lí trùng dưới chân.
Toàn bộ bùn đất ở chỗ nước cạn lập tức bay tung tóe khắp nơi, thật sự chẳng phân được rõ xác trùng thật hay là đất cát. Bởi vì Phong Thiệu để tâm đến thời gian giới hạn nên khó tránh việc vận kiếm có phần vội vàng, y đồng thời ném ra vô số phù triện để có thể kết thúc một cách nhanh chóng.
Nếu là đại đầu yêu thú, chẳng sợ cao giai chút cũng hảo nắm chắc thời gian, chung quy có thể ngắm chuẩn mục tiêu, không đến mức tán loạn vô chương. Nhưng này nê lí trùng tuy rằng sống, lại cũng cùng bùn cát nhìn như xấp xỉ, lại số lượng khổng lồ, một kiếm kiếm giết qua đi, chết một mảnh tựa hồ lập tức lại ùa lên tân .
Phong Thiệu xuất kiếm càng ngày càng nhanh, cũng may bên cạnh có Phong Bạch và Bồng Khâu giúp đỡ, cuồi cùng đã giết đám Nê Lí trùng đến sóng yên biển lặng. Y khẽ thở hắt ra một hơi dài, đan điền của y không còn dư lại quá nhiều linh khí, thật may quá!
“Chỉ cần tu giả có thể bay lên thì những con Nê Lí trùng này đành phải chịu đòn một cách bị động, vậy không khỏi yếu ớt quá, thế mà cũng xứng với cấp hai ư?” Phong yThiệu cười nhạo một tiếng, sau khi rơi xuống đất y liền vươn tay tới con Xích Hương bạng kia, nó “lách cách” một tiếng rồi rơi vào lòng bàn tay y.
Bồng Khâu hừ giọng: “Ngươi thì biết cái gì, mặc dù lực công kích của Nê Lí trùng này không cao nhưng nó…”
Phong Thiệu không chú ý lắng nghe mà chỉ một lòng một dạ hướng về Xích Hương bạng. Y cầm viên trân châu màu đỏ rực như máu lên, lúc đang dò xét thì nhìn thấy có vệt bùn trên ấy liền tiện tay muốn lau đi.
“Đừng chạm! Thúc thúc, đó là trùng !”
Sau vụ này Phong Thiệu mới rút ra kinh nghiệm xương máu, chỉ nên hứa hẹn cho súc sinh mộng đẹp, còn những thứ khác thì đừng bao giờ đồng ý. Y thực sự không muốn bị làm đến bán thân bất toại một lần nữa.
Dù Phong Bạch đã được thỏa mãn nhưng cũng ăn một lần là thấy nghiện, có điều nhìn dáng vẻ mới tỉnh dậy của Phong Thiệu nên hắn không dám đòi hỏi thêm, cứ tù từ lên kế hoạch cũng được. Về phần lửa giận của Phong Thiệu lửa giận, hắn cậy mình đang bị bệnh nặng, muốn đánh phải không, thế thì hắn sẽ lập tức bày ra dáng vẻ nghiệp chướng vô cùng suy yếu, như vậy có thể làm đối phương tức đến cười ngất ấy chứ.
Giọng nói của Phong Thiệu không lớn nhưng khí thế lại không nhỏ nhìn hắn chằm chằm: “Lên giường thì ngươi long tinh hổ mãnh, xuống giường ngươi liền thành liễu yếu đào tơ!”
Phong Bạch cọ qua, dụi cái đầu lớn của mình vào trong lòng y rồi truyền âm nói: Nếu thúc thúc thích long tinh hổ mãnh thì dù ta đây phải liều hết sức mình cũng muốn cầm thương lên ngựa!
Phong Thiệu nhéo hắn một hồi, nhéo đến độ tay toàn lông trắng mới cười nhạo đáp lại: “Vậy được rồi, những ngày sau ngươi phải ngoan ngoãn dưỡng thương, dù sao ngươi đã phải hao tổn tinh lực như vậy. Ngươi cũng biết ta thích long tinh hổ mãnh cơ mà.”
Từ nay về sau y sẽ không để Phong Bạch đạt được mục đích nữa, mặc dù thải bổ bằng cách giao hợp có hiệu suất rất cao nhưng khi thực sự hứng lên lại dễ khiến y đánh mất lí trí mà quên đi chuyện chính. So sánh một chút sẽ thấy chỗ tốt mà Phong Bạch có được cũng chẳng khác gì với thuật thải bổ bình thường.
Nếu đã như thế Phong Thiệu lại càng không muốn dũng cảm hiến thân, dù sao mỗi ngày cũng chỉ cần tuốt gậy mấy lần là đã có thể giúp Phong Bạch thải bổ rồi. Mặc dù có việc này giúp ích nhưng linh thạch của hai người vẫn tiêu tốn như nước chảy, sau một năm rốt cuộc cũng rỗng túi, chỉ còn sót lại một ít linh thạch cấp thấp chẳng thể dùng được.
“Chẳng phải Tử Hư đạo nhân kia cứ hễ thấy ngươi gặp nguy hiểm là sẽ tới cứu à? Sao lần này lại không thấy lão xuất hiện?”
“Lần trước khi lão đưa ta chiếc nhẫn đã nói muốn đi về phía Tây du lịch.”
Phong Thiệu than thở, may mà y vừa có tiền vừa có sức, sau khi sắp táng gia bại sản cũng nuôi được Phong Bạch về lại hình người. Có điều chuyện đầu tiên tên súc sinh này làm sau khi biến thân lại là lấy hạ để phạm thượng, lấy oán báo ơn. Hắn đòi hỏi vô độ, ép buộc y với vô số ngày bất tỉnh tựa như muốn bù lại một năm bị nhịn đói.
Phong Thiệu khổ không nói nổi, dường như đã hoàn toàn dâng cúc lên miệng hổ.
Cũng may thân thể y cường tráng, dù không tốt thì vẫn có Ma giáp bảo vệ, còn Phong Bạch thì nhớ đạo lý núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt nên rốt cuộc Phong Thiệu cũng có cơ hội thở dốc. Vừa lật người y đã không kìm được phải cho Phong Bạch mấy trận dạy dỗ, có điều cuối cùng vẫn niệm tình đối phương vừa mới hồi phục nên cũng ra tay nhẹ nhàng. Y không khỏi oán thầm trong lòng, chắc chắn tên súc sinh này biết mình sẽ đau lòng nên mới dám làm càn như vậy, nhưng ngay cả như thế thì khi xuống tay y vẫn không kìm được mà rút lại mấy phần sức mạnh.
Phu phu hai người vừa làm vừa đánh liền tu dưỡng hơn một tháng, nhưng chung quy nơi này cũng chẳng phải chỗ nên ở lại lâu, sau một hồi thương nghị, hai người quyết định khởi hành đi đến bí cảnh trong Tư Quá phong. Thứ nhất là Thái Dần đã giao hẹn trước, thứ hai là trong túi của hai người đã rỗng tuếch từ lâu, dù lần này tiến vào bí cảnh không phải vì tham bảo nhưng nếu đột phá được thì ắt sẽ thu được rất nhiều linh thạch, thứ ba là Phong Thiệu biết trước các tình tiết sẽ xảy ra.
Trong nguyên tác, sau khi Lữ Minh Tịnh kết Anh thì bắt đầu thu thập tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, rồi xảy ra tranh chấp với Trương Dưỡng Thanh, cuối cùng tàn bại trong tay Thanh Thành tôn giả mà chẳng thể cứu được đồng bọn của hắn ra. Bởi vậy hắn tự thấy thẹn trong lòng, nghĩ là do thực lực của mình không đủ nên đã đi vào Tư Quá phong để tôi luyện kiếm ý, mãi cho đến khi vô tình lạc vào bí cảnh trong này, lại có được cơ duyên tốt…
Có điều xưa nay Phong Thiệu luôn làm việc cẩn thận, bởi vậy y cũng không định đoạt lấy cơ duyên này. Dù sao hiện giờ Phong Bạch chỉ vừa mới Kết Đan lại mới bị trọng thương đến đạo cơ, dù đã hồi phục phần nào nhưng chắc chắn không thể so sánh được với trạng thái Kết Anh như trong nguyên tác được, nếu cứ miễn cưỡng công phá bí cảnh trong núi thì sợ là sẽ dẫn đến biến cố bất ngờ.
“Bí cảnh trong núi có ba tầng, chúng ta chỉ đi tầng một và tầng hai thôi, tầng thứ ba không phải là nơi chúng ta có thể công phá.” Phong Thiệu vừa nói vừa thả Lục Dực Xích Mân ra.
Tiểu Mân đã lâu ngày không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nó vẫy cánh tung bay đầy vui sướng, sau đó thấy Bồng Khâu cũng được dẫn ra liền vội vàng phi đến mổ lão mấy cái, đối phương trừng mắt nhìn thì nó lại vút một cái rồi né trên vai Phong Thiệu, dáng vẻ oai hùng líu ríu thị uy với Bồng Khâu.
“Thúc thúc biết nhiều chuyện thật, vậy cứ nghe thúc thúc thôi.” Phong Bạch nhướn mày gật đầu.
Đoàn người có tiểu Mân dẫn đường nên đỡ đi rất nhiều đoạn đường vòng, chỉ là trong kiếm động vốn ẩn chứa nguy hiểm, tiểu Mân ăn không tiêu nên Phong Thiệu cũng phải chú ý phải bảo vệ cho nó. Phong Bạch thấy y vất vả như vậy liền vận pháp hộ thể trong ngọc phù của Côn Luân rồi đặt nó lên người của tiểu Mân. Mặc dù thuật pháp này tốt nhưng với lượng linh khí tồn trữ của thánh thú ngũ giai như y thì dùng để bảo vệ bản thân sẽ phải tiêu hao một lượng rất lớn, ngược lại dùng nó để bảo vệ một con chim nhỏ bé cũng không đến nỗi quá khó, huống chi hắn tới nơi này chẳng phải để né tránh kiếm ý.
Toàn bộ kiếm ý trong kiếm động đều bỏ qua nó giúp tiểu Mân dẫn đường cũng càng thêm thuận lợi.
Có điều khi Phong Thiệu nhìn thấy phi kiếm của Phong Bạch thì không khỏi cả kinh: “Ngươi đổi Trạm Lô kiếm sang thứ này?”
Phong Bạch trả lời: “Đây chính là Trạm Lô kiếm.”
Phong Thiệu hơi nhíu mày: “Tại sao lại như vậy, rõ ràng thanh kiếm kia chỉ dài có ba thước, huống chi Trạm Lô kiếm là một thanh kiếm nhân nghĩa… Nó không hề có sát khí dày đặc như vậy.”
Phong Bạch trả lời đầy suy tư: “Kể từ sau khi ta đi vào linh cảnh Nam Hoa thì thanh kiếm này liền biến thành như vậy, có lẽ do nó đã gặp máu.”
Mặc dù Phong Thiệu không biết rõ nội tình nhưng cũng hiểu rằng những nơi cất giấu tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ đều rất dễ dẫn tới tranh đoạt, chỉ với mỗi linh khí mà tàn quyển phát ra đã đủ để mọi người xua như xua vịt. Chính vì vậy khó tránh có nhiều người chết.
Bồng Khâu nghe thấy thế thì chậc chậc mấy tiếng, lão cười quái dị: “Vậy thì nó cũng phải tắm trong rất nhiều máu đấy, số vong hồn chết dưới thần binh lợi khí bậc này không phải hàng vạn thì há có thể xảy ra dị biến như thế?”
Phong Thiệu nâng mắt nhìn về phía Phong Bạch, trong ánh mắt của y có chút phức tạp.
Phong Bạch hơi rũ mi thoáng suy tư, cuối cùng nói: “Bình thường thì có lẽ đúng như thế thật, nhưng đây là một thanh kiếm nhân nghĩa, có lẽ nó không thể chịu nổi quá nhiều sát khí.” Nói xong, hắn thấy Phong Thiệu vẫn im lặng thì nói tiếp: “Thúc thúc nghĩ sao?”
Phong Thiệu cúi đầu suy tư, khi ngẩng đầu lên thì nói: “Ta thấy trong túi gấm của ngươi có rất nhiều nội đan.”
Phong Bạch gật đầu về phía y: “Phải, lúc trước ta cũng từng nói rồi. Thanh Dương dựng mê trận trong linh cảnh Nam Hoa khiến mấy trăm tu giả trúng chiêu. Lúc ta may mắn chạy thoát thì thấy tinh huyết nguyên phách của những người này đã bị trận pháp rút đi nên mới thuận tay gom nhặt nội đan của bọn họ. Dù sao người cũng chết rồi, có để ở đó cũng chỉ lãng phí thôi, chẳng bằng giữ lại cho thúc thúc bồi bổ.”
Phong Thiệu cười nói: “Phải, có điều Thanh Dương cũng là Ma Tu, gã cũng có thể dùng chỗ nội đan này để bồi bổ chứ.”
Phong Bạch cũng cười: “Ai bảo gã đang bận rộn ở tâm trận nên không nhanh chân nhanh tay bằng ta chứ.”
“Thật không?”
“Phải. Thúc thúc không tin?”
“Tín.”
Phong Thiệu nhìn hắn một cách chăm chú, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, dường như chỉ đang nói một cách tùy tiện: “Cho dù có thật sự giết người cũng không sao, tu giới vốn nhiều khó khăn hiểm trở nên không tránh được phải chém giết. Có điều chúng ta tu đạo vì để cầu phi thăng, nếu như để sát nghiệp quá nặng biến thành tâm ma, dẫn tới lôi kiếp trầm trọng thì thật không đáng chút nào.”
“Thúc thúc nói rất đúng.”
Vẻ mặt của Phong Bạch chẳng gợn sóng, Bồng Khâu lại cười nhạo nói: “Lôi kiếp trầm trọng thì sao, thanh kiếm này vốn chẳng phải vật phàm, bây giờ còn biến dị nữa. Cho dù có gặp phải lôi kiếp thì cũng giết qua được! Đám tu sĩ Chính Đạo các ngươi thật sự quá cũ kỹ chậm chạp, nếu Ma tu bọn ta có kẻ nào giết được ra một kiện binh khí như vậy thì đã vui sướng còn không kịp nữa là! Theo như ta thấy, giả mà cứ tiếp tục giết người thì đợi đến lúc thanh kiếm này hoàn toàn biến dị, không chừng còn có thể giết được Phá Thiên kiếp đấy…”
“Vậy chẳng phải là lấy Sát để chứng Đạo à?” Phong Thiệu cắt ngang một cách không vui, y nói tiếp: “Tiểu Bạch, với tư chất của ngươi thì sao phải đi con đường bàng môn tà đạo như vậy? Cho dù cách đó có thể nhanh chóng mạnh lên nhưng nếu gặp phải Thiên Kiếp thì vẫn mất nhiều hơn được.”
Phong Bạch gật gật đầu, cũng tự hiểu ra. Bảo sao hai lần gặp Đan Kiếp lúc trước của hắn đều hóa nguy thanh an, thì ra đều nhờ công lao của Trạm Lô kiếm. Xem ra thanh kiếm này bị biến dị cũng không hẳn là chuyện xấu.
Trong lòng Phong Thiệu đã có chút linh cảm gì đó nhưng y không dám suy nghĩ sâu thêm, bởi vậy đành tạm thời bỏ qua không đề cập tới mà đặt sự quan tâm của mình vào chuyện trước mắt.
Lại nói, sau khi đoàn người giết qua hơn mười kiếm động thì cũng chính thức bước vào bí cảnh của Tư Quá phong.
Tầng thứ nhất với bọn họ cũng chẳng có gì đáng nói, đã rèn luyện ở nơi này hơn mười năm cho nên đối phó công kích của kiếm ý cũng dễ như trở bàn tay. Ngược lại khi Bồng Khâu giết tới đây, số kiếm ý lão hấp thu đã đủ để lão có chút đột phá.
Bởi vì nơi này là bí cảnh, mặc dù chỉ là bí cảnh trong kiếm động nhưng vẫn ở mảnh trời đất khác, cho nên ngoại trừ số lượng lớn kiếm ý thì bên trong có không ít kì trân dị thảo. Vốn Phong Thiệu cũng ôm tâm tư cầu tài, lúc này lại có tiểu Mân dẫn đường nên chắc chắn sẽ không bỏ qua những thứ tốt.
Tu tiên quan trọng pháp, lữ, tài (công pháp, pháp bảo, bằng hữu, tài vật), thiếu thứ gì cũng không được, mà từ khi Phong Thiệu xuyên thành đệ tử thân truyền của Côn Luân thì y cũng chưa phải nếm trải sự sầu não của việc thiếu tiền. Cho nên lần này y vơ vét ở đây rất nhiều ngày, phàm là thứ được tiểu Mân để vào mắt thì y đều vơ hết vào trong túi, thầm nghĩ lúc ra ngoài thế tục sẽ bán lấy chút linh thạch.
Tầng thứ hai với kiếm trận chiếm đa số. May mà hai người Phong Thiệu, Phong Bạch phối hợp rất ăn ý, cộng thêm Bồng Khâu thỉnh thoảng tung chiêu kết liễu, dù có chút mạo hiểm nhưng cuối cùng vẫn chuyển nguy thành an, thuận lợi vượt qua tất cả.
Hai tầng đầu đều hữu kinh vô hiểm* khiến Phong Bạch không khỏi nhìn cửa đi lên tầng ba nhiều hơn mấy lần. (*hữu kinh vô hiểm: có kinh hãi nhưng không nguy hiểm)
Phong Thiệu thấy thế thì nói: “Sau này khắc còn cơ hội, không cần phải nóng lòng nhất thời, thứ là của ngươi thì ắt sẽ là của ngươi.”
Trong đôi mắt của Phong Bạch chợt lóe lên, hắn thu lại ánh mắt sau đó cùng Phong Thiệu thu thập những thứ họ cảm thấy đáng giá, không hề buông tha bất kì một thứ gì.
Bởi vì nơi đây trong nội cảnh của Côn Luân, lại nằm ở Tư Quá phong cho nên những người bình thường tới đây nếu không phải bị phạt thì chính là để tôi luyện kiếm ý, chẳng mấy ai nghĩ đến chuyện tìm bí cảnh cả, càng đừng nói đến kẻ cùng đường phải tới nơi này để tầm bảo như Phong Thiệu. Mặc dù Côn Luân không phải thủ phủ trong tứ tông nhưng đệ tử của Côn Luân cũng không thiếu tiền, thế nên nơi này vẫn còn rất nhiều linh thực và linh quặng hiếm có mà không ai đến ngắt hay đào bới.
Phong Thiệu vui chết đi được, vật phẩm ở tầng hai đáng giá hơn tầng một rất nhiều, nghe thấy tiếng kêu chiêm chiếp không ngừng của tiểu Mân khiến y âm thầm cân nhắc. Đợi đến khi ra ngoài bán đám này lấy tiền, nói không chừng có thể đủ để nuôi Tiểu Bạch rồi. Thế nhưng ngẫm đi ngẫm lại, mặc dù đút cho Huyết La ăn no đúng là giúp tăng tu vi lên rất nhiều nhưng lại khiến Phong Bạch phải chịu tổn hại quá lớn.
Nếu không phải Phong Bạch với thể chất nghịch thiên mà là người bình thường thì chỉ sợ không chết cũng ắt bị phế bỏ mất toàn bộ tu vi. Cho dù có nhiều tiền hơn nữa, Phong Thiệu cũng không muốn hắn phải chịu sự giày vò đó. Tất nhiên, suốt một năm trời tuốt gậy trước mặt một con súc sinh cũng chẳng phải việc người bình thường nên làm.
Tuy rằng tầng thứ hai có tài bảo phong phú nhưng lại có thời hạn, mỗi một đường hành lang chỉ duy trì mười hai canh giờ, những linh thảo linh quặng càng hiếm có thì càng có yêu thú mạnh mẽ tương ứng bảo vệ. May mà Phong Thiệu được giúp đỡ nên đối phó với những thứ này cũng không bị quá sức, chỉ gặp một chút hao tổn nhỏ thôi. Cứ thế, thời hạn mười hai canh giờ sắp sửa trôi qua
Chính vào lúc đám người Phong Thiệu chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy tiếng tiểu Mân truyền đến từ phía sau một cách rõ ràng, âm thanh này ít nhất cũng phải đề cao hơn mấy chục lần so với bình thường, chỉ thoáng chốc đã khiến y phải chú ý — bởi vì âm thanh càng vang thì thứ đó càng quý giá.
Tiểu Mân đang đậu trên một vùng nước cạn, trong đá vụn và nước bùn ẩn chứa không ít vỏ trai vỏ hến, nơi đó còn tản ra một mùi hương sạch sẽ thuần khiết. Trong số ấy có một con lớn nhất với kích cỡ chừng một bàn tay, lúc này miệng của nó đang mở bung đệ lộ ra một viên trân châu trơn bóng màu đỏ.
Với linh khí thuần khiết sung túc bậc này, Phong Thiệu liền biết chắc chắn đây không phải vật phàm, có khi nó phải ngang với toàn bộ những thứ y đã thu thập được lúc trước. Có điều lúc này y không lập tức ra tay mà dùng thức tảo tản ra bốn phía để thăm dò, không ngờ không hề tìm thấy dấu vết của yêu thú!
Trên mặt Phong Thiệu lộ vẻ nghi ngồi, dường như Phong Bạch vừa mới thức tảo xong, hắn nhìn về phía con trai kia rồi nói một cách nhẹ nhàng: “Yêu thú ở ngay trong bùn bên cạnh vỏ trai, là Nê Lí trùng cấp hai, ngủ khi tử, tỉnh khi sinh, không thức tảo được, mắt thường nhìn thấy chỉ tưởng là bùn.”
“Vậy tại sao ngươi có thể…” Phong Thiệu vừa mở miệng liền ngừng lại, làm gì có thứ nào không thể thức tảo được, chẳng qua là rất khó để thức tảo mà thôi, sự khống chế thần thức của y vốn không thể so sánh được với Phong Bạch.
Phong Thiệu đang muốn hỏi Nê Lí trùng này có dễ đối phó hay không thì đã thấy Bồng Khâu ngắm nhìn viên trân châu hồi lâu lúc này mới vỗ đùi cái đét rồi cười nói: “Đây là Xích Hương bạng!” Lão xoay người nói với Phong Thiệu: “Chẳng phải lúc trước ngươi đã hỏi làm thế nào để bồi bổ huyết khí ấy thôi, có thế chứ! Nó còn giúp ích rất lớn với các vết thương tổn thương huyết khí, đây chính là thánh vật chữa bệnh đấy.”
Ánh mắt của Phong Thiệu sáng choang, tính toán thời gian gian đóng cửa chỉ còn dư lại có một khắc, lúc này cũng bất chấp chẳng thèm hỏi nhiều nữa, chỉ là yêu trùng cấp hai mà thôi… Vì thế y trực tiếp bổ một kiếm lên chỗ nước cạn kia để thăm dò thử.
Quả nhiên, bùn lầy ở chỗ nước cạn đã bắt đầu sống dậy!
Theo từng tầng bùn lầy được đẩy dạt ra, thân thể cũng Phong Thiệu thoáng động rồi lập tức ngự kiếm bay lên, Phong Bạch cũng thế, hắn giơ kiếm chém về phía đám Nê Lí trùng dưới chân.
Toàn bộ bùn đất ở chỗ nước cạn lập tức bay tung tóe khắp nơi, thật sự chẳng phân được rõ xác trùng thật hay là đất cát. Bởi vì Phong Thiệu để tâm đến thời gian giới hạn nên khó tránh việc vận kiếm có phần vội vàng, y đồng thời ném ra vô số phù triện để có thể kết thúc một cách nhanh chóng.
Nếu là đại đầu yêu thú, chẳng sợ cao giai chút cũng hảo nắm chắc thời gian, chung quy có thể ngắm chuẩn mục tiêu, không đến mức tán loạn vô chương. Nhưng này nê lí trùng tuy rằng sống, lại cũng cùng bùn cát nhìn như xấp xỉ, lại số lượng khổng lồ, một kiếm kiếm giết qua đi, chết một mảnh tựa hồ lập tức lại ùa lên tân .
Phong Thiệu xuất kiếm càng ngày càng nhanh, cũng may bên cạnh có Phong Bạch và Bồng Khâu giúp đỡ, cuồi cùng đã giết đám Nê Lí trùng đến sóng yên biển lặng. Y khẽ thở hắt ra một hơi dài, đan điền của y không còn dư lại quá nhiều linh khí, thật may quá!
“Chỉ cần tu giả có thể bay lên thì những con Nê Lí trùng này đành phải chịu đòn một cách bị động, vậy không khỏi yếu ớt quá, thế mà cũng xứng với cấp hai ư?” Phong yThiệu cười nhạo một tiếng, sau khi rơi xuống đất y liền vươn tay tới con Xích Hương bạng kia, nó “lách cách” một tiếng rồi rơi vào lòng bàn tay y.
Bồng Khâu hừ giọng: “Ngươi thì biết cái gì, mặc dù lực công kích của Nê Lí trùng này không cao nhưng nó…”
Phong Thiệu không chú ý lắng nghe mà chỉ một lòng một dạ hướng về Xích Hương bạng. Y cầm viên trân châu màu đỏ rực như máu lên, lúc đang dò xét thì nhìn thấy có vệt bùn trên ấy liền tiện tay muốn lau đi.
“Đừng chạm! Thúc thúc, đó là trùng !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.