Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện
Chương 148
Tam Thượng Tang
26/06/2022
Mặc dù Ma trận Phân
Hồn đã mất đi chất dinh dưỡng vì Thanh Dương ngã xuống, khiến cho huyết
vụ trong hang động từ từ tiêu tán dần, nhưng bởi vì pháp chú của Bích Ba nên khắp xung quanh hang động u ám chợt xuất hiện mười lăm đường thẳng
giao thoa với nhau tạo thành một chiếc lưới võng cực lớn, nó nhanh chóng bao phủ toàn bộ phạm vi ba trượng xung quanh đám người Phong Thiệu,
Phong Bạch và cả Xuyên Nghi đang độ Ma khí cho Nguyên Hạo!
Chiếc lưới khổng lồ này đột ngột sổ bung ra, vô số công kích mang thuộc tính ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ tựa như những đường cong ngũ sắc nhồi đầy vào trong từng mắt lưới. Năm loại thế công khác nhau khiến tấm lưới sặc sỡ này tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Uy danh đại tông pháp khí của Phiêu Miểu quả thật không phải là hư danh, Phong Thiệu chưa từng gặp loại pháp khí nào tinh diệu đến vậy. Nó không những có thể liên kết với bí cảnh mà thậm chí còn tỏa ra công kích mạnh mẽ mang theo thuộc tính ngũ hành, khiến cho người ở trong lươi phải bó tay chịu trói.
“Pháp khí pháp võng Tam Thanh Ngũ Hành địa giai của Phiêu Miểu ta lại để đối phó một Kim Đan một Nguyên Anh như các ngươi, đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà mà.” Bích Ba đứng bên ngoài tấm lưới cười khẽ, ánh mắt bà ta dừng trên người Phong Bạch: “Tuy nhiên với kẻ có thân thể thánh thú như thiếu tông đây thì thật sự không dám khinh thường. Cho nên thiếu tông hãy ngoan ngoãn để ta sử dụng đi nào.”
Còn chưa dứt lời, bình Thiên Cơ trong tay Bích Ba đã phát ra sáng chói mắt. Nó tỏa ra một lực hút vô cùng mạnh mẽ đối diện với pháp võng Tam Thanh Ngũ Hành — Rõ ràng định chực chờ để hấp thu Phong Bạch bất cứ lúc nào!
Phong Thiệu thay đổi pháp quyết, lúc y đang muốn đánh ra một chiêu [ Côn Luân · Tầng Lan ] để phá hỏng tấm lưới này, lại phát hiện linh lực của mình bỗng bị ứ đọng không thể vận chuyển được. Kiếm quyết của y còn chưa khởi động thì sức mạnh tưởng chừng như vô tận trong cơ thể chợt bị mất khống chế, cả người y như rơi vào một nồi nước sôi… Trong nháy mắt ấy, Phong Bạch ở bên cạnh lập tức bảo vệ Phong Thiệu đang đau đến cong người về sau lưng mình, giúp y ngăn cản toàn bộ công kích Ngũ Hành của pháp võng.
“Thúc thúc, ngươi sao vậy!?”
“Ta…” Phong Thiệu vừa định mở miệng thì cổ họng lập tức ùa lên vị tanh ngọt. Y phun ra một búng máu tươi, nhưng máu không phải màu đỏ sậm mà lại tản ra chút sắc đen, trông vô cùng quỷ dị đáng sợ.
Thân thể của Phong Bạch hơi run lên, năm ngón tay lập tức nắm chặt chuôi kiếm của Trạm Lô, không dám mảy may trì hoãn thế công. Hắn dồn dập bổ ra một kiếm.
Ầm!
Kiếm ý ngập trời tựa như một ngọn núi lửa sắp đột phá tầng trói buộc cuối cùng, nó phóng ầm ầm lên cao
Không gian ba trượng xung quanh đám người Phong Thiệu như sắp lập tức đổ sụp xuống, chúng vặn vẹo một cách mất tự nhiên.
Ánh mắt của Bích Lạc rất phức tạp, bà ta cười như không cười: “Chưa đến trăm năm đã Kết Anh, chưa đến trăm tuổi đã lĩnh ngộ được kiếm ý tam trọng thiên, thậm chí chỉ dùng một kiếm đã chém pháp bảo địa giai chấn động. Quả nhiên thân thể thánh thú mới có tư chất như vậy… ”
Có điều bà ta lập tức không thể tươi cười nổi nữa.
Phong Bạch phát hiện mặc dù kiếm ý có thể chấn động pháp khí cũng như gây thương tổn cho nó nhưng mức độ hoàn toàn không đáng nhắc đến. Muốn chém đứt thứ này thì e là phải tốn mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ mới được. Có điều nếu làm thế, bọn họ chưa kịp phá rách pháp võng thì đã bị công kích Ngũ Hành cứa thành mảnh nhỏ, sau đó bị bình Thiên Cơ của Bích Ba thu nạp sạch sẽ. Vì thế một luồng sương mù chợt hiện lên, Phong Bạch lập tức biến thành hình thú. Hắn dựng thẳng vai lưng rồi đặt Phong Thiệu đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt xanh xám lên trên người mình. Phong Bạch còn không quên phủ một luồng khí hộ thân dày nặng lên người y để giúp y không phải chịu bất kì chút tổn thương nào từ công kích Ngũ Hành.
Phần lưng rộng lớn của Bạch Hổ chứa đựng toàn bộ Phong Thiệu mà vẫn có thừa. Chợt được bao phủ trong cảm giác ấm áp mềm mại khiến Phong Thiệu đang bị khí thể toán loạn đã đau đến mơ hồ cũng thấy an tâm hơn nhiều, một tay y ôm chặt lấy cổ nó.
Có điều Phong Thiệu không nhìn được vẻ lo lắng chợt lóe lên trong đôi mắt vàng của Bạch Hổ, sau đó sự lo lắng này lại hóa thành phẫn nộ tột cùng và dục vọng hủy diệt hết thảy. Phong Bạch cảm thấy máu toàn thân sôi sục như sắp bốc cháy, lửa giận không ngừng đánh thẳng vào tinh thần hắn. Ánh mắt của Bạch Hổ tràn ngập vẻ hung ác, sát khí bốc lên ngùn ngụt không thể ngăn cản rồi ầm ầm tản ra khắp bốn phía xung quanh.
Thánh thú ngũ giai cao hơn Nguyên Anh hai đại cảnh giới, huống chi uy áp còn mang theo cả sát khí đang không ngừng bùng nổ khiến Bích Ba ở cách một tấm lưới như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ. Luồng sát ý dày đặc đó tựa như những con sóng cao không ngừng vỗ vào bờ, từng đợt từng đợt.
Cho dù Bích Ba đã cố gắng tự an ủi bản thân rằng người trước mặt chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ thấp hơn mình một tiểu cảnh giới, hơn nữa hắn chưa đến một trăm tuổi, còn đang bị pháp bảo địa giai trấn áp… Có điều bà ta không hề biết sắc mặt mình đã vàng như đất, sau đó trắng bệch chẳng còn chút màu máu. Thực lực của thánh thú ngũ giai hoàn toàn dânh lên trước mắt, sát ý bạo ngược đập thẳng vào mặt khiến bà ta trở nên nhỏ bé như một con kiến hôi.
Thần uy như ngục, thần ân như hải!
Đây là âm thanh vang dội cuối cùng truyền vào đầu Bích Ba. Bà ta như bị giáng một đòn thật mạnh khiến thân thể chấn động. Âm thanh kia không buồn không vui, không sân không hận nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác không thể hít thở nổi, tựa như một loại chú ngữ đáng sợ từ thời Thượng Cổ…
Ánh sáng màu hoàng kim rợp trời như những mũi khoan bao phủ xung quanh thân thể của Bạch Hổ, khí thế bén nhọn dứt khoát đón lấy công kích của lưới Tam Thanh Ngũ Hành.
Kéo căng đến mức khiến pháp võng Tam Thanh Ngũ Hành lập tức vỡ vụn !
Bích Ba chợt thấy trước mắt tuôn ra vô vàn ánh sáng chói mắt làm cả người bà ta chấn động, sức mạnh to lớn phản phệ khiến bà ta như bị sét đánh nên không khỏi thét lớn một tiếng, bình Thiên Cơ trong tay thoáng chốc đã bị đập nứt ra như mạng nhện. Rốt cuộc bà ta cũng là người từng sử dụng vô số pháp khí, một dải lụa màu trắng tuyết chợt xuất hiện che chắn trước cơ thể của Bích Ba, có điều nó chỉ ngăn cản được một nửa kim quang chói mắt vô cùng sắc bén…
Chỉ một nửa còn lại cũng đủ để bà ta phải chịu vô vàn đau đớn, khắp thân thể tê dại khiến Bích Ba gần như không thể động đậy được.
Rơi xuống hoàn cảnh như vậy khiến trong lòng Bích Ba cảm thấy vô cùng sợ hãi, sức mạnh này tựa như thần lực…
Bà ta biết là do mình đã khinh địch, nhưng càng chứng kiến thực lực của Lữ Minh Tịnh lại càng khiến bà ta không nỡ buông tay. Từ xa xưa có đại năng cắn nuốt thánh thú nên mới sở hữu thân thể thánh thú, hôm nay bà ta đã có Lữ Minh Tịnh ở đây, sao có thể không làm theo cho được! Chỉ cần bà ta có được thân thể thánh thú thì chắc chắn khắp Cửu Châu sẽ không ai địch nổi, cũng đoạt được Sơn Hà Xã Tắc Đồ dễ như trở bàn tay!
Ôm tâm tư như vậy, Bích Ba lập tức nâng tay, trong lòng bàn tay của bà chợt xuất hiện một nhành mai.
Nhành mai trong tay Bích Ba bắt đầu dịch chuyển, càng lúc càng nhanh tạo thành một cái bóng mơ hồ — Bạch mai dần lớn lên với tốc độ khiếp người, nảy mầm, nhú nụ, nở hoa!
Sát ý nhàn nhạt tựa như những cánh hoa mai đang đung đưa khiến người ta bất giác bị thu hút. Chỉ trong phút chốc, một đóa hoa mai tuyết trắng điểm chút hồng phấn đã rơi xuống, những đóa hoa khác cũng lập tức rơi xuống theo, sau đó tàn lụi trong chớp mắt. Mỗi cánh hoa rơi xuống lại hóa thành một ngọn lửa màu trắng, đúng là công kích thuộc tính Hỏa, trong màn mưa hoa kiềm diễm mập mờ lại lộ ra sự âm u.
Mắt vàng của Bạch Hổ xuyên thấu qua tầng tầng cánh hoa rồi đâm thằng đến nữ tu đang khống chế pháp khí ở đằng xa. Móng vuốt sắc bén lập tức vung lên, kim quang thổi quét đâm tới, mãnh hổ tỏa ra hơi thở hung tàn bạo ngược lập tức nhắm thẳng vào con mồi, nó há to miệng bổ nhào vào Bích Ba.
Công kích hệ Hỏa của bạch mai chính là khắc tinh với Bạch Hổ mang thuộc tính Kim, hàng vạn ngọn lửa lao thẳng vào thú thân của bạch hổ, hình thể càng lớn thì càng phải chịu nhiều thương tổn. Ngay trước lúc ấy, Bạch Hổ đã chuyển nam tử ở trên lưng xuống dưới bụng mình, nó tùy ý để phần lưng bị hỏa công tàn phá đến da tróc thịt bong, dù máu tươi văng khắp nơi cùng không thể ngăn cản được bước chân của nó nhào về phía nữ nhân kia như đang chụp con mồi!
Tựa như một con dã thú đang điên cuồng giãy chết trong nhà giam, cực kỳ hung ác !
“Vèo Vèo !”
Nửa cánh tay của Bích Ba cùng với pháp khí Thánh Hỏa Bạch Mai địa giai đã bị vuốt thú chặt đứt lăn lóc trên đất.
Bà ta cực kì kinh hãi nhưng Bạch Hổ đã tiến sát lại gần trong gang tấc, cho dù bà ta muốn lui lại nhưng chẳng còn kịp nữa rồi!
“Không có ta, các ngươi sẽ không thể ra khỏi mê cảnh được! Không có ta… Nếu không có ta mà các ngươi bất chấp xông ra khỏi mê cảnh thì nhất định các trận sư của Phiêu Miểu sẽ…”
Bà ta còn chưa dứt lời thì đã thấy vuốt thú bén nhọn mang theo một tầng kim quang khủng bố lại tiếp tục vung lên, đáng chết !
Trong cơn hoảng sợ, Bích Ba vội vàng dùng tay trái lấy ra một chiếc phất trần bằng đá cứng rắn tưởng chừng như không thể phá vỡ… Hai bên tương giao tạo thành một tiếng va chạm ‘thùng thùng’ không quá lớn.
Cơ thể của bà ta lập tức chấn động, mặt cắt không còn một giọt máu, trong mắt tràn ngập sự khó tin, con ngươi dần dần trống rỗng. Tiếng va chạm không lớn nhưng phất trần đã vỡ vụn, cùng vỡ vụn với nó còn có cả nơi mà nó vốn phải bảo vệ – phần cổ yếu ớt của Bích Ba.
Rắc!
Máu tươi xối xả bám đầy lên móng vuốt thú, đầu của Bích Ba đã rơi xuống khỏi cổ bà ta rồi lăn lông lốc trên mặt đất, đồng tử phóng đại đối diện với Bạch Hổ to lớn và đôi mắt vàng lạnh lẽo dữ tợn của nó.
Hình ảnh cuối cùng mà ba ta nhìn thấy chính là hàm răng sắc nhọn của đối phương.
Bạch Hổ không hề do dự xoay người cắn nuốt toàn bộ phần thân thể còn lại của Bích Ba vào bụng.
“Kết thúc rồi ư?” Phong Thiệu nằm trong lòng Bạch Hổ từ từ mở mắt, hai mắt của y vẫn không có tiêu cự, bên trong tràn đầy sự kìm nén thống khổ.
Phong Bạch biến trở lại hình người lập tức kéo y vào trong lòng, cẩn thận kiểm tra cho y sau đó dịu dàng nói: “Kết thúc rồi.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Cổ họng Phong Thiệu hơi nghẹn lại khiến tiếng nói của y khàn khàn, nhưng dường như thân thể của y đã dần thả lỏng theo lời nói của đối phương, cứ tùy ý để mình rơi vào bóng tối ngay trong mê cảnh.
Có lẽ bởi vì có Phong Bạch ở cạnh nên y mới có thể dám yên tâm tin tưởng như vậy, thậm chí là làm càn.
Bởi vì người này, vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của y.
Sau khi tỉnh táo lại lần nữa, thứ đầu tiên Phong Thiệu nhìn thấy khi mở mắt lại là một bóng trắng quen thuộc, ngũ quan mơ hồ nhưng giọng nói lại cực kỳ lạnh nhạt: “Lần này ngươi đã được như nguyện rồi. Trong cơ thể ngươi không còn Huyết La nữa .”
Phong Thiệu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lời ấy của Lăng Tiêu là ý gì thì Phong Bạch đã dìu y ngồi dậy. Hắn hỏi: “Hiện giờ thúc thúc cảm thấy thế nào?”
Phong Thiệu lập tức vận khí để cảm nhận Đan Điển, bấy giờ y mới phát hiện có chút kỳ lạ… Nhưng y còn chưa kịp nói chuyện thì Lăng Tiêu đã cười lạnh trách móc: “Y thì xảy ra chuyện gì được? Lúc sắp bị đoạt mệnh, Huyết La tự bạo phản kích đã trả lại linh lực cho y đồng thời cứu y một mạng. Mặc dù bây giờ yêu trùng đã biến thành yêu độc nhưng cũng không thể lan đến Đan Điều trong thời gian ngắn được. Đợi tới khi bị độc chết cũng phải nửa năm đến một năm nữa.”
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng lại chứa lượng thông tin rất lớn.
Phong Thiệu xưa nay đa nghi nghe thấy vậy thì tim lập tức đập loạn nhịp, kết hợp với lúc trước vận khí cảm nhận… Y nói với vẻ khó tin: “Ta… Trong cơ thể của ta đã không còn Huyết la nữa?”
Phong Bạch gật đầu. Nhìn thấy trong mắt Phong Thiệu lộ ra sự vui sướng thì hắn lại trầm giọng bổ sung: “Mặc dù Huyết La đã tự bạo nhưng thi thể của chúng cũng hóa thành yêu độc, nọc độc đã lan ra khắp huyết khí bên trong kinh mạch của ngươi, không thể giải được.” Cuối cùng hắn thô lỗ ôm chặt lấy Phong Thiệu, đôi mắt lóe lên vẻ đau đớn.
“Về sau thúc thúc đừng mạo hiểm như vậy nữa. Ngươi không biết, khi Huyết La rơi vào nguy hiểm tự bạo thì chín phần là muốn ký chủ chôn cùng. Nếu không phải trên người thúc thúc có Hàn châu, tạm thời ức chế được một phần độc tính… ”
Phong Thiệu nghe ra giọng nói của hắn có chút không ổn, vì thế bèn vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn để trấn an rồi dịu dàng nói: “Tu giới gian nan hiểm trở, không phải cứ muốn tránh là tránh được. Có điều ta đồng ý với ngươi, ta sẽ cố gắng bảo vệ chính mình vì ngươi, để không khiến ngươi phải lo lắng.” Y dừng một chút rồi mới hỏi: “Yêu độc trong cơ thể ta, là trí mạng ư?”
Cánh tay của Phong Bạch chợt cứng ngắc, trong đôi mắt hắn lắng đọng vẻ phức tạp: “Không sao. Chẳng phải thúc thúc muốn đoạt xá đấy ư, cơ thể này gặp nhiều tai nạn như vậy, không cần cũng được. Ta sẽ tìm cho thúc thúc thân thể tốt nhất trong thiên hạ.”
Phong Thiệu bật cười, sắc mặt thoáng buông lỏng. Bỗng nhiên y đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó bắt gặp Xuyên Nghi đang ngồi xếp bằng dựa sát vào Nguyên Hạo trong một góc hẻo lánh. Mặc dù dáng vẻ của thiếu niên vô cùng mỏi mệt, tinh thần cũng sa sút nhưng ít ra trông vẫn tốt hơn lúc hấp hối kia nhiều. Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy ấm áp, y bèn hỏi tình hình của hai người.
Phong Bạch chỉ nói cả hai không có gì đáng ngại, về phần đã phải chịu bao nhiêu hao tổn thì hắn lại không hề nhiều lời.
Phong Thiệu biết hai người đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nên cũng yên tâm hơn phân nửa, y không tiếp tục hỏi sâu vấn đề này mà lại thấy kì lạ là vì sao bọn họ vẫn còn đang ở trong hang. Nếu Xuyên Nghi và Nguyên Hạo đã khôi phục sau khi độ Ma khí…
“Thúc thúc, có lẽ chúng ta không thể lập tức ra ngoài được.” Phong Bạch chợt nóinói.
“Đây là ý gì?” Phong Thiệu khó hiểu.
Phong Bạch nói: “Bích Ba đã động tay động chân trong này…”
Nhưng đúng lúc ấy, không khí bên trong hang động đột ngột run rẩy, chấn động kịch liệt truyền đến mặt đất khiến mặt đất rung bật bần như một cái sàn, từ khẽ run rẩy chuyển thành rung động ầm ầm. Càng ngày càng không thể ngừng lại.
Phong Bạch vững vàng giữ lấy Phong Thiệu, Xuyên Nghi và Nguyên Hạo vốn đang nhập định cũng bị đánh tỉnh. Nguyên Hạo được đối phương ôm vào trong ngực, bốn người nhanh chóng tụ lại một chỗ.
Bởi vì Xuyên Nghi đã hao tổn quá độ nên không rõ thực lực của hắn đã bị ảnh hưởng đến mức nào, hai người Phong Bạch và Phong Thiệu không khỏi như lâm đại địch. Có điều cũng không đúng bởi vì kẻ địch có mặt ở khắp mọi nơi, bọn họ không rõ tình hình nên không thể ra tay được.
Rất nhanh sau đó, không chỉ hang động mà dường như toàn bộ mê cảnh đều bắt đầu rung chuyển, một sức mạnh khủng khiếp tựa như lốc xoáy điên cuồng lao tới! này chỉnh khối hoàn cảnh phảng phất đều chấn động đứng lên, khủng bố lực lượng, giống như cơn lốc bàn cuồng tảo tới ! Tựa như bị địa chấn khiến mặt đất nứt toác ra những khe hở. Bốn người bọn họ phải chống kiếm mà đứng nhưng gần như không thể chịu đựng nổi sự tra tấn của cơn động đất quỷ dị này, cho dù muốn sử dụng linh lực cũng hoàn toàn không biết rõ mục tiêu, cả đám chỉ đành cố gắng tìm kiếm đường sống trong không gian kín kẽ như bưng.
Nếu chỉ như vậy thôi thì có lẽ chưa đến mức sơn cùng thủy tận, thế nhưng hang động đã bị rung chuyển đến sôi trào, khiến cho vô số phi thạch đều bay loạn lên.
Ầm !
Một tiếng trầm vang, đám người Phong Thiệu hoảng sợ phát hiện hang động lớn như vậy nhưng lại bị vài luồng sức mạnh không gì sánh nổi xé rách, nhát mắt đã phân thành bốn năm mảnh rồi vỡ ra!
Chiếc lưới khổng lồ này đột ngột sổ bung ra, vô số công kích mang thuộc tính ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ tựa như những đường cong ngũ sắc nhồi đầy vào trong từng mắt lưới. Năm loại thế công khác nhau khiến tấm lưới sặc sỡ này tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Uy danh đại tông pháp khí của Phiêu Miểu quả thật không phải là hư danh, Phong Thiệu chưa từng gặp loại pháp khí nào tinh diệu đến vậy. Nó không những có thể liên kết với bí cảnh mà thậm chí còn tỏa ra công kích mạnh mẽ mang theo thuộc tính ngũ hành, khiến cho người ở trong lươi phải bó tay chịu trói.
“Pháp khí pháp võng Tam Thanh Ngũ Hành địa giai của Phiêu Miểu ta lại để đối phó một Kim Đan một Nguyên Anh như các ngươi, đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà mà.” Bích Ba đứng bên ngoài tấm lưới cười khẽ, ánh mắt bà ta dừng trên người Phong Bạch: “Tuy nhiên với kẻ có thân thể thánh thú như thiếu tông đây thì thật sự không dám khinh thường. Cho nên thiếu tông hãy ngoan ngoãn để ta sử dụng đi nào.”
Còn chưa dứt lời, bình Thiên Cơ trong tay Bích Ba đã phát ra sáng chói mắt. Nó tỏa ra một lực hút vô cùng mạnh mẽ đối diện với pháp võng Tam Thanh Ngũ Hành — Rõ ràng định chực chờ để hấp thu Phong Bạch bất cứ lúc nào!
Phong Thiệu thay đổi pháp quyết, lúc y đang muốn đánh ra một chiêu [ Côn Luân · Tầng Lan ] để phá hỏng tấm lưới này, lại phát hiện linh lực của mình bỗng bị ứ đọng không thể vận chuyển được. Kiếm quyết của y còn chưa khởi động thì sức mạnh tưởng chừng như vô tận trong cơ thể chợt bị mất khống chế, cả người y như rơi vào một nồi nước sôi… Trong nháy mắt ấy, Phong Bạch ở bên cạnh lập tức bảo vệ Phong Thiệu đang đau đến cong người về sau lưng mình, giúp y ngăn cản toàn bộ công kích Ngũ Hành của pháp võng.
“Thúc thúc, ngươi sao vậy!?”
“Ta…” Phong Thiệu vừa định mở miệng thì cổ họng lập tức ùa lên vị tanh ngọt. Y phun ra một búng máu tươi, nhưng máu không phải màu đỏ sậm mà lại tản ra chút sắc đen, trông vô cùng quỷ dị đáng sợ.
Thân thể của Phong Bạch hơi run lên, năm ngón tay lập tức nắm chặt chuôi kiếm của Trạm Lô, không dám mảy may trì hoãn thế công. Hắn dồn dập bổ ra một kiếm.
Ầm!
Kiếm ý ngập trời tựa như một ngọn núi lửa sắp đột phá tầng trói buộc cuối cùng, nó phóng ầm ầm lên cao
Không gian ba trượng xung quanh đám người Phong Thiệu như sắp lập tức đổ sụp xuống, chúng vặn vẹo một cách mất tự nhiên.
Ánh mắt của Bích Lạc rất phức tạp, bà ta cười như không cười: “Chưa đến trăm năm đã Kết Anh, chưa đến trăm tuổi đã lĩnh ngộ được kiếm ý tam trọng thiên, thậm chí chỉ dùng một kiếm đã chém pháp bảo địa giai chấn động. Quả nhiên thân thể thánh thú mới có tư chất như vậy… ”
Có điều bà ta lập tức không thể tươi cười nổi nữa.
Phong Bạch phát hiện mặc dù kiếm ý có thể chấn động pháp khí cũng như gây thương tổn cho nó nhưng mức độ hoàn toàn không đáng nhắc đến. Muốn chém đứt thứ này thì e là phải tốn mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ mới được. Có điều nếu làm thế, bọn họ chưa kịp phá rách pháp võng thì đã bị công kích Ngũ Hành cứa thành mảnh nhỏ, sau đó bị bình Thiên Cơ của Bích Ba thu nạp sạch sẽ. Vì thế một luồng sương mù chợt hiện lên, Phong Bạch lập tức biến thành hình thú. Hắn dựng thẳng vai lưng rồi đặt Phong Thiệu đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt xanh xám lên trên người mình. Phong Bạch còn không quên phủ một luồng khí hộ thân dày nặng lên người y để giúp y không phải chịu bất kì chút tổn thương nào từ công kích Ngũ Hành.
Phần lưng rộng lớn của Bạch Hổ chứa đựng toàn bộ Phong Thiệu mà vẫn có thừa. Chợt được bao phủ trong cảm giác ấm áp mềm mại khiến Phong Thiệu đang bị khí thể toán loạn đã đau đến mơ hồ cũng thấy an tâm hơn nhiều, một tay y ôm chặt lấy cổ nó.
Có điều Phong Thiệu không nhìn được vẻ lo lắng chợt lóe lên trong đôi mắt vàng của Bạch Hổ, sau đó sự lo lắng này lại hóa thành phẫn nộ tột cùng và dục vọng hủy diệt hết thảy. Phong Bạch cảm thấy máu toàn thân sôi sục như sắp bốc cháy, lửa giận không ngừng đánh thẳng vào tinh thần hắn. Ánh mắt của Bạch Hổ tràn ngập vẻ hung ác, sát khí bốc lên ngùn ngụt không thể ngăn cản rồi ầm ầm tản ra khắp bốn phía xung quanh.
Thánh thú ngũ giai cao hơn Nguyên Anh hai đại cảnh giới, huống chi uy áp còn mang theo cả sát khí đang không ngừng bùng nổ khiến Bích Ba ở cách một tấm lưới như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ. Luồng sát ý dày đặc đó tựa như những con sóng cao không ngừng vỗ vào bờ, từng đợt từng đợt.
Cho dù Bích Ba đã cố gắng tự an ủi bản thân rằng người trước mặt chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ thấp hơn mình một tiểu cảnh giới, hơn nữa hắn chưa đến một trăm tuổi, còn đang bị pháp bảo địa giai trấn áp… Có điều bà ta không hề biết sắc mặt mình đã vàng như đất, sau đó trắng bệch chẳng còn chút màu máu. Thực lực của thánh thú ngũ giai hoàn toàn dânh lên trước mắt, sát ý bạo ngược đập thẳng vào mặt khiến bà ta trở nên nhỏ bé như một con kiến hôi.
Thần uy như ngục, thần ân như hải!
Đây là âm thanh vang dội cuối cùng truyền vào đầu Bích Ba. Bà ta như bị giáng một đòn thật mạnh khiến thân thể chấn động. Âm thanh kia không buồn không vui, không sân không hận nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác không thể hít thở nổi, tựa như một loại chú ngữ đáng sợ từ thời Thượng Cổ…
Ánh sáng màu hoàng kim rợp trời như những mũi khoan bao phủ xung quanh thân thể của Bạch Hổ, khí thế bén nhọn dứt khoát đón lấy công kích của lưới Tam Thanh Ngũ Hành.
Kéo căng đến mức khiến pháp võng Tam Thanh Ngũ Hành lập tức vỡ vụn !
Bích Ba chợt thấy trước mắt tuôn ra vô vàn ánh sáng chói mắt làm cả người bà ta chấn động, sức mạnh to lớn phản phệ khiến bà ta như bị sét đánh nên không khỏi thét lớn một tiếng, bình Thiên Cơ trong tay thoáng chốc đã bị đập nứt ra như mạng nhện. Rốt cuộc bà ta cũng là người từng sử dụng vô số pháp khí, một dải lụa màu trắng tuyết chợt xuất hiện che chắn trước cơ thể của Bích Ba, có điều nó chỉ ngăn cản được một nửa kim quang chói mắt vô cùng sắc bén…
Chỉ một nửa còn lại cũng đủ để bà ta phải chịu vô vàn đau đớn, khắp thân thể tê dại khiến Bích Ba gần như không thể động đậy được.
Rơi xuống hoàn cảnh như vậy khiến trong lòng Bích Ba cảm thấy vô cùng sợ hãi, sức mạnh này tựa như thần lực…
Bà ta biết là do mình đã khinh địch, nhưng càng chứng kiến thực lực của Lữ Minh Tịnh lại càng khiến bà ta không nỡ buông tay. Từ xa xưa có đại năng cắn nuốt thánh thú nên mới sở hữu thân thể thánh thú, hôm nay bà ta đã có Lữ Minh Tịnh ở đây, sao có thể không làm theo cho được! Chỉ cần bà ta có được thân thể thánh thú thì chắc chắn khắp Cửu Châu sẽ không ai địch nổi, cũng đoạt được Sơn Hà Xã Tắc Đồ dễ như trở bàn tay!
Ôm tâm tư như vậy, Bích Ba lập tức nâng tay, trong lòng bàn tay của bà chợt xuất hiện một nhành mai.
Nhành mai trong tay Bích Ba bắt đầu dịch chuyển, càng lúc càng nhanh tạo thành một cái bóng mơ hồ — Bạch mai dần lớn lên với tốc độ khiếp người, nảy mầm, nhú nụ, nở hoa!
Sát ý nhàn nhạt tựa như những cánh hoa mai đang đung đưa khiến người ta bất giác bị thu hút. Chỉ trong phút chốc, một đóa hoa mai tuyết trắng điểm chút hồng phấn đã rơi xuống, những đóa hoa khác cũng lập tức rơi xuống theo, sau đó tàn lụi trong chớp mắt. Mỗi cánh hoa rơi xuống lại hóa thành một ngọn lửa màu trắng, đúng là công kích thuộc tính Hỏa, trong màn mưa hoa kiềm diễm mập mờ lại lộ ra sự âm u.
Mắt vàng của Bạch Hổ xuyên thấu qua tầng tầng cánh hoa rồi đâm thằng đến nữ tu đang khống chế pháp khí ở đằng xa. Móng vuốt sắc bén lập tức vung lên, kim quang thổi quét đâm tới, mãnh hổ tỏa ra hơi thở hung tàn bạo ngược lập tức nhắm thẳng vào con mồi, nó há to miệng bổ nhào vào Bích Ba.
Công kích hệ Hỏa của bạch mai chính là khắc tinh với Bạch Hổ mang thuộc tính Kim, hàng vạn ngọn lửa lao thẳng vào thú thân của bạch hổ, hình thể càng lớn thì càng phải chịu nhiều thương tổn. Ngay trước lúc ấy, Bạch Hổ đã chuyển nam tử ở trên lưng xuống dưới bụng mình, nó tùy ý để phần lưng bị hỏa công tàn phá đến da tróc thịt bong, dù máu tươi văng khắp nơi cùng không thể ngăn cản được bước chân của nó nhào về phía nữ nhân kia như đang chụp con mồi!
Tựa như một con dã thú đang điên cuồng giãy chết trong nhà giam, cực kỳ hung ác !
“Vèo Vèo !”
Nửa cánh tay của Bích Ba cùng với pháp khí Thánh Hỏa Bạch Mai địa giai đã bị vuốt thú chặt đứt lăn lóc trên đất.
Bà ta cực kì kinh hãi nhưng Bạch Hổ đã tiến sát lại gần trong gang tấc, cho dù bà ta muốn lui lại nhưng chẳng còn kịp nữa rồi!
“Không có ta, các ngươi sẽ không thể ra khỏi mê cảnh được! Không có ta… Nếu không có ta mà các ngươi bất chấp xông ra khỏi mê cảnh thì nhất định các trận sư của Phiêu Miểu sẽ…”
Bà ta còn chưa dứt lời thì đã thấy vuốt thú bén nhọn mang theo một tầng kim quang khủng bố lại tiếp tục vung lên, đáng chết !
Trong cơn hoảng sợ, Bích Ba vội vàng dùng tay trái lấy ra một chiếc phất trần bằng đá cứng rắn tưởng chừng như không thể phá vỡ… Hai bên tương giao tạo thành một tiếng va chạm ‘thùng thùng’ không quá lớn.
Cơ thể của bà ta lập tức chấn động, mặt cắt không còn một giọt máu, trong mắt tràn ngập sự khó tin, con ngươi dần dần trống rỗng. Tiếng va chạm không lớn nhưng phất trần đã vỡ vụn, cùng vỡ vụn với nó còn có cả nơi mà nó vốn phải bảo vệ – phần cổ yếu ớt của Bích Ba.
Rắc!
Máu tươi xối xả bám đầy lên móng vuốt thú, đầu của Bích Ba đã rơi xuống khỏi cổ bà ta rồi lăn lông lốc trên mặt đất, đồng tử phóng đại đối diện với Bạch Hổ to lớn và đôi mắt vàng lạnh lẽo dữ tợn của nó.
Hình ảnh cuối cùng mà ba ta nhìn thấy chính là hàm răng sắc nhọn của đối phương.
Bạch Hổ không hề do dự xoay người cắn nuốt toàn bộ phần thân thể còn lại của Bích Ba vào bụng.
“Kết thúc rồi ư?” Phong Thiệu nằm trong lòng Bạch Hổ từ từ mở mắt, hai mắt của y vẫn không có tiêu cự, bên trong tràn đầy sự kìm nén thống khổ.
Phong Bạch biến trở lại hình người lập tức kéo y vào trong lòng, cẩn thận kiểm tra cho y sau đó dịu dàng nói: “Kết thúc rồi.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Cổ họng Phong Thiệu hơi nghẹn lại khiến tiếng nói của y khàn khàn, nhưng dường như thân thể của y đã dần thả lỏng theo lời nói của đối phương, cứ tùy ý để mình rơi vào bóng tối ngay trong mê cảnh.
Có lẽ bởi vì có Phong Bạch ở cạnh nên y mới có thể dám yên tâm tin tưởng như vậy, thậm chí là làm càn.
Bởi vì người này, vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của y.
Sau khi tỉnh táo lại lần nữa, thứ đầu tiên Phong Thiệu nhìn thấy khi mở mắt lại là một bóng trắng quen thuộc, ngũ quan mơ hồ nhưng giọng nói lại cực kỳ lạnh nhạt: “Lần này ngươi đã được như nguyện rồi. Trong cơ thể ngươi không còn Huyết La nữa .”
Phong Thiệu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lời ấy của Lăng Tiêu là ý gì thì Phong Bạch đã dìu y ngồi dậy. Hắn hỏi: “Hiện giờ thúc thúc cảm thấy thế nào?”
Phong Thiệu lập tức vận khí để cảm nhận Đan Điển, bấy giờ y mới phát hiện có chút kỳ lạ… Nhưng y còn chưa kịp nói chuyện thì Lăng Tiêu đã cười lạnh trách móc: “Y thì xảy ra chuyện gì được? Lúc sắp bị đoạt mệnh, Huyết La tự bạo phản kích đã trả lại linh lực cho y đồng thời cứu y một mạng. Mặc dù bây giờ yêu trùng đã biến thành yêu độc nhưng cũng không thể lan đến Đan Điều trong thời gian ngắn được. Đợi tới khi bị độc chết cũng phải nửa năm đến một năm nữa.”
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng lại chứa lượng thông tin rất lớn.
Phong Thiệu xưa nay đa nghi nghe thấy vậy thì tim lập tức đập loạn nhịp, kết hợp với lúc trước vận khí cảm nhận… Y nói với vẻ khó tin: “Ta… Trong cơ thể của ta đã không còn Huyết la nữa?”
Phong Bạch gật đầu. Nhìn thấy trong mắt Phong Thiệu lộ ra sự vui sướng thì hắn lại trầm giọng bổ sung: “Mặc dù Huyết La đã tự bạo nhưng thi thể của chúng cũng hóa thành yêu độc, nọc độc đã lan ra khắp huyết khí bên trong kinh mạch của ngươi, không thể giải được.” Cuối cùng hắn thô lỗ ôm chặt lấy Phong Thiệu, đôi mắt lóe lên vẻ đau đớn.
“Về sau thúc thúc đừng mạo hiểm như vậy nữa. Ngươi không biết, khi Huyết La rơi vào nguy hiểm tự bạo thì chín phần là muốn ký chủ chôn cùng. Nếu không phải trên người thúc thúc có Hàn châu, tạm thời ức chế được một phần độc tính… ”
Phong Thiệu nghe ra giọng nói của hắn có chút không ổn, vì thế bèn vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn để trấn an rồi dịu dàng nói: “Tu giới gian nan hiểm trở, không phải cứ muốn tránh là tránh được. Có điều ta đồng ý với ngươi, ta sẽ cố gắng bảo vệ chính mình vì ngươi, để không khiến ngươi phải lo lắng.” Y dừng một chút rồi mới hỏi: “Yêu độc trong cơ thể ta, là trí mạng ư?”
Cánh tay của Phong Bạch chợt cứng ngắc, trong đôi mắt hắn lắng đọng vẻ phức tạp: “Không sao. Chẳng phải thúc thúc muốn đoạt xá đấy ư, cơ thể này gặp nhiều tai nạn như vậy, không cần cũng được. Ta sẽ tìm cho thúc thúc thân thể tốt nhất trong thiên hạ.”
Phong Thiệu bật cười, sắc mặt thoáng buông lỏng. Bỗng nhiên y đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó bắt gặp Xuyên Nghi đang ngồi xếp bằng dựa sát vào Nguyên Hạo trong một góc hẻo lánh. Mặc dù dáng vẻ của thiếu niên vô cùng mỏi mệt, tinh thần cũng sa sút nhưng ít ra trông vẫn tốt hơn lúc hấp hối kia nhiều. Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy ấm áp, y bèn hỏi tình hình của hai người.
Phong Bạch chỉ nói cả hai không có gì đáng ngại, về phần đã phải chịu bao nhiêu hao tổn thì hắn lại không hề nhiều lời.
Phong Thiệu biết hai người đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nên cũng yên tâm hơn phân nửa, y không tiếp tục hỏi sâu vấn đề này mà lại thấy kì lạ là vì sao bọn họ vẫn còn đang ở trong hang. Nếu Xuyên Nghi và Nguyên Hạo đã khôi phục sau khi độ Ma khí…
“Thúc thúc, có lẽ chúng ta không thể lập tức ra ngoài được.” Phong Bạch chợt nóinói.
“Đây là ý gì?” Phong Thiệu khó hiểu.
Phong Bạch nói: “Bích Ba đã động tay động chân trong này…”
Nhưng đúng lúc ấy, không khí bên trong hang động đột ngột run rẩy, chấn động kịch liệt truyền đến mặt đất khiến mặt đất rung bật bần như một cái sàn, từ khẽ run rẩy chuyển thành rung động ầm ầm. Càng ngày càng không thể ngừng lại.
Phong Bạch vững vàng giữ lấy Phong Thiệu, Xuyên Nghi và Nguyên Hạo vốn đang nhập định cũng bị đánh tỉnh. Nguyên Hạo được đối phương ôm vào trong ngực, bốn người nhanh chóng tụ lại một chỗ.
Bởi vì Xuyên Nghi đã hao tổn quá độ nên không rõ thực lực của hắn đã bị ảnh hưởng đến mức nào, hai người Phong Bạch và Phong Thiệu không khỏi như lâm đại địch. Có điều cũng không đúng bởi vì kẻ địch có mặt ở khắp mọi nơi, bọn họ không rõ tình hình nên không thể ra tay được.
Rất nhanh sau đó, không chỉ hang động mà dường như toàn bộ mê cảnh đều bắt đầu rung chuyển, một sức mạnh khủng khiếp tựa như lốc xoáy điên cuồng lao tới! này chỉnh khối hoàn cảnh phảng phất đều chấn động đứng lên, khủng bố lực lượng, giống như cơn lốc bàn cuồng tảo tới ! Tựa như bị địa chấn khiến mặt đất nứt toác ra những khe hở. Bốn người bọn họ phải chống kiếm mà đứng nhưng gần như không thể chịu đựng nổi sự tra tấn của cơn động đất quỷ dị này, cho dù muốn sử dụng linh lực cũng hoàn toàn không biết rõ mục tiêu, cả đám chỉ đành cố gắng tìm kiếm đường sống trong không gian kín kẽ như bưng.
Nếu chỉ như vậy thôi thì có lẽ chưa đến mức sơn cùng thủy tận, thế nhưng hang động đã bị rung chuyển đến sôi trào, khiến cho vô số phi thạch đều bay loạn lên.
Ầm !
Một tiếng trầm vang, đám người Phong Thiệu hoảng sợ phát hiện hang động lớn như vậy nhưng lại bị vài luồng sức mạnh không gì sánh nổi xé rách, nhát mắt đã phân thành bốn năm mảnh rồi vỡ ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.