Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Chương 45: Bạn Thân Sẽ Thích Cùng Một Người Đàn Ông Sao?
Quý Tuyết Ý
21/11/2024
“Vân Âm!” Thời Tư Viên giật mình, lập tức lên tiếng ngăn cô tiếp tục, rồi nói: “Tĩnh Nhã chắc chỉ nhất thời hồ đồ. Chị thay mặt cô ấy xin lỗi em, thật ra không cần làm phiền đến cảnh sát…”
“Chị thay cô ta xin lỗi tôi?” Thời Vân Âm làm vẻ ngạc nhiên, hỏi lại: “Chị lấy tư cách gì thay cô ta xin lỗi tôi? Hai người là bạn thân sao?”
Thời Tư Viên lập tức đáp: “Tất nhiên, chị và Tĩnh Nhã là bạn thân nhiều năm.”
“Nhưng bạn thân sẽ thích cùng một người đàn ông sao?” Thời Vân Âm chớp mắt, nói tiếp: “Sao tôi nghe nói, bên ngoài đều đồn Hứa Tĩnh Nhã thích nhị thiếu gia nhà họ Cố, Cố Cảnh Trạch. Nhưng chị cũng thích Cố Cảnh Trạch mà, chẳng phải chị từng quyến rũ anh ấy sao?”
“Cô... cô nói bậy gì thế?” Thời Tư Viên bàng hoàng, tức giận quát: “Cô định chia rẽ tôi và Tĩnh Nhã sao?”
“Nhưng lúc nãy tôi ghé qua cửa hàng đồ điện tử, tiện mua một chiếc điện thoại nhỏ chơi thử, nhận được video mà nhị thiếu gia nhà họ Cố gửi cho tôi…”
Thời Vân Âm lấy chiếc điện thoại nhỏ từ túi bên trái ra, mở video và đặt trước mặt Hứa Tĩnh Nhã: “Cô Hứa, ‘bạn thân tốt’ của chị gái tôi, có muốn xem không?”
Hứa Tĩnh Nhã nhìn lên, video là Cố Cảnh Trạch quay màn hình tin nhắn gửi qua, hiển thị toàn bộ nội dung tin nhắn thoại do Thời Tư Viên gửi cho Cố Cảnh Trạch, còn là voice chat:
“Cố nhị thiếu, tôi là Thời Tư Viên của nhà họ Thời. Tối nay muốn rủ anh đến quán bar chơi, không biết anh có rảnh không?”
“Cố nhị thiếu, tôi thấy anh đăng bài lên mạng xã hội, sao anh lại không trả lời tôi? Thật ra tôi... tôi ngưỡng mộ anh đã lâu rồi.”
Giọng nói đó, chỉ nghe một lần là biết của Thời Tư Viên!
Kéo xuống dưới, là một loạt ảnh tự chụp mà Thời Tư Viên gửi cho Cố Cảnh Trạch, có cả những bức cô ta cố ý kéo thấp cổ áo…
Hứa Tĩnh Nhã càng nhìn, mắt càng mở to. Cô ta quay ngoắt sang nhìn Thời Tư Viên, tức giận hét lên: “Cô đúng là đồ tiện nhân! Hóa ra là cô quyến rũ Cố Cảnh Trạch! Cô còn lừa tôi hại em gái cô! Tôi phải xé xác cô!”
Hứa Tĩnh Nhã lao tới, đẩy Thời Tư Viên ngã xuống đất, ngồi đè lên người cô ta, tát liên tiếp và giật tóc cô ta.
Hai người phụ nữ giằng co giữa cửa hàng, những người xung quanh vội lấy điện thoại ra quay phim, cảnh tượng trông vô cùng thảm hại.
Cảnh sát phải vội lao tới tách họ ra.
Gương mặt Thời Tư Viên đầy vết trầy xước, tóc tai rối bù, hoàn toàn mất hết vẻ tao nhã quý phái ban đầu, trông chẳng khác gì một mụ điên xấu xí.
Hứa Tĩnh Nhã chưa nguôi giận, hét lên với cảnh sát: “Là cô ta! Chính Thời Tư Viên đã bảo tôi làm thế để vu oan cho em gái cô ta! Cô ta là kẻ chủ mưu, phải bắt cô ta đi!”
Thời Tư Viên run rẩy vì tức giận, vừa dùng tay che mặt, vừa không thốt nổi lời nào.
Thời Vân Âm đứng một bên, nhìn hai người họ cắn xé nhau, khóe môi cong lên nụ cười đầy thích thú.
Chậc chậc…
Dù đã đoán được kết quả, nhưng xem màn này vẫn thấy thú vị và mãn nhãn hơn nhiều.
So với xem phim truyền hình còn hay hơn nữa.
Thời Vân Âm khẽ nhếch môi, nói với cảnh sát: “Thưa các anh, giờ người bị vu oan đã khai ra kẻ chủ mưu, bằng chứng cũng có đủ, các anh có thể đưa họ về đồn để thẩm vấn rồi nhỉ?”
“Đúng vậy. Làm phiền cô cũng theo chúng tôi về lấy lời khai.” Cảnh sát lịch sự nói với cô.
“Chờ đã!” Lúc này, Thời Tư Viên bất ngờ lên tiếng.
Cô ta vuốt lại tóc mái rối bù, lấy lại vẻ bình tĩnh, nói với cảnh sát: “Tôi biết cục trưởng của các anh tên là Hoàng Thế Tuyền. Tôi có thể gọi điện thoại được không?”
Nghe cô ta nói được tên cục trưởng, cảnh sát liền đồng ý.
Thời Tư Viên lấy điện thoại ra, tìm số đã đánh dấu sao — Số của Thẩm Thiếu.
“Chị thay cô ta xin lỗi tôi?” Thời Vân Âm làm vẻ ngạc nhiên, hỏi lại: “Chị lấy tư cách gì thay cô ta xin lỗi tôi? Hai người là bạn thân sao?”
Thời Tư Viên lập tức đáp: “Tất nhiên, chị và Tĩnh Nhã là bạn thân nhiều năm.”
“Nhưng bạn thân sẽ thích cùng một người đàn ông sao?” Thời Vân Âm chớp mắt, nói tiếp: “Sao tôi nghe nói, bên ngoài đều đồn Hứa Tĩnh Nhã thích nhị thiếu gia nhà họ Cố, Cố Cảnh Trạch. Nhưng chị cũng thích Cố Cảnh Trạch mà, chẳng phải chị từng quyến rũ anh ấy sao?”
“Cô... cô nói bậy gì thế?” Thời Tư Viên bàng hoàng, tức giận quát: “Cô định chia rẽ tôi và Tĩnh Nhã sao?”
“Nhưng lúc nãy tôi ghé qua cửa hàng đồ điện tử, tiện mua một chiếc điện thoại nhỏ chơi thử, nhận được video mà nhị thiếu gia nhà họ Cố gửi cho tôi…”
Thời Vân Âm lấy chiếc điện thoại nhỏ từ túi bên trái ra, mở video và đặt trước mặt Hứa Tĩnh Nhã: “Cô Hứa, ‘bạn thân tốt’ của chị gái tôi, có muốn xem không?”
Hứa Tĩnh Nhã nhìn lên, video là Cố Cảnh Trạch quay màn hình tin nhắn gửi qua, hiển thị toàn bộ nội dung tin nhắn thoại do Thời Tư Viên gửi cho Cố Cảnh Trạch, còn là voice chat:
“Cố nhị thiếu, tôi là Thời Tư Viên của nhà họ Thời. Tối nay muốn rủ anh đến quán bar chơi, không biết anh có rảnh không?”
“Cố nhị thiếu, tôi thấy anh đăng bài lên mạng xã hội, sao anh lại không trả lời tôi? Thật ra tôi... tôi ngưỡng mộ anh đã lâu rồi.”
Giọng nói đó, chỉ nghe một lần là biết của Thời Tư Viên!
Kéo xuống dưới, là một loạt ảnh tự chụp mà Thời Tư Viên gửi cho Cố Cảnh Trạch, có cả những bức cô ta cố ý kéo thấp cổ áo…
Hứa Tĩnh Nhã càng nhìn, mắt càng mở to. Cô ta quay ngoắt sang nhìn Thời Tư Viên, tức giận hét lên: “Cô đúng là đồ tiện nhân! Hóa ra là cô quyến rũ Cố Cảnh Trạch! Cô còn lừa tôi hại em gái cô! Tôi phải xé xác cô!”
Hứa Tĩnh Nhã lao tới, đẩy Thời Tư Viên ngã xuống đất, ngồi đè lên người cô ta, tát liên tiếp và giật tóc cô ta.
Hai người phụ nữ giằng co giữa cửa hàng, những người xung quanh vội lấy điện thoại ra quay phim, cảnh tượng trông vô cùng thảm hại.
Cảnh sát phải vội lao tới tách họ ra.
Gương mặt Thời Tư Viên đầy vết trầy xước, tóc tai rối bù, hoàn toàn mất hết vẻ tao nhã quý phái ban đầu, trông chẳng khác gì một mụ điên xấu xí.
Hứa Tĩnh Nhã chưa nguôi giận, hét lên với cảnh sát: “Là cô ta! Chính Thời Tư Viên đã bảo tôi làm thế để vu oan cho em gái cô ta! Cô ta là kẻ chủ mưu, phải bắt cô ta đi!”
Thời Tư Viên run rẩy vì tức giận, vừa dùng tay che mặt, vừa không thốt nổi lời nào.
Thời Vân Âm đứng một bên, nhìn hai người họ cắn xé nhau, khóe môi cong lên nụ cười đầy thích thú.
Chậc chậc…
Dù đã đoán được kết quả, nhưng xem màn này vẫn thấy thú vị và mãn nhãn hơn nhiều.
So với xem phim truyền hình còn hay hơn nữa.
Thời Vân Âm khẽ nhếch môi, nói với cảnh sát: “Thưa các anh, giờ người bị vu oan đã khai ra kẻ chủ mưu, bằng chứng cũng có đủ, các anh có thể đưa họ về đồn để thẩm vấn rồi nhỉ?”
“Đúng vậy. Làm phiền cô cũng theo chúng tôi về lấy lời khai.” Cảnh sát lịch sự nói với cô.
“Chờ đã!” Lúc này, Thời Tư Viên bất ngờ lên tiếng.
Cô ta vuốt lại tóc mái rối bù, lấy lại vẻ bình tĩnh, nói với cảnh sát: “Tôi biết cục trưởng của các anh tên là Hoàng Thế Tuyền. Tôi có thể gọi điện thoại được không?”
Nghe cô ta nói được tên cục trưởng, cảnh sát liền đồng ý.
Thời Tư Viên lấy điện thoại ra, tìm số đã đánh dấu sao — Số của Thẩm Thiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.